Bạn có để ý không? Trên thế giới này, người bạn chân thành nhất của mình chính là cái gương đấy. Khi bạn cười, nó cười, khi bạn khóc, nó khóc, khi bạn đau khổ, nó đau khổ, khi bạn hạnh phúc, nó cũng hạnh phúc… Tôi đang diễn vai một cái gương, tôi có gương mặt của người ấy, có tầm vóc của người ấy, dáng đứng, cách đi của người ấy, nhưng khi người ấy cười, người ấy khóc, người ấy đau khổ, người ấy hạnh phúc thì tôi không thể sao chép theo được, bởi tâm hồn người ấy trong sạch, thanh khiết, lấp lánh như pha lê còn trái tim tôi lại chằng chịt sẹo, tâm hồn tôi đau đớn… tổn thương đôi khi quá sức chịu đựng sẽ biến người ta thành gỗ đá, cảm giác, cảm xúc cũng tan biến theo. Tình cảm tôi chai sạn, trước mọi sự biến thiên của cuộc đời tâm tôi đóng băng, trái tim chỉ có lớp vỏ, tất cả là một sự trống rỗng và giả hình. Tôi chán ghét chính mình, bản thân là một cái gương phản chiếu người ấy, nhưng nếu nụ cười kia rạng rỡ, sinh động bao nhiêu thì gương mặt này lại đơ cứng và lạnh nhạt bấy nhiêu, gỗ đá giả tạo, tầm thường… Một diễn viên thật tệ hại!
******************************************
Tiếng điện thoại vang từng hồi, Sam nhấc máy, tay vẫn còn miết nhẹ trên trang sách đang đọc dỡ. Từ phía đầu dây bên kia, nhiều âm thanh hỗn tạp, ồn ào vang lên, có những tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la thét chói tai, Sam chỉ nghe vỏn vẹn được một câu đứt quảng, hết sức gấp gáp của người đó:
Đừng đi tìm anh... nếu không thấy anh về… cũng đừng đi tìm anh… xin lỗi Sam…
Và câu nói kết thúc bằng 1 chuỗi tút tút dài, chuyện gì thế này? Sam đứng bật dậy, xô ngã cả ghế thư viện, mọi người nhìn cô chằm chằm, mặt cô trắng bệch, hai mắt trợn tròn, Gia Nguyên đang gặp chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng súng nổ trong cuộc gọi vừa rồi? Cô lao ra ngoài như chớp… Ngoài trời đang mưa… Mắt dán vào chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình GPS, Cao Gia Nguyên, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy? Làm ơn nói rằng anh không sao đi!
Ngược dòng xe cộ tấp nập, Sam lao nhanh hết mức có thể, mặc cho tóc tai ướt sũng, những giọt mưa lạnh đắng táp vào mặt đau điến, từng bước chân hoảng sợ, cảm giác bất an choán đầy tâm trí. Chấm đỏ trong màn hình đã dừng lại một hồi lâu. Bật chế độ phóng to, đây là… 1 bãi xe congteno lớn. Cô bắt vội một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế, miệng không ngừng hối thúc. Tài xế nhìn cô gái ướt nhẹp như chuột lột, mắt đỏ ngàu và bờ môi trắng quạch thì không khỏi ái ngại, ông để ý thấy bàn tay cô đang siết chặt đến nỗi móng tay cắm vào da làm máu bật ra, cả người đang run rẩy cách đáng thương. Hiểu ý, người tài xế cho xe lăn bánh.
Một bãi hoang đầy ắp những chiếc xe chở hàng, ngỗn ngang sắt thép, vật liệu cơ khí…Lạnh lẽo và đáng sợ. Sam bước đi thận trọng, không khí yên lặng quá, sự bất an trong cô càng đông cứng lại, luồng khí lạnh xâm lấn dần trong từng sớ thịt, một cảm giác rờn rợn và gấp gáp, hơi thở cô khó nhọc hơn. Bất chợt, đập vào mắt Sam những đốm máu rơi vãi trên đất, máu…? Sam run run lần theo dấu máu dưới chân mình, máu dẫn đường cô đến một khoang công ten nơ trống, cô bước lên từng bậc thang một… có cái gì đó đang hiện ra trước mắt…
Một thân ảnh quen thuộc, người ấy đang nằm ở đây, đầu gối trên một vũng máu lớn, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm màu máu khô đặc, cái mùi tanh tưởi ấy xộc vào mũi Sam, nhưng dường như cô chẳng cảm thấy gì cả…Gia Nguyên… Đó là Cao Gia Nguyên mà…tim như ngừng đập, trước mắt cô là những vòng xoáy đỏ, rất nhiều vòng xoáy, cô bị cuốn vào đó… quay cuồng… quay cuồng…từng bước điên dại, đầu óc cô trống rỗng, anh sao vậy? Sao lại nằm đây? Bàn tay cô vuốt nhẹ mặt anh, dừng lại ở nhân trung…không một hơi thở…lạnh ngắt. Đây không thể nào là sự thật được. Không thể nào!
Lại một lần nữa chuông điện thoại reo, màn hình ướt nhòe, cô không nhìn rõ ai gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trung niên, giọng nói khàn ấm:
Sam à? Bên đó ổn không con? Gia Nguyên vẫn khỏe chứ?
Cổ họng cô nghẹn cứng, không một âm thanh nào có thể bật ra ngoài tiếng thở dồn dập của cô, nhận thấy có sự bất thường, người đàn ông vội lên tiếng:
Có chuyện gì vậy? Con ổn đấy chứ?
Trả lời ông vẫn là 1 sự im lặng đến ngạt thở, lúc này ông thực sự lo lắng:
Này Sam, không phải có gì rắc rối đấy chứ?Chết rồi… chết…rồi… chết mất…rồiCái gì? Con…con đang nói cái gì vậy? Ai chết hả?Bố ơi…chết rồi…Sam à… bình tĩnh đi con!Cao Gia Nguyên chết rồi bố ơi!- Sam gào toáng lên, cô đưa tay lên bịt tai mình lại, vò đầu một cách khổ sở. Không thể nào, đó không thể là sự thật được. Chiếc điện thoại đã rơi xuống sàn từ lâu, màn hình nát vụn, tại nơi xa xôi bên kia địa cầu, người đàn ông trung niên cũng không khỏi bàng hoàng, sự kinh khiếp bao phủ tâm tưởng, ông bật dậy hét vọng khắp nhà:Quản gia Kai, chuẩn bị vé máy bay về Trung Quốc cho tôi ngay! Mau lên!
Người quản gia hốt hoảng gọi đến phòng vé hàng không… hình như có chuyện không hay xảy ra với ông chủ, lần đầu tiên thấy ông thất sắc như vậy, một chuyện gì đó rất khủng khiếp…
******************************************
Tiếng điện thoại vang từng hồi, Sam nhấc máy, tay vẫn còn miết nhẹ trên trang sách đang đọc dỡ. Từ phía đầu dây bên kia, nhiều âm thanh hỗn tạp, ồn ào vang lên, có những tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la thét chói tai, Sam chỉ nghe vỏn vẹn được một câu đứt quảng, hết sức gấp gáp của người đó:
Đừng đi tìm anh... nếu không thấy anh về… cũng đừng đi tìm anh… xin lỗi Sam…
Và câu nói kết thúc bằng 1 chuỗi tút tút dài, chuyện gì thế này? Sam đứng bật dậy, xô ngã cả ghế thư viện, mọi người nhìn cô chằm chằm, mặt cô trắng bệch, hai mắt trợn tròn, Gia Nguyên đang gặp chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng súng nổ trong cuộc gọi vừa rồi? Cô lao ra ngoài như chớp… Ngoài trời đang mưa… Mắt dán vào chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình GPS, Cao Gia Nguyên, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy? Làm ơn nói rằng anh không sao đi!
Ngược dòng xe cộ tấp nập, Sam lao nhanh hết mức có thể, mặc cho tóc tai ướt sũng, những giọt mưa lạnh đắng táp vào mặt đau điến, từng bước chân hoảng sợ, cảm giác bất an choán đầy tâm trí. Chấm đỏ trong màn hình đã dừng lại một hồi lâu. Bật chế độ phóng to, đây là… 1 bãi xe congteno lớn. Cô bắt vội một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế, miệng không ngừng hối thúc. Tài xế nhìn cô gái ướt nhẹp như chuột lột, mắt đỏ ngàu và bờ môi trắng quạch thì không khỏi ái ngại, ông để ý thấy bàn tay cô đang siết chặt đến nỗi móng tay cắm vào da làm máu bật ra, cả người đang run rẩy cách đáng thương. Hiểu ý, người tài xế cho xe lăn bánh.
Một bãi hoang đầy ắp những chiếc xe chở hàng, ngỗn ngang sắt thép, vật liệu cơ khí…Lạnh lẽo và đáng sợ. Sam bước đi thận trọng, không khí yên lặng quá, sự bất an trong cô càng đông cứng lại, luồng khí lạnh xâm lấn dần trong từng sớ thịt, một cảm giác rờn rợn và gấp gáp, hơi thở cô khó nhọc hơn. Bất chợt, đập vào mắt Sam những đốm máu rơi vãi trên đất, máu…? Sam run run lần theo dấu máu dưới chân mình, máu dẫn đường cô đến một khoang công ten nơ trống, cô bước lên từng bậc thang một… có cái gì đó đang hiện ra trước mắt…
Một thân ảnh quen thuộc, người ấy đang nằm ở đây, đầu gối trên một vũng máu lớn, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm màu máu khô đặc, cái mùi tanh tưởi ấy xộc vào mũi Sam, nhưng dường như cô chẳng cảm thấy gì cả…Gia Nguyên… Đó là Cao Gia Nguyên mà…tim như ngừng đập, trước mắt cô là những vòng xoáy đỏ, rất nhiều vòng xoáy, cô bị cuốn vào đó… quay cuồng… quay cuồng…từng bước điên dại, đầu óc cô trống rỗng, anh sao vậy? Sao lại nằm đây? Bàn tay cô vuốt nhẹ mặt anh, dừng lại ở nhân trung…không một hơi thở…lạnh ngắt. Đây không thể nào là sự thật được. Không thể nào!
Lại một lần nữa chuông điện thoại reo, màn hình ướt nhòe, cô không nhìn rõ ai gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trung niên, giọng nói khàn ấm:
Sam à? Bên đó ổn không con? Gia Nguyên vẫn khỏe chứ?
Cổ họng cô nghẹn cứng, không một âm thanh nào có thể bật ra ngoài tiếng thở dồn dập của cô, nhận thấy có sự bất thường, người đàn ông vội lên tiếng:
Có chuyện gì vậy? Con ổn đấy chứ?
Trả lời ông vẫn là 1 sự im lặng đến ngạt thở, lúc này ông thực sự lo lắng:
Này Sam, không phải có gì rắc rối đấy chứ?Chết rồi… chết…rồi… chết mất…rồiCái gì? Con…con đang nói cái gì vậy? Ai chết hả?Bố ơi…chết rồi…Sam à… bình tĩnh đi con!Cao Gia Nguyên chết rồi bố ơi!- Sam gào toáng lên, cô đưa tay lên bịt tai mình lại, vò đầu một cách khổ sở. Không thể nào, đó không thể là sự thật được. Chiếc điện thoại đã rơi xuống sàn từ lâu, màn hình nát vụn, tại nơi xa xôi bên kia địa cầu, người đàn ông trung niên cũng không khỏi bàng hoàng, sự kinh khiếp bao phủ tâm tưởng, ông bật dậy hét vọng khắp nhà:Quản gia Kai, chuẩn bị vé máy bay về Trung Quốc cho tôi ngay! Mau lên!
Người quản gia hốt hoảng gọi đến phòng vé hàng không… hình như có chuyện không hay xảy ra với ông chủ, lần đầu tiên thấy ông thất sắc như vậy, một chuyện gì đó rất khủng khiếp…
/83
|