Cả đêm Thương Dĩ Nhu ngủ không ngon, đến gần sáng mới chợp mắt được một lát. Say cộng thêm mất ngủ, đến giữa trưa cô mới thức dậy mà vẫn còn thấy cả người không còn chút sức lực.
Cô vừa xuống giường thì nhận được điện thoại của Khúc Mịch: "Nửa tiếng sau gặp nhau ở đại sảnh, anh dẫn em đi ăn." Không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã cúp máy.
Đúng là phong cách của Khúc Mịch, chỉ biết làm theo suy nghĩ của mình, mặc kệ người khác thế nào. Lúc này cô không muốn gặp anh, nghĩ thôi đã thấy mất mặt, huống chi là gặp người thật chứ? Hôm qua cô mới uống có một ly mà đã say đến ăn nói lung tung, đáng sợ hơn là mỗi lời cô nói mỗi việc cô làm hôm qua cô đều nhớ như in!
Cô thế mà tỏ tình với Khúc Mịch! Không phải mất mặt vì tỏ tình, mà là sau khi từ chối người ta, thấy hối hận nên mượn rượu làm bậy, hơn nữa lúc thân mật với anh, cô lại còn ngất xỉu!
Chắc anh sẽ thấy cô đói khát lắm! Đúng là mất mặt, thật sự không muốn nhớ lại nữa!
Thương Dĩ Nhu muốn tìm một nơi không có ai, không, đúng hơn là một nơi không có Khúc Mịch để trốn chạy. Đợi thêm khoảng mười năm nữa, chắc chuyện này sẽ trôi vào quên lãng thôi.
Nhưng cô phải từ chối Khúc Mịch như thế nào đây? Người ta còn đang chờ ở đại sảnh, cô không thể trốn mãi trong phòng không ra ngoài được. Cô đã quá rõ tính cách của Khúc Mịch, anh sao có thể coi chưa có chuyện gì xảy ra được.
Thương Dĩ Nhu rửa mặt thay đồ, đi vòng vòng khắp phòng. Bia rượu chết tiệt, lần sau có kề dao lên cổ cô cũng không uống nữa!
Đúng rồi, rượu! Thương Dĩ Nhu bỗng nảy ra một sáng kiến, sau khi uống rượu ai còn nhớ mình đã nói gì làm gì đâu?
Cô lập tức lấy lại tự tin, soi gương chỉnh chu mọi thứ rồi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi thang máy, từ xa cô đã thấy Khúc Mịch đứng giữa đại sảnh. Anh mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác, phía dưới mặc quần tây, rõ ràng chỉ là quần áo ngày thường nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Thương Dĩ Nhu phát hiện những cô gái đi ngang đều nhìn anh, còn anh chỉ tập trung nhìn bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.
Cô dừng lại, hít sâu một hơi rồi mới đi qua.
Thương Dĩ Nhu vừa mới đến gần, Khúc Mịch đã quay đầu: "Anh cứ tưởng em sẽ trốn trong phòng, sau đó tìm đủ lý do buồn cười nữa chứ?"
"Sao tôi phải trốn?" Thương Dĩ Nhu đảo mắt nhìn chỗ khác, "Đi thôi, trưa rồi, tôi đói bụng!"
Khúc Mịch thấy thế thì không nói gì, nhấc chân đi trước.
Thương Dĩ Nhu thầm thở phào, tự khen bản thân biểu hiện rất tốt, cứ thế này chắc chắn cô sẽ vượt qua.
Khúc Mịch gọi một chiếc taxi, anh mở cửa, cô lại nhanh nhẹn chui vào ghế phụ. Thấy vậy, Khúc Mịch bất lực ra sau ngồi.
"Bác tài, phiền ông đến nhà hàng XX ở đường XX."
Tài xế cười nói: "Cô cậu là khách tới du lịch hả? Nhà hàng XX là nhà hàng nổi tiếng nhất chỗ chúng tôi, đồ ăn tuyệt vời, ai đến đây du lịch đều tới đó thưởng thức, nhất là bánh ngọt, lúc nào vừa mới ra lò cũng cháy hàng, nghe đồn còn nhận giải thưởng quốc tế. Tôi chỉ đưa du khách đến đó tới thử, ai cũng khen, nhưng tiếc là giá cao quá tôi ăn không nổi."
Thứ Thương Dĩ Nhu thích nhất trên đời này là đồ ăn ngon, vừa nghe có đồ ăn, cô lập tức gạt bỏ chuyện lung tung sang một bên, lòng đầy mong chờ.
Taxi nhanh chóng đưa họ tới điểm đến, Thương Dĩ Nhu vừa xuống xe đã thấy một hàng dài đang đứng chờ.
Buổi sáng Thương Dĩ Nhu không ăn gì, đợi đến lượt họ nói không chừng cô lại ngất xỉu tiếp mất.
Ngờ đâu Khúc Mịch đi thẳng lên phía trước báo họ tên rồi được dẫn vào.
Anh quay đầu gọi cô: "Anh đặt bàn trước rồi."
Đêm qua anh không ngủ được, tranh thủ tìm hiểu các địa điểm du lịch, cuối cùng chọn nhà hàng này. Mới sáng sớm tinh mơ anh lập tức gọi điện đặt bàn, vừa hay chỉ còn một bàn duy nhất.
Nhìn tấm lưng Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ kiêu ngạo của anh lúc này.
Nhà hàng khá rộng, các bàn được xếp ở hai bên, chính giữa là hồ nhân tạo và hòn non bộ, ngọn đèn nhiều màu chiếu thẳng xuống hồ nước, còn có tiếng nhạc êm dịu bên tai.
Nhân viên tới đưa menu, Thương Dĩ Nhu chưa kịp chọn món đã nghe Khúc Mịch gọi: "Thịt hầm Đông Pha, gà hầm rượu Thiệu Hưng, cá hấp và điểm tâm Hỏa Sơn Bạo Phát."
"Anh gọi bốn món này đúng không?" Nhân viên xác nhận lại, thấy Khúc Mịch gật đầu mới rời đi.
"Những món đó đều là đặc sản ở nhà hàng này đấy." Thương Dĩ Nhu xem menu, tuy bên trên không ghi giá nhưng tất cả các món đều có chú thích kèm hình ảnh rõ ràng, mới nhìn hình thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Ừ."
Khúc Mịch vốn kiệm lời, có điều hôm nay anh như vậy lại khiến Thương Dĩ Nhu rất áp lực, nhất là khi ngồi đối diện nhau, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, à đúng rồi, cúi đầu lướt điện thoại là cách tốt nhất.
Thương Dĩ Nhu lấy di động ra lên Weibo xem tin tức.
Bây giờ mọi người giây nào cũng lướt mạng xã hội, dù là đi dạo, ăn uống, làm việc, thậm chí là WC cũng đăng dòng trạng thái. Bọn họ không sợ bị người khác soi mói à?
Đúng là nhàm chán! Thương Dĩ Nhu chuyển sang đọc báo. Thời nay tin tức nào cũng có, hơn nữa nhờ Internet mà tốc độ lan truyền cũng nhanh, nhất là mấy tờ báo lá cả, hôm trước đăng bài nam nghệ sĩ XX ngoại tình, nam nghệ sĩ kia lập tức đăng bài, cảnh cáo tờ báo đăng bài không có bằng chứng, sẽ kiện họ tội bôi nhọ.
Đến ngày hôm sau, trang báo đăng bằng chứng ngoại tình, mọi người lập tức thay đổi thái độ, yêu cầu nam nghệ sĩ kia giải thích.
Tình tiết đúng là còn đặc sắc hơn phim truyền hình.
Có điều nam nghệ sĩ kia cũng thật đáng thương, cuộc sống đời thường cũng bị mọi người theo dõi, đừng nói là ngoại tình, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện nhỏ nào cũng sẽ bị đưa lên mạng.
"Em thấy bản tin này thế nào?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
Hả? Mà thôi, có chuyện để tán gẫu còn hơn im lặng mãi.
Thương Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc, mới trả lời: "Tôi thấy vấn đề này chỉ có đương sự mới có tư cách trả lời, dù gì mỗi người cũng có một góc độ nhìn nhận riêng. Có lẽ tình cảm của vợ chồng họ sớm đã tan vỡ, chỉ vì ngại dư luận nên cố gắng duy trì, việc người đàn ông ngoại tình thực chất là đang tìm kiếm tình yêu mới, đã được vợ anh ta đồng ý. Cũng có khả năng người đàn ông kia lăng nhăng nhưng không chịu ly hôn, người vợ cứ mở một mắt nhắm một mắt, hoặc là người vợ đang trong quá trình ly hôn rồi. Hôn nhân vốn dĩ được xây dựng từ nền tảng tình cảm, không thể theo ý người ngoài được. Tôi thấy mọi người nên lý trí một chút, khoan dung một chút, cho họ ít không gian. Tất cả đều đã là người trưởng thành, nên dùng hòa bình để giải quyết vấn đề này."
"Nếu em là cô vợ, em có thể lý trí đến vậy không?" Khúc Mịch hỏi tiếp, "Em sẽ dễ dàng tha thứ cho chồng mình ngoại tình à?"
"Đàn ông ngoại tình chỉ có hai lý do, một là do sinh lý, hai là do tình cảm. Nhưng dù là lý do nào tôi cũng đều không thể chấp nhận. Nếu hôn nhân đã không có tình yêu, đàn ông còn không có ý thức trách nhiệm thì cuộc hôn nhân không còn ý nghĩa nữa, thà rằng mỗi người tự đi tìm hạnh phúc của mình, cả hai giữ lại chút thể diện cuối cùng, khỏi phải trở thành trò cười của công chúng."
"Anh hiểu rồi. Nhưng việc này sẽ không xảy ra với em đâu, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không ngoại tình. Thứ nhất, về mặt sinh lý rất khỏe mạnh, tuy nhiên anh có thể tự khống chế chính mình trong mọi trường hợp. Điểm này chắc em biết rồi."
Đúng thế, hai người họ ngủ cùng một giường, anh vẫn có thể giữ chừng mực. Thương Dĩ Nhu tự nhận mình là mỹ nhân nhưng lại gặp Liễu Hạ Huệ.
Có điều anh có ý gì? Có phải muốn nhắc lại chuyện hôm qua không?
"Ha ha." Thương Dĩ Nhu định giả vờ cho qua chuyện.
May mà đúng lúc đồ ăn được bưng lên.
Thịt Đông Pha nấu bằng rượu vàng. Khi chế biến, đầu bếp bắt buộc phải dùng nguyên liệu vừa đủ, một cân thịt thì dùng nửa lít rượu vàng hầm với nhau một tiếng để thịt vừa vào miệng đã tan.
Thương Dĩ Nhu gắp một miếng cho vào miệng, trước là mùi thịt, sau là hương rượu, một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
"Thơm quá!" Thương Dĩ Nhu nhanh chóng quên hết chuyện buồn bực.
Nhà hàng phục vụ rất nhanh, các món sau lần lượt được bưng lên, món nào cũng rất ngon.
Đặc biệt nhất là món bánh cuối cùng. Trên đĩa đất có miếng bánh màu tím, bên trên phủ lớp kem, nhân viên cầm rượu chế lên, lớp kem lập tức tan chảy phát ra tiếng nổ đanh đách.
Khoan đã, sao tất cả các món đều có rượu vậy? Trước đó cô đã thề sẽ không động vào rượu nữa rồi!
Cô vừa xuống giường thì nhận được điện thoại của Khúc Mịch: "Nửa tiếng sau gặp nhau ở đại sảnh, anh dẫn em đi ăn." Không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã cúp máy.
Đúng là phong cách của Khúc Mịch, chỉ biết làm theo suy nghĩ của mình, mặc kệ người khác thế nào. Lúc này cô không muốn gặp anh, nghĩ thôi đã thấy mất mặt, huống chi là gặp người thật chứ? Hôm qua cô mới uống có một ly mà đã say đến ăn nói lung tung, đáng sợ hơn là mỗi lời cô nói mỗi việc cô làm hôm qua cô đều nhớ như in!
Cô thế mà tỏ tình với Khúc Mịch! Không phải mất mặt vì tỏ tình, mà là sau khi từ chối người ta, thấy hối hận nên mượn rượu làm bậy, hơn nữa lúc thân mật với anh, cô lại còn ngất xỉu!
Chắc anh sẽ thấy cô đói khát lắm! Đúng là mất mặt, thật sự không muốn nhớ lại nữa!
Thương Dĩ Nhu muốn tìm một nơi không có ai, không, đúng hơn là một nơi không có Khúc Mịch để trốn chạy. Đợi thêm khoảng mười năm nữa, chắc chuyện này sẽ trôi vào quên lãng thôi.
Nhưng cô phải từ chối Khúc Mịch như thế nào đây? Người ta còn đang chờ ở đại sảnh, cô không thể trốn mãi trong phòng không ra ngoài được. Cô đã quá rõ tính cách của Khúc Mịch, anh sao có thể coi chưa có chuyện gì xảy ra được.
Thương Dĩ Nhu rửa mặt thay đồ, đi vòng vòng khắp phòng. Bia rượu chết tiệt, lần sau có kề dao lên cổ cô cũng không uống nữa!
Đúng rồi, rượu! Thương Dĩ Nhu bỗng nảy ra một sáng kiến, sau khi uống rượu ai còn nhớ mình đã nói gì làm gì đâu?
Cô lập tức lấy lại tự tin, soi gương chỉnh chu mọi thứ rồi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi thang máy, từ xa cô đã thấy Khúc Mịch đứng giữa đại sảnh. Anh mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác, phía dưới mặc quần tây, rõ ràng chỉ là quần áo ngày thường nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Thương Dĩ Nhu phát hiện những cô gái đi ngang đều nhìn anh, còn anh chỉ tập trung nhìn bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.
Cô dừng lại, hít sâu một hơi rồi mới đi qua.
Thương Dĩ Nhu vừa mới đến gần, Khúc Mịch đã quay đầu: "Anh cứ tưởng em sẽ trốn trong phòng, sau đó tìm đủ lý do buồn cười nữa chứ?"
"Sao tôi phải trốn?" Thương Dĩ Nhu đảo mắt nhìn chỗ khác, "Đi thôi, trưa rồi, tôi đói bụng!"
Khúc Mịch thấy thế thì không nói gì, nhấc chân đi trước.
Thương Dĩ Nhu thầm thở phào, tự khen bản thân biểu hiện rất tốt, cứ thế này chắc chắn cô sẽ vượt qua.
Khúc Mịch gọi một chiếc taxi, anh mở cửa, cô lại nhanh nhẹn chui vào ghế phụ. Thấy vậy, Khúc Mịch bất lực ra sau ngồi.
"Bác tài, phiền ông đến nhà hàng XX ở đường XX."
Tài xế cười nói: "Cô cậu là khách tới du lịch hả? Nhà hàng XX là nhà hàng nổi tiếng nhất chỗ chúng tôi, đồ ăn tuyệt vời, ai đến đây du lịch đều tới đó thưởng thức, nhất là bánh ngọt, lúc nào vừa mới ra lò cũng cháy hàng, nghe đồn còn nhận giải thưởng quốc tế. Tôi chỉ đưa du khách đến đó tới thử, ai cũng khen, nhưng tiếc là giá cao quá tôi ăn không nổi."
Thứ Thương Dĩ Nhu thích nhất trên đời này là đồ ăn ngon, vừa nghe có đồ ăn, cô lập tức gạt bỏ chuyện lung tung sang một bên, lòng đầy mong chờ.
Taxi nhanh chóng đưa họ tới điểm đến, Thương Dĩ Nhu vừa xuống xe đã thấy một hàng dài đang đứng chờ.
Buổi sáng Thương Dĩ Nhu không ăn gì, đợi đến lượt họ nói không chừng cô lại ngất xỉu tiếp mất.
Ngờ đâu Khúc Mịch đi thẳng lên phía trước báo họ tên rồi được dẫn vào.
Anh quay đầu gọi cô: "Anh đặt bàn trước rồi."
Đêm qua anh không ngủ được, tranh thủ tìm hiểu các địa điểm du lịch, cuối cùng chọn nhà hàng này. Mới sáng sớm tinh mơ anh lập tức gọi điện đặt bàn, vừa hay chỉ còn một bàn duy nhất.
Nhìn tấm lưng Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ kiêu ngạo của anh lúc này.
Nhà hàng khá rộng, các bàn được xếp ở hai bên, chính giữa là hồ nhân tạo và hòn non bộ, ngọn đèn nhiều màu chiếu thẳng xuống hồ nước, còn có tiếng nhạc êm dịu bên tai.
Nhân viên tới đưa menu, Thương Dĩ Nhu chưa kịp chọn món đã nghe Khúc Mịch gọi: "Thịt hầm Đông Pha, gà hầm rượu Thiệu Hưng, cá hấp và điểm tâm Hỏa Sơn Bạo Phát."
"Anh gọi bốn món này đúng không?" Nhân viên xác nhận lại, thấy Khúc Mịch gật đầu mới rời đi.
"Những món đó đều là đặc sản ở nhà hàng này đấy." Thương Dĩ Nhu xem menu, tuy bên trên không ghi giá nhưng tất cả các món đều có chú thích kèm hình ảnh rõ ràng, mới nhìn hình thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Ừ."
Khúc Mịch vốn kiệm lời, có điều hôm nay anh như vậy lại khiến Thương Dĩ Nhu rất áp lực, nhất là khi ngồi đối diện nhau, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, à đúng rồi, cúi đầu lướt điện thoại là cách tốt nhất.
Thương Dĩ Nhu lấy di động ra lên Weibo xem tin tức.
Bây giờ mọi người giây nào cũng lướt mạng xã hội, dù là đi dạo, ăn uống, làm việc, thậm chí là WC cũng đăng dòng trạng thái. Bọn họ không sợ bị người khác soi mói à?
Đúng là nhàm chán! Thương Dĩ Nhu chuyển sang đọc báo. Thời nay tin tức nào cũng có, hơn nữa nhờ Internet mà tốc độ lan truyền cũng nhanh, nhất là mấy tờ báo lá cả, hôm trước đăng bài nam nghệ sĩ XX ngoại tình, nam nghệ sĩ kia lập tức đăng bài, cảnh cáo tờ báo đăng bài không có bằng chứng, sẽ kiện họ tội bôi nhọ.
Đến ngày hôm sau, trang báo đăng bằng chứng ngoại tình, mọi người lập tức thay đổi thái độ, yêu cầu nam nghệ sĩ kia giải thích.
Tình tiết đúng là còn đặc sắc hơn phim truyền hình.
Có điều nam nghệ sĩ kia cũng thật đáng thương, cuộc sống đời thường cũng bị mọi người theo dõi, đừng nói là ngoại tình, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện nhỏ nào cũng sẽ bị đưa lên mạng.
"Em thấy bản tin này thế nào?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
Hả? Mà thôi, có chuyện để tán gẫu còn hơn im lặng mãi.
Thương Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc, mới trả lời: "Tôi thấy vấn đề này chỉ có đương sự mới có tư cách trả lời, dù gì mỗi người cũng có một góc độ nhìn nhận riêng. Có lẽ tình cảm của vợ chồng họ sớm đã tan vỡ, chỉ vì ngại dư luận nên cố gắng duy trì, việc người đàn ông ngoại tình thực chất là đang tìm kiếm tình yêu mới, đã được vợ anh ta đồng ý. Cũng có khả năng người đàn ông kia lăng nhăng nhưng không chịu ly hôn, người vợ cứ mở một mắt nhắm một mắt, hoặc là người vợ đang trong quá trình ly hôn rồi. Hôn nhân vốn dĩ được xây dựng từ nền tảng tình cảm, không thể theo ý người ngoài được. Tôi thấy mọi người nên lý trí một chút, khoan dung một chút, cho họ ít không gian. Tất cả đều đã là người trưởng thành, nên dùng hòa bình để giải quyết vấn đề này."
"Nếu em là cô vợ, em có thể lý trí đến vậy không?" Khúc Mịch hỏi tiếp, "Em sẽ dễ dàng tha thứ cho chồng mình ngoại tình à?"
"Đàn ông ngoại tình chỉ có hai lý do, một là do sinh lý, hai là do tình cảm. Nhưng dù là lý do nào tôi cũng đều không thể chấp nhận. Nếu hôn nhân đã không có tình yêu, đàn ông còn không có ý thức trách nhiệm thì cuộc hôn nhân không còn ý nghĩa nữa, thà rằng mỗi người tự đi tìm hạnh phúc của mình, cả hai giữ lại chút thể diện cuối cùng, khỏi phải trở thành trò cười của công chúng."
"Anh hiểu rồi. Nhưng việc này sẽ không xảy ra với em đâu, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không ngoại tình. Thứ nhất, về mặt sinh lý rất khỏe mạnh, tuy nhiên anh có thể tự khống chế chính mình trong mọi trường hợp. Điểm này chắc em biết rồi."
Đúng thế, hai người họ ngủ cùng một giường, anh vẫn có thể giữ chừng mực. Thương Dĩ Nhu tự nhận mình là mỹ nhân nhưng lại gặp Liễu Hạ Huệ.
Có điều anh có ý gì? Có phải muốn nhắc lại chuyện hôm qua không?
"Ha ha." Thương Dĩ Nhu định giả vờ cho qua chuyện.
May mà đúng lúc đồ ăn được bưng lên.
Thịt Đông Pha nấu bằng rượu vàng. Khi chế biến, đầu bếp bắt buộc phải dùng nguyên liệu vừa đủ, một cân thịt thì dùng nửa lít rượu vàng hầm với nhau một tiếng để thịt vừa vào miệng đã tan.
Thương Dĩ Nhu gắp một miếng cho vào miệng, trước là mùi thịt, sau là hương rượu, một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
"Thơm quá!" Thương Dĩ Nhu nhanh chóng quên hết chuyện buồn bực.
Nhà hàng phục vụ rất nhanh, các món sau lần lượt được bưng lên, món nào cũng rất ngon.
Đặc biệt nhất là món bánh cuối cùng. Trên đĩa đất có miếng bánh màu tím, bên trên phủ lớp kem, nhân viên cầm rượu chế lên, lớp kem lập tức tan chảy phát ra tiếng nổ đanh đách.
Khoan đã, sao tất cả các món đều có rượu vậy? Trước đó cô đã thề sẽ không động vào rượu nữa rồi!
/338
|