Nhạc Tâm bực bội trả lời: "Bảy năm trước tôi từng có một cô con gái, tiếc là đứa bé kia mới chào đời mấy ngày đã ra đi. Tôi vì chuyện đó mà bị trầm cảm sau sinh, điều trị mấy năm vẫn không có hiệu quả. Để giúp tôi thoát khỏi bóng ma đó, Vĩnh Hạo đã tới viện phúc lợi nhận nuôi một bé gái. Tình trạng của tôi dần cải thiện, đến nay không cần uống thuốc nữa. Khi đó tôi từng nghĩ con bé lạ sự bồi thường của ông trời dành cho tôi, tôi đối xử với nó còn tốt hơn Nhụy Nhi, nhưng đứa bé kia dù gì cũng không phải con ruột của tôi, còn ở viện phúc lợi bảy năm nên tâm lý có chút vấn đề."
"Nhạc Tâm, sao em có thể nói một đứa bé tám tuổi như vậy? Bị bố mẹ ruột vứt bỏ không phải lỗi của nó, nếu chúng ta đã nhận nuôi nó thì không thể bội tình bạc nghĩa. Con bé giúp em vượt qua thời gian trầm cảm, giúp em có thể quay lại công việc, còn lấy được ít thành tựu, em phải biết ơn nó mới đúng. Tuy Nhã Nhi và Nhụy Nhi thỉnh thoảng có mâu thuẫn nhưng trẻ con chơi với nhau thỉnh thoảng đều vậy mà, em không thể bất công với nó!"
"Chỉ cần nhắc tới là anh luôn đứng về phía nó, thật không biết ai mới là con ruột của anh nữa!"
"Nhã Nhi nhạy cảm tự ti dễ bị tổn thương, Nhụy Nhi lại có tính công chúa từ nhỏ, còn là chị gái. Chúng xảy ra tranh chấp với nhau, anh đương nhiên phải giúp Nhụy Nhi rồi.
Thấy vợ chồng họ sắp cãi nhau, Vương Tịnh vội ngăn cản: "Đội trưởng Khúc, hay là tách ra lấy lời khai đi."
Khúc Mịch gật đầu, bảo Vương Tịnh đưa Phác Vĩnh Hạo đi. Vương Tịnh thầm thở phào, Phác Vĩnh Hào thoạt nhìn nho nhã, còn là một giám đốc nhà văn hóa, hẳn là người dễ nói chuyện.
"Đừng nghĩ tôi bị bệnh, những gì tôi nói đều là thật. Tôi biết đội trưởng Khúc có nghiên cứu về tâm lý học, mong anh đừng có thành kiến với tôi." Nhạc Tâm ôm bả vai, nói.
"Hình như cô có hiểu biết về tôi thì phải?"
"Đội trưởng Khúc đúng quý nhân hay quên chuyện, mấy tháng trước kênh radio của chúng tôi muốn mời anh làm khách mời, tiếc là đã bị anh từ chối." Nhạc Tâm là dẫn chương trình radio có chút danh tiếng, lượng fans trên weibo khá cao, "Nếu muốn phỏng vấn đội trưởng Khúc đương nhiên phải tìm hiểu trước đó rồi. Tôi biết đội trưởng Khúc phá được rất nhiều kỳ án, mong anh nhất định phải điều tra ra hung thủ giết hại Nhụy Nhi!" Chị ta nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hung thủ ở trước mặt, Khúc Mịch đoán chị ta chắc chắn sẽ lao qua ăn tươi nuốt sống đối phương. Là một người mẹ, sự phẫn nộ của chị ta, thậm chí là cảm xúc điên cuồng đều có thể hiểu.
"Được." Khúc Mịch nói, "Bắt đầu từ việc anh chị nhận nuôi Phác Nhã đi, nói càng tỉ mỉ càng tốt."
"Đội trưởng Khúc, anh có thể tin tôi không hề có thành kiến với đứa bé kia, lời tôi nói đều là sự thật không?"
"Tôi tin vào phán đoán của mình."
Nghe câu trả lời của Khúc Mịch, Nhạc Tâm cắn môi bắt đầu kể.
"Tôi và Vĩnh Hạo quyết định nhận nuôi cô nhi một là vì hỗ trợ tôi vượt qua trầm cảm, hai là tích phúc cho đứa con đã mất. Chúng tôi đã có Nhụy Nhi, đương nhiên phải nghĩ tới vấn đề tương lai hai đứa nó ở với nhau. May mà Nhụy Nhi là đứa bé tốt bụng còn nghe lời, nghe nói bố mẹ muốn nhận nuôi một đứa em không may mắn, con bé rất tán thành. Thế nên hôm đó chúng tôi đưa Nhụy Nhi đi cùng, có lẽ bắt đầu từ ngày đó mọi việc đã sai. Tôi nhớ hôm ấy mặt trời chói chang, Nhụy Nhi mặc chiếc váy công chúa, nó vui vẻ như một chú chim nhỏ, cứ ríu rít liên tục, thậm chí còn mong chờ thành viên mới hơn chúng tôi. Chúng tôi giao quyền lựa chọn cho Nhụy Nhi, chỉ cần hợp với con bé là được. Tới viện phúc lợi, chúng tôi đi gặp viện trưởng, đề nghị tiếp xúc mấy ngày với bọn trẻ trước, nhưng quan sát mấy ngày, chúng tôi không hài lòng ai. Đột nhiên Nhụy Nhi biến mất. Ngay khi tôi đang sốt ruột tìm kiếm thì Phác Nhã dẫn Nhụy Nhi về. Hai mắt Nhụy Nhi hồng hồng, thì ra con bé chạy ra sau viện phúc lợi, bất cẩn ngã xuống mương làm bẩn váy. Khi ấy Phác Nhã đang ở đó vẽ tranh, con bé giúp Nhụy Nhi rửa sạch góc váy, sau đó dẫn nó về tìm chúng tôi. Tôi thấy Nhụy Nhi nắm chặt tay Nhã Nhi, lại thấy Phác Nhã có đôi mắt cười đáng yêu nên đồng ý nhận nuôi nó. Tôi nói chuyện với nó, còn xem nó vẽ tranh, cả bức tranh tràn ngập sức sống, có trời xanh, hoa cỏ, mặt trời, mấy người bạn nhỏ đi picnic, bên cạnh có người lớn đi cùng, ai nấy đều tươi cười hạnh phúc. Tranh là nơi phản ảnh thế giới nội tâm của một người, nó là một cô bé tràn đầy năng lượng. Tôi hỏi về bố mẹ của cô bé, cô bé đượm buồn, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười. Nó nói tuy nó không có bố mẹ, nhưng viện trưởng như bố mẹ chăm sóc quan tâm nó vậy, hơn nữa nó có rất nhiều anh chị em, nó không hề cô đơn hay buồn tủi. Tôi hỏi nó có muốn được nhận nuôi, cũng có bố mẹ yêu thương không, hai mắt nó sáng rực, nhưng ngay lập tức lắc đầu. Nó nói muốn ở viện phúc lợi đến năm mười tám tuổi, sau đó đi làm rồi quay lại báo đáp viện trưởng. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới cảm thấy EQ của đứa bé kia đúng là rất cao, nó biết cách lấy lòng mọi người để đạt được mục đích của mình."
"Ý chị là Phác Nhã cố tình tiếp cận Phác Nhụy để được vợ chồng anh chị nhận nuôi sao?" Khúc Mịch dùng một câu để tổng kết lại.
Nhạc Tâm gật đầu: "Một đứa bé ở đáy xã hội thường sẽ trưởng thành sớm. Thông qua cách ăn mặc của Nhụy Nhi, chắc chắn con bé có thể nhìn ra, chỉ cần nói chuyện với Nhụy Nhi thì rất dễ biết được việc chúng tôi tới viện phúc lợi để nhận con nuôi. Đến khi gặp tôi và Vĩnh Hạo, con bé sẽ càng chắc chắn suy nghĩ này. Gia đình tôi tuy không quá giàu có nhưng cũng ở mức trung lưu, nếu không đã không có ý định nhận con nuôi. Xe ô tô đậu trước cửa, Nhụy Nhi lấy đồ chơi đồ ăn từ trên xe xuống, mấy đứa bé đó ai cũng hâm mộ vây lại, còn có đứa chủ động chạy tới trước mặt tôi bày tỏ nguyện vọng muốn được nhận nuôi."
"Những đứa bé đó thiếu quá nhiều tình cảm, chúng khát vọng gia đình như cá gần chết nhìn thấy nước vậy. Hành động của chúng chứng minh chúng ngây thơ thẳng thắn. Mà khi trưởng thành chúng sẽ không còn giống trẻ con nữa, chúng sẽ thấy tự ti, thậm chí tâm lý sẽ gặp vấn đề Nhưng bình thường khi được nhận nuôi, nhận được sự yêu thương của gia đình mới, đa số chúng đều có thể hòa nhập và thay đổi, hơn nữa tuổi càng nhỏ, tốc độ hòa nhập càng nhanh."
"Khi ấy tôi cũng nghĩ như vậy, thế nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không ngờ sau khi Phác Nhã tới đã thích ứng rất nhanh, quan hệ giữa hai đứa nhỏ vô cùng tốt. Một năm đó, gia đình tôi cực kỳ hạnh phúc. Tôi coi con bé là món quà của ông trời, ngày nào cũng cảm thấy biết ơn. Nhưng bắt đầu từ đầu năm nay, mọi thứ đều thay đổi. Nhụy Nhi và Phác Nhã vì một con búp bê mà cãi nhau, tôi biết lỗi ở chỗ Phác Nhã nhưng vẫn phê bình Nhụy Nhi, điều này khiến Nhụy Nhi thấy uất ức."
"Không phải anh nói hai đứa bé rất thân với nhau hơn chị em ruột thịt sao? Sao lại vì một con búp bê mà như nước với lửa?" Ở phòng bên cạnh, Vương Tịnh cũng đang thẩm vấn.
"Sự việc nào xảy ra cũng có lý do, làm gì có vụ vừa mới bắt đầu đã lớn chuyện đến mức không thể điều tiết, đều tại người lớn chúng tôi không công bằng khiến tình hình càng ngày càng mất khống chế." Phác Vĩnh Hạo tự trách, "Khi đó Nhụy Nhi thi được điểm tối đa, trước đó con bé có nói mình thích một con búp bê barbie, tôi cố tình đặt mua một bộ ở HongKong, việc này do tôi không chu đáo. Con gái ai mà không thích búp bê, chẳng lẽ Nhã Nhi không thích sao? Tôi thấy con bé lén khóc nửa đêm, biết nó nhạy cảm, vẫn chưa thật sự hòa nhập vào gia đình này. Nếu chúng tôi đã nhận nuôi nó thì đương nhiên phải đối xử với nó như con ruột. Hôm sau tôi nhờ người mua thêm một bộ búp bê giống hệt tặng cho Nhã Nhi. Tôi sẽ mãi không quên được con bé của lúc đó, cảm giác hạnh phúc như có được cả thế giới vậy. Một bộ búp bê barbie đối với Nhụy Nhi chỉ là một món quà sinh nhật năm nào cũng có, chỉ cần nó muốn là bố mẹ sẽ cho, nhưng với Nhã Nhi đó lại là tình cảm nó khát vọng nhất, là ánh nắng sưởi ấm trái tim bị tổn thương."
Không hổ là giám đốc công ty văn hóa, nói chuyện cũng giàu ý thơ. Theo tài liệu Vương Tịnh có được, Phác Vĩnh Hạo tốt nghiệp đại học XX ngành ngôn ngữ Trung, sau đó học lên thạc sĩ rồi ở lại trường làm giảng viên, được bầu là giảng viên tài năng. Hai năm sau, anh ta từ chức, tự lập công ty văn hóa, ban đầu chỉ xuất bản tập thơ, sách học thuật, sau đó dần dần nhận viết kịch bản cho các bộ phim và game, trong năm nay còn bắt đầu ký hợp đồng với người mẫu. Truyện Quan Trường
Giới giải trí vốn vô cùng hỗn loạn, bao nhiêu người có hình tượng nho nhã thực chất lại rất đào hoa, nhưng Phác tổng trước mặt lại không hề có tai tiếng, ai nấy đều khen anh ta là người chồng người cha mẫu mực.
"Có câu trời sinh tính, dù thế nào cũng không thay đổi được. Phác Nhã được nhận con búp bê giống hệt của Nhụy Nhi nhưng vẫn chưa thỏa mãn, con bé muốn thứ độc nhất." Nhạc Tâm cau mày nói, "Con bé làm hỏng búp bê của Nhụy Nhi, bỏ con búp bê của mình vào phòng Nhụy Nhi. Tuy hai con búp bê giống hệt nhau, chúng tôi không thể nhìn ra sự khác biệt của chúng nhưng trẻ con thì khác. Đêm nao Nhụy Nhi cũng ôm búp bê ngủ nên lập tức phát hiện không đúng. Nó tưởng Phác Nhã lấy nhầm nên chạy sang phòng Phác Nhã muốn đổi lại. Khi nó thấy con búp bê mình âu yếm bị hỏng thì lập tức la to. Đến khi chúng tôi chạy tới, hai đứa nhỏ đã đánh nhau. Đó là lần đầu tiên Vĩnh Hạo đánh Nhụy Nhi, việc này khiến Nhụy Nhi không chấp nhận được, khóc lóc bỏ về phòng tự nhốt bản thân lại."
"Tôi vào phòng thấy Nhụy Nhi đang ngồi trên người Nhã Nhi, Nhã Nhi không dám đánh trả, chỉ biết vừa chống đỡ vừa khóc. Vợ chồng tôi tuy chưa từng la mắng Nhụy Nhi nhưng điều đó không có nghĩa mặc cho con bé muốn làm gì thì làm, dù xảy ra chuyện gì thì dùng đến bạo lực là không đúng, huống hồ Nhụy Nhi đã mười tuổi, còn là nhân vật của công chúng, không dạy dỗ nó là hại nó. Tiếc là Nhạc Tâm không hiểu nỗi khổ của tôi, Nhụy Nhi càng ngày càng bị chịu hư, có mẹ bênh vực, con bé không bao giờ nhận lỗi, còn hay cố ý đi tìm Nhã Nhi cãi nhau. Lần nào Nhã Nhi cũng chủ động gánh trách nhiệm, Nhụy Nhi thì ngang ngược vô lý, Nhạc Tâm dung túng khiến con bé ngày càng gây rối vô cớ. Sau này Nhạc Tâm dẫn Nhụy Nhi đi tham gia lớp huấn luyện ngắn hạn, hai đứa tách nhau ba tháng, gia đình mới êm ấm. Khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trẻ con mà, ai chẳng muốn dỗ dành, cứ phê bình cuối cùng cũng không giải quyết được vấn đề. Ngày Nhụy Nhi về ngay sinh nhật con bé, tôi đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc long trọng, không ngờ..."
Nhắc đến việc con gái chết thảm, không chỉ Nhạc Tâm bật khóc, ngay cả một người đàn ông trưởng thành như Phác Vĩnh Hạo cũng không kiềm được nước mắt.
"Chị tiếp tục được không?" Trước giờ Khúc Mịch không phải người lan tỏa sự đồng tình, thấy Nhạc Tâm khóc, anh không hề an ủi.
"Được." Là một người mẹ, Nhạc Tâm biết mình chưa thể ngã xuống, không nhìn hung thủ bị đưa ra ngoài ánh sáng, chị ta có chết cũng không nhắm mắt, "Sinh nhật của Nhụy Nhi lần này tổ chức rất lớn, còn mời bạn bè trên trường, các ngôi sao nhí và người nhà, nhân viên trong công ty của Vĩnh Hạo và đồng nghiệp của tôi cũng tới, ngoài ra còn có đại diện, trợ lý của Nhụy Nhi, nhiếp ảnh gia, chuyên gia trang điểm. Chúng tôi còn giữ danh sách, lát nữa sẽ đưa anh xem. Hôm đó xảy ra một việc không vui, bây giờ nghĩ lại chắc là dự báo. Từ lúc nổi tiếng, Nhụy Nhi nhận được rất nhiều lời mời, tôi không muốn con bé mất đi niềm vui thời thơ ấu nên trước khi nhận hoạt động nào cũng đều lựa chọn cẩn thận. Hơn nữa tôi cũng không để Nhụy Nhi nhận phỏng vấn, cố gắng để con bé tránh xa giới giải trí, nhưng vẫn có một số paparazzi thiếu đạo đức nghề nghiệp luôn thích theo dõi cuộc sống cá nhân của minh tinh. Tôi chuyển Nhụy Nhi đến trường tư, mọi việc càng cẩn thận, nhưng dù phòng bị thế nào thì cũng có sơ hở, có một paparazzi tên Mã Vĩ luôn theo dõi Nhụy Nhi, còn chầu chực trước nhà tôi. Có lần gia đình chúng tôi đang ăn cơm, hắn chụp hình bị tôi bắt gặp, tôi làm hỏng camera của hắn. Sau lần đó, hắn thường xuyên có mâu thuẫn với Nhụy Nhi của chúng tôi. Hôm qua mở tiệc sinh nhật, hắn cải trang thành nhân viên của nhà hàng. Tôi phát hiện thì rất tức giận, đuổi hắn ta đi. Hắn phẫn nộ uy hiếp rất nhiều. Cảnh sát, liệu có phải tên Mã Vĩ kia giết Nhụy Nhi không? Cảnh sát, đừng trì hoãn nữa, bây giờ đi bắt hắn đi! Có lẽ Nhã Nhi cũng bị hắn đưa đi, không biết có bị làm hại không!"
"Nhạc Tâm, sao em có thể nói một đứa bé tám tuổi như vậy? Bị bố mẹ ruột vứt bỏ không phải lỗi của nó, nếu chúng ta đã nhận nuôi nó thì không thể bội tình bạc nghĩa. Con bé giúp em vượt qua thời gian trầm cảm, giúp em có thể quay lại công việc, còn lấy được ít thành tựu, em phải biết ơn nó mới đúng. Tuy Nhã Nhi và Nhụy Nhi thỉnh thoảng có mâu thuẫn nhưng trẻ con chơi với nhau thỉnh thoảng đều vậy mà, em không thể bất công với nó!"
"Chỉ cần nhắc tới là anh luôn đứng về phía nó, thật không biết ai mới là con ruột của anh nữa!"
"Nhã Nhi nhạy cảm tự ti dễ bị tổn thương, Nhụy Nhi lại có tính công chúa từ nhỏ, còn là chị gái. Chúng xảy ra tranh chấp với nhau, anh đương nhiên phải giúp Nhụy Nhi rồi.
Thấy vợ chồng họ sắp cãi nhau, Vương Tịnh vội ngăn cản: "Đội trưởng Khúc, hay là tách ra lấy lời khai đi."
Khúc Mịch gật đầu, bảo Vương Tịnh đưa Phác Vĩnh Hạo đi. Vương Tịnh thầm thở phào, Phác Vĩnh Hào thoạt nhìn nho nhã, còn là một giám đốc nhà văn hóa, hẳn là người dễ nói chuyện.
"Đừng nghĩ tôi bị bệnh, những gì tôi nói đều là thật. Tôi biết đội trưởng Khúc có nghiên cứu về tâm lý học, mong anh đừng có thành kiến với tôi." Nhạc Tâm ôm bả vai, nói.
"Hình như cô có hiểu biết về tôi thì phải?"
"Đội trưởng Khúc đúng quý nhân hay quên chuyện, mấy tháng trước kênh radio của chúng tôi muốn mời anh làm khách mời, tiếc là đã bị anh từ chối." Nhạc Tâm là dẫn chương trình radio có chút danh tiếng, lượng fans trên weibo khá cao, "Nếu muốn phỏng vấn đội trưởng Khúc đương nhiên phải tìm hiểu trước đó rồi. Tôi biết đội trưởng Khúc phá được rất nhiều kỳ án, mong anh nhất định phải điều tra ra hung thủ giết hại Nhụy Nhi!" Chị ta nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hung thủ ở trước mặt, Khúc Mịch đoán chị ta chắc chắn sẽ lao qua ăn tươi nuốt sống đối phương. Là một người mẹ, sự phẫn nộ của chị ta, thậm chí là cảm xúc điên cuồng đều có thể hiểu.
"Được." Khúc Mịch nói, "Bắt đầu từ việc anh chị nhận nuôi Phác Nhã đi, nói càng tỉ mỉ càng tốt."
"Đội trưởng Khúc, anh có thể tin tôi không hề có thành kiến với đứa bé kia, lời tôi nói đều là sự thật không?"
"Tôi tin vào phán đoán của mình."
Nghe câu trả lời của Khúc Mịch, Nhạc Tâm cắn môi bắt đầu kể.
"Tôi và Vĩnh Hạo quyết định nhận nuôi cô nhi một là vì hỗ trợ tôi vượt qua trầm cảm, hai là tích phúc cho đứa con đã mất. Chúng tôi đã có Nhụy Nhi, đương nhiên phải nghĩ tới vấn đề tương lai hai đứa nó ở với nhau. May mà Nhụy Nhi là đứa bé tốt bụng còn nghe lời, nghe nói bố mẹ muốn nhận nuôi một đứa em không may mắn, con bé rất tán thành. Thế nên hôm đó chúng tôi đưa Nhụy Nhi đi cùng, có lẽ bắt đầu từ ngày đó mọi việc đã sai. Tôi nhớ hôm ấy mặt trời chói chang, Nhụy Nhi mặc chiếc váy công chúa, nó vui vẻ như một chú chim nhỏ, cứ ríu rít liên tục, thậm chí còn mong chờ thành viên mới hơn chúng tôi. Chúng tôi giao quyền lựa chọn cho Nhụy Nhi, chỉ cần hợp với con bé là được. Tới viện phúc lợi, chúng tôi đi gặp viện trưởng, đề nghị tiếp xúc mấy ngày với bọn trẻ trước, nhưng quan sát mấy ngày, chúng tôi không hài lòng ai. Đột nhiên Nhụy Nhi biến mất. Ngay khi tôi đang sốt ruột tìm kiếm thì Phác Nhã dẫn Nhụy Nhi về. Hai mắt Nhụy Nhi hồng hồng, thì ra con bé chạy ra sau viện phúc lợi, bất cẩn ngã xuống mương làm bẩn váy. Khi ấy Phác Nhã đang ở đó vẽ tranh, con bé giúp Nhụy Nhi rửa sạch góc váy, sau đó dẫn nó về tìm chúng tôi. Tôi thấy Nhụy Nhi nắm chặt tay Nhã Nhi, lại thấy Phác Nhã có đôi mắt cười đáng yêu nên đồng ý nhận nuôi nó. Tôi nói chuyện với nó, còn xem nó vẽ tranh, cả bức tranh tràn ngập sức sống, có trời xanh, hoa cỏ, mặt trời, mấy người bạn nhỏ đi picnic, bên cạnh có người lớn đi cùng, ai nấy đều tươi cười hạnh phúc. Tranh là nơi phản ảnh thế giới nội tâm của một người, nó là một cô bé tràn đầy năng lượng. Tôi hỏi về bố mẹ của cô bé, cô bé đượm buồn, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười. Nó nói tuy nó không có bố mẹ, nhưng viện trưởng như bố mẹ chăm sóc quan tâm nó vậy, hơn nữa nó có rất nhiều anh chị em, nó không hề cô đơn hay buồn tủi. Tôi hỏi nó có muốn được nhận nuôi, cũng có bố mẹ yêu thương không, hai mắt nó sáng rực, nhưng ngay lập tức lắc đầu. Nó nói muốn ở viện phúc lợi đến năm mười tám tuổi, sau đó đi làm rồi quay lại báo đáp viện trưởng. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới cảm thấy EQ của đứa bé kia đúng là rất cao, nó biết cách lấy lòng mọi người để đạt được mục đích của mình."
"Ý chị là Phác Nhã cố tình tiếp cận Phác Nhụy để được vợ chồng anh chị nhận nuôi sao?" Khúc Mịch dùng một câu để tổng kết lại.
Nhạc Tâm gật đầu: "Một đứa bé ở đáy xã hội thường sẽ trưởng thành sớm. Thông qua cách ăn mặc của Nhụy Nhi, chắc chắn con bé có thể nhìn ra, chỉ cần nói chuyện với Nhụy Nhi thì rất dễ biết được việc chúng tôi tới viện phúc lợi để nhận con nuôi. Đến khi gặp tôi và Vĩnh Hạo, con bé sẽ càng chắc chắn suy nghĩ này. Gia đình tôi tuy không quá giàu có nhưng cũng ở mức trung lưu, nếu không đã không có ý định nhận con nuôi. Xe ô tô đậu trước cửa, Nhụy Nhi lấy đồ chơi đồ ăn từ trên xe xuống, mấy đứa bé đó ai cũng hâm mộ vây lại, còn có đứa chủ động chạy tới trước mặt tôi bày tỏ nguyện vọng muốn được nhận nuôi."
"Những đứa bé đó thiếu quá nhiều tình cảm, chúng khát vọng gia đình như cá gần chết nhìn thấy nước vậy. Hành động của chúng chứng minh chúng ngây thơ thẳng thắn. Mà khi trưởng thành chúng sẽ không còn giống trẻ con nữa, chúng sẽ thấy tự ti, thậm chí tâm lý sẽ gặp vấn đề Nhưng bình thường khi được nhận nuôi, nhận được sự yêu thương của gia đình mới, đa số chúng đều có thể hòa nhập và thay đổi, hơn nữa tuổi càng nhỏ, tốc độ hòa nhập càng nhanh."
"Khi ấy tôi cũng nghĩ như vậy, thế nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không ngờ sau khi Phác Nhã tới đã thích ứng rất nhanh, quan hệ giữa hai đứa nhỏ vô cùng tốt. Một năm đó, gia đình tôi cực kỳ hạnh phúc. Tôi coi con bé là món quà của ông trời, ngày nào cũng cảm thấy biết ơn. Nhưng bắt đầu từ đầu năm nay, mọi thứ đều thay đổi. Nhụy Nhi và Phác Nhã vì một con búp bê mà cãi nhau, tôi biết lỗi ở chỗ Phác Nhã nhưng vẫn phê bình Nhụy Nhi, điều này khiến Nhụy Nhi thấy uất ức."
"Không phải anh nói hai đứa bé rất thân với nhau hơn chị em ruột thịt sao? Sao lại vì một con búp bê mà như nước với lửa?" Ở phòng bên cạnh, Vương Tịnh cũng đang thẩm vấn.
"Sự việc nào xảy ra cũng có lý do, làm gì có vụ vừa mới bắt đầu đã lớn chuyện đến mức không thể điều tiết, đều tại người lớn chúng tôi không công bằng khiến tình hình càng ngày càng mất khống chế." Phác Vĩnh Hạo tự trách, "Khi đó Nhụy Nhi thi được điểm tối đa, trước đó con bé có nói mình thích một con búp bê barbie, tôi cố tình đặt mua một bộ ở HongKong, việc này do tôi không chu đáo. Con gái ai mà không thích búp bê, chẳng lẽ Nhã Nhi không thích sao? Tôi thấy con bé lén khóc nửa đêm, biết nó nhạy cảm, vẫn chưa thật sự hòa nhập vào gia đình này. Nếu chúng tôi đã nhận nuôi nó thì đương nhiên phải đối xử với nó như con ruột. Hôm sau tôi nhờ người mua thêm một bộ búp bê giống hệt tặng cho Nhã Nhi. Tôi sẽ mãi không quên được con bé của lúc đó, cảm giác hạnh phúc như có được cả thế giới vậy. Một bộ búp bê barbie đối với Nhụy Nhi chỉ là một món quà sinh nhật năm nào cũng có, chỉ cần nó muốn là bố mẹ sẽ cho, nhưng với Nhã Nhi đó lại là tình cảm nó khát vọng nhất, là ánh nắng sưởi ấm trái tim bị tổn thương."
Không hổ là giám đốc công ty văn hóa, nói chuyện cũng giàu ý thơ. Theo tài liệu Vương Tịnh có được, Phác Vĩnh Hạo tốt nghiệp đại học XX ngành ngôn ngữ Trung, sau đó học lên thạc sĩ rồi ở lại trường làm giảng viên, được bầu là giảng viên tài năng. Hai năm sau, anh ta từ chức, tự lập công ty văn hóa, ban đầu chỉ xuất bản tập thơ, sách học thuật, sau đó dần dần nhận viết kịch bản cho các bộ phim và game, trong năm nay còn bắt đầu ký hợp đồng với người mẫu. Truyện Quan Trường
Giới giải trí vốn vô cùng hỗn loạn, bao nhiêu người có hình tượng nho nhã thực chất lại rất đào hoa, nhưng Phác tổng trước mặt lại không hề có tai tiếng, ai nấy đều khen anh ta là người chồng người cha mẫu mực.
"Có câu trời sinh tính, dù thế nào cũng không thay đổi được. Phác Nhã được nhận con búp bê giống hệt của Nhụy Nhi nhưng vẫn chưa thỏa mãn, con bé muốn thứ độc nhất." Nhạc Tâm cau mày nói, "Con bé làm hỏng búp bê của Nhụy Nhi, bỏ con búp bê của mình vào phòng Nhụy Nhi. Tuy hai con búp bê giống hệt nhau, chúng tôi không thể nhìn ra sự khác biệt của chúng nhưng trẻ con thì khác. Đêm nao Nhụy Nhi cũng ôm búp bê ngủ nên lập tức phát hiện không đúng. Nó tưởng Phác Nhã lấy nhầm nên chạy sang phòng Phác Nhã muốn đổi lại. Khi nó thấy con búp bê mình âu yếm bị hỏng thì lập tức la to. Đến khi chúng tôi chạy tới, hai đứa nhỏ đã đánh nhau. Đó là lần đầu tiên Vĩnh Hạo đánh Nhụy Nhi, việc này khiến Nhụy Nhi không chấp nhận được, khóc lóc bỏ về phòng tự nhốt bản thân lại."
"Tôi vào phòng thấy Nhụy Nhi đang ngồi trên người Nhã Nhi, Nhã Nhi không dám đánh trả, chỉ biết vừa chống đỡ vừa khóc. Vợ chồng tôi tuy chưa từng la mắng Nhụy Nhi nhưng điều đó không có nghĩa mặc cho con bé muốn làm gì thì làm, dù xảy ra chuyện gì thì dùng đến bạo lực là không đúng, huống hồ Nhụy Nhi đã mười tuổi, còn là nhân vật của công chúng, không dạy dỗ nó là hại nó. Tiếc là Nhạc Tâm không hiểu nỗi khổ của tôi, Nhụy Nhi càng ngày càng bị chịu hư, có mẹ bênh vực, con bé không bao giờ nhận lỗi, còn hay cố ý đi tìm Nhã Nhi cãi nhau. Lần nào Nhã Nhi cũng chủ động gánh trách nhiệm, Nhụy Nhi thì ngang ngược vô lý, Nhạc Tâm dung túng khiến con bé ngày càng gây rối vô cớ. Sau này Nhạc Tâm dẫn Nhụy Nhi đi tham gia lớp huấn luyện ngắn hạn, hai đứa tách nhau ba tháng, gia đình mới êm ấm. Khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trẻ con mà, ai chẳng muốn dỗ dành, cứ phê bình cuối cùng cũng không giải quyết được vấn đề. Ngày Nhụy Nhi về ngay sinh nhật con bé, tôi đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc long trọng, không ngờ..."
Nhắc đến việc con gái chết thảm, không chỉ Nhạc Tâm bật khóc, ngay cả một người đàn ông trưởng thành như Phác Vĩnh Hạo cũng không kiềm được nước mắt.
"Chị tiếp tục được không?" Trước giờ Khúc Mịch không phải người lan tỏa sự đồng tình, thấy Nhạc Tâm khóc, anh không hề an ủi.
"Được." Là một người mẹ, Nhạc Tâm biết mình chưa thể ngã xuống, không nhìn hung thủ bị đưa ra ngoài ánh sáng, chị ta có chết cũng không nhắm mắt, "Sinh nhật của Nhụy Nhi lần này tổ chức rất lớn, còn mời bạn bè trên trường, các ngôi sao nhí và người nhà, nhân viên trong công ty của Vĩnh Hạo và đồng nghiệp của tôi cũng tới, ngoài ra còn có đại diện, trợ lý của Nhụy Nhi, nhiếp ảnh gia, chuyên gia trang điểm. Chúng tôi còn giữ danh sách, lát nữa sẽ đưa anh xem. Hôm đó xảy ra một việc không vui, bây giờ nghĩ lại chắc là dự báo. Từ lúc nổi tiếng, Nhụy Nhi nhận được rất nhiều lời mời, tôi không muốn con bé mất đi niềm vui thời thơ ấu nên trước khi nhận hoạt động nào cũng đều lựa chọn cẩn thận. Hơn nữa tôi cũng không để Nhụy Nhi nhận phỏng vấn, cố gắng để con bé tránh xa giới giải trí, nhưng vẫn có một số paparazzi thiếu đạo đức nghề nghiệp luôn thích theo dõi cuộc sống cá nhân của minh tinh. Tôi chuyển Nhụy Nhi đến trường tư, mọi việc càng cẩn thận, nhưng dù phòng bị thế nào thì cũng có sơ hở, có một paparazzi tên Mã Vĩ luôn theo dõi Nhụy Nhi, còn chầu chực trước nhà tôi. Có lần gia đình chúng tôi đang ăn cơm, hắn chụp hình bị tôi bắt gặp, tôi làm hỏng camera của hắn. Sau lần đó, hắn thường xuyên có mâu thuẫn với Nhụy Nhi của chúng tôi. Hôm qua mở tiệc sinh nhật, hắn cải trang thành nhân viên của nhà hàng. Tôi phát hiện thì rất tức giận, đuổi hắn ta đi. Hắn phẫn nộ uy hiếp rất nhiều. Cảnh sát, liệu có phải tên Mã Vĩ kia giết Nhụy Nhi không? Cảnh sát, đừng trì hoãn nữa, bây giờ đi bắt hắn đi! Có lẽ Nhã Nhi cũng bị hắn đưa đi, không biết có bị làm hại không!"
/338
|