Từ ban đầu tất cả mọi người đều coi là chủ nhân của Thiên Bảo cung chính là vị nữ Thiên Tôn kia, cũng không nghĩ rằng bên trong Thiên Bảo cung lại có tuyệt thế Thánh Nhân tọa trấn, trong lúc nhất thời đã làm rung động tất cả mọi người.
"Lan Lăng quốc ta đã có Thánh Nhân tọa trấn, quốc gia chúng ta không phải là quốc gia không có Thánh Nhân."
Hoàng thất, Tam công chúa nhìn rất chăm chú, trong lòng có một sự hưng phấn không nói ra được. Từ nhỏ nàng đã được tiêm nhiễm rằng nếu một quốc gia không có Thánh Nhân sẽ bị quốc gia khác ức hiếp, có quốc gia có Thánh Nhân mới có thể đứng thảng trên đại lục được.
Giờ này phúy này, nhìn vị Thánh Nhân tuyệt thế phong hoa kia, nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác vinh quang không gì sánh được, Lan Lang quốc bọn hắn không phải là quốc gia không có Thánh Nhân.
“Thánh Nhân!"
Thập Thất hoàng tử cũng ngây người một hồi, trong mắt hiện ra sự câm lặng và súc động. Thánh Nhân mới chính là chủ nhân giữa thiên địa này, dù cho hắn có đoạt chính quyền thành công, trở thành hoàng đế của Lan Lang quốc, nhưng ở trước mặt Thánh Nhân nhất định phải cung kính, không dám trễ nãi một chút nào.
Quân quyền thiên thụ, mà Thánh Nhân chính là người con của trời.
"Đáng tiếc! Nếu không phải là thế lực Bạch Cốt giáo thì Trường Thương thành cũng có thể chịu được cơn kiếp nạn này."
Hoàng Thái Thúc thở dài nhè nhẹ, trong mắt hiện ra mấy phần bất đắc dĩ và khổ sở.
Hiện tại Lan Lang quốc có Thánh Nhân nhưng rất có thể, chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Bởi vì hắn biết rõ, Cốt Phệ thánh giả và Hoành Âm thánh sư mạnh đến cỡ nào.
Nhất là khi Hoành Âm thánh sư, mượn lực lượng của bạch cốt tế đnà, Thánh giả bình thường không phải đối thủ của hản.
Đội hình của Hắc Ám thế giới đáng sợ như thế này đây, Thánh giả đã có tận sáu người, Trường Thương thành chỉ có một Thánh giả mà thôi, có năng lực xoay chuyển tình thế được hay sao?
Ngẫm lại cũng không có khả năng cho lắm, sơ sẩy một cái cũng có thể dẫn đến tình huống Thánh Nhân vẫn lạc.
Trường Thương thành bởi vì Thiên Bảo cung chỉ chủ xuất hiện, mà xuất hiện rất nhiều hi vọng.
Các thành dân nhìn lên bầu trời, tốp năm tốp ba tụ tập tại cùng một chỗ, nằm rạp trên mặt đất, quỳ gối với Thánh Nhân trước mặt cầu nguyện rất thành kính, hi vọng Thánh Nhân cứu bọn họ ra từ trong sự đau khổ này.
Tiên khí trên bầu trời đã đuổi tất cả tà khí âm khí, hỗn loạn năng lượng, lực lượng hủy diệt trong thành thị xua tan đi.
"Thiên Bảo cung chỉ chủ, mục tiêu của Hắc Ám thế giới ta đến đây chính là Học Viện Trường Thương, không có quan hệ với Thiên Bảo Cung các ngươi. Nếu như ngươi khoanh tay đứng nhìn thì bản thánh cam đoan tuyệt đối không động tới Thiên Bảo Cung của các ngươi một chút nào."
Hoành Âm thánh sư đứng ở trên bạch cốt tế đàn, nhìn chăm chăm vào. thân ảnh được bao phủ trong luồng ánh sáng kia, nửa ngày sau mới nói một câu đó.
Chủ nhân của Thiên Bảo Cung kia quá mức quỷ dị, hắn quan sát nửa ngày cũng không nhìn ra một chút mánh khóe nào, ở sâu trong nội tâm luôn luôn có một sự lo lắng không hề nhẹ. Suy tư thật lâu, hắn quyết định không trêu chọc Thiên Bảo cung, có thể tránh liền tránh.
Chờ khi trở lại Bạch Cốt giáo, hồi bẩm với giáo chủ, rồi thương lượng xử trí Thiên Bảo Cung như thế nào.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Lúc trước Hắc Ám thế giới các ngươi cũng nói như vậy, công nhiên vu oan Thiên Bảo Cung ta có được Cổ thánh bảo tàng, ngoài miệng luôn luôn muốn giết chúng ta đoạt cổ tàng."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, ánh sáng đầy trời bao phủ lấy hắn khiến cho hắn trở nên thần thánh đến lạ kì.
"Đây chẳng qua là hiểu lầm." Hoành Âm thánh sư thản nhiên nói.
"Ngươi nói hiểu lầm chính là hiểu lầm? Ta đây giết ngươi xong quay qua nói với Bạch Cốt giáo, đây chẳng qua là một cái hiểu lầm mà thôi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Càn rỡ!"
Hoành Âm thánh sư sắc mặt đại biến, trong nháy mắt trở nên âm trầm tới lạ thường
Tên chủ nhân của Thiên Bảo Cung kia lại dám nói như thế, đúng là không để hắn vào trong mắt, hẳn là cho là hắn sợ phải không!
"Khẩu khí không nhỏ, bản thánh cũng muốn nhìn xem một chút ngươi có năng lực gì."
Ma Tâm thánh quân hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, ma đao trong tay bổ ra rất hung hăng, đao mang bao phủ cả vùng trời, bao trọn cả cái Trường Thương thành này.
Mặc dù trên thân hình của chủ nhân Thiên Bảo Cung kia có lực lượng của Thánh Nhân, nhưng không có thánh đạo pháp tắc hiển hóa, và thánh uy đặc thù kia. Hắn hoài nghỉ rằng tên chủ nhân của Thiên Bảo Cung kia hẳn là đã thi triển ra bí pháp gì mới trở nên như thế, giống như Hổ Hình Thiên trước đó, mượn lực lượng của thánh trận tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, đáng sợ vô cùng.
Nhưng cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài, trông thì ngon mà không dùng được mà thôi.
Thánh Nhân ở thế gian thưa thớt như thế, làm sao có thể tùy tiện đã xuất hiện ra một người.
"Đúng là con kiến hôi." Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu, chậm rãi duỗi ra cánh tay, đè ép hư không.
Sau một khắc, ánh sáng phun trào đầy trời, óng ánh như cực quang của cửu thiên.
Một uy áp kinh hãi tràn ra từ trong người hắn, khí tức kia không phải khí tức của Thánh Nhân, không phải thánh uy, nhưng lại kinh khủng hơn cả thánh uy.
Toàn bộ Trường Thương thành, tất cả thiên địa pháp tắc như đang thức tỉnh, giống như một tên lính nghe lời sai khiến của tướng quân.
Nếu như nói uy nghiêm của Thánh Nhân đến từ trên trời, chính là con của trời, nhưng trời quản lý nhân gian, vì nhân gian quân vương.
Giống như lúc này vậy, Tịch Thiên Dạ chính là chúa tể đang khống chế thiên địa, thống ngự Thiên Địa Pháp Tắc, chính là chủ nhân trên thiên địa này.
Không có lực lượng gì có thể sánh kịp, từ trên chín tầng trời hạ xuống, bỗng nhiên hướng về phía Ma Tâm thánh giả trấn áp tới.
Mà tuyệt thế đao mang mà Ma Tâm thánh giả bổ ra, lại tiêu tán trong hư: không, góc áo của Tịch Thiên Dạ cũng đụng không tới.
"Không! Làm sao có thể..."
Thân thể Ma Tâm thánh giả bỗng nhiên cứng đờ, cả người giống như đang gặp quỷ, không thể tin và kinh hãi, một cảm giác sợ hãi hiện lên trên gương mặt của hắn, giống như đang gặp được việc gì vô cùng đáng sợ.
Hắn phát hiện ra một điều là mình và toàn bộ thiên địa mất đi liên lạc, giống như Thánh Nhân trên chín tầng trời trong nháy mắt hạ xuống làm phàm nhân. Hắn cũng không còn cách nào liên lạc với Thiên Địa pháp tắc,
thậm chí cảm giác Thiên Địa pháp tắc cũng cảm giác không được.
Thánh Nhân chính là tồn tại sinh sống bên trong pháp tắc, một tên Thánh Nhân không cảm giác được pháp tắc, đó là Thánh Nhân sao?
Không phải!
Dù cho lực lượng mạnh hơn, tu vi có cao hơn, nhưng mất đi lực lượng pháp tắc thì cũng chỉ là một phàm nhân.
Mà lúc này, Ma Tâm thánh quân đã cảm giác mình bị người khác đào hết cảnh giới Thánh cảnh của mình.
Oanh!
Lực lượng không gì sánh được hạ ầm ầm xuống.
Trong mắt Ma Tâm thánh giả bây giờ chỉ có tuyệt vọng mà thôi, hắn thậm chí không còn cánh nào để vật lộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng quá mạnh mẽ kia đánh tới.
Một bàn tay dài ngàn trượng, ép ở trên thân hình của Ma Tâm thánh giả, sau đó hung hăng trấn áp hắn trên mặt đấy, giống như là ngũ chỉ sơn của
Phật Tổ trấn áp Tôn hầu tử.
Mặc cho ngươi pháp lực thao thiên cũng trốn không thoát năm ngón tay của ta.
Toàn bộ Trường Thương thành như chết lặng, tất cả mọi người nhìn thân ảnh được bao phủ trong ánh sáng kia, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Đáng sợ! Thật là đáng sợi
Trong nháy mắt khi chủ nhân của Thiên Bảo Cung ra tay đó, trong lòng tất cả mọi người sinh ra ảo giác.
Cái tay kia giống như tay của thần linh đến từ chín tần trời, ngay cả thiên địa cũng sẽ bị cái tay kia trấn áp.
"Uy nghiêm thật đáng sợ, hắn đến cùng là ai!"
Trung ương Thánh sơn, mặc dù Hổ Tổ bị nhốt ở bên trong thánh trận không cách nào thoát ra, nhưng lại có thể trông thấy tình huống bên ngoài.
Lúc này trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, hoảng sợ tới mức không nói ra lời.
Dù cho chủ nhân năm đó, uy nghiêm cũng không đáng sợ như vậy!
Chủ nhân năm đó cũng đã đụng chạm đến từng tia Đế Đạo Pháp Tắc uy nghiêm vô thượng a!
"Lan Lăng quốc ta đã có Thánh Nhân tọa trấn, quốc gia chúng ta không phải là quốc gia không có Thánh Nhân."
Hoàng thất, Tam công chúa nhìn rất chăm chú, trong lòng có một sự hưng phấn không nói ra được. Từ nhỏ nàng đã được tiêm nhiễm rằng nếu một quốc gia không có Thánh Nhân sẽ bị quốc gia khác ức hiếp, có quốc gia có Thánh Nhân mới có thể đứng thảng trên đại lục được.
Giờ này phúy này, nhìn vị Thánh Nhân tuyệt thế phong hoa kia, nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác vinh quang không gì sánh được, Lan Lang quốc bọn hắn không phải là quốc gia không có Thánh Nhân.
“Thánh Nhân!"
Thập Thất hoàng tử cũng ngây người một hồi, trong mắt hiện ra sự câm lặng và súc động. Thánh Nhân mới chính là chủ nhân giữa thiên địa này, dù cho hắn có đoạt chính quyền thành công, trở thành hoàng đế của Lan Lang quốc, nhưng ở trước mặt Thánh Nhân nhất định phải cung kính, không dám trễ nãi một chút nào.
Quân quyền thiên thụ, mà Thánh Nhân chính là người con của trời.
"Đáng tiếc! Nếu không phải là thế lực Bạch Cốt giáo thì Trường Thương thành cũng có thể chịu được cơn kiếp nạn này."
Hoàng Thái Thúc thở dài nhè nhẹ, trong mắt hiện ra mấy phần bất đắc dĩ và khổ sở.
Hiện tại Lan Lang quốc có Thánh Nhân nhưng rất có thể, chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Bởi vì hắn biết rõ, Cốt Phệ thánh giả và Hoành Âm thánh sư mạnh đến cỡ nào.
Nhất là khi Hoành Âm thánh sư, mượn lực lượng của bạch cốt tế đnà, Thánh giả bình thường không phải đối thủ của hản.
Đội hình của Hắc Ám thế giới đáng sợ như thế này đây, Thánh giả đã có tận sáu người, Trường Thương thành chỉ có một Thánh giả mà thôi, có năng lực xoay chuyển tình thế được hay sao?
Ngẫm lại cũng không có khả năng cho lắm, sơ sẩy một cái cũng có thể dẫn đến tình huống Thánh Nhân vẫn lạc.
Trường Thương thành bởi vì Thiên Bảo cung chỉ chủ xuất hiện, mà xuất hiện rất nhiều hi vọng.
Các thành dân nhìn lên bầu trời, tốp năm tốp ba tụ tập tại cùng một chỗ, nằm rạp trên mặt đất, quỳ gối với Thánh Nhân trước mặt cầu nguyện rất thành kính, hi vọng Thánh Nhân cứu bọn họ ra từ trong sự đau khổ này.
Tiên khí trên bầu trời đã đuổi tất cả tà khí âm khí, hỗn loạn năng lượng, lực lượng hủy diệt trong thành thị xua tan đi.
"Thiên Bảo cung chỉ chủ, mục tiêu của Hắc Ám thế giới ta đến đây chính là Học Viện Trường Thương, không có quan hệ với Thiên Bảo Cung các ngươi. Nếu như ngươi khoanh tay đứng nhìn thì bản thánh cam đoan tuyệt đối không động tới Thiên Bảo Cung của các ngươi một chút nào."
Hoành Âm thánh sư đứng ở trên bạch cốt tế đàn, nhìn chăm chăm vào. thân ảnh được bao phủ trong luồng ánh sáng kia, nửa ngày sau mới nói một câu đó.
Chủ nhân của Thiên Bảo Cung kia quá mức quỷ dị, hắn quan sát nửa ngày cũng không nhìn ra một chút mánh khóe nào, ở sâu trong nội tâm luôn luôn có một sự lo lắng không hề nhẹ. Suy tư thật lâu, hắn quyết định không trêu chọc Thiên Bảo cung, có thể tránh liền tránh.
Chờ khi trở lại Bạch Cốt giáo, hồi bẩm với giáo chủ, rồi thương lượng xử trí Thiên Bảo Cung như thế nào.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Lúc trước Hắc Ám thế giới các ngươi cũng nói như vậy, công nhiên vu oan Thiên Bảo Cung ta có được Cổ thánh bảo tàng, ngoài miệng luôn luôn muốn giết chúng ta đoạt cổ tàng."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, ánh sáng đầy trời bao phủ lấy hắn khiến cho hắn trở nên thần thánh đến lạ kì.
"Đây chẳng qua là hiểu lầm." Hoành Âm thánh sư thản nhiên nói.
"Ngươi nói hiểu lầm chính là hiểu lầm? Ta đây giết ngươi xong quay qua nói với Bạch Cốt giáo, đây chẳng qua là một cái hiểu lầm mà thôi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Càn rỡ!"
Hoành Âm thánh sư sắc mặt đại biến, trong nháy mắt trở nên âm trầm tới lạ thường
Tên chủ nhân của Thiên Bảo Cung kia lại dám nói như thế, đúng là không để hắn vào trong mắt, hẳn là cho là hắn sợ phải không!
"Khẩu khí không nhỏ, bản thánh cũng muốn nhìn xem một chút ngươi có năng lực gì."
Ma Tâm thánh quân hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, ma đao trong tay bổ ra rất hung hăng, đao mang bao phủ cả vùng trời, bao trọn cả cái Trường Thương thành này.
Mặc dù trên thân hình của chủ nhân Thiên Bảo Cung kia có lực lượng của Thánh Nhân, nhưng không có thánh đạo pháp tắc hiển hóa, và thánh uy đặc thù kia. Hắn hoài nghỉ rằng tên chủ nhân của Thiên Bảo Cung kia hẳn là đã thi triển ra bí pháp gì mới trở nên như thế, giống như Hổ Hình Thiên trước đó, mượn lực lượng của thánh trận tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, đáng sợ vô cùng.
Nhưng cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài, trông thì ngon mà không dùng được mà thôi.
Thánh Nhân ở thế gian thưa thớt như thế, làm sao có thể tùy tiện đã xuất hiện ra một người.
"Đúng là con kiến hôi." Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu, chậm rãi duỗi ra cánh tay, đè ép hư không.
Sau một khắc, ánh sáng phun trào đầy trời, óng ánh như cực quang của cửu thiên.
Một uy áp kinh hãi tràn ra từ trong người hắn, khí tức kia không phải khí tức của Thánh Nhân, không phải thánh uy, nhưng lại kinh khủng hơn cả thánh uy.
Toàn bộ Trường Thương thành, tất cả thiên địa pháp tắc như đang thức tỉnh, giống như một tên lính nghe lời sai khiến của tướng quân.
Nếu như nói uy nghiêm của Thánh Nhân đến từ trên trời, chính là con của trời, nhưng trời quản lý nhân gian, vì nhân gian quân vương.
Giống như lúc này vậy, Tịch Thiên Dạ chính là chúa tể đang khống chế thiên địa, thống ngự Thiên Địa Pháp Tắc, chính là chủ nhân trên thiên địa này.
Không có lực lượng gì có thể sánh kịp, từ trên chín tầng trời hạ xuống, bỗng nhiên hướng về phía Ma Tâm thánh giả trấn áp tới.
Mà tuyệt thế đao mang mà Ma Tâm thánh giả bổ ra, lại tiêu tán trong hư: không, góc áo của Tịch Thiên Dạ cũng đụng không tới.
"Không! Làm sao có thể..."
Thân thể Ma Tâm thánh giả bỗng nhiên cứng đờ, cả người giống như đang gặp quỷ, không thể tin và kinh hãi, một cảm giác sợ hãi hiện lên trên gương mặt của hắn, giống như đang gặp được việc gì vô cùng đáng sợ.
Hắn phát hiện ra một điều là mình và toàn bộ thiên địa mất đi liên lạc, giống như Thánh Nhân trên chín tầng trời trong nháy mắt hạ xuống làm phàm nhân. Hắn cũng không còn cách nào liên lạc với Thiên Địa pháp tắc,
thậm chí cảm giác Thiên Địa pháp tắc cũng cảm giác không được.
Thánh Nhân chính là tồn tại sinh sống bên trong pháp tắc, một tên Thánh Nhân không cảm giác được pháp tắc, đó là Thánh Nhân sao?
Không phải!
Dù cho lực lượng mạnh hơn, tu vi có cao hơn, nhưng mất đi lực lượng pháp tắc thì cũng chỉ là một phàm nhân.
Mà lúc này, Ma Tâm thánh quân đã cảm giác mình bị người khác đào hết cảnh giới Thánh cảnh của mình.
Oanh!
Lực lượng không gì sánh được hạ ầm ầm xuống.
Trong mắt Ma Tâm thánh giả bây giờ chỉ có tuyệt vọng mà thôi, hắn thậm chí không còn cánh nào để vật lộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng quá mạnh mẽ kia đánh tới.
Một bàn tay dài ngàn trượng, ép ở trên thân hình của Ma Tâm thánh giả, sau đó hung hăng trấn áp hắn trên mặt đấy, giống như là ngũ chỉ sơn của
Phật Tổ trấn áp Tôn hầu tử.
Mặc cho ngươi pháp lực thao thiên cũng trốn không thoát năm ngón tay của ta.
Toàn bộ Trường Thương thành như chết lặng, tất cả mọi người nhìn thân ảnh được bao phủ trong ánh sáng kia, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Đáng sợ! Thật là đáng sợi
Trong nháy mắt khi chủ nhân của Thiên Bảo Cung ra tay đó, trong lòng tất cả mọi người sinh ra ảo giác.
Cái tay kia giống như tay của thần linh đến từ chín tần trời, ngay cả thiên địa cũng sẽ bị cái tay kia trấn áp.
"Uy nghiêm thật đáng sợ, hắn đến cùng là ai!"
Trung ương Thánh sơn, mặc dù Hổ Tổ bị nhốt ở bên trong thánh trận không cách nào thoát ra, nhưng lại có thể trông thấy tình huống bên ngoài.
Lúc này trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, hoảng sợ tới mức không nói ra lời.
Dù cho chủ nhân năm đó, uy nghiêm cũng không đáng sợ như vậy!
Chủ nhân năm đó cũng đã đụng chạm đến từng tia Đế Đạo Pháp Tắc uy nghiêm vô thượng a!
/316
|