Chương 18:
Editor: May
Lúc mẹ chụp ảnh cho anh kêu anh mỉm cười, cũng nói cho anh biết mỉm cười là hơi có chút tươi cười, khóe môi hơi giơ lên, thậm chí có thể lộ ra một chút răng, mà cười to là bởi vì đã từng có người cười to cười ra nước mắt.
Nữ sinh trước mắt này, là đang mỉm cười với anh.
Nhưng nhớ tới phía sau biểu tình mỉm cười này, Đàm Mặc cúi đầu lần nữa, tựa như một máy móc tiếp thu mệnh lệnh sai lầm, ở sau khi phân rõ ngắn ngủi lại khôi phục trầm mặc dĩ vãng.
Anh nhớ tới ở năm bảy tuổi, bé trai hàng xóm lấy thái độ cực kỳ thân thiện nói chuyện với anh, trên mặt anh liền mang theo mỉm cười như vậy, nhưng ngay sau đó bé trai kia hung hăng đẩy anh ra ngoài, anh đánh vào trên mặt đất xi măng cứng rắn, khi vết máu theo gương mặt chảy xuống, anh chỉ nghe được âm thanh mẹ gọi anh ở nơi xa, cùng với tiếng cười ha ha không hề che dấu của bé trai đó.
Anh còn nhớ ở lúc mười tuổi, những bạn học đó thường xuyên cười nhạo anh là đồ ngốc, tìm được anh rồi, bọn họ nói với anh, bọn họ thực hổ thẹn dĩ vãng trêu cợt anh, hỏi anh nguyện ý tiếp thu xin lỗi của bọn họ không. Anh tha thứ cho bọn họ, bọn họ cho anh một lọ nước có ga, anh mở nước có ga ra, bên trong lại bay ra một con ong vò vẽ nổi điên.
Trêu cợt cùng khi dễ như vậy chưa bao giờ gián đoạn, ngược lại bọn nhỏ thông thường coi đây là niềm vui.
Bọn họ đều nói anh là đồ ngốc, bởi vì anh một lần lại một lần mắc mưu, nhưng anh không có cách nào. Chứng Asperger làm anh ở khi đối mặt người, đôi mắt bịt kín một tầng sương mù, anh phân biệt không ra ác ý và thiện ý, anh phân biệt không ra người tốt và người xấu, càng phân không rõ trợ giúp và trêu cợt, bởi vì hết thảy trêu cợt từ lúc bắt đầu đều bắt đầu lừa gạt từ những “Thiện ý trợ giúp” này.
Tới sau này, dù là thiện ý hay là ác ý, anh đều quy toàn bộ chúng nó thành ác ý, anh không hề tin tưởng bất luận kẻ nào ngoại trừ mẹ, như vậy cũng liền sẽ không lại có bị trêu ghẹo, cũng liền sẽ không có bị thương tổn thống khổ sau mỗi lần tin tưởng.
Cho nên, anh vẫn cúi đầu, trầm mặc đi qua bên người Kiều Lam, không có cho cô bất luận phản ứng nào.
Không có người sẽ thích anh, cũng không có người sẽ thiện ý đối đãi anh.
Anh trời sinh chính là kẻ điên trên tinh thần, là tàn thứ phẩm bị vứt bỏ.
Mà tàn thứ phẩm,
Chú định sẽ không được bất luận kẻ nào tiếp thu.
Một lần nữa trở lại trên chỗ ngồi, ngồi cùng bàn dọn cái bàn của mình cách Kiều Lam xa hơn, giống như trên người Kiều Lam mắc ôn dịch.
Cô ta chính là cố ý không để ý tới Kiều Lam, rời xa Kiều Lam, muốn nhìn Kiều Lam khó chịu, kết quả Kiều Lam vẻ mặt bình tĩnh đọc sách viết chữ, biểu tình trên mặt thoạt nhìn còn rất vui vẻ, ngồi cùng bàn bực mình lại nghĩ tới lời vừa mới nói với bạn, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Hôm nay các bạn nói, tư thế trước kia Kiều Lam đuổi theo phía sau mông đám người Tống Dao Trần Diệu Dương, có thể thấy được cô có bao nhiêu muốn dung nhập đến trong lớp này, cho nên sao có thể thật sự chịu được các cô vắng vẻ, còn không phải cố giả vờ không thèm để ý thôi, không chừng sau lưng khóc lóc nghĩ làm sao mới có thể lấy lòng Tần Dương còn có các cô một lần nữa, hòa hảo trở lại.
/486
|