Lúc quay về nhà, cả người cô toàn là mồ hôi, vừa mệt vừa khát. Nhìn thấy cốc trà sữa cho thêm đá kia, cô thật sự không chịu nổi sức hấp dẫn mà cắm ống hút vào hút một hớp lớn.
Nghe thấy tiếng trân châu đen rơi lạo xạo về đáy cốc, cô lập tức cảm thấy dễ chịu đến tận trong dạ dày nhưng vừa nghĩ tới đây là thứ Phó Nhiên mua…
Cô rùng mình, vội vàng đặt cốc trà sữa này sang một bên, bước nhanh tới chỗ tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng lạnh uống một hơi hết chừng nửa chai mới dần bình thường trở lại.
Cô ngồi trước máy tính định gõ chữ, sau khi uống trà sữa thì cô đã hơi có ý tưởng nhưng viết chưa được bao lâu cứ cảm thấy có chuyện gì đó không buông xuống được. Cô do dự rất lâu rồi quyết định mở một tab tìm kiếm mới, gõ từ khóa “Phó Nhiên”, chẳng mấy chốc đã nhảy ra một lượng Baike* lớn và động thái mới nhất liên quan đến anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Baidu Baike là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia. Tuy nhiên, khác với Wikipedia, theo quy định ở Trung Quốc, chỉ có những thành viên đã đăng ký mới có thể sửa đổi.
*
Ngày 17 tháng 2 năm 2018: Phó Nhiên hủy bỏ hợp đồng với ông chủ cũ, ký kết hợp đồng định giá trăm triệu tệ với giải trí Tân Nghị, còn trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tân Nghị.
Từ tháng 5 năm 2018 đến tháng 7 năm 2018: Bộ phim điện ảnh “Góc tối” được quay ở khu Đường An – Giang Thành.
Tháng 7 năm 2018: Không biết hành trình
Tiểu khu của Lạc Lạc thuộc khu Đường An, mặc dù vùng này không quá sầm uất nhưng vẫn còn lưu giữ lại rất nhiều kiến trúc đặc biệt của thế kỷ trước, vì lẽ đó nên thường sẽ có một vài đoàn làm phim tới lui để quay phim.
Nói như vậy thì anh không hề lừa cô, khoảng thời gian này anh thật sự quay phim ở đây, vì thế nên cũng có khả năng tình cờ gặp mặt.
Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần trong khoảng thời gian này cô không ra khỏi cửa là được rồi.
Cô đăng ký QQ.
Ở thời đại mà wechat phổ biến như này, những người viết lách trên mạng đều quen dùng QQ liên lạc trong vòng bạn bè, có chuyện hay không cũng sẽ để QQ hiển thị trên máy tính.
Lạc Lạc vừa mới đăng nhập vào đã thấy hơn 30+ nhắc nhở tin nhắn, rõ ràng đều đến từ cùng một người.
Mục: 【 Ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ, quăng hai quả mìn vào tác phẩm của cậu nè, tiếp tục cố gắng nhé. 】
Mục: 【 Lạc đà nhỏ, hôm nay cậu không ra chương mới à? 】
Mục: 【 Tuần này cậu đi đâu thế? Xảy ra chuyện gì rồi hả? 】
Lạc Lạc hầu như không có bạn bè, cái người tên “Mục” này coi như là người duy nhất trong mấy năm nay cô nói được vài câu cách một cái màn hình. Cậu cũng là một tác giả tiểu thuyết mạng nhưng chẳng qua cậu là một người viết thể loại nam sinh huyền huyễn, Lạc Lạc quen biết cậu trong một diễn đàn tác giả từ rất lâu trước đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc mới bắt đầu gia nhập giới viết lách, mọi người ai cũng chỉ là con tôm cái tép, tiểu thuyết viết không hay cũng chẳng có ai đọc, tất cả đều đăng vì yêu thích. Lúc đó cô với Mục chính là kiểu tình trạng như vậy nhưng sau khi trò chuyện với cậu vài lần về kinh nghiệm viết lách, hai người cũng coi như hợp cạ, rất ăn ý mà hình thành tình bạn xã giao.
Lạc Lạc hơi đau đầu thở dài một tiếng, nhập chữ vào trong khung chat: 【 Xin lỗi, mình quay lại rồi đây. Dạo gần đây mình gặp chút chuyện ảnh hưởng đến việc ra chương mới, haizz, mấy nay hơi đuối. 】
Ảnh đại diện của Mục vốn dĩ là màu xám nhưng sau khi Lạc Lạc gửi tin này qua thì cậu lập tức online.
Mục:【 Quay lại là tốt rồi, nếu được thì kể cho mình nghe là chuyện gì được không? Hoặc là mình có thể giúp được gì cho cậu không? 】
Lạc đà nhỏ:【 Không có gì đâu, một lời khó nói hết… Mình gặp lại người mà mình không muốn gặp nhất nên tâm trạng mới không được tốt cho lắm. Nhưng mà cũng không sao, chắc sau này sẽ không gặp lại nữa đâu. 】
Mục:【 Mối tình đầu hả? 】
Lạc Lạc nhìn bốn chữ nhảy ra trên màn hình, tim đập loạn nhịp, sau đó là hãi hùng khiếp vía như thể bị đâm trúng gì đó. Hơn nữa sao một người bình thường luôn dịu dàng như Mục mới thoáng cái đã trở nên sắc sảo như vậy chứ.
Cô lưỡng lự chừng năm phút đồng hồ mới trung thực đáp lại cậu:【 Không được coi là mối tình đầu, là người mình từng crush hồi còn đi học thôi… 】
Trước đây cô từng thích Phó Nhiên, cô không phủ nhận điều này.
Cô nhìn thấy đối phương vẫn đang nhập văn bản nhưng một lát sau Mục chỉ gửi cho cô một cái icon an ủi.
Lạc đà nhỏ:【 Không nói nữa, mình đi gõ chữ đây, độc giả vẫn đang chờ mình ra chương mới. 】
Mục: 【 Được. 】
Mục: 【 Đúng rồi, cậu có thể cho mình số điện thoại của cậu được không? 】
Lạc Lạc hơi sững sờ, không ngờ cậu lại đột ngột đưa ra yêu cầu này.
Số điện thoại…
Gọi điện thoại…
Nói chuyện…
Cô đang định từ chối thì Mục lại nói: 【 Cậu yên tâm, mình sẽ không gọi điện thoại làm phiền cậu đâu. Mình chỉ sợ cậu lại xảy ra chuyện gì nữa thôi, ít nhất thì mình cũng không cần phải chờ cậu lên QQ mới biết được. Trước tiên thì cậu có thể lưu số của mình trước: 157******09 】
Hình như cậu nói cũng đúng.
Dù gì cô với Mục cũng là bạn bè năm năm rồi, quan hệ luôn rất tốt, nếu là những tay viết khác thì đã sớm phát triển mối quan hệ ngoài đời thực rồi.
Cùng lắm cũng chỉ là một số điện thoại thôi, đến bạn bè lâu năm không liên lạc còn biết số của cô, cho Mục biết cũng là điều nên làm. Lạc Lạc không nghĩ nhiều nữa, gửi số điện thoại của mình qua cho cậu.
*
Trụ sở chính của giải trí Tân Nghị.
“Anh Nhiên, đây là mấy bộ IP nổi tiếng mà gần đây công ty đã bỏ ra một số tiền lớn để mua về, có huyền huyễn, có lịch sử, còn có mấy bộ đô thị giả tưởng có đề tài khá mới mẻ và độc đáo. Anh xem thử đi, bộ phim tiếp theo anh thích bộ nào thì quay bộ đó trước.”
Người nói chuyện là ông chủ của Tân Nghị tên Vương Cừ, tên mụ là Vương Khúc Khúc.
Tuy nói anh ta là ông chủ trẻ danh giá hơn trăm triệu nhưng anh ta đứng không có tướng đứng, ngồi cũng không có tướng ngồi, lại còn gọi cà lơ phất phơ mở miệng gọi một tiếng “anh Nhiên”...
Dù sao chuyện anh ta tâm đắc nhất trong năm nay chính là đào một người nổi tiếng như Phó Nhiên từ bên Thành Mỹ gia nhập vào công ty mình, anh ta phải cố gắng cung cấp cho vị Phật lớn này mới được.
Phó Nhiên cười một tiếng rồi nhận một xấp phương án dự trù từ trong tay anh ta, hơn nữa còn khá nặng.
Vương Cừ đắc chí: “Anh cũng biết đấy, đầu năm nay thịnh hành chuyển thể IP, những tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn ở giai đoạn trước hầu hết đều được quyết định từ giá trị của IP và nhân khí của tác giả nguyên tác. Hơn một nửa tác phẩm trong này đều là do những tác giả ngày trước có phim chuyển thể bán chạy viết đó, thậm chí có vài tác phẩm còn chưa công bố ra ngoài đâu, chỉ có một mình Vương Khúc Khúc tôi mới có thủ đoạn lấy được tài nguyên thế này thôi đấy..”
Sau khi Phó Nhiên xem qua một lượt tóm tắt của mỗi một bản kế hoạch thì khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Mấy cái này đều là những tác phẩm không tồi nhưng tôi lại không tìm được nhân vật mà tôi muốn thử sức.”
Vương Cừ nhảy xuống khỏi tay vịn của ghế sô pha tiếp khách: “Nhiều thế này mà không vừa mắt cái nào à?”
“Hầu hết nhân vật đều bị đồng hóa khá nghiêm trọng, ít nhất thì tôi không thấy được nhân vật có đặc sắc riêng, có lẽ là vẫn chưa xem mấy kịch bản sau nên chưa thể phán đoán toàn diện được.”
Lúc Phó Nhiên nói lời này trông anh rất cẩn thận và nghiêm túc với công việc, nhưng anh vừa nói xong thì đứng dậy, khẽ cười vỗ vai Vương Cừ giống như an ủi anh ta.
“Ok được thôi.”
Vương Cừ bất đắc dĩ nhún vai, anh ta vẫn rất tôn trọng lựa chọn của anh.
“Buổi chiều vẫn có hai cảnh quay nữa, tôi phải về studio rồi, có chuyện gì thì Vương tổng liên lạc với tôi nhé.”
“Ok.”
Trước giờ Phó Nhiên không phải nghệ sĩ chỉ vì cái lợi trước mắt, nếu không thì bao nhiêu năm như thế anh đã sớm có cơ hội trở thành thịt tươi đỉnh cấp lưu lượng thông qua việc bán nghệ bán thân rồi.
Trái lại, dưới ống kính của giới giải trí, anh luôn là kiểu người không có dã tâm, không tranh không đoạt nhưng mỗi một bộ phim anh nhận thì anh đều cực kỳ tỉ mỉ với mỗi một cảnh quay. Về cơ bản thì chỉ cần quay bộ nào là bộ đó nhất định sẽ hot.
Vương Cừ nghĩ đến đây chỉ biết cười.
Hoặc có lẽ là anh cất giấu dã tâm của bản thân quá kỹ, không ai có thể nhìn ra được, đây cũng là lý do mà anh ta tán thưởng anh vô điều kiện.
Sau khi tiễn Phó Nhiên đi, Vương Cừ nhìn thấy cái laptop đặt trên bàn, anh ta nghĩ đến gì đó rồi vỗ đầu một cái, nhanh chóng đi ra gọi Phó Nhiên.
“Vương tổng còn có chuyện gì à?”
Vương Cừ cười đáp: “Đúng là quên không nói cho anh chuyện này. Có phải hai ngày trước anh từng nói với tôi là muốn tìm một tác giả viết tiểu thuyết tên Lạc Lạc gì đó đúng không?”
Bấy giờ Phó Nhiên mới hoàn toàn dừng bước, vẻ mặt khựng lại nửa phút: “Tìm được rồi à?”
“Làm gì có ai mà Vương Khúc Khúc tôi không tìm được chứ. Thật ra vừa khéo bộ phận bản quyền của chúng tôi có quan hệ hợp tác trực tiếp với bên website của cô ấy nên sau khi nhờ vả một người bạn, chẳng mấy chốc đã tìm ra được tác giả này. Trợ lý đã gửi thông tin của cô ấy qua hòm thư của tôi rồi, cậu lại xem thử đi.”
Phó Nhiên nhíu mày, lập tức đi theo anh ta quay lại văn phòng.
Vương Cừ mở máy tính ra, vừa nhấp vào một link ở trên hòm thư đã nhảy ra một chuyên mục tác giả văn học Tấn Giang màu xanh lục.
“Lạc đà nhỏ màu hồng…”
Vương Cừ vô thức đọc lên bút danh ở trên cùng, không khỏi “phụt” một tiếng: “Lạc đà nhỏ màu hồng là lạc đà rụng lông à? Bút danh này cũng tấu hài vl ha ha ha...”
Nhưng khi anh ta nhìn thấy vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Phó Nhiên bên cạnh thì cũng phải cố nhịn cười.
Phó Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, giật lấy con chuột từ tay Vương Cừ, liên tục lướt xuống mục thông tin tác giả, thậm chí còn click mở từng chương tác phẩm ra để đọc lướt qua phần tóm tắt nội dung.
Dần dần trên gương mặt anh lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Là cô ấy.”
/50
|