Ba ngày sau. Lục Vũ trấn. Lục Vũ trấn này rất may mắn, trước đó vẫn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Đi đường đã ba ngày, Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu đều bị tổn hại. Thôn nhỏ này một bóng người cũng không có, cũng không biết là đi chạy nạn, hay là bị hại bởi chiến tranh rồi, kẻ chết người vong. Những phòng ốc cũ kĩ đìu hiu bị gió sương gột rửa qua, tựa như từng lão nhân đang trong căn bệnh nguy kịch tuyệt vọng mà đấu tranh dõi theo thế sự thê lương. Nhược Nhất ở khách điếm trong trấn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lúc nàng đang ăn bánh bao ở đại đường thì nghe được tin tức —— Tầm Thường Cung bị yêu quái không rõ thân phận chiếm rồi. Có người nói yêu quái kia là hoa sen tinh một thân đen kịt, có người nói là Hắc Phong nữ quái quái lực vô biên, có người nói là nữ ngưu ma trên đầu có sừng dài. Tầng tầng lớp lớp các lời đồn, nhưng duy nhất có thể xác định là người gây chuyện kia là một cô gái. Công tích (công lao và thành tích ở đây có thể hiểu là kết quả phá hoại) nàng ta không tồi, Tầm Thường Cung bốn tòa cung điện vàng có ba tòa bị nổ tung, trong đó có một tòa là trực tiếp nổ thành một đoàn bụi vàng, gió thổi qua, liền nương đường chân trời mà bay phiêu diêu, rất đẹp. Nghe nói nếu sau cùng không phải Quý Tử Hiên đích thân ra tay, cái được xưng là Thái Dương cung điện của Tầm Thường Cung cũng sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử rồi. Nhược Nhất mới đầu tưởng yêu tộc phái người làm, thế nhưng ngẫm lại, nếu là yêu tộc làm, vậy sao chỉ phá nhà mà không giết người. Hiển nhiên là người có ý đồ khác muốn khơi mào tranh chấp giữa tiên và yêu. Sẽ là ai đây… Nhược Nhất còn đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên đại sảnh huyên náo của khách điếm lặng im trong chớp mắt. Khách nhân dùng cơm đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng cửa. Người tới mặc y phục màu hạt dẻ rất chi là bình thường, tóc dài xõa vai, trên đỉnh đầu búi một búi tóc cao. Hắn bước chậm đi đến, nhàn nhã như đang tản bộ trong đình viện nhà mình. Hắn dừng lại phía sau Nhược Nhất, cười nói: “Nhan cô nương thật khiến cho ta tìm đến mệt mỏi a!” Nghe thanh âm quen thuộc, Nhược Nhất cảm thấy được cả người lạnh băng băng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Thái Phùng cười hì hì nhìn nàng, nàng gần như là phản xạ né ra sau, chân lại vấp phải chân bàn, ngã ngồi dưới đất, rất chật vật. “Cô nương làm gì mà kinh hoảng như thế, tại hạ chỉ là thay chủ tử đến tặng quà thôi.” Nói xong, từ trong ngực lấy ra một lá bùa, Nhược Nhất thấy tình thế không ổn đứng lên chạy lấy người. Tốt xấu gì cũng từng ở bên người Thương Tiêu rèn luyện qua, thời điểm nguy cơ ngập đầu bản năng không bị nhũn chân nàng vẫn có. Thái Phùng thấy nàng chạy trốn cũng không sốt ruột, bình tĩnh niệm xong chú, đem lá bùa kia vỗ lên đầu vị tiểu nhị bên cạnh đang muốn làm người hòa giải, kêu: “Mã Phúc.” Nhất thời một cỗ khói đen nổi lên, tiểu nhị kia còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đau đầu như nứt ra, không khỏi kêu rên ra tiếng. Âm thanh thảm thiết, làm cho mọi người trong sảnh không rét mà run. “Grào!” Một tiếng hổ rống giận từ trong thân thể của tiểu nhị truyền đến, lồng ngực tiểu nhị càng trương càng lớn, hình như có cái gì đang sinh trưởng cấp tốc trong cơ thể hắn! Mọi người vừa thấy tình huống này, thoáng chốc sợ tới mức thét lên, hướng ngoài điếm chạy loạn xạ. Chưởng quầy trốn dưới quầy run rẩy. Chỉ nghe “bùm” một tiếng nổ, thân thể tiểu nhị hoàn toàn nổ tung thành từng mảnh. Một con yêu quái đầu người thân hổ giãy dụa từ trong vũng máu đứng lên. Đầu kia của nó, chính là đầu của tiểu nhị vừa rồi, lúc này đã nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa, chỉ là nhìn liền khiến người ta ghê tởm muốn nôn. Thái Phùng đem mẩu bánh bao Nhược Nhất còn chưa ăn xong ném xuống mặt đất, nói: “Đi, đuổi theo nàng ta.” Mã Phúc ngửi ngửi hương vị trên bánh bao, một tiếng kêu gào, đuổi theo ra cửa. Thái Phùng vỗ vỗ tay áo, nhìn thấy một đống máu hỗn độn, tặc lưỡi nói: “Thật sự là một quái vật ghê tởm.” Lúc Nhược Nhất chạy ra cửa tất nhiên là không nhìn thấy những chuyện Thái Phùng làm ở phía sau, nếu thấy được, nàng quả quyết sẽ không chạy đến yên tâm thoải mái như vậy. Nàng lập tức hướng vùng ngoại ô chạy đi, theo cách nghĩ của nàng, vùng ngoại ô nói không chừng có thể gặp được một ít sơn tinh yêu quái, bây giờ yêu tộc cùng tiên tộc mâu thuẫn lớn như thế, dụ bọn họ cùng Thái Phùng đấu một trận, nếu là không thể thắng, kéo dài thời gian cũng tốt. Nhược Nhất bên này còn đang mãi suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền tới một cỗ mùi tanh hôi, trong lòng biết không ổn, nàng vội vàng ôm đầu lăn ngay tại chỗ. Vừa vặn đụng vào một cái cửa hàng thợ mộc bên cạnh, tấm ván đinh treo trên tường đâm vào làm nàng muốn chửi ầm lên. Vừa ngẩng đầu, trong phút chốc liền sợ ngây người. Đó là cái gì vậy… Một cái đầu người hoàn toàn thay đổi treo trên cổ, rõ ràng là mặt người, nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn của dã thú, trên thân hình của hổ đầy máu me dính bết lại, một cái đuôi mang theo gai nhọn vung vẫy trên không trung phát ra tiếng vù vù. Quái vật nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát chính là tên gia hỏa vừa rồi tập kích nàng sao? Nhược Nhất lại một lần nữa cảm thán sâu sắc, Cửu Châu thế giới này quả nhiên không phải nàng có thể biết hết a! Mọi người trên đường từ lúc thấy quái vật này thì tác điểu thú tán [1] rồi. Mặt đường trống không, lúc này chỉ có một người một yêu, giằng co. Nhược Nhất cảnh giác nhìn hắn, yêu kia cũng đang giá nàng, Nhược Nhất hơi lui về sau, muốn vơ lấy gậy gộc hoặc là vũ khí nào đó, thế nhưng lại bị ván đinh đâm vào tay… Trong đầu bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Ánh mắt Nhược Nhất hơi thoáng nhìn về sau mới phát hiện, mặt tường phía sau lại toàn là ván đinh! Mã Phúc lại thừa dịp Nhược Nhất phân tâm mạnh mẽ xông hướng nàng, tốc độ cực nhanh, Nhược Nhất không còn lòng dạ nghĩ cái gì khác, tính đúng thời gian, ngay lúc quái vật cách nàng rất gần, ôm đầu ngồi xổm xuống, Mã Phúc thu thế không kịp, đầu đâm vào cả tường toàn ván đinh, nhất thời đau đến kêu lên “grào grào”. Nhược Nhất bò qua hắn mà ra, cũng không vội chạy, thừa dịp Mã Phúc đâm đầu vào tường đang ra sức muốn rút đầu cùng chân ra, xoay người lại hung hăng đạp vào tử tôn căn [2] của hắn một cước … Một cước… Lại thêm một cước. Toàn thế giới này tất cả giống đực đều có chung một điểm yếu a! Ba cú đá khiến Mã Phúc lập tức hạ cờ ngừng trống, ngay cả duy nhất cái đuôi có thể vung vẫy cũng mềm nhũn mà rũ xuống, tiếng vù vù cũng mất tăm. Lại vào trong cửa hàng thợ mộc tìm một cây búa, dường như liều mạng đập mạnh vào mông Mã Phúc, thẳng đến khi đóng cố định nó chặt chẽ trên ván đinh, Nhược Nhất cảm thấy hài lòng hả dạ phủi phủi tay. Thắng lợi trong thời gian ngắn cũng không khiến nàng quên đi mối nguy hiểm, nghĩ đến Thái Phùng, sắc mặt nàng thu lại, tiếp tục hướng ngoài thành mà chạy. Đứng ở không trung, Thái Phùng vẻ mặt bình tĩnh như cũ, nhưng mà, thời điểm hắn thấy Nhan Nhược Nhất xử trí yêu thú kia như thế, bụng dưới của hắn nhịn không được mạnh mẽ đanh lại. Thần sắc phức tạp híp mắt. Hắn hẳn là nên vui mừng, thật tốt lúc trước không bức Nhan Nhược Nhất đến mức này. Nhìn Nhược Nhất chạy xa, hắn cũng không đuổi theo. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là đem phần “quà” này đến tay Nhan Nhược Nhất. Ý đồ của Quý Tử Hiên hẳn là cũng sẽ không muốn đẩy Nhan Nhược Nhất vào chỗ chết. Hiện giờ Thương Tiêu đã tỉnh, mắt thấy ma tính này đã áp chế rất nhiều. Nếu ai tại thời điểm này lại ép hắn nhập ma, hoàn toàn chính là đối nghịch với bản thân. Thảm cảnh của hai trăm năm trước, mặc dù là hắn, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khiếp sợ. Mã Phúc đau cực, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là yêu thú, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh chết như thế. Nghỉ ngơi một hồi, cơn đau nhẹ đi rất nhiều, Mã Phúc chậm rãi giãy dụa bò xuống khỏi ván đinh. Vốn là muốn lắc lắc bẻ bẻ đầu người, bị hắn dùng sức kéo một cái, lại chỉ thừa lại một tầng da dán trên cổ. Hắn cũng không quản, treo một cái đầu lủng lẳng thảm không cách nào nói được, theo mùi của Nhược Nhất tiếp tục đuổi theo. Bây giờ Mã Phúc đã hoàn toàn bị chọc giận, nếu lại để hắn gặp lại Nhan Nhược Nhất, sợ là sẽ không tốt đẹp gì. Thái Phùng suy nghĩ một lát, cũng đi theo sau. Lục Vũ trấn không lớn, Nhược Nhất chạy không bao lâu thì đã vào đến rừng cây của trấn. Bên ngoài Lục Vũ trấn có một con sông nhỏ uốn quanh, nước sông trong suốt bằng phẳng nhưng lại lạnh như băng. Nhược Nhất một đường kích động chạy tới nơi đó, nhất thời lại tìm không thấy cây cầu bắc qua sông ở đâu, đang do dự có phải mạo hiểm lặn qua không, chợt nghe một tiếng vang thanh thúy. Nàng ngẩng đầu, bỗng nhìn một bóng người ngồi bên bờ đối diện. Hắn gấp một chân lại ngồi dựa vào cây hòe già bên bờ sông, một bộ kính trang [3] màu đen, mặt nạ đỏ tía cơ hồ che khuất cả khuôn mặt hắn, lại đội một đấu lạp[4] màu đen, càng thêm vẻ thần bí. Như nhận thấy được có người ở dõi theo hắn mà đánh giá. Hắn giữ vững đấu lạp trên đầu, chậm rãi đứng dậy. Theo động tác của hắn, thanh âm chuông bạc vang lên đing đong, không hề theo quy luật, nhưng lại khiến người nghe bình tĩnh lại tâm trạng. Ngóng nhìn thân ảnh kia, Nhược Nhất lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, nàng bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia, một đêm tĩnh lặng song nguyệt đều tròn, cũng là bên một dòng suối quanh co. Thương Tiêu bị đánh thành nguyên hình mượn linh lực của song nguyệt rốt cuộc huyễn hóa ra hình người. Nhược Nhất vĩnh viễn cũng không quên thân ảnh khi đó của hắn phản chiếu vào song nguyệt, mang theo sự dụ hoặc thần bí, tiến thẳng vào sâu trong tâm hồn nàng, dẫn lên một trận gợn sóng. Nhược Nhất cứ như vậy mà nhìn đến ngây người, ngay cả phía sau Mã Phúc đang gầm gừ xông tới nàng cũng không để ý. Đơi đến lúc nàng ngửi được mùi tanh hôi, đột nhiên phản ứng lại, lúc này muốn tránh đã không còn kịp rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng giòn vang xẹt qua bên tai, Nhược Nhất chỉ cảm thấy một cỗ khí tươi mát lãnh lẽo xát qua mặt. Mã Phúc phía sau lại rên một tiếng đau đớn. Nhược Nhất kinh hồn chưa định quay đầu nhìn, đã thấy Mã Phúc kia như bị một lực lượng vô hình hung hăng đánh một quyền, bay thẳng đụng vào một gốc cây. Một cỗ gió mát đánh úp lại, trước mắt hoa lên, người mới rồi còn ở bên bờ sông đối diện đã đứng ở trước mặt nàng. Là hắn sao? Nhược Nhất cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn mà đánh giá, cho dù nam tử thần bí này bọc kín mặt, Nhược Nhất nửa điểm cũng không nhìn thấy diện mạo của hắn. Nam tử thần bí trầm mặc đi về phía Mã Phúc, không chút hoang mang, mỗi một bước đều thận trọng trầm trát. Vừa không hiện vẻ tản mạn khinh địch, vừa không lộ chất uy nghiêm bức bách. Mã Phúc quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu mới choáng váng mà đứng lên, lúc này cái đầu người kia đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn một vết sẹo to bằng phẳng đang chảy ra chất dịch dinh dính, chân trước cùng trên cổ bị đinh đóng không ít lỗ, đều đang rỉ từng giọt từng giọt máu. Đột nhiên lồng ngực hắn bắt đầu nhấp nhô kịch liệt, trong vết sẹo máu thịt kia cũng hình như có lớp màng hơi hơi chuyển động, chỉ chốc lát sau, xung quanh cổ mọc ra hai hàng răng nanh trắng dày! Một con mắt cũng như ẩn như hiện giấu trong vết sẹo! Nhược Nhất vừa thấy cảnh tượng này nhất thời cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong dạ dày ứa lên nước chua. Chưa cho nàng thời gian nôn mửa, Mã Phúc đã biến thân ngửa mặt lên trời kêu to, lao thẳng tới hướng thần bí nam tử. Mà động tác của hắn so với vừa rồi lại nhanh hơn gấp ba! “Cẩn thận!” Nhược Nhất không khỏi kinh hô. Nam tử thần bí không hề sợ hãi, vẫn trầm mặc đi về trước, tay phải hắn nhẹ nhàng siết một cái cuộn bí quyết, bàn tay hướng phía trước mà nhô ra, trên không kết xuất một lớp màng sáng, Nhược Nhất biết, đó gọi là kết giới. Đa số kết giới thường dùng để phòng thủ, kẻ địch đụng vào hơn phân nửa sẽ bị văng ra. Không ngờ kết giới này không giống bình thường, Mã Phúc xông lên đâm vào kết giới, nhưng lại bị dính chặt. Mã Phúc giãy dụa trái phải, lại như lọt vào một vũng bùn càng lún càng sâu. Bỗng nhiên, bàn tay nam tử thần bí chậm rãi bóp cổ Mã Phúc. Hắn dừng lại bước chân, lòng bàn tay trái ngưng tụ một chùm bạch quang, không nhanh không chậm vỗ nơi lồng ngực Mã Phúc. “Đinh” một tiếng vang nhỏ, tứ chi Mã Phúc đang vặn vẹo bỗng cứng đờ, nháy mắt tiếp theo một ngọn lửa trắng sáng chói lóa liền bao lấy toàn thân hắn, giây lát, quái thú không đầu liền hóa thành một cỗ khói xanh hoàn toàn biến mất trên thế gian . Nhược Nhất chưa bao giờ thấy qua ai giết chóc mà tao nhã thanh lịch như thế, cho dù là Thương Tiêu, trong lúc động sát ý cũng sẽ không tự chủ được sinh ra một cỗ ý tứ sắc bén. Nhưng pháp thuật của nam tử che mặt này cực kỳ gọn gàng, tựa Phật gia đang siêu độ linh hồn, không mang theo nửa điểm sát khí. Tay của nam tử thần bí vung lên không trung, như để nắm cái gì vậy. Nhược Nhất tập trung nhìn, chỉ có thể thấy được một chút ánh sáng mỏng manh đang nhấp nháy. Hắn đem cái đó cho vào lồng ngực, gương mặt được bọc kín hơi chuyển về sau, thấy sắc mặt dại ra của Nhan Nhược Nhất, khóe môi hắn khẽ động, lại cố ý bước chậm về phía trước. Tiếng chuông thanh thúy vương vãi đầy mảnh đất sau hắn, tựa như các đoạn nhạc vĩnh viễn cũng phổ không thành bài nhạc, tiếng “đing đing đong đong” theo thân ảnh của chủ nhân mà biến mất, cũng dần dần tiêu tan. Lúc này, Nhược Nhất mới từ trong giật mình sững sờ phục hồi lại tinh thần. Nam tử vừa rồi trước khi đi, có cười với nàng một cái phải không? Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, từ lúc nam tử kia xuất hiện đến khi hắn biến mất, tri giác và phản ứng của cơ thể Nhược Nhất ít nhất thiếu hơn ba phách(trầm trọng)! Ban đầu, nàng còn không phát hiện, thẳng đến khi nam tử đi xa, nàng muốn cử động bước chân mới cảm giác thân thể ổn. Có lẽ, mới vừa rồi động tác của Mã Phúc căn bản là không trở nên mau lẹ, mà là nàng bị chậm đi! Nàng quả quyết sẽ không đối với một thân ảnh có chút quen thuộc mà si ngốc đến tình cảnh như vật, duy nhất có thể giải thích đó là, người này, ngay từ đầu đã thi thuật trên người nàng, khiến tri giác của nàng trở nên chậm chạp. Thế nhưng là vì sao chứ? Người này, rốt cuộc là ai… Nhưng người hoang mang đâu chỉ mình Nhược Nhất. Thái Phùng đứng trên không suy tư một chốc, vung tay áo lên đằng vân mà đi. Chuyện nơi đây, Nhược Nhất tất nhiên là không thể chờ tại chỗ, nàng còn phải tiếp tục lên đường, xuất phát về phía Anh Lương Sơn. Cũng may ngân lượng của nàng toàn bộ đều mang ở trên người, cũng không có gì đồ vật khác phải lấy, dứt khoát không quay về khách điếm, rửa mặt trên dòng nước lạnh băng bên cạnh, sửa sang lại xiêm y, liền lên đường. Bây giờ mặc kệ gặp được chuyện gì nàng cũng phải kiên cường, bởi vì đã không còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng. [1] Tác điểu thú tán: như một đàn chim đang đậu khi gặp chuyện thì mỗi con bay 1 hướng.đơn giản là chạy tán loạn thôi ^^ [2] Tử tôn căn: nói hài hước là nơi kiêu hãnh nhất của nam nhân. ko có cái này thì tương đương với thái giám ấy :> [3] Kính trang: bộ quần áo bó sát, thường dùng cho những người dạ hành. (BB:Từ này ta đã giải thích ở bộ Xà Vương, ai còn nhớ thì không cần xem nữa ) [4] Đấu lạp: mũ rộng vành
/72
|