Chương 8:
Editor: May
“Ngọa tào cậu ta còn lấy bút, viết chữ, cậu ta biết sao?”
Anh biết, anh đương nhiên biết, Kiều Lam nhớ tới hôm nay thấy quyển vi phân và tích phân ở trên bàn Đàm Mặc.
Tuy rằng chứng Asperger sẽ làm người tự bế, làm người đánh mất công năng xã giao cơ bản, nhưng chỉ số thông minh cùng với trí nhớ của loại người này xác thật vượt xa người khác, mà Đàm Mặc càng là như thế.
Anh thẳng lăng lăng nhìn một người, cũng không phải là muốn làm cái gì, mà là bởi vì anh xem không hiểu cảm xúc của người khác, anh chỉ là suy nghĩ cẩn thận ý tứ của đối phương.
Về phần ngón tay run rẩy… Đó là phản ứng chướng ngại, di chứng lưu lại sau tai nạn xe cộ, một đứa bé từ nhỏ mắc chứng Asperger tự bế, ở sau khi chính mắt thấy mẹ gặp tai nạn xe cộ tử vong, ở sau khi hai chân tê liệt, là đau xót vĩnh viễn đều không tốt lên được.
Anh đã đủ đáng thương, nhưng chưa từng có một người thương hại anh, bọn họ nói anh là kẻ điên, là kẻ ngốc, là bệnh tâm thần, dùng chuyện này ác độc trêu chọc kích thích một lần lại một lần thiếu niên vốn là ở vào bên bờ tan vỡ này.
Bên người còn có một người nữ sinh đang lưu loát nói cái gọi là hiểu biết, nói cô ta ngẫu nhiên thấy Đàm Mặc cầm bút, viết loạn vẽ loạn giống như đứa bé ba tuổi, nói có lần thấy Đàm Mặc ngốc hề hề chảy nước miếng.
“Ngọa tào còn chảy nước miếng!”
“Thao thật mẹ nó là một kẻ ngốc.”
“Cậu nói ba mẹ cậu ta đưa cậu ta đến nơi này làm gì?”
Trong phòng học, bọn học sinh nói nói, cười cười, kẻ ngốc, kẻ điên, những từ như thế một lần lại một lần chui vào lỗ tai Kiều Lam, Kiều Lam không thể nhịn được nữa nhìn về phía nữ sinh bịa đặt lung tung,
“Nói đủ chưa?”
Nữ sinh sửng sốt một lát, thét chói tai ra tiếng, “Kiều Lam cô có bệnh đi!”
“Cô bịa đặt liền không bị bệnh?”
Mặt nữ sinh trắng bệch, hùng hùng hổ hổ dời đề tài, “Hôm nay Tần Dương nói cô tôi còn giúp cô nói chuyện, tốt bụng làm như lòng lang dạ thú…”
Bọn học sinh vây xem nhìn xem nữ sinh này, lại nhìn xem Kiều Lam, trên mặt không biết suy nghĩ cái gì, dần dần tản ra.
Lúc sắp vào học, Đàm Mặc rốt cuộc trở lại, tay bị thương của anh bọc lên băng gạc, Kiều Lam nhìn thoáng qua quay đầu lại, thoáng nhìn người ngồi cùng bàn làm bộ vô tình cách bàn của mình xa một ít.
Lúc buổi chiều, Kiều Lam rõ ràng cảm giác được, chính mình bị cô lập, mấy nữ sinh lúc trước còn chủ động nói chuyện với cô, hiện tại hoàn toàn không để ý cô.
Trong lòng Kiều Lam không hề gợn sóng, cô đến tên của những người này đều không gọi ra được, sao sẽ để ý đến những chuyện này.
Buổi chiều sau khi tan học, bọn học sinh trào ra phòng học, Kiều Lam cất bài tập phải làm hôm nay vào cặp sách, đang muốn rời đi, vừa xoay đầu lại thấy Đàm Mặc.
Anh vẫn là ngồi ở dãy cuối cùng, cúi đầu viết cái gì đó, bạn học đi ngang qua duỗi dài cổ nhìn thoáng qua, đại khái cũng là cảm thấy anh đang viết loạn vẽ loạn giống như đứa bé ba tuổi.
Kiều Lam lại ngồi trở về, thẳng đến trong phòng học chỉ còn vài người lẻ tẻ, hàng lang cũng không có tiếng gào ầm ĩ, lúc này Đàm Mặc mới động.
Anh đẩy xe lăn, trầm mặc chuyển động xe lăn, ra phòng học, ra hàng lang, cuối cùng ngừng ở chỗ lối đi người tàn tật.
Vết thương cắt qua trên tay còn rất đau, ngón tay kẹt vào bánh xe cũng rất đau.
/486
|