Khúc Mịch đến văn phòng cục trưởng Hoàng, mới ở bên ngoài đã nghe tiếng nói chuyện bên trong, không, chính xác hơn là tiếng khắc khẩu.
"Không thích phong cách làm việc của tôi anh có thể không làm cái chức đội phó này, không ai ép anh làm cả. Cả đội hình sự ai cũng tưởng mình là nhân vật không thể thiếu, động một cái là nhăn mặt với cấp trên!" Mạc Sầu to tiếng.
Khúc Mịch không đợi Lục Li trả lời đã đẩy cửa đi vào, anh biết Lục Li không phải người thích trèo cao, bị người ta kích động chắc chắn sẽ nói ra những lời không suy nghĩ kỹ.
"Khúc Mịch, cậu cuối cùng cũng tới rồi." Thấy anh cục trưởng Hoàng như nhìn thấy cứu binh, mấy hôm nay ông ta bị Lục Li và Mạc Sầu ầm ĩ đến đau cả đầu.
Lúc đầu là Lục Li ngày nào cũng tới đây phản ánh, sau đó tới Mạc Sầu ép ông ta xử phạt Lục Li, ông ta cố gắng tránh mặt, không ngờ cuối cùng hai bọn họ cãi nhau ở văn phòng, ông ta không thể tiếp tục giả bộ không biết gì nữa.
Một bên là người đi theo mình nhiều năm, một người do cấp trên phái xuống, ông ta thật sự rơi vào thế khó.
Cục trưởng Hoàng không khỏi thầm mắng Khúc Mịch, nếu không phải Khúc Mịch đối đầu với Mạc Sầu, người ta đã không chạy đến đội hình sự gây sức ép. Phụ nữ ai cũng thù dai, huống chi là sếp nữ? Với tình hình trước mắt, không chỉnh đốn lại đội hình sự, Mạc Sầu chắc chắn sẽ không để yên. Nghĩ vậy, cục trưởng Hoàng nhìn Lục Li với ánh mắt đồng tình.
"Cục trưởng Hoàng, bây giờ đội hình sự rất bận, không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây." Khúc Mịch chẳng thèm liếc nhìn Mạc Sầu, muốn lập tức đưa Lục Li đi.
"Đội trưởng Khúc, anh đúng là không coi ai ra gì!" Mạc Sầu cau mày, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Cô ta tự nhận mình có quyền có tiền có cả nhan sắc, trong đời đây là lần đầu tiên bị đàn ông ngó lơ như vậy.
Khúc Mịch xoay người, nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt như hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong dường như còn có lốc xoáy rất mạnh, nếu đối phương dám nhìn thẳng chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mạc Sầu tự nhận mình có sức quyến rũ riêng, còn có bản lĩnh đối phó đàn ông, nhưng đối diện với Khúc Mịch, cô ta luôn cảm thấy bất lực, thậm chí lúc này còn thấy sợ hãi. Trực giác mách bảo cô ta rằng người đàn ông trước mặt chỉ có thể nhìn từ xa, chọc giận anh chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức.
"Chủ nhiệm Mạc đúng không?" Khúc Mịch chỉ nhớ mỗi họ Mạc Sầu, "Không phải tôi không coi ai ra gì, mà là trong mắt không có cô!"
Mạc Sầu giật mình.
Cục trưởng Hoàng chỉ biết lắc đầu, tổ tông này không chịu xuất hiện, để Lục Li gánh hết trách nhiệm thì thôi, anh mới mở mồm đã khiến người ta giận đến bốc khói.
"Tại sao trong mắt tôi phải có cô? Xét về công việc, cô không phải cấp trên trực tiếp của tôi, có vấn đề gì tôi sẽ nói chuyện với cục trưởng Hoàng, xét về việc riêng, tôi... Không thích nhìn mấy thứ xấu xí!" Dứt lời, Khúc Mịch xoay người bỏ đi, tới ngay cửa liếc nhìn Lục Li nghẹn mà không dám cười, "Về họp!"
Lục Li vội đuổi theo, bỏ mặc hai người phía sau.
"Đội trưởng Khúc, anh ngầu thật đấy!" Lục Li khen, "Nhưng mà tôi thấy chủ nhiệm Mạc kia cũng không đến nổi xấu."
"Mắt nhỏ, da không trắng, mũi thì tầm thường, răng không đều, miệng thì lớn."
Mắt to, da trắng, mũi cao, miệng nhỏ, răng đều, trời ạ, đó không phải bác sĩ Thương sao? Có lẽ ngoại trừ bác sĩ Thương, đội trưởng Khúc nhìn ai cũng thấy xấu!
Về đội hình sự, Khúc Mịch gọi mọi người vào họp: "Hóa thạch hộp sọ bị đánh cắp là báu vật quốc gia, không thể để bị đưa ra nước ngoài tuồn vào chợ đen. Tóm tắt lại manh mối các cậu điều tra được, chúng ta lên kế hoạch điều tra."
"Một năm trước từ khi được thả ra khỏi trại giam, Gà Rừng luôn ở trong nhà của bạn gái Tiểu Ưu. Tiểu Ưu làm việc ở quán bar, trên cơ bản thường là tối đi làm sáng nghỉ ngơi. Tôi đã lấy khẩu cung của cô ta, theo lời khai của cô ta, một năm nay Gà Rừng không làm được gì nhưng cứ nói muốn làm một vụ lớn, sau đó cho cô ta ăn sung mặc sướng, nhưng hắn ham ăn biếng làm, cả ngày không ngủ thì chơi game, hai người đôi lúc sẽ cãi nhau. Một tháng trước khi hắn xảy ra chuyện, hai người đánh nhau một trận, Tiểu Ưu bỏ đến nhà bạn ở cho đến khi chúng ta đi tìm cô ta." Mạnh Triết phát biểu, "Tiểu Ưu nói Gà Rừng không còn liên lạc với bạn bè trước đó. Tôi đã điều tra mấy tên trộm cắp chuyên nghiệp, bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa đã lâu rồi cũng không gặp Gà Rừng. Có điều những kẻ như họ gặp cảnh sát là bỏ trốn, hiện vẫn còn vài kẻ chưa xuất hiện. Tôi đã bảo cảnh sát địa phương hỗ trợ điều tra, chỉ cần phát hiện hành tung của họ thì báo cáo lại."
"Tên tội phạm còn lại chắc chắn biết lập trình, hơn nữa còn rất cẩn thận. Giới hacker không lớn, tuy chúng tôi không gặp nhau như có giao lưu Trojan, virus và các phần mềm khác. Trojan trong máy tính ở viện bảo tàng khá đơn giản, tôi đoán là do người mới làm." Cố Thành phân tích, "Có điều tiếc là không thể tìm ra kẻ khả nghi trong video giám sát ở quán net."
"Nửa năm trước viện bảo tàng thành phố đã lên kế hoạch trưng bày hộp sọ nhưng vì chưa nói chuyện được với viện bảo tàng quốc gia, hơn nữa chưa hoàn thiện thiết bị chống trộm nên chưa được thị thi. Mãi đến một tháng trước hai viện bảo tàng mới ký kết hiệp nghị, viện bảo tàng thành phố đặt tủ kính chống trộm tiên tiến nhất ở nước ngoài, lúc này mới bắt đầu tuyên truyền. Có nghĩa là rất ít người biết được việc viện bảo tàng thành phố sẽ trưng bày hộp sọ từ nửa năm trước, đa phần chỉ mới biết trong vòng một tháng nay. Thế nên bạn gái Gà Rừng nói từ một năm trước hắn đã đòi làm việc lớn, tôi nghi ngờ hắn ám chỉ hộp sọ này. Có điều hắn chỉ là một tên lưu manh, sao lại đột nhiên muốn trộm hóa thạch hộp sọ? Huống hồ hóa thạch là báu vật quốc gia, phải có người mua hắn mới dám đánh cắp. Vậy người mua là ai? Liệu có liên quan tới tên tội phạm còn lại không?"
Nghe Lưu Tuấn phân tích, Lục Li gật đầu, nói tiếp: "Tôi đã nói chuyện với đội trưởng đội điều tra tội phạm 2, bọn họ đang truy lùng một băng đảng xuyên quốc gia chuyên buôn bán di vật văn hóa, nếu có manh mối họ sẽ lập tức cung cấp cho chúng ta, ngoài ra họ sẽ cố hết sức, đảm bảo không để hóa thạch hộp sọ bị buôn lậu ra ngoài."
"Lần sau tôi quyết không nhận công việc kiểm tra video giám sát nữa. Mấy hôm nay tôi, Vương Nhân Phủ và Vương Tịnh thay phiên nhau xem ghi hình, hai mắt sắp mù rồi mà vẫn chưa có phát hiện, nguyên nhân là do quá đông người, phải tạm dừng, phóng to, đối chiếu, mấy hôm mới coi xong ghi hình của một ngày." Hai mắt Hách Minh đỏ hoe.
"Cứ từ từ, càng vội càng dễ mắc sai lầm." Khúc Mịch vốn chẳng có mong mỏi nhiều vào cách kiểm tra video giám sát, nhưng dù chỉ có một chút hy vọng cũng không thể từ bỏ, lỡ có phát hiện thì có lẽ sẽ trở thành mấu chốt phá án.
"Hiện tại trên cơ bản không có tiến triển gì, tôi thấy chúng ta cần điều chỉnh phương hướng điều tra." Khúc Mịch nói, "Lục Li, cậu cùng tôi đến viện bảo tàng thành phố, những nhân viên nào có khả năng tiếp xúc với hộp sọ đều phải kiểm tra lại."
"Đội trưởng Khúc, anh nghi ngờ vụ án này do người của viện bảo tàng làm sao?" Lục Li hỏi.
"Vẫn chưa thể kết luận, tôi chỉ cảm thấy vụ cướp này không giống bình thường."
Nghi ngờ của Khúc Mịch không phải không có lý, nếu là trộm cướp thì nguyên nhân đương nhiên là vì tiền. Hóa thạch hộp sọ vô cùng đáng giá, nhưng bán đi cũng không thể lấy về tiền mặt. Gà Rừng tham dự vì phát tài, vậy tên tội phạm còn lại thì sao? Hắn có mục đích gì?
Khúc Mịch dẫn người tới viện bảo tàng, tiếp đón họ là giám đốc Chu. Hóa thành hộp sọ của người Bắc Kinh mất, ông ta đã bị khiển trách, nếu còn không tìm được đồ về, nói không chừng không chỉ mất chức giám đốc, ngay cả vị trí công lập cũng không làm được."
"Đội trưởng Khúc, có manh mối gì chưa?" Ông ta bưng trà rót nước, sốt ruột hỏi.
"Giám đốc Chu, chúng tôi cần ông phối hợp." Khúc Mịch ngồi xuống, "Trong viện bảo tàng có những ai có thể tiếp xúc trực tiếp với hóa thạch? Có ai có nghiên cứu trong lĩnh vực này không?"
Giám đốc Chu suy nghĩ một lúc, trả lời: "Tôi biết hóa thạch có giá trị rất lớn nên không dám để ai đến gần. Hóa thạch được xe chuyên dụng của công ty bảo hiểm vận chuyển từ viện bảo tàng quốc gia tới, trên đường tôi luôn ôm hộp đựng hóa thạch. Về đến viện bảo tàng, tự tay tôi bỏ vào hộp kính, mật mã cũng chỉ có tôi biết. Những người khác hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với hóa thạch, mà tôi thì cũng không thể tự trộm."
Tên trộm dùng máy khoan điện khoan thủng trần nhà tầng một, từ bên dưới chui vào tủ kính nên mới lấy được hóa thạch đi. Nếu giám đốc là trộm thì không cần tốn nhiều sức lực như vậy, hơn nữa mang hóa thạch đi chắc chắn là kẻ cao to, còn giám đốc thì lại không phù hợp.
"Nếu hỏi ai có nghiên cứu về hóa thạch thì cả viện bảo tàng này chỉ có Trương Thắng." Giám đốc Chu nói tiếp, "Anh ta là nhà nghiên cứu nhân chủng học, có thể xem là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ban đầu chính anh ta là người đề xuất triển lãm hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh, đồng thời còn chuẩn bị đầy đủ tư liệu. Tôi định lúc triển lãm sẽ để anh ta làm thuyết trình."
Trương Thắng, xem ra người này bắt buộc phải gặp mặt.
Giám đốc gọi điện bảo Trương Thắng tới văn phòng của mình. Một lúc sau, cửa mở, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi gầy gò đeo kính bước vào, có vẻ anh ta cận thị rất nặng, qua cặp kính có thể nhìn thấy đôi mắt trũng sâu bên trong.
Lục Li không khỏi thất vọng, mọi nghi ngờ về đối phương đều tan biến hết. Vừa nhìn là biết Trương Thắng là người nghiên cứu, cách ứng xử có hơi nhàm chán và khuôn mẫu.
"Chủ nhiệm Trương, đây là cảnh sát hình sự, chắc cậu gặp rồi. Bọn họ muốn tìm hiểu về hóa thạch, tôi biết cậu là người trong nghề nên mới gọi cậu qua."
"Không thích phong cách làm việc của tôi anh có thể không làm cái chức đội phó này, không ai ép anh làm cả. Cả đội hình sự ai cũng tưởng mình là nhân vật không thể thiếu, động một cái là nhăn mặt với cấp trên!" Mạc Sầu to tiếng.
Khúc Mịch không đợi Lục Li trả lời đã đẩy cửa đi vào, anh biết Lục Li không phải người thích trèo cao, bị người ta kích động chắc chắn sẽ nói ra những lời không suy nghĩ kỹ.
"Khúc Mịch, cậu cuối cùng cũng tới rồi." Thấy anh cục trưởng Hoàng như nhìn thấy cứu binh, mấy hôm nay ông ta bị Lục Li và Mạc Sầu ầm ĩ đến đau cả đầu.
Lúc đầu là Lục Li ngày nào cũng tới đây phản ánh, sau đó tới Mạc Sầu ép ông ta xử phạt Lục Li, ông ta cố gắng tránh mặt, không ngờ cuối cùng hai bọn họ cãi nhau ở văn phòng, ông ta không thể tiếp tục giả bộ không biết gì nữa.
Một bên là người đi theo mình nhiều năm, một người do cấp trên phái xuống, ông ta thật sự rơi vào thế khó.
Cục trưởng Hoàng không khỏi thầm mắng Khúc Mịch, nếu không phải Khúc Mịch đối đầu với Mạc Sầu, người ta đã không chạy đến đội hình sự gây sức ép. Phụ nữ ai cũng thù dai, huống chi là sếp nữ? Với tình hình trước mắt, không chỉnh đốn lại đội hình sự, Mạc Sầu chắc chắn sẽ không để yên. Nghĩ vậy, cục trưởng Hoàng nhìn Lục Li với ánh mắt đồng tình.
"Cục trưởng Hoàng, bây giờ đội hình sự rất bận, không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây." Khúc Mịch chẳng thèm liếc nhìn Mạc Sầu, muốn lập tức đưa Lục Li đi.
"Đội trưởng Khúc, anh đúng là không coi ai ra gì!" Mạc Sầu cau mày, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Cô ta tự nhận mình có quyền có tiền có cả nhan sắc, trong đời đây là lần đầu tiên bị đàn ông ngó lơ như vậy.
Khúc Mịch xoay người, nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt như hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong dường như còn có lốc xoáy rất mạnh, nếu đối phương dám nhìn thẳng chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mạc Sầu tự nhận mình có sức quyến rũ riêng, còn có bản lĩnh đối phó đàn ông, nhưng đối diện với Khúc Mịch, cô ta luôn cảm thấy bất lực, thậm chí lúc này còn thấy sợ hãi. Trực giác mách bảo cô ta rằng người đàn ông trước mặt chỉ có thể nhìn từ xa, chọc giận anh chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức.
"Chủ nhiệm Mạc đúng không?" Khúc Mịch chỉ nhớ mỗi họ Mạc Sầu, "Không phải tôi không coi ai ra gì, mà là trong mắt không có cô!"
Mạc Sầu giật mình.
Cục trưởng Hoàng chỉ biết lắc đầu, tổ tông này không chịu xuất hiện, để Lục Li gánh hết trách nhiệm thì thôi, anh mới mở mồm đã khiến người ta giận đến bốc khói.
"Tại sao trong mắt tôi phải có cô? Xét về công việc, cô không phải cấp trên trực tiếp của tôi, có vấn đề gì tôi sẽ nói chuyện với cục trưởng Hoàng, xét về việc riêng, tôi... Không thích nhìn mấy thứ xấu xí!" Dứt lời, Khúc Mịch xoay người bỏ đi, tới ngay cửa liếc nhìn Lục Li nghẹn mà không dám cười, "Về họp!"
Lục Li vội đuổi theo, bỏ mặc hai người phía sau.
"Đội trưởng Khúc, anh ngầu thật đấy!" Lục Li khen, "Nhưng mà tôi thấy chủ nhiệm Mạc kia cũng không đến nổi xấu."
"Mắt nhỏ, da không trắng, mũi thì tầm thường, răng không đều, miệng thì lớn."
Mắt to, da trắng, mũi cao, miệng nhỏ, răng đều, trời ạ, đó không phải bác sĩ Thương sao? Có lẽ ngoại trừ bác sĩ Thương, đội trưởng Khúc nhìn ai cũng thấy xấu!
Về đội hình sự, Khúc Mịch gọi mọi người vào họp: "Hóa thạch hộp sọ bị đánh cắp là báu vật quốc gia, không thể để bị đưa ra nước ngoài tuồn vào chợ đen. Tóm tắt lại manh mối các cậu điều tra được, chúng ta lên kế hoạch điều tra."
"Một năm trước từ khi được thả ra khỏi trại giam, Gà Rừng luôn ở trong nhà của bạn gái Tiểu Ưu. Tiểu Ưu làm việc ở quán bar, trên cơ bản thường là tối đi làm sáng nghỉ ngơi. Tôi đã lấy khẩu cung của cô ta, theo lời khai của cô ta, một năm nay Gà Rừng không làm được gì nhưng cứ nói muốn làm một vụ lớn, sau đó cho cô ta ăn sung mặc sướng, nhưng hắn ham ăn biếng làm, cả ngày không ngủ thì chơi game, hai người đôi lúc sẽ cãi nhau. Một tháng trước khi hắn xảy ra chuyện, hai người đánh nhau một trận, Tiểu Ưu bỏ đến nhà bạn ở cho đến khi chúng ta đi tìm cô ta." Mạnh Triết phát biểu, "Tiểu Ưu nói Gà Rừng không còn liên lạc với bạn bè trước đó. Tôi đã điều tra mấy tên trộm cắp chuyên nghiệp, bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa đã lâu rồi cũng không gặp Gà Rừng. Có điều những kẻ như họ gặp cảnh sát là bỏ trốn, hiện vẫn còn vài kẻ chưa xuất hiện. Tôi đã bảo cảnh sát địa phương hỗ trợ điều tra, chỉ cần phát hiện hành tung của họ thì báo cáo lại."
"Tên tội phạm còn lại chắc chắn biết lập trình, hơn nữa còn rất cẩn thận. Giới hacker không lớn, tuy chúng tôi không gặp nhau như có giao lưu Trojan, virus và các phần mềm khác. Trojan trong máy tính ở viện bảo tàng khá đơn giản, tôi đoán là do người mới làm." Cố Thành phân tích, "Có điều tiếc là không thể tìm ra kẻ khả nghi trong video giám sát ở quán net."
"Nửa năm trước viện bảo tàng thành phố đã lên kế hoạch trưng bày hộp sọ nhưng vì chưa nói chuyện được với viện bảo tàng quốc gia, hơn nữa chưa hoàn thiện thiết bị chống trộm nên chưa được thị thi. Mãi đến một tháng trước hai viện bảo tàng mới ký kết hiệp nghị, viện bảo tàng thành phố đặt tủ kính chống trộm tiên tiến nhất ở nước ngoài, lúc này mới bắt đầu tuyên truyền. Có nghĩa là rất ít người biết được việc viện bảo tàng thành phố sẽ trưng bày hộp sọ từ nửa năm trước, đa phần chỉ mới biết trong vòng một tháng nay. Thế nên bạn gái Gà Rừng nói từ một năm trước hắn đã đòi làm việc lớn, tôi nghi ngờ hắn ám chỉ hộp sọ này. Có điều hắn chỉ là một tên lưu manh, sao lại đột nhiên muốn trộm hóa thạch hộp sọ? Huống hồ hóa thạch là báu vật quốc gia, phải có người mua hắn mới dám đánh cắp. Vậy người mua là ai? Liệu có liên quan tới tên tội phạm còn lại không?"
Nghe Lưu Tuấn phân tích, Lục Li gật đầu, nói tiếp: "Tôi đã nói chuyện với đội trưởng đội điều tra tội phạm 2, bọn họ đang truy lùng một băng đảng xuyên quốc gia chuyên buôn bán di vật văn hóa, nếu có manh mối họ sẽ lập tức cung cấp cho chúng ta, ngoài ra họ sẽ cố hết sức, đảm bảo không để hóa thạch hộp sọ bị buôn lậu ra ngoài."
"Lần sau tôi quyết không nhận công việc kiểm tra video giám sát nữa. Mấy hôm nay tôi, Vương Nhân Phủ và Vương Tịnh thay phiên nhau xem ghi hình, hai mắt sắp mù rồi mà vẫn chưa có phát hiện, nguyên nhân là do quá đông người, phải tạm dừng, phóng to, đối chiếu, mấy hôm mới coi xong ghi hình của một ngày." Hai mắt Hách Minh đỏ hoe.
"Cứ từ từ, càng vội càng dễ mắc sai lầm." Khúc Mịch vốn chẳng có mong mỏi nhiều vào cách kiểm tra video giám sát, nhưng dù chỉ có một chút hy vọng cũng không thể từ bỏ, lỡ có phát hiện thì có lẽ sẽ trở thành mấu chốt phá án.
"Hiện tại trên cơ bản không có tiến triển gì, tôi thấy chúng ta cần điều chỉnh phương hướng điều tra." Khúc Mịch nói, "Lục Li, cậu cùng tôi đến viện bảo tàng thành phố, những nhân viên nào có khả năng tiếp xúc với hộp sọ đều phải kiểm tra lại."
"Đội trưởng Khúc, anh nghi ngờ vụ án này do người của viện bảo tàng làm sao?" Lục Li hỏi.
"Vẫn chưa thể kết luận, tôi chỉ cảm thấy vụ cướp này không giống bình thường."
Nghi ngờ của Khúc Mịch không phải không có lý, nếu là trộm cướp thì nguyên nhân đương nhiên là vì tiền. Hóa thạch hộp sọ vô cùng đáng giá, nhưng bán đi cũng không thể lấy về tiền mặt. Gà Rừng tham dự vì phát tài, vậy tên tội phạm còn lại thì sao? Hắn có mục đích gì?
Khúc Mịch dẫn người tới viện bảo tàng, tiếp đón họ là giám đốc Chu. Hóa thành hộp sọ của người Bắc Kinh mất, ông ta đã bị khiển trách, nếu còn không tìm được đồ về, nói không chừng không chỉ mất chức giám đốc, ngay cả vị trí công lập cũng không làm được."
"Đội trưởng Khúc, có manh mối gì chưa?" Ông ta bưng trà rót nước, sốt ruột hỏi.
"Giám đốc Chu, chúng tôi cần ông phối hợp." Khúc Mịch ngồi xuống, "Trong viện bảo tàng có những ai có thể tiếp xúc trực tiếp với hóa thạch? Có ai có nghiên cứu trong lĩnh vực này không?"
Giám đốc Chu suy nghĩ một lúc, trả lời: "Tôi biết hóa thạch có giá trị rất lớn nên không dám để ai đến gần. Hóa thạch được xe chuyên dụng của công ty bảo hiểm vận chuyển từ viện bảo tàng quốc gia tới, trên đường tôi luôn ôm hộp đựng hóa thạch. Về đến viện bảo tàng, tự tay tôi bỏ vào hộp kính, mật mã cũng chỉ có tôi biết. Những người khác hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với hóa thạch, mà tôi thì cũng không thể tự trộm."
Tên trộm dùng máy khoan điện khoan thủng trần nhà tầng một, từ bên dưới chui vào tủ kính nên mới lấy được hóa thạch đi. Nếu giám đốc là trộm thì không cần tốn nhiều sức lực như vậy, hơn nữa mang hóa thạch đi chắc chắn là kẻ cao to, còn giám đốc thì lại không phù hợp.
"Nếu hỏi ai có nghiên cứu về hóa thạch thì cả viện bảo tàng này chỉ có Trương Thắng." Giám đốc Chu nói tiếp, "Anh ta là nhà nghiên cứu nhân chủng học, có thể xem là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ban đầu chính anh ta là người đề xuất triển lãm hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh, đồng thời còn chuẩn bị đầy đủ tư liệu. Tôi định lúc triển lãm sẽ để anh ta làm thuyết trình."
Trương Thắng, xem ra người này bắt buộc phải gặp mặt.
Giám đốc gọi điện bảo Trương Thắng tới văn phòng của mình. Một lúc sau, cửa mở, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi gầy gò đeo kính bước vào, có vẻ anh ta cận thị rất nặng, qua cặp kính có thể nhìn thấy đôi mắt trũng sâu bên trong.
Lục Li không khỏi thất vọng, mọi nghi ngờ về đối phương đều tan biến hết. Vừa nhìn là biết Trương Thắng là người nghiên cứu, cách ứng xử có hơi nhàm chán và khuôn mẫu.
"Chủ nhiệm Trương, đây là cảnh sát hình sự, chắc cậu gặp rồi. Bọn họ muốn tìm hiểu về hóa thạch, tôi biết cậu là người trong nghề nên mới gọi cậu qua."
/338
|