Phá huỷ bao giờ cũng dễ hơn so với bảo vệ, nhưng cứ sống mãi trong hận thù thì vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc bình yên.
***
“Máu của ta đâu?... Vì quan hệ với Zero Kiryuu nên không dám ra tay sao? Mi vô dụng hơn cả tưởng tượng của ta đấy, Ichiru... Được rồi, dù sao ta cũng đang có chuyện quan trọng muốn giao cho mi, nếu làm tốt thì nguyện vọng của mi ta sẽ thực hiện ngay lập tức.” Rido Kuran dựa vào thân cây đằng sau, mỉm cười nhìn Yuuki được bảo vệ nghiêm ngặt đi qua trước mặt.
Không biết Kaname có tài cán gì, nhưng hắn có thể thuyết phục được Ichijou vốn không bao giờ dám chống lại dòng thuần kia thì cũng quá giỏi, mà chẳng sao cả, chuyện này không ảnh hưởng gì tới kế hoạch. Nếu mà nói tới khả năng tác động, có lẽ phải tính tới nhóc con tóc bạch kim kia. Mấy ngày không gặp thôi mà sức mạnh đã tăng lên nhiều như vậy rồi? Cứ thế chẳng mấy sẽ đủ năng lực để trở thành người thừa kế cho vị nữ vương vampire vĩ đại Lilith. Nhất định phải tiêu diệt trước khi cậu ta hoàn toàn biến thành vampire thuỷ tổ.
Mỉm cười tự giễu, nhiều năm rồi mang trên người huyết thống thuần chủng, nhưng tinh thần lại là một hunter... Sự xuất hiện của Zero Kiryuu là do bản thân không tính toán mà tạo thành, so sánh với trường hợp cố ý đánh thức Kaname Kuran... Đây có phải là vô tình cắm liễu liễu lên xanh không?
“... Tôi sẽ khiến cho kẻ giết hại Shizuka sama chết trong đau đớn.” Ichiru bĩnh tĩnh nói, “Tôi thực lòng mong ngài có thể khôi phục thân thể... Rido Kuran sama.”
Kaname Kuran và Rido Kuran... Một kẻ là người giết chết Shizuka sama, một tên là đầu sỏ tạo nên mọi bi kịch. Chỉ là, mình thật sự không muốn làm khó Zero, nếu Zero thực sự yêu Kaname Kuran thì... Đời này, người mình thiếu nợ nhiều nhất, cũng là người cho mình nhiều nhất chính là Zero. Không thể làm gì, nhưng ít nhất, hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc, không còn bị thù hận trói buộc. Sau khi Shizuka sama chết đi, mình mới biết thì ra sinh mạng lại dễ dàng mất đi như thế.
Trước kia, Zero rất thích cười, nhưng giờ đây, nụ cười cứ như đã tắt lịm, ngay cả vui vẻ cũng chẳng có mấy khi... Bốn năm nay, anh ấy đã sống thế nào đây? Một mình đơn độc trơ trọi, chỉ có thù hận làm bạn sóng vai... Mà mình là tên khốn nạn, không hề biết gì cả, lại còn ngu si chém thêm một nhát vào vết thương đang chảy máu của anh ấy.
Nếu Zero không có người em trai như mình, chắc chắn sẽ sống rất tốt. Anh ấy có thể làm một hunter mạnh nhất, chẳng cần đau đớn trong thân phận thuẩn chủng vĩ đại... Zero, quá mức dịu dàng, ngay từ lúc sinh ra, là vì sự dịu dàng của anh ấy mà mình mới sống sót. Lúc này là lúc mình phải trả lại tất cả cho anh ấy.
***
Dù cho hắn có ngăn cản như thế nào cũng không đấu lại được số mệnh dành cho Yuuki sao? Khi con bé dần dần nhớ lại, hắn phải làm gì mới được? Yuuri, nguyện vọng của mẹ chắc là không thể thực hiện được rồi, là do hắn quá vô dụng do nên mới không thể bảo vệ được Yuuki?
“Đang suy nghĩ về chuyện của Yuuki sao?” Zero đi tới đằng sau Kaname, nhìn về phía xa. Bây giờ là ban ngày nhưng thành viên khối Đêm nghe lệnh Kaname nên vẫn nghiêm ngặt trông coi Yuuki. Sự có mặt của lão cáo già Rido Kuran đang khiến cái học viện Kurosu này thành bãi săn của vampire mất rồi.
“Em biết ta đang nghĩ gì?” Kaname nghi hoặc quay đầu nhìn Zero, dựa vào bóng lưng cũng có thể đoán được suy nghĩ của người khác hả? Hay là cậu có khả năng nhìn thấu tâm tư của mọi người?
“Đoán thôi. Có điều, có lẽ là tôi đoán đúng rồi nhỉ, Yuuki dù ngốc cũng sẽ đoán được có điều gì đó khác thường. Chỉ cần động não một chút, làm gì có chuyện vampire đối xử tốt với một người như vậy, nhất định là có liên quan gì đó đến mảng kí ức bị mất của Yuuki. Huống chi gần đây cô ấy hay mơ đến những thứ kì quặc nhiều hơn, đến một lúc nào đấy, khi cô ấy nhớ ra mọi thứ, anh định giải thích thế nào?” Zero vẫn không thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sớm muộn con bé cũng sẽ nhớ ra, trong cơ thể Yuuki đang chảy dòng máu Kuran. Nếu để Rido Kuran hành động trước, con bé sẽ lại trở thành một thuần chủng không thể chống lại lão ta, không bằng để kẻ làm anh này tự mình gọi nó tỉnh lại... Ta đã đáp ứng mẹ nhưng lại không thể làm được, thực sự là phụ sự tin tưởng của người.”
“Anh đã làm những gì tốt nhất có thể, Kaname Kuran. Nếu cái gì cũng xảy ra y hệt kế hoạch của anh, chẳng hoá ra anh là Thượng Đế rồi sao? Anh là vì bất đắc dĩ mới phải làm như thế, Yuuki biết cũng sẽ không trách đâu. Dù tôi luôn cho rằng cuộc sống của vampire rất bi thảm, nhưng gần đây tôi phát hiện nếu thay đổi cách nhìn nhận thì chuyện gì cũng chỉ là ước lượng và tương đối, vui vẻ cũng thế, chưa chắc làm người đã tốt mà làm vampire đã khổ sở, quan trọng là bên cạnh mình có những ai...” Bạn bè, người thân, cha mẹ, người yêu... Chỉ cần được ở cùng bọn họ, dù là loài người hay là vampire cũng chẳng đáng để bận tâm.
“...” Cậu biết mình đang nói cái gì chứ? Từ trước đến nay cùng cậu ấy ở chung một nơi... Người này từng rất oán hận việc trở thành vampire, có lẽ nào khi ở bên hắn thì dù là vampire cũng hạnh phúc?
“... Anh cười cái gì?” Tự dưng lại cười kì cục như vậy, chẳng lẽ mình đã nói cái gì buồn cười lắm hả? Đáng nghi quá nha... Zero nhìn vẻ mặt ôn nhu đặc biệt của hắn, nghĩ kiểu gì cũng không ra.
“Bởi vì có người chỉ cần một câu cũng hơn ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt của kẻ khác... Mặc dù cứ luôn giả bộ không thèm quan tâm, kỳ thực lại rất để ý đến chúng ta.”
Kaname vẫn cười, mà Zero thì kinh ngạc trừng to hai mắt, “Ê? Tôi á? Lúc nào chứ?”
Thật chậm hiểu mà... Nhưng vì hắn đối với tình cảm của mình luôn bình tĩnh lí trí, thế nên cái khuyết điểm nho nhỏ này đối với hắn lại hoá thành đáng yêu mới sợ chứ, ngay cả vẻ mặt kinh ngạc lúc này cũng thế, trêu đùa cậu vui như vậy thì cho dù là trăm năm hay ngàn năm sau, hắn cũng sẽ không bao giờ thấy chán, ngược lại còn lấy làm may mắn.
Kaname Kuran xoay người nhẹ hôn một cái lên môi Zero, “Em cứ từ từ suy nghĩ, ta cho em suy nghĩ cả đời này cũng được.”
“...” Zero ngẩn người, trên khuôn mặt trắng mịn xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt... Lời ngon tiếng ngọt gì chứ, rõ ràng là hắn cố ý, chưa có gì mà đã hứa hẹn cả đời rồi.
Cả đời vampire, không biết là dài bao nhiêu.
***
Kaname quyết định đánh thức Yuuki, hiện tại ngoài việc chờ đợi thì không thể làm gì khác nữa... Sau khi Yuuki nhớ lại, Rido Kuran chắc chắn sẽ có hành động, bởi vì Yuuki rất giống mẹ cô, người mà Rido yêu sâu đậm hận cao vời, thế nên lão ta sẽ chọn cô làm tế phẩm. Nếu Yuuki quay trở về thân phận thuần chủng thì cô cũng sẽ có một ít năng lực tự bảo vệ. Đối với hắn mà nói, Yuuki là người em gái quan trọng, hắn không mong cô chịu bất kì thương tổn nào.
Điều hắn bận tâm chính là Ichiru đang ở bên cạnh Rido Kuran, không biết mục đích của cậu ta là gì, nhưng việc ở bên phục vụ cho Rido Kuran rất nguy hiểm, bây giờ cũng không biết cậu ra ở đâu.
Ichiru, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện...
***
Từ phòng Kaname nhìn xuống, Zero bỗng chú ý thấy một vệt sáng loé lên trong rừng... Gió truyền tới một hơi thở tà ác... Zero nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thời điểm cậu mở mắt ra, màu đỏ đã bao trùm lấy nhãn cầu tím biếc.
Rido Kuran, cảm nhận được hơi thở vampire của Yuuki đã không kìm chế được thú tính rồi sao? Rất tiếc, tôi phải ngăn cản ông... Nếu để ông làm bậy, học sinh trong trường sẽ gặp nguy hiểm...
“Rima?!” Ichijou tiến tới ôm lấy Rima bị một phát xuyên thấu qua tim, đáng ghét thật, đây là sức mạnh chân chính của thuần chủng sao? Đứng trước mặt ông ta, hắn thật nhỏ bé bất lực, không làm được cái gì hết.
“Ichijou, ôm Rima rời khỏi đây được chứ? Cứ để tôi ở lại ngăn cản hắn.” Zero dùng gió đỡ một roi từ phía Rido Kuran, “Đối đầu với thân thể thực sự của hắn thì hơi khó, nhưng đây là cơ thể của Shiki, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.”
“Zero Kiryuu?” Không biết Zero đã xuất hiện trước mặt Ichijou từ khi nào, mà đối diện chính là Rido Kuran, thuẩn chủng quyết đấu mình vốn không thể xen vào, “Vậy thì tất cả xin nhờ cậu.”
Đợi Ichijou đi khuất rồi, Zero mới chậm rãi mở miệng: “Ông đã lạc lối nhiều năm rồi phải không, Rido Kuran? Vì không tìm được mục đích sinh tồn nên phá huỷ hết mọi thứ... Một lí do không thể nói là tốt đẹp được nhỉ...”
“Zero Kiryuu, cậu thân là một hunter, lại bảo vệ một đám vampire, không cảm thấy người lạc lối là mình ư?”
“Ông nghĩ thế? Nhưng từ đầu tới tận bây giờ, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm cái gì mà hunter với chẳng thợ săn vampire... Nếu như ông không phá huỷ hết tất cả, căn cứ vào tính cách của tôi, sợ rằng tôi sẽ ủng hộ vampire và con người chung sống hoà bình. Vô luận là thời gian nào, giờ cũng đã trôi qua rồi, vô luận là lập trường gì, vampire hay con người cũng thế cả, vô luận là đứng ở vị trí nào, tôi chỉ muốn kiên định với niềm tin của mình, muốn bảo vệ thứ mình yêu quý, điều đó chưa từng thay đổi. Quá khứ, hiện tại, tương lai cũng sẽ không thay đổi. Bọn họ là vampire cũng được, là con người cũng tốt, tôi quý mến bọn họ, cho nên tôi sẽ không để ông hãm hại bọn họ.”
Gió nhẹ lay động mái tóc bạch kim của Zero, lộ ra đôi mắt đỏ tươi màu máu, ánh mắt tượng trưng cho dục vọng của vampire lại bởi vì kiên định trong linh hồn kia mà biến thành ánh ngọc chói mắt.
Đôi mắt này, gợi cho Rido Kuran kí ức khi xưa... Người kia, cũng có đôi mắt như vậy, vì bảo vệ người mình yêu mà vô cùng cương nghị, dù cho đó là Haruka Kuran, hay là Kaname Kuran, chỉ cần có cô ấy ở đó thì ai cũng đừng hòng đụng tới họ... Không cam lòng, thật sự không cam lòng...
“Zero Kiryuu, cậu có từng nếm trải cảm giác bị thế giới bỏ rơi chưa? Có lẽ cậu nói đúng, ta không tìm thấy mục đích tồn tại nên muốn tất cả chôn cất theo mình. Ta hiểu cô ấy yêu gia đình, yêu những đứa con ngoan ngoãn, muốn được cùng con người chung sống hoà thuận... Vì thế, ta phải huỷ diệt tất cả, để cô ấy có thể quay lại nhìn ta, nhớ đến ta? Ha... Ha...” Rido Kuran thấp giọng cười, đau đớn không cách nào giải toả ngưng tụ trong mắt, tràn đầy ưu thương, “Nhưng cô ấy lại dùng cái chết để bóp nát mọi tính toán của ta. Ta hận cô ấy!”
“... Mẹ tôi luôn nói thiên sứ sẽ phù hộ chúng tôi mãi mãi. Nhưng thiên sứ đã không hề xuất hiện, kẻ ác chẳng kiêng kị gì dẫm đạp hạnh phúc cùng nụ cười, không hề có bất cứ ai bảo vệ chúng tôi. Lòng tôi lúc đó cũng như ông, cảm giác mình đã bị lừa gạt, bị thế giới vứt bỏ. Khác biệt chính là, tôi lựa chọn bảo vệ người khác, thiên sứ không xuất hiện, thế thì tôi sẽ làm thay, giúp thiên sứ hư ảo chống đỡ cho những người tôi yêu quý. Phá huỷ bao giờ cũng dễ hơn so với bảo vệ, nhưng tôi không chấp nhận hận thù đến từ tình yêu, đây cũng là lý do tôi và ông phải đối đầu. Bất kể ông đã mất đi nên mới oán hận, tôi tuyệt đối không thể nương tay. Những thương tổn ông gây ra cho tôi, giờ cũng nên thanh toán đi!”
Lòng ai cũng đều có vết thương, dù lớn hay là nhỏ, nông mà chỉ cần xoay người đã quên hay sâu tới khắc cốt ghi tâm... Tôi rất muốn lựa chọn tha thứ, chỉ tiếc là nỗi đau ông gây ra quá mức nặng nề, đau đến tận xương tuỷ, Rido Kuran, tôi không thể không giết chết ông.
Tình hình là ta phát hiện ta chăm quá thể TT^TT
Mỗi ngày 1 chương;________;
Chắc xong bộ này ta cho KanZe nghỉ ngơi 1 time đầu tư sang chỗ khác:3
***
“Máu của ta đâu?... Vì quan hệ với Zero Kiryuu nên không dám ra tay sao? Mi vô dụng hơn cả tưởng tượng của ta đấy, Ichiru... Được rồi, dù sao ta cũng đang có chuyện quan trọng muốn giao cho mi, nếu làm tốt thì nguyện vọng của mi ta sẽ thực hiện ngay lập tức.” Rido Kuran dựa vào thân cây đằng sau, mỉm cười nhìn Yuuki được bảo vệ nghiêm ngặt đi qua trước mặt.
Không biết Kaname có tài cán gì, nhưng hắn có thể thuyết phục được Ichijou vốn không bao giờ dám chống lại dòng thuần kia thì cũng quá giỏi, mà chẳng sao cả, chuyện này không ảnh hưởng gì tới kế hoạch. Nếu mà nói tới khả năng tác động, có lẽ phải tính tới nhóc con tóc bạch kim kia. Mấy ngày không gặp thôi mà sức mạnh đã tăng lên nhiều như vậy rồi? Cứ thế chẳng mấy sẽ đủ năng lực để trở thành người thừa kế cho vị nữ vương vampire vĩ đại Lilith. Nhất định phải tiêu diệt trước khi cậu ta hoàn toàn biến thành vampire thuỷ tổ.
Mỉm cười tự giễu, nhiều năm rồi mang trên người huyết thống thuần chủng, nhưng tinh thần lại là một hunter... Sự xuất hiện của Zero Kiryuu là do bản thân không tính toán mà tạo thành, so sánh với trường hợp cố ý đánh thức Kaname Kuran... Đây có phải là vô tình cắm liễu liễu lên xanh không?
“... Tôi sẽ khiến cho kẻ giết hại Shizuka sama chết trong đau đớn.” Ichiru bĩnh tĩnh nói, “Tôi thực lòng mong ngài có thể khôi phục thân thể... Rido Kuran sama.”
Kaname Kuran và Rido Kuran... Một kẻ là người giết chết Shizuka sama, một tên là đầu sỏ tạo nên mọi bi kịch. Chỉ là, mình thật sự không muốn làm khó Zero, nếu Zero thực sự yêu Kaname Kuran thì... Đời này, người mình thiếu nợ nhiều nhất, cũng là người cho mình nhiều nhất chính là Zero. Không thể làm gì, nhưng ít nhất, hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc, không còn bị thù hận trói buộc. Sau khi Shizuka sama chết đi, mình mới biết thì ra sinh mạng lại dễ dàng mất đi như thế.
Trước kia, Zero rất thích cười, nhưng giờ đây, nụ cười cứ như đã tắt lịm, ngay cả vui vẻ cũng chẳng có mấy khi... Bốn năm nay, anh ấy đã sống thế nào đây? Một mình đơn độc trơ trọi, chỉ có thù hận làm bạn sóng vai... Mà mình là tên khốn nạn, không hề biết gì cả, lại còn ngu si chém thêm một nhát vào vết thương đang chảy máu của anh ấy.
Nếu Zero không có người em trai như mình, chắc chắn sẽ sống rất tốt. Anh ấy có thể làm một hunter mạnh nhất, chẳng cần đau đớn trong thân phận thuẩn chủng vĩ đại... Zero, quá mức dịu dàng, ngay từ lúc sinh ra, là vì sự dịu dàng của anh ấy mà mình mới sống sót. Lúc này là lúc mình phải trả lại tất cả cho anh ấy.
***
Dù cho hắn có ngăn cản như thế nào cũng không đấu lại được số mệnh dành cho Yuuki sao? Khi con bé dần dần nhớ lại, hắn phải làm gì mới được? Yuuri, nguyện vọng của mẹ chắc là không thể thực hiện được rồi, là do hắn quá vô dụng do nên mới không thể bảo vệ được Yuuki?
“Đang suy nghĩ về chuyện của Yuuki sao?” Zero đi tới đằng sau Kaname, nhìn về phía xa. Bây giờ là ban ngày nhưng thành viên khối Đêm nghe lệnh Kaname nên vẫn nghiêm ngặt trông coi Yuuki. Sự có mặt của lão cáo già Rido Kuran đang khiến cái học viện Kurosu này thành bãi săn của vampire mất rồi.
“Em biết ta đang nghĩ gì?” Kaname nghi hoặc quay đầu nhìn Zero, dựa vào bóng lưng cũng có thể đoán được suy nghĩ của người khác hả? Hay là cậu có khả năng nhìn thấu tâm tư của mọi người?
“Đoán thôi. Có điều, có lẽ là tôi đoán đúng rồi nhỉ, Yuuki dù ngốc cũng sẽ đoán được có điều gì đó khác thường. Chỉ cần động não một chút, làm gì có chuyện vampire đối xử tốt với một người như vậy, nhất định là có liên quan gì đó đến mảng kí ức bị mất của Yuuki. Huống chi gần đây cô ấy hay mơ đến những thứ kì quặc nhiều hơn, đến một lúc nào đấy, khi cô ấy nhớ ra mọi thứ, anh định giải thích thế nào?” Zero vẫn không thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sớm muộn con bé cũng sẽ nhớ ra, trong cơ thể Yuuki đang chảy dòng máu Kuran. Nếu để Rido Kuran hành động trước, con bé sẽ lại trở thành một thuần chủng không thể chống lại lão ta, không bằng để kẻ làm anh này tự mình gọi nó tỉnh lại... Ta đã đáp ứng mẹ nhưng lại không thể làm được, thực sự là phụ sự tin tưởng của người.”
“Anh đã làm những gì tốt nhất có thể, Kaname Kuran. Nếu cái gì cũng xảy ra y hệt kế hoạch của anh, chẳng hoá ra anh là Thượng Đế rồi sao? Anh là vì bất đắc dĩ mới phải làm như thế, Yuuki biết cũng sẽ không trách đâu. Dù tôi luôn cho rằng cuộc sống của vampire rất bi thảm, nhưng gần đây tôi phát hiện nếu thay đổi cách nhìn nhận thì chuyện gì cũng chỉ là ước lượng và tương đối, vui vẻ cũng thế, chưa chắc làm người đã tốt mà làm vampire đã khổ sở, quan trọng là bên cạnh mình có những ai...” Bạn bè, người thân, cha mẹ, người yêu... Chỉ cần được ở cùng bọn họ, dù là loài người hay là vampire cũng chẳng đáng để bận tâm.
“...” Cậu biết mình đang nói cái gì chứ? Từ trước đến nay cùng cậu ấy ở chung một nơi... Người này từng rất oán hận việc trở thành vampire, có lẽ nào khi ở bên hắn thì dù là vampire cũng hạnh phúc?
“... Anh cười cái gì?” Tự dưng lại cười kì cục như vậy, chẳng lẽ mình đã nói cái gì buồn cười lắm hả? Đáng nghi quá nha... Zero nhìn vẻ mặt ôn nhu đặc biệt của hắn, nghĩ kiểu gì cũng không ra.
“Bởi vì có người chỉ cần một câu cũng hơn ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt của kẻ khác... Mặc dù cứ luôn giả bộ không thèm quan tâm, kỳ thực lại rất để ý đến chúng ta.”
Kaname vẫn cười, mà Zero thì kinh ngạc trừng to hai mắt, “Ê? Tôi á? Lúc nào chứ?”
Thật chậm hiểu mà... Nhưng vì hắn đối với tình cảm của mình luôn bình tĩnh lí trí, thế nên cái khuyết điểm nho nhỏ này đối với hắn lại hoá thành đáng yêu mới sợ chứ, ngay cả vẻ mặt kinh ngạc lúc này cũng thế, trêu đùa cậu vui như vậy thì cho dù là trăm năm hay ngàn năm sau, hắn cũng sẽ không bao giờ thấy chán, ngược lại còn lấy làm may mắn.
Kaname Kuran xoay người nhẹ hôn một cái lên môi Zero, “Em cứ từ từ suy nghĩ, ta cho em suy nghĩ cả đời này cũng được.”
“...” Zero ngẩn người, trên khuôn mặt trắng mịn xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt... Lời ngon tiếng ngọt gì chứ, rõ ràng là hắn cố ý, chưa có gì mà đã hứa hẹn cả đời rồi.
Cả đời vampire, không biết là dài bao nhiêu.
***
Kaname quyết định đánh thức Yuuki, hiện tại ngoài việc chờ đợi thì không thể làm gì khác nữa... Sau khi Yuuki nhớ lại, Rido Kuran chắc chắn sẽ có hành động, bởi vì Yuuki rất giống mẹ cô, người mà Rido yêu sâu đậm hận cao vời, thế nên lão ta sẽ chọn cô làm tế phẩm. Nếu Yuuki quay trở về thân phận thuần chủng thì cô cũng sẽ có một ít năng lực tự bảo vệ. Đối với hắn mà nói, Yuuki là người em gái quan trọng, hắn không mong cô chịu bất kì thương tổn nào.
Điều hắn bận tâm chính là Ichiru đang ở bên cạnh Rido Kuran, không biết mục đích của cậu ta là gì, nhưng việc ở bên phục vụ cho Rido Kuran rất nguy hiểm, bây giờ cũng không biết cậu ra ở đâu.
Ichiru, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện...
***
Từ phòng Kaname nhìn xuống, Zero bỗng chú ý thấy một vệt sáng loé lên trong rừng... Gió truyền tới một hơi thở tà ác... Zero nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thời điểm cậu mở mắt ra, màu đỏ đã bao trùm lấy nhãn cầu tím biếc.
Rido Kuran, cảm nhận được hơi thở vampire của Yuuki đã không kìm chế được thú tính rồi sao? Rất tiếc, tôi phải ngăn cản ông... Nếu để ông làm bậy, học sinh trong trường sẽ gặp nguy hiểm...
“Rima?!” Ichijou tiến tới ôm lấy Rima bị một phát xuyên thấu qua tim, đáng ghét thật, đây là sức mạnh chân chính của thuần chủng sao? Đứng trước mặt ông ta, hắn thật nhỏ bé bất lực, không làm được cái gì hết.
“Ichijou, ôm Rima rời khỏi đây được chứ? Cứ để tôi ở lại ngăn cản hắn.” Zero dùng gió đỡ một roi từ phía Rido Kuran, “Đối đầu với thân thể thực sự của hắn thì hơi khó, nhưng đây là cơ thể của Shiki, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.”
“Zero Kiryuu?” Không biết Zero đã xuất hiện trước mặt Ichijou từ khi nào, mà đối diện chính là Rido Kuran, thuẩn chủng quyết đấu mình vốn không thể xen vào, “Vậy thì tất cả xin nhờ cậu.”
Đợi Ichijou đi khuất rồi, Zero mới chậm rãi mở miệng: “Ông đã lạc lối nhiều năm rồi phải không, Rido Kuran? Vì không tìm được mục đích sinh tồn nên phá huỷ hết mọi thứ... Một lí do không thể nói là tốt đẹp được nhỉ...”
“Zero Kiryuu, cậu thân là một hunter, lại bảo vệ một đám vampire, không cảm thấy người lạc lối là mình ư?”
“Ông nghĩ thế? Nhưng từ đầu tới tận bây giờ, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm cái gì mà hunter với chẳng thợ săn vampire... Nếu như ông không phá huỷ hết tất cả, căn cứ vào tính cách của tôi, sợ rằng tôi sẽ ủng hộ vampire và con người chung sống hoà bình. Vô luận là thời gian nào, giờ cũng đã trôi qua rồi, vô luận là lập trường gì, vampire hay con người cũng thế cả, vô luận là đứng ở vị trí nào, tôi chỉ muốn kiên định với niềm tin của mình, muốn bảo vệ thứ mình yêu quý, điều đó chưa từng thay đổi. Quá khứ, hiện tại, tương lai cũng sẽ không thay đổi. Bọn họ là vampire cũng được, là con người cũng tốt, tôi quý mến bọn họ, cho nên tôi sẽ không để ông hãm hại bọn họ.”
Gió nhẹ lay động mái tóc bạch kim của Zero, lộ ra đôi mắt đỏ tươi màu máu, ánh mắt tượng trưng cho dục vọng của vampire lại bởi vì kiên định trong linh hồn kia mà biến thành ánh ngọc chói mắt.
Đôi mắt này, gợi cho Rido Kuran kí ức khi xưa... Người kia, cũng có đôi mắt như vậy, vì bảo vệ người mình yêu mà vô cùng cương nghị, dù cho đó là Haruka Kuran, hay là Kaname Kuran, chỉ cần có cô ấy ở đó thì ai cũng đừng hòng đụng tới họ... Không cam lòng, thật sự không cam lòng...
“Zero Kiryuu, cậu có từng nếm trải cảm giác bị thế giới bỏ rơi chưa? Có lẽ cậu nói đúng, ta không tìm thấy mục đích tồn tại nên muốn tất cả chôn cất theo mình. Ta hiểu cô ấy yêu gia đình, yêu những đứa con ngoan ngoãn, muốn được cùng con người chung sống hoà thuận... Vì thế, ta phải huỷ diệt tất cả, để cô ấy có thể quay lại nhìn ta, nhớ đến ta? Ha... Ha...” Rido Kuran thấp giọng cười, đau đớn không cách nào giải toả ngưng tụ trong mắt, tràn đầy ưu thương, “Nhưng cô ấy lại dùng cái chết để bóp nát mọi tính toán của ta. Ta hận cô ấy!”
“... Mẹ tôi luôn nói thiên sứ sẽ phù hộ chúng tôi mãi mãi. Nhưng thiên sứ đã không hề xuất hiện, kẻ ác chẳng kiêng kị gì dẫm đạp hạnh phúc cùng nụ cười, không hề có bất cứ ai bảo vệ chúng tôi. Lòng tôi lúc đó cũng như ông, cảm giác mình đã bị lừa gạt, bị thế giới vứt bỏ. Khác biệt chính là, tôi lựa chọn bảo vệ người khác, thiên sứ không xuất hiện, thế thì tôi sẽ làm thay, giúp thiên sứ hư ảo chống đỡ cho những người tôi yêu quý. Phá huỷ bao giờ cũng dễ hơn so với bảo vệ, nhưng tôi không chấp nhận hận thù đến từ tình yêu, đây cũng là lý do tôi và ông phải đối đầu. Bất kể ông đã mất đi nên mới oán hận, tôi tuyệt đối không thể nương tay. Những thương tổn ông gây ra cho tôi, giờ cũng nên thanh toán đi!”
Lòng ai cũng đều có vết thương, dù lớn hay là nhỏ, nông mà chỉ cần xoay người đã quên hay sâu tới khắc cốt ghi tâm... Tôi rất muốn lựa chọn tha thứ, chỉ tiếc là nỗi đau ông gây ra quá mức nặng nề, đau đến tận xương tuỷ, Rido Kuran, tôi không thể không giết chết ông.
Tình hình là ta phát hiện ta chăm quá thể TT^TT
Mỗi ngày 1 chương;________;
Chắc xong bộ này ta cho KanZe nghỉ ngơi 1 time đầu tư sang chỗ khác:3
/49
|