Công việc điều tra của James không thuận lợi mấy, ở Toronto có tận mấy trăm người tên Ferroy, tiếp tục đối chiếu tên tuổi thì cũng có hơn hai mươi người phù hợp. James sắp xếp nhân lực đi điều tra từng người, thời điểm nhận được điện thoại của Khúc Mịch, ông đang ở nhà một kẻ bị tình nghi.
"Tên là giả, những gì anh làm đều vô dụng thôi." Khúc Mịch nói thẳng.
James cũng biết làm vậy khả năng tìm ra hung thủ rất thấp, nhưng trước mắt họ chỉ có manh mối này, chỉ có thể thử điều tra. Nhỡ đâu thông tin hung thủ cung cấp cho Brown là thật thì vụ án chẳng phải sẽ có tiến triển sao?"
"Thông tin cụ thể không chính xác, chỉ có thể bắt tay từ những chi tiết liên quan." Hôm qua Khúc Mịch vội rời khỏi cục cảnh sát nên có vài lời chưa nói, "Hung thủ 29 tuổi, gia đình khá giả, được giáo dục ở môi trường tốt. Cảnh sát James, ông có thể điều tra các học sinh học ở trường quý tộc mười năm trước."
Đúng thế, sao ông không nghĩ ra! Ở Toronto chỉ có một trường quý tộc, thanh thiếu niên 19 tuổi dát đồ hiệu trên người đa phần đều học ở đó!
Phạm vi được Khúc Mịch thu hẹp, James vô cùng phấn kích. Ông vội dẫn người đến trường quý tộc Venus, Khúc Mịch đã ở đó chờ sẵn.
Trường Venus có lịch sử hơn trăm năm, học phí cực kỳ cao nên trẻ con gia đình bình thường không thể bước vào. Hiệu trưởng là một phụ nữ trung niên đeo mắt kính, nghe James trình bày, bà tỏ vẻ sẽ tích cực phối hợp.
Trường Venus có một phòng chuyên lưu giữ hồ sơ của học sinh và giáo viên, tất cả được phân loại rồi xếp ngay ngắn đầy cả một căn phòng.
Vừa thấy Thương Dĩ Nhu đã đau đầu, cũng may họ biết thời điểm cụ thể. Mười năm trước, 19 tuổi, hình như đều sẽ học lớp 12. Bọn họ tìm đến danh sách lớp 12 của mười năm trước, sàng lọc trong hơn bốn trăm học sinh.
Đầu tiên loại trừ học sinh nữ, sau đó loại trừ những người tuổi tác không phù hợp, cuối cùng còn lại hơn một trăm người.
Nhìn hơn một trăm hồ sơ trước mặt, James lại u sầu, tiếp theo phải làm sao đây?
"Lấy đường Marseille làm trung tâm, những học sinh có địa chỉ nhà trong bán kính 1km đều bị loại trừ."
"Tại sao?" Thương Dĩ Nhu thắc mắc trước phán đoán của Khúc Mịch, James cũng thế.
"Em còn nhớ lúc nhớ lại lần đầu gặp Ferroy, Brown đã nói gì không?" Khúc Mịch hỏi lại.
Thương Dĩ Nhu cẩn thận suy nghĩ. Hôm ấy một mình cô đối diện với tên ác quỷ ăn thịt người nên có hơi căng thẳng, vì vậy đã bỏ qua một vài chi tiết, bây giờ nhớ lại, liên hệ với sự dẫn dắt của Khúc Mịch, cô cũng hiểu được đôi chút.
"Ông ta nói hôm đó trời mưa to, là trận mưa lớn nhất trong trí nhớ của ông ta. Ferroy đến phòng khám, hắn ăn mặc gọn gàng nhưng lại không mang theo ô. Điều này chứng tỏ Ferroy đi xe tới, có người mở cửa che ô cho hắn. Vì chỉ cách có mấy bước nên Ferroy không hề bị ướt. Nếu Ferroy ngồi xe tới thì chắc chắn nhà hắn không gần phòng khám."
"Thông minh." Khúc Mịch gật đầu, "Hơn nữa Brown từng nói bản thân hắn tự nhận thấy mình bất ổn nên mới đi gặp bác sĩ tâm lý. Nói cách khác bố mẹ hắn không phát hiện hắn có điều gì bất thường. Thế nên khi sàng lọc phải chú ý tới những đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình bất thường, ví dụ như bố mẹ ly hôn, qua đời, hoặc phải đi công tác dài hạn do tính chất công việc."
Mọi người sàng lọc hơn một trăm hồ sơ, cuối cùng chỉ còn lại 11 người. Trong đó có một hồ sơ khiến Khúc Mịch chú ý, chỗ dán ảnh để trống. Tên hắn là Feier, bố mẹ đều qua đời, sống ở biệt thự ngoại ô, sở thích là vẽ tranh và câu cá, thích những con vật nhỏ, nhất là chó lông dài.
"Hiệu trưởng, ngoài những hồ sơ này nhà trường còn hồ sơ khác không? Tại sao trên hồ sơ của Feier không có ảnh?" Khúc Mịch thấy hiệu trưởng đã có tuổi, chắc đã có thâm niên làm ở trường hơn mười năm, có lẽ bà có ấn tượng với Feier. Anh ôm hy vọng thử hỏi, không ngờ sau khi nhìn hồ sơ của Feier hiệu trưởng lại gật đầu.
"Tôi nhớ Feier này." Hiệu trưởng chỉnh lại gọng kính, "Đó là một đứa bé u buồn, nguyên nhân cũng đến từ bi kịch của bố mẹ cậu ấy. Gia đình Feier từ Ý nhập cư đến đây, chỉ mới ba năm chuyển tới, cũng chính là năm Feier 19 tuổi, bố mẹ cậu bé qua đời do gặp tai nạn giao thông. Cậu bé vốn đã hướng nội cũng trở nên im lặng hơn, chưa từng giao lưu với bạn trong lớp. Hơn nữa tính cách cậu ta rất kỳ lạ, chưa bao giờ chụp ảnh, đó là lý do tại sao không có bất kỳ hình ảnh nào trong hồ sơ của cậu ta. Cậu ta thích chó lông dài, mỗi khi rảnh rỗi thì sẽ ôm nó âu yếm. Tôi có ấn tượng sâu về cậu ta cũng bắt đầu từ con chó kia. Trường chúng tôi là trường quý tộc, điều kiện gia đình của học sinh ở đây đều vô cùng tốt, tuy vậy thì vẫn có một vài đứa bé thiếu giáo dưỡng. Bọn họ thấy Feier không hòa đồng, còn ôm chó suốt ngày nên hay chọc cậu ta. Ai ngờ đâu chúng quá đáng đến mức giết con chó kia, còn lột da nó. Bọn chúng giấu bộ da trong cặp của Feier, còn con chó thì ném vào thùng rác. Bạn bè cùng lớp phát hiện sợ đến mức khóc lên. Những đứa bé thường ngày hay bắt nạt Feier nhất quyết không thừa nhận, mãi cho đến khi nhà trường thông báo với phụ huynh, gia đình họ xin lỗi Feier rồi chuyển trường cho con mình. Bắt đầu từ khi ấy, Feier càng khác người. Nhưng cũng khó trách, bố mẹ đột nhiên qua đời, ngay cả thú cưng cũng chết thảm như vậy, đối với bất kỳ đứa bé nào ở độ tuổi dậy thì mà nói cũng đều là đả kích trí mạng."
Nói tới đây hiệu trưởng thở dài: "Feier là đứa bé ưu tú, thành tích tất cả các môn của cậu ta đều xuất sắc, thậm chí còn biết vẽ và đàn piano."
"Hiệu trưởng, hắn ta trông như thế nào? Bây giờ hắn đang ở đâu?" James vội hỏi.
"Các cậu không tìm được cậu ta đâu! Cậu ta chết rồi. Sau ba tháng kể từ vụ việc của con chó kia, cậu ta không đến trường nữa. Quản gia của cậu ta đến trường, biết cậu ta không đi học nên đã báo cảnh sát. Cảnh sát cũng đã xác nhận cậu ta mất tích. Bao nhiêu năm trôi qua chắc là được tuyên bố là tử vong rồi."
Khúc Mịch cau mày, James cũng thế. Theo pháp luật, người được tuyên ố đã tử vong sẽ bị xóa sạch mọi thứ, bao gồm hộ khẩu, bằng lái xe, tất cả thông tin cá nhân. Nếu không đến cơ quan quản lý xin khôi phục, ngay cả thẻ xăng đơn giản nhất hắn cũng không xin được.
Có vẻ như Feier không phải nghi phạm, còn về mười người còn lại, hiệu trưởng hoàn toàn không có ấn tượng.
James điều tra vụ án mười năm trước, quả thật Feier được xác định mất tích, hơn nữa sau năm năm mất tích đã được tuyên bố tử vong. Ông phái cấp dưới đi điều tra mười người còn lại, Khúc Mịch thì cầm tài liệu của Feier.
Rời khỏi trường lên xe, Thương Dĩ Nhu nhìn tập tài liệu: "Em cảm thấy Feier này rất đáng nghi! Miêu tả của hiệu trưởng hoàn toàn trùng khớp với phác họa của anh, hơn nữa em nghi ngờ con chó kia là do chính hắn giết. Nhưng hắn mất tích rồi, rất có khả năng đã tử vong. Hắn đã mất tích hơn mười năm, muốn che giấu hành tung của mình hình như là không thể."
"Không thể chính là có thể." Khúc Mịch vừa lái xe vừa nói, "Theo tuyến thời gian, đầu tiên Feier đi gặp Brown, sau đó mới mất tích, rồi được tuyên bố tử vong."
"Ý anh là sau khi gặp Brown hắn chọn cách mất tích?"
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Khúc Mịch gật đầu, cười nhìn Thương Dĩ Nhu.
Theo suy đoán của Khúc Mịch, rất có khả năng Feier vẫn còn sống, hơn nữa hắn chính là hung thủ của vụ án lột da. Nếu vậy mười năm qua hắn trốn ở đâu? Chẳng lẽ hắn không ra ngoài đường, không làm việc, chỉ sống cuộc sống bình thường thôi sao?
"Sau khi bị bắt phòng khám của Brown đã đóng cửa, nhưng đó là tài sản cá nhân của ông ta, luôn được để trống." Khúc Mịch không lái xe về nhà hay đến trường, từ tuyến đường thì chắc anh đang đến phòng khám của Brown.
Phòng khám trị liệu tâm lý thường sẽ ở những nơi yên tĩnh. Brown mở phòng khám tại nhà gần khu người Hoa.
Khúc Mịch lái xe đến nơi. Căn biệt thự hai tầng đã cũ nát, trên tường đầy dây leo, cỏ dại trong sân mọc um tùm, cửa sổ cũng dính bụi.
"Em ngồi trong xe đi, có vấn đề gì thì lập tức báo cảnh sát." Khúc Mịch dặn dò, "Nhớ lấy, tuyệt đối không được vào! 30 phút sau nếu không thấy anh trở ra thì báo cảnh sát, em ở ngoài này mới có thể bảo đảm sự an toàn của anh em hiểu không?"
Thương Dĩ Nhu biết anh nói có lý, trịnh trọng gật đầu: "Anh nhớ cẩn thận, có vấn đề gì phải trở ra ngay."
"Yên tâm, có em, anh sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình đâu." Nói xong, Khúc Mịch trèo lan can vào nhà.
Đối diện là cửa hàng hotdog, gần đó có người đi lại, điều này giúp Thương Dĩ Nhu thấy an toàn hơn.
"Tên là giả, những gì anh làm đều vô dụng thôi." Khúc Mịch nói thẳng.
James cũng biết làm vậy khả năng tìm ra hung thủ rất thấp, nhưng trước mắt họ chỉ có manh mối này, chỉ có thể thử điều tra. Nhỡ đâu thông tin hung thủ cung cấp cho Brown là thật thì vụ án chẳng phải sẽ có tiến triển sao?"
"Thông tin cụ thể không chính xác, chỉ có thể bắt tay từ những chi tiết liên quan." Hôm qua Khúc Mịch vội rời khỏi cục cảnh sát nên có vài lời chưa nói, "Hung thủ 29 tuổi, gia đình khá giả, được giáo dục ở môi trường tốt. Cảnh sát James, ông có thể điều tra các học sinh học ở trường quý tộc mười năm trước."
Đúng thế, sao ông không nghĩ ra! Ở Toronto chỉ có một trường quý tộc, thanh thiếu niên 19 tuổi dát đồ hiệu trên người đa phần đều học ở đó!
Phạm vi được Khúc Mịch thu hẹp, James vô cùng phấn kích. Ông vội dẫn người đến trường quý tộc Venus, Khúc Mịch đã ở đó chờ sẵn.
Trường Venus có lịch sử hơn trăm năm, học phí cực kỳ cao nên trẻ con gia đình bình thường không thể bước vào. Hiệu trưởng là một phụ nữ trung niên đeo mắt kính, nghe James trình bày, bà tỏ vẻ sẽ tích cực phối hợp.
Trường Venus có một phòng chuyên lưu giữ hồ sơ của học sinh và giáo viên, tất cả được phân loại rồi xếp ngay ngắn đầy cả một căn phòng.
Vừa thấy Thương Dĩ Nhu đã đau đầu, cũng may họ biết thời điểm cụ thể. Mười năm trước, 19 tuổi, hình như đều sẽ học lớp 12. Bọn họ tìm đến danh sách lớp 12 của mười năm trước, sàng lọc trong hơn bốn trăm học sinh.
Đầu tiên loại trừ học sinh nữ, sau đó loại trừ những người tuổi tác không phù hợp, cuối cùng còn lại hơn một trăm người.
Nhìn hơn một trăm hồ sơ trước mặt, James lại u sầu, tiếp theo phải làm sao đây?
"Lấy đường Marseille làm trung tâm, những học sinh có địa chỉ nhà trong bán kính 1km đều bị loại trừ."
"Tại sao?" Thương Dĩ Nhu thắc mắc trước phán đoán của Khúc Mịch, James cũng thế.
"Em còn nhớ lúc nhớ lại lần đầu gặp Ferroy, Brown đã nói gì không?" Khúc Mịch hỏi lại.
Thương Dĩ Nhu cẩn thận suy nghĩ. Hôm ấy một mình cô đối diện với tên ác quỷ ăn thịt người nên có hơi căng thẳng, vì vậy đã bỏ qua một vài chi tiết, bây giờ nhớ lại, liên hệ với sự dẫn dắt của Khúc Mịch, cô cũng hiểu được đôi chút.
"Ông ta nói hôm đó trời mưa to, là trận mưa lớn nhất trong trí nhớ của ông ta. Ferroy đến phòng khám, hắn ăn mặc gọn gàng nhưng lại không mang theo ô. Điều này chứng tỏ Ferroy đi xe tới, có người mở cửa che ô cho hắn. Vì chỉ cách có mấy bước nên Ferroy không hề bị ướt. Nếu Ferroy ngồi xe tới thì chắc chắn nhà hắn không gần phòng khám."
"Thông minh." Khúc Mịch gật đầu, "Hơn nữa Brown từng nói bản thân hắn tự nhận thấy mình bất ổn nên mới đi gặp bác sĩ tâm lý. Nói cách khác bố mẹ hắn không phát hiện hắn có điều gì bất thường. Thế nên khi sàng lọc phải chú ý tới những đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình bất thường, ví dụ như bố mẹ ly hôn, qua đời, hoặc phải đi công tác dài hạn do tính chất công việc."
Mọi người sàng lọc hơn một trăm hồ sơ, cuối cùng chỉ còn lại 11 người. Trong đó có một hồ sơ khiến Khúc Mịch chú ý, chỗ dán ảnh để trống. Tên hắn là Feier, bố mẹ đều qua đời, sống ở biệt thự ngoại ô, sở thích là vẽ tranh và câu cá, thích những con vật nhỏ, nhất là chó lông dài.
"Hiệu trưởng, ngoài những hồ sơ này nhà trường còn hồ sơ khác không? Tại sao trên hồ sơ của Feier không có ảnh?" Khúc Mịch thấy hiệu trưởng đã có tuổi, chắc đã có thâm niên làm ở trường hơn mười năm, có lẽ bà có ấn tượng với Feier. Anh ôm hy vọng thử hỏi, không ngờ sau khi nhìn hồ sơ của Feier hiệu trưởng lại gật đầu.
"Tôi nhớ Feier này." Hiệu trưởng chỉnh lại gọng kính, "Đó là một đứa bé u buồn, nguyên nhân cũng đến từ bi kịch của bố mẹ cậu ấy. Gia đình Feier từ Ý nhập cư đến đây, chỉ mới ba năm chuyển tới, cũng chính là năm Feier 19 tuổi, bố mẹ cậu bé qua đời do gặp tai nạn giao thông. Cậu bé vốn đã hướng nội cũng trở nên im lặng hơn, chưa từng giao lưu với bạn trong lớp. Hơn nữa tính cách cậu ta rất kỳ lạ, chưa bao giờ chụp ảnh, đó là lý do tại sao không có bất kỳ hình ảnh nào trong hồ sơ của cậu ta. Cậu ta thích chó lông dài, mỗi khi rảnh rỗi thì sẽ ôm nó âu yếm. Tôi có ấn tượng sâu về cậu ta cũng bắt đầu từ con chó kia. Trường chúng tôi là trường quý tộc, điều kiện gia đình của học sinh ở đây đều vô cùng tốt, tuy vậy thì vẫn có một vài đứa bé thiếu giáo dưỡng. Bọn họ thấy Feier không hòa đồng, còn ôm chó suốt ngày nên hay chọc cậu ta. Ai ngờ đâu chúng quá đáng đến mức giết con chó kia, còn lột da nó. Bọn chúng giấu bộ da trong cặp của Feier, còn con chó thì ném vào thùng rác. Bạn bè cùng lớp phát hiện sợ đến mức khóc lên. Những đứa bé thường ngày hay bắt nạt Feier nhất quyết không thừa nhận, mãi cho đến khi nhà trường thông báo với phụ huynh, gia đình họ xin lỗi Feier rồi chuyển trường cho con mình. Bắt đầu từ khi ấy, Feier càng khác người. Nhưng cũng khó trách, bố mẹ đột nhiên qua đời, ngay cả thú cưng cũng chết thảm như vậy, đối với bất kỳ đứa bé nào ở độ tuổi dậy thì mà nói cũng đều là đả kích trí mạng."
Nói tới đây hiệu trưởng thở dài: "Feier là đứa bé ưu tú, thành tích tất cả các môn của cậu ta đều xuất sắc, thậm chí còn biết vẽ và đàn piano."
"Hiệu trưởng, hắn ta trông như thế nào? Bây giờ hắn đang ở đâu?" James vội hỏi.
"Các cậu không tìm được cậu ta đâu! Cậu ta chết rồi. Sau ba tháng kể từ vụ việc của con chó kia, cậu ta không đến trường nữa. Quản gia của cậu ta đến trường, biết cậu ta không đi học nên đã báo cảnh sát. Cảnh sát cũng đã xác nhận cậu ta mất tích. Bao nhiêu năm trôi qua chắc là được tuyên bố là tử vong rồi."
Khúc Mịch cau mày, James cũng thế. Theo pháp luật, người được tuyên ố đã tử vong sẽ bị xóa sạch mọi thứ, bao gồm hộ khẩu, bằng lái xe, tất cả thông tin cá nhân. Nếu không đến cơ quan quản lý xin khôi phục, ngay cả thẻ xăng đơn giản nhất hắn cũng không xin được.
Có vẻ như Feier không phải nghi phạm, còn về mười người còn lại, hiệu trưởng hoàn toàn không có ấn tượng.
James điều tra vụ án mười năm trước, quả thật Feier được xác định mất tích, hơn nữa sau năm năm mất tích đã được tuyên bố tử vong. Ông phái cấp dưới đi điều tra mười người còn lại, Khúc Mịch thì cầm tài liệu của Feier.
Rời khỏi trường lên xe, Thương Dĩ Nhu nhìn tập tài liệu: "Em cảm thấy Feier này rất đáng nghi! Miêu tả của hiệu trưởng hoàn toàn trùng khớp với phác họa của anh, hơn nữa em nghi ngờ con chó kia là do chính hắn giết. Nhưng hắn mất tích rồi, rất có khả năng đã tử vong. Hắn đã mất tích hơn mười năm, muốn che giấu hành tung của mình hình như là không thể."
"Không thể chính là có thể." Khúc Mịch vừa lái xe vừa nói, "Theo tuyến thời gian, đầu tiên Feier đi gặp Brown, sau đó mới mất tích, rồi được tuyên bố tử vong."
"Ý anh là sau khi gặp Brown hắn chọn cách mất tích?"
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Khúc Mịch gật đầu, cười nhìn Thương Dĩ Nhu.
Theo suy đoán của Khúc Mịch, rất có khả năng Feier vẫn còn sống, hơn nữa hắn chính là hung thủ của vụ án lột da. Nếu vậy mười năm qua hắn trốn ở đâu? Chẳng lẽ hắn không ra ngoài đường, không làm việc, chỉ sống cuộc sống bình thường thôi sao?
"Sau khi bị bắt phòng khám của Brown đã đóng cửa, nhưng đó là tài sản cá nhân của ông ta, luôn được để trống." Khúc Mịch không lái xe về nhà hay đến trường, từ tuyến đường thì chắc anh đang đến phòng khám của Brown.
Phòng khám trị liệu tâm lý thường sẽ ở những nơi yên tĩnh. Brown mở phòng khám tại nhà gần khu người Hoa.
Khúc Mịch lái xe đến nơi. Căn biệt thự hai tầng đã cũ nát, trên tường đầy dây leo, cỏ dại trong sân mọc um tùm, cửa sổ cũng dính bụi.
"Em ngồi trong xe đi, có vấn đề gì thì lập tức báo cảnh sát." Khúc Mịch dặn dò, "Nhớ lấy, tuyệt đối không được vào! 30 phút sau nếu không thấy anh trở ra thì báo cảnh sát, em ở ngoài này mới có thể bảo đảm sự an toàn của anh em hiểu không?"
Thương Dĩ Nhu biết anh nói có lý, trịnh trọng gật đầu: "Anh nhớ cẩn thận, có vấn đề gì phải trở ra ngay."
"Yên tâm, có em, anh sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình đâu." Nói xong, Khúc Mịch trèo lan can vào nhà.
Đối diện là cửa hàng hotdog, gần đó có người đi lại, điều này giúp Thương Dĩ Nhu thấy an toàn hơn.
/338
|