Chương 10:
Editor: May
Mỗi ngày Kiều Lam để dành tiền mua kẹo que cho bạn học, chính mình không ăn đói đến giống như da bọc xương, lúc này thấy cơm mới phát giác đói bụng, đang muốn buông mâm rửa tay ăn cơm, ba Kiều vẻ mặt mày đang làm gì,
“Rửa tay làm gì, trong chốc lát vội xong rồi lại rửa, mau mau mau đi ra giúp mẹ mày tính tiền”, quay đầu lại vẻ mặt từ ái, “Con trai, con ăn trước, không đủ ba lại làm thêm.”
Ánh mắt Kiều Lam nặng nề nhìn ba Kiều một cái, lại nhìn Kiều Nguyên đang ăn vui vẻ một cái, ném mâm ở bồn nước, rửa sạch tay xách cặp sách lên, không quay đầu lại rời đi.
Lưu lại ba Kiều còn có Kiều Nguyên hoàn toàn không phản ứng kịp, qua một hồi lâu ba Kiều mới tài văn chương mắng lên,
“Mày lăn trở về cho tao, nhăn mặt với ai, kêu mày làm việc còn không vui đúng không, làm việc không vui, học tập không giỏi, nuôi mày cũng không biết có ích lợi gì…”
Kiều Lam xách theo cặp sách ra cửa, ngăn cách tiếng chửi rủa của ba Kiều ở bên ngoài màng tai.
Sờ sờ túi, còn có năm đồng, đến cửa hàng bên cạnh mua bánh mì rẻ nhất lại ăn no, ngồi ở trên ghế đá cách tiệm cơm không xa, móc sách ra, vừa đọc sách vừa gặm bánh mì.
Xem là hóa học.
Kiều Lam còn rất may mắn hiện tại vừa mới khai giảng lớp mười hơn một tháng, nội dung học không tính quá nhiều, cho dù rơi xuống cũng có thể thực mau bổ túc lại.
Trước kia Kiều Lam là sinh viên khoa Văn, cho dù lịch sử địa lý linh tinh đã qua đi rất lâu, nhưng rốt cuộc có ký ức. Trước khi xuyên vào sách Kiều Lam học đại học năm hai, học chính là tài chính, toán học ngược lại thực không tồi, tiếng Anh cũng vừa mới tham gia xong thi cấp sáu
Cho nên chủ yếu vẫn là muốn bổ túc vật lý và hóa học.
Cắn bánh mì lật xem một chương hóa học xong rồi, trời bên ngoài dần dần tối đen, rốt cuộc thấy tiểu mập mạp đi ra từ tiệm cơm nhỏ.
Ba mẹ Kiều đứng ở cửa từng bước dặn dò kêu con trai chú ý an toàn, lúc này mới trở lại trong tiệm lần nữa.
Kiều Lam cất sách giáo khoa, đi theo phía sau tiểu mập mạp về tới nhà họ Kiều.
Phòng ở nhà họ Kiều là nhà cũ, chỉ có sáu tầng, là nhà họ Kiều mua từ rất sớm trước kia, Kiều Nguyên ca hát đi vào hàng lang, vừa quay đầu lại phát hiện một bóng người đen như mực, khiếp sợ.
Sau khi thấy là Kiều Lam mới mở trừng hai mắt, tiện chân liền đá lên đùi Kiều Lam, “Mày lén lút làm gì, muốn hù chết tao sao?”
Chân Kiều Lam tránh đi nhìn thẳng đi qua Kiều Nguyên, Kiều Nguyên gào lên, “Mắt mày mù sao!”
Bà nội Kiều ở nhà xem TV nghe thấy tiếng tru lên như giết heo của cháu trai, cả kinh vội vàng mở cửa, “Sao sao, em trai mày đâu.”
“Phía sau”, Kiều Lam lắc mình vào phòng, buông cặp sách đi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Lúc này Kiều Nguyên mới che lại chân khóc chít chít tiến vào, thật ra dẫm không quá đau, nhưng vừa cúi đầu, thấy trên giày thể thao màu trắng là một dấu chân đen tuyền, lập tức giận sôi máu. Đây là giày mới hôm trước ba Kiều mua cho anh, hàng hiệu đấy! Kết quả trực tiếp bị dẫm bẩn.
Kiều Nguyên vọt vào phòng Kiều Lam không tìm được người, lúc này mới thấy đèn phòng vệ sinh sáng lên, đứng ở cửa liền bắt đầu ồn ào.
Bà nội Kiều vừa nghe là Kiều Lam dẫm cháu trai một chân, trong nháy mắt cũng gia nhập hàng ngũ gõ cửa, “Một người lớn như mày, đi đường không có mắt sao?”
/486
|