Được Thương Dĩ Nhu dẫn đến Las Vegas để đăng ký kết hôn hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Khúc Mịch. Bất ngờ đi qua, trong tim tràn ngập sự rung động, vì anh mà một cô gái có thể có hành động này, đàn ông như anh thật sự thấy hổ thẹn.
Hai người ngồi đợi, Thương Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay anh, đầu tựa vào vai anh.
"À phải, chuyện của Phác Nhã sao rồi? Không phải cô ta nói có một nguyện vọng sao?" Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ tới chuyện này.
"Chắc em cũng đoán được, đó là chấp niệm duy nhất của cô ta trong cuộc đời này. Cô ta được chấp hành án bằng phương pháp tiên tiến nhất, lúc chết không đau không đớn, vô cùng xinh đẹp. Lúc sống không thể thực hiện giấc mơ này, nếu thật sự có thiên đường hay địa ngục thì chắc cô ta cũng có thể mỉm cười ra đi."
Thương Dĩ Nhu im lặng một lúc lâu, lại hỏi: "Em trai của Hoan Nữu sao rồi? Anh có quay lại vùng thôn quê đó không?"
"Mạnh Triết sắp xếp cho ba mẹ con họ lên thị trấn khám bệnh, nhưng ngay hôm sau mẹ cậu bé đã xin xuất viện, cầm 800 tệ về nhà. Chị ta nói số tiền lớn như vậy có thể dùng để xây nhà, ném cho bệnh viện làm gì. Anh bỗng nhớ tới lời Trương Căn Phát quyên tiền không bằng quyên sách. Có vẻ như chữa bệnh cũng không thể cứu người, anh nghĩ sai rồi."
"Muốn nâng cao trình độ văn hóa phải từ từ mới được."
Rất nhanh đã đến lượt của họ, cả hai nắm tay vào trong, đối diện với một người đàn ông đeo kính.
"60 USD, cô cậu ký tên đi." Ông ta cười nói.
Hai cái tên Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch được viết song song với nhau. Người đàn ông cầm hai tờ giấy đăng ký kết hôn đi đóng mộc, thủ tục xong.
Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn, Thương Dĩ Nhu cứ có cảm giác là lạ, cô thành phụ nữ đã kết hôn rồi sao."
"Để chúc mừng việc em thành bà Khúc, chúng ta đi chơi thôi!" Thương Dĩ Nhu kéo Khúc Mịch lên xe, cả hai đi thẳng đến sòng bạc xa hoa nhất.
Thương Dĩ Nhu không biết chơi nên bắt đầu từ máy đánh bạc đơn giản nhất. Cô mua thẻ từ sòng bạc, nạp ít tiền vào, nhét thẻ vào khe rồi nhấn nút. Chỉ cần ba hình ảnh trên màn hình giống nhau là có thể trúng thưởng lớn.
Mới một lúc Thương Dĩ Nhu đã thua hơn 100 tệ, chưa từng thắng lần nào.
"Đúng là nhàm chán. Khúc Mịch, anh chắc chắn có cách tăng tỷ lệ trúng thưởng, anh dạy em đi!" Thương Dĩ Nhu không phải muốn thẳng đế kiếm tiền, chỉ là thấy không vui vì cứ thua mãi.
Khúc Mịch lắc đầu.
Thương Dĩ Nhu thất vọng lẩm bẩm: "Thôi, em biết đây không phải sở trường của anh, tuy IQ anh cao nhưng đánh bạc trên máy chủ yếu là phụ thuộc vào vận may.
Cô vừa dứt lời, Khúc Mịch bỗng duỗi tay nhấn nút. Tay anh không vội rời đi, mắt nhìn chằm chằm màn hình xoay tròn, đột nhiên giơ tay. Thương Dĩ Nhu tập trung quan sát, một cái dừng, hai cái dừng, cái thứ hai y hệt cái thứ nhất. Trời ạ, cô không khỏi căng thẳng, dán mắt vào màn hình.
Khi hình ảnh thứ ba dừng lại, có tiếng nhạc vang lên, "Ầm", đống xu trò chơi đổ ra.
"Wow! Thắng rồi!" Thương Dĩ Nhu hoan hô, "Mau nói em biết đi, anh làm cách nào vậy?"
Khúc Mịch kiêu ngạo trả lời: "Chủ yếu là cảm nhận."
Đúng là thách thức người ta! Thương Dĩ Nhu thử thêm vài lần, vẫn không trúng. Cô bĩu môi, giận dữ nói: "Dù sao cũng không phải tiền của em, thua hết cũng không thấy đau lòng."
"Thua hết càng tốt!"
Trời ạ, sao không biết tiết kiệm gì hết vậy?"
"Nợ tiền trả bằng thịt!" Khúc Mịch híp mắt cười.
Thì ra anh đang nghĩ tới việc đó. Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, bây giờ cô đã là vợ của Khúc Mịch rồi, nói đúng ra đêm nay là đêm tân hôn của họ, nghĩ đến đây tim cô không khỏi đập loạn nhịp.
"Mặc kệ anh, em đi chơi trò khác đây." Khi nãy Khúc Mịch trúng rất nhiều, không chỉ cứu vớt tiền cô thua mà còn có tiền lời.
Chơi nhỏ thì vui, Khúc Mịch vui vẻ đi cùng. Cả hai chỉ chơi cho vui, thắng không tham, thua không nản chí. Chơi đến nửa đêm, bọn họ không thắng cũng không bại.
Trong tòa nhà sòng bạc có nhà hàng cao cấp. Hôm nay là ngày họ kết hôn, đương nhiên phải ăn no một bữa. Ăn uống no nê rồi về phòng, vừa bước vào Thương Dĩ Nhu liền sửng sốt. Trong phòng trang trí bằng những quả bong bóng màu đỏ, trên giường ngủ trải là bộ đồ cưới truyền thống thêu hình long phượng. Trên bàn trà thì có mâm đựng hạt trái cây, hạt dẻ và táo, bên cạnh còn có một chén sủi cảo.
"Đúng là bất ngờ." Khúc Mịch đi dạo một phòng, thấy bồn tắm trong nhà vệ sinh cũng có rải hoa hồng và đốt hương thơm.
"Không phải em..." Căn phòng này đúng là do Thương Dĩ Nhu đặt trước, cả hành trình đều là kế hoạch của cô nhưng căn phòng này cô thật sự không sắp xếp.
"Anh Khúc, chị Khúc, chào mừng anh chị đến khách sạn của sòng bạc chúng tôi." Nhân viên đẩy xe rượu tới, "Giám đốc của chúng tôi biết hôm nay là ngày anh chị kết hôn nên đã sắp xếp phòng tân hôn, hy vọng anh chị sẽ có một đêm lãng mạn khó quên."
Nói xong, nhân viên để đồ lại rồi lịch sự ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thương Dĩ Nhu chẳng biết làm sao.
"Anh đi tắm vòi sen là được." Khúc Mịch đi tắm trước, mười lăm phút sau quay trở ra, "Em cứ ngâm nước đi, anh còn phải trả lời mấy cái email."
"Vâng." Thương Dĩ Nhu chạy vào nhà tắm như bỏ trốn.
Bồn tắm có chức năng mát xa, nằm ngâm nước ấm vô cùng thoải mái, hơn nữa còn có đốt hương nên khiến người ta có cảm giác mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ.
Thương Dĩ Nhu thỏa thích ngâm nước, đến khi nước gần lạnh mới bước ra. Nhưng nghĩ đến Khúc Mịch đang chờ ở bên ngoài, cô nhất thời hoang mang. Cô nhìn đồ ngủ mình đã chuẩn bị trước, do dự một lúc mới mặc vào. Nhìn bản thân trong gương, cô thật sự hối hận vì đã chọn bồ đồ đó.
Cô ôm bả vai đi ra, thấy Khúc Mịch đang loay hoay với laptop ngoài sô pha, ho nhẹ một tiếng.
Khúc Mịch ngẩng đầu, không khỏi sững sờ. Thương Dĩ Nhu mặc áo ngủ ren màu tím nhạt, cổ khoét sâu, váy thì dài đến mắt cá chân, phía bên phải có chỗ xẻ tà để lộ chân dài trắng nõn. Tóc cô còn ướt xõa phía sau, có bọt nước đọng trên cổ.
Khúc Mịch nuốt nước bọt. Cảm nhận ánh mắt nóng rực của anh, Thương Dĩ Nhu cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng càng không dám nhìn anh.
Đêm hôm khuya khoắt một người phụ nữ ở cùng phòng với một người đàn ông, còn ăn mặc gợi cảm như vậy, không cần nói gì cũng biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Khúc Mịch thấy Thương Dĩ Nhu xấu hổ, toàn thân bỗng trở nên khô nóng.
"A!" Anh bỗng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
"Anh sao vậy?" Thương Dĩ Nhu vội chạy qua hỏi thăm.
Cô tưởng Khúc Mịch có chỗ nào không khỏe, vội quá nên buông hai tay ra. Cô còn đứng trước mặt Khúc Mịch, Khúc Mịch ngồi trên sô pha, phong cảnh ở vòng một của cô cứ thế khoe trọn ra ngoài.
Trời ạ!
Thấy Khúc Mịch chảy máu mũi, Thương Dĩ Nhu hoảng sợ chạy đi lấy khăn giấy.
"Anh sao vậy? Mau đến bệnh viện kiểm tra đi." Cô hoảng loạn.
Khúc Mịch vào nhà vệ sinh xử lý một chút. Anh nhìn khăn giấy trên bàn trà, nghiêm túc nói: "Lạc hồng đêm tân hôn chứng minh anh kiên trinh, em cất đi."
Thương Dĩ Nhu sửng sốt mấy giây, đến khi hiểu ý của anh, không nhịn được mà bật cười.
Khúc Mịch ho hai tiếng che giấu sự xấu hổ của mình: "Tuy rằng bây giờ anh là của em rồi nhưng em vẫn nợ anh một nghi thức long trọng. Chờ khi này tổ chức tiệc cưới chúng ta lại cùng phòng, tối nay anh ngủ ngoài sô pha."
Nói rồi anh ôm gối trước ngực như sợ Thương Dĩ Nhu xâm phạm.
Không ngờ anh còn xấu hổ hơn cả mình, Thương Dĩ Nhu ôm chăn và gối trong phòng ra.
Sô pha phòng khách vừa rộng vừa dài, Khúc Mịch nằm không quá chật chội. Nhưng đêm nay anh lại mất ngủ, nhớ tới cảnh bản thân chỉ nhìn Thương Dĩ Nhu mặc áo ngủ thôi đã chảy máu mũi liền thấy mất mặt. Nếu thật sự động phòng thì sao đây? Bản thân chẳng phải sẽ tước vũ khí đầu hàng sao? Thế thì quá tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông rồi.
Còn Thương Dĩ Nhu thì ngủ ngon lành. Hành trình hôm sau của họ là dạo phố, sau đó tạm biệt nhau ở sân bay, một người về Toronto, một người về Trung Quốc.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong rồi đi mua sắm. Thương Dĩ Nhu mua cho bố mẹ Khúc Mịch rất nhiều quà, Khúc Mịch chỉ đành đi làm thủ tục ký gửi. Xong xuôi, cũng đã đến giờ lên máy bay.
"Tháng sau là có visa rồi, đến lúc đó hẹn gặp ở Toronto, vợ yêu của anh." Khúc Mịch ôm Thương Dĩ Nhu, hôn nhẹ lên trán cô.
Hai người tuy thân mật nhưng lại không quen bày tỏ tình cảm ở nơi công cộng, cùng lắm chỉ nắm tay hôn lên má.
Thương Dĩ Nhu phải lên máy bay trước, cô đeo balo đến cổng an ninh, lúc chuẩn bị vào bỗng xoay người chạy về, nhón chân hôn lên môi Khúc Mịch một cái rồi chạy như bay.
Hai người ngồi đợi, Thương Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay anh, đầu tựa vào vai anh.
"À phải, chuyện của Phác Nhã sao rồi? Không phải cô ta nói có một nguyện vọng sao?" Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ tới chuyện này.
"Chắc em cũng đoán được, đó là chấp niệm duy nhất của cô ta trong cuộc đời này. Cô ta được chấp hành án bằng phương pháp tiên tiến nhất, lúc chết không đau không đớn, vô cùng xinh đẹp. Lúc sống không thể thực hiện giấc mơ này, nếu thật sự có thiên đường hay địa ngục thì chắc cô ta cũng có thể mỉm cười ra đi."
Thương Dĩ Nhu im lặng một lúc lâu, lại hỏi: "Em trai của Hoan Nữu sao rồi? Anh có quay lại vùng thôn quê đó không?"
"Mạnh Triết sắp xếp cho ba mẹ con họ lên thị trấn khám bệnh, nhưng ngay hôm sau mẹ cậu bé đã xin xuất viện, cầm 800 tệ về nhà. Chị ta nói số tiền lớn như vậy có thể dùng để xây nhà, ném cho bệnh viện làm gì. Anh bỗng nhớ tới lời Trương Căn Phát quyên tiền không bằng quyên sách. Có vẻ như chữa bệnh cũng không thể cứu người, anh nghĩ sai rồi."
"Muốn nâng cao trình độ văn hóa phải từ từ mới được."
Rất nhanh đã đến lượt của họ, cả hai nắm tay vào trong, đối diện với một người đàn ông đeo kính.
"60 USD, cô cậu ký tên đi." Ông ta cười nói.
Hai cái tên Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch được viết song song với nhau. Người đàn ông cầm hai tờ giấy đăng ký kết hôn đi đóng mộc, thủ tục xong.
Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn, Thương Dĩ Nhu cứ có cảm giác là lạ, cô thành phụ nữ đã kết hôn rồi sao."
"Để chúc mừng việc em thành bà Khúc, chúng ta đi chơi thôi!" Thương Dĩ Nhu kéo Khúc Mịch lên xe, cả hai đi thẳng đến sòng bạc xa hoa nhất.
Thương Dĩ Nhu không biết chơi nên bắt đầu từ máy đánh bạc đơn giản nhất. Cô mua thẻ từ sòng bạc, nạp ít tiền vào, nhét thẻ vào khe rồi nhấn nút. Chỉ cần ba hình ảnh trên màn hình giống nhau là có thể trúng thưởng lớn.
Mới một lúc Thương Dĩ Nhu đã thua hơn 100 tệ, chưa từng thắng lần nào.
"Đúng là nhàm chán. Khúc Mịch, anh chắc chắn có cách tăng tỷ lệ trúng thưởng, anh dạy em đi!" Thương Dĩ Nhu không phải muốn thẳng đế kiếm tiền, chỉ là thấy không vui vì cứ thua mãi.
Khúc Mịch lắc đầu.
Thương Dĩ Nhu thất vọng lẩm bẩm: "Thôi, em biết đây không phải sở trường của anh, tuy IQ anh cao nhưng đánh bạc trên máy chủ yếu là phụ thuộc vào vận may.
Cô vừa dứt lời, Khúc Mịch bỗng duỗi tay nhấn nút. Tay anh không vội rời đi, mắt nhìn chằm chằm màn hình xoay tròn, đột nhiên giơ tay. Thương Dĩ Nhu tập trung quan sát, một cái dừng, hai cái dừng, cái thứ hai y hệt cái thứ nhất. Trời ạ, cô không khỏi căng thẳng, dán mắt vào màn hình.
Khi hình ảnh thứ ba dừng lại, có tiếng nhạc vang lên, "Ầm", đống xu trò chơi đổ ra.
"Wow! Thắng rồi!" Thương Dĩ Nhu hoan hô, "Mau nói em biết đi, anh làm cách nào vậy?"
Khúc Mịch kiêu ngạo trả lời: "Chủ yếu là cảm nhận."
Đúng là thách thức người ta! Thương Dĩ Nhu thử thêm vài lần, vẫn không trúng. Cô bĩu môi, giận dữ nói: "Dù sao cũng không phải tiền của em, thua hết cũng không thấy đau lòng."
"Thua hết càng tốt!"
Trời ạ, sao không biết tiết kiệm gì hết vậy?"
"Nợ tiền trả bằng thịt!" Khúc Mịch híp mắt cười.
Thì ra anh đang nghĩ tới việc đó. Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, bây giờ cô đã là vợ của Khúc Mịch rồi, nói đúng ra đêm nay là đêm tân hôn của họ, nghĩ đến đây tim cô không khỏi đập loạn nhịp.
"Mặc kệ anh, em đi chơi trò khác đây." Khi nãy Khúc Mịch trúng rất nhiều, không chỉ cứu vớt tiền cô thua mà còn có tiền lời.
Chơi nhỏ thì vui, Khúc Mịch vui vẻ đi cùng. Cả hai chỉ chơi cho vui, thắng không tham, thua không nản chí. Chơi đến nửa đêm, bọn họ không thắng cũng không bại.
Trong tòa nhà sòng bạc có nhà hàng cao cấp. Hôm nay là ngày họ kết hôn, đương nhiên phải ăn no một bữa. Ăn uống no nê rồi về phòng, vừa bước vào Thương Dĩ Nhu liền sửng sốt. Trong phòng trang trí bằng những quả bong bóng màu đỏ, trên giường ngủ trải là bộ đồ cưới truyền thống thêu hình long phượng. Trên bàn trà thì có mâm đựng hạt trái cây, hạt dẻ và táo, bên cạnh còn có một chén sủi cảo.
"Đúng là bất ngờ." Khúc Mịch đi dạo một phòng, thấy bồn tắm trong nhà vệ sinh cũng có rải hoa hồng và đốt hương thơm.
"Không phải em..." Căn phòng này đúng là do Thương Dĩ Nhu đặt trước, cả hành trình đều là kế hoạch của cô nhưng căn phòng này cô thật sự không sắp xếp.
"Anh Khúc, chị Khúc, chào mừng anh chị đến khách sạn của sòng bạc chúng tôi." Nhân viên đẩy xe rượu tới, "Giám đốc của chúng tôi biết hôm nay là ngày anh chị kết hôn nên đã sắp xếp phòng tân hôn, hy vọng anh chị sẽ có một đêm lãng mạn khó quên."
Nói xong, nhân viên để đồ lại rồi lịch sự ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thương Dĩ Nhu chẳng biết làm sao.
"Anh đi tắm vòi sen là được." Khúc Mịch đi tắm trước, mười lăm phút sau quay trở ra, "Em cứ ngâm nước đi, anh còn phải trả lời mấy cái email."
"Vâng." Thương Dĩ Nhu chạy vào nhà tắm như bỏ trốn.
Bồn tắm có chức năng mát xa, nằm ngâm nước ấm vô cùng thoải mái, hơn nữa còn có đốt hương nên khiến người ta có cảm giác mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ.
Thương Dĩ Nhu thỏa thích ngâm nước, đến khi nước gần lạnh mới bước ra. Nhưng nghĩ đến Khúc Mịch đang chờ ở bên ngoài, cô nhất thời hoang mang. Cô nhìn đồ ngủ mình đã chuẩn bị trước, do dự một lúc mới mặc vào. Nhìn bản thân trong gương, cô thật sự hối hận vì đã chọn bồ đồ đó.
Cô ôm bả vai đi ra, thấy Khúc Mịch đang loay hoay với laptop ngoài sô pha, ho nhẹ một tiếng.
Khúc Mịch ngẩng đầu, không khỏi sững sờ. Thương Dĩ Nhu mặc áo ngủ ren màu tím nhạt, cổ khoét sâu, váy thì dài đến mắt cá chân, phía bên phải có chỗ xẻ tà để lộ chân dài trắng nõn. Tóc cô còn ướt xõa phía sau, có bọt nước đọng trên cổ.
Khúc Mịch nuốt nước bọt. Cảm nhận ánh mắt nóng rực của anh, Thương Dĩ Nhu cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng càng không dám nhìn anh.
Đêm hôm khuya khoắt một người phụ nữ ở cùng phòng với một người đàn ông, còn ăn mặc gợi cảm như vậy, không cần nói gì cũng biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Khúc Mịch thấy Thương Dĩ Nhu xấu hổ, toàn thân bỗng trở nên khô nóng.
"A!" Anh bỗng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
"Anh sao vậy?" Thương Dĩ Nhu vội chạy qua hỏi thăm.
Cô tưởng Khúc Mịch có chỗ nào không khỏe, vội quá nên buông hai tay ra. Cô còn đứng trước mặt Khúc Mịch, Khúc Mịch ngồi trên sô pha, phong cảnh ở vòng một của cô cứ thế khoe trọn ra ngoài.
Trời ạ!
Thấy Khúc Mịch chảy máu mũi, Thương Dĩ Nhu hoảng sợ chạy đi lấy khăn giấy.
"Anh sao vậy? Mau đến bệnh viện kiểm tra đi." Cô hoảng loạn.
Khúc Mịch vào nhà vệ sinh xử lý một chút. Anh nhìn khăn giấy trên bàn trà, nghiêm túc nói: "Lạc hồng đêm tân hôn chứng minh anh kiên trinh, em cất đi."
Thương Dĩ Nhu sửng sốt mấy giây, đến khi hiểu ý của anh, không nhịn được mà bật cười.
Khúc Mịch ho hai tiếng che giấu sự xấu hổ của mình: "Tuy rằng bây giờ anh là của em rồi nhưng em vẫn nợ anh một nghi thức long trọng. Chờ khi này tổ chức tiệc cưới chúng ta lại cùng phòng, tối nay anh ngủ ngoài sô pha."
Nói rồi anh ôm gối trước ngực như sợ Thương Dĩ Nhu xâm phạm.
Không ngờ anh còn xấu hổ hơn cả mình, Thương Dĩ Nhu ôm chăn và gối trong phòng ra.
Sô pha phòng khách vừa rộng vừa dài, Khúc Mịch nằm không quá chật chội. Nhưng đêm nay anh lại mất ngủ, nhớ tới cảnh bản thân chỉ nhìn Thương Dĩ Nhu mặc áo ngủ thôi đã chảy máu mũi liền thấy mất mặt. Nếu thật sự động phòng thì sao đây? Bản thân chẳng phải sẽ tước vũ khí đầu hàng sao? Thế thì quá tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông rồi.
Còn Thương Dĩ Nhu thì ngủ ngon lành. Hành trình hôm sau của họ là dạo phố, sau đó tạm biệt nhau ở sân bay, một người về Toronto, một người về Trung Quốc.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong rồi đi mua sắm. Thương Dĩ Nhu mua cho bố mẹ Khúc Mịch rất nhiều quà, Khúc Mịch chỉ đành đi làm thủ tục ký gửi. Xong xuôi, cũng đã đến giờ lên máy bay.
"Tháng sau là có visa rồi, đến lúc đó hẹn gặp ở Toronto, vợ yêu của anh." Khúc Mịch ôm Thương Dĩ Nhu, hôn nhẹ lên trán cô.
Hai người tuy thân mật nhưng lại không quen bày tỏ tình cảm ở nơi công cộng, cùng lắm chỉ nắm tay hôn lên má.
Thương Dĩ Nhu phải lên máy bay trước, cô đeo balo đến cổng an ninh, lúc chuẩn bị vào bỗng xoay người chạy về, nhón chân hôn lên môi Khúc Mịch một cái rồi chạy như bay.
/338
|