Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tần Dương hoàn toàn không ngờ mình sẽ bật lên cái tên này. Trong hoảng sợ và luống cuống, hắn lại bất giác thốt ra không ít lời nói xuất phát từ tận nội tâm. Bấy giờ, hắn mới ý thức được, rất có thể vừa rồi mũ giáp bị mất khống chế do bản thân gặp phải đả kích.
Đây là lần đầu tiên hắn bị “hoảng sợ” ở trong game, mà nguyên nhân lại là vì A Tấn…
May mắn bây giờ đang không chiến, trong quá trình đánh nhau sẽ có rất nhiều tiếng gió và âm hiệu kỹ năng, không ai nghe được mấy câu lầm bầm của hắn khi bị mất khống chế… ngoại trừ một tiếng hét khá lớn lúc vừa rồi. Câu kia, chỉ sợ tất cả mọi người đều nghe thấy được!
Tần Dương có chút bối rối, hắn muốn trực tiếp chạy theo chồn bạc xuống trần gian, thế nhưng đuổi tới nơi rồi thì lại phải nói gì đây? Trực tiếp thừa nhận mình là Tần Dương ư?
Nhìn những đồng đội đang bị vây trong hỗn chiến, Tần Dương mạnh mẽ áp bách bản thân phải bình tĩnh lại.
Cách duy nhất để ứng phó với tình trạng “không khống chế được” chính là tập trung tinh thần, không suy nghĩ miên man gì nữa, chỉ có thế thì mũ giáp mới không bộc lộ hết ý tưởng trong não bộ của mình ra.
Trong khoảnh khắc, Tần Dương lập tức hô lên: “Nhàn Vân, Minh Nguyệt lùi ra, cung tiễn thủ tản ra tấn công từ xa ở hướng Đông, những chức nghiệp công kích gần thì tập trung mà đánh!”
Một đám bị công kích bất ngờ đến tan tác bỗng nghe thấy tiếng chỉ huy của Tần Dương thì bắt đầu bày trận nghênh chiến, đây đúng là thời cơ tuyệt vời để luyện tập PK đoàn đội nha!
Dã Hạc xử lý đối thủ vừa mới đánh lén mình, nhanh chóng chạy sang chia sẻ áp lực với Thương Hỏa, Thệ Thủy cũng niệm chú phụ trợ ở cách đó không xa. Ban nãy Hagen Darth và Nhị Lang Thần vây công Thương Hỏa mà còn không bắt được hắn, hiện tại lại càng không có cách nào. Mắt thấy chiến đội vốn chiếm ưu thế của mình chậm rãi rơi vào tình huống xấu, Hagen Darth âm thầm kinh ngạc, lập tức nghĩ đến chuyện bỏ chạy tháo thân!
Chỉ một nháy mắt, Thương Hỏa xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không, chĩa thẳng trường kiếm trên tay về hướng Lạc Hoa Y Y mà ném ra một chiêu “Ngọn lửa luyện ngục” không cách nào đào thoát. Đây là một thuật vây thân – cũng giống như chiêu thức đối phương đã thương tổn Hà Tấn. Hiện tại Lạc Hoa Y Y cũng là bảo bối tâm can Hagen Darth muốn gìn giữ, cho nên chỉ cần giết cô gái này, chắc chắn sẽ phá hủy được quân tâm của phe đối địch.
Giây tiếp theo, Thương Hỏa đã “Thuấn di” đến trước mặt Lạc Hoa Y Y, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ được.
Đối đãi với cựu đồ nhi, hắn thế nhưng chẳng chút lưu tình. Lạc Hoa Y Y vốn không chơi chức nghiệp công kích, huống hồ tất cả chiêu thức của cô đều do một tay Tần Dương dạy dỗ, cho nên cầm cự không được mấy giây đã sắp sửa tiêu đời…
“Sư phụ…” Nữ tử tóc trắng dõi mắt nhìn Thương Hỏa, dưới đáy con ngươi lóe ra một chút bi thương.
Thương Hỏa thoáng giật giật khóe mắt, xòe bàn tay, không nói hai lời liền phóng ra một đòn trí mạng — Liệt hỏa lôi đình!
Thanh máu của Lạc Hoa Y Y thấy đáy, trực tiếp biến thành thi thể rồi rơi xuống giữa không trung. Lần này đến phiên Hagen Darth kêu to, “Y Y –!”, sau lại như diễn kịch mà lao thẳng về phía thi thể cô nàng. Đám người còn lại vừa thấy đội trưởng tách đoàn, liền toán loạn như ong vỡ tổ… Vài người chạy trốn không kịp lập tức bị vây công, chết còn thảm hơn so với đoàn đội của Thương Hỏa.
Một màn không chiến có thể đánh đến ngang sức ngang tài, cuối cùng lại biến thành trò cười, mọi người vì thế mà không ngừng chửi mắng.
Đội ngũ của Thương Hỏa chết mất bốn người, ngoại trừ A Tấn cùng Ly Lạc không thể trở tay lúc không chiến và Tề Thiên Đại Thặng chẳng liên quan cũng chết oan ra thì còn có Đại Bàng Giương Cánh. Những người còn lại thanh màu cũng không nhiều, sau lại được Nhàn Vân và Chiêu Minh Nguyệt ứng cứu mới khôi phục.
Đám người còn sống chụm vào thảo luận, “Cảm thấy thực lực thế nào?” Thệ Thủy hỏi.
Chiêu Minh Nguyệt khinh bỉ nói: “Chung quy em cảm thấy, vì một đứa con gái mà bỏ đoàn như Hagen Darth thì thật không thể ngửi được.”
Mọi người bỗng nhớ tới khoảng khắc Hà Tấn rơi xuống, khi ấy Thương Hỏa cũng kinh hoàng kêu lên một tiếng, song vẫn lấy đại cục làm trọng mà ở lại chỉ huy thì không khỏi kiêu ngạo trong lòng — đội trưởng nhà mình vẫn tương đối đáng tin hơn!
Kỳ thực bọn họ đã hiểu lầm! Tần Dương cũng muốn đuổi theo người kia lắm chứ, nhưng mà hắn sợ nếu mình đuổi tới sẽ bị đối phương ép hỏi về chuyện cái tên, do đó dứt khoát ở lại chỉ huy chiến đội, thuận tiện suy nghĩ lát nữa nên ứng phó thế nào. (=_=)
Dã Hạc sờ sờ cằm: “Tại sao tôi cứ cảm thấy Hagen Darth bỏ đoàn không phải vì Lạc Hoa mà vì muốn đào thoát nhỉ?”
Thệ Thủy: “Tôi cũng có cảm giác tương tự, cũng chưa thấy rõ chiến thuật của bọn nó, ngoại trừ vài cú đánh lén có thể coi như thú vị lúc ban đầu ra thì đều là đấm đá tùy tiện cả.”
…
“Mọi người nói chuyện trước, tôi đi xem A Tấn.” Tần Dương nói xong câu này, liền dang cánh bay về Phàm giới, đồng thời, tìm tên Tề Thiên Đại Thặng ở trong danh sách bạn tốt…
Nhất Niệm Thiên Địa Hàn: “Đờ mờ, lại là một thằng bám vợ… Nhưng mà, A Tấn kia rốt cuộc là nam hay nữ vậy, nhìn ngoại hình kiểu gì cũng ra một bé trai mà nhỉ? Hơn nữa giọng nói cũng trai nốt, đúng không?”
Rốt cuộc có người nói ra nghi hoặc trong lòng bọn họ, Dã Hạc vội tiếp lời: “Ban đầu tôi còn tưởng là nữ, nhưng gần đây lại cảm thấy hình như giống nam hơn.”
Cửu Điện Hạ gãi đầu: “Các ông có phát hiện ra hay không, so với lúc mới gặp chúng ta, hình như A Tấn lớn lên một chút?”
Thệ Thủy: “Ừ, vốn chỉ mười bốn mười lăm tuổi, hiện tại đã chừng mười lăm mười sáu tuổi rồi, đặc trưng nam tính của nhân vật cũng trở nên rõ ràng hơn.”
Nhàn Vân: “Có lẽ lúc thiết lập, em ấy chọn hình thức ‘Lớn dần’.”
Cửu Điện Hạ: “Là cái gì?”
Nhàn Vân: “Chính là nhân vật sẽ lớn lên ở trong game, dùng một khoảng thời gian ngắn để đạt tới tuổi thực ngoài đời.”
Cửu Điện Hạ giương mắt nhìn Nhàn Vân và Dã Hạc: “Thế vì sao hai người không lớn lên?”
Dã Hạc cười xấu xa nói: “Chúng tôi chọn hình thức ‘Ổn định’, sẽ không lớn lên được, ha ha ha!”
Cửu Điện Hạ: “Thật đê tiện!!!”
…
Hầu Đông Ngạn chết oan cũng thực là uất ức. Kỳ thực cậu ta chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi, cuối cùng lại thành vật hy sinh đầu tiên trong đội ngũ đại thần, đã thế, ngay lúc đi đời nhà ma, cái con gấu mèo ngu ngốc kia còn ngồi trên tọa kỵ phi hành, mờ mịt hô lên: “Đậu má, có chuyện gì thế vậy?” Rõ ràng mục tiêu gấu mèo bự hơn cậu, vì sao đám người kia không đánh nó trước cơ chứ?
Hầu Đông Ngạn chết, nhưng kỳ quái chính là, ngay trong nháy mắt trước lúc chết, cậu thế nhưng nghe thấy Thương Hỏa lớn tiếng kêu tên “Hà Tấn”, sau đó, chỉ thấy một con chồn bạc cũng rơi xuống giống như mình!
Trường hợp người chơi chết ở trên không, thi thể sẽ rơi ít nhất là 30 giây, kế tiếp mới có thể lựa chọn sống lại. Nhưng Hà Tấn còn chưa chết, chẳng qua không thể biến hình trên không, cho nên mới giãy dụa suốt một đường rơi, thực là đáng thương.
30 giây sau, Hầu Đông Ngạn với một tia máu dính da thoát khỏi trạng thái rơi, xuất hiện ở điểm hồi sinh dưới Phàm giới, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tại sao Thương Hỏa lại biết tên Hà Tấn, chẳng lẽ Tấn đại ca đã nói rõ ngọn ngành cho đại thần rồi?
Về lý thuyết, sau khi Hà Tấn rơi xuống sẽ ngã chết và xuất hiện ở điểm hồi sinh giống như mình, vì thế Hầu Đông Ngạn liền ngồi xuống, một bên hồi máu, một bên chờ đối phương, định hỏi xem đầu cua tai nheo là như thế nào.
Không ngờ thi thể chồn bạc vẫn chưa xuất hiện, mà khung tin nhắn bạn bè của Hầu Đông Ngạn đã sáng lên. Cậu vừa thấy, thế mà lại là tin mật của đại thần Vô Tình!
Có thể việc bị đại thần nhớ thương khiến Hầu Đông Ngạn được ưu ái mà thoáng giật mình, nhưng khi nhìn thấy nội dung trong khung tin tức, nụ cười trên mặt cậu ta triệt để đông cứng lại rồi —
Thương Hỏa: “Hầu Đông Ngạn, tôi là Tần Dương.”
Hầu Đông Ngạn: “…” (#°Д°) Cái mẹ gì đây?
Thương Hỏa: “Hà Tấn không biết tôi là Tần Dương, hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật.”
Trong lúc nhất thời, Hầu Đông Ngạn không cách nào thoát được cảm giác đang nói chuyện với đại thần, do đó, đối mặt với yêu cầu của người nọ, liền yếu ớt mà đáp một câu “Không thành vấn đề”.
Thương Hỏa: “Cảm ơn.”
Xong đâu đấy, đạo não cậu ta mới bắt đầu vận hành — Tần Dương thế nhưng lại chính là đại thần Vô Tình?! Tấn đại ca không biết Thương Hỏa Vô Tình là Tần Dương, lại hồ đồ mà diễn vợ của hắn trong game. Mặt khác, Hà Tấn không muốn cho Tần Dương biết thân phận của mình ở ngoài hiện thực, song Tần Dương đã sớm biết rồi, ngược lại còn lừa gạt Hà Tấn, cũng không muốn để Hà Tấn biết hắn là Tần Dương… Má ơi! Cái chuyện hỗn độn rối rắm này vì sao tự nhiên lại ụp xuống đầu của ông mày hở? Tell me why! ╰(QAQ)╯
Thương Hỏa: “Trong hoàn cảnh cấp bách lúc nãy, tôi lỡ gọi tên cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi vì sao tôi lại biết, đến lúc đó tôi sẽ nói, là cậu cho tôi biết, có thể không?”
Hầu Đông Ngạn: “…” Mình có thể nói ‘Không thể’ được à!?
Không! Nghi vấn của cậu vốn phải là — Đại thần Vô Tình, tuy anh thực dũng mãnh, thực phi thường, thực uy vũ, hơn nữa ngoài đời anh còn thực con mẹ nó đẹp trai, thế nhưng, rốt cuộc anh muốn làm gì Tấn đại ca của chúng tôi?
Hầu Đông Ngạn là một người thẳng thắn, mọi suy nghĩ đều không thể giấu diếm trong lòng, do đó rất nhanh hỏi ra ngoài miệng: “Có thể thì có thể, nhưng nói cho tôi biết cậu đang định làm gì được không?”
Thương Hỏa: “Tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.”
Hầu Đông Ngạn: “…” What the fuck!!
Khi hai người đang nói chuyện, “A Tấn” liền xuất hiện ở điểm hồi sinh. Nhìn thấy Hầu Đông Ngạn, cậu lập tức ngẩn người, hỏi: “Hầu Tử, vừa rồi mày có nghe thấy Thương Hỏa gọi tên của tao không?”
Hầu Đông Ngạn vã ra một đầu đầy mồ hôi lạnh, cán cân đong đếm giữa tình cảm đối với bạn cùng phòng và sự sùng bái dành cho đại thần ở trong lòng không ngừng chao đảo. Cuối cùng, cậu nói, “Ặc, nghe thấy, xin lỗi, là tao không cẩn thận nên đã lỡ miệng nói ra.”
Thốt ra những lời trái với lương tâm xong, Hầu Đông Ngạn cảm thấy mình hẳn là nên rúc vào chuồng heo ăn năn hối cải… Cậu thế nhưng lại đi giúp một đàn em đồng tính theo đuổi bạn cùng phòng thẳng đuốt đuồn đuột của mình!
Tấn đại ca, tao thực có lỗi với mày! TAT
Nhưng mà không còn cách nào khác, đàn em kia rất trâu bò, chẳng những trong hiện thực mà ngay cả trong game cũng vậy. Hơn nữa, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hầu Đông Ngạn căn bản không thể tiêu hóa trọn vẹn vấn đề được, lại có cái gọi là thứ tự trước sau, Tần Dương nhờ cậu trước, cậu không có lý do từ chối nên chỉ đành bị bắt trói lên thuyền giặc mà thôi.
Ngay nháy mắt tiếp theo, Tề Thiên Đại Thặng liền gửi tin báo cáo cho Thương Hỏa: “Hà Tấn hỏi tôi! Cậu ấy hỏi tôi có nghe thấy cậu gọi tên cậu ấy không! Tôi bảo do tôi không cẩn thận nói ra! Đàn em Tần! Hiện tại tôi đã ngồi chung một thuyền với cậu! Cậu cũng không được hãm hại tôi đâu!”
Thương Hỏa: “Cảm ơn, sẽ không, khai giảng mời cậu đi ăn cơm, hôm nào rảnh lại mang cậu đi đánh phó bản. ^_^ ”
Tề Thiên Đại Thặng: “…”
… May là Hầu Đồng Ngạn cậu không ghét đồng tính luyến ái! Orz…
Cùng lúc đó, A Tấn lại hỏi: “Mày còn nói cái gì nữa không?”
Tề Thiên Đại Thặng: “Không có… Cái kia, kỳ thực là lúc mày vắng mặt, đại thần dạy tao PK rồi hỏi tao mày tên gì nên tao mới nhất thời lỡ miệng…”
Dưới áp lức tâm lý quá lớn, con người ta cũng liền bị kích phát tiềm năng nói dối, Hầu Đông Ngạn đầu đầy mồ hôi mà nói xong, nhanh chóng thông khẩu cung với Thương Hỏa.
Thương Hỏa trả lời Hầu Đông Ngạn: “Ồ, được, xem như tôi hỏi.”
Hà Tấn lại nói với Hầu Đông Ngạn: “Không việc gì, dù sao hắn cũng biết tao là con trai, tao đã nói với hắn rồi, nhưng những thông tin khác vẫn hy vọng mày có thể giúp tao giữ bí mật, cho dù hắn có hỏi, cũng đừng nói ra.”
Hầu Đông Ngạn áy náy: “Ờ ờ! Cam đoan không nói thêm gì nữa, nếu nói ra thiên lôi sẽ đánh vỡ đầu tao!”
Vào lúc bọn họ đang trò chuyện, Thương Hỏa bỗng nhiên xuất hiện, Hà Tấn liếc mắt nhìn Hầu Đông Ngạn một cái, nói: “Tao muốn nói chuyện riêng với Thương Hỏa.”
“Được được được, các người nói đi, không còn sớm nữa, tao đi trước.” Hầu Đông Ngạn vừa dứt lời, lập tức sải chân trèo lên tọa kỵ trốn đến một chỗ không còn thấy hai người này… logout.
Hà Tấn nhìn về phía Thương Hỏa, bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại hỏi Tề Thiên tên của em? Chẳng phải đã thống nhất là sẽ không tò mò rồi à?”
Thương Hỏa trầm mặc hai giây, đáp: “Thật xin lỗi, anh không nhịn được, anh thích em, muốn phát triển mối quan hệ này ra ngoài đời thực.”
*****
Tần Dương hoàn toàn không ngờ mình sẽ bật lên cái tên này. Trong hoảng sợ và luống cuống, hắn lại bất giác thốt ra không ít lời nói xuất phát từ tận nội tâm. Bấy giờ, hắn mới ý thức được, rất có thể vừa rồi mũ giáp bị mất khống chế do bản thân gặp phải đả kích.
Đây là lần đầu tiên hắn bị “hoảng sợ” ở trong game, mà nguyên nhân lại là vì A Tấn…
May mắn bây giờ đang không chiến, trong quá trình đánh nhau sẽ có rất nhiều tiếng gió và âm hiệu kỹ năng, không ai nghe được mấy câu lầm bầm của hắn khi bị mất khống chế… ngoại trừ một tiếng hét khá lớn lúc vừa rồi. Câu kia, chỉ sợ tất cả mọi người đều nghe thấy được!
Tần Dương có chút bối rối, hắn muốn trực tiếp chạy theo chồn bạc xuống trần gian, thế nhưng đuổi tới nơi rồi thì lại phải nói gì đây? Trực tiếp thừa nhận mình là Tần Dương ư?
Nhìn những đồng đội đang bị vây trong hỗn chiến, Tần Dương mạnh mẽ áp bách bản thân phải bình tĩnh lại.
Cách duy nhất để ứng phó với tình trạng “không khống chế được” chính là tập trung tinh thần, không suy nghĩ miên man gì nữa, chỉ có thế thì mũ giáp mới không bộc lộ hết ý tưởng trong não bộ của mình ra.
Trong khoảnh khắc, Tần Dương lập tức hô lên: “Nhàn Vân, Minh Nguyệt lùi ra, cung tiễn thủ tản ra tấn công từ xa ở hướng Đông, những chức nghiệp công kích gần thì tập trung mà đánh!”
Một đám bị công kích bất ngờ đến tan tác bỗng nghe thấy tiếng chỉ huy của Tần Dương thì bắt đầu bày trận nghênh chiến, đây đúng là thời cơ tuyệt vời để luyện tập PK đoàn đội nha!
Dã Hạc xử lý đối thủ vừa mới đánh lén mình, nhanh chóng chạy sang chia sẻ áp lực với Thương Hỏa, Thệ Thủy cũng niệm chú phụ trợ ở cách đó không xa. Ban nãy Hagen Darth và Nhị Lang Thần vây công Thương Hỏa mà còn không bắt được hắn, hiện tại lại càng không có cách nào. Mắt thấy chiến đội vốn chiếm ưu thế của mình chậm rãi rơi vào tình huống xấu, Hagen Darth âm thầm kinh ngạc, lập tức nghĩ đến chuyện bỏ chạy tháo thân!
Chỉ một nháy mắt, Thương Hỏa xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không, chĩa thẳng trường kiếm trên tay về hướng Lạc Hoa Y Y mà ném ra một chiêu “Ngọn lửa luyện ngục” không cách nào đào thoát. Đây là một thuật vây thân – cũng giống như chiêu thức đối phương đã thương tổn Hà Tấn. Hiện tại Lạc Hoa Y Y cũng là bảo bối tâm can Hagen Darth muốn gìn giữ, cho nên chỉ cần giết cô gái này, chắc chắn sẽ phá hủy được quân tâm của phe đối địch.
Giây tiếp theo, Thương Hỏa đã “Thuấn di” đến trước mặt Lạc Hoa Y Y, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ được.
Đối đãi với cựu đồ nhi, hắn thế nhưng chẳng chút lưu tình. Lạc Hoa Y Y vốn không chơi chức nghiệp công kích, huống hồ tất cả chiêu thức của cô đều do một tay Tần Dương dạy dỗ, cho nên cầm cự không được mấy giây đã sắp sửa tiêu đời…
“Sư phụ…” Nữ tử tóc trắng dõi mắt nhìn Thương Hỏa, dưới đáy con ngươi lóe ra một chút bi thương.
Thương Hỏa thoáng giật giật khóe mắt, xòe bàn tay, không nói hai lời liền phóng ra một đòn trí mạng — Liệt hỏa lôi đình!
Thanh máu của Lạc Hoa Y Y thấy đáy, trực tiếp biến thành thi thể rồi rơi xuống giữa không trung. Lần này đến phiên Hagen Darth kêu to, “Y Y –!”, sau lại như diễn kịch mà lao thẳng về phía thi thể cô nàng. Đám người còn lại vừa thấy đội trưởng tách đoàn, liền toán loạn như ong vỡ tổ… Vài người chạy trốn không kịp lập tức bị vây công, chết còn thảm hơn so với đoàn đội của Thương Hỏa.
Một màn không chiến có thể đánh đến ngang sức ngang tài, cuối cùng lại biến thành trò cười, mọi người vì thế mà không ngừng chửi mắng.
Đội ngũ của Thương Hỏa chết mất bốn người, ngoại trừ A Tấn cùng Ly Lạc không thể trở tay lúc không chiến và Tề Thiên Đại Thặng chẳng liên quan cũng chết oan ra thì còn có Đại Bàng Giương Cánh. Những người còn lại thanh màu cũng không nhiều, sau lại được Nhàn Vân và Chiêu Minh Nguyệt ứng cứu mới khôi phục.
Đám người còn sống chụm vào thảo luận, “Cảm thấy thực lực thế nào?” Thệ Thủy hỏi.
Chiêu Minh Nguyệt khinh bỉ nói: “Chung quy em cảm thấy, vì một đứa con gái mà bỏ đoàn như Hagen Darth thì thật không thể ngửi được.”
Mọi người bỗng nhớ tới khoảng khắc Hà Tấn rơi xuống, khi ấy Thương Hỏa cũng kinh hoàng kêu lên một tiếng, song vẫn lấy đại cục làm trọng mà ở lại chỉ huy thì không khỏi kiêu ngạo trong lòng — đội trưởng nhà mình vẫn tương đối đáng tin hơn!
Kỳ thực bọn họ đã hiểu lầm! Tần Dương cũng muốn đuổi theo người kia lắm chứ, nhưng mà hắn sợ nếu mình đuổi tới sẽ bị đối phương ép hỏi về chuyện cái tên, do đó dứt khoát ở lại chỉ huy chiến đội, thuận tiện suy nghĩ lát nữa nên ứng phó thế nào. (=_=)
Dã Hạc sờ sờ cằm: “Tại sao tôi cứ cảm thấy Hagen Darth bỏ đoàn không phải vì Lạc Hoa mà vì muốn đào thoát nhỉ?”
Thệ Thủy: “Tôi cũng có cảm giác tương tự, cũng chưa thấy rõ chiến thuật của bọn nó, ngoại trừ vài cú đánh lén có thể coi như thú vị lúc ban đầu ra thì đều là đấm đá tùy tiện cả.”
…
“Mọi người nói chuyện trước, tôi đi xem A Tấn.” Tần Dương nói xong câu này, liền dang cánh bay về Phàm giới, đồng thời, tìm tên Tề Thiên Đại Thặng ở trong danh sách bạn tốt…
Nhất Niệm Thiên Địa Hàn: “Đờ mờ, lại là một thằng bám vợ… Nhưng mà, A Tấn kia rốt cuộc là nam hay nữ vậy, nhìn ngoại hình kiểu gì cũng ra một bé trai mà nhỉ? Hơn nữa giọng nói cũng trai nốt, đúng không?”
Rốt cuộc có người nói ra nghi hoặc trong lòng bọn họ, Dã Hạc vội tiếp lời: “Ban đầu tôi còn tưởng là nữ, nhưng gần đây lại cảm thấy hình như giống nam hơn.”
Cửu Điện Hạ gãi đầu: “Các ông có phát hiện ra hay không, so với lúc mới gặp chúng ta, hình như A Tấn lớn lên một chút?”
Thệ Thủy: “Ừ, vốn chỉ mười bốn mười lăm tuổi, hiện tại đã chừng mười lăm mười sáu tuổi rồi, đặc trưng nam tính của nhân vật cũng trở nên rõ ràng hơn.”
Nhàn Vân: “Có lẽ lúc thiết lập, em ấy chọn hình thức ‘Lớn dần’.”
Cửu Điện Hạ: “Là cái gì?”
Nhàn Vân: “Chính là nhân vật sẽ lớn lên ở trong game, dùng một khoảng thời gian ngắn để đạt tới tuổi thực ngoài đời.”
Cửu Điện Hạ giương mắt nhìn Nhàn Vân và Dã Hạc: “Thế vì sao hai người không lớn lên?”
Dã Hạc cười xấu xa nói: “Chúng tôi chọn hình thức ‘Ổn định’, sẽ không lớn lên được, ha ha ha!”
Cửu Điện Hạ: “Thật đê tiện!!!”
…
Hầu Đông Ngạn chết oan cũng thực là uất ức. Kỳ thực cậu ta chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi, cuối cùng lại thành vật hy sinh đầu tiên trong đội ngũ đại thần, đã thế, ngay lúc đi đời nhà ma, cái con gấu mèo ngu ngốc kia còn ngồi trên tọa kỵ phi hành, mờ mịt hô lên: “Đậu má, có chuyện gì thế vậy?” Rõ ràng mục tiêu gấu mèo bự hơn cậu, vì sao đám người kia không đánh nó trước cơ chứ?
Hầu Đông Ngạn chết, nhưng kỳ quái chính là, ngay trong nháy mắt trước lúc chết, cậu thế nhưng nghe thấy Thương Hỏa lớn tiếng kêu tên “Hà Tấn”, sau đó, chỉ thấy một con chồn bạc cũng rơi xuống giống như mình!
Trường hợp người chơi chết ở trên không, thi thể sẽ rơi ít nhất là 30 giây, kế tiếp mới có thể lựa chọn sống lại. Nhưng Hà Tấn còn chưa chết, chẳng qua không thể biến hình trên không, cho nên mới giãy dụa suốt một đường rơi, thực là đáng thương.
30 giây sau, Hầu Đông Ngạn với một tia máu dính da thoát khỏi trạng thái rơi, xuất hiện ở điểm hồi sinh dưới Phàm giới, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tại sao Thương Hỏa lại biết tên Hà Tấn, chẳng lẽ Tấn đại ca đã nói rõ ngọn ngành cho đại thần rồi?
Về lý thuyết, sau khi Hà Tấn rơi xuống sẽ ngã chết và xuất hiện ở điểm hồi sinh giống như mình, vì thế Hầu Đông Ngạn liền ngồi xuống, một bên hồi máu, một bên chờ đối phương, định hỏi xem đầu cua tai nheo là như thế nào.
Không ngờ thi thể chồn bạc vẫn chưa xuất hiện, mà khung tin nhắn bạn bè của Hầu Đông Ngạn đã sáng lên. Cậu vừa thấy, thế mà lại là tin mật của đại thần Vô Tình!
Có thể việc bị đại thần nhớ thương khiến Hầu Đông Ngạn được ưu ái mà thoáng giật mình, nhưng khi nhìn thấy nội dung trong khung tin tức, nụ cười trên mặt cậu ta triệt để đông cứng lại rồi —
Thương Hỏa: “Hầu Đông Ngạn, tôi là Tần Dương.”
Hầu Đông Ngạn: “…” (#°Д°) Cái mẹ gì đây?
Thương Hỏa: “Hà Tấn không biết tôi là Tần Dương, hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật.”
Trong lúc nhất thời, Hầu Đông Ngạn không cách nào thoát được cảm giác đang nói chuyện với đại thần, do đó, đối mặt với yêu cầu của người nọ, liền yếu ớt mà đáp một câu “Không thành vấn đề”.
Thương Hỏa: “Cảm ơn.”
Xong đâu đấy, đạo não cậu ta mới bắt đầu vận hành — Tần Dương thế nhưng lại chính là đại thần Vô Tình?! Tấn đại ca không biết Thương Hỏa Vô Tình là Tần Dương, lại hồ đồ mà diễn vợ của hắn trong game. Mặt khác, Hà Tấn không muốn cho Tần Dương biết thân phận của mình ở ngoài hiện thực, song Tần Dương đã sớm biết rồi, ngược lại còn lừa gạt Hà Tấn, cũng không muốn để Hà Tấn biết hắn là Tần Dương… Má ơi! Cái chuyện hỗn độn rối rắm này vì sao tự nhiên lại ụp xuống đầu của ông mày hở? Tell me why! ╰(QAQ)╯
Thương Hỏa: “Trong hoàn cảnh cấp bách lúc nãy, tôi lỡ gọi tên cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi vì sao tôi lại biết, đến lúc đó tôi sẽ nói, là cậu cho tôi biết, có thể không?”
Hầu Đông Ngạn: “…” Mình có thể nói ‘Không thể’ được à!?
Không! Nghi vấn của cậu vốn phải là — Đại thần Vô Tình, tuy anh thực dũng mãnh, thực phi thường, thực uy vũ, hơn nữa ngoài đời anh còn thực con mẹ nó đẹp trai, thế nhưng, rốt cuộc anh muốn làm gì Tấn đại ca của chúng tôi?
Hầu Đông Ngạn là một người thẳng thắn, mọi suy nghĩ đều không thể giấu diếm trong lòng, do đó rất nhanh hỏi ra ngoài miệng: “Có thể thì có thể, nhưng nói cho tôi biết cậu đang định làm gì được không?”
Thương Hỏa: “Tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.”
Hầu Đông Ngạn: “…” What the fuck!!
Khi hai người đang nói chuyện, “A Tấn” liền xuất hiện ở điểm hồi sinh. Nhìn thấy Hầu Đông Ngạn, cậu lập tức ngẩn người, hỏi: “Hầu Tử, vừa rồi mày có nghe thấy Thương Hỏa gọi tên của tao không?”
Hầu Đông Ngạn vã ra một đầu đầy mồ hôi lạnh, cán cân đong đếm giữa tình cảm đối với bạn cùng phòng và sự sùng bái dành cho đại thần ở trong lòng không ngừng chao đảo. Cuối cùng, cậu nói, “Ặc, nghe thấy, xin lỗi, là tao không cẩn thận nên đã lỡ miệng nói ra.”
Thốt ra những lời trái với lương tâm xong, Hầu Đông Ngạn cảm thấy mình hẳn là nên rúc vào chuồng heo ăn năn hối cải… Cậu thế nhưng lại đi giúp một đàn em đồng tính theo đuổi bạn cùng phòng thẳng đuốt đuồn đuột của mình!
Tấn đại ca, tao thực có lỗi với mày! TAT
Nhưng mà không còn cách nào khác, đàn em kia rất trâu bò, chẳng những trong hiện thực mà ngay cả trong game cũng vậy. Hơn nữa, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hầu Đông Ngạn căn bản không thể tiêu hóa trọn vẹn vấn đề được, lại có cái gọi là thứ tự trước sau, Tần Dương nhờ cậu trước, cậu không có lý do từ chối nên chỉ đành bị bắt trói lên thuyền giặc mà thôi.
Ngay nháy mắt tiếp theo, Tề Thiên Đại Thặng liền gửi tin báo cáo cho Thương Hỏa: “Hà Tấn hỏi tôi! Cậu ấy hỏi tôi có nghe thấy cậu gọi tên cậu ấy không! Tôi bảo do tôi không cẩn thận nói ra! Đàn em Tần! Hiện tại tôi đã ngồi chung một thuyền với cậu! Cậu cũng không được hãm hại tôi đâu!”
Thương Hỏa: “Cảm ơn, sẽ không, khai giảng mời cậu đi ăn cơm, hôm nào rảnh lại mang cậu đi đánh phó bản. ^_^ ”
Tề Thiên Đại Thặng: “…”
… May là Hầu Đồng Ngạn cậu không ghét đồng tính luyến ái! Orz…
Cùng lúc đó, A Tấn lại hỏi: “Mày còn nói cái gì nữa không?”
Tề Thiên Đại Thặng: “Không có… Cái kia, kỳ thực là lúc mày vắng mặt, đại thần dạy tao PK rồi hỏi tao mày tên gì nên tao mới nhất thời lỡ miệng…”
Dưới áp lức tâm lý quá lớn, con người ta cũng liền bị kích phát tiềm năng nói dối, Hầu Đông Ngạn đầu đầy mồ hôi mà nói xong, nhanh chóng thông khẩu cung với Thương Hỏa.
Thương Hỏa trả lời Hầu Đông Ngạn: “Ồ, được, xem như tôi hỏi.”
Hà Tấn lại nói với Hầu Đông Ngạn: “Không việc gì, dù sao hắn cũng biết tao là con trai, tao đã nói với hắn rồi, nhưng những thông tin khác vẫn hy vọng mày có thể giúp tao giữ bí mật, cho dù hắn có hỏi, cũng đừng nói ra.”
Hầu Đông Ngạn áy náy: “Ờ ờ! Cam đoan không nói thêm gì nữa, nếu nói ra thiên lôi sẽ đánh vỡ đầu tao!”
Vào lúc bọn họ đang trò chuyện, Thương Hỏa bỗng nhiên xuất hiện, Hà Tấn liếc mắt nhìn Hầu Đông Ngạn một cái, nói: “Tao muốn nói chuyện riêng với Thương Hỏa.”
“Được được được, các người nói đi, không còn sớm nữa, tao đi trước.” Hầu Đông Ngạn vừa dứt lời, lập tức sải chân trèo lên tọa kỵ trốn đến một chỗ không còn thấy hai người này… logout.
Hà Tấn nhìn về phía Thương Hỏa, bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại hỏi Tề Thiên tên của em? Chẳng phải đã thống nhất là sẽ không tò mò rồi à?”
Thương Hỏa trầm mặc hai giây, đáp: “Thật xin lỗi, anh không nhịn được, anh thích em, muốn phát triển mối quan hệ này ra ngoài đời thực.”
/161
|