Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đi thăm họ hàng thân thích nguyên một ngày, nghe mẹ mình thổi phồng sự nhu thuận, nghe lời của mình, Hà Tấn cảm thấy lỗ tai sắp sửa đóng kén rồi. Người khác hỏi, bao giờ con chị tốt nghiệp, cậu nhóc thông minh như vậy có định để nó học lên cao học hoặc là xuất ngoại hay không? Khi ấy, mẹ cậu sẽ lập tức trả lời, xuất ngoại cái gì, chị xem đấy, con nhà ông này bà nọ ra nước ngoài là biền biệt cả năm, cha mẹ bị bệnh cũng còn không biết, hiện tại ai để con ra nước ngoài thì chính là kẻ ngốc, tôi chắc chắn sẽ bảo nó về quê công tác, cơ quan cũng thu xếp xong xuôi rồi…
Hà Tấn nghe xong trong lòng thầm nghĩ, ai bảo là thu xếp xong xuôi, con sẽ không trở về đâu!
Hôm đó, sau một ngày bôn ba mệt mỏi, Hà Tấn không muốn làm gì cả, chỉ nghĩ nhanh nhanh chóng chóng lên game chơi với Thương Hỏa và Thang Viên, dường như chỉ có việc này mới khiến tâm tình cậu trở nên vui vẻ.
Ăn cơm chiều xong, Hà Tấn về phòng, nhưng bên ngoài vẫn có động tĩnh nên cậu không dám đội mũ giáp lên game, chỉ đành tiện tay lấy quyển 《 Thủy Hử truyện 》 trên giá sách xuống xem. Hà mama không cho cậu xem bất cứ cái gì ngoài sách giáo khoa, bao gồm cả tiểu thuyết, ngoại trừ bốn tác phẩm nổi tiếng. Vì lẽ đó, Hà Tấn chỉ có thể dùng việc xem đi xem lại mấy bộ Tam Quốc với Thủy Hử để mà tiêu khiển.
Thế nhưng không bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, Hà Tấn oán giận nói một câu: “Sao mẹ không gõ cửa?”
Vừa quay đầu liền thấy Hà mama mang theo một ly nước trái cây tiến vào, Hà Tấn nhất thời cảm thấy áy náy vì thái độ lồi lõm của mình lúc vừa rồi.
Hà mama trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt mạnh ly nước trái cây xuống mặt bàn: “Trong nhà mình mà còn gõ cửa với chẳng không gõ cửa, sao con nhiều chuyện như vậy hả!”
Dứt lời bà lại ghé đầu sang xem thử Hà Tấn đang đọc sách gì, thấy là Thủy Hử truyện mới có chút yên tâm.
Hà Tấn cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, thấy mẹ vẫn chưa đi, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ còn có chuyện gì?”
“Không có chuyện thì không được nhìn con à?” Hà mama bĩu môi, tựa hồ cũng cảm giác thấy sự xa cách của con trai. Đứa con này, từ nhỏ đã trầm tính y hệt như ông chồng già của bà, có cầm roi đánh cho ba phát thì cũng chẳng ho he một tiếng, không biết nó đang suy tính cái gì trong đầu nữa.
Bà đảo mắt một cái, lên tiếng thăm dò, “À, hôm kia dì con kể với mẹ về một cô gái học ở đại học sư phạm thành phố Q, hôm nay mẹ thấy ảnh chụp của cô bé đó rồi, bộ dạng cũng xem như nhẹ nhàng thanh tú, nghe nói…”
Mẹ Hà Tấn vừa mới vào đề, cậu đã lập tức đoán được phân đoạn tiếp theo, nhất thời đầu óc vang lên một tiếng sấm – Đậu má, thật à, không phải chứ!
Cảm giác áy náy ban nãy đã tan thành mây khói, Hà Tấn mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình: “Mẹ muốn thu xếp cho con đi xem mặt à?”
Hà mama bị ánh mắt chán ghét của Hà Tấn làm cho sửng sốt: “Đúng vậy, sao thế?”
Hà Tấn đóng sách lại: “Mẹ, năm nay con học năm ba, mới hai mươi ba tuổi, không phải ba mươi hai, con chưa đến tuổi kết hôn! Hơn nữa, vấn đề bạn gái linh tinh này nọ, mẹ có thể đừng quan tâm không, con sẽ tự tìm!”
Hà mama vừa nghe, thầm nghĩ quả nhiên mọi chuyện đúng như mình phỏng đoán, chắc chắn Hà Tấn đã có người trong lòng, cho nên mới phản cảm với vấn đề này như vậy!
“Vậy con đã tìm chưa?” Hà mama hỏi.
Ánh mắt chợt lóe, Hà Tấn nghiêng đầu, đáp: “Chưa, hiện tại con một là chưa tốt nghiệp, hai là không có công ăn việc làm, chẳng cái gì ra cái gì cả cho nên không nghĩ tới.”
Hà mama phỏng đoán một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy con trai đang dối gạt mình, nhưng bà lại không tìm ra chứng cứ, tạm thời không thể mở miệng, chỉ đành quan tâm căn dặn mấy câu rồi liền đi ra ngoài.
Hà Tấn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ổn định lại cảm xúc, dường như mỗi lần nói chuyện với mẹ, nếu không phải là cam chịu trong bất lực thì cũng là phẫn nộ đến mất hết lý trí trong đầu!
Rốt cuộc cũng qua mười hai giờ đêm, trong nhà hoàn toàn không còn một tiếng động, Hà Tấn ủ rũ chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này đã có thể phấn chấn đội mũ giáp lên. Bởi vì trước đó Hà Tấn đã nhắn tin cho Thương Hỏa nói tối nay sẽ online, nên đối phương vẫn đang chờ cậu.
Thương Hỏa tiếp tục mang Hà Tấn đi đấu trường Tiên sủng để PK, mấy ngày nay Hà Tấn chưa từng thua bất cứ trận đấu với chân nhân Linh sủng nào, vẫn duy trì thành tích toàn thắng tuyệt đối.
Thương Hỏa nói: “Cứ cái đà này, có lẽ hết tuần em có thể lọt vào top trước một trăm.”
Hà Tấn cũng tràn đầy tin tưởng. Đang lúc trò chuyện với Thương Hỏa, đột nhiên cậu cảm thấy thế giới chớp động không ngừng.. Không phải, là người cậu đang bị đong đưa rung lắc! Hà Tấn biến sắc, nói một câu “Mẹ em đến”, ngay sau đó “A Tấn” trong game liền tiến trạng thái chờ offline.
Hà Tấn mở cái chụp mắt lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt mẹ mình ở gần trong gang tấc. Cậu khẩn trương đến mức cả người đều lạnh run, chỉ nghe Hà mama hỏi: “Đây là cái gì, sao con lại đội nó để đi ngủ?”
Hà Tấn mạnh mẽ lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, đồng thời hồi tưởng lại lời nói dối trước đây: “Con đã nói với mẹ rồi, đây là thiết bị hạn chế mất ngủ.”
Hà mama kêu lên: “Con có biết vừa mở cửa đã thấy con đội cái mũ to tướng nằm ngủ đáng sợ đến thế nào không! Hạn chế mất ngủ cái gì, gần đây mỗi ngày đi ngủ con đều đội nó hả?”
Hà Tấn: “Vâng…”
Hà mama rất nhanh tóm được sơ hở trong lời nói của cậu: “Thế tại sao mỗi sáng mẹ tới đánh thức con đều không nhìn thấy!”
Hà Tấn: “Con… Nửa đêm tỉnh lại tháo ra.”
Hà mama: “Tháo ra? Vậy con để nó ở đâu, tại sao hôm nay mẹ mới nhìn thấy?”
Hà Tấn: “Con để trong túi xách…”
“Túi xách? Nửa đêm tỉnh giấc mà còn đứng dậy đem cái này đi cất, đây là không muốn để mẹ nhìn thấy đúng không!? Mẹ không biết con đang dối mẹ cái gì, ngày mai sẽ hỏi!” Hà mama thở phì phì mà đứng lên, mắng, “Còn bây giờ nhanh chóng ngủ đi!” Nói xong, bà liền mang theo mũ giáp đi ra bên ngoài…
Hà Tấn bị mẹ làm cho choáng váng, cả người rơi vào một cảm giác khủng hoảng không rõ nguyên nhân.
Nhưng cậu không thể lập tức đuổi theo để đòi mũ giáp lại, nếu làm vậy, chắc chắn mẹ cậu sẽ càng tra hỏi thậm tệ hơn, sẽ bắt cậu nói ra đây rốt cuộc là cái gì, vì sao lại phải đội nó khi đi ngủ. Trong trường hợp ấy, có thể bọn họ sẽ cãi nhau ngay giữa đêm khuya, làm cho cả nhà thậm chí toàn bộ khu nhà, không một ai được bình yên hết.
Vì lẽ đó Hà Tấn nhịn xuống. Cậu ngồi xuống giường, vừa bàng hoàng vừa luống cuống, mãnh liệt đè nén kích động muốn hét lên, muốn đánh người, thậm chí là muốn thương tổn chính mình.
Mãi đến khi vòng tay chấn động, Hà Tấn mới như với được một cọng rơm cứu mạng mà giơ cổ tay lên, quả nhiên là Thương Hỏa nhắn tin tới —
Thương Hỏa: “Thế nào?”
Hà Tấn suýt nữa thì òa khóc, vội vã trả lời: “Mũ giáp bị mẹ phát hiện và tịch thu rồi, làm sao đây?”
Đối mặt với việc Hà Tấn xin trợ giúp, Tần Dương cũng không thể nói “Sao em học đến năm ba rồi mà còn bị mẹ quản như con nít vậy”. Cách nói chuyện ấy quá ngây thơ, hiện tại, đối với Hà Tấn, người kia không phải là mẹ, mà là địch nhân lớn nhất và cũng là con boss siêu cường mà bọn họ phải cùng vượt qua.
Thương Hỏa: “Ngoại trừ tịch thu mũ giáp ra thì bà còn làm gì nữa?”
Thương Hỏa: “Có đánh mắng em không?”
Giờ phút này Hà Tấn giống như một đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, không chút giấu diếm mà thổ lộ tất cả với người duy nhất mình tín nhiệm: “Mắng thôi, không đánh em.”
Thương Hỏa: “Vậy là tốt rồi, đừng nghĩ nhiều, không sao cả, đừng sợ.”
A Tấn: “Nhưng mẹ cầm mũ giáp đi rồi, nếu mẹ không trả lại cho em thì phải làm sao?”
Không trả thì cũng thôi đi, Hà Tấn chỉ sợ cậu càng ra vẻ quý trọng nó thì mẹ cậu coi nó thành nhược điểm của cậu rồi ra tay phá hủy, để cậu vĩnh viễn không còn loại tưởng niệm này. Giống hệt như tám năm về trước, Hà Tấn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cũng cực kỳ bất lực… Cậu nhất thời run rẩy, dòng sông ký ức vốn đã đóng băng đột nhiên tan rã, vô số hình ảnh như những mảnh bè nhỏ trôi theo dòng nước mà cuồn cuộn đập vào tận sâu trong óc cậu…
…
“Mẹ mày ngậm đắng nuốt cay nuôi mày khôn lớn, cho mày đọc sách cho mày đến trường, cái gì tốt nhất cũng đều dành cho mày cả. Thế mà mày không ngoan ngoãn học hành, dối gạt mẹ cha lên mạng chơi game!” Người phụ nữ kia dùng ngón tay liên tụng chọc vào trán cậu, hung hăng mắng nhiếc.
Cậu run rẩy cam đoan: “Con sẽ không lơ là chuyện học hành, một tuần con chỉ chơi một tiếng, có được không…”
Người phụ nữ hung hăng cho cậu một cái bạt tai: “Mày xem thành tích cuộc thi vừa rồi đã sa sút bao nhiêu rồi, còn nói không lơ là học tập!”
Cậu cố gắng tranh thủ: “Chỉ có lần này thôi, không có lần sau nữa…”
“Mày còn dám nói điều kiện với tao! Mày có tư cách gì để đòi hỏi hả!” Người phụ nữ tức giận túm lấy cái chổi lông gà, quay người liền mạnh mẽ quất xuống thân thể cậu.
“Con không chơi nữa,” Hà Tấn sợ, nhịn không được mà năn nỉ người phụ nữ kia, “Mẹ, mẹ để con lên mạng nói với bạn bè một tiếng, về sau con sẽ không bao giờ chơi game nữa…”
Thế nhưng đối phương căn bản không quan tâm tới thỉnh cầu của cậu, cứ thế cầm chổi điên cuồng đánh xuống, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu: “Ai cho mày không nghe lời tao, chơi game cái gì mà chơi game, tuổi còn nhỏ đã học đòi kết hôn này nọ… Mày có tôn nghiêm hay không? Hả? Mày có biết xấu hổ hay không! Xem tao có đánh chết mày không nhé…”
Thì ra mẹ đã biết cả rồi, Hà Tấn cũng không hiểu làm sao mà bà biết được, nhưng cậu cũng không dám thanh minh, không dám giải thích, chỉ có thể liên tục cam đoan, sẽ không chơi game nữa, vĩnh viễn không bao giờ chơi game nữa…
Từ nhỏ cậu đã quen chịu đau, cũng rất ít khóc, nhưng đêm hôm đó lại bị mẹ đánh cho chảy nước mắt cả đêm, đau đến mức thầm nghĩ, có lẽ chết đi còn tốt hơn một chút.
Mẹ Hà Tấn lại buộc cậu phát thệ, không bao giờ nói dối, không bao giờ được giấu diếm bà, bất kể muốn làm gì cũng phải nói trước với người nhà một tiếng.
Hà Tấn không nhớ sau đó còn bị mẹ giáo dục bao lâu, tóm lại một hồi trấn áp này qua đi, cậu đã không dám nói chuyện với người khác suốt một thời gian dài, bất kể lúc thức hay lúc ngủ, trong đầu đều vang lên những tiếng chửi mắng “không có tôn nghiêm”, “không biết xấu hổ” của mẹ mình. Vì thế cho nên, mặc dù cậu có thành tích vô cùng ưu tú, cũng phi thường nổi tiếng trong trường học, nhưng dưới đáy lòng vẫn cảm thấy tự ti, hèn mọn như một đống bùn.
Sau này, Hà mama lại nói với cậu rằng bà đã ân hận, cam đoan sẽ không đánh cậu nữa, còn nói chẳng qua nhất thời tức giận mới mất khống chế mà thôi. Bà cũng rơi lệ xoa thuốc cho cậu, ngoài miệng không ngừng thở than “Đánh vào thân con, đau lòng mẹ” với lại “Mẹ là muốn tốt cho con, con phải hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ…”
Cậu tha thứ cho người phụ nữ kia, thế nhưng cậu biết, một ngóc ngách nào đó trong tâm tư mình đã thay đổi.
Dường như cậu trưởng thành chỉ sau một đêm, khôn lớn, chín chắn và bộc phát trọn vẹn bản năng tự vệ. Mặc dù vẫn luôn duy trì mặt ngoài hoàn mỹ, nhưng bản ngã thì vĩnh viễn lưu lại ở thời điểm mười lăm dại khờ, lạc lối giữa dòng chảy của thời gian không cách nào tìm ra phương hướng.
…
Nghĩ lại đoạn quá khứ kia, Hà Tấn bỗng chốc phát run, hiện tại cậu lại chơi game, làm sao đây, cậu còn nói dối, chắc chắn người phụ nữ ấy sẽ nổi điên… Cậu không thể ngăn chặn bản thân rơi vào loại cảm giác thiếu an toàn trước mắt.
Vòng tay hiển thị ba tin nhắn Thương Hỏa vừa gửi tới —
Thương Hỏa: “Mẹ không trả lại đồ cho em cũng sao cả, phải nghĩ thoáng ra, chỉ là một cái mũ giáp, anh mua cho em cái mới là được rồi.”
Thương Hỏa: “Đừng vì một cái mũ giáp mà nảy sinh xung đột với bà, lại càng không được để cho bản thân chịu thiệt.”
Thương Hỏa: “Còn đó không? Có muốn anh gọi điện nói chuyện với em không?”
Hà Tấn còn chưa kịp trả lời, Thương Hỏa đã gọi tới. Cậu nhanh chóng đeo tai nghe bluetooth lên, chui vào ổ chăn, dùng chăn gắt gao bao bọc thân thể mình.
Thương Hỏa: “A Tấn, có nghe thấy giọng anh không?”
Ngay trong nháy mắt nghe được thanh âm của Thương Hỏa, Hà Tấn lập tức thả lòng hàng loạt dây thần kinh đang căng thẳng tột độ của mình, tựa như thân thể được người ôn nhu ôm lấy.
*****
Đi thăm họ hàng thân thích nguyên một ngày, nghe mẹ mình thổi phồng sự nhu thuận, nghe lời của mình, Hà Tấn cảm thấy lỗ tai sắp sửa đóng kén rồi. Người khác hỏi, bao giờ con chị tốt nghiệp, cậu nhóc thông minh như vậy có định để nó học lên cao học hoặc là xuất ngoại hay không? Khi ấy, mẹ cậu sẽ lập tức trả lời, xuất ngoại cái gì, chị xem đấy, con nhà ông này bà nọ ra nước ngoài là biền biệt cả năm, cha mẹ bị bệnh cũng còn không biết, hiện tại ai để con ra nước ngoài thì chính là kẻ ngốc, tôi chắc chắn sẽ bảo nó về quê công tác, cơ quan cũng thu xếp xong xuôi rồi…
Hà Tấn nghe xong trong lòng thầm nghĩ, ai bảo là thu xếp xong xuôi, con sẽ không trở về đâu!
Hôm đó, sau một ngày bôn ba mệt mỏi, Hà Tấn không muốn làm gì cả, chỉ nghĩ nhanh nhanh chóng chóng lên game chơi với Thương Hỏa và Thang Viên, dường như chỉ có việc này mới khiến tâm tình cậu trở nên vui vẻ.
Ăn cơm chiều xong, Hà Tấn về phòng, nhưng bên ngoài vẫn có động tĩnh nên cậu không dám đội mũ giáp lên game, chỉ đành tiện tay lấy quyển 《 Thủy Hử truyện 》 trên giá sách xuống xem. Hà mama không cho cậu xem bất cứ cái gì ngoài sách giáo khoa, bao gồm cả tiểu thuyết, ngoại trừ bốn tác phẩm nổi tiếng. Vì lẽ đó, Hà Tấn chỉ có thể dùng việc xem đi xem lại mấy bộ Tam Quốc với Thủy Hử để mà tiêu khiển.
Thế nhưng không bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, Hà Tấn oán giận nói một câu: “Sao mẹ không gõ cửa?”
Vừa quay đầu liền thấy Hà mama mang theo một ly nước trái cây tiến vào, Hà Tấn nhất thời cảm thấy áy náy vì thái độ lồi lõm của mình lúc vừa rồi.
Hà mama trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt mạnh ly nước trái cây xuống mặt bàn: “Trong nhà mình mà còn gõ cửa với chẳng không gõ cửa, sao con nhiều chuyện như vậy hả!”
Dứt lời bà lại ghé đầu sang xem thử Hà Tấn đang đọc sách gì, thấy là Thủy Hử truyện mới có chút yên tâm.
Hà Tấn cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, thấy mẹ vẫn chưa đi, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ còn có chuyện gì?”
“Không có chuyện thì không được nhìn con à?” Hà mama bĩu môi, tựa hồ cũng cảm giác thấy sự xa cách của con trai. Đứa con này, từ nhỏ đã trầm tính y hệt như ông chồng già của bà, có cầm roi đánh cho ba phát thì cũng chẳng ho he một tiếng, không biết nó đang suy tính cái gì trong đầu nữa.
Bà đảo mắt một cái, lên tiếng thăm dò, “À, hôm kia dì con kể với mẹ về một cô gái học ở đại học sư phạm thành phố Q, hôm nay mẹ thấy ảnh chụp của cô bé đó rồi, bộ dạng cũng xem như nhẹ nhàng thanh tú, nghe nói…”
Mẹ Hà Tấn vừa mới vào đề, cậu đã lập tức đoán được phân đoạn tiếp theo, nhất thời đầu óc vang lên một tiếng sấm – Đậu má, thật à, không phải chứ!
Cảm giác áy náy ban nãy đã tan thành mây khói, Hà Tấn mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình: “Mẹ muốn thu xếp cho con đi xem mặt à?”
Hà mama bị ánh mắt chán ghét của Hà Tấn làm cho sửng sốt: “Đúng vậy, sao thế?”
Hà Tấn đóng sách lại: “Mẹ, năm nay con học năm ba, mới hai mươi ba tuổi, không phải ba mươi hai, con chưa đến tuổi kết hôn! Hơn nữa, vấn đề bạn gái linh tinh này nọ, mẹ có thể đừng quan tâm không, con sẽ tự tìm!”
Hà mama vừa nghe, thầm nghĩ quả nhiên mọi chuyện đúng như mình phỏng đoán, chắc chắn Hà Tấn đã có người trong lòng, cho nên mới phản cảm với vấn đề này như vậy!
“Vậy con đã tìm chưa?” Hà mama hỏi.
Ánh mắt chợt lóe, Hà Tấn nghiêng đầu, đáp: “Chưa, hiện tại con một là chưa tốt nghiệp, hai là không có công ăn việc làm, chẳng cái gì ra cái gì cả cho nên không nghĩ tới.”
Hà mama phỏng đoán một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy con trai đang dối gạt mình, nhưng bà lại không tìm ra chứng cứ, tạm thời không thể mở miệng, chỉ đành quan tâm căn dặn mấy câu rồi liền đi ra ngoài.
Hà Tấn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ổn định lại cảm xúc, dường như mỗi lần nói chuyện với mẹ, nếu không phải là cam chịu trong bất lực thì cũng là phẫn nộ đến mất hết lý trí trong đầu!
Rốt cuộc cũng qua mười hai giờ đêm, trong nhà hoàn toàn không còn một tiếng động, Hà Tấn ủ rũ chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này đã có thể phấn chấn đội mũ giáp lên. Bởi vì trước đó Hà Tấn đã nhắn tin cho Thương Hỏa nói tối nay sẽ online, nên đối phương vẫn đang chờ cậu.
Thương Hỏa tiếp tục mang Hà Tấn đi đấu trường Tiên sủng để PK, mấy ngày nay Hà Tấn chưa từng thua bất cứ trận đấu với chân nhân Linh sủng nào, vẫn duy trì thành tích toàn thắng tuyệt đối.
Thương Hỏa nói: “Cứ cái đà này, có lẽ hết tuần em có thể lọt vào top trước một trăm.”
Hà Tấn cũng tràn đầy tin tưởng. Đang lúc trò chuyện với Thương Hỏa, đột nhiên cậu cảm thấy thế giới chớp động không ngừng.. Không phải, là người cậu đang bị đong đưa rung lắc! Hà Tấn biến sắc, nói một câu “Mẹ em đến”, ngay sau đó “A Tấn” trong game liền tiến trạng thái chờ offline.
Hà Tấn mở cái chụp mắt lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt mẹ mình ở gần trong gang tấc. Cậu khẩn trương đến mức cả người đều lạnh run, chỉ nghe Hà mama hỏi: “Đây là cái gì, sao con lại đội nó để đi ngủ?”
Hà Tấn mạnh mẽ lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, đồng thời hồi tưởng lại lời nói dối trước đây: “Con đã nói với mẹ rồi, đây là thiết bị hạn chế mất ngủ.”
Hà mama kêu lên: “Con có biết vừa mở cửa đã thấy con đội cái mũ to tướng nằm ngủ đáng sợ đến thế nào không! Hạn chế mất ngủ cái gì, gần đây mỗi ngày đi ngủ con đều đội nó hả?”
Hà Tấn: “Vâng…”
Hà mama rất nhanh tóm được sơ hở trong lời nói của cậu: “Thế tại sao mỗi sáng mẹ tới đánh thức con đều không nhìn thấy!”
Hà Tấn: “Con… Nửa đêm tỉnh lại tháo ra.”
Hà mama: “Tháo ra? Vậy con để nó ở đâu, tại sao hôm nay mẹ mới nhìn thấy?”
Hà Tấn: “Con để trong túi xách…”
“Túi xách? Nửa đêm tỉnh giấc mà còn đứng dậy đem cái này đi cất, đây là không muốn để mẹ nhìn thấy đúng không!? Mẹ không biết con đang dối mẹ cái gì, ngày mai sẽ hỏi!” Hà mama thở phì phì mà đứng lên, mắng, “Còn bây giờ nhanh chóng ngủ đi!” Nói xong, bà liền mang theo mũ giáp đi ra bên ngoài…
Hà Tấn bị mẹ làm cho choáng váng, cả người rơi vào một cảm giác khủng hoảng không rõ nguyên nhân.
Nhưng cậu không thể lập tức đuổi theo để đòi mũ giáp lại, nếu làm vậy, chắc chắn mẹ cậu sẽ càng tra hỏi thậm tệ hơn, sẽ bắt cậu nói ra đây rốt cuộc là cái gì, vì sao lại phải đội nó khi đi ngủ. Trong trường hợp ấy, có thể bọn họ sẽ cãi nhau ngay giữa đêm khuya, làm cho cả nhà thậm chí toàn bộ khu nhà, không một ai được bình yên hết.
Vì lẽ đó Hà Tấn nhịn xuống. Cậu ngồi xuống giường, vừa bàng hoàng vừa luống cuống, mãnh liệt đè nén kích động muốn hét lên, muốn đánh người, thậm chí là muốn thương tổn chính mình.
Mãi đến khi vòng tay chấn động, Hà Tấn mới như với được một cọng rơm cứu mạng mà giơ cổ tay lên, quả nhiên là Thương Hỏa nhắn tin tới —
Thương Hỏa: “Thế nào?”
Hà Tấn suýt nữa thì òa khóc, vội vã trả lời: “Mũ giáp bị mẹ phát hiện và tịch thu rồi, làm sao đây?”
Đối mặt với việc Hà Tấn xin trợ giúp, Tần Dương cũng không thể nói “Sao em học đến năm ba rồi mà còn bị mẹ quản như con nít vậy”. Cách nói chuyện ấy quá ngây thơ, hiện tại, đối với Hà Tấn, người kia không phải là mẹ, mà là địch nhân lớn nhất và cũng là con boss siêu cường mà bọn họ phải cùng vượt qua.
Thương Hỏa: “Ngoại trừ tịch thu mũ giáp ra thì bà còn làm gì nữa?”
Thương Hỏa: “Có đánh mắng em không?”
Giờ phút này Hà Tấn giống như một đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, không chút giấu diếm mà thổ lộ tất cả với người duy nhất mình tín nhiệm: “Mắng thôi, không đánh em.”
Thương Hỏa: “Vậy là tốt rồi, đừng nghĩ nhiều, không sao cả, đừng sợ.”
A Tấn: “Nhưng mẹ cầm mũ giáp đi rồi, nếu mẹ không trả lại cho em thì phải làm sao?”
Không trả thì cũng thôi đi, Hà Tấn chỉ sợ cậu càng ra vẻ quý trọng nó thì mẹ cậu coi nó thành nhược điểm của cậu rồi ra tay phá hủy, để cậu vĩnh viễn không còn loại tưởng niệm này. Giống hệt như tám năm về trước, Hà Tấn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cũng cực kỳ bất lực… Cậu nhất thời run rẩy, dòng sông ký ức vốn đã đóng băng đột nhiên tan rã, vô số hình ảnh như những mảnh bè nhỏ trôi theo dòng nước mà cuồn cuộn đập vào tận sâu trong óc cậu…
…
“Mẹ mày ngậm đắng nuốt cay nuôi mày khôn lớn, cho mày đọc sách cho mày đến trường, cái gì tốt nhất cũng đều dành cho mày cả. Thế mà mày không ngoan ngoãn học hành, dối gạt mẹ cha lên mạng chơi game!” Người phụ nữ kia dùng ngón tay liên tụng chọc vào trán cậu, hung hăng mắng nhiếc.
Cậu run rẩy cam đoan: “Con sẽ không lơ là chuyện học hành, một tuần con chỉ chơi một tiếng, có được không…”
Người phụ nữ hung hăng cho cậu một cái bạt tai: “Mày xem thành tích cuộc thi vừa rồi đã sa sút bao nhiêu rồi, còn nói không lơ là học tập!”
Cậu cố gắng tranh thủ: “Chỉ có lần này thôi, không có lần sau nữa…”
“Mày còn dám nói điều kiện với tao! Mày có tư cách gì để đòi hỏi hả!” Người phụ nữ tức giận túm lấy cái chổi lông gà, quay người liền mạnh mẽ quất xuống thân thể cậu.
“Con không chơi nữa,” Hà Tấn sợ, nhịn không được mà năn nỉ người phụ nữ kia, “Mẹ, mẹ để con lên mạng nói với bạn bè một tiếng, về sau con sẽ không bao giờ chơi game nữa…”
Thế nhưng đối phương căn bản không quan tâm tới thỉnh cầu của cậu, cứ thế cầm chổi điên cuồng đánh xuống, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu: “Ai cho mày không nghe lời tao, chơi game cái gì mà chơi game, tuổi còn nhỏ đã học đòi kết hôn này nọ… Mày có tôn nghiêm hay không? Hả? Mày có biết xấu hổ hay không! Xem tao có đánh chết mày không nhé…”
Thì ra mẹ đã biết cả rồi, Hà Tấn cũng không hiểu làm sao mà bà biết được, nhưng cậu cũng không dám thanh minh, không dám giải thích, chỉ có thể liên tục cam đoan, sẽ không chơi game nữa, vĩnh viễn không bao giờ chơi game nữa…
Từ nhỏ cậu đã quen chịu đau, cũng rất ít khóc, nhưng đêm hôm đó lại bị mẹ đánh cho chảy nước mắt cả đêm, đau đến mức thầm nghĩ, có lẽ chết đi còn tốt hơn một chút.
Mẹ Hà Tấn lại buộc cậu phát thệ, không bao giờ nói dối, không bao giờ được giấu diếm bà, bất kể muốn làm gì cũng phải nói trước với người nhà một tiếng.
Hà Tấn không nhớ sau đó còn bị mẹ giáo dục bao lâu, tóm lại một hồi trấn áp này qua đi, cậu đã không dám nói chuyện với người khác suốt một thời gian dài, bất kể lúc thức hay lúc ngủ, trong đầu đều vang lên những tiếng chửi mắng “không có tôn nghiêm”, “không biết xấu hổ” của mẹ mình. Vì thế cho nên, mặc dù cậu có thành tích vô cùng ưu tú, cũng phi thường nổi tiếng trong trường học, nhưng dưới đáy lòng vẫn cảm thấy tự ti, hèn mọn như một đống bùn.
Sau này, Hà mama lại nói với cậu rằng bà đã ân hận, cam đoan sẽ không đánh cậu nữa, còn nói chẳng qua nhất thời tức giận mới mất khống chế mà thôi. Bà cũng rơi lệ xoa thuốc cho cậu, ngoài miệng không ngừng thở than “Đánh vào thân con, đau lòng mẹ” với lại “Mẹ là muốn tốt cho con, con phải hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ…”
Cậu tha thứ cho người phụ nữ kia, thế nhưng cậu biết, một ngóc ngách nào đó trong tâm tư mình đã thay đổi.
Dường như cậu trưởng thành chỉ sau một đêm, khôn lớn, chín chắn và bộc phát trọn vẹn bản năng tự vệ. Mặc dù vẫn luôn duy trì mặt ngoài hoàn mỹ, nhưng bản ngã thì vĩnh viễn lưu lại ở thời điểm mười lăm dại khờ, lạc lối giữa dòng chảy của thời gian không cách nào tìm ra phương hướng.
…
Nghĩ lại đoạn quá khứ kia, Hà Tấn bỗng chốc phát run, hiện tại cậu lại chơi game, làm sao đây, cậu còn nói dối, chắc chắn người phụ nữ ấy sẽ nổi điên… Cậu không thể ngăn chặn bản thân rơi vào loại cảm giác thiếu an toàn trước mắt.
Vòng tay hiển thị ba tin nhắn Thương Hỏa vừa gửi tới —
Thương Hỏa: “Mẹ không trả lại đồ cho em cũng sao cả, phải nghĩ thoáng ra, chỉ là một cái mũ giáp, anh mua cho em cái mới là được rồi.”
Thương Hỏa: “Đừng vì một cái mũ giáp mà nảy sinh xung đột với bà, lại càng không được để cho bản thân chịu thiệt.”
Thương Hỏa: “Còn đó không? Có muốn anh gọi điện nói chuyện với em không?”
Hà Tấn còn chưa kịp trả lời, Thương Hỏa đã gọi tới. Cậu nhanh chóng đeo tai nghe bluetooth lên, chui vào ổ chăn, dùng chăn gắt gao bao bọc thân thể mình.
Thương Hỏa: “A Tấn, có nghe thấy giọng anh không?”
Ngay trong nháy mắt nghe được thanh âm của Thương Hỏa, Hà Tấn lập tức thả lòng hàng loạt dây thần kinh đang căng thẳng tột độ của mình, tựa như thân thể được người ôn nhu ôm lấy.
/161
|