"Viện trưởng vạn tuết"
"Trường Thương thành ta mãi mãi bất tử, Học Viện Trường Thương ta vĩnh thế trường tồn!"
"Mời tướng quân dẫn dắt chúng ta mở một con đường máu, giết đến máu nhiễm thanh thiên, giết tất cả tà môn ma đạo."
Các tu sĩ của Trường Thương thành nhìn nữ tử mặc trên người bộ chiến y kia, như là binh sĩ tìm tới tướng quân của mình, máu nóng trong người sôi sục cả lên, từng người đứng ra tung cờ hô to, trong mắt tràn đầy bi thống cùng dứt khoát, chuẩn bị phò tá nữ tướng để chiến đấu sinh tử với Hắc Ám thế giới.
Trên người Cố Khinh Yên bao phủ khí tức bi thống, đi từng bước ra giữa Thánh sơn, nhìn Trường Thương thành phồn thịnh ngày xưa, bây giờ đổ nát thê lương, cảnh hoang tàn ở khắp mọi nơi, nơi nào cũng có thi thể, huyết dịch chảy trên đường phố thành sông ngàn vạn oan hồn tại thống khổ kêu rên, trong lòng nàng mang hận ý và sự tự trách.
Bởi vì nàng không có năng lực, cho nên lãnh địa của nàng mới bị Hắc Ám thế giới tàn sát đẫm máu.
Những học viên trẻ tuổi kia, những nguyên lão đức cao vọng trọng, ngay cả những lão sư phổ thông và các cư dân vô tội trong nội thành... Thi thể của bọn hắn nằm trong vũng máu, nằm rải rác toàn thành, ở trong đôi mắt trong trẻo của nàng hiện ra một mảnh huyết sắc. Thật xin lỗi! Thật xin lỗi...
Đôi mắt Cố Khinh Yên đỏ hồng lên, trong lòng nói lời xin lỗi thật đắng chát.
Mỗi khi nàng nói xong một lần, khí tức trên người nàng càng lăng lệ hơn một chút, cuối cùng hiện ra một sự hận ý cực độ vô tận bao phủ toàn bộ Trường Thương thành, tất cả mọi người trong nội thành bao gồm cả tu sĩ của Hắc Ám thế giới cũng âm thầm run sợ.
Một khắc này, trong phúc chốc, Cố Khinh Yên không còn là nữ nhân có khí chất xuất trần, cao cao tại thượng, diễm lệ như lúc trước nữa, mà là một người nữ nhân đã bị dồn tới bước đường cùng, đang trở nên điên loạn.
"Rất tức giận?"
Một đạo âm thanh phiêu phiêu miểu miểu, đột nhiên vang lên, không ngừng quanh quẩn trong đất trời.
Phía trên đám mây, một thân ảnh vĩ đại và ngạo mạn đi ra từ trong ma hải, thân ảnh đó không cao không lớn, nhưng lại khiến cho thâm tâm của mọi người mang theo niềm kính sợ khôn cùng, dù cho là tu sĩ của Học Viện Trường Thương cũng khó khống chế nội tâm mình xuất hiện loại tâm tình này.
Thân ảnh kia giống như Quân Chủ của thiên địa, giống như thần linh trên chín tầng trời, làm cho trong lòng mọi người sinh ra sự xúc động muốn quỳ lạy.
Một ít cư dân bình thường của Trường Thương thành, đã không khống chế được mà để đầu rạp xuống mặt đất, run rẩy nhè nhẹ.
Làm cho đầu óc bọn họ sinh ra hành động ngoài ý muốn, trái với ý của thân thể.
Thánh Nhân!
Chỉ có tuyệt thế Thánh Nhân, mới có thể có khí tức lúc lâm trần đáng sợ như vậy.
Chỉ có Quân Chủ của thiên địa, mới có thể để cho. người khác sinh ra tâm tư kính trọng mà không thể kháng cự.
"Thánh Giả!"
"Bái kiến Thánh Giả!"
"Thánh Giả thiên uy hạo đãng, vũ nội vô địch."
Tu sĩ Hắc Ám thế giới lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, ánh mắt của từng người trở nên nóng rực nhìn Thánh giả ở chín tầng trời kia.
Tuyệt thế Thánh giả cao quý hơn hoàng đế của một nước nhiều lắm, đây mới chính con của thiên địa a.
Vân Sơn quận thành, các đại thế gia Chuẩn thánh và các tông môn cường đại khác, ánh mắt từng người co rụt lại, thân thể căng cứng ra, gắt gao nhìn vào thân ảnh trên bầu trời kia, thở cũng không dám một thở. Bầu không khí trở nên căng thẳng lên, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, sợ gây ra một chút động tĩnh khiến tuyệt thế Thánh Quân cách xa vạn dặm xa cũng có thể phát hiện bọn hắn.
Thánh Nhân! Đó chính là danh từ cấm kị.
Đó là tồn tại mà tất cả các thế lực trong Lan Lăng quốc không muốn trêu chọc tới.
Tu sĩ của Hắc Ám thế giới nhìn thấy Thánh giả của mình xuất hiện, từng người trở nên hưng phấn không thôi, gào gào thét lên.
Vừa rồi Cố Khinh Yên hiện thân, một kích giết chết Chuẩn Thánh, đã làm cho trong lòng của các tu sĩ Hắc. Ám thế giới trở nên rụt rè, khí thế đã bị đả kích nghiêm trọng.
Nhưng mà, lúc này Thánh Quân hiện thân ra, trong nháy mắt đã làm cho khí thế của tu sĩ của Hắc Ám thế. giới lên tới đỉnh điểm, từng người đằng đằng sát khí, cười dài lên.
Căn bản không cần Thánh giả nói bất cứ thứ gì, hoặc là làm cái gì.
Hai chữ Thánh giả chính là liều thuốc an thần lớn nhất.
Bởi vì đó chính là tồn tại chí cao của thiên địa.
Thánh giả của Ma Tâm điện chắp tay sau lưng, từng bước một đi tới vùng trời của Học Viện Trường Thương, nhìn tới Cố Khinh Yên, thản nhiên nói: "Tức giận nữa đi, cứ tức giận đi, lại dứt khoát, lại vùng vẫy giãy chết, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối cũng chả giải quyết được vấn đề gì đâu."
"Bất quá, nể tình ngươi thiên phú hiếm thấy, tu hành cũng không dễ, ta cũng có thể cho ngươi và Học Viện Trường Thương một con đường sống."
Âm thanh của Thánh giả của Ma Tâm điện vang vọng trong bầu trời, ẩn chứa vô tận uy nghiêm, giống như là âm thanh của thiên địa.
Tu sĩ bên trong Trường Thương thành nghe vậy, trong lòng từng người giật mình, Thánh giả của Ma Tâm điện có ý gì, chẳng lẽ không tiêu diệt Học Viện Trường Thương.
Trong lúc nhất thời, trong lòng rất nhiều người đang tức giận nghe lời nói của Thánh giả Ma Tâm điện dấy lên chút ít hi vọng.
Cố Khinh Yên mặt không biểu tình, ánh mắt vẫn băng sương, vô tình.
"Rất đơn giản, ngươi thần phục với ta, để cho ta khắc. nô ấn lên người, vĩnh viễn trung thành với Ma Tâm điện, mà Học Viện Trường Thương các ngươi cũng phải gia nhập vào Ma Tâm điện trở thành một thành viên của Hắc Ám thế giới."
Ma Tâm thánh quân thản nhiên nói, ánh mắt hờ hững, cao cao tại thượng. Trong mắt hắn thì toàn bộ Học Viện Trường Thương cũng không bằng một mình Cố Khinh Yên, bởi vì Cố Khinh Yên chắc chắn có thể thành thánh, đã chạm một ít đến thánh đạo. Nếu khống chế nàng ở trong tay thì trong tương lai, lực lượng của Ma 'Tâm điện sẽ tăng lên rất nhiều.
Ngay cả Học Viện Trường Thương, những bảo vật tích lũy cả ngàn năm kia khiến hắn cũng động tâm, nhưng trong lòng của Thánh giả Ma Tâm điện vô cùng hiểu rõ, bảo vật của Học Viện Trường Thương không phải một mình hắn có thể nuốt trọn được, bởi vì còn có mấy vị Thánh giả khác cũng muốn.
"Cơ hội chỉ có một lần, ngươi hãy căn nhắc mà nắm lấy." Ma Tâm thánh quân thản nhiên nói.
Trong mắt hắn thì Học Viện Trường Thương không có lựa chọn nào khác, nếu không thì cũng chỉ có diệt vong mà thôi.
Toàn bộ Trường Thương thành trở nên yên tĩnh tới lạ thường, tất cả mọi người nhìn về phía Cố Khinh Yên, tiếng thở nhẹ trong không khí nhỏ bé như vậy cũng có thể nghe thấy, chiến đấu đã dừng lại từ rất lâu rồi, chia làm hai phe cánh.
Là chiến cùng không chiến.
Lúc này quyền quyết định đang ở trên người Cố Khinh Yên, nếu như nàng đầu hàng, thì vận mệnh của Trường Thương thành sẽ rẽ sang một hướng khác.
Vân Sơn quận thành, hoàng thất và gia tộc Đế sư cũng đang vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm vào. Cố Khinh Yên.
Nếu như Học Viện Trường Thương đầu hàng, như vậy thì sự ảnh hưởng tới Lan Lăng quốc thật vô cùng sâu xa, thậm chí rất có thể ở tương lai không xa, vì Học Viện Trường Thương làm phản, Hắc Ám thế giới sẽ triệt để khống chế Lan Lăng quốc, trở thành một quốc gia của Hắc Ám thế giới.
Tu sĩ và cư dân của Trường Thương thành càng khẩn trương hơn Nguyên Thiên phái, Hỏa Cực tông... Ánh mắt cả đám trở nên lo lắng nhìn Cố Khinh Yên. Nếu như Học Viện Trường Thương lựa chọn đầu hàng, cũng không có nghĩa là bọn hắn đã có thể trốn qua một kiếp. Ngược lại kết quả của bọn hắn sẽ càng thêm thê thảm, một tia hi vọng cũng không có, bởi vì Hắc Ám thế giới không có khả năng buông tha cho bọn hẳn.
Bọn hắn không phải là người của Học Viện Trường Thương, mà bọn hắn ở trong mắt Thánh giả của Ma Tâm điện ngay cả một điểm giá trị cũng không có.
Cố Khinh Yên giương mắt lên, nhìn Thánh giả của Ma Tâm điện, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười kia đẹp như hoa sen nở trong băng tuyết ngàn năm, rất đẹp, hết sức động lòng người, đồng dạng cũng rất lạnh lão, tản mát ra một luồng hàn khí có thể đóng băng cả thiên địa.
"Thánh giả Ma Tâm điện, ngươi có thể tu thành Thánh Nhân, nghĩ không ra được cũng ngây thơ như thế. Học viện Trường Thương ta từ lúc sáng lập tới nay, chưa bao giờ thỏa hiệp, cũng vĩnh viễn không sợ chiến tranh. Huống chỉ là Thánh giả Ma Tâm điện là cái thá gì, cũng dám phát ngôn bừa bãi ở nơi này."
Cố Khinh Yên vẫy tay một cái, chiến kỳ cắm trên người Lan Mi chuẩn thánh giống như một dòng máu trở về trong tay nàng, chiến kỳ tung bay trong gió, lá cờ bay phần phật.
"Trường Thương thành ta mãi mãi bất tử, Học Viện Trường Thương ta vĩnh thế trường tồn!"
"Mời tướng quân dẫn dắt chúng ta mở một con đường máu, giết đến máu nhiễm thanh thiên, giết tất cả tà môn ma đạo."
Các tu sĩ của Trường Thương thành nhìn nữ tử mặc trên người bộ chiến y kia, như là binh sĩ tìm tới tướng quân của mình, máu nóng trong người sôi sục cả lên, từng người đứng ra tung cờ hô to, trong mắt tràn đầy bi thống cùng dứt khoát, chuẩn bị phò tá nữ tướng để chiến đấu sinh tử với Hắc Ám thế giới.
Trên người Cố Khinh Yên bao phủ khí tức bi thống, đi từng bước ra giữa Thánh sơn, nhìn Trường Thương thành phồn thịnh ngày xưa, bây giờ đổ nát thê lương, cảnh hoang tàn ở khắp mọi nơi, nơi nào cũng có thi thể, huyết dịch chảy trên đường phố thành sông ngàn vạn oan hồn tại thống khổ kêu rên, trong lòng nàng mang hận ý và sự tự trách.
Bởi vì nàng không có năng lực, cho nên lãnh địa của nàng mới bị Hắc Ám thế giới tàn sát đẫm máu.
Những học viên trẻ tuổi kia, những nguyên lão đức cao vọng trọng, ngay cả những lão sư phổ thông và các cư dân vô tội trong nội thành... Thi thể của bọn hắn nằm trong vũng máu, nằm rải rác toàn thành, ở trong đôi mắt trong trẻo của nàng hiện ra một mảnh huyết sắc. Thật xin lỗi! Thật xin lỗi...
Đôi mắt Cố Khinh Yên đỏ hồng lên, trong lòng nói lời xin lỗi thật đắng chát.
Mỗi khi nàng nói xong một lần, khí tức trên người nàng càng lăng lệ hơn một chút, cuối cùng hiện ra một sự hận ý cực độ vô tận bao phủ toàn bộ Trường Thương thành, tất cả mọi người trong nội thành bao gồm cả tu sĩ của Hắc Ám thế giới cũng âm thầm run sợ.
Một khắc này, trong phúc chốc, Cố Khinh Yên không còn là nữ nhân có khí chất xuất trần, cao cao tại thượng, diễm lệ như lúc trước nữa, mà là một người nữ nhân đã bị dồn tới bước đường cùng, đang trở nên điên loạn.
"Rất tức giận?"
Một đạo âm thanh phiêu phiêu miểu miểu, đột nhiên vang lên, không ngừng quanh quẩn trong đất trời.
Phía trên đám mây, một thân ảnh vĩ đại và ngạo mạn đi ra từ trong ma hải, thân ảnh đó không cao không lớn, nhưng lại khiến cho thâm tâm của mọi người mang theo niềm kính sợ khôn cùng, dù cho là tu sĩ của Học Viện Trường Thương cũng khó khống chế nội tâm mình xuất hiện loại tâm tình này.
Thân ảnh kia giống như Quân Chủ của thiên địa, giống như thần linh trên chín tầng trời, làm cho trong lòng mọi người sinh ra sự xúc động muốn quỳ lạy.
Một ít cư dân bình thường của Trường Thương thành, đã không khống chế được mà để đầu rạp xuống mặt đất, run rẩy nhè nhẹ.
Làm cho đầu óc bọn họ sinh ra hành động ngoài ý muốn, trái với ý của thân thể.
Thánh Nhân!
Chỉ có tuyệt thế Thánh Nhân, mới có thể có khí tức lúc lâm trần đáng sợ như vậy.
Chỉ có Quân Chủ của thiên địa, mới có thể để cho. người khác sinh ra tâm tư kính trọng mà không thể kháng cự.
"Thánh Giả!"
"Bái kiến Thánh Giả!"
"Thánh Giả thiên uy hạo đãng, vũ nội vô địch."
Tu sĩ Hắc Ám thế giới lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, ánh mắt của từng người trở nên nóng rực nhìn Thánh giả ở chín tầng trời kia.
Tuyệt thế Thánh giả cao quý hơn hoàng đế của một nước nhiều lắm, đây mới chính con của thiên địa a.
Vân Sơn quận thành, các đại thế gia Chuẩn thánh và các tông môn cường đại khác, ánh mắt từng người co rụt lại, thân thể căng cứng ra, gắt gao nhìn vào thân ảnh trên bầu trời kia, thở cũng không dám một thở. Bầu không khí trở nên căng thẳng lên, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, sợ gây ra một chút động tĩnh khiến tuyệt thế Thánh Quân cách xa vạn dặm xa cũng có thể phát hiện bọn hắn.
Thánh Nhân! Đó chính là danh từ cấm kị.
Đó là tồn tại mà tất cả các thế lực trong Lan Lăng quốc không muốn trêu chọc tới.
Tu sĩ của Hắc Ám thế giới nhìn thấy Thánh giả của mình xuất hiện, từng người trở nên hưng phấn không thôi, gào gào thét lên.
Vừa rồi Cố Khinh Yên hiện thân, một kích giết chết Chuẩn Thánh, đã làm cho trong lòng của các tu sĩ Hắc. Ám thế giới trở nên rụt rè, khí thế đã bị đả kích nghiêm trọng.
Nhưng mà, lúc này Thánh Quân hiện thân ra, trong nháy mắt đã làm cho khí thế của tu sĩ của Hắc Ám thế. giới lên tới đỉnh điểm, từng người đằng đằng sát khí, cười dài lên.
Căn bản không cần Thánh giả nói bất cứ thứ gì, hoặc là làm cái gì.
Hai chữ Thánh giả chính là liều thuốc an thần lớn nhất.
Bởi vì đó chính là tồn tại chí cao của thiên địa.
Thánh giả của Ma Tâm điện chắp tay sau lưng, từng bước một đi tới vùng trời của Học Viện Trường Thương, nhìn tới Cố Khinh Yên, thản nhiên nói: "Tức giận nữa đi, cứ tức giận đi, lại dứt khoát, lại vùng vẫy giãy chết, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối cũng chả giải quyết được vấn đề gì đâu."
"Bất quá, nể tình ngươi thiên phú hiếm thấy, tu hành cũng không dễ, ta cũng có thể cho ngươi và Học Viện Trường Thương một con đường sống."
Âm thanh của Thánh giả của Ma Tâm điện vang vọng trong bầu trời, ẩn chứa vô tận uy nghiêm, giống như là âm thanh của thiên địa.
Tu sĩ bên trong Trường Thương thành nghe vậy, trong lòng từng người giật mình, Thánh giả của Ma Tâm điện có ý gì, chẳng lẽ không tiêu diệt Học Viện Trường Thương.
Trong lúc nhất thời, trong lòng rất nhiều người đang tức giận nghe lời nói của Thánh giả Ma Tâm điện dấy lên chút ít hi vọng.
Cố Khinh Yên mặt không biểu tình, ánh mắt vẫn băng sương, vô tình.
"Rất đơn giản, ngươi thần phục với ta, để cho ta khắc. nô ấn lên người, vĩnh viễn trung thành với Ma Tâm điện, mà Học Viện Trường Thương các ngươi cũng phải gia nhập vào Ma Tâm điện trở thành một thành viên của Hắc Ám thế giới."
Ma Tâm thánh quân thản nhiên nói, ánh mắt hờ hững, cao cao tại thượng. Trong mắt hắn thì toàn bộ Học Viện Trường Thương cũng không bằng một mình Cố Khinh Yên, bởi vì Cố Khinh Yên chắc chắn có thể thành thánh, đã chạm một ít đến thánh đạo. Nếu khống chế nàng ở trong tay thì trong tương lai, lực lượng của Ma 'Tâm điện sẽ tăng lên rất nhiều.
Ngay cả Học Viện Trường Thương, những bảo vật tích lũy cả ngàn năm kia khiến hắn cũng động tâm, nhưng trong lòng của Thánh giả Ma Tâm điện vô cùng hiểu rõ, bảo vật của Học Viện Trường Thương không phải một mình hắn có thể nuốt trọn được, bởi vì còn có mấy vị Thánh giả khác cũng muốn.
"Cơ hội chỉ có một lần, ngươi hãy căn nhắc mà nắm lấy." Ma Tâm thánh quân thản nhiên nói.
Trong mắt hắn thì Học Viện Trường Thương không có lựa chọn nào khác, nếu không thì cũng chỉ có diệt vong mà thôi.
Toàn bộ Trường Thương thành trở nên yên tĩnh tới lạ thường, tất cả mọi người nhìn về phía Cố Khinh Yên, tiếng thở nhẹ trong không khí nhỏ bé như vậy cũng có thể nghe thấy, chiến đấu đã dừng lại từ rất lâu rồi, chia làm hai phe cánh.
Là chiến cùng không chiến.
Lúc này quyền quyết định đang ở trên người Cố Khinh Yên, nếu như nàng đầu hàng, thì vận mệnh của Trường Thương thành sẽ rẽ sang một hướng khác.
Vân Sơn quận thành, hoàng thất và gia tộc Đế sư cũng đang vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm vào. Cố Khinh Yên.
Nếu như Học Viện Trường Thương đầu hàng, như vậy thì sự ảnh hưởng tới Lan Lăng quốc thật vô cùng sâu xa, thậm chí rất có thể ở tương lai không xa, vì Học Viện Trường Thương làm phản, Hắc Ám thế giới sẽ triệt để khống chế Lan Lăng quốc, trở thành một quốc gia của Hắc Ám thế giới.
Tu sĩ và cư dân của Trường Thương thành càng khẩn trương hơn Nguyên Thiên phái, Hỏa Cực tông... Ánh mắt cả đám trở nên lo lắng nhìn Cố Khinh Yên. Nếu như Học Viện Trường Thương lựa chọn đầu hàng, cũng không có nghĩa là bọn hắn đã có thể trốn qua một kiếp. Ngược lại kết quả của bọn hắn sẽ càng thêm thê thảm, một tia hi vọng cũng không có, bởi vì Hắc Ám thế giới không có khả năng buông tha cho bọn hẳn.
Bọn hắn không phải là người của Học Viện Trường Thương, mà bọn hắn ở trong mắt Thánh giả của Ma Tâm điện ngay cả một điểm giá trị cũng không có.
Cố Khinh Yên giương mắt lên, nhìn Thánh giả của Ma Tâm điện, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười kia đẹp như hoa sen nở trong băng tuyết ngàn năm, rất đẹp, hết sức động lòng người, đồng dạng cũng rất lạnh lão, tản mát ra một luồng hàn khí có thể đóng băng cả thiên địa.
"Thánh giả Ma Tâm điện, ngươi có thể tu thành Thánh Nhân, nghĩ không ra được cũng ngây thơ như thế. Học viện Trường Thương ta từ lúc sáng lập tới nay, chưa bao giờ thỏa hiệp, cũng vĩnh viễn không sợ chiến tranh. Huống chỉ là Thánh giả Ma Tâm điện là cái thá gì, cũng dám phát ngôn bừa bãi ở nơi này."
Cố Khinh Yên vẫy tay một cái, chiến kỳ cắm trên người Lan Mi chuẩn thánh giống như một dòng máu trở về trong tay nàng, chiến kỳ tung bay trong gió, lá cờ bay phần phật.
/316
|