Khúc Mịch bảo Cố Thành phóng to ảnh chụp thi thể Yến Ni.
"Trên tấm ảnh Yến Ni có đeo lắc tay, lắc tay này là do chồng chị mua từ đảo Bali. Chị và cô ta mỗi người một cái, lần đầu tiên gặp Yến Ni ở đội hình sự chị đã nghi ngờ, bởi vì Triệu Xuyên nói với chị lắc tay này trong nước không có, nó là một nhãn hiệu ở nước ngoài, hơn nữa còn độc nhất vô nhị. Triệu Xuyên biết chị không thích đeo trang sức, sợ làm bẩn khi làm việc nhà, nhưng lại không nỡ ném đi. Còn chị là người phụ nữ của gia đình, thường ngày không hay xem tin tức, càng không thể có qua lại với Yến Ni. Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ hành động sai trái của mình lại bị lộ chỉ vì một cái lắc tay. Chị thấy Yến Ni sắp chết còn đeo lắc tay, lòng càng oán hận. Mượn cớ thăm dò hiện trường, chị đã tìm cơ hội lấy lắc tay đi."
"Tôi không làm gì cả!" Kha Mẫn nhất quyết phủ nhận.
Sắc mặt Kha Mẫn trắng bệch, có thể nhìn ra chị ta đang đau khổ thế nào. Tính cách chị ta hệt như Khúc Mịch phân tích, là kiểu người không biết quay đầu. Hiện giờ trong đầu chị ta chỉ có một suy nghĩ, đó là kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, Khúc Mịch chỉ đang dọa chị ta chứ không hề có bằng chứng xác thực. Chỉ cần chị ta nhất quyết không thừa nhận, với bằng chứng đang có Khúc Mịch không thể nào định tội chị ta.
"Tôi không lấy lắc tay, cũng không đến hoa viên Kim Đế, càng không giết người mổ bụng lấy thai nhi!"
Thấy chị ta cứng miệng, Khúc Mịch chỉ biết lắc đầu, hạ giọng dặn dò Cố Thành. Cố Thành ra ngoài dẫn một ông cụ vào, chính là ông cụ cho thuê xe ở ga tàu.
"Tôi nhớ cô ấy, chính cô ấy trả 500 tệ để thuê xe, sau đó không trả về nữa." Ông cụ khẳng định, "Chiếc xe đó chẳng đáng tiền, 500 tệ cũng đủ mua một chiếc mới nên tôi không tức giận, chỉ thấy kỳ lạ."
"Kỳ lạ?" Khúc Mịch hỏi.
"Đúng vậy, thuê xe thường là học sinh hoặc khách du lịch. Tôi thấy cách ăn mặc và khẩu âm của cô ta vừa không phải học sinh, vừa không phải người bên ngoài. Khi đó trông cô ta rất sốt ruột, cứ móc 500 tệ ra, chẳng thèm hỏi giá đã leo lên chiếc xe đạp gần nhất. Tôi đuổi theo hỏi cô ta có muốn hóa đơn không, kính râm của cô ta hơi xệ xuống, tôi thấy khóe mắt cô ta có nốt ruồi đen, sau đó cô ta sốt ruột chỉnh lại kính rồi bỏ đi. Sau này cô ta không trả xe về, cũng không lấy tiền thế chấp, nhưng cuối cùng xe vẫn về với tôi. Tính ra việc này cũng thật trùng hợp, tôi đến bệnh viện thăm người bạn, thế mà nhìn thấy chiếc xe kia ở cổng sau bệnh viện, bên trên có ký hiệu của tiệm chúng tôi, chắc chắn không lầm được. Tôi nghĩ 500 tệ của người ta còn ở chỗ tôi, thăm bạn xong quay ra thấy xe vẫn còn đó, đợi mãi đến tối chẳng thấy ai đâu, tôi chỉ đành lấy xe về trước, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy cô ta quay lại đòi tiền."
"Cô ấy thuê xe đạp của ông lúc nào?"
"Khoảng 23 giờ." Ông cụ khẳng định, "Khi đó tiệm chúng tôi sắp đóng cửa, cô ta là khách cuối cùng."
"Tôi không có đến ga tàu, ông cụ này chắc chắn là tuổi già hoa mắt rồi, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của ông ta mà nói tôi đã ra ngoài, đây là vu oan! Ông cụ, ông nhìn cho rõ, nếu nhận lầm người ông phải chịu trách nhiệm đấy! Giết người không phải tội nhỏ, ông có biết lời nói của ông ảnh hưởng thế nào tới tôi không?" Kha Mẫn nhìn chằm chằm ông cụ, nghiêm túc nói. Đừng nhìn chị ta ngày thường gần gũi hiền lành, một khi vào việc thì vẫn có khí thế của bà chủ nhà giàu.
Ông cụ nghe thế rụt vai: "Có lẽ do trời tối quá, tôi không thấy rõ lắm."
Đối với việc ông cụ không thống nhất lời khai, Khúc Mịch không hề tỏ ra không vui.
Anh bảo ông cụ ra ngoài, nói với Kha Mẫn: "Tóc phát hiện trên thi thể của Yến Ni là của chị, chị có thể nói do hôm đó kiểm tra hiện trường vô tình để lại. Ảnh trong di động chị có thể nói do người khác gửi cho chị. Ông cụ đứng ra chứng minh hôm đó chị thuê xe ở ga tàu, sau đó phát hiện xe dựng ở cổng sau bệnh viện, chị có thể nói ông ấy mặt mờ nhận lầm người, tất cả đều là trùng hợp. Nhưng nếu tìm được lắc tay của Yến Ni, chị không còn gì để chối nữa đúng không? Trên đó chắc chắn có lưu lại vết máu của Yến Ni và vân tay của chị."
Kha Mẫn hoảng loạn: "Không, anh không thể tìm thấy... Tôi không có lấy..."
Ý thức được bản thân lỡ lời, nhưng câu biện giải sau đó hoàn toàn không có tác dụng.
"Tôi nghe Đa Đa kể chị định tặng cho mẹ mình một cái lắc tay. Thằng bé nghe chị gọi điện nói lắc tay đó mua ở nước ngoài, giá hơn 10.000 tệ. Tôi nghĩ chị sẽ không gửi lắc tay của Yến Ni tặng cho mẹ mình, dù gì đó cũng là đồ của người chết. Lắc tay gửi đi là của chị, cái chị giữ lại là của Yến Ni, dù Triệu Xuyên có thấy cũng sẽ không nghi ngờ, bởi vì hai cái lắc tay giống nhau như đúc!"
"Đội trưởng Khúc, khoa pháp chứng đưa kết quả kiểm tra tới." Lục Li cầm báo cáo vào phòng thẩm vấn, liếc nhìn Kha Mẫn, trong ánh mắt có khiếp sợ, nghi ngờ, sợ hãi, còn có chút thương hại.
Khúc Mịch nhận báo cáo, chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt lên bàn: "Tự xem đi. Chúng tôi tìm được lắc tay ở nhà chị, bên trên có vết máu của Yến Ni và vân tay của chị. Ngoài ra, chúng tôi tìm thấy vết máu và vết bẩn trong vali lớn của chị, chứng thực là máu của Yến Ni. Hiện tại, bằng chứng vững như núi!"
Kha Mẫn run rẩy cầm báo cáo, rất lâu sau, chị ta mới lên tiếng: "Tôi nhận tội, những gì anh nói đều là sự thật. Có điều tôi có một yêu cầu, trước khi vào trại giam tôi muốn gặp Triệu Xuyên!"
Khúc Mịch gật đầu, bảo Lục Li dẫn Triệu Xuyên vào. Triệu Xuyên được thả vẫn chưa đi mà ở lại đợi Kha Mẫn, anh ta hoàn toàn không nghĩ hung thủ giết người lại là vợ mình.
"Tại sao lại bảo tôi vào trong? Không phải Kha Mẫn ra ngoài, chúng tôi cùng về nhà sao?" Thấy Lục Li bảo mình vào phòng thẩm vấn, Triệu Xuyên không hiểu gì.
Lục Li không biết mở lời thế nào. Ở đội hình sự Kha Mẫn như người chị lớn, quét dọn rót nước, bình thường còn hay sắp xếp đối tượng xem mắt cho đám đàn ông độc thân bọn họ. Một người phụ nữ truyền thống tốt bụng như vậy sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đó chứ?
Triệu Xuyên vào phòng thẩm vấn, lập tức nhận ra Kha Mẫn không giống bình thường. Kha Mẫn như biến thành một người khác, thấy hắn vào, chị ta nở nụ cười châm chọc.
"Trên tấm ảnh Yến Ni có đeo lắc tay, lắc tay này là do chồng chị mua từ đảo Bali. Chị và cô ta mỗi người một cái, lần đầu tiên gặp Yến Ni ở đội hình sự chị đã nghi ngờ, bởi vì Triệu Xuyên nói với chị lắc tay này trong nước không có, nó là một nhãn hiệu ở nước ngoài, hơn nữa còn độc nhất vô nhị. Triệu Xuyên biết chị không thích đeo trang sức, sợ làm bẩn khi làm việc nhà, nhưng lại không nỡ ném đi. Còn chị là người phụ nữ của gia đình, thường ngày không hay xem tin tức, càng không thể có qua lại với Yến Ni. Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ hành động sai trái của mình lại bị lộ chỉ vì một cái lắc tay. Chị thấy Yến Ni sắp chết còn đeo lắc tay, lòng càng oán hận. Mượn cớ thăm dò hiện trường, chị đã tìm cơ hội lấy lắc tay đi."
"Tôi không làm gì cả!" Kha Mẫn nhất quyết phủ nhận.
Sắc mặt Kha Mẫn trắng bệch, có thể nhìn ra chị ta đang đau khổ thế nào. Tính cách chị ta hệt như Khúc Mịch phân tích, là kiểu người không biết quay đầu. Hiện giờ trong đầu chị ta chỉ có một suy nghĩ, đó là kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, Khúc Mịch chỉ đang dọa chị ta chứ không hề có bằng chứng xác thực. Chỉ cần chị ta nhất quyết không thừa nhận, với bằng chứng đang có Khúc Mịch không thể nào định tội chị ta.
"Tôi không lấy lắc tay, cũng không đến hoa viên Kim Đế, càng không giết người mổ bụng lấy thai nhi!"
Thấy chị ta cứng miệng, Khúc Mịch chỉ biết lắc đầu, hạ giọng dặn dò Cố Thành. Cố Thành ra ngoài dẫn một ông cụ vào, chính là ông cụ cho thuê xe ở ga tàu.
"Tôi nhớ cô ấy, chính cô ấy trả 500 tệ để thuê xe, sau đó không trả về nữa." Ông cụ khẳng định, "Chiếc xe đó chẳng đáng tiền, 500 tệ cũng đủ mua một chiếc mới nên tôi không tức giận, chỉ thấy kỳ lạ."
"Kỳ lạ?" Khúc Mịch hỏi.
"Đúng vậy, thuê xe thường là học sinh hoặc khách du lịch. Tôi thấy cách ăn mặc và khẩu âm của cô ta vừa không phải học sinh, vừa không phải người bên ngoài. Khi đó trông cô ta rất sốt ruột, cứ móc 500 tệ ra, chẳng thèm hỏi giá đã leo lên chiếc xe đạp gần nhất. Tôi đuổi theo hỏi cô ta có muốn hóa đơn không, kính râm của cô ta hơi xệ xuống, tôi thấy khóe mắt cô ta có nốt ruồi đen, sau đó cô ta sốt ruột chỉnh lại kính rồi bỏ đi. Sau này cô ta không trả xe về, cũng không lấy tiền thế chấp, nhưng cuối cùng xe vẫn về với tôi. Tính ra việc này cũng thật trùng hợp, tôi đến bệnh viện thăm người bạn, thế mà nhìn thấy chiếc xe kia ở cổng sau bệnh viện, bên trên có ký hiệu của tiệm chúng tôi, chắc chắn không lầm được. Tôi nghĩ 500 tệ của người ta còn ở chỗ tôi, thăm bạn xong quay ra thấy xe vẫn còn đó, đợi mãi đến tối chẳng thấy ai đâu, tôi chỉ đành lấy xe về trước, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy cô ta quay lại đòi tiền."
"Cô ấy thuê xe đạp của ông lúc nào?"
"Khoảng 23 giờ." Ông cụ khẳng định, "Khi đó tiệm chúng tôi sắp đóng cửa, cô ta là khách cuối cùng."
"Tôi không có đến ga tàu, ông cụ này chắc chắn là tuổi già hoa mắt rồi, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của ông ta mà nói tôi đã ra ngoài, đây là vu oan! Ông cụ, ông nhìn cho rõ, nếu nhận lầm người ông phải chịu trách nhiệm đấy! Giết người không phải tội nhỏ, ông có biết lời nói của ông ảnh hưởng thế nào tới tôi không?" Kha Mẫn nhìn chằm chằm ông cụ, nghiêm túc nói. Đừng nhìn chị ta ngày thường gần gũi hiền lành, một khi vào việc thì vẫn có khí thế của bà chủ nhà giàu.
Ông cụ nghe thế rụt vai: "Có lẽ do trời tối quá, tôi không thấy rõ lắm."
Đối với việc ông cụ không thống nhất lời khai, Khúc Mịch không hề tỏ ra không vui.
Anh bảo ông cụ ra ngoài, nói với Kha Mẫn: "Tóc phát hiện trên thi thể của Yến Ni là của chị, chị có thể nói do hôm đó kiểm tra hiện trường vô tình để lại. Ảnh trong di động chị có thể nói do người khác gửi cho chị. Ông cụ đứng ra chứng minh hôm đó chị thuê xe ở ga tàu, sau đó phát hiện xe dựng ở cổng sau bệnh viện, chị có thể nói ông ấy mặt mờ nhận lầm người, tất cả đều là trùng hợp. Nhưng nếu tìm được lắc tay của Yến Ni, chị không còn gì để chối nữa đúng không? Trên đó chắc chắn có lưu lại vết máu của Yến Ni và vân tay của chị."
Kha Mẫn hoảng loạn: "Không, anh không thể tìm thấy... Tôi không có lấy..."
Ý thức được bản thân lỡ lời, nhưng câu biện giải sau đó hoàn toàn không có tác dụng.
"Tôi nghe Đa Đa kể chị định tặng cho mẹ mình một cái lắc tay. Thằng bé nghe chị gọi điện nói lắc tay đó mua ở nước ngoài, giá hơn 10.000 tệ. Tôi nghĩ chị sẽ không gửi lắc tay của Yến Ni tặng cho mẹ mình, dù gì đó cũng là đồ của người chết. Lắc tay gửi đi là của chị, cái chị giữ lại là của Yến Ni, dù Triệu Xuyên có thấy cũng sẽ không nghi ngờ, bởi vì hai cái lắc tay giống nhau như đúc!"
"Đội trưởng Khúc, khoa pháp chứng đưa kết quả kiểm tra tới." Lục Li cầm báo cáo vào phòng thẩm vấn, liếc nhìn Kha Mẫn, trong ánh mắt có khiếp sợ, nghi ngờ, sợ hãi, còn có chút thương hại.
Khúc Mịch nhận báo cáo, chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt lên bàn: "Tự xem đi. Chúng tôi tìm được lắc tay ở nhà chị, bên trên có vết máu của Yến Ni và vân tay của chị. Ngoài ra, chúng tôi tìm thấy vết máu và vết bẩn trong vali lớn của chị, chứng thực là máu của Yến Ni. Hiện tại, bằng chứng vững như núi!"
Kha Mẫn run rẩy cầm báo cáo, rất lâu sau, chị ta mới lên tiếng: "Tôi nhận tội, những gì anh nói đều là sự thật. Có điều tôi có một yêu cầu, trước khi vào trại giam tôi muốn gặp Triệu Xuyên!"
Khúc Mịch gật đầu, bảo Lục Li dẫn Triệu Xuyên vào. Triệu Xuyên được thả vẫn chưa đi mà ở lại đợi Kha Mẫn, anh ta hoàn toàn không nghĩ hung thủ giết người lại là vợ mình.
"Tại sao lại bảo tôi vào trong? Không phải Kha Mẫn ra ngoài, chúng tôi cùng về nhà sao?" Thấy Lục Li bảo mình vào phòng thẩm vấn, Triệu Xuyên không hiểu gì.
Lục Li không biết mở lời thế nào. Ở đội hình sự Kha Mẫn như người chị lớn, quét dọn rót nước, bình thường còn hay sắp xếp đối tượng xem mắt cho đám đàn ông độc thân bọn họ. Một người phụ nữ truyền thống tốt bụng như vậy sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đó chứ?
Triệu Xuyên vào phòng thẩm vấn, lập tức nhận ra Kha Mẫn không giống bình thường. Kha Mẫn như biến thành một người khác, thấy hắn vào, chị ta nở nụ cười châm chọc.
/338
|