Khúc Mịch vừa kết thúc cuộc nói với Lục Li, Lưu Tuấn lại gọi điện tới.
"Đội trưởng Khúc, có thể không xử phạt đội phó Lục được không? Hôm đó Hoắc Thải Ni đến văn phòng muốn khai thác tin tức, còn lái xe máy theo dõi chúng tôi. Tôi thấy cô phóng viên kia có ý với đội phó Lục nên muốn tác thành bọn họ. Tôi cố tình đi chậm để cô ấy theo sát, nhưng đội phó Lục lại nói không thể để truyền thông xen vào, thế nên tôi tăng tốc cắt đuôi cô ấy, ai ngờ đâu cô ấy lại gặp tai nạn. Hôm sau cô ấy gọi điện cho đội phó Lục, nói đầu mình bị chấn động nhẹ. Để xin lỗi đội phó Lục đã qua nhà thăm hỏi, không biết sao lại bị chuốc say. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn cô ấy đã lên kế hoạch ngay từ đầu. Cô gái kia không hề đơn giản, chúng tôi đều bị cô ấy lừa."
"Các cậu? Việc này cậu cũng có phần mà dám cầu xin cho người khác hả!" Khúc Mịch lạnh giọng khiến Lưu Tuấn ở đầu bên kia sợ tới mức không dám nói nữa.
Thương Dĩ Nhu ở ngay bên cạnh nghe, nếu việc này đã liên quan đến cô, cô không thể mãi giữ im lặng, dù Khúc Mịch quyết định thế nào, cô cũng nên bày tỏ lập trường của mình.
"Đội phó Lục là con người nghiêm túc, nhưng anh ấy cũng rất tình cảm, phóng viên Hoắc lại là cô gái cuồng công việc, cũng giỏi nắm bắt nhược điểm của mọi người. Nếu bài cô ấy viết không phải sự thật thì đương nhiên độc giả không tin tưởng rồi. Còn về đội phó Lục, sơ suất của anh ấy cũng trong tình và lý."
"Lần đầu là trong tình và lý, lần thứ hai là ngu ngốc." Khúc Mịch vừa lên mạng vừa nói, "Lục Li làm việc nghiêm túc, còn có tinh thần không sợ khổ không sợ hy sinh, nhưng chính vì quá mềm lòng, không thể từ chối nước mắt và rượu phụ nữ mời là khuyết điểm trí mạng của cậu ta. Lần trước là Lưu Uyển Như, lần này là Hoắc Thải Ni, nếu cậu ta không thể khắc phục điểm yếu này, cậu ta không thể làm cảnh sát dài lâu."
"Nghe cứ như lãnh đạo tổng cấp công tác cuối năm của cấp dưới vậy." Đây là lần đầu Thương Dĩ Nhu phát hiện anh có mặt này, "Thôi, anh là lãnh đạo anh tự quyết định đi. Báo chiều Đại Dương đúng không? Không biết siêu thị dưới lầu có bán không?"
"Dưới lầu đang có phóng viên, em đừng ra ngoài." Khúc Mịch cau mày đọc tin tức trên web, thấy cô đến gần thì lập tức đóng laptop lại.
Thương Dĩ Nhu gật đầu, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn ra thấy Khúc Mịch còn đang xem máy tính thì xuống bếp.
"Cũng không thể cứ ở nhà mãi. Anh xuống siêu thị dưới lầu mua bịch muối đi, tiện thể xem đám phóng viên đó đi chưa." Thương Dĩ Nhu nghiêng đầu nói ra ngoài phòng khách.
Cô nghe tiếng Khúc Mịch nhận lời, sau đó là tiếng đóng cửa. Cô vội vàng ra phòng khách, thấy laptop Khúc Mịch đang dùng vẫn trong trạng thái chờ.
Cô do dự, run rẩy vươn tay, cuối cùng vẫn cầm lấy con chuột.
Đúng lúc này, một bàn tay to đột nhiên giữ tay cô lại.
"Tôi nhớ dưới bếp còn một bịch muối. Khúc Mịch trầm giọng, tay vẫn chưa buông.
"Giả ngốc đúng lúc sẽ khiến người dễ chịu hơn." Thương Dĩ Nhu có cảm giác ở trước mặt anh, cô rất ngốc, thậm chí IQ giảm xuống còn bằng 0.
"Câu này phải để tôi nói với em mới đúng." Anh kéo cô ngồi xuống, "Trong đây có ảnh chụp cảnh bố mẹ em bị giết hại, nếu em chắc chắn muốn xem, có tôi ở bên em sẽ thoải mái hơn. Em nghĩ kỹ chưa?"
Thương Dĩ Nhu đấu tranh nội tâm. Rất lâu sau, cô mới trịnh trọng gật đầu.
Anh buông tay, mắt nhìn cô chằm chằm, chú ý từng biểu cảm và phản ứng của cô.
Thương Dĩ Nhu chạm vào con chuột, màn hình lập tức sáng lên, đập vào mắt cô là tiêu đề bản tin, điều này khiến cô cũng bớt căng thẳng. Cô thật sự không biết nếu phải đột ngột đối diện với ảnh chụp cảnh bố mẹ bị giết hại, cô sẽ như thế nào.
Thấy cô không kích động, Khúc Mịch thầm thở phào.
Trong bảng tin miêu tả và phân tích điểm tương tự của hai vụ án, từ ngữ vô cùng chuyên nghiệp, nhưng ít nhất đây là sự thật, cách hành văn khá khách quan, những điều này vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Thương Dĩ Nhu.
Bài viết rất dài, tổng cộng có mười trang, đến trang thứ năm bắt đầu có hình ảnh. Tay Thương Dĩ Nhu run rẩy xem lướt qua ảnh chụp Đồng Huy và Vương Tuệ, khi kéo đến bức ảnh năm xưa, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Ký ức mười lăm năm trước lập tức ùa về, cô nhìn thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa đứng chân trần giữa vũng máu. Mặt cô bé tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn, ngơ ngác gọi điện cảnh sát.
Đột nhiên cô bé ấy hét lên, rồi cứ thế ngã xuống đất.
"Dĩ Nhu! Em tỉnh táo lại đi!" Thấy hai mắt cô bắt đầu mơ màng. Khúc Mịch vội giữ lấy hai vai cô, liên tục gọi.
Một lúc sau, đôi mắt cô bắt đầu có tiêu cự trở lại, ngay sau đó nước mắt cứ tuôn ra.
Anh đọc bệnh án của Thương Dĩ Nhu ba bốn lần, phát hiện có một điểm vô cùng kỳ lạ, đó là trong tám năm suy sụp, cô không hề khóc, kể cả sau này ông bà nội và ông bà ngoại cô lần lượt qua đời.
Bao nhiêu năm qua, cô đều che giấu cảm xúc thật của mình, bây giờ khóc được sẽ có hỗ trợ cho việc điều trị cho cô.
Khúc Mịch không nói gì, cứ để cho cô khóc.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là khóc mệt rồi, Thương Dĩ Nhu thiếp đi. Khúc Mịch bế cô lên, cô không hề giãy giụa nhưng cứ không ngừng nức nở.
Nhìn Thương Dĩ Nhu như cô mèo cuộn tròn trong lòng mình, trái tim Khúc Mịch đau đớn. Có thể anh biết trải qua biến cố gia đình Thương Dĩ Nhu đã đau đớn thế nào, nhưng lại không thể trải nghiệm nỗi đau này. Nỗi đau này cô chỉ có thể chịu đựng một mình.
"Tất cả đau khổ, bất an, sợ hãi đều theo nước mắt ra ngoài hết đi. Sau này cuộc sống của em sẽ luôn tràn ngập ánh mặt trời, sẽ không còn ai có thể tổn thương em nữa. Người em quan tâm sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Ngủ đi, tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."
Khúc Mịch ngồi bên mép giường nhìn Thương Dĩ Nhu ngủ. Anh nắm chặt tay cô, duỗi tay giúp cô lau đi nước mắt còn treo trên lông mi.
...
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Thương Dĩ Nhu tỉnh dậy, bụng cũng bắt đầu đánh trống. Bao nhiêu dồn nén tích tụ trong lòng cuối cùng cũng thoát ra, thảo nào lại có cảm giác tiêu hao thể lực như vậy.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, cô thở dài: "Xấu quá!"
"Bác sĩ Thương, không tính đôi mắt thì em vẫn... Ưa nhìn đấy!" Khúc Mịch trêu ghẹo.
Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy anh đang đứng dựa vào cửa.
Ưa nhìn? Đây có khác nào nói cô không phải mỹ nhân, nhìn lâu mới miễn cưỡng thấy ổn thôi?
"Tôi đang không có tâm trạng, lời khen trái lương tâm của anh tôi không quan tâm đâu." Thương Dĩ Nhu bĩu môi bước ra khỏi WC.
Cháo trong bếp đã nấu sẵn, bên cạnh còn có dưa chua và bánh bao chiên.
Con người ta lúc bệnh ăn cháo dễ tiêu hóa nhất, còn giúp cơ thể nhanh chóng khỏe lại. Nhưng Thương Dĩ Nhu lại không thích những món này, cô cảm thấy chúng vô vị như cuộc sống của cô vậy, mỗi ngày không ở cục cảnh sát thì ở nhà, cùng lắm thì đi siêu thị mua nhu yếu phẩm. Từ giờ trở đi, cô muốn có một cuộc sống mới.
"Có thể nghĩ cách cắt đuôi phóng viên không, tôi muốn ra ngoài ăn." Thương Dĩ Nhu thương lượng với Khúc Mịch.
"Tôi sẽ đi cửa chính thu hút bọn họ, em giả trang đi cửa hông ra ngoài. Theo quan sát của tôi cửa hông khu chung cư nhà em lúc nào cũng có taxi. Em ra ngoài cứ lên thẳng taxi, sau đó chúng ta gọi điện hẹn nhau." Quả nhiên anh mắc bệnh nghề nghiệp, ngay cả xung quanh nhà cô có gì cũng quan sát.
Thương Dĩ Nhu lập tức đi thay một bộ đồ vận động, đầu đội mũ lưỡi trai, tóc cột đuôi ngựa, vai đeo balo.
Trông cô lúc này giống hệt học sinh cấp ba vậy. Nếu không quen biết, sẽ chẳng ai nghĩ cô là một nữ pháp y.
"Đội trưởng Khúc, có thể không xử phạt đội phó Lục được không? Hôm đó Hoắc Thải Ni đến văn phòng muốn khai thác tin tức, còn lái xe máy theo dõi chúng tôi. Tôi thấy cô phóng viên kia có ý với đội phó Lục nên muốn tác thành bọn họ. Tôi cố tình đi chậm để cô ấy theo sát, nhưng đội phó Lục lại nói không thể để truyền thông xen vào, thế nên tôi tăng tốc cắt đuôi cô ấy, ai ngờ đâu cô ấy lại gặp tai nạn. Hôm sau cô ấy gọi điện cho đội phó Lục, nói đầu mình bị chấn động nhẹ. Để xin lỗi đội phó Lục đã qua nhà thăm hỏi, không biết sao lại bị chuốc say. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn cô ấy đã lên kế hoạch ngay từ đầu. Cô gái kia không hề đơn giản, chúng tôi đều bị cô ấy lừa."
"Các cậu? Việc này cậu cũng có phần mà dám cầu xin cho người khác hả!" Khúc Mịch lạnh giọng khiến Lưu Tuấn ở đầu bên kia sợ tới mức không dám nói nữa.
Thương Dĩ Nhu ở ngay bên cạnh nghe, nếu việc này đã liên quan đến cô, cô không thể mãi giữ im lặng, dù Khúc Mịch quyết định thế nào, cô cũng nên bày tỏ lập trường của mình.
"Đội phó Lục là con người nghiêm túc, nhưng anh ấy cũng rất tình cảm, phóng viên Hoắc lại là cô gái cuồng công việc, cũng giỏi nắm bắt nhược điểm của mọi người. Nếu bài cô ấy viết không phải sự thật thì đương nhiên độc giả không tin tưởng rồi. Còn về đội phó Lục, sơ suất của anh ấy cũng trong tình và lý."
"Lần đầu là trong tình và lý, lần thứ hai là ngu ngốc." Khúc Mịch vừa lên mạng vừa nói, "Lục Li làm việc nghiêm túc, còn có tinh thần không sợ khổ không sợ hy sinh, nhưng chính vì quá mềm lòng, không thể từ chối nước mắt và rượu phụ nữ mời là khuyết điểm trí mạng của cậu ta. Lần trước là Lưu Uyển Như, lần này là Hoắc Thải Ni, nếu cậu ta không thể khắc phục điểm yếu này, cậu ta không thể làm cảnh sát dài lâu."
"Nghe cứ như lãnh đạo tổng cấp công tác cuối năm của cấp dưới vậy." Đây là lần đầu Thương Dĩ Nhu phát hiện anh có mặt này, "Thôi, anh là lãnh đạo anh tự quyết định đi. Báo chiều Đại Dương đúng không? Không biết siêu thị dưới lầu có bán không?"
"Dưới lầu đang có phóng viên, em đừng ra ngoài." Khúc Mịch cau mày đọc tin tức trên web, thấy cô đến gần thì lập tức đóng laptop lại.
Thương Dĩ Nhu gật đầu, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn ra thấy Khúc Mịch còn đang xem máy tính thì xuống bếp.
"Cũng không thể cứ ở nhà mãi. Anh xuống siêu thị dưới lầu mua bịch muối đi, tiện thể xem đám phóng viên đó đi chưa." Thương Dĩ Nhu nghiêng đầu nói ra ngoài phòng khách.
Cô nghe tiếng Khúc Mịch nhận lời, sau đó là tiếng đóng cửa. Cô vội vàng ra phòng khách, thấy laptop Khúc Mịch đang dùng vẫn trong trạng thái chờ.
Cô do dự, run rẩy vươn tay, cuối cùng vẫn cầm lấy con chuột.
Đúng lúc này, một bàn tay to đột nhiên giữ tay cô lại.
"Tôi nhớ dưới bếp còn một bịch muối. Khúc Mịch trầm giọng, tay vẫn chưa buông.
"Giả ngốc đúng lúc sẽ khiến người dễ chịu hơn." Thương Dĩ Nhu có cảm giác ở trước mặt anh, cô rất ngốc, thậm chí IQ giảm xuống còn bằng 0.
"Câu này phải để tôi nói với em mới đúng." Anh kéo cô ngồi xuống, "Trong đây có ảnh chụp cảnh bố mẹ em bị giết hại, nếu em chắc chắn muốn xem, có tôi ở bên em sẽ thoải mái hơn. Em nghĩ kỹ chưa?"
Thương Dĩ Nhu đấu tranh nội tâm. Rất lâu sau, cô mới trịnh trọng gật đầu.
Anh buông tay, mắt nhìn cô chằm chằm, chú ý từng biểu cảm và phản ứng của cô.
Thương Dĩ Nhu chạm vào con chuột, màn hình lập tức sáng lên, đập vào mắt cô là tiêu đề bản tin, điều này khiến cô cũng bớt căng thẳng. Cô thật sự không biết nếu phải đột ngột đối diện với ảnh chụp cảnh bố mẹ bị giết hại, cô sẽ như thế nào.
Thấy cô không kích động, Khúc Mịch thầm thở phào.
Trong bảng tin miêu tả và phân tích điểm tương tự của hai vụ án, từ ngữ vô cùng chuyên nghiệp, nhưng ít nhất đây là sự thật, cách hành văn khá khách quan, những điều này vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Thương Dĩ Nhu.
Bài viết rất dài, tổng cộng có mười trang, đến trang thứ năm bắt đầu có hình ảnh. Tay Thương Dĩ Nhu run rẩy xem lướt qua ảnh chụp Đồng Huy và Vương Tuệ, khi kéo đến bức ảnh năm xưa, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Ký ức mười lăm năm trước lập tức ùa về, cô nhìn thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa đứng chân trần giữa vũng máu. Mặt cô bé tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn, ngơ ngác gọi điện cảnh sát.
Đột nhiên cô bé ấy hét lên, rồi cứ thế ngã xuống đất.
"Dĩ Nhu! Em tỉnh táo lại đi!" Thấy hai mắt cô bắt đầu mơ màng. Khúc Mịch vội giữ lấy hai vai cô, liên tục gọi.
Một lúc sau, đôi mắt cô bắt đầu có tiêu cự trở lại, ngay sau đó nước mắt cứ tuôn ra.
Anh đọc bệnh án của Thương Dĩ Nhu ba bốn lần, phát hiện có một điểm vô cùng kỳ lạ, đó là trong tám năm suy sụp, cô không hề khóc, kể cả sau này ông bà nội và ông bà ngoại cô lần lượt qua đời.
Bao nhiêu năm qua, cô đều che giấu cảm xúc thật của mình, bây giờ khóc được sẽ có hỗ trợ cho việc điều trị cho cô.
Khúc Mịch không nói gì, cứ để cho cô khóc.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là khóc mệt rồi, Thương Dĩ Nhu thiếp đi. Khúc Mịch bế cô lên, cô không hề giãy giụa nhưng cứ không ngừng nức nở.
Nhìn Thương Dĩ Nhu như cô mèo cuộn tròn trong lòng mình, trái tim Khúc Mịch đau đớn. Có thể anh biết trải qua biến cố gia đình Thương Dĩ Nhu đã đau đớn thế nào, nhưng lại không thể trải nghiệm nỗi đau này. Nỗi đau này cô chỉ có thể chịu đựng một mình.
"Tất cả đau khổ, bất an, sợ hãi đều theo nước mắt ra ngoài hết đi. Sau này cuộc sống của em sẽ luôn tràn ngập ánh mặt trời, sẽ không còn ai có thể tổn thương em nữa. Người em quan tâm sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Ngủ đi, tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."
Khúc Mịch ngồi bên mép giường nhìn Thương Dĩ Nhu ngủ. Anh nắm chặt tay cô, duỗi tay giúp cô lau đi nước mắt còn treo trên lông mi.
...
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Thương Dĩ Nhu tỉnh dậy, bụng cũng bắt đầu đánh trống. Bao nhiêu dồn nén tích tụ trong lòng cuối cùng cũng thoát ra, thảo nào lại có cảm giác tiêu hao thể lực như vậy.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, cô thở dài: "Xấu quá!"
"Bác sĩ Thương, không tính đôi mắt thì em vẫn... Ưa nhìn đấy!" Khúc Mịch trêu ghẹo.
Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy anh đang đứng dựa vào cửa.
Ưa nhìn? Đây có khác nào nói cô không phải mỹ nhân, nhìn lâu mới miễn cưỡng thấy ổn thôi?
"Tôi đang không có tâm trạng, lời khen trái lương tâm của anh tôi không quan tâm đâu." Thương Dĩ Nhu bĩu môi bước ra khỏi WC.
Cháo trong bếp đã nấu sẵn, bên cạnh còn có dưa chua và bánh bao chiên.
Con người ta lúc bệnh ăn cháo dễ tiêu hóa nhất, còn giúp cơ thể nhanh chóng khỏe lại. Nhưng Thương Dĩ Nhu lại không thích những món này, cô cảm thấy chúng vô vị như cuộc sống của cô vậy, mỗi ngày không ở cục cảnh sát thì ở nhà, cùng lắm thì đi siêu thị mua nhu yếu phẩm. Từ giờ trở đi, cô muốn có một cuộc sống mới.
"Có thể nghĩ cách cắt đuôi phóng viên không, tôi muốn ra ngoài ăn." Thương Dĩ Nhu thương lượng với Khúc Mịch.
"Tôi sẽ đi cửa chính thu hút bọn họ, em giả trang đi cửa hông ra ngoài. Theo quan sát của tôi cửa hông khu chung cư nhà em lúc nào cũng có taxi. Em ra ngoài cứ lên thẳng taxi, sau đó chúng ta gọi điện hẹn nhau." Quả nhiên anh mắc bệnh nghề nghiệp, ngay cả xung quanh nhà cô có gì cũng quan sát.
Thương Dĩ Nhu lập tức đi thay một bộ đồ vận động, đầu đội mũ lưỡi trai, tóc cột đuôi ngựa, vai đeo balo.
Trông cô lúc này giống hệt học sinh cấp ba vậy. Nếu không quen biết, sẽ chẳng ai nghĩ cô là một nữ pháp y.
/338
|