Nếu song bào thai bị nguyền rủa thật sự chỉ một người được phép tồn tại, hy vọng người đó là em, Ichiru.
“Yuuki, lui ra sau đi.” Zero cẩn trọng lên tiếng, một tay kéo qua Yuuki, kéo cô về phía sau, chính mình trong lúc đó đứng chắn trước cô. “Tôi không biết cô ta đã nói gì với cậu. Thế nhưng, không cần cậu hi sinh. Những thứ phải khiến Yuuki trả giá mới có được, tôi không cần.”
“Zero... Nhưng thân thể của cậu...”
“Không có việc gì, tuy rằng biến thành vampire, nhưng không hẳn là bởi người đàn bà kia. Vậy nên ả không thể khống chế tôi, tôi cũng sẽ không rơi xuống level E, biến thành loài dã thú đã từng tấn công cậu.” Là tôi không nên lén gạt cậu, khiến cậu rơi vào nguy hiểm. Vốn thầm nghĩ một người giải quyết tất cả, không muốn bất luận người nào lo lắng, nhưng như vậy lại khiến kẻ thù lợi dụng cơ hội. Yuuki, coi như là vì tôi, cũng không hy vọng cậu biến thành vampire... Vampire, là một sinh mệnh thật đáng buồn. Trong hai chúng ta, chí ít còn có cậu hạnh phúc, như vậy lựa chọn rời đi mới có ý nghĩa.
Yuuki vẫn muốn nói gì đấy, nhưng khi Zero quay đầu, là đôi mắt huyết hồng... Trong nháy mắt, toàn thân bất giác cứng ngắc, tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng,... Giống như mùa đông năm đó... Đáng sợ... Thật đáng sợ... Zero, là vampire...
Thật sự không muốn nhìn thấy Yuuki như vậy. Quả nhiên, là đang sợ sao? Cảm giác cay đắng khó diễn tả lại chảy trong người Zero, nâng bàn tay đặt tại trước trán Yuuki. Nhanh chóng ôm lấy hình hài dần chìm vào hôn mê, Zero nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc tràng kỷ dài một bên, “Cậu sẽ quên tất cả về ngày hôm nay... Xin lỗi, khiến cậu trải qua những chuyện thế này. Ngủ ngon, công chúa, khi cậu tỉnh lại, tôi hứa bầu trời sẽ lại tinh thuần như cũ.”
“A... Thực sự là nàng công chúa hạnh phúc. Bất luận là cậu hay là Kaname Kuran, đều nỗ lực vì nàng công chúa này mà sáng tạo một thế giới đồng thoại, đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, những thứ càng thuần trắng, ta sẽ càng muốn phá hủy nó. Nhất định, sẽ vấy bẩn nàng.”
“Ngươi đừng mong có thể đụng đến một sợi tóc của Yuuki. Ngươi nói không sai, là lỗi của ta. Vậy nên, để ngừng việc tiếp tục phạm phải sai lầm như vậy, ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện giữu chúng ta. Có vẻ ngươi cũng đã không thể chờ được nữa, đúng không, Shizuka Hiou?”
Hiện tại Zero đã hoàn toàn mang phong thái của một vampire dòng thuần, ánh nhìn lượng đỏ, răng nanh sáng bạc, hơi thở mang áp lực của Thần Chết. Ngón tay hướng thẳng vào ngực Shizuka Hiou, vùng áp thấp xung quanh ngay lập tức hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt qua bộ kimono tuyết trắng, máu tươi từng chút một nhiễm đỏ bạch sắc, tựa như tuyết ngày đó.
“Đây là vết thương ngươi để lại trên người mẹ ta...” Lại thêm một lần nữa, lưỡi dao như ảo ảnh xé gió lao tới, ngay lúc đập vào người Shizuka liền tan thành từng mảnh, nhưng lại để lại trên người cô một vết thương có thể nhìn thấy xương, Zero cười, màu đỏ trong mắt càng phát ra bi thương, giống như tùy lúc đều có thể nhìn thấy huyết lệ chảy ra từ đôi mắt đó “Đây là của cha ta. Toàn bộ trả lại cho ngươi...”
Bốn năm, bốn năm điên cuồng cùng dày vò, chỉ chờ đến thời khắc này. Shizuka Hiou, cướp đi một sinh mệnh là việc khiến ta khó chịu nhất, cho dù đó là vampire. Là ngươi bức ta như vậy... Nếu như một ngày, có người muốn báo thù cho ngươi, ta tiếp nhận toàn bộ.
“Shizuka - sama, tôi không phải đã nói rồi sao? Ngài không được đem mạng mình ra đùa giỡn như vậy.” Một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện cách mắt Zero chỉ vài milimet, đã không còn mặt nạ, Ichiru đứng chắn trước người nữ thuần chủng, “Ngài không phải nói có chuyện trọng yếu hơn cần phải giải quyết sao? Làm sao có thể chấp nhận chết ở chỗ này như thế.”
“A...” Shizuka Hiou lui ra phía sau một bước, tiến về phía cửa, “Xem ra bây giờ vẫn chưa thể giao mạng cho cậu được. Zero Kiryuu, trước khi tự tay khiến cho kẻ đó biến mất, ta không thể đem mạng giao cho cậu.”
Zero hiện tại không hề chú ý tới những gì Shizuka nói, chỉ là đưa tay đỡ những đợt tấn công của Ichiru, “Em thật sự muốn bức anh giết em sao? Ichiru.”
“Ta đã không còn như trước đây. Shizuka - sama cho ta uống máu của ngài, hiện tại cơ thể ta hoàn toàn khỏe mạnh, đủ để cùng Zero quyết chiến một trận. Zero, động thủ đi...” Em không thể giương mắt nhìn Shizuka - sama chết trong tay anh, Zero, thà rằng anh giết em... Chí ít như vậy em sẽ không cần phải lựa chọn.
- -*--
“Kuran...” Shizuka Hiou ôm vết thương đi vào gian phòng của cô tại học viện Cross, “A, xem ra ta đã đi sai một nước cờ. Nguyên bản muốn lợi dụng Kurosu Yuuki giết ngươi, cuối cùng lại bị phá hủy...”
“Ngươi là một kẻ thông minh... Chỉ là, trong ván cờ của ta, những nước đi của ngươi cũng chỉ như một con tốt mà thôi.”
- -*--
“Ta vẫn luôn hận ngươi... Cha mẹ, sư phụ đều như vậy, tất cả mọi người chỉ chú ý một mình ngươi! Ta vốn chẳng có gì cả, thật may mắn khi gặp được Shizuka - sama... Ta không muốn mất đi ngài!”
“Em không phải...” Chí ít còn có anh quan tâm em. Nhưng còn anh? Em quan tâm sao? Ngoại trừ cừu hận, anh cái gì cũng không có.
“Zero! Ngươi cái gì cũng không hiểu! Shizuka - sama cho dù cho ta uống bao nhiêu máu, cũng chưa bao giờ hút máu ta. Cho dù ta luôn bên cạnh ngài, ngài cũng luôn nhìn về hướng khác, không phải ta.” Cũng giống như Zero... Có biết hay không, cậu, rất cô độc, rõ ràng cười nói giữa vòng tay người thân, rõ ràng hòa vào một đám đông nhộn nhịp, nhưng lại có cảm giác bị vứt bỏ. Thật vất vả, gặp được một người có thể biết được chính mình, có thể nói lên nội tâm của mình. Ta không muốn mất đi! Coi như là biến thành vampire, cũng không muốn mất đi ngài.
“Thà rằng chính mình biến thành vampire cũng không muốn rời xa ả ta?... Ichiru, em mới chính là người cái gì cũng không hiểu!” Biến thành vampire, là một chuyện đáng căm hận thế nào? Vì sao em vẫn không hề để ý cảm nhận của anh, còn muốn một lần lại một lần vạch miệng vết thương này ra. Tại trước mặt một kẻ không hề muốn trở thành vampire như anh, lại nói những lời này.
“Nếu như Zero muốn báo thù... Trước hết giết ta.”
Đối mặt với lưỡi kiếm của Ichiru, Zero vào lúc này lại nhớ tới khi còn bé, hai đứa trẻ, ôm lấy đối phương tựa như ôm toàn bộ thế giới, quãng thời gian yên bình hạnh phúc, toàn bộ, đều bị thời gian mài mòn rồi sao?
“Ichiru, nếu như hai chúng ta chỉ có một người sống sót, em mong muốn người đó là ai?”
Đối với đôi mắt thuần chủng mà nói, động tác của Ichiru rất chậm, rất chậm. Thế nhưng mắt thấy mũi kiếm từng chút từng chút đi vào ngực, Zero cũng không ngăn cản... Nếu như chỉ có một, anh muốn người đó... Là em... Bị lưu lại, thực sự, rất thống khổ...
“!” Trong tay truyền đến cảm giác đâm vào vật thể, Ichiru sửng sốt một chút, có chút không thể tin được. Vì sao không tránh ra? Với khả năng của Zero, cho dù không phải là vampire cũng hoàn toàn có thể né tránh hoặc đỡ đòn. Là cố ý sao?
Không muốn buông tha Shizuka Hiou, cũng không muốn đối đầu Ichiru, làm thế nào mới tốt... Hay là, chỉ cần mình chết đi.
“Cho dù... Bị Ichiru dùng dao đâm vào, ở đây...” Zero chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy lưỡi kiếm, máu từ hai bàn tay nắm chặt, hòa cùng máu ở vết thương nơi ngực cậu, tuôn ra không ngừng... Giống như, thật giống như lúc đó...
“... Dù sâu đến thế nào, cũng sẽ không sao. Bởi vì ở đây, đã sớm chết. Tâm đã chết... Từ rất lâu trước đây, đã bị bán cho ác ma, vậy nên cho dù như vậy...” Zero dồn lực nơi hai bàn tay, đôi mắt như muốn khóc nhìn chăm chú vào Ichiru, giống như cả thế giới này lại chỉ còn hai anh em họ. Sau đó, kéo mạnh thanh kiếm về phía mình...
“!” Ichiru giật mình buông lỏng tay ra, tùy ý trường kiếm kia đi qua vị trí trái tim Zero, mũi kiếm từ sau lưng người thợ săn lộ ra, từng vệt máu đỏ tươi không ngừng uốn lượn theo chiều dài lưỡi kiếm, từng giọt từng giọt hội tụ với đồng bạn của chúng trên mặt đất.
Không xong... Máu ra thật nhiều... Nhiều như vậy, chỉ sợ ăn đồ ngọt cũng không thể giải quyết vấn đề... A, nói không chừng sẽ chết, trong lòng, ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh... Cho tới nay, đều tưởng muốn báo thù, nghĩ lại, có điểm xin lỗi chính mình, được chết, nói không chừng, mới là nguyện vọng lớn nhất của Zero Kiryuu này... Đáng tiếc, tự sát, là chuyện duy nhất vampire không thể làm.
“... Cho dù như vậy đâm xuyên trái tim, cũng không thể khiến anh chết đi. Xin lỗi, lại một lần nữa, làm Ichiru thất vọng rồi...” Vất đi tự tôn của một hunter, từ bỏ niềm tin vào thượng đế. Đây là cái giá phải trả, cho nỗ lực của mình. Kết quả như vậy, xem như đã xong, cho dù vẫn bị Ichiru căm hận... Từ lúc bốn năm trước, một khi đã quyết định, đồng nghĩa với quyết tâm đối mặt với ngày này, cậu chưa từng có hối hận qua, cho dù là hiện tại.
Chỉ có điều... Đau quá... Tên vampire kia lừa mình, rõ ràng đã nói cho dù bị đâm xuyên đều không có bất luận cảm giác đau đớn gì, vì sao hiện tại lại đau như vậy? Đây không phải trái tim của ác ma sao? “Ichiru, em có cảm thấy đau không? Người ta nói, anh em song sinh là chung một linh hồn, chung một cảm giác. Không có sao? Quả nhiên cũng chỉ là ảo giác của anh. Là bởi vì Zero này đã không còn là nhân loại sao?” Cảnh vật xung quanh mờ dần, Zero hình như quay về tuổi thơ, được nhìn thấy được cha mẹ, còn có Ichiru vẫn luôn chạy theo bên mình. Nói không chừng, mình, mới là kẻ không nên tồn tại, bốn năm trước nếu có thể chết đi, tốt biết mấy...
Gió nhẹ, mang đến hương vị nồng đậm của máu. Chưa bao giờ ngửi qua, một hương vị dị thường ngọt ngào, không phải của Yuuki, cũng không phải của nhân loại hay vampire bình thường, có vẻ như là... Kaname bị suy đoán của chính mình chấn động, mùi hương này... Chẳng lẽ là... Zero Kiryuu?!
Nồng đến nín thở cũng cảm giác được mùi máu xộc vào mũi, rốt cuộc là nhiều đến mức nào? Làm sao có thể? Cậu ta không có khả năng bị thương đến nước này?... Là Ichiru Kiryuu!
“Ngươi phân tâm, người đứng đầu tộc Kuran. Có cái gì khiến ngươi lưu ý sao?” Không khí lấp đầy mùi máu, Shizuka Hiou đương nhiên không thể không nghe thấy, vẫn tinh tường cảm giác được áp lực mà Kaname dùng để chế trụ chính mình trong nháy mắt lung lay, “Nồng nặc nhưng ngọt ngào, người đứng đầu tộc Kuran... Có vẻ rất để ý đến nó...”
“...” Từ vị trí đối diện, bàn tay của anh trong nháy mắt đã đặt tại sau ngực người nữ thuần chủng, ngay vị trí trái tim, “Ngươi còn có thời gian đi lo lắng cho kẻ khác sao?”
“Ha ha... Xem ra, vẫn có kẻ còn không biết tâm tình của mình. Phải cẩn thận, Kaname Kuran, một khi nhược điểm đã xuất hiện, nó sẽ nhanh chóng trở thành mục tiêu cho kẻ thù. Đừng phạm phải một sai lầm như ta, ngươi rồi sẽ biết cái gọi là nỗi đau vượt quá giới hạn của xác thịt, tuy rằng, việc đó cùng ta không quan hệ...”
Mà lúc này, những vampire ở nơi khác cũng chú ý tới hương vị nồng đậm ngọt ngào đang dần lan tỏa. Phản ứng nhanh nhất, đương nhiên là Aidou.
Mùi hương này, Zero Kiryuu! Mùi hương luôn xuất hiện trong tiềm thức, hôm nay cứ như vậy phiêu tán tại không trung, bao trùm lên tất cả, e rằng cả con người cũng ngửi thấy được. Nghĩ đến đó, Aidou lập tức khẩn trương hơn nữa, Zero, xảy ra chuyện gì?
“...” Xuyên thấu trái tim, cứ như vậy... Là chết sao? Hai tay Ichiru vẫn giữ nguyên tư thế khi vừa buông kiếm treo ở giữa không trung, cái gì cũng không đụng tới. Cậu cảm giác thanh âm trái tim nhảy lên càng lúc càng lớn, chấn động, chấn động... Mang đến thật lớn, khủng hoảng... Vampire thuần chủng, sẽ không dễ dàng chết như vậy đi? Không thể dễ dàng chết như vậy đi? “Zero?”
“A...” Zero cười nhẹ, thấy Ichiru như vậy, cuối cùng cậu cũng hiểu được. Em trên thực tế vẫn không hy vọng anh chết đi. Thật không đành lòng khi muốn em làm ra lựa chọn, nhưng anh vẫn muốn biết, em sẽ mong muốn ai sống sót? Anh, hay là em?
“Sẽ không sao...” Trong lúc nói, Zero đã rút lưỡi kiếm bạc nguyên chất ra khỏi cơ thế mình, ngực rất nhanh liền đình chỉ chảy máu, miệng vết thương cũng nhanh chóng đóng lại. “... Không sao đâu.” Không được rồi, đến mở miệng cũng không xong, cơ thể Zero mềm nhũn, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Nếu không có thanh trường kiếm trong tay chống đỡ, sợ rằng cậu đã ngã xuống từ bao giờ. Là mất máu quá nhiều sao? Tầm nhìn từ màu đỏ dần chuyển qua màu đen, đã bắt đầu nhìn không rõ, thân thể dị thường uể oải... A, như vậy kiên trì bốn năm, cũng đã là cực hạn rồi, nghỉ ngơi một chút vậy, mệt mỏi quá.
Zero... Như vậy còn muốn cậy mạnh sao? Cái gì mà còn ‘không sao’? Ichiru cảm thấy rõ cơn run rẩy truyền từ tay đến cả cơ thể, đôi tay đã cầm kiếm đâm vào Zero... Mình tại sao lại làm như vậy? Thầm nghĩ muốn ngăn cản Zero, thầm nghĩ chỉ tạo ra một vết thương không lớn, vết thương trên người vampire thuần chủng không phải rất nhanh liền khôi phục sao... Vì sao? Zero?
Ichiru muốn tiến lên, nhưng ngay lúc đó lại truyền đến một mùi máu khác... “Shizuka - sama?!” Cậu nhìn một chút người anh trai lảo đảo chống lại cơn gục xuống, rốt cuộc không quay đầu lại chạy ra cửa...
Mùi máu tươi dày đặc... Xem ra, Shizuka Hiou, đã không cần chính mình ra tay...
Zero chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể dần mất đi tri giác, tự thả trọng tâm đem toàn bộ sức nặng hướng về mặt đất, sàn nhà bị chấn động bất ngờ, biển máu văng tung tóe, nhiễm đỏ khuôn mặt tái nhợt của cậu...
“Yuuki, lui ra sau đi.” Zero cẩn trọng lên tiếng, một tay kéo qua Yuuki, kéo cô về phía sau, chính mình trong lúc đó đứng chắn trước cô. “Tôi không biết cô ta đã nói gì với cậu. Thế nhưng, không cần cậu hi sinh. Những thứ phải khiến Yuuki trả giá mới có được, tôi không cần.”
“Zero... Nhưng thân thể của cậu...”
“Không có việc gì, tuy rằng biến thành vampire, nhưng không hẳn là bởi người đàn bà kia. Vậy nên ả không thể khống chế tôi, tôi cũng sẽ không rơi xuống level E, biến thành loài dã thú đã từng tấn công cậu.” Là tôi không nên lén gạt cậu, khiến cậu rơi vào nguy hiểm. Vốn thầm nghĩ một người giải quyết tất cả, không muốn bất luận người nào lo lắng, nhưng như vậy lại khiến kẻ thù lợi dụng cơ hội. Yuuki, coi như là vì tôi, cũng không hy vọng cậu biến thành vampire... Vampire, là một sinh mệnh thật đáng buồn. Trong hai chúng ta, chí ít còn có cậu hạnh phúc, như vậy lựa chọn rời đi mới có ý nghĩa.
Yuuki vẫn muốn nói gì đấy, nhưng khi Zero quay đầu, là đôi mắt huyết hồng... Trong nháy mắt, toàn thân bất giác cứng ngắc, tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng,... Giống như mùa đông năm đó... Đáng sợ... Thật đáng sợ... Zero, là vampire...
Thật sự không muốn nhìn thấy Yuuki như vậy. Quả nhiên, là đang sợ sao? Cảm giác cay đắng khó diễn tả lại chảy trong người Zero, nâng bàn tay đặt tại trước trán Yuuki. Nhanh chóng ôm lấy hình hài dần chìm vào hôn mê, Zero nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc tràng kỷ dài một bên, “Cậu sẽ quên tất cả về ngày hôm nay... Xin lỗi, khiến cậu trải qua những chuyện thế này. Ngủ ngon, công chúa, khi cậu tỉnh lại, tôi hứa bầu trời sẽ lại tinh thuần như cũ.”
“A... Thực sự là nàng công chúa hạnh phúc. Bất luận là cậu hay là Kaname Kuran, đều nỗ lực vì nàng công chúa này mà sáng tạo một thế giới đồng thoại, đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, những thứ càng thuần trắng, ta sẽ càng muốn phá hủy nó. Nhất định, sẽ vấy bẩn nàng.”
“Ngươi đừng mong có thể đụng đến một sợi tóc của Yuuki. Ngươi nói không sai, là lỗi của ta. Vậy nên, để ngừng việc tiếp tục phạm phải sai lầm như vậy, ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện giữu chúng ta. Có vẻ ngươi cũng đã không thể chờ được nữa, đúng không, Shizuka Hiou?”
Hiện tại Zero đã hoàn toàn mang phong thái của một vampire dòng thuần, ánh nhìn lượng đỏ, răng nanh sáng bạc, hơi thở mang áp lực của Thần Chết. Ngón tay hướng thẳng vào ngực Shizuka Hiou, vùng áp thấp xung quanh ngay lập tức hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt qua bộ kimono tuyết trắng, máu tươi từng chút một nhiễm đỏ bạch sắc, tựa như tuyết ngày đó.
“Đây là vết thương ngươi để lại trên người mẹ ta...” Lại thêm một lần nữa, lưỡi dao như ảo ảnh xé gió lao tới, ngay lúc đập vào người Shizuka liền tan thành từng mảnh, nhưng lại để lại trên người cô một vết thương có thể nhìn thấy xương, Zero cười, màu đỏ trong mắt càng phát ra bi thương, giống như tùy lúc đều có thể nhìn thấy huyết lệ chảy ra từ đôi mắt đó “Đây là của cha ta. Toàn bộ trả lại cho ngươi...”
Bốn năm, bốn năm điên cuồng cùng dày vò, chỉ chờ đến thời khắc này. Shizuka Hiou, cướp đi một sinh mệnh là việc khiến ta khó chịu nhất, cho dù đó là vampire. Là ngươi bức ta như vậy... Nếu như một ngày, có người muốn báo thù cho ngươi, ta tiếp nhận toàn bộ.
“Shizuka - sama, tôi không phải đã nói rồi sao? Ngài không được đem mạng mình ra đùa giỡn như vậy.” Một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện cách mắt Zero chỉ vài milimet, đã không còn mặt nạ, Ichiru đứng chắn trước người nữ thuần chủng, “Ngài không phải nói có chuyện trọng yếu hơn cần phải giải quyết sao? Làm sao có thể chấp nhận chết ở chỗ này như thế.”
“A...” Shizuka Hiou lui ra phía sau một bước, tiến về phía cửa, “Xem ra bây giờ vẫn chưa thể giao mạng cho cậu được. Zero Kiryuu, trước khi tự tay khiến cho kẻ đó biến mất, ta không thể đem mạng giao cho cậu.”
Zero hiện tại không hề chú ý tới những gì Shizuka nói, chỉ là đưa tay đỡ những đợt tấn công của Ichiru, “Em thật sự muốn bức anh giết em sao? Ichiru.”
“Ta đã không còn như trước đây. Shizuka - sama cho ta uống máu của ngài, hiện tại cơ thể ta hoàn toàn khỏe mạnh, đủ để cùng Zero quyết chiến một trận. Zero, động thủ đi...” Em không thể giương mắt nhìn Shizuka - sama chết trong tay anh, Zero, thà rằng anh giết em... Chí ít như vậy em sẽ không cần phải lựa chọn.
- -*--
“Kuran...” Shizuka Hiou ôm vết thương đi vào gian phòng của cô tại học viện Cross, “A, xem ra ta đã đi sai một nước cờ. Nguyên bản muốn lợi dụng Kurosu Yuuki giết ngươi, cuối cùng lại bị phá hủy...”
“Ngươi là một kẻ thông minh... Chỉ là, trong ván cờ của ta, những nước đi của ngươi cũng chỉ như một con tốt mà thôi.”
- -*--
“Ta vẫn luôn hận ngươi... Cha mẹ, sư phụ đều như vậy, tất cả mọi người chỉ chú ý một mình ngươi! Ta vốn chẳng có gì cả, thật may mắn khi gặp được Shizuka - sama... Ta không muốn mất đi ngài!”
“Em không phải...” Chí ít còn có anh quan tâm em. Nhưng còn anh? Em quan tâm sao? Ngoại trừ cừu hận, anh cái gì cũng không có.
“Zero! Ngươi cái gì cũng không hiểu! Shizuka - sama cho dù cho ta uống bao nhiêu máu, cũng chưa bao giờ hút máu ta. Cho dù ta luôn bên cạnh ngài, ngài cũng luôn nhìn về hướng khác, không phải ta.” Cũng giống như Zero... Có biết hay không, cậu, rất cô độc, rõ ràng cười nói giữa vòng tay người thân, rõ ràng hòa vào một đám đông nhộn nhịp, nhưng lại có cảm giác bị vứt bỏ. Thật vất vả, gặp được một người có thể biết được chính mình, có thể nói lên nội tâm của mình. Ta không muốn mất đi! Coi như là biến thành vampire, cũng không muốn mất đi ngài.
“Thà rằng chính mình biến thành vampire cũng không muốn rời xa ả ta?... Ichiru, em mới chính là người cái gì cũng không hiểu!” Biến thành vampire, là một chuyện đáng căm hận thế nào? Vì sao em vẫn không hề để ý cảm nhận của anh, còn muốn một lần lại một lần vạch miệng vết thương này ra. Tại trước mặt một kẻ không hề muốn trở thành vampire như anh, lại nói những lời này.
“Nếu như Zero muốn báo thù... Trước hết giết ta.”
Đối mặt với lưỡi kiếm của Ichiru, Zero vào lúc này lại nhớ tới khi còn bé, hai đứa trẻ, ôm lấy đối phương tựa như ôm toàn bộ thế giới, quãng thời gian yên bình hạnh phúc, toàn bộ, đều bị thời gian mài mòn rồi sao?
“Ichiru, nếu như hai chúng ta chỉ có một người sống sót, em mong muốn người đó là ai?”
Đối với đôi mắt thuần chủng mà nói, động tác của Ichiru rất chậm, rất chậm. Thế nhưng mắt thấy mũi kiếm từng chút từng chút đi vào ngực, Zero cũng không ngăn cản... Nếu như chỉ có một, anh muốn người đó... Là em... Bị lưu lại, thực sự, rất thống khổ...
“!” Trong tay truyền đến cảm giác đâm vào vật thể, Ichiru sửng sốt một chút, có chút không thể tin được. Vì sao không tránh ra? Với khả năng của Zero, cho dù không phải là vampire cũng hoàn toàn có thể né tránh hoặc đỡ đòn. Là cố ý sao?
Không muốn buông tha Shizuka Hiou, cũng không muốn đối đầu Ichiru, làm thế nào mới tốt... Hay là, chỉ cần mình chết đi.
“Cho dù... Bị Ichiru dùng dao đâm vào, ở đây...” Zero chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy lưỡi kiếm, máu từ hai bàn tay nắm chặt, hòa cùng máu ở vết thương nơi ngực cậu, tuôn ra không ngừng... Giống như, thật giống như lúc đó...
“... Dù sâu đến thế nào, cũng sẽ không sao. Bởi vì ở đây, đã sớm chết. Tâm đã chết... Từ rất lâu trước đây, đã bị bán cho ác ma, vậy nên cho dù như vậy...” Zero dồn lực nơi hai bàn tay, đôi mắt như muốn khóc nhìn chăm chú vào Ichiru, giống như cả thế giới này lại chỉ còn hai anh em họ. Sau đó, kéo mạnh thanh kiếm về phía mình...
“!” Ichiru giật mình buông lỏng tay ra, tùy ý trường kiếm kia đi qua vị trí trái tim Zero, mũi kiếm từ sau lưng người thợ săn lộ ra, từng vệt máu đỏ tươi không ngừng uốn lượn theo chiều dài lưỡi kiếm, từng giọt từng giọt hội tụ với đồng bạn của chúng trên mặt đất.
Không xong... Máu ra thật nhiều... Nhiều như vậy, chỉ sợ ăn đồ ngọt cũng không thể giải quyết vấn đề... A, nói không chừng sẽ chết, trong lòng, ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh... Cho tới nay, đều tưởng muốn báo thù, nghĩ lại, có điểm xin lỗi chính mình, được chết, nói không chừng, mới là nguyện vọng lớn nhất của Zero Kiryuu này... Đáng tiếc, tự sát, là chuyện duy nhất vampire không thể làm.
“... Cho dù như vậy đâm xuyên trái tim, cũng không thể khiến anh chết đi. Xin lỗi, lại một lần nữa, làm Ichiru thất vọng rồi...” Vất đi tự tôn của một hunter, từ bỏ niềm tin vào thượng đế. Đây là cái giá phải trả, cho nỗ lực của mình. Kết quả như vậy, xem như đã xong, cho dù vẫn bị Ichiru căm hận... Từ lúc bốn năm trước, một khi đã quyết định, đồng nghĩa với quyết tâm đối mặt với ngày này, cậu chưa từng có hối hận qua, cho dù là hiện tại.
Chỉ có điều... Đau quá... Tên vampire kia lừa mình, rõ ràng đã nói cho dù bị đâm xuyên đều không có bất luận cảm giác đau đớn gì, vì sao hiện tại lại đau như vậy? Đây không phải trái tim của ác ma sao? “Ichiru, em có cảm thấy đau không? Người ta nói, anh em song sinh là chung một linh hồn, chung một cảm giác. Không có sao? Quả nhiên cũng chỉ là ảo giác của anh. Là bởi vì Zero này đã không còn là nhân loại sao?” Cảnh vật xung quanh mờ dần, Zero hình như quay về tuổi thơ, được nhìn thấy được cha mẹ, còn có Ichiru vẫn luôn chạy theo bên mình. Nói không chừng, mình, mới là kẻ không nên tồn tại, bốn năm trước nếu có thể chết đi, tốt biết mấy...
Gió nhẹ, mang đến hương vị nồng đậm của máu. Chưa bao giờ ngửi qua, một hương vị dị thường ngọt ngào, không phải của Yuuki, cũng không phải của nhân loại hay vampire bình thường, có vẻ như là... Kaname bị suy đoán của chính mình chấn động, mùi hương này... Chẳng lẽ là... Zero Kiryuu?!
Nồng đến nín thở cũng cảm giác được mùi máu xộc vào mũi, rốt cuộc là nhiều đến mức nào? Làm sao có thể? Cậu ta không có khả năng bị thương đến nước này?... Là Ichiru Kiryuu!
“Ngươi phân tâm, người đứng đầu tộc Kuran. Có cái gì khiến ngươi lưu ý sao?” Không khí lấp đầy mùi máu, Shizuka Hiou đương nhiên không thể không nghe thấy, vẫn tinh tường cảm giác được áp lực mà Kaname dùng để chế trụ chính mình trong nháy mắt lung lay, “Nồng nặc nhưng ngọt ngào, người đứng đầu tộc Kuran... Có vẻ rất để ý đến nó...”
“...” Từ vị trí đối diện, bàn tay của anh trong nháy mắt đã đặt tại sau ngực người nữ thuần chủng, ngay vị trí trái tim, “Ngươi còn có thời gian đi lo lắng cho kẻ khác sao?”
“Ha ha... Xem ra, vẫn có kẻ còn không biết tâm tình của mình. Phải cẩn thận, Kaname Kuran, một khi nhược điểm đã xuất hiện, nó sẽ nhanh chóng trở thành mục tiêu cho kẻ thù. Đừng phạm phải một sai lầm như ta, ngươi rồi sẽ biết cái gọi là nỗi đau vượt quá giới hạn của xác thịt, tuy rằng, việc đó cùng ta không quan hệ...”
Mà lúc này, những vampire ở nơi khác cũng chú ý tới hương vị nồng đậm ngọt ngào đang dần lan tỏa. Phản ứng nhanh nhất, đương nhiên là Aidou.
Mùi hương này, Zero Kiryuu! Mùi hương luôn xuất hiện trong tiềm thức, hôm nay cứ như vậy phiêu tán tại không trung, bao trùm lên tất cả, e rằng cả con người cũng ngửi thấy được. Nghĩ đến đó, Aidou lập tức khẩn trương hơn nữa, Zero, xảy ra chuyện gì?
“...” Xuyên thấu trái tim, cứ như vậy... Là chết sao? Hai tay Ichiru vẫn giữ nguyên tư thế khi vừa buông kiếm treo ở giữa không trung, cái gì cũng không đụng tới. Cậu cảm giác thanh âm trái tim nhảy lên càng lúc càng lớn, chấn động, chấn động... Mang đến thật lớn, khủng hoảng... Vampire thuần chủng, sẽ không dễ dàng chết như vậy đi? Không thể dễ dàng chết như vậy đi? “Zero?”
“A...” Zero cười nhẹ, thấy Ichiru như vậy, cuối cùng cậu cũng hiểu được. Em trên thực tế vẫn không hy vọng anh chết đi. Thật không đành lòng khi muốn em làm ra lựa chọn, nhưng anh vẫn muốn biết, em sẽ mong muốn ai sống sót? Anh, hay là em?
“Sẽ không sao...” Trong lúc nói, Zero đã rút lưỡi kiếm bạc nguyên chất ra khỏi cơ thế mình, ngực rất nhanh liền đình chỉ chảy máu, miệng vết thương cũng nhanh chóng đóng lại. “... Không sao đâu.” Không được rồi, đến mở miệng cũng không xong, cơ thể Zero mềm nhũn, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Nếu không có thanh trường kiếm trong tay chống đỡ, sợ rằng cậu đã ngã xuống từ bao giờ. Là mất máu quá nhiều sao? Tầm nhìn từ màu đỏ dần chuyển qua màu đen, đã bắt đầu nhìn không rõ, thân thể dị thường uể oải... A, như vậy kiên trì bốn năm, cũng đã là cực hạn rồi, nghỉ ngơi một chút vậy, mệt mỏi quá.
Zero... Như vậy còn muốn cậy mạnh sao? Cái gì mà còn ‘không sao’? Ichiru cảm thấy rõ cơn run rẩy truyền từ tay đến cả cơ thể, đôi tay đã cầm kiếm đâm vào Zero... Mình tại sao lại làm như vậy? Thầm nghĩ muốn ngăn cản Zero, thầm nghĩ chỉ tạo ra một vết thương không lớn, vết thương trên người vampire thuần chủng không phải rất nhanh liền khôi phục sao... Vì sao? Zero?
Ichiru muốn tiến lên, nhưng ngay lúc đó lại truyền đến một mùi máu khác... “Shizuka - sama?!” Cậu nhìn một chút người anh trai lảo đảo chống lại cơn gục xuống, rốt cuộc không quay đầu lại chạy ra cửa...
Mùi máu tươi dày đặc... Xem ra, Shizuka Hiou, đã không cần chính mình ra tay...
Zero chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể dần mất đi tri giác, tự thả trọng tâm đem toàn bộ sức nặng hướng về mặt đất, sàn nhà bị chấn động bất ngờ, biển máu văng tung tóe, nhiễm đỏ khuôn mặt tái nhợt của cậu...
/49
|