Một tiếng”A Nhan” đem thần trí của ta đang bay xa gọi quay về. Ta quay đầu, thấy Vũ La ôm một chiếc áo lông đứng ở phía sau. Nàng là biểu muội của Thương Tiêu, tính tình hoàn toàn không giống với biểu ca lạnh lùng, kiêu ngạo, sống nội tâm. Ở hiện đại theo phong tục gọi là “thái muội”. Kỳ quái chính là, Vũ La cực kỳ thích ta.
“A Nhan, như thế nào, không thoải mái sao? Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cả buổi .” Vũ La thân thiết đi về phía ta, ta theo bản năng lui về phía sau từng bước, chân cứng ngắc lại làm cho ta “đùng” ngã trên mặt đất.
Vũ La chạy nhanh đến đỡ ta dậy, bĩu môi oán giận: “Trốn cái gì? Ta lại không ăn ngươi. Ném mặt nạ vướng bận này đi. Có thể tránh tà cái gì.” Lúc này ta mới nhớ tới mình có mang mặt nạ, tiếp nhận chiếc áo, ta cười gượng hai tiếng: “Sao ngươi lại tới đây.”
Từ nửa tháng trước đồng ý cứu người, ta có cảm thấy đối với người ở đây nên duy trì khoảng cách.Yêu quái vốn nhạy cảm hơn con người, ta không muốn người khác nhìn thấy hơi thở từ từ suy yếu và sắc mặt tái nhợt của ta, không muốn lộ ra bộ dáng yếu ớt để chiếm được sự đồng tình, cho nên đeo mặt nạ, với danh nghĩa là trừ tà. Thứ hai, ta không thể càng đi sâu vào cuộc sống của bọn họ. Bởi vì ta sẽ về nhà. Ta từng nghĩ, nhất định phải cứu sống Tử Đàn đến lúc đó cởi mặt nạ trước mặt Thương Tiêu, nhìn biểu hiện hối hận lại đau lòng của hắn, cuối cùng chết thật đẹp ở trong lòng hắn, làm cho cả đời hắn cũng quên không được mình.
(NV: hình như gần cuối truyện tỷ đã làm dc à nha! Hey! À khẳng định với bạn nào thích truyện này luôn kết thúc là HE nha)
Một nội dung vở kịch lỗi thời. . . . . . Thật đáng buồn đó là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến.
“Ta đến tặng quần áo cho ngươi.”
“Ta đi tới đi lui nhiều ngày như vậy, ngươi mới nhớ tới tặng quần áo cho ta a?”
“Ực. . . . . . Ha ha.” Ta nhíu mày. Nghi ngờ đánh giá vẻ mặt của nàng ta. Có vấn đề! Ta động động môi, đang muốn bức cung. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy ở ngã rẽ trên đường núi có một ống tay áo màu trắng tung bay. Sắc mặt phát lạnh, ta quét mắt nhìn Vũ La đang có kéo ra gương mặt tươi cười có chút xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Hắn bảo ngươi đưa tới?” Mặc dù dùng chính là hỏi câu, nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn là khẳng định.
Trận cãi vã ầm ỉ ta với Thương Tiêu quả thật có lớn một chút. Cả U Đô Sơn dường như không có yêu quái nào không biết. Nhưng mà không có ai dám tới khuyên. Ta đoán, đại khái là có liên quan đến Tử Đàn—— đó vĩnh viễn là tử huyệt của hắn.
Vũ La cười lớn nói: “A Nhan, đây chính là áo làm bằng lông của chuột lửa ngàn năm. Biểu ca tự mình đi đến hang dười lòng đất bắt chuột lửa về làm xiêm y này cho ngươi. Đây cũng là thư hòa giải của biểu ca, ngươi nên xuống thang đi. Dù sao cãi nhau cứng rắn cũng không phải cách. Hơn nữa, ngươi có biết mấy ngày trước ta thấy cái gì không. Vũ La tiến đến ta bên tai nhẹ giọng nói: “Ta thấy biểu ca đang nấu mì! Hắn cư nhiên tự mình xuống bếp, cũng may còn chưa đem phòng bếp làm nổ tung. Ngươi có biết đây là chuyện kinh khủng cỡ nào không? Biểu ca thật sự đã rất có lòng đối với ngươi.”
Canh suông mì sợi (*) của Thương Tiêu ta đã nếm qua không chỉ một lần. Không muối ăn, không mùi vị, còn dính khét, khó ăn đến một cảnh giới cao. Nhưng hắn luôn dùng một chén mì khó ăn như thế liền dễ dàng làm ta cảm động, làm cho ta lui bước.
(*)Canh suông mì sợi: nước nấu mì là nước thịt luộc, ko rau.
Thế cho nên canh suông mì sợi trở thành thứ giúp kết thúc mâu thuẫn giữa chúng ta.
Lần này. . . . . .
Nhìn chằm chằm mảnh áo màu trắng tung bay trong gió kia ta đột nhiên cảm giác nó hơi có chút cô đơn lạnh lẽo và bất đắc dĩ.
Mềm lòng sao?
Như thế nào có thể không mềm lòng đây? Nam tử cao ngạo như vậy chịu tự mình xuống bếp nấu mì. Làm quần áo vốn không nhiễm một hạt bụi trở nên lộn xộn rối loạn. Lúc ở trong phòng bếp nhân gian, xuất trần như Thương Tiêu, cường đại như Thương Tiêu, lại luôn không làm gì được mấy cái nồi niêu xoong chảo kia, mỗi lần đều bị biến thành mặt mày đầy tro bụi, thê thảm không chịu nổi.
Ta từng thấy qua hắn nhíu mày cầm lấy chiếc đũa gắp một vật thể cháy sém, hai tròng mắt sắc bén như trước phân tích một cách đầy lý trí sai lầm chỗ này, nhưng môi mím chặt lại có vẻ hắn bất đắc dĩ có chút tính trẻ con.
Canh suông mì sợi, hắn chỉ biết là làm như vậy thôi.
Canh suông mì sợi của Thương Tiêu, đây chính là tính kiêu ngạo cố chấp không thể ức chế và không biết làm cách nào vụng về đi cầu hòa của hắn, sự bực bội sốt ruột đã thúc đẩy sinh ra trạng thái cứng rắn của hợp chất.
Một mình đừng trước một người đáng yêu mang theo một chút cứng rắn lại có chút mềm như nước, ta rất khó kiên cường hạ quyết tâm.
Vũ La thấy ta không nói lời nào, lại tiếp tục khuyên nhủ: “A Nhan, ta biết bắt ngươi lấy ra vật đó, ực, trái tim, là thực. . . . . .việc đó, nhưng mà biểu ca cũng không có cách gì khác. Ngươi lương thiện như vậy, nhất định cũng rất muốn cứu Tử Đàn tỷ tỷ chứ. Huống hồ người thì cũng đã cứu rồi, trái tim đó cũng đã dùng rồi, ngươi đừng giận biểu ca nữa, được không?”
Trong lòng trầm xuống, ánh mắt của ta cuối cùng nhắm ngay đến Vũ La. Vì cái gì bọn họ lại nghĩ ta lương thiện. Ta không phải thánh mẫu, ước gì Tử Đàn vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Nếu không phải là Thương Tiêu, ta làm sao dùng tính mạng mình đi đổi?A, đúng rồi, bọn họ không biết , bọn họ chỉ cho rằng ta đang dùng trái tim kia cứu người.
Bọn họ không biết. . . . . . Hắn lại càng không sẽ biết.
Áp chế một nỗi thê lương trong lòng ngực kia, ta mạnh mẽ cầm chiếc áo ném xuống đất. Chống lại đôi mắt kinh ngạc của Vũ La, ta nghiêm mặt lạnh quát: “Phía trước chính là cấm địa , ta nói rồi ta không cần người đưa ta lên, cũng không muốn ai trong quá trình ta chữa trị cho Tử Đàn tiến vào Hàn Động. Nếu ai đối quá trình chữa trị của ta cảm thấy hứng thú. Xin mời liều chết mà lên.”
Ta biết ta có nhiều điều quái lạ, vừa không nói cho bọn họ biết nguyên nhân, lại hà khắc muốn cho bọn họ biết. . . . . .
Hít sâu một hơi, áp chế suy nghĩ lộn xộn trong đầu, ta tiếp tục từng bước một hướng lên đỉnh núi. Mặt dù chân cứng ngắc nâng lên không nỗi, mặc dù môi đã muốn đông lạnh chuyển sang màu tím, mặc dù trái tim đau đớn không sức lực đập nữa. Ta vẫn còn thẳng lưng, kiêu ngạo xoay người, tuyệt không cho phép chính mình lộ ra một chút yếu đuối nào ở trước mặt hắn.
Sự yếu đuối của ta chỉ có thể bày ra cho người ta không muốn rời xa.
Mà hắn nhất định không phải.
Vừa đi tiến đến Hàn Ngọc Động, rất khác biệt bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng bên trong hơi thở ấm áp phả vào mặt. Hàn Ngọc Động có bốn cửa, từ trái qua phải phân biệt thành Thanh, Xích, Tạo, Bạch. Tử Đàn ở ngay trong Tạo Môn (cửa màu đen).
Đẩy cửa ra, sờ vào bức tường, dọc theo đường nhỏ tối đen mà uốn lượn dần xuống phía dưới. Đi đến cuối cùng ở phía bên phải có một chỗ lõm gõ nhẹ vào đó ba cái. Cửa đá phía trước sẽ mở ra. Đèn nến bên trong đã có sẵn khi ta bước chân vào trong phòng trong nháy mắt mọi thứ đầu sáng lên.
Trong thạch thất bố trí rất đơn giản. Một cái bàn đá, hai cái ghế đá, còn có một chiếc giường hàn băng. Tử Đàn ngủ ngay trên chiếc giường này bốn trăm năm.
Ta đem áo choàng cởi ra để sang một bên trên bàn đá, quen thuộc tiêu sái đến bên giường hàn ngọc. Đang chuẩn bị cắt ngón tay út chích máu. Đột nhiên thấy được một đôi mắt đen trong suốt. Ta cả kinh con dao nhỏ cầm trong tay cũng không chắc, sửng sờ rơi xuống chân. Ý nghĩ còn chấn động ong ong, chỉ giống như một kẻ ngốc chậm chạp nói ra một câu: “Ngươi tỉnh?”
Đôi mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp. Nàng tỉnh. Tử Đàn ngủ bốn trăm năm đã tỉnh.
Nhất thời, ta cũng không biết nói gì.
“Ngươi. . . . . .ngươi vẫn còn chưa thể động đậy sao. . . . . . Ngay cả nói chuyện cũng không được sao? Vậy, ta đây còn phải tiếp tục trị liệu cho ngươi một lần nữa.”Trên bàn tay cắt một đường đao dài, lập tức máu tươi chảy ra như trút.
Ta tựa hồ mất đi cảm giác đau, từ từ mặc cho đau đớn tàn sát trên bàn tay.
Tử Đàn kinh ngạc trừng lớn mắt. Càng kỳ quái chính là máu cũng chưa có chảy tới trên mặt đất, mà là chảy thông suốt vào miệng của nàng ta.
Nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ, ta kéo khóe miệng lên: “Rất kỳ quái chứ. Ta cũng không có cách nào giải thích. Thật giống như những thứ này trời sinh chính là của ngươi.”
(NV: ý tỷ là đang giải thích cho Tử Đàn là máu của tỷ vì sao cứu đc Tử Đàn)
Ta qua lớp mặt nạ sờ sờ mặt mình: “Hôm nay hẳn là một lần cuối cùng, nói thật, ta kỳ thật không muốn ngươi sớm tỉnh lại như vậy.”
Ngươi tỉnh lại. . . . . . Quá sớm. . . . . . Sớm đến nỗi ta còn chưa kịp tìm được lý do tiếp tục ở lại chỗ này.
“A, thực xin lỗi. Là ta rất ích kỷ . Hẳn là chúc mừng ngươi, rốt cục. . . . . .” Có thể cùng Thương Tiêu trở thành quyến thuộc.
Lời chúc phúc như vậy còn chưa nói ra miệng.
Cũng may bây giờ đang mang mặt nạ, bằng không tướng mạo của ta hẳn là là làm cho người ta kinh tởm. Ta biết hiện tại mình đang ghen tị oán giận cỡ nào.
Cảm giác mê muội truyền đến, ta dùng ống tay áo che vết thương trên lòng bàn tay, xoay người muốn đi lại đột nhiên nhớ tới đến: “Đúng rồi, này, ” ta nhìn nàng, dùng tay phải chỉ vào một mảnh đống hỗn độn bên tay trái, “Đừng nói điều này với bất kỳ kẻ nào.”
Không hề nhìn Tử Đàn đang nằm một cái, ta quấn áo choàng lên, thẳng lưng, đem toàn bộ ánh sáng ấm áp phía sau cửa để lại sau lưng.
Rời khỏi Tạo Môn, ta vẫn chưa đi ra Hàn Ngọc Động, mà là quay người lại đẩy cửa vào Bạch Môn bên cạnh.
Trong Bạch Môn, dùng hàn ngọc thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt lót một đường cầu thang uốn lượn tiến về phía trước. Đi đến cuối cùng, có một chỗ nổi lên không giống bình thường gõ nhẹ vào bốn phía xung quanh, cửa đá phía trước chợt biến mất, trước mắt một mảnh trắng xoá.
Ta từng bước đi ra, lặp tức đặt mình trong một thế giới băng tuyết, nhìn về hướng xa xa, ngắm được hết cảnh sắc của U Đô Sơn .
Đây là một bình đài rộng hai mươi mấy thước vuông là nơi cao nhất U Đô Sơn, cũng là nơi linh khí nồng đậm nhất của cả tòa núi.
Nghe nói nơi này đã từng cất một quyển thiên thư biết hết mọi chuyện.
Vì bảo vệ thiên thư, chủ nhân các đời của U Đô Sơn tạo một kết giới lớn mạnh cách biệt với bên ngoài tại thiên đài này, gió tuyết bên ngoài đều không thể bay tới thiên đài này, tựa như ở giữa không trung có thêm một tấm thủy tinh trong suốt chụp xuống.
Nhưng bốn trăm năm trước thiên thư đã bị người đánh cắp, nguyên nhân cụ thể đã không cách nào biết được.
Sau khi thiên thư bị mất, nơi này liền trống vắng không người tới thăm. Mà kết giới lại vẫn còn đó.
Ta yên lặng đi đến bên phải bình đài, vốn là một vách đá hoang vu lúc này đã mọc ra một gốc cây con nhỏ cao không tới năm tấc.
Cây con này cả thân trong suốt giống như thủy tinh, phiến lá nho nhỏ màu bạc như cảm giác được hơi thở quen thuộc, hơi hơi đung đưa lay động.
Ta đem tay trái giấu ở phía sau, ngồi xổm xuống. Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lá cây lay động : “Huân Trì, Huân Trì. . . . . .”
(NV: hu hu anh Huân Trì của ta, hic hic…)
Phiến lá dừng lay động, nhánh cây hơi hơi hướng sát về phía ta, tựa hồ cảm giác được ta có chút không thích hợp, đang hướng tới hỏi ta.
Ta kéo khóe miệng lên, cố gắng kiềm chế trống rỗng và sợ hãĩ trong lòng: “Nàng ta tỉnh rồi, ta phải đi rồi. . . . . . Ta đến là nói lời từ biệt .”
Nhánh cây dừng lại.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, ta đi rồi ai tới chăm sóc ngươi đây? Nếu có người đã biết ngươi còn sống, có ý định xấu đến chặt bỏ ngươi thì làm sao bây giờ? Bọn họ nếu đem ngươi nhổ tận gốc thì làm sao bây giờ? Nếu ngày nào đó kết giới này bị phá vỡ tan biến đi, dưới gió mạnh bão tuyết ngươi làm sao chịu nỗi? Hơn thế nữa, nếu ngày nào đó Thương Tiêu biết tới sự tồn tại của ngươi. . . . . .”
Lá cây màu bạc phủ lên mu bàn tay tái nhợt của ta, cố gắng một chút một chút vỗ vỗ, không ngại an ủi phiền muộn của ta, tựa như nam tử ôn nhuận như ngọc kia đã từng làm ở trên Không Tang Sơn.
Ta từ từ bình tĩnh trở lại, tự giễu nói: “Đúng, Tử Đàn đã tỉnh, Thương Tiêu cần ngươi cũng vô dụng, kết giới này là do mấy đời chủ nhân của U Đô Sơn tạo ra, nếu không có chuyện gì xấu cũng sẽ không bị gió tuyết thổi phá, nguyên thân của ngươi sớm đã bị đốt ở Không Tang rồi, ngay cả Thương Tiêu đào ba thước tìm kiếm khắp nơi như vậy cũng không ra, những người đó lại như thế nào biết ngươi ở trong này đây?”
Đúng vậy, ai lại muốn đến đây? Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ để có được trái tim mạnh mẽ tinh thuần mà từ trước đến giờ bị ta chôn ở trên đỉnh U Đô Sơn.
Hắn không chỉ có sống lại , còn hấp thu linh khí của đỉnh núi biến đổi thành cây, lại tu hành mấy trăm năm nữa là có thể tu được chân thân .
Chuyện tới bây giờ, trên thế giới này ta thật sự một chút cũng không có giá trị gì!
Ai cũng không cần ta.
Ngay cả muốn bị lợi dụng, cũng không có giá trị .
Ta rút tay phải về, trong lời nói giấu không được cô đơn cùng mỉa mai: “Huân Trì, ta phải nhanh đi báo tin . Bằng không làm Thương Tiêu đại nhân chậm trễ gặp người yêu thương nhất, tội này ta có lẽ ta không thể gánh nổi.” Đứng lên, đầu bởi vì thiếu máu có một chút mê muội, “Hẹn gặp lại, tuy rằng khả năng không lớn. . . . . .”
Phải nói là sau này không hẹn gặp lại. . . . . .
Nhưng nhìn thấy cây con nhỏ rung động một chút lại không thể di chuyển, sáu chữ “Sau này không hẹn gặp lại ” này ở ta vừa chuyển đến bên miệng, cuối cùng phải nuốt xuống.
Sửa sang lại quần áo, ta hạ quyết tâm tàn nhẫn, đi ra khỏi Bạch Môn.
Phía sau giống như có một nam tử nhẹ giọng thở dài, dịu dàng mà bất đắc dĩ gọi tên của ta: “Nhược Nhất, tội gì. . . . . .”
“A Nhan, như thế nào, không thoải mái sao? Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cả buổi .” Vũ La thân thiết đi về phía ta, ta theo bản năng lui về phía sau từng bước, chân cứng ngắc lại làm cho ta “đùng” ngã trên mặt đất.
Vũ La chạy nhanh đến đỡ ta dậy, bĩu môi oán giận: “Trốn cái gì? Ta lại không ăn ngươi. Ném mặt nạ vướng bận này đi. Có thể tránh tà cái gì.” Lúc này ta mới nhớ tới mình có mang mặt nạ, tiếp nhận chiếc áo, ta cười gượng hai tiếng: “Sao ngươi lại tới đây.”
Từ nửa tháng trước đồng ý cứu người, ta có cảm thấy đối với người ở đây nên duy trì khoảng cách.Yêu quái vốn nhạy cảm hơn con người, ta không muốn người khác nhìn thấy hơi thở từ từ suy yếu và sắc mặt tái nhợt của ta, không muốn lộ ra bộ dáng yếu ớt để chiếm được sự đồng tình, cho nên đeo mặt nạ, với danh nghĩa là trừ tà. Thứ hai, ta không thể càng đi sâu vào cuộc sống của bọn họ. Bởi vì ta sẽ về nhà. Ta từng nghĩ, nhất định phải cứu sống Tử Đàn đến lúc đó cởi mặt nạ trước mặt Thương Tiêu, nhìn biểu hiện hối hận lại đau lòng của hắn, cuối cùng chết thật đẹp ở trong lòng hắn, làm cho cả đời hắn cũng quên không được mình.
(NV: hình như gần cuối truyện tỷ đã làm dc à nha! Hey! À khẳng định với bạn nào thích truyện này luôn kết thúc là HE nha)
Một nội dung vở kịch lỗi thời. . . . . . Thật đáng buồn đó là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến.
“Ta đến tặng quần áo cho ngươi.”
“Ta đi tới đi lui nhiều ngày như vậy, ngươi mới nhớ tới tặng quần áo cho ta a?”
“Ực. . . . . . Ha ha.” Ta nhíu mày. Nghi ngờ đánh giá vẻ mặt của nàng ta. Có vấn đề! Ta động động môi, đang muốn bức cung. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy ở ngã rẽ trên đường núi có một ống tay áo màu trắng tung bay. Sắc mặt phát lạnh, ta quét mắt nhìn Vũ La đang có kéo ra gương mặt tươi cười có chút xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Hắn bảo ngươi đưa tới?” Mặc dù dùng chính là hỏi câu, nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn là khẳng định.
Trận cãi vã ầm ỉ ta với Thương Tiêu quả thật có lớn một chút. Cả U Đô Sơn dường như không có yêu quái nào không biết. Nhưng mà không có ai dám tới khuyên. Ta đoán, đại khái là có liên quan đến Tử Đàn—— đó vĩnh viễn là tử huyệt của hắn.
Vũ La cười lớn nói: “A Nhan, đây chính là áo làm bằng lông của chuột lửa ngàn năm. Biểu ca tự mình đi đến hang dười lòng đất bắt chuột lửa về làm xiêm y này cho ngươi. Đây cũng là thư hòa giải của biểu ca, ngươi nên xuống thang đi. Dù sao cãi nhau cứng rắn cũng không phải cách. Hơn nữa, ngươi có biết mấy ngày trước ta thấy cái gì không. Vũ La tiến đến ta bên tai nhẹ giọng nói: “Ta thấy biểu ca đang nấu mì! Hắn cư nhiên tự mình xuống bếp, cũng may còn chưa đem phòng bếp làm nổ tung. Ngươi có biết đây là chuyện kinh khủng cỡ nào không? Biểu ca thật sự đã rất có lòng đối với ngươi.”
Canh suông mì sợi (*) của Thương Tiêu ta đã nếm qua không chỉ một lần. Không muối ăn, không mùi vị, còn dính khét, khó ăn đến một cảnh giới cao. Nhưng hắn luôn dùng một chén mì khó ăn như thế liền dễ dàng làm ta cảm động, làm cho ta lui bước.
(*)Canh suông mì sợi: nước nấu mì là nước thịt luộc, ko rau.
Thế cho nên canh suông mì sợi trở thành thứ giúp kết thúc mâu thuẫn giữa chúng ta.
Lần này. . . . . .
Nhìn chằm chằm mảnh áo màu trắng tung bay trong gió kia ta đột nhiên cảm giác nó hơi có chút cô đơn lạnh lẽo và bất đắc dĩ.
Mềm lòng sao?
Như thế nào có thể không mềm lòng đây? Nam tử cao ngạo như vậy chịu tự mình xuống bếp nấu mì. Làm quần áo vốn không nhiễm một hạt bụi trở nên lộn xộn rối loạn. Lúc ở trong phòng bếp nhân gian, xuất trần như Thương Tiêu, cường đại như Thương Tiêu, lại luôn không làm gì được mấy cái nồi niêu xoong chảo kia, mỗi lần đều bị biến thành mặt mày đầy tro bụi, thê thảm không chịu nổi.
Ta từng thấy qua hắn nhíu mày cầm lấy chiếc đũa gắp một vật thể cháy sém, hai tròng mắt sắc bén như trước phân tích một cách đầy lý trí sai lầm chỗ này, nhưng môi mím chặt lại có vẻ hắn bất đắc dĩ có chút tính trẻ con.
Canh suông mì sợi, hắn chỉ biết là làm như vậy thôi.
Canh suông mì sợi của Thương Tiêu, đây chính là tính kiêu ngạo cố chấp không thể ức chế và không biết làm cách nào vụng về đi cầu hòa của hắn, sự bực bội sốt ruột đã thúc đẩy sinh ra trạng thái cứng rắn của hợp chất.
Một mình đừng trước một người đáng yêu mang theo một chút cứng rắn lại có chút mềm như nước, ta rất khó kiên cường hạ quyết tâm.
Vũ La thấy ta không nói lời nào, lại tiếp tục khuyên nhủ: “A Nhan, ta biết bắt ngươi lấy ra vật đó, ực, trái tim, là thực. . . . . .việc đó, nhưng mà biểu ca cũng không có cách gì khác. Ngươi lương thiện như vậy, nhất định cũng rất muốn cứu Tử Đàn tỷ tỷ chứ. Huống hồ người thì cũng đã cứu rồi, trái tim đó cũng đã dùng rồi, ngươi đừng giận biểu ca nữa, được không?”
Trong lòng trầm xuống, ánh mắt của ta cuối cùng nhắm ngay đến Vũ La. Vì cái gì bọn họ lại nghĩ ta lương thiện. Ta không phải thánh mẫu, ước gì Tử Đàn vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Nếu không phải là Thương Tiêu, ta làm sao dùng tính mạng mình đi đổi?A, đúng rồi, bọn họ không biết , bọn họ chỉ cho rằng ta đang dùng trái tim kia cứu người.
Bọn họ không biết. . . . . . Hắn lại càng không sẽ biết.
Áp chế một nỗi thê lương trong lòng ngực kia, ta mạnh mẽ cầm chiếc áo ném xuống đất. Chống lại đôi mắt kinh ngạc của Vũ La, ta nghiêm mặt lạnh quát: “Phía trước chính là cấm địa , ta nói rồi ta không cần người đưa ta lên, cũng không muốn ai trong quá trình ta chữa trị cho Tử Đàn tiến vào Hàn Động. Nếu ai đối quá trình chữa trị của ta cảm thấy hứng thú. Xin mời liều chết mà lên.”
Ta biết ta có nhiều điều quái lạ, vừa không nói cho bọn họ biết nguyên nhân, lại hà khắc muốn cho bọn họ biết. . . . . .
Hít sâu một hơi, áp chế suy nghĩ lộn xộn trong đầu, ta tiếp tục từng bước một hướng lên đỉnh núi. Mặt dù chân cứng ngắc nâng lên không nỗi, mặc dù môi đã muốn đông lạnh chuyển sang màu tím, mặc dù trái tim đau đớn không sức lực đập nữa. Ta vẫn còn thẳng lưng, kiêu ngạo xoay người, tuyệt không cho phép chính mình lộ ra một chút yếu đuối nào ở trước mặt hắn.
Sự yếu đuối của ta chỉ có thể bày ra cho người ta không muốn rời xa.
Mà hắn nhất định không phải.
Vừa đi tiến đến Hàn Ngọc Động, rất khác biệt bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng bên trong hơi thở ấm áp phả vào mặt. Hàn Ngọc Động có bốn cửa, từ trái qua phải phân biệt thành Thanh, Xích, Tạo, Bạch. Tử Đàn ở ngay trong Tạo Môn (cửa màu đen).
Đẩy cửa ra, sờ vào bức tường, dọc theo đường nhỏ tối đen mà uốn lượn dần xuống phía dưới. Đi đến cuối cùng ở phía bên phải có một chỗ lõm gõ nhẹ vào đó ba cái. Cửa đá phía trước sẽ mở ra. Đèn nến bên trong đã có sẵn khi ta bước chân vào trong phòng trong nháy mắt mọi thứ đầu sáng lên.
Trong thạch thất bố trí rất đơn giản. Một cái bàn đá, hai cái ghế đá, còn có một chiếc giường hàn băng. Tử Đàn ngủ ngay trên chiếc giường này bốn trăm năm.
Ta đem áo choàng cởi ra để sang một bên trên bàn đá, quen thuộc tiêu sái đến bên giường hàn ngọc. Đang chuẩn bị cắt ngón tay út chích máu. Đột nhiên thấy được một đôi mắt đen trong suốt. Ta cả kinh con dao nhỏ cầm trong tay cũng không chắc, sửng sờ rơi xuống chân. Ý nghĩ còn chấn động ong ong, chỉ giống như một kẻ ngốc chậm chạp nói ra một câu: “Ngươi tỉnh?”
Đôi mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp. Nàng tỉnh. Tử Đàn ngủ bốn trăm năm đã tỉnh.
Nhất thời, ta cũng không biết nói gì.
“Ngươi. . . . . .ngươi vẫn còn chưa thể động đậy sao. . . . . . Ngay cả nói chuyện cũng không được sao? Vậy, ta đây còn phải tiếp tục trị liệu cho ngươi một lần nữa.”Trên bàn tay cắt một đường đao dài, lập tức máu tươi chảy ra như trút.
Ta tựa hồ mất đi cảm giác đau, từ từ mặc cho đau đớn tàn sát trên bàn tay.
Tử Đàn kinh ngạc trừng lớn mắt. Càng kỳ quái chính là máu cũng chưa có chảy tới trên mặt đất, mà là chảy thông suốt vào miệng của nàng ta.
Nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ, ta kéo khóe miệng lên: “Rất kỳ quái chứ. Ta cũng không có cách nào giải thích. Thật giống như những thứ này trời sinh chính là của ngươi.”
(NV: ý tỷ là đang giải thích cho Tử Đàn là máu của tỷ vì sao cứu đc Tử Đàn)
Ta qua lớp mặt nạ sờ sờ mặt mình: “Hôm nay hẳn là một lần cuối cùng, nói thật, ta kỳ thật không muốn ngươi sớm tỉnh lại như vậy.”
Ngươi tỉnh lại. . . . . . Quá sớm. . . . . . Sớm đến nỗi ta còn chưa kịp tìm được lý do tiếp tục ở lại chỗ này.
“A, thực xin lỗi. Là ta rất ích kỷ . Hẳn là chúc mừng ngươi, rốt cục. . . . . .” Có thể cùng Thương Tiêu trở thành quyến thuộc.
Lời chúc phúc như vậy còn chưa nói ra miệng.
Cũng may bây giờ đang mang mặt nạ, bằng không tướng mạo của ta hẳn là là làm cho người ta kinh tởm. Ta biết hiện tại mình đang ghen tị oán giận cỡ nào.
Cảm giác mê muội truyền đến, ta dùng ống tay áo che vết thương trên lòng bàn tay, xoay người muốn đi lại đột nhiên nhớ tới đến: “Đúng rồi, này, ” ta nhìn nàng, dùng tay phải chỉ vào một mảnh đống hỗn độn bên tay trái, “Đừng nói điều này với bất kỳ kẻ nào.”
Không hề nhìn Tử Đàn đang nằm một cái, ta quấn áo choàng lên, thẳng lưng, đem toàn bộ ánh sáng ấm áp phía sau cửa để lại sau lưng.
Rời khỏi Tạo Môn, ta vẫn chưa đi ra Hàn Ngọc Động, mà là quay người lại đẩy cửa vào Bạch Môn bên cạnh.
Trong Bạch Môn, dùng hàn ngọc thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt lót một đường cầu thang uốn lượn tiến về phía trước. Đi đến cuối cùng, có một chỗ nổi lên không giống bình thường gõ nhẹ vào bốn phía xung quanh, cửa đá phía trước chợt biến mất, trước mắt một mảnh trắng xoá.
Ta từng bước đi ra, lặp tức đặt mình trong một thế giới băng tuyết, nhìn về hướng xa xa, ngắm được hết cảnh sắc của U Đô Sơn .
Đây là một bình đài rộng hai mươi mấy thước vuông là nơi cao nhất U Đô Sơn, cũng là nơi linh khí nồng đậm nhất của cả tòa núi.
Nghe nói nơi này đã từng cất một quyển thiên thư biết hết mọi chuyện.
Vì bảo vệ thiên thư, chủ nhân các đời của U Đô Sơn tạo một kết giới lớn mạnh cách biệt với bên ngoài tại thiên đài này, gió tuyết bên ngoài đều không thể bay tới thiên đài này, tựa như ở giữa không trung có thêm một tấm thủy tinh trong suốt chụp xuống.
Nhưng bốn trăm năm trước thiên thư đã bị người đánh cắp, nguyên nhân cụ thể đã không cách nào biết được.
Sau khi thiên thư bị mất, nơi này liền trống vắng không người tới thăm. Mà kết giới lại vẫn còn đó.
Ta yên lặng đi đến bên phải bình đài, vốn là một vách đá hoang vu lúc này đã mọc ra một gốc cây con nhỏ cao không tới năm tấc.
Cây con này cả thân trong suốt giống như thủy tinh, phiến lá nho nhỏ màu bạc như cảm giác được hơi thở quen thuộc, hơi hơi đung đưa lay động.
Ta đem tay trái giấu ở phía sau, ngồi xổm xuống. Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lá cây lay động : “Huân Trì, Huân Trì. . . . . .”
(NV: hu hu anh Huân Trì của ta, hic hic…)
Phiến lá dừng lay động, nhánh cây hơi hơi hướng sát về phía ta, tựa hồ cảm giác được ta có chút không thích hợp, đang hướng tới hỏi ta.
Ta kéo khóe miệng lên, cố gắng kiềm chế trống rỗng và sợ hãĩ trong lòng: “Nàng ta tỉnh rồi, ta phải đi rồi. . . . . . Ta đến là nói lời từ biệt .”
Nhánh cây dừng lại.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, ta đi rồi ai tới chăm sóc ngươi đây? Nếu có người đã biết ngươi còn sống, có ý định xấu đến chặt bỏ ngươi thì làm sao bây giờ? Bọn họ nếu đem ngươi nhổ tận gốc thì làm sao bây giờ? Nếu ngày nào đó kết giới này bị phá vỡ tan biến đi, dưới gió mạnh bão tuyết ngươi làm sao chịu nỗi? Hơn thế nữa, nếu ngày nào đó Thương Tiêu biết tới sự tồn tại của ngươi. . . . . .”
Lá cây màu bạc phủ lên mu bàn tay tái nhợt của ta, cố gắng một chút một chút vỗ vỗ, không ngại an ủi phiền muộn của ta, tựa như nam tử ôn nhuận như ngọc kia đã từng làm ở trên Không Tang Sơn.
Ta từ từ bình tĩnh trở lại, tự giễu nói: “Đúng, Tử Đàn đã tỉnh, Thương Tiêu cần ngươi cũng vô dụng, kết giới này là do mấy đời chủ nhân của U Đô Sơn tạo ra, nếu không có chuyện gì xấu cũng sẽ không bị gió tuyết thổi phá, nguyên thân của ngươi sớm đã bị đốt ở Không Tang rồi, ngay cả Thương Tiêu đào ba thước tìm kiếm khắp nơi như vậy cũng không ra, những người đó lại như thế nào biết ngươi ở trong này đây?”
Đúng vậy, ai lại muốn đến đây? Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ để có được trái tim mạnh mẽ tinh thuần mà từ trước đến giờ bị ta chôn ở trên đỉnh U Đô Sơn.
Hắn không chỉ có sống lại , còn hấp thu linh khí của đỉnh núi biến đổi thành cây, lại tu hành mấy trăm năm nữa là có thể tu được chân thân .
Chuyện tới bây giờ, trên thế giới này ta thật sự một chút cũng không có giá trị gì!
Ai cũng không cần ta.
Ngay cả muốn bị lợi dụng, cũng không có giá trị .
Ta rút tay phải về, trong lời nói giấu không được cô đơn cùng mỉa mai: “Huân Trì, ta phải nhanh đi báo tin . Bằng không làm Thương Tiêu đại nhân chậm trễ gặp người yêu thương nhất, tội này ta có lẽ ta không thể gánh nổi.” Đứng lên, đầu bởi vì thiếu máu có một chút mê muội, “Hẹn gặp lại, tuy rằng khả năng không lớn. . . . . .”
Phải nói là sau này không hẹn gặp lại. . . . . .
Nhưng nhìn thấy cây con nhỏ rung động một chút lại không thể di chuyển, sáu chữ “Sau này không hẹn gặp lại ” này ở ta vừa chuyển đến bên miệng, cuối cùng phải nuốt xuống.
Sửa sang lại quần áo, ta hạ quyết tâm tàn nhẫn, đi ra khỏi Bạch Môn.
Phía sau giống như có một nam tử nhẹ giọng thở dài, dịu dàng mà bất đắc dĩ gọi tên của ta: “Nhược Nhất, tội gì. . . . . .”
/72
|