Chương 3:
Editor: May
Học sinh lui tới thấy anh tự động tránh đi không gian nhất định, Đàm Mặc có thể nghe thấy học sinh đi qua bên người nhỏ giọng nghị luận, còn có vô số ánh mắt có thể so với xử tội công khai.
Đàm Mặc cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt bị đầu tóc có chút quá dài che khuất, ngón tay trắng nhón gian nan chuyển động xe lăn.
Thật vất vả xe lăn rốt cuộc sắp tới cửa hàng lang, khu dạy học đột nhiên lao tới một người, xông quá mạnh không kịp dừng lại trực tiếp đụng vào trên người Đàm Mặc.
Xe lăn bị đụng đột nhiên thối lui ra sau, ngón tay không kịp thu đi kẹt ở bánh xe, trong nháy mắt đau xuyên tim, Đàm Mặc vội vàng rút ngón tay ra, nhưng xe lăn không chịu khống chế nhanh chóng lùi lại phía sau.
Chung quanh có nữ sinh kêu sợ hãi một tiếng, xe lăn từ lối đi người tàn tật nhanh chóng trượt xuống dưới, không có người ngăn cản, xe lăn từ bậc thang nhỏ bên cạnh thẳng tắp lật xuống. Đàm Mặc ngã thật mạnh ở trên mặt đất, bàn tay lập tức bị xi măng cứng rắn mài chảy máu, xe lăn cũng ở trong nháy mắt ngã ra rất xa.
Nam sinh đụng phải Đàm Mặc lặng yên không một tiếng động dựng xe lăn đẩy đến bên người Đàm Mặc, sau đó nhanh chóng chạy đi, tựa như Đàm Mặc là thứ không sạch sẽ.
Tay Đàm Mặc tràn đầy máu không chịu khống chế run rẩy, kéo xe lăn đến bên người, đôi tay chống ở trên xe lăn, hai tay run rẩy chống đỡ toàn bộ thân thể, lao lực ngồi trở lại trên xe lăn lần nữa.
Đôi tay run lên, anh lại ngã ở trên mặt đất, bọn học sinh đi ngang qua đều đang xem anh, nhưng không ai dìu anh, có người muốn tiến lên, nhưng lại nhớ tới cái gì lui trở về.
Quăng ngã một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng rốt cuộc một lần nữa ngồi trở lại tới trên xe lăn, trên áo đồng phục màu trắng đã dính đất, bên trên còn rải rác vết máu linh tinh, anh vẫn cúi đầu, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, cơ bắp tựa như hoại tử, trầm mặc lăn lộn xe lăn một trở lại lối đi người tàn tật.
Trong phòng học, lúc Kiều Lam viết văn viết một nửa, bên ngoài phòng học ùa vào một đám nam sinh, nam sinh đi tuốt đàng trước đặt ly nước ở trên bàn Tống Dao, trong lớp lập tức có người ồn ào, Tống Dao tiếp nhận ly nước nói tiếng cảm ơn.
Tiếng cảm ơn này thẹn thùng thật sự quá mức rõ ràng, Kiều Lam không nhịn được nhìn thoáng qua, liền thấy nam sinh cao gầy đứng ở trước bàn Tống Dao kia.
Vóc dáng rất cao, một thân đồng phục trường, một đầu tóc rất ngắn đều ngăn không được soái khí, bên cạnh có người hô một tiếng “Diệu Dương”, Kiều Lam lập tức hiểu ra.
Khó trách soái như vậy, dù sao cũng là nam chính.
Sau khi Trần Diệu Dương đưa ly nước trong tay cho Tống Dao, bình thản nói chuyện với Tống Dao trong chốc lát, vừa xoay đầu liền đối diện ánh mắt Kiều Lam.
Tuy rằng khống chế khá tốt, nhưng Kiều Lam vẫn là liếc mắt một cái thấy được chán ghét trên mặt Trần Diệu Dương.
Kiều Lam:……
Đi đại gia anh.
Kiều Lam thật đúng là không hề thích nam chính này, so với cái gọi là cuồng quyến khí phách nam chính, Kiều Lam càng thích một nam vai phụ tên Đàm Mặc.
Đáng tiếc chính là bị chết quá sớm.
Lúc trước xem tiểu thuyết nhìn thấy Đàm Mặc chết, Kiều Lam cũng liền lười đến xem cốt truyện phía sau.
Nghĩ đến đây, Kiều Lam quay đầu nhìn về phía dãy cuối cùng.
Cô nhớ rõ Đàm Mặc trong tiểu thuyết cũng ở cùng một lớp với bọn họ, Đàm Mặc phải ngồi xe lăn, lại bởi vì bệnh sợ sáng sợ gió, cho nên vẫn luôn ngồi ở nơi hẻo lánh nhất phòng học.
/486
|