Đây là chứng tâm thần phân liệt! Lục Li từng nghe nói, nhưng chỉ mới gặp lần đầu tiên.
"Cô Lâm Noãn, ngồi ở quán trà xem kịch có hay không?" Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn hắn.
"Rất hay!" Hắn nở nụ cười quyến rũ, "Nhất là tên hói đầu kia, biểu cảm quá khoa trương, rất hợp để đi làm diễn viên."
"Không phải ông ta diễn hay, mà là biên kịch viết kịch bản quá xuất sắc." Khúc Mịch khẽ cười, "Anh trai cô đúng là biên kịch thiên tài!"
"Không liên quan đến anh ấy, đều tại bọn họ không biết xấu hổ, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp muốn quyến rũ anh trai. Anh em chúng tôi sống với nhau từ nhỏ đến lớn, anh ấy là của một mình tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp anh ấy đi. Những kẻ mơ tưởng quyến rũ anh ấy đều đáng chết, bọn họ chỉ nhìn trúng tiền của anh ấy thôi, trái tim của bọn họ đều dơ bẩn! Có điều anh tôi rất thông minh, anh ấy sớm đã nhìn ra tâm địa ác độc của cô gái kia. Anh ấy móc tim của họ ra, quả nhiên là màu đen!"
Trời ạ, nhân cách của Lãnh Thác không chỉ bị phân liệt, mà trong đó còn có một nhân cách yêu điên cuồng, nói thẳng ra là loạn luân!
"Cô tận mắt thấy anh trai cô giết họ sao? Có lẽ anh trai cô chỉ gạt cô thôi, anh ta sao có thể nỡ ra tay với những cô gái xinh đẹp đáng yêu được?" Khúc Mịch nói, "Đứng từ góc độ của đàn ông, cô... Hình như không đẹp lắm. Cùng là đàn ông, tôi biết anh ta sẽ lựa chọn thế nào."
"Anh nói bậy! Anh trai tôi là người yêu tôi nhất trên đời, bố tôi không cần tôi, mẹ tôi ốm đau quanh năm, hằng ngày chỉ có anh trai ở bên tôi. Anh ấy nói chuyện với tôi, kể chuyện cho tôi nghe. Dù gặp ai, xảy ra chuyện gì, tâm trạng thế nào, anh ấy đều chia sẻ cho tôi biết hết. Tôi biết rõ mỗi một chuyện của anh ấy, biết suy nghĩ của anh ấy, anh ấy cũng hiểu tôi! Chúng tôi là một cặp xứng đôi nhất thế giới này, chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau!"
Nhìn điệu bộ của Lãnh Thác, nghe hắn nói, Lục Li không chịu nổi, nhanh chóng quay đầu đi.
"Tất cả đều chỉ là một mình cô đơn phương thôi."
"Không phải, anh không biết gì cả, dựa vào đâu mà nói bậy!" Hắn kêu khàn cả giọng, "Tôi thấy anh trai đánh thuốc mê bọn họ, sau đó đưa vào phòng phẫu thuật mổ bụng. Nhất là con đàn bà ghê tởm kia, cô ta muốn thoát y trước mặt anh trai, cô ta mà cũng xứng làm người mẫu cho anh trai à! Tôi bảo anh trai đem hun khói nội tạng của cô ta, sau đó ném ra đường cho chó ăn! Còn con đàn bà tóc ngắn kia càng không biết xấu hổ, cô ta dám ăn tối dưới ánh nên với anh trai! Nhìn cô ta uống rượu vang, ăn bò bít tết, tôi hận không thể lập tức móc dạ dày của cô ta ra! Nếu cô ta đã thích ăn như vậy, tôi sẽ cho cô ta biết cảm giác bị người ta coi là đồ nấu lẩu!
"Bọn họ đều muốn quyến rũ anh trai cô, bọn họ đều đáng chết. Nhưng Trương Đình thì sao, bà ta không hề quyến rũ anh trai cô." Khúc Mịch hỏi.
Lục Li ngồi cạnh không hiểu gì cả.
"Trương Đình? Ai?"
"Vợ hai của bố cô, mẹ kế của anh em cô."
"À, là bà ta hả?" Hắn khẽ cười, "Anh trai tôi không giết bà ta, là tự bà ta té cầu thang đập đầu chết."
"Một người đang sống khỏe mạnh sao có thể té cầu thang được, cô khẳng định bà ta không phải do anh trai cô đẩy sao?"
"Ả đàn bà ngu ngốc kia không đáng để anh trai tôi ra tay. Là bà ta vô tình nhìn thấy mẹ tôi còn sống nên khắc khẩu với bố tôi, tự mình kích động mới té ngã cầu thang. Bà ta chết như vậy là may rồi, nếu không chắc chắn sẽ thảm hơn! Ai bảo bà ta đòi báo cảnh sát, còn nói mẹ tôi đã chết rồi nữa!" Hắn căm hận nói.
"Được rồi, anh trai cô không giết Trương Đình, vậy Du Khả Ý thì sao?
Dụ Khả Ý? Hách Minh và Lục Li đều chưa từng nghe cái tên này.
"Con đàn bà đó đáng hận nhất!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Bà ta ỷ vào dáng vẻ hồ ly tinh của mình quyến rũ bố tôi, còn lén sinh hai đứa con. Bà ta được bố tôi nuôi bên ngoài vốn không cần lo ăn lo mặc, nhưng bà ta cứ khăng khăng muốn gả vào nhà họ Lãnh làm nữ chủ nhân. Mẹ tôi còn chưa chết, bà ta rõ ràng muốn ép vua thoái vị, đáng bị băm ra cho chó ăn!"
"Bà ta đã sinh được hai đứa con, còn tìm tới nhà ép vua thoái vị đương nhiên là vì có người chống lưng, mà người chống lưng kia chính là bố cô!"
"Anh nói đúng, cũng tại lão già kia hồ đồ mới bị bà ta dụ dỗ. Lão già đó phát hiện bà ta đã chết, còn mắng anh trai tôi, còn giết con chó ăn thịt bà ta nữa, sau đó vứt bỏ chúng tôi, đưa hai đứa con ngoài dã thú kia qua Canada sinh sống. Bọn họ đi rồi cũng tốt, từ nay về sau anh em tôi và mẹ có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi."
Thì ra Dụ Khả Ý là bạn gái tin đồn theo Lãnh Văn Thác đi Canada, chẳng lẽ không phải bà ta đã ra nước ngoài, mà là bị Lãnh Thác giết? Nạn nhân không rõ danh tính trong phòng bí mật có lẽ chính là bà ta.
Lãnh Văn Hải thấy con trai mình giết người điên cuồng, biết hắn đã hết thuốc cứu, sợ hai đứa con còn lại của mình cũng bị hại nên mới vội đưa họ ra nước ngoài. Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, tuy đã quá tuyệt vọng về Lãnh Thác nhưng ông ta vẫn còn nhớ đến tình cảm cha con, thế nên mới giúp hắn tiêu hủy chứng cứ, để lại số tiền đủ cho hắn tiêu cả đời, sau đó bỏ ra nước ngoài.
Đây chỉ là suy đoán của họ, hiện tại cần lấy mẫu DNA con của Du Khả Ý, sau đó đối chiếu với DNA bị phát hiện mới biết được.
"Anh trai cô giết người vi phạm pháp luật, sớm muộn gì cũng bị tòa án xét xử, hai người sao có thể tiếp tục ở bên nhau nữa đây?"
Lục Li và Hách Minh không dám nói gì, bọn họ chưa từng gặp nghi phạm như vậy.
Còn Khúc Mịch thì khá thành thạo, lúc thì kích tướng, lúc thì hùa theo hắn, luôn nắm quyền chủ động trong tay.
"Anh trai tôi không vi phạm pháp luật! Anh ấy chỉ giúp họ trở nên đẹp hơn, để vẻ đẹp của họ được người đời phát hiện, bọn họ nên biết ơn anh trai tôi mới đúng!"
"Ha ha, khi thì cô nói bọn họ quyến rũ anh trai cô nên bị giết, khi thì nói anh trai cô vì giúp họ đẹp hơn nên mới làm vậy. Rốt cuộc sự thật là sao đây?" Ngón tay Khúc Mịch gõ nhẹ mặt bàn, "Cô chỉ đang sống trong thế giới của mình, nói đúng hơn là cô đang sống trong thế giới của anh trai cô."
"Anh có ý gì?" Hắn cau mày.
Khúc Mịch không trả lời mà lấy một cái gương đặt trước mặt hắn.
Hắn nhìn vào trong gương, dáng vẻ ban đầu vẫn õng ẹo, sau đó biểu cảm lộ sự nghi ngờ.
"Anh là ai?" Khúc Mịch ép hỏi, "Lãnh Thác!"
"Cô Lâm Noãn, ngồi ở quán trà xem kịch có hay không?" Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn hắn.
"Rất hay!" Hắn nở nụ cười quyến rũ, "Nhất là tên hói đầu kia, biểu cảm quá khoa trương, rất hợp để đi làm diễn viên."
"Không phải ông ta diễn hay, mà là biên kịch viết kịch bản quá xuất sắc." Khúc Mịch khẽ cười, "Anh trai cô đúng là biên kịch thiên tài!"
"Không liên quan đến anh ấy, đều tại bọn họ không biết xấu hổ, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp muốn quyến rũ anh trai. Anh em chúng tôi sống với nhau từ nhỏ đến lớn, anh ấy là của một mình tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp anh ấy đi. Những kẻ mơ tưởng quyến rũ anh ấy đều đáng chết, bọn họ chỉ nhìn trúng tiền của anh ấy thôi, trái tim của bọn họ đều dơ bẩn! Có điều anh tôi rất thông minh, anh ấy sớm đã nhìn ra tâm địa ác độc của cô gái kia. Anh ấy móc tim của họ ra, quả nhiên là màu đen!"
Trời ạ, nhân cách của Lãnh Thác không chỉ bị phân liệt, mà trong đó còn có một nhân cách yêu điên cuồng, nói thẳng ra là loạn luân!
"Cô tận mắt thấy anh trai cô giết họ sao? Có lẽ anh trai cô chỉ gạt cô thôi, anh ta sao có thể nỡ ra tay với những cô gái xinh đẹp đáng yêu được?" Khúc Mịch nói, "Đứng từ góc độ của đàn ông, cô... Hình như không đẹp lắm. Cùng là đàn ông, tôi biết anh ta sẽ lựa chọn thế nào."
"Anh nói bậy! Anh trai tôi là người yêu tôi nhất trên đời, bố tôi không cần tôi, mẹ tôi ốm đau quanh năm, hằng ngày chỉ có anh trai ở bên tôi. Anh ấy nói chuyện với tôi, kể chuyện cho tôi nghe. Dù gặp ai, xảy ra chuyện gì, tâm trạng thế nào, anh ấy đều chia sẻ cho tôi biết hết. Tôi biết rõ mỗi một chuyện của anh ấy, biết suy nghĩ của anh ấy, anh ấy cũng hiểu tôi! Chúng tôi là một cặp xứng đôi nhất thế giới này, chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau!"
Nhìn điệu bộ của Lãnh Thác, nghe hắn nói, Lục Li không chịu nổi, nhanh chóng quay đầu đi.
"Tất cả đều chỉ là một mình cô đơn phương thôi."
"Không phải, anh không biết gì cả, dựa vào đâu mà nói bậy!" Hắn kêu khàn cả giọng, "Tôi thấy anh trai đánh thuốc mê bọn họ, sau đó đưa vào phòng phẫu thuật mổ bụng. Nhất là con đàn bà ghê tởm kia, cô ta muốn thoát y trước mặt anh trai, cô ta mà cũng xứng làm người mẫu cho anh trai à! Tôi bảo anh trai đem hun khói nội tạng của cô ta, sau đó ném ra đường cho chó ăn! Còn con đàn bà tóc ngắn kia càng không biết xấu hổ, cô ta dám ăn tối dưới ánh nên với anh trai! Nhìn cô ta uống rượu vang, ăn bò bít tết, tôi hận không thể lập tức móc dạ dày của cô ta ra! Nếu cô ta đã thích ăn như vậy, tôi sẽ cho cô ta biết cảm giác bị người ta coi là đồ nấu lẩu!
"Bọn họ đều muốn quyến rũ anh trai cô, bọn họ đều đáng chết. Nhưng Trương Đình thì sao, bà ta không hề quyến rũ anh trai cô." Khúc Mịch hỏi.
Lục Li ngồi cạnh không hiểu gì cả.
"Trương Đình? Ai?"
"Vợ hai của bố cô, mẹ kế của anh em cô."
"À, là bà ta hả?" Hắn khẽ cười, "Anh trai tôi không giết bà ta, là tự bà ta té cầu thang đập đầu chết."
"Một người đang sống khỏe mạnh sao có thể té cầu thang được, cô khẳng định bà ta không phải do anh trai cô đẩy sao?"
"Ả đàn bà ngu ngốc kia không đáng để anh trai tôi ra tay. Là bà ta vô tình nhìn thấy mẹ tôi còn sống nên khắc khẩu với bố tôi, tự mình kích động mới té ngã cầu thang. Bà ta chết như vậy là may rồi, nếu không chắc chắn sẽ thảm hơn! Ai bảo bà ta đòi báo cảnh sát, còn nói mẹ tôi đã chết rồi nữa!" Hắn căm hận nói.
"Được rồi, anh trai cô không giết Trương Đình, vậy Du Khả Ý thì sao?
Dụ Khả Ý? Hách Minh và Lục Li đều chưa từng nghe cái tên này.
"Con đàn bà đó đáng hận nhất!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Bà ta ỷ vào dáng vẻ hồ ly tinh của mình quyến rũ bố tôi, còn lén sinh hai đứa con. Bà ta được bố tôi nuôi bên ngoài vốn không cần lo ăn lo mặc, nhưng bà ta cứ khăng khăng muốn gả vào nhà họ Lãnh làm nữ chủ nhân. Mẹ tôi còn chưa chết, bà ta rõ ràng muốn ép vua thoái vị, đáng bị băm ra cho chó ăn!"
"Bà ta đã sinh được hai đứa con, còn tìm tới nhà ép vua thoái vị đương nhiên là vì có người chống lưng, mà người chống lưng kia chính là bố cô!"
"Anh nói đúng, cũng tại lão già kia hồ đồ mới bị bà ta dụ dỗ. Lão già đó phát hiện bà ta đã chết, còn mắng anh trai tôi, còn giết con chó ăn thịt bà ta nữa, sau đó vứt bỏ chúng tôi, đưa hai đứa con ngoài dã thú kia qua Canada sinh sống. Bọn họ đi rồi cũng tốt, từ nay về sau anh em tôi và mẹ có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi."
Thì ra Dụ Khả Ý là bạn gái tin đồn theo Lãnh Văn Thác đi Canada, chẳng lẽ không phải bà ta đã ra nước ngoài, mà là bị Lãnh Thác giết? Nạn nhân không rõ danh tính trong phòng bí mật có lẽ chính là bà ta.
Lãnh Văn Hải thấy con trai mình giết người điên cuồng, biết hắn đã hết thuốc cứu, sợ hai đứa con còn lại của mình cũng bị hại nên mới vội đưa họ ra nước ngoài. Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, tuy đã quá tuyệt vọng về Lãnh Thác nhưng ông ta vẫn còn nhớ đến tình cảm cha con, thế nên mới giúp hắn tiêu hủy chứng cứ, để lại số tiền đủ cho hắn tiêu cả đời, sau đó bỏ ra nước ngoài.
Đây chỉ là suy đoán của họ, hiện tại cần lấy mẫu DNA con của Du Khả Ý, sau đó đối chiếu với DNA bị phát hiện mới biết được.
"Anh trai cô giết người vi phạm pháp luật, sớm muộn gì cũng bị tòa án xét xử, hai người sao có thể tiếp tục ở bên nhau nữa đây?"
Lục Li và Hách Minh không dám nói gì, bọn họ chưa từng gặp nghi phạm như vậy.
Còn Khúc Mịch thì khá thành thạo, lúc thì kích tướng, lúc thì hùa theo hắn, luôn nắm quyền chủ động trong tay.
"Anh trai tôi không vi phạm pháp luật! Anh ấy chỉ giúp họ trở nên đẹp hơn, để vẻ đẹp của họ được người đời phát hiện, bọn họ nên biết ơn anh trai tôi mới đúng!"
"Ha ha, khi thì cô nói bọn họ quyến rũ anh trai cô nên bị giết, khi thì nói anh trai cô vì giúp họ đẹp hơn nên mới làm vậy. Rốt cuộc sự thật là sao đây?" Ngón tay Khúc Mịch gõ nhẹ mặt bàn, "Cô chỉ đang sống trong thế giới của mình, nói đúng hơn là cô đang sống trong thế giới của anh trai cô."
"Anh có ý gì?" Hắn cau mày.
Khúc Mịch không trả lời mà lấy một cái gương đặt trước mặt hắn.
Hắn nhìn vào trong gương, dáng vẻ ban đầu vẫn õng ẹo, sau đó biểu cảm lộ sự nghi ngờ.
"Anh là ai?" Khúc Mịch ép hỏi, "Lãnh Thác!"
/338
|