Theo Tate về nhà, Thương Dĩ Nhu phát hiện nhà hắn rất có tiền, cách trang trí vô cùng xa hoa toát ra khí chất quý tộc thượng lưu, không phải kiểu nhà giàu mới nổi.
Tate bảo Thương Dĩ Nhu chờ dưới phòng khách rồi lên lầu. Thương Dĩ Nhu đang ngẩng đầu nhìn ngắm các bức tranh trên tường, vừa quay đầu suýt đụng trúng một người.
"Cô Thương, là tôi."
Không biết từ khi nào Joseph đã đứng phía sau cô, dọa cô giật mình.
"Sao không có tiếng bước chân vậy?" Thương Dĩ Nhu vỗ ngực.
Ông ta nhìn cô chằm chằm, cách nói chuyện vô cùng kỳ lạ: "Nhát gan thì đừng theo đàn ông lạ về nhà, cô Thương..."
Đúng lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, ông ta không nói nữa, lùi lại sát vách tường, mở cửa. Thương Dĩ Nhu phát hiện ở vách tường có một cánh cửa được dán giấy y hệt vách tường, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể nhận ra.
Theo sự hiểu biết của cô thì ở các lâu đài cổ xưa cũng có một lối ra vào nhỏ dành cho người hầu như vậy, đằng sau sẽ là bếp, nhà kho và phòng của họ.
Tate cầm một bộ đồ xuống nhà, tươi cười đưa cho Thương Dĩ Nhu: "Ở bên kia có phòng thay đồ, cô vào thay thử đi, nếu thấy không hợp thì đành để cô tự đi chọn rồi."
Thay đồ ở nhà đàn ông lạ hình như không an toàn lắm, Thương Dĩ Nhu chần chờ.
Tate đi tới trước một căn phòng, mở cửa: "Cô có thể khóa cửa từ bên trong."
"Thôi được." Thương Dĩ Nhu chỉ đành bước vào, cô giữ chặt khóa cửa, còn dùng sức đẩy, đến khi chắc chắn không thể mở cửa từ bên ngoài mới nhìn bốn phía.
Căn phòng này không lớn lắm, ba mặt đều là tủ đồ, bên trong có quần áo và giày dép của đàn ông được xếp ngăn nắp. Bên cạnh là một cái gương lớn, hình ảnh của Thương Dĩ Nhu xuất hiện trong đó. Theo suy đoán của cô, đây là phòng thay đồ riêng của Tate.
Thương Dĩ Nhu đến trước gương gõ gõ, lại xem xét cẩn thận, không hề phát hiện camera ngầm nào cả. Mà cũng đúng, ai lại đặt món đồ đó trong phòng thay đồ của mình, chẳng lẽ ngày nào cũng chụp lén bản thân, đến khi rảnh rỗi thì lấy ra xem sao?
Chụp lén? Thương Dĩ Nhu bỗng nghĩ tới camera gắn trên người mình, lát nữa thay đồ phải gỡ xuống, nhưng cô tìm đi tìm lại mới phát hiện camera đã rớt đâu rồi.Không xong, James không thể nhìn thấy tình hình chỗ cô. Nhưng cũng may trong người cô còn vũ khí bí mật.
Thương Dĩ Nhu thay đồ rồi nhìn ngắm mình trong gương. Bộ đồ Tate chọn là một chiếc váy cao cổ ren hoa văn, cổ tay áo cũng có hoa văn tương tự, eo ôm sát lên cao tôn lên dáng người, phong cách tuy có nét cổ điển nhưng mặc vào lại khiến người ta có cảm giác như xuyên không đến lâu đài cổ tích.
Cô mở cửa ra ngoài, Tate đang chờ nghe tiếng động xoay người lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Thương Dĩ Nhu, ánh mắt hắn trở nên mê ly.
Thương Dĩ Nhu có cảm giác hắn không phải đang nhìn mình mà đang từ mình để gặp bóng dáng của ai đó. Đúng rồi, hắn nói bộ đồ này của mẹ hắn để lại, có lẽ hắn đang nhìn vật nhớ người, nghĩ đến người mẹ đã ra đi.
"Tate, rất cảm ơn anh vì bữa tối và bộ váy này. Tôi sẽ giặt nó thật sạch, hôm khác trả lại." Thương Dĩ Nhu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn hoàn hồn: "Cô biết không, đây là chiếc váy mà mẹ tôi thích nhất. Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần có khách đến nhà, bà ấy đều mặc chiếc váy này. Bà ấy còn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho khách, khách khứa ai khen ngợi tay nghề của bà ấy. Ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách vừa uống rượu nho vừa nghe mẹ tôi đàn piano. Mẹ tôi thích nhất là đàn bài Für Elise (*), tay bà ấy lượt nhẹ trên phím đàn là có thể tạo ra những giai điệu bay bổng. Tôi ngồi trên ghế đặt cạnh lò sưởi bên vách tường, tay cầm cuốn tiểu thuyết, hạnh phúc nhìn mẹ đàn. Mỗi lần bà đàn xong, khách khứa đều sẽ vỗ tay. Mẹ tôi đứng dậy đi đến trước mặt tôi, hôn tôi rồi nói 'Bảo bối của mẹ', khi đó là khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất."
(*) Für Elise: là Bagatelle số 25 thuộc La thứ cho đàn piano, một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven
Tate chìm vào hồi ức, trên gương mặt tràn ngập biểu cảm hạnh phúc. Ngôn Tình Tổng Tài
"Cô biết đàn bài Für Elise không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Thương Dĩ Nhu theo bản năng gật đầu, hắn mừng rỡ đi mở đàn, mời Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu đi qua ngồi xuống, quay đầu thấy hắn ngồi bên lò sưởi. Cô chần chờ vài giây rồi bắt đầu đàn, bài này không khó, Thương Dĩ Nhu có thể đàn hoàn chỉnh.
"Anne."
Một giọng nói run rẩy phá tan bầu không khí, Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy ông Joseph đứng gần đó. Toàn thân ông ta run rẩy, khóe mắt rưng rưng, đến khi thấy rõ người đàn là Thương Dĩ Nhu thì biểu cảm trở nên mất mát.
Tate cũng nghe thấy tiếng của ông ta, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: "Ai cho phép ông gọi cái tên này? Thứ hèn mọn, hạ lưu, vô sỉ còn dơ bẩn!"
Nhìn hắn nhăn mặt, dùng những lời ác độc nhất mắng bố ruột của mình, Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác hắn như thiên sứ biến thành ác ma.
Tate đứng dậy đi về phía Joseph, Joseph cúi đầu co ro. Hắn nhìn ông ta từ trên cao xuống, khinh thường chất vấn: "Sao ông dám gọi tên bà ấy hả? Sao ông dám làm ra chuyện dơ bẩn như vậy? Sự tồn tại của ông là chuộc tội, là để chuộc tội đấy!"
"Tate, anh không thể đối xử với ông ấy như thế, ông ấy là bố ruột của anh!" Thương Dĩ Nhu xen vào.
"Không, ông ta là nô bộc của tôi! Tôi họ Medici, dòng họ của tôi là gia đình quý tộc. Tổ tiên của tôi là thần tử trung thành nhất bên cạnh Đại Đế, con cháu gia tộc tôi từ đời này sang đời khác đều được hưởng vinh quang và sự tôn quý này! Còn ông ta, hừ, chỉ là sự tồn tại hèn mọn như con kiến mà thôi. Nhưng chính sự hèn mọn này lại làm hoen ố sự vĩ đại của gia tộc Medici. Ông ta đáng chết, chết ngàn lần, vạn lần!" Tate trở nên điên cuồng.
Nhìn đôi vai già của Joseph run rẩy, co ro không chút tôn nghiêm, Thương Dĩ Nhu không chịu được nữa.
"Tate, không, tôi nghĩ anh là Feier mới đúng!" Thương Dĩ Nhu bình tĩnh nói, "Dù Joseph có phải quản gia hay không thì ông ấy cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa bây giờ không phải thời kỳ chế độ nô lệ, ông ấy làm việc kiếm tiền, ông ấy cũng có nhân cách và tôn nghiêm. Anh không thể xúc phạm người lớn, không thể tổn thương một người sống cùng anh vậy được!"
"Hu hu hu..." Joseph quỳ xuống, bật khóc thành tiếng, "Không, tôi là tội đồ, tôi đáng chết!"
"Cô còn nói chuyện giúp ông ta!" Tate xoay người nhìn Thương Dĩ Nhu, đau khổ lắc đầu.
Ngay giây sau, hắn liền trở nên dữ tợn. Hắn từng bước đi về phía Thương Dĩ Nhu, ánh mắt hận không thể lột da ăn thịt cô khiến cô sợ hãi lùi lại.
"Thảo nào bố mắng bà hạ tiện, bà đúng là người phụ nữ như vậy!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Đồ không biết liêm sỉ, không ngờ bà lại bò lên giường quản gia. Bà không xứng sống trên đời này, không xứng!"
Dứt lời, hắn duỗi tay bóp cổ Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu giãy giụa đánh vào tay Tate nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cô bỗng nhớ tới lời Khúc Mịch, nếu nghe lời anh ngoan ngoãn ở cục cảnh sát thì tốt rồi. James không biết đang làm gì, sao còn chưa xông vào cứu cô chứ!
Bỗng dưng bàn tay đang bóp cổ cô thả lỏng, nếu không phải đang dựa vào tường, cô chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
Tay Joseph đang cầm cây gật đánh golf, đầu Tate thì chảy máu.
Hắn quay đầu nhìn Joseph: "Ông đánh tôi?"
Joseph thả cây gậy đánh golf xuống: "Cậu Feier, cậu dừng tay đi, cậu không thể tiếp tục mắc sai lầm nữa, cậu sẽ xuống địa ngục mãi mãi không được đầu thai đấy. Chỉ cần cậu quay đầu, Chúa sẽ tha thứ cho cậu, lần nữa ôm cậu vào lòng, Amen!" Ông ta run rẩy vẽ chữ thập trước ngực.
"Đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, Satan mới là đấng tối cao, ngài ấy cho người đời thấy rõ bộ mặt của Jesus, để người đời đều phải quỳ xuống. Còn ông sớm đã phản bội Jesus, linh hồn của ông thuộc về Satan!" Hắn ta tới cạnh lò sưởi lấy dây thừng ném cho Joseph, ra lệnh, "Trói cô ta lại!"
Joseph run rẩy nhặt dây thừng lên, ông ta nhìn Tate rồi nhìn Thương Dĩ Nhu, chần chờ không ra tay được.
"Tôi cầu xin cậu, cậu Feier, cậu đừng tiếp tục như vậy nữa. Bạn trai cô ấy là cảnh sát, cậu ta sẽ tìm đến đây đấy!"
"Ha ha. Tôi biết chứ, tôi sẽ chờ bạn trai cô ta tới để tận mắt nhìn làn da hoàn mỹ không tì vết của cô ta giao cho sinh mệnh mới. Còn nữa, ông không có quyền cầu xin tôi, ông chỉ là kẻ hầu! Mau làm theo lệnh tôi đi!"
Joseph chỉ đành đi qua trói hai tay Thương Dĩ Nhu lại. Ông ta đưa Thương Dĩ Nhu lên lầu vào căn phòng thứ hai, sau đó tiếp tục trói chân cô. Tay chân Thương Dĩ Nhu đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Joseph ra ngoài, cánh cửa đóng lại.
Tate bảo Thương Dĩ Nhu chờ dưới phòng khách rồi lên lầu. Thương Dĩ Nhu đang ngẩng đầu nhìn ngắm các bức tranh trên tường, vừa quay đầu suýt đụng trúng một người.
"Cô Thương, là tôi."
Không biết từ khi nào Joseph đã đứng phía sau cô, dọa cô giật mình.
"Sao không có tiếng bước chân vậy?" Thương Dĩ Nhu vỗ ngực.
Ông ta nhìn cô chằm chằm, cách nói chuyện vô cùng kỳ lạ: "Nhát gan thì đừng theo đàn ông lạ về nhà, cô Thương..."
Đúng lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, ông ta không nói nữa, lùi lại sát vách tường, mở cửa. Thương Dĩ Nhu phát hiện ở vách tường có một cánh cửa được dán giấy y hệt vách tường, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể nhận ra.
Theo sự hiểu biết của cô thì ở các lâu đài cổ xưa cũng có một lối ra vào nhỏ dành cho người hầu như vậy, đằng sau sẽ là bếp, nhà kho và phòng của họ.
Tate cầm một bộ đồ xuống nhà, tươi cười đưa cho Thương Dĩ Nhu: "Ở bên kia có phòng thay đồ, cô vào thay thử đi, nếu thấy không hợp thì đành để cô tự đi chọn rồi."
Thay đồ ở nhà đàn ông lạ hình như không an toàn lắm, Thương Dĩ Nhu chần chờ.
Tate đi tới trước một căn phòng, mở cửa: "Cô có thể khóa cửa từ bên trong."
"Thôi được." Thương Dĩ Nhu chỉ đành bước vào, cô giữ chặt khóa cửa, còn dùng sức đẩy, đến khi chắc chắn không thể mở cửa từ bên ngoài mới nhìn bốn phía.
Căn phòng này không lớn lắm, ba mặt đều là tủ đồ, bên trong có quần áo và giày dép của đàn ông được xếp ngăn nắp. Bên cạnh là một cái gương lớn, hình ảnh của Thương Dĩ Nhu xuất hiện trong đó. Theo suy đoán của cô, đây là phòng thay đồ riêng của Tate.
Thương Dĩ Nhu đến trước gương gõ gõ, lại xem xét cẩn thận, không hề phát hiện camera ngầm nào cả. Mà cũng đúng, ai lại đặt món đồ đó trong phòng thay đồ của mình, chẳng lẽ ngày nào cũng chụp lén bản thân, đến khi rảnh rỗi thì lấy ra xem sao?
Chụp lén? Thương Dĩ Nhu bỗng nghĩ tới camera gắn trên người mình, lát nữa thay đồ phải gỡ xuống, nhưng cô tìm đi tìm lại mới phát hiện camera đã rớt đâu rồi.Không xong, James không thể nhìn thấy tình hình chỗ cô. Nhưng cũng may trong người cô còn vũ khí bí mật.
Thương Dĩ Nhu thay đồ rồi nhìn ngắm mình trong gương. Bộ đồ Tate chọn là một chiếc váy cao cổ ren hoa văn, cổ tay áo cũng có hoa văn tương tự, eo ôm sát lên cao tôn lên dáng người, phong cách tuy có nét cổ điển nhưng mặc vào lại khiến người ta có cảm giác như xuyên không đến lâu đài cổ tích.
Cô mở cửa ra ngoài, Tate đang chờ nghe tiếng động xoay người lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Thương Dĩ Nhu, ánh mắt hắn trở nên mê ly.
Thương Dĩ Nhu có cảm giác hắn không phải đang nhìn mình mà đang từ mình để gặp bóng dáng của ai đó. Đúng rồi, hắn nói bộ đồ này của mẹ hắn để lại, có lẽ hắn đang nhìn vật nhớ người, nghĩ đến người mẹ đã ra đi.
"Tate, rất cảm ơn anh vì bữa tối và bộ váy này. Tôi sẽ giặt nó thật sạch, hôm khác trả lại." Thương Dĩ Nhu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn hoàn hồn: "Cô biết không, đây là chiếc váy mà mẹ tôi thích nhất. Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần có khách đến nhà, bà ấy đều mặc chiếc váy này. Bà ấy còn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho khách, khách khứa ai khen ngợi tay nghề của bà ấy. Ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách vừa uống rượu nho vừa nghe mẹ tôi đàn piano. Mẹ tôi thích nhất là đàn bài Für Elise (*), tay bà ấy lượt nhẹ trên phím đàn là có thể tạo ra những giai điệu bay bổng. Tôi ngồi trên ghế đặt cạnh lò sưởi bên vách tường, tay cầm cuốn tiểu thuyết, hạnh phúc nhìn mẹ đàn. Mỗi lần bà đàn xong, khách khứa đều sẽ vỗ tay. Mẹ tôi đứng dậy đi đến trước mặt tôi, hôn tôi rồi nói 'Bảo bối của mẹ', khi đó là khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất."
(*) Für Elise: là Bagatelle số 25 thuộc La thứ cho đàn piano, một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven
Tate chìm vào hồi ức, trên gương mặt tràn ngập biểu cảm hạnh phúc. Ngôn Tình Tổng Tài
"Cô biết đàn bài Für Elise không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Thương Dĩ Nhu theo bản năng gật đầu, hắn mừng rỡ đi mở đàn, mời Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu đi qua ngồi xuống, quay đầu thấy hắn ngồi bên lò sưởi. Cô chần chờ vài giây rồi bắt đầu đàn, bài này không khó, Thương Dĩ Nhu có thể đàn hoàn chỉnh.
"Anne."
Một giọng nói run rẩy phá tan bầu không khí, Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy ông Joseph đứng gần đó. Toàn thân ông ta run rẩy, khóe mắt rưng rưng, đến khi thấy rõ người đàn là Thương Dĩ Nhu thì biểu cảm trở nên mất mát.
Tate cũng nghe thấy tiếng của ông ta, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: "Ai cho phép ông gọi cái tên này? Thứ hèn mọn, hạ lưu, vô sỉ còn dơ bẩn!"
Nhìn hắn nhăn mặt, dùng những lời ác độc nhất mắng bố ruột của mình, Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác hắn như thiên sứ biến thành ác ma.
Tate đứng dậy đi về phía Joseph, Joseph cúi đầu co ro. Hắn nhìn ông ta từ trên cao xuống, khinh thường chất vấn: "Sao ông dám gọi tên bà ấy hả? Sao ông dám làm ra chuyện dơ bẩn như vậy? Sự tồn tại của ông là chuộc tội, là để chuộc tội đấy!"
"Tate, anh không thể đối xử với ông ấy như thế, ông ấy là bố ruột của anh!" Thương Dĩ Nhu xen vào.
"Không, ông ta là nô bộc của tôi! Tôi họ Medici, dòng họ của tôi là gia đình quý tộc. Tổ tiên của tôi là thần tử trung thành nhất bên cạnh Đại Đế, con cháu gia tộc tôi từ đời này sang đời khác đều được hưởng vinh quang và sự tôn quý này! Còn ông ta, hừ, chỉ là sự tồn tại hèn mọn như con kiến mà thôi. Nhưng chính sự hèn mọn này lại làm hoen ố sự vĩ đại của gia tộc Medici. Ông ta đáng chết, chết ngàn lần, vạn lần!" Tate trở nên điên cuồng.
Nhìn đôi vai già của Joseph run rẩy, co ro không chút tôn nghiêm, Thương Dĩ Nhu không chịu được nữa.
"Tate, không, tôi nghĩ anh là Feier mới đúng!" Thương Dĩ Nhu bình tĩnh nói, "Dù Joseph có phải quản gia hay không thì ông ấy cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa bây giờ không phải thời kỳ chế độ nô lệ, ông ấy làm việc kiếm tiền, ông ấy cũng có nhân cách và tôn nghiêm. Anh không thể xúc phạm người lớn, không thể tổn thương một người sống cùng anh vậy được!"
"Hu hu hu..." Joseph quỳ xuống, bật khóc thành tiếng, "Không, tôi là tội đồ, tôi đáng chết!"
"Cô còn nói chuyện giúp ông ta!" Tate xoay người nhìn Thương Dĩ Nhu, đau khổ lắc đầu.
Ngay giây sau, hắn liền trở nên dữ tợn. Hắn từng bước đi về phía Thương Dĩ Nhu, ánh mắt hận không thể lột da ăn thịt cô khiến cô sợ hãi lùi lại.
"Thảo nào bố mắng bà hạ tiện, bà đúng là người phụ nữ như vậy!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Đồ không biết liêm sỉ, không ngờ bà lại bò lên giường quản gia. Bà không xứng sống trên đời này, không xứng!"
Dứt lời, hắn duỗi tay bóp cổ Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu giãy giụa đánh vào tay Tate nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cô bỗng nhớ tới lời Khúc Mịch, nếu nghe lời anh ngoan ngoãn ở cục cảnh sát thì tốt rồi. James không biết đang làm gì, sao còn chưa xông vào cứu cô chứ!
Bỗng dưng bàn tay đang bóp cổ cô thả lỏng, nếu không phải đang dựa vào tường, cô chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
Tay Joseph đang cầm cây gật đánh golf, đầu Tate thì chảy máu.
Hắn quay đầu nhìn Joseph: "Ông đánh tôi?"
Joseph thả cây gậy đánh golf xuống: "Cậu Feier, cậu dừng tay đi, cậu không thể tiếp tục mắc sai lầm nữa, cậu sẽ xuống địa ngục mãi mãi không được đầu thai đấy. Chỉ cần cậu quay đầu, Chúa sẽ tha thứ cho cậu, lần nữa ôm cậu vào lòng, Amen!" Ông ta run rẩy vẽ chữ thập trước ngực.
"Đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, Satan mới là đấng tối cao, ngài ấy cho người đời thấy rõ bộ mặt của Jesus, để người đời đều phải quỳ xuống. Còn ông sớm đã phản bội Jesus, linh hồn của ông thuộc về Satan!" Hắn ta tới cạnh lò sưởi lấy dây thừng ném cho Joseph, ra lệnh, "Trói cô ta lại!"
Joseph run rẩy nhặt dây thừng lên, ông ta nhìn Tate rồi nhìn Thương Dĩ Nhu, chần chờ không ra tay được.
"Tôi cầu xin cậu, cậu Feier, cậu đừng tiếp tục như vậy nữa. Bạn trai cô ấy là cảnh sát, cậu ta sẽ tìm đến đây đấy!"
"Ha ha. Tôi biết chứ, tôi sẽ chờ bạn trai cô ta tới để tận mắt nhìn làn da hoàn mỹ không tì vết của cô ta giao cho sinh mệnh mới. Còn nữa, ông không có quyền cầu xin tôi, ông chỉ là kẻ hầu! Mau làm theo lệnh tôi đi!"
Joseph chỉ đành đi qua trói hai tay Thương Dĩ Nhu lại. Ông ta đưa Thương Dĩ Nhu lên lầu vào căn phòng thứ hai, sau đó tiếp tục trói chân cô. Tay chân Thương Dĩ Nhu đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Joseph ra ngoài, cánh cửa đóng lại.
/338
|