Tới cửa nhà, Khúc Mịch lục tìm chìa khóa mở cửa, đột nhiên có một tờ 50 tệ rơi ra.
Thương Dĩ Nhu thấy thế cau mày hỏi: "Không phải anh vẫn còn tiền sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi đâu có nói mình chỉ cầm 15 tệ. Ly trà sữa trân châu đó to quá, ông chủ còn cho nhiều đá, tôi nghĩ một mình em chắc chắn uống không hết." Khúc Mịch tỏ ra đương nhiên, mở cửa vào nhà.
Thôi được, cô không nên dùng tư duy của người bình thường phỏng đoán suy nghĩ của anh thì hơn!
Thương Dĩ Nhu vào nhà, việc đầu tiên làm là tắm rửa, Khúc Mịch xuống bếp gọt trái cây. Di động của anh đổ chuông, thấy là Lục Li gọi, anh lập tức ra ban công nghe máy, thuận tiện hút điếu thuốc: "Nói đi, tôi nghe."
"Tôi đã gọi điện cho chú của bác sĩ Thương, tìm hiểu sự việc năm đó. Ông ấy nói khi bác sĩ Thương tỉnh dậy sau cơn ác mộng luôn kêu tay trái. Sau này, ông ấy điều trị cho bác sĩ Thương một thời gian, cô ấy không nói nữa. Ông Thương cũng từng hỏi bác sĩ Thương nhưng cô ấy hình như không nhớ cớ việc như vậy. Đội trưởng Khúc, theo anh..." Lục Li do dự không nói tiếp.
"Vậy chứng minh tay trái của hung thủ đã cho bác sĩ Thương ấn tượng rất sâu, có thể hắn cầm hung khí bằng tay trái, hoặc là tay trái của hắn khác với người bình thường. Cậu điều tra những chi tiết khác đi, việc này chờ một thời gian nữa rồi nói. Bác sĩ Thương không thể chịu kích thích quá lớn, đến giờ vẫn chưa thể để cô ấy tham dự."
"Tôi hiểu rồi." Lục Li ở đầu bên kia gật đầu, "Ngoài ra chúng tôi đã điều tra các mối quan hệ của nhà họ Thương và nhà họ Đồng, không có phát hiện người thân bạn bè nào chung, thậm chí là kẻ thù. Có điều Đồng Huy là tên nhậu nhẹt cờ bạc gái gú, nghe nói còn đi vay nặng lãi, lúc tết bị người ta tìm đến nhà đòi nợ, trước cửa nhà còn bị phun sơn chữ 'chết' khiến họ sợ tới mức cả lễ tết không dám bước ra ngoài. Hơn nữa Đồng Huy và Vương Tịnh đều là những người tái hôn, Vương Tiểu Nhã là con gái riêng của Vương Tịnh. Đồng Huy và vợ trước có một đứa con trai, cũng năm tuổi như Vương Tiểu Nhã. Đồng Huy suốt ngày bạo hành gia đình nên vợ trước không chịu nổi, dẫn theo con trai bỏ nhà ra đi. Tôi còn nghe nói nhà họ đang ở là do vợ trước mua, sau khi ly hôn, bố vợ hắn cùng anh vợ tới cửa đòi nhà, ồn ào đến mức cảnh sát phải đứng ra giải quyết. Sau này bọn họ âm thầm thương lượng, xử lý thế nào thì không biết?"
"Có phát hiện gì ở công trường gần đó không?" Khúc Mịch không có hứng thú với những mâu thuẫn gia đình, "Công việc điều tra nhà họ Đồng có thể nhờ cảnh sát nhân dân hỗ trợ, cậu cùng mọi người ở đội hình sự tập trung điều tra những công nhân ở nơi khác đến làm công hoặc không có nghề nghiệp. Vụ án này tương tự vụ án mười lăm năm trước, cậu đi điều tra khu vực gần nhà họ Thương năm xưa đi."
"Được, tôi biết rồi." Lục Li cúp máy.
Khúc Mịch vừa quay lại phòng khách thì thấy di động của Thương Dĩ Nhu đổ chuông, trên màn hình thông báo là số ở Canada.
Anh do dự mấy giây, sau đó bắt máy: "Chào chú Thương, cháu là Khúc Mịch, bạn trai của Dĩ Nhu."
Người ở đầu kinh ngạc: "Sao tôi chưa từng nghe Tiểu Nhu nói mình có bạn trai vậy? Cái tên Khúc Mịch nghe cũng quen quen."
Giọng của chú Thương hùng hậu, vừa nghe liền biết đó là một người đàn ông lực lưỡng.
"Thật ra cô ấy cũng không biết mình có người bạn trai này." Khúc Mịch cười khổ, "Chú cũng biết tính cách của Dĩ Nhu rồi, trong chuyện tình cảm EQ của cô ấy thấp lắm, hơn nữa còn kháng cự việc người khác đến gần. Chuyện thời thơ ấu đã tạo thành vết thương rất lớn trong lòng cô ấy, cháu nghĩ vết thương này đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn."
"Tiểu Nhu đâu?"
"À, bọn cháu mới đi dạo vừa về, cô ấy đang tắm. Chắc chú cũng biết cô ấy có thói ở sạch, đi đâu về cũng phải tắm rửa thay đồ." Khúc Mịch nhìn cửa phòng vệ sinh, bên trong có tiếng nước chảy, có vẻ trong chốc lát Thương Dĩ Nhu không thể ra ngoài.
"Xem ra cậu rất hiểu Tiểu Nhu." Chú Thương nói, "Không ngờ Tiểu Nhu lại cho cậu ở trong nhà, còn đi dạo với cậu, hẳn là đã chấp nhận cậu rồi. Nhưng con bé vẫn luôn khóa chặt trái tim mình, cũng không dám nhìn thẳng vào sự thật anh trai và chị dâu tôi đã không còn, nhất là ông bà nội và ông bà ngoại lần lượt mất đi cũng tạo ảnh hưởng đến tâm lý của con bé. Tôi nghe nói Nam Giang mới xảy ra một vụ án tương tự vụ anh trai và chị dâu tôi bị giết hại. Tôi lo con bé không thể chấp nhận, nếu nó không thể đứng vững, e rằng rất khó chữa lành."
"Chú yên tâm, cháu sẽ ở bên cô ấy. Bây giờ cảm xúc của cô ấy vô cùng ổn định, hơn nữa đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần đối diện với việc năm đó, mọi thứ đang phát triển theo hướng rất tốt."
"Tôi chỉ sợ con bé quá mạnh mẽ, còn sốt ruột tìm hung thủ thay bố mẹ, quá tạo áp lực cho mình. Xem ra tôi phải về nước rồi, nhưng nhanh nhất cũng phải sau một tuần nữa. Trong một tuần tới, cậu cố gắng đừng để Tiểu Nhu tiếp xúc với án mạng, chờ tôi về rồi nói."
Nghe chú Thương nói sắp về nước, Khúc Mịch cau mày. Không phải anh muốn cản trở người thân gặp lại nhau, chỉ là khó khăn lắm Thương Dĩ Nhu mới đồng ý cho anh vào nhà, nếu chú Thương tới, anh chắc chắn sẽ bị đuổi đi, cơ hội tiếp cận Thương Dĩ Nhu sẽ không còn nữa.
Hơn nữa cách điều trị của chú Thương theo hướng bảo thủ, bắt Thương Dĩ Nhu lảng tránh sự thật không phải việc tốt, anh không tán đồng phương pháp này.
"Chú Thương, nếu là chú cháu sẽ không về vào lúc này."
Chú Thương sửng sốt: "Chàng trai, tại sao vậy?"
"Bởi vì phương án điều trị của chú không hợp với Dĩ Nhu, bỏ công việc để về nước cũng không phải hành động sáng suốt."
"Chàng trai, có vẻ như cậu đã tìm được bác sĩ tâm lý tốt hơn cho Tiểu Nhu rồi đúng không? Tôi nói cậu nghe, không có bác sĩ tâm lý nào hiểu tình hình của Tiểu Nhu, hiểu cảm xúc của Tiểu Nhu hơn tôi đâu. Con bé có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, đây là điều kiện quan trọng nhất của một cuộc điều trị thành công!"
"Nhưng theo cháu biết tám năm trước chú điều trị cho Dĩ Nhu không thành công lắm."
"Chàng trai trẻ, ăn nói đừng cuồng vọng quá, nhất là với người lớn!" Chú Thương tức giận.
Ông không biết thanh niên này từ đâu chạy ra nghe điện thoại của cháu gái mình, còn vào nhà cô ấy. Vốn dĩ ông chỉ lo cho bệnh tình của cháu gái, bây giờ còn phải lo cô ấy bị đàn ông tồi lừa gạt.
"Chú đừng giận, là một bác sĩ tâm lý, giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh là việc cơ bản nhất." Khúc Mịch giải thích, "Chú xem, chỉ cần nhắc tới Dĩ Nhu, chú lại bị cảm xúc của mình chi phối. Cháu biết chúng là tiến sĩ tâm lý học, từng là giáo sư ở đại học XX, phát biểu rất nhiều luận văn. Bài nghiên cứu nguyên nhân và khuynh hướng khống chế nhân cách con người của chú cháu đã đọc nhiều lần, rất có sức thuyết phục."
Chú Thương nghe vậy lập tức hết giận, nghi ngờ hỏi: "Xem ra cậu cũng có nghiên cứu về tâm lý học. Có phải cậu học chuyên ngành tâm lý học không? Tốt nghiệp trường nào?"
"Cháu tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học đại học XX."
"Đại học XX?" Chú Thương suy nghĩ chốc lát, lại hỏi, "Dương Hoài Cẩn là thầy của cậu đúng không? Cậu tên gì?"
"Cháu tên Khúc Mịch, thầy Dương là thầy của cháu."
"Thảo nào tôi lại thấy tên cậu quen quen. Ngày xưa Dương Hoài Cẩn cứ nhắc với tôi về cậu, nói cậu là thiên tài tâm lý học duy nhất mà ông ấy từng gặp. Những bài phát biểu được đăng trên tạp chí chuyên ngành của cậu tôi cũng có đọc, không tệ, rất có tương lai!"
Khúc Mịch khẽ cười: "Chú Thương, bây giờ chú có thể yên tâm giao Dĩ Nhu cho cháu rồi chứ? Tuy trong lĩnh vực tâm lý học cháu không phải người giỏi nhất nhưng cháu chắc chắn mình là bác sĩ phù hợp với Dĩ Nhu nhất. Cháu sẽ liên tục báo cáo với chú tình hình của Dĩ Nhu, bất cứ lúc nào chú cũng có thể về nước."
"Được." Chú Thương chần chờ rất lâu mới đồng ý.
Khúc Mịch nói đúng, vì quan hệ thân thích, nhà họ Thương chỉ còn hai chú cháu, ông thường khó tránh những lúc quá căng thẳng. Năm xưa Thương Dĩ Nhu khăng khăng đòi về Nam Giang học ngành pháp y, ông rất không đồng ý, nhưng vì cô quá kiên trì, ông phải xin nghỉ phép về nước cùng cô một năm, thấy Thương Dĩ Nhu có thể sống bình thường mới yên tâm về Canada.
Hằng năm ông đều phải về nước hai ba lần, khi Thương Dĩ Nhu rảnh cũng phải về Canada.
Nhưng có ai ngờ chuyện cũ gần như bị lãng quên lại vì một vụ án tương tự mà bị đào lại.
Vừa nhận được điện thoại của đội hình sự, chú Thương lập tức sốt ruột. Với trạng thái bây giờ của ông thật sự không phù hợp làm bác sĩ tâm lý cho Thương Dĩ Nhu. Bị tình cảm ràng buộc quá nhiều sẽ khiến phán đoán của ông có quá nhiều tính chủ quan, điều này đương nhiên sẽ không có lợi cho bệnh tình của cô.
Hơn nữa Khúc Mịch còn là học trò giỏi của Dương Hoài Cẩn, trong phạm vi tâm lý học có thể tin được.
"Trông cậu có vẻ thích Tiểu Nhu. Nếu đã vậy, cậu chắc mình có thể dùng góc độ khách quan nhìn vào bệnh tình của con bé không?" Chú Thương hỏi tiếp.
"Chú yên tâm, cháu có thể tách biệt rạch ròi cuộc sống cá nhân và công việc." Khúc Mịch khẳng định, "Trước đây cháu từ nước ngoài về, để tiếp xúc gần với bệnh nhân tâm thần, cháu đã tự vào bệnh viện tâm thần ở đó ba năm. Trong ba năm này, cháu từ không bệnh thành có bệnh, sau đó từ có bệnh thành khỏi hẳn, cháu hoàn toàn có thể khống chế cảm xúc của mình. Đối với bản thân mình còn thế, cháu tin mình có thể khách quan nhìn nhận bệnh tình của Dĩ Nhu."
"Được, tôi giao Dĩ Nhu cho cậu." Trong điện thoại chú Thương im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý."
"Chú yên tâm, chờ việc này kết thúc, cháu sẽ đưa Dĩ Nhu tới Canada thăm gia đình."
Cuộc trò chuyện không ngắn, Khúc Mịch vừa cúp máy, Thương Dĩ Nhu cũng từ nhà vệ sinh đi ra.
"Làm gì đấy?" Thấy anh đứng ngoài ban công, Thương Dĩ Nhu thuận miệng hỏi.
Khúc Mịch cất di động vào túi: "Mới nghe điện thoại, chú gọi."
À, chú người ta gọi điện, người ngoài như cô tốt nhất không nên hỏi nhiều.
Thương Dĩ Nhu thấy thế cau mày hỏi: "Không phải anh vẫn còn tiền sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi đâu có nói mình chỉ cầm 15 tệ. Ly trà sữa trân châu đó to quá, ông chủ còn cho nhiều đá, tôi nghĩ một mình em chắc chắn uống không hết." Khúc Mịch tỏ ra đương nhiên, mở cửa vào nhà.
Thôi được, cô không nên dùng tư duy của người bình thường phỏng đoán suy nghĩ của anh thì hơn!
Thương Dĩ Nhu vào nhà, việc đầu tiên làm là tắm rửa, Khúc Mịch xuống bếp gọt trái cây. Di động của anh đổ chuông, thấy là Lục Li gọi, anh lập tức ra ban công nghe máy, thuận tiện hút điếu thuốc: "Nói đi, tôi nghe."
"Tôi đã gọi điện cho chú của bác sĩ Thương, tìm hiểu sự việc năm đó. Ông ấy nói khi bác sĩ Thương tỉnh dậy sau cơn ác mộng luôn kêu tay trái. Sau này, ông ấy điều trị cho bác sĩ Thương một thời gian, cô ấy không nói nữa. Ông Thương cũng từng hỏi bác sĩ Thương nhưng cô ấy hình như không nhớ cớ việc như vậy. Đội trưởng Khúc, theo anh..." Lục Li do dự không nói tiếp.
"Vậy chứng minh tay trái của hung thủ đã cho bác sĩ Thương ấn tượng rất sâu, có thể hắn cầm hung khí bằng tay trái, hoặc là tay trái của hắn khác với người bình thường. Cậu điều tra những chi tiết khác đi, việc này chờ một thời gian nữa rồi nói. Bác sĩ Thương không thể chịu kích thích quá lớn, đến giờ vẫn chưa thể để cô ấy tham dự."
"Tôi hiểu rồi." Lục Li ở đầu bên kia gật đầu, "Ngoài ra chúng tôi đã điều tra các mối quan hệ của nhà họ Thương và nhà họ Đồng, không có phát hiện người thân bạn bè nào chung, thậm chí là kẻ thù. Có điều Đồng Huy là tên nhậu nhẹt cờ bạc gái gú, nghe nói còn đi vay nặng lãi, lúc tết bị người ta tìm đến nhà đòi nợ, trước cửa nhà còn bị phun sơn chữ 'chết' khiến họ sợ tới mức cả lễ tết không dám bước ra ngoài. Hơn nữa Đồng Huy và Vương Tịnh đều là những người tái hôn, Vương Tiểu Nhã là con gái riêng của Vương Tịnh. Đồng Huy và vợ trước có một đứa con trai, cũng năm tuổi như Vương Tiểu Nhã. Đồng Huy suốt ngày bạo hành gia đình nên vợ trước không chịu nổi, dẫn theo con trai bỏ nhà ra đi. Tôi còn nghe nói nhà họ đang ở là do vợ trước mua, sau khi ly hôn, bố vợ hắn cùng anh vợ tới cửa đòi nhà, ồn ào đến mức cảnh sát phải đứng ra giải quyết. Sau này bọn họ âm thầm thương lượng, xử lý thế nào thì không biết?"
"Có phát hiện gì ở công trường gần đó không?" Khúc Mịch không có hứng thú với những mâu thuẫn gia đình, "Công việc điều tra nhà họ Đồng có thể nhờ cảnh sát nhân dân hỗ trợ, cậu cùng mọi người ở đội hình sự tập trung điều tra những công nhân ở nơi khác đến làm công hoặc không có nghề nghiệp. Vụ án này tương tự vụ án mười lăm năm trước, cậu đi điều tra khu vực gần nhà họ Thương năm xưa đi."
"Được, tôi biết rồi." Lục Li cúp máy.
Khúc Mịch vừa quay lại phòng khách thì thấy di động của Thương Dĩ Nhu đổ chuông, trên màn hình thông báo là số ở Canada.
Anh do dự mấy giây, sau đó bắt máy: "Chào chú Thương, cháu là Khúc Mịch, bạn trai của Dĩ Nhu."
Người ở đầu kinh ngạc: "Sao tôi chưa từng nghe Tiểu Nhu nói mình có bạn trai vậy? Cái tên Khúc Mịch nghe cũng quen quen."
Giọng của chú Thương hùng hậu, vừa nghe liền biết đó là một người đàn ông lực lưỡng.
"Thật ra cô ấy cũng không biết mình có người bạn trai này." Khúc Mịch cười khổ, "Chú cũng biết tính cách của Dĩ Nhu rồi, trong chuyện tình cảm EQ của cô ấy thấp lắm, hơn nữa còn kháng cự việc người khác đến gần. Chuyện thời thơ ấu đã tạo thành vết thương rất lớn trong lòng cô ấy, cháu nghĩ vết thương này đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn."
"Tiểu Nhu đâu?"
"À, bọn cháu mới đi dạo vừa về, cô ấy đang tắm. Chắc chú cũng biết cô ấy có thói ở sạch, đi đâu về cũng phải tắm rửa thay đồ." Khúc Mịch nhìn cửa phòng vệ sinh, bên trong có tiếng nước chảy, có vẻ trong chốc lát Thương Dĩ Nhu không thể ra ngoài.
"Xem ra cậu rất hiểu Tiểu Nhu." Chú Thương nói, "Không ngờ Tiểu Nhu lại cho cậu ở trong nhà, còn đi dạo với cậu, hẳn là đã chấp nhận cậu rồi. Nhưng con bé vẫn luôn khóa chặt trái tim mình, cũng không dám nhìn thẳng vào sự thật anh trai và chị dâu tôi đã không còn, nhất là ông bà nội và ông bà ngoại lần lượt mất đi cũng tạo ảnh hưởng đến tâm lý của con bé. Tôi nghe nói Nam Giang mới xảy ra một vụ án tương tự vụ anh trai và chị dâu tôi bị giết hại. Tôi lo con bé không thể chấp nhận, nếu nó không thể đứng vững, e rằng rất khó chữa lành."
"Chú yên tâm, cháu sẽ ở bên cô ấy. Bây giờ cảm xúc của cô ấy vô cùng ổn định, hơn nữa đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần đối diện với việc năm đó, mọi thứ đang phát triển theo hướng rất tốt."
"Tôi chỉ sợ con bé quá mạnh mẽ, còn sốt ruột tìm hung thủ thay bố mẹ, quá tạo áp lực cho mình. Xem ra tôi phải về nước rồi, nhưng nhanh nhất cũng phải sau một tuần nữa. Trong một tuần tới, cậu cố gắng đừng để Tiểu Nhu tiếp xúc với án mạng, chờ tôi về rồi nói."
Nghe chú Thương nói sắp về nước, Khúc Mịch cau mày. Không phải anh muốn cản trở người thân gặp lại nhau, chỉ là khó khăn lắm Thương Dĩ Nhu mới đồng ý cho anh vào nhà, nếu chú Thương tới, anh chắc chắn sẽ bị đuổi đi, cơ hội tiếp cận Thương Dĩ Nhu sẽ không còn nữa.
Hơn nữa cách điều trị của chú Thương theo hướng bảo thủ, bắt Thương Dĩ Nhu lảng tránh sự thật không phải việc tốt, anh không tán đồng phương pháp này.
"Chú Thương, nếu là chú cháu sẽ không về vào lúc này."
Chú Thương sửng sốt: "Chàng trai, tại sao vậy?"
"Bởi vì phương án điều trị của chú không hợp với Dĩ Nhu, bỏ công việc để về nước cũng không phải hành động sáng suốt."
"Chàng trai, có vẻ như cậu đã tìm được bác sĩ tâm lý tốt hơn cho Tiểu Nhu rồi đúng không? Tôi nói cậu nghe, không có bác sĩ tâm lý nào hiểu tình hình của Tiểu Nhu, hiểu cảm xúc của Tiểu Nhu hơn tôi đâu. Con bé có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, đây là điều kiện quan trọng nhất của một cuộc điều trị thành công!"
"Nhưng theo cháu biết tám năm trước chú điều trị cho Dĩ Nhu không thành công lắm."
"Chàng trai trẻ, ăn nói đừng cuồng vọng quá, nhất là với người lớn!" Chú Thương tức giận.
Ông không biết thanh niên này từ đâu chạy ra nghe điện thoại của cháu gái mình, còn vào nhà cô ấy. Vốn dĩ ông chỉ lo cho bệnh tình của cháu gái, bây giờ còn phải lo cô ấy bị đàn ông tồi lừa gạt.
"Chú đừng giận, là một bác sĩ tâm lý, giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh là việc cơ bản nhất." Khúc Mịch giải thích, "Chú xem, chỉ cần nhắc tới Dĩ Nhu, chú lại bị cảm xúc của mình chi phối. Cháu biết chúng là tiến sĩ tâm lý học, từng là giáo sư ở đại học XX, phát biểu rất nhiều luận văn. Bài nghiên cứu nguyên nhân và khuynh hướng khống chế nhân cách con người của chú cháu đã đọc nhiều lần, rất có sức thuyết phục."
Chú Thương nghe vậy lập tức hết giận, nghi ngờ hỏi: "Xem ra cậu cũng có nghiên cứu về tâm lý học. Có phải cậu học chuyên ngành tâm lý học không? Tốt nghiệp trường nào?"
"Cháu tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học đại học XX."
"Đại học XX?" Chú Thương suy nghĩ chốc lát, lại hỏi, "Dương Hoài Cẩn là thầy của cậu đúng không? Cậu tên gì?"
"Cháu tên Khúc Mịch, thầy Dương là thầy của cháu."
"Thảo nào tôi lại thấy tên cậu quen quen. Ngày xưa Dương Hoài Cẩn cứ nhắc với tôi về cậu, nói cậu là thiên tài tâm lý học duy nhất mà ông ấy từng gặp. Những bài phát biểu được đăng trên tạp chí chuyên ngành của cậu tôi cũng có đọc, không tệ, rất có tương lai!"
Khúc Mịch khẽ cười: "Chú Thương, bây giờ chú có thể yên tâm giao Dĩ Nhu cho cháu rồi chứ? Tuy trong lĩnh vực tâm lý học cháu không phải người giỏi nhất nhưng cháu chắc chắn mình là bác sĩ phù hợp với Dĩ Nhu nhất. Cháu sẽ liên tục báo cáo với chú tình hình của Dĩ Nhu, bất cứ lúc nào chú cũng có thể về nước."
"Được." Chú Thương chần chờ rất lâu mới đồng ý.
Khúc Mịch nói đúng, vì quan hệ thân thích, nhà họ Thương chỉ còn hai chú cháu, ông thường khó tránh những lúc quá căng thẳng. Năm xưa Thương Dĩ Nhu khăng khăng đòi về Nam Giang học ngành pháp y, ông rất không đồng ý, nhưng vì cô quá kiên trì, ông phải xin nghỉ phép về nước cùng cô một năm, thấy Thương Dĩ Nhu có thể sống bình thường mới yên tâm về Canada.
Hằng năm ông đều phải về nước hai ba lần, khi Thương Dĩ Nhu rảnh cũng phải về Canada.
Nhưng có ai ngờ chuyện cũ gần như bị lãng quên lại vì một vụ án tương tự mà bị đào lại.
Vừa nhận được điện thoại của đội hình sự, chú Thương lập tức sốt ruột. Với trạng thái bây giờ của ông thật sự không phù hợp làm bác sĩ tâm lý cho Thương Dĩ Nhu. Bị tình cảm ràng buộc quá nhiều sẽ khiến phán đoán của ông có quá nhiều tính chủ quan, điều này đương nhiên sẽ không có lợi cho bệnh tình của cô.
Hơn nữa Khúc Mịch còn là học trò giỏi của Dương Hoài Cẩn, trong phạm vi tâm lý học có thể tin được.
"Trông cậu có vẻ thích Tiểu Nhu. Nếu đã vậy, cậu chắc mình có thể dùng góc độ khách quan nhìn vào bệnh tình của con bé không?" Chú Thương hỏi tiếp.
"Chú yên tâm, cháu có thể tách biệt rạch ròi cuộc sống cá nhân và công việc." Khúc Mịch khẳng định, "Trước đây cháu từ nước ngoài về, để tiếp xúc gần với bệnh nhân tâm thần, cháu đã tự vào bệnh viện tâm thần ở đó ba năm. Trong ba năm này, cháu từ không bệnh thành có bệnh, sau đó từ có bệnh thành khỏi hẳn, cháu hoàn toàn có thể khống chế cảm xúc của mình. Đối với bản thân mình còn thế, cháu tin mình có thể khách quan nhìn nhận bệnh tình của Dĩ Nhu."
"Được, tôi giao Dĩ Nhu cho cậu." Trong điện thoại chú Thương im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý."
"Chú yên tâm, chờ việc này kết thúc, cháu sẽ đưa Dĩ Nhu tới Canada thăm gia đình."
Cuộc trò chuyện không ngắn, Khúc Mịch vừa cúp máy, Thương Dĩ Nhu cũng từ nhà vệ sinh đi ra.
"Làm gì đấy?" Thấy anh đứng ngoài ban công, Thương Dĩ Nhu thuận miệng hỏi.
Khúc Mịch cất di động vào túi: "Mới nghe điện thoại, chú gọi."
À, chú người ta gọi điện, người ngoài như cô tốt nhất không nên hỏi nhiều.
/338
|