Khúc Mịch chỉ nói hai câu đã đuổi được cục trưởng Hoàng đi, đúng là không hề cho người ta chút mặt mũi. Tuy Lục Li cũng nặng lời nhưng không dám nói thẳng như vậy.
Anh là cảnh sát trong biên chế, bản chất khác với Khúc Mịch. Chức vị của anh là giáo sư đại học, chỉ cần dựa vào việc làm nghiên cứu khoa học đã đủ sống, nghe nói sách Khúc Mịch viết về tâm lý học tội phạm đã được tái bản bốn lần, mỗi lần đều bán được hơn 100.000 cuốn sách, rất nhiều trường đại học đều dùng nó là tài liệu giảng dạy.
Lục Li thật sự không hiểu, Khúc Mịch vốn có thể có cuộc sống thoải mái, cần gì phải đến đội hình sự làm những việc như khổ sai thế này? Để phát tài? Để thăng quan sao? Đều không phải!
"Đội trưởng Khúc, tôi tới đưa báo cáo khám nghiệm tử thi." Từ hiện trường trở về, Thương Dĩ Nhu lập tức tiến hành giải phẫu thi thể, sau đó nhanh chóng viết ra báo cáo.
Khúc Mịch kéo ghế dựa bên cạnh mình ra, bảo Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, sau đó đẩy ly nước qua cho cô: "Vẫn chưa uống, mới rót đấy."
Thương Dĩ Nhu cũng đang khát, bận rộn hơn nửa ngày, chút nước cũng không có thời gian uống. Cô uống vài ngụm mới đặt cái ly xuống, nói: "Cảm ơn."
Thấy hai người tự nhiên thân mật như vậy, Lục Li dần nhận ra vấn đề.
Trước đây lúc đến bệnh viện tâm thần đón Khúc Mịch, cục trưởng Hoàng cố tình bảo anh dẫn theo bác sĩ Thương, xem ra mỹ nhân kế thành công rồi!
Đừng tưởng cục trưởng Hoàng cả ngày chỉ biết ngồi ở văn phòng đọc báo uống trà, thật ra cũng rất biết bày mưu tính kế. Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, phải biết dùng người thì bản thân mới rảnh rỗi được.
Vương Tịnh cắn môi. Cô vô tình biết được việc Khúc Mịch vì chữa bệnh cho Thương Dĩ Nhu nên mới dọn đến nhà cô ở, nhưng đi kể cho những người khác trong đội hình sự thì chẳng ai tin, còn thấy cô nói hươu nói vượn có ý đồ khác.
Hai người họ rõ ràng không có quan hệ yêu đương nhưng cứ có hành động thân mật như vậy, thú vị sao!
Chắc là bác sĩ Thương đã dùng chiêu gì đó cuốn lấy đội trưởng Khúc, xây dựng bề ngoài của quan hệ thân mật để không cho những cô gái khác tiếp cận đội trưởng Khúc, như vậy cô sẽ thật sự trở thành bạn gái của đội trưởng Khúc! Đúng là nhìn thì ngây thơ nhưng thực chất là bạch liên hoa!
Vương Tịnh cười khinh một cái rồi vội cúi đầu, không dám cho những người khác bắt gặp. Cô là người mới, quan hệ với đồng nghiệp đương nhiên không tốt bằng bác sĩ Thương, cô không muốn mọi người bị xa lánh.
"Bác sĩ Thương mang báo cáo đã đóng dấu đến đây, mọi người xem đi, sau đó kết hợp với kết quả kiểm tra hiện trường và báo cáo của khoa pháp chứng, trình bày suy nghĩ của mình." Khúc Mịch nói.
Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh anh đọc báo cáo, khi thì nhíu mày, khi thì rơi vào trầm tư.
Rất nhanh mọi người đã đọc xong tờ cuối cùng của báo cáo.
"Ý kiến của tôi là điều tra vụ án của Lý Đại Niên và vợ chồng Kim Hâm cùng nhau. Bọn họ dính dáng với nhau từ tờ vé số mười lăm năm trước đến bây giờ, chúng ta vừa phát hiện hài cốt của Lý Đại Niên thì vợ chồng Kim Hâm bị giết, trong đây chắc chắn có liên hệ." Lục Li giữ vững quan điểm của mình, "Người biết chân tướng năm đó chỉ còn lại Kim Chí Thành, trước mắt hắn mất tích. Tôi cảm thấy chỉ cần tìm được Kim Chí Thành, vụ án của Lý Đại Niên và vợ chồng Kim Hâm sẽ có bước đột phá, tất cả sẽ dễ giải quyết hơn."
"Cá nhân tôi cảm thấy Diệp Hồng rất khá nghi, có khả năng hung thủ của những vụ án này không phải cùng một người, có liên quan chỉ là trùng hợp mà thôi. Diệp Hồng gả vào nhà họ Kim như chim sẻ bao lên cành cao biến thành phượng hoàng. Theo tôi tìm hiểu, Kim Hâm vốn chọn con gái của ông chủ xí nghiệp thành phố kế bên, tuy gia cảnh không bằng nhà họ Kim nhưng nghe nói từng đi du học. Còn Sử Phượng Yến vốn định làm mai cho cháu gái để củng cố địa vị của mình trong nhà họ Kim. Trong tình hình như vậy, Diệp Hồng vẫn có thể gả vào nhà họ Kim, sau đó sinh được con trai, trong công việc cô ta cũng có biểu hiện xuất sắc, thái độ của Kim Hâm mới dần tốt lên. Nhưng Sử Phượng Yến vẫn rất hận Diệp Hồng. Tôi nghĩ cô ta có đủ lý do giết người. Hơn nữa hung thủ có vẻ rất hận Sử Phượng Hồng, sau khi bà ta chết vẫn liên tục dùng chùy sắt đánh bà ta. Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Diệp Hồng biết bố chồng sẽ đi công tác nên đã thúc đẩy chuyến đi Paris của mẹ chồng. Cô ta còn đưa con trai về nhà ngoại, bản thân cũng dọn ra ngoài, sau đó cho tất cả giúp việc nghỉ. Sau sự sắp xếp của cô ta, trong biệt thự chỉ còn hai vợ chồng Kim Hâm, như vậy cô ta sẽ có cơ hội ra tay. Để ngụy tạo thành vụ án liên hoàn, cô ta cố tình sử dụng chùy sắt giết vợ chồng Kim Hâm, còn giết cả thú cưng."
Suy đoán của Vương Nhân Phủ được Hách Minh ủng hộ, cậu ta cũng thấy Diệp Hồng rất đáng nghi.
Nhưng Mạnh Triết lại lắc đầu: "Tôi đồng ý việc Diệp Hồng có hiềm nghi rất lớn, nhưng chắc chắn cô ta không phải hung thủ. Bởi vì cô ta tăng ca ở công ty, sau đó về chung cư, còn cả việc buổi sáng ra sân bay đón khách đều có bảo vệ hoặc camera giám sát làm chứng, chi tiết về thời gian cô ta không nói dối. Thời điểm vợ chồng Kim Hâm tử vong là 22 giờ hôm qua, cô ta không có thời gian gây án. Hung thủ là kẻ biết rõ mọi thứ trong biệt thự, sau khi giết Kim Hâm ở phòng khách, hắn trực tiếp lên lầu đến phòng ngủ của Sử Phượng Yến. Có thể hắn từng tới biệt thự nhà họ Kim, hoặc là đã có người cung cấp thông tin cho hắn, nhưng dù thế nào thì cũng đều có khả năng liên quan đến Diệp Hồng. Do vậy tôi đều nghị giám sát Diệp Hồng 24/24!"
"Cậu tán thành suy đoán của đội phó Lục là Kim Chí Thành là hung thủ?" Vương Nhân Phủ không đồng ý với quan điểm của họ, "Sử Phượng Yến là mẹ kế, Kim Hâm là bố ruột, chuyện giết bố ruột người thường không làm ra được!"
"Kim Chí Thành không phải người bình thường, hắn có vấn đề về tâm lý." Lục Ly phản bác.
"Dù Kim Hâm giấu hắn ở đâu thì đều sẽ thuê nhân viên y tế hoặc hộ lý trông chừng, hắn cũng phải uống thuốc liên tục. Tôi nghĩ bệnh tình của hắn không nghiêm trọng tới mức giết bố ruột của mình." Hách Minh nói.
Thấy hai bên tranh chấp, Khúc Mịch lên tiếng: "Được rồi, nếu ý kiến của các cậu không thống nhất, vậy thì chia làm hai tổ điều tra đi, sau khi tra được manh mối thì tập hợp lại."
Anh cho mọi người tự hành động, Vương Tịnh và Lưu Tuấn cũng đi theo, Cố Thành ở lại văn phòng chờ chi viện.
Mọi người lần lượt rời đi, trong phòng họp cuối cùng chỉ còn lại Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch.
Thấy cô xem đi xem lại báo cáo, Khúc Mịch hỏi: "Sao thế? Em xem lâu như vậy, có phát hiện gì sao?"
Thương Dĩ Nhu không chỉ xem báo cáo, còn nghe cuộc họp của mọi người, cô cảm thấy có vài nghi ngờ.
"Thời điểm hung thủ vào biệt thự nhà họ Kim, chắc Kim Hâm đang ngồi ở sô pha. Theo vị trí thi thể Kim Hâm ngã xuống, ông ta không hề đứng dậy, thậm chí sau khi thấy người tới còn quay đầu đi. Việc này chứng minh điều gì?"
"Chứng minh hung thủ là người quen của Kim Hâm, hơn nữa còn rất quen." Khúc Mịch trả lời.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Hung thủ lấy chùy sắt ra đập vào gáy Kim Hâm, nhìn máu tươi trào ra bắn lên sô pha, chảy xuống đất, thậm chí lan đến chân hắn. Hắn lên lầu hai, trực tiếp tới phòng ngủ. Sử Phượng Yến đang định đi ngủ, hoặc là bà ta đã ngủ nhưng bị đánh thức. Bà ta tới cửa xem tình hình, lúc này hung thủ từ bên ngoài xông vào đánh bà ta chết trước, sau đó điên cuồng hành hạ thi thể. Tại sao hung thủ lại dừng lại ở hiện trường tầng một lâu như vậy? Hắn đã làm gì?"
"Hắn giết Kim Hâm là vì bị việc gì đó kích thích. Khi hắn thấy Kim Hâm ngã trong vũng máu, hắn sực tỉnh lại, sững sờ tại chỗ. Đến khi nhận ra mình đã giết người, hắn quyết định đi giết kẻ mình vẫn luôn muốn giết. Thế nên thi thể của Kim Hâm và Sử Phượng Yến mới có hai trạng thái khác nhau."
"Tại sao hung thủ lại hành hạ bộ phận sinh dục của Sử Phượng Yến nhiều hơn? Hơn nữa với thú cưng cũng thế?" Những vấn đề của Thương Dĩ Nhu đều vô cùng quan trọng, vả lại lúc thảo luận không ai nhắc tới.
Trong lòng Khúc Mịch sớm đã có đáp án, anh trả lời: "Hung thủ có vấn đề ở phương diện này, thậm chí là rất nghiêm trọng. Vấn đề hắn để ý ảnh hưởng trực tiếp tới tâm lý của hắn. Tôi to gan suy đoán hung thủ bị dị tật bẩm sinh, hoặc là sau này mới gặp vấn đề đó, hơn nữa còn liên quan đến thú cưng, do vậy hắn mới ngược đãi bộ phận sinh dục của Sử Phượng Yến và chó như vậy!"
"Anh biết ai là hung thủ sao?" Nghe Khúc Mịch phân tích, hai mắt Thương Dĩ Nhu sáng ngời, "Nghe anh nói có vẻ Kim Chí Thành rất đáng nghi! Nhưng bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Rất nhanh sẽ có cảm giác thôi."
"Tôi muốn về nhà cũ, không thể trì hoãn hơn nữa!"
"Hôm nay em mệt rồi, không hợp để làm thôi miên, về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đi với em." Khúc Mịch lái xe đưa Thương Dĩ Nhu về, sau đó quay trở lại đội hình sự, báo cáo của khoa pháp chứng đưa tới hơi trễ.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Khúc Mịch, dấu chân phát hiện ở biệt thự nhà họ Kim tương tự ở nhà họ Đồng, tuy hoa văn và chất liệu giày khác nhau nhưng số đo lại y hệt, điều này chứng minh chiều cao và cân nặng của hung thủ giống nhau, đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên!
Thông qua chứng cứ hiện có anh đã khái quát ra được bề ngoài của hung thủ, nhưng lại thiếu chứng cứ quan trọng nhất. Bây giờ đã tới lúc thôi miên Thương Dĩ Nhu, hơn nữa trạng thái của cô cũng đã cho phép thôi miên.
Thấy trời đã tối, Khúc Mịch vội về nhà. Anh không muốn trong tình hình như vậy tăng thêm áp lực cho cô. Buổi thôi miên ngày mai nhất định phải thành công, anh không cho phép bản thân lấy sức khỏe của cô ra đánh cược.
Thương Dĩ Nhu hình như đã quen với cuộc sống có anh, đang chờ anh về ăn tối.
Anh là cảnh sát trong biên chế, bản chất khác với Khúc Mịch. Chức vị của anh là giáo sư đại học, chỉ cần dựa vào việc làm nghiên cứu khoa học đã đủ sống, nghe nói sách Khúc Mịch viết về tâm lý học tội phạm đã được tái bản bốn lần, mỗi lần đều bán được hơn 100.000 cuốn sách, rất nhiều trường đại học đều dùng nó là tài liệu giảng dạy.
Lục Li thật sự không hiểu, Khúc Mịch vốn có thể có cuộc sống thoải mái, cần gì phải đến đội hình sự làm những việc như khổ sai thế này? Để phát tài? Để thăng quan sao? Đều không phải!
"Đội trưởng Khúc, tôi tới đưa báo cáo khám nghiệm tử thi." Từ hiện trường trở về, Thương Dĩ Nhu lập tức tiến hành giải phẫu thi thể, sau đó nhanh chóng viết ra báo cáo.
Khúc Mịch kéo ghế dựa bên cạnh mình ra, bảo Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, sau đó đẩy ly nước qua cho cô: "Vẫn chưa uống, mới rót đấy."
Thương Dĩ Nhu cũng đang khát, bận rộn hơn nửa ngày, chút nước cũng không có thời gian uống. Cô uống vài ngụm mới đặt cái ly xuống, nói: "Cảm ơn."
Thấy hai người tự nhiên thân mật như vậy, Lục Li dần nhận ra vấn đề.
Trước đây lúc đến bệnh viện tâm thần đón Khúc Mịch, cục trưởng Hoàng cố tình bảo anh dẫn theo bác sĩ Thương, xem ra mỹ nhân kế thành công rồi!
Đừng tưởng cục trưởng Hoàng cả ngày chỉ biết ngồi ở văn phòng đọc báo uống trà, thật ra cũng rất biết bày mưu tính kế. Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, phải biết dùng người thì bản thân mới rảnh rỗi được.
Vương Tịnh cắn môi. Cô vô tình biết được việc Khúc Mịch vì chữa bệnh cho Thương Dĩ Nhu nên mới dọn đến nhà cô ở, nhưng đi kể cho những người khác trong đội hình sự thì chẳng ai tin, còn thấy cô nói hươu nói vượn có ý đồ khác.
Hai người họ rõ ràng không có quan hệ yêu đương nhưng cứ có hành động thân mật như vậy, thú vị sao!
Chắc là bác sĩ Thương đã dùng chiêu gì đó cuốn lấy đội trưởng Khúc, xây dựng bề ngoài của quan hệ thân mật để không cho những cô gái khác tiếp cận đội trưởng Khúc, như vậy cô sẽ thật sự trở thành bạn gái của đội trưởng Khúc! Đúng là nhìn thì ngây thơ nhưng thực chất là bạch liên hoa!
Vương Tịnh cười khinh một cái rồi vội cúi đầu, không dám cho những người khác bắt gặp. Cô là người mới, quan hệ với đồng nghiệp đương nhiên không tốt bằng bác sĩ Thương, cô không muốn mọi người bị xa lánh.
"Bác sĩ Thương mang báo cáo đã đóng dấu đến đây, mọi người xem đi, sau đó kết hợp với kết quả kiểm tra hiện trường và báo cáo của khoa pháp chứng, trình bày suy nghĩ của mình." Khúc Mịch nói.
Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh anh đọc báo cáo, khi thì nhíu mày, khi thì rơi vào trầm tư.
Rất nhanh mọi người đã đọc xong tờ cuối cùng của báo cáo.
"Ý kiến của tôi là điều tra vụ án của Lý Đại Niên và vợ chồng Kim Hâm cùng nhau. Bọn họ dính dáng với nhau từ tờ vé số mười lăm năm trước đến bây giờ, chúng ta vừa phát hiện hài cốt của Lý Đại Niên thì vợ chồng Kim Hâm bị giết, trong đây chắc chắn có liên hệ." Lục Li giữ vững quan điểm của mình, "Người biết chân tướng năm đó chỉ còn lại Kim Chí Thành, trước mắt hắn mất tích. Tôi cảm thấy chỉ cần tìm được Kim Chí Thành, vụ án của Lý Đại Niên và vợ chồng Kim Hâm sẽ có bước đột phá, tất cả sẽ dễ giải quyết hơn."
"Cá nhân tôi cảm thấy Diệp Hồng rất khá nghi, có khả năng hung thủ của những vụ án này không phải cùng một người, có liên quan chỉ là trùng hợp mà thôi. Diệp Hồng gả vào nhà họ Kim như chim sẻ bao lên cành cao biến thành phượng hoàng. Theo tôi tìm hiểu, Kim Hâm vốn chọn con gái của ông chủ xí nghiệp thành phố kế bên, tuy gia cảnh không bằng nhà họ Kim nhưng nghe nói từng đi du học. Còn Sử Phượng Yến vốn định làm mai cho cháu gái để củng cố địa vị của mình trong nhà họ Kim. Trong tình hình như vậy, Diệp Hồng vẫn có thể gả vào nhà họ Kim, sau đó sinh được con trai, trong công việc cô ta cũng có biểu hiện xuất sắc, thái độ của Kim Hâm mới dần tốt lên. Nhưng Sử Phượng Yến vẫn rất hận Diệp Hồng. Tôi nghĩ cô ta có đủ lý do giết người. Hơn nữa hung thủ có vẻ rất hận Sử Phượng Hồng, sau khi bà ta chết vẫn liên tục dùng chùy sắt đánh bà ta. Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Diệp Hồng biết bố chồng sẽ đi công tác nên đã thúc đẩy chuyến đi Paris của mẹ chồng. Cô ta còn đưa con trai về nhà ngoại, bản thân cũng dọn ra ngoài, sau đó cho tất cả giúp việc nghỉ. Sau sự sắp xếp của cô ta, trong biệt thự chỉ còn hai vợ chồng Kim Hâm, như vậy cô ta sẽ có cơ hội ra tay. Để ngụy tạo thành vụ án liên hoàn, cô ta cố tình sử dụng chùy sắt giết vợ chồng Kim Hâm, còn giết cả thú cưng."
Suy đoán của Vương Nhân Phủ được Hách Minh ủng hộ, cậu ta cũng thấy Diệp Hồng rất đáng nghi.
Nhưng Mạnh Triết lại lắc đầu: "Tôi đồng ý việc Diệp Hồng có hiềm nghi rất lớn, nhưng chắc chắn cô ta không phải hung thủ. Bởi vì cô ta tăng ca ở công ty, sau đó về chung cư, còn cả việc buổi sáng ra sân bay đón khách đều có bảo vệ hoặc camera giám sát làm chứng, chi tiết về thời gian cô ta không nói dối. Thời điểm vợ chồng Kim Hâm tử vong là 22 giờ hôm qua, cô ta không có thời gian gây án. Hung thủ là kẻ biết rõ mọi thứ trong biệt thự, sau khi giết Kim Hâm ở phòng khách, hắn trực tiếp lên lầu đến phòng ngủ của Sử Phượng Yến. Có thể hắn từng tới biệt thự nhà họ Kim, hoặc là đã có người cung cấp thông tin cho hắn, nhưng dù thế nào thì cũng đều có khả năng liên quan đến Diệp Hồng. Do vậy tôi đều nghị giám sát Diệp Hồng 24/24!"
"Cậu tán thành suy đoán của đội phó Lục là Kim Chí Thành là hung thủ?" Vương Nhân Phủ không đồng ý với quan điểm của họ, "Sử Phượng Yến là mẹ kế, Kim Hâm là bố ruột, chuyện giết bố ruột người thường không làm ra được!"
"Kim Chí Thành không phải người bình thường, hắn có vấn đề về tâm lý." Lục Ly phản bác.
"Dù Kim Hâm giấu hắn ở đâu thì đều sẽ thuê nhân viên y tế hoặc hộ lý trông chừng, hắn cũng phải uống thuốc liên tục. Tôi nghĩ bệnh tình của hắn không nghiêm trọng tới mức giết bố ruột của mình." Hách Minh nói.
Thấy hai bên tranh chấp, Khúc Mịch lên tiếng: "Được rồi, nếu ý kiến của các cậu không thống nhất, vậy thì chia làm hai tổ điều tra đi, sau khi tra được manh mối thì tập hợp lại."
Anh cho mọi người tự hành động, Vương Tịnh và Lưu Tuấn cũng đi theo, Cố Thành ở lại văn phòng chờ chi viện.
Mọi người lần lượt rời đi, trong phòng họp cuối cùng chỉ còn lại Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch.
Thấy cô xem đi xem lại báo cáo, Khúc Mịch hỏi: "Sao thế? Em xem lâu như vậy, có phát hiện gì sao?"
Thương Dĩ Nhu không chỉ xem báo cáo, còn nghe cuộc họp của mọi người, cô cảm thấy có vài nghi ngờ.
"Thời điểm hung thủ vào biệt thự nhà họ Kim, chắc Kim Hâm đang ngồi ở sô pha. Theo vị trí thi thể Kim Hâm ngã xuống, ông ta không hề đứng dậy, thậm chí sau khi thấy người tới còn quay đầu đi. Việc này chứng minh điều gì?"
"Chứng minh hung thủ là người quen của Kim Hâm, hơn nữa còn rất quen." Khúc Mịch trả lời.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Hung thủ lấy chùy sắt ra đập vào gáy Kim Hâm, nhìn máu tươi trào ra bắn lên sô pha, chảy xuống đất, thậm chí lan đến chân hắn. Hắn lên lầu hai, trực tiếp tới phòng ngủ. Sử Phượng Yến đang định đi ngủ, hoặc là bà ta đã ngủ nhưng bị đánh thức. Bà ta tới cửa xem tình hình, lúc này hung thủ từ bên ngoài xông vào đánh bà ta chết trước, sau đó điên cuồng hành hạ thi thể. Tại sao hung thủ lại dừng lại ở hiện trường tầng một lâu như vậy? Hắn đã làm gì?"
"Hắn giết Kim Hâm là vì bị việc gì đó kích thích. Khi hắn thấy Kim Hâm ngã trong vũng máu, hắn sực tỉnh lại, sững sờ tại chỗ. Đến khi nhận ra mình đã giết người, hắn quyết định đi giết kẻ mình vẫn luôn muốn giết. Thế nên thi thể của Kim Hâm và Sử Phượng Yến mới có hai trạng thái khác nhau."
"Tại sao hung thủ lại hành hạ bộ phận sinh dục của Sử Phượng Yến nhiều hơn? Hơn nữa với thú cưng cũng thế?" Những vấn đề của Thương Dĩ Nhu đều vô cùng quan trọng, vả lại lúc thảo luận không ai nhắc tới.
Trong lòng Khúc Mịch sớm đã có đáp án, anh trả lời: "Hung thủ có vấn đề ở phương diện này, thậm chí là rất nghiêm trọng. Vấn đề hắn để ý ảnh hưởng trực tiếp tới tâm lý của hắn. Tôi to gan suy đoán hung thủ bị dị tật bẩm sinh, hoặc là sau này mới gặp vấn đề đó, hơn nữa còn liên quan đến thú cưng, do vậy hắn mới ngược đãi bộ phận sinh dục của Sử Phượng Yến và chó như vậy!"
"Anh biết ai là hung thủ sao?" Nghe Khúc Mịch phân tích, hai mắt Thương Dĩ Nhu sáng ngời, "Nghe anh nói có vẻ Kim Chí Thành rất đáng nghi! Nhưng bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Rất nhanh sẽ có cảm giác thôi."
"Tôi muốn về nhà cũ, không thể trì hoãn hơn nữa!"
"Hôm nay em mệt rồi, không hợp để làm thôi miên, về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đi với em." Khúc Mịch lái xe đưa Thương Dĩ Nhu về, sau đó quay trở lại đội hình sự, báo cáo của khoa pháp chứng đưa tới hơi trễ.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Khúc Mịch, dấu chân phát hiện ở biệt thự nhà họ Kim tương tự ở nhà họ Đồng, tuy hoa văn và chất liệu giày khác nhau nhưng số đo lại y hệt, điều này chứng minh chiều cao và cân nặng của hung thủ giống nhau, đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên!
Thông qua chứng cứ hiện có anh đã khái quát ra được bề ngoài của hung thủ, nhưng lại thiếu chứng cứ quan trọng nhất. Bây giờ đã tới lúc thôi miên Thương Dĩ Nhu, hơn nữa trạng thái của cô cũng đã cho phép thôi miên.
Thấy trời đã tối, Khúc Mịch vội về nhà. Anh không muốn trong tình hình như vậy tăng thêm áp lực cho cô. Buổi thôi miên ngày mai nhất định phải thành công, anh không cho phép bản thân lấy sức khỏe của cô ra đánh cược.
Thương Dĩ Nhu hình như đã quen với cuộc sống có anh, đang chờ anh về ăn tối.
/338
|