Rời khỏi đạo ngục giam, Thương Dĩ Nhu mới dám thở phào. Ánh sáng trong ngục giam quá tối, nhất là càng ở trong cùng càng không thấy ánh mặt trời. Mà Brown kia cực kỳ khó chơi, nếu không phải khi nãy Khúc Mịch bày cô cách ứng phó, chỉ sợ cô đã không hỏi ra được nhiều manh mối như vậy.
James nhận được điện thoại, phía bên kia nói đạo diễn bộ phim kia đã bị họ khống chế.
Thì ra khi nãy ông ra ngoài gọi điện là để ra lệnh bắt người, đạo diễn kia đúng là đáng nghi. Tình tiết xuất hiện trong phim Sự im lặng của bầy cứu quá chân thật, lẽ nào vị đạo diễn tài ba ấy chính là tên tội phạm của vụ án lột da?
Có lẽ tất cả chỉ là sự trùng hợp, cũng có lẽ trong đây vẫn còn bí mật mà không ai biết!
James ra lệnh: "Lập tức điều tra vị trí phòng khám tâm lý của Brown mười năm trước, ngoài ra tìm các tờ báo hoặc tạp chí xem có tin tức về những vụ ngược đái động vật hay không. Đúng rồi, điều tra một người đàn ông tên Ferroy, năm nay 29 tuổi."
Khúc Mịch cũng tán đồng với hướng đi của James, hiện tại manh mối mà họ có là một người mười năm trước từng đến phòng khám của Brown. Theo phân tích của Khúc Mịch, tên là giả, nhưng tuổi tác có lẽ là thật.
"Giáo sư Khúc, xem ra phác họa chân dung hung thủ của anh đúng rồi." James ngày càng bội phục Khúc Mịch, "Có điều chúng ta đã đánh giá cao manh mối Brown có, ông ta chỉ lòe thiên hạ thôi. Những gì ông ta cung cấp không khác gì chúng ta đang có, đúng là tên giảo hoạt."
"Ông ta đúng là một tên giảo hoạt, nhưng có chi tiết này ông nói sai rồi. Ông ta đang nói dối chúng ta."
"Nói dối? Miêu tả về hung thủ của ông ta hoàn toàn phù hợp với phác họa chân dung của anh mà?" James nghi ngờ.
"Cảnh sát James, nói dối có hai kiểu." Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu, "Một là đổi đen thành trắng, hai là giấu giếm không nói sự thật. Đương nhiên Brown thuộc kiểu số hai."
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau quay lại tiếp tục hỏi ông ta, dù có dùng cách gì cũng phải bắt ông ta mở miệng." James vội nói.
Khúc Mịch: "Không cần tốn công đâu, dù ông có dùng cách gì ông ta cũng đều không nói, bởi vì đây là một phần trong mong ước của ông ta."
Khúc Mịch có ý gì? Thương Dĩ Nhu nghe mà như lạc giữa sương mù, James cũng không hiểu gì cả.
"Ông ta là kẻ rối loạn nhân cách điển hình, trong mắt ông ta pháp luật, đạo đức, trật tự công cộng đều sai, chỉ có lý luận của ông ta mới chính xác tuyệt đối. Ông ta ăn thịt người trắng trợn, sau khi bị bắt không hề biết hối cải, bước vào ngục giam rồi ông ta cũng không thu mình, ngược lại càng quá đáng."
Thời điểm mới bị bắt, đúng là Brown nhiều lần thể hiện tính công kích, ông ta cắn mặt y tá, sau đó ăn tươi nuốt sống, vào ngục giam rồi còn dụ dỗ bạn tù tự sát, mê hoặc cai ngục giúp mình bỏ trốn, thế nên mới bị cách ly, được xem là nhân vật nguy hiểm nhất trên đảo ngục giam. Phải đến khi bị cách ly hoàn toàn, ông ta mới dừng lại.
"Hai người cảm thấy ông ta đang nói thật sao?" Khúc Mịch nhìn ra suy nghĩ của Thương Dĩ Nhu, "Không, chắc chắn không đơn giản như vậy. Ông ta đang ấp ủ một việc đủ khiến cả thế giới khiếp sợ, mà việc này ông ta đã chuẩn bị từ rất lâu. Nếu tôi không đoán lầm, ông ta đã ấp ủ điều đó từ mười năm trước, thời điểm gặp thanh niên kia."
Thương Dĩ Nhu cau mày, thanh niên kia chỉ là nghi phạm trong vụ án lột da, cái người có đam mê biến thái sao? Kế hoạch của Brown rốt cuộc là gì.
"Ông ta gặp Ferroy vào một buổi sáng đầy nắng, đó là một chàng trai u sầu nhưng độc ác. Nghe Ferroy kể về chứng bệnh của mình, nghe hắn thuật lại việc lột da những con chó đi lạc, ông ta lập tức có hứng thú. Ông ta đang cố gắng tìm kiếm đồng loại, tìm người người giống như mình. Ông ta không điều trị cho Ferroy mà ngược lại, ông ta dẫn dắt Ferroy càng đi càng xa, biến hắn thành một con quỷ thật sự, đây chính là một phần trong kế hoạch lớn của ông ta."
"Có nghĩa là Brown biết gương mặt và thông tin về Ferroy, bọn họ giữ liên lạc với nhau trong thời gian dài?" Thương Dĩ Nhu khiếp sợ trước phỏng đoán của Khúc Mịch, câu chuyện này dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.
Mà điều càng khiến cô không ngờ vẫn nằm ở phía sau, Khúc Mịch nói tiếp: "Brown dần cảm thấy chỉ ăn thịt người không đủ thu hút sự chú ý của cả thế giới, sức lực của một mình ông ta không đủ thay đổi thế giới, ông ta cần người đồng hành. Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ mình lại bị bắt. Sau khi bị bắt, cách thể hiện của ông ta vô cùng bạo lực là vì kế hoạch của ông ta bị phá hỏng. Mãi cho đến khi có một người tự xưng là đạo diễn đến tìm ông ta, trình bày ý định muốn làm một bộ phim kinh dị chấn động thế giới khiến ông ta đột nhiên tìm được linh cảm. Sự im lặng của bầy cừu là cọng rơm áp đảo cuối cùng của Ferroy, nó thúc đẩy hắn tiếp tục đi trên con đường cực đoan không thể cứu chữa."
Thương Dĩ Nhu cau mày, thấy Khúc Mịch đang lo lắng nhìn mình, lời tới bên miệng lại phải nuốt xuống.
"Giáo sư Khúc, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Tuy cảm thấy tất cả những gì Khúc Mịch nói khó có thể tưởng tượng nhưng James vẫn lựa chọn tin anh.
"Sau khi về tôi muốn đích thân thẩm vấn đạo diễn kia, mỗi chi tiết Brown kể cho ông ấy đều vô cùng quan trọng, trong đó hẳn có hành động tiếp theo của hung thủ. Trước khi bắt được hung thủ, có lẽ chúng ta có thể ngăn cản hắn tiếp tục phạm tội." Khúc Mịch thay đổi thái độ không muốn tham dự vào vụ án, lần này anh là người chủ động yêu cầu tham gia.
Cảnh sát James đương nhiên rất vui, lập tức đặt vé máy bay. Bọn họ ngồi thuyền về đảo Baffin, sau đó ra thẳng sân bay, ngồi máy bay 1 tiếng lại về Toronto.
Không kịp ăn tối, Khúc Mịch đi thẳng đến cục cảnh sát gặp đạo diễn bộ phim điện ảnh. Đạo diễn kia bị bắt về cục cảnh sát vẫn chưa rõ tình hình lúc này, không ngừng bảo cảnh sát bắt lầm người.
Thấy Khúc Mịch mở cửa bước vào, ông ta còn thắc mắc, từ khi nào cục cảnh sát Toronto có thêm một cảnh sát người Hoa vậy? Khúc Mịch đọc sơ qua thông tin về ông ta rồi ngồi xuống.
"Ông là đạo diễn George đúng không?" Khúc Mịch hỏi.
Ông ta ăn mặc không chỉnh tề, thậm chí có thể nói là lôi thôi, râu mọc đầy cằm, khuôn mặt tiều tụy, trên cổ áo còn lưu lại dấu vết của đồ ăn.
"Mấy anh bắt tôi có phải nghi ngờ tôi giết người không?" Hai mắt ông ta phát sáng, "Lại xảy ra vụ án gì à, mau nói cho tôi biết đi!"
Nhìn đối phương cuồng nhiệt hấp tấp, Khúc Mịch có thể khẳng định người trước mắt vô cùng đam mê nghệ thuật.
"Khoảng thời gian trước không phải mới xảy ra vụ án lột da sao?" Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt ông ta, hỏi.
Nghe vậy, sự cuồng nhiệt trong mắt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là bực bội và suy sụp.
"Từ nhỏ ông đã thích những thứ khủng bố, sau này lớn lên trở thành đạo diễn càng muốn tạo ra một bộ phim khiến cả thế giới khiếp sợ. Ác quỷ ăn thịt người cho ông linh cảm, ông dùng mọi cách để đi phỏng vấn hòng tìm kiếm nhiều linh cảm sáng tác hơn."
George khẽ cười: "Khoảng thời gian đó là những ngày tháng tôi vui nhất, tôi cảm thấy bộ phim kinh dị của mình chắc chắn có thể khiến thế giới khiếp sợ. Quả nhiên bộ phim điện ảnh vừa công chiếu lập tức nhận được vô số lời khen ngợi. Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, tôi khi đứng trên vị trí cao nhất lại bắt đầu gặp khó khăn. Tôi không thể tạo ra tác phẩm tốt hơn, không, phải nói đúng hơn là những tác phẩm sau này đều là thứ rác rưởi!" Hai tay ông ta ôm chặt lấy đầu, vò đầu bứt tai.
"Thời điểm đi gặp Brown, ông ta rốt cuộc đã nói với ông những gì? Ông bắt buộc phải thuật lại đúng từng câu từng chữ, điều này có liên quan đến việc hung thủ vụ án lần này có sa lưới hay không." Thấy ông ta chìm vào cảm xúc cá nhân, James muốn ông ta quay lại việc chính.
Nhưng James giống như không nghe thấy, ông ta chìm vào sự dằn vặt không thể tự thoát ra được, cứ lẩm bẩm: "Rác rưởi, đều là rác rưởi! Trong đầu tôi chỉ toàn là rác rưởi! Tôi không thể tạo ra một bộ phim điện ảnh như vậy, sự nghiệp nghệ thuật của tôi kết thúc rồi."
"Không, tất cả vẫn còn đang tiếp tục." Lời Khúc Mịch nói khiến George ngẩng đầu, "Có điều đạo diễn là Brown, mà ông chỉ là một nhân vật trong đó."
George hoang mang không hiểu Khúc Mịch đang nói gì.
"Từ lúc ông đi gặp Brown, bộ phim này chính thức mở màng. Ông bị ông ta dẫn dắt tạo ra bộ phim điện ảnh nội tiếng, cũng chính vì bộ phim điện ảnh của ông đã thúc đẩy hung thủ lột da trong hiện thực xuất hiện. Tất cả tình tiết đều phát triển giống bộ phim, cảnh sát có quyền nghi ngờ ông chính là hung thủ vụ án lột da."
"Không, tôi không giết người! Các tình tiết trong phim đều là hư cấu thôi!" George gào lên, "Có thể do fans cuồng của tôi bắt chước, vả lại hắn còn thăng cấp thủ đoạn độc ác đó!"
"Ông đừng kích động, tôi không phải cảnh sát, tôi tin ông chỉ là một nhân vật chứ không phải đạo diễn thật sự."
"Tôi chỉ là một nhân vật?" George lại lẩm bẩm.
Làm đạo diễn bao nhiêu năm, từ trước đến nay ông chưa từng lộ mặt trên màn ảnh. Ông ta thật sự không hiểu ý của Khúc Mịch, sao ông lại trở thành một nhân vật, còn là nhân vật trong đời sống hiện thức, còn Brown sao lại thành đạo diễn? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
James nhận được điện thoại, phía bên kia nói đạo diễn bộ phim kia đã bị họ khống chế.
Thì ra khi nãy ông ra ngoài gọi điện là để ra lệnh bắt người, đạo diễn kia đúng là đáng nghi. Tình tiết xuất hiện trong phim Sự im lặng của bầy cứu quá chân thật, lẽ nào vị đạo diễn tài ba ấy chính là tên tội phạm của vụ án lột da?
Có lẽ tất cả chỉ là sự trùng hợp, cũng có lẽ trong đây vẫn còn bí mật mà không ai biết!
James ra lệnh: "Lập tức điều tra vị trí phòng khám tâm lý của Brown mười năm trước, ngoài ra tìm các tờ báo hoặc tạp chí xem có tin tức về những vụ ngược đái động vật hay không. Đúng rồi, điều tra một người đàn ông tên Ferroy, năm nay 29 tuổi."
Khúc Mịch cũng tán đồng với hướng đi của James, hiện tại manh mối mà họ có là một người mười năm trước từng đến phòng khám của Brown. Theo phân tích của Khúc Mịch, tên là giả, nhưng tuổi tác có lẽ là thật.
"Giáo sư Khúc, xem ra phác họa chân dung hung thủ của anh đúng rồi." James ngày càng bội phục Khúc Mịch, "Có điều chúng ta đã đánh giá cao manh mối Brown có, ông ta chỉ lòe thiên hạ thôi. Những gì ông ta cung cấp không khác gì chúng ta đang có, đúng là tên giảo hoạt."
"Ông ta đúng là một tên giảo hoạt, nhưng có chi tiết này ông nói sai rồi. Ông ta đang nói dối chúng ta."
"Nói dối? Miêu tả về hung thủ của ông ta hoàn toàn phù hợp với phác họa chân dung của anh mà?" James nghi ngờ.
"Cảnh sát James, nói dối có hai kiểu." Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu, "Một là đổi đen thành trắng, hai là giấu giếm không nói sự thật. Đương nhiên Brown thuộc kiểu số hai."
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau quay lại tiếp tục hỏi ông ta, dù có dùng cách gì cũng phải bắt ông ta mở miệng." James vội nói.
Khúc Mịch: "Không cần tốn công đâu, dù ông có dùng cách gì ông ta cũng đều không nói, bởi vì đây là một phần trong mong ước của ông ta."
Khúc Mịch có ý gì? Thương Dĩ Nhu nghe mà như lạc giữa sương mù, James cũng không hiểu gì cả.
"Ông ta là kẻ rối loạn nhân cách điển hình, trong mắt ông ta pháp luật, đạo đức, trật tự công cộng đều sai, chỉ có lý luận của ông ta mới chính xác tuyệt đối. Ông ta ăn thịt người trắng trợn, sau khi bị bắt không hề biết hối cải, bước vào ngục giam rồi ông ta cũng không thu mình, ngược lại càng quá đáng."
Thời điểm mới bị bắt, đúng là Brown nhiều lần thể hiện tính công kích, ông ta cắn mặt y tá, sau đó ăn tươi nuốt sống, vào ngục giam rồi còn dụ dỗ bạn tù tự sát, mê hoặc cai ngục giúp mình bỏ trốn, thế nên mới bị cách ly, được xem là nhân vật nguy hiểm nhất trên đảo ngục giam. Phải đến khi bị cách ly hoàn toàn, ông ta mới dừng lại.
"Hai người cảm thấy ông ta đang nói thật sao?" Khúc Mịch nhìn ra suy nghĩ của Thương Dĩ Nhu, "Không, chắc chắn không đơn giản như vậy. Ông ta đang ấp ủ một việc đủ khiến cả thế giới khiếp sợ, mà việc này ông ta đã chuẩn bị từ rất lâu. Nếu tôi không đoán lầm, ông ta đã ấp ủ điều đó từ mười năm trước, thời điểm gặp thanh niên kia."
Thương Dĩ Nhu cau mày, thanh niên kia chỉ là nghi phạm trong vụ án lột da, cái người có đam mê biến thái sao? Kế hoạch của Brown rốt cuộc là gì.
"Ông ta gặp Ferroy vào một buổi sáng đầy nắng, đó là một chàng trai u sầu nhưng độc ác. Nghe Ferroy kể về chứng bệnh của mình, nghe hắn thuật lại việc lột da những con chó đi lạc, ông ta lập tức có hứng thú. Ông ta đang cố gắng tìm kiếm đồng loại, tìm người người giống như mình. Ông ta không điều trị cho Ferroy mà ngược lại, ông ta dẫn dắt Ferroy càng đi càng xa, biến hắn thành một con quỷ thật sự, đây chính là một phần trong kế hoạch lớn của ông ta."
"Có nghĩa là Brown biết gương mặt và thông tin về Ferroy, bọn họ giữ liên lạc với nhau trong thời gian dài?" Thương Dĩ Nhu khiếp sợ trước phỏng đoán của Khúc Mịch, câu chuyện này dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.
Mà điều càng khiến cô không ngờ vẫn nằm ở phía sau, Khúc Mịch nói tiếp: "Brown dần cảm thấy chỉ ăn thịt người không đủ thu hút sự chú ý của cả thế giới, sức lực của một mình ông ta không đủ thay đổi thế giới, ông ta cần người đồng hành. Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ mình lại bị bắt. Sau khi bị bắt, cách thể hiện của ông ta vô cùng bạo lực là vì kế hoạch của ông ta bị phá hỏng. Mãi cho đến khi có một người tự xưng là đạo diễn đến tìm ông ta, trình bày ý định muốn làm một bộ phim kinh dị chấn động thế giới khiến ông ta đột nhiên tìm được linh cảm. Sự im lặng của bầy cừu là cọng rơm áp đảo cuối cùng của Ferroy, nó thúc đẩy hắn tiếp tục đi trên con đường cực đoan không thể cứu chữa."
Thương Dĩ Nhu cau mày, thấy Khúc Mịch đang lo lắng nhìn mình, lời tới bên miệng lại phải nuốt xuống.
"Giáo sư Khúc, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Tuy cảm thấy tất cả những gì Khúc Mịch nói khó có thể tưởng tượng nhưng James vẫn lựa chọn tin anh.
"Sau khi về tôi muốn đích thân thẩm vấn đạo diễn kia, mỗi chi tiết Brown kể cho ông ấy đều vô cùng quan trọng, trong đó hẳn có hành động tiếp theo của hung thủ. Trước khi bắt được hung thủ, có lẽ chúng ta có thể ngăn cản hắn tiếp tục phạm tội." Khúc Mịch thay đổi thái độ không muốn tham dự vào vụ án, lần này anh là người chủ động yêu cầu tham gia.
Cảnh sát James đương nhiên rất vui, lập tức đặt vé máy bay. Bọn họ ngồi thuyền về đảo Baffin, sau đó ra thẳng sân bay, ngồi máy bay 1 tiếng lại về Toronto.
Không kịp ăn tối, Khúc Mịch đi thẳng đến cục cảnh sát gặp đạo diễn bộ phim điện ảnh. Đạo diễn kia bị bắt về cục cảnh sát vẫn chưa rõ tình hình lúc này, không ngừng bảo cảnh sát bắt lầm người.
Thấy Khúc Mịch mở cửa bước vào, ông ta còn thắc mắc, từ khi nào cục cảnh sát Toronto có thêm một cảnh sát người Hoa vậy? Khúc Mịch đọc sơ qua thông tin về ông ta rồi ngồi xuống.
"Ông là đạo diễn George đúng không?" Khúc Mịch hỏi.
Ông ta ăn mặc không chỉnh tề, thậm chí có thể nói là lôi thôi, râu mọc đầy cằm, khuôn mặt tiều tụy, trên cổ áo còn lưu lại dấu vết của đồ ăn.
"Mấy anh bắt tôi có phải nghi ngờ tôi giết người không?" Hai mắt ông ta phát sáng, "Lại xảy ra vụ án gì à, mau nói cho tôi biết đi!"
Nhìn đối phương cuồng nhiệt hấp tấp, Khúc Mịch có thể khẳng định người trước mắt vô cùng đam mê nghệ thuật.
"Khoảng thời gian trước không phải mới xảy ra vụ án lột da sao?" Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt ông ta, hỏi.
Nghe vậy, sự cuồng nhiệt trong mắt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là bực bội và suy sụp.
"Từ nhỏ ông đã thích những thứ khủng bố, sau này lớn lên trở thành đạo diễn càng muốn tạo ra một bộ phim khiến cả thế giới khiếp sợ. Ác quỷ ăn thịt người cho ông linh cảm, ông dùng mọi cách để đi phỏng vấn hòng tìm kiếm nhiều linh cảm sáng tác hơn."
George khẽ cười: "Khoảng thời gian đó là những ngày tháng tôi vui nhất, tôi cảm thấy bộ phim kinh dị của mình chắc chắn có thể khiến thế giới khiếp sợ. Quả nhiên bộ phim điện ảnh vừa công chiếu lập tức nhận được vô số lời khen ngợi. Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, tôi khi đứng trên vị trí cao nhất lại bắt đầu gặp khó khăn. Tôi không thể tạo ra tác phẩm tốt hơn, không, phải nói đúng hơn là những tác phẩm sau này đều là thứ rác rưởi!" Hai tay ông ta ôm chặt lấy đầu, vò đầu bứt tai.
"Thời điểm đi gặp Brown, ông ta rốt cuộc đã nói với ông những gì? Ông bắt buộc phải thuật lại đúng từng câu từng chữ, điều này có liên quan đến việc hung thủ vụ án lần này có sa lưới hay không." Thấy ông ta chìm vào cảm xúc cá nhân, James muốn ông ta quay lại việc chính.
Nhưng James giống như không nghe thấy, ông ta chìm vào sự dằn vặt không thể tự thoát ra được, cứ lẩm bẩm: "Rác rưởi, đều là rác rưởi! Trong đầu tôi chỉ toàn là rác rưởi! Tôi không thể tạo ra một bộ phim điện ảnh như vậy, sự nghiệp nghệ thuật của tôi kết thúc rồi."
"Không, tất cả vẫn còn đang tiếp tục." Lời Khúc Mịch nói khiến George ngẩng đầu, "Có điều đạo diễn là Brown, mà ông chỉ là một nhân vật trong đó."
George hoang mang không hiểu Khúc Mịch đang nói gì.
"Từ lúc ông đi gặp Brown, bộ phim này chính thức mở màng. Ông bị ông ta dẫn dắt tạo ra bộ phim điện ảnh nội tiếng, cũng chính vì bộ phim điện ảnh của ông đã thúc đẩy hung thủ lột da trong hiện thực xuất hiện. Tất cả tình tiết đều phát triển giống bộ phim, cảnh sát có quyền nghi ngờ ông chính là hung thủ vụ án lột da."
"Không, tôi không giết người! Các tình tiết trong phim đều là hư cấu thôi!" George gào lên, "Có thể do fans cuồng của tôi bắt chước, vả lại hắn còn thăng cấp thủ đoạn độc ác đó!"
"Ông đừng kích động, tôi không phải cảnh sát, tôi tin ông chỉ là một nhân vật chứ không phải đạo diễn thật sự."
"Tôi chỉ là một nhân vật?" George lại lẩm bẩm.
Làm đạo diễn bao nhiêu năm, từ trước đến nay ông chưa từng lộ mặt trên màn ảnh. Ông ta thật sự không hiểu ý của Khúc Mịch, sao ông lại trở thành một nhân vật, còn là nhân vật trong đời sống hiện thức, còn Brown sao lại thành đạo diễn? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
/338
|