Ánh mắt Thích Nguyên hơi lóe, xa cách cùng âm trầm trên mặt tiêu tán không ít, hắn hơi hơi cúi đầu, ngón tay nhấc cằm Nguyễn Đường, như đang chơi đùa với một con mèo con, "Làm sao vậy, muốn ngủ cùng tôi sao?"
Nguyễn Đường mở to hai mắt, cậu nghiêng đầu, không dám đối diện cùng ánh mắt Thích Nguyên, nhưng cổ cùng với lỗ tai đều nhiễm màu ửng đỏ nhàn nhạt, cậu nhỏ giọng biện giải cho chính mình, "Mới không phải."
Cậu bắt lấy thảm lông nhỏ, ngón tay trắng nõn gắt gao nắm chặt, có điểm bất an cùng e lệ.
Thích Nguyên buông máy sấy, dùng tay sờ sờ đuôi tóc Nguyễn Đường, hắn rũ mắt, độ cong khóe môi hơi rũ xuống, thanh âm nhẹ nhàng, "Tức giận?"
Nguyễn Đường tự chôn mình dưới tấm thảm, hầm hừ cuộn thành một đoàn, nghe được Thích Nguyên hỏi chuyện, lại vẫn từ dưới thảm ló ra cái đầu, rầu rĩ nói, "Không có."
Cậu mới không tức giận với Thích Nguyên đâu.
Trước kia không có ai muốn nói chuyện cùng Thích Nguyên, cha Thích Nguyên lại luôn dùng bạo lực đối đãi với hắn, ngay cả người bạn duy nhất Hứa Diệu, cũng mang theo tâm tư lợi dụng nào đó.
Tưởng tượng như vậy, Nguyễn Đường lại có chút đau lòng Thích Nguyên.
Cậu sẽ không tức giận với Thích Nguyên, cậu phải bảo vệ Thích Nguyên thật tốt, không để cho ai tổn thương tới Thích Nguyên.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Đường ở dưới thảm lông nhỏ nắm chặt móng vuốt nhỏ của mình, thần sắc nghiêm túc cực kỳ.
Thích Nguyên nhìn Nguyễn Đường trốn tránh phía dưới thảm lông, cậu cuộn thành một đoàn, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa tròn xoe ướt sũng, cậu lén lút nhìn mình, thần sắc ngoan ngoãn, như đang nghiêm túc tự hỏi cái gì.
Thỉnh thoảng lại đưa đôi mắt nhỏ nhìn mình một cái.
Giống một bé mèo con ngoan ngoãn linh động.
Đầu quả tim Thích Nguyên lại bắt đầu nóng lên, hắn nặng nề cười một tiếng, cúi người vươn tay, cả người cả thảm lông nhỏ cùng ôm lên, "Được rồi, hiện tại không còn sớm, về phòng ngủ đi."
Nguyễn Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Thích Nguyên, cậu dựa vào ngực Thích Nguyên, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của Thích Nguyên, cậu vừa nhấc đầu, liền có thể nhìn thấy đường cong lưu loát dưới cằm cùng với hầu kết của Thích Nguyên.
Bên ngoài chợt lóe lên một tia sáng trắng, theo sau đó một đợt sấm sét chợt hạ xuống, "Ầm ầm" một tiếng lớn, đến nỗi cửa kính tựa hồ đều run rẩy chấn động lên, đèn trong nhà "Lạch cạch" một tiếng tắt ngúm.
Nguyễn Đường có chút hoảng loạn, tiếng sấm chấn đến lỗ tai cậu có chút tê dại, cậu vội vã ngẩng đầu, trong bóng tối muốn nhìn xem Thích Nguyên như thế nào, nhưng mà vừa mới ngẩng đầu, môi cậu lại đụng phải cái gì đó thật mạnh.
"Ưm......"
Thích Nguyên dồn dập thở dốc một tiếng, cả người đều căng chặt lên, cổ họng hắn lăn lộn một chút, như đang đè nén cái gì.
Nguyễn Đường lùi lại một chút, mới vừa rồi cậu rõ ràng cảm nhận được làn da mềm mại cùng với xúc cảm hơi lạnh.
Trong nhà tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ.
Điều này làm cho cậu nghĩ tới trước kia lúc cậu còn chưa hóa hình, vừa mới mở linh trí, lúc ấy cậu không cha không mẹ, cả ngày ở trong rừng rậm trốn trốn tránh tránh, sợ có cái gì một ngụm là ăn mất cậu luôn.
Mỗi khi tới ban đêm, rừng cây âm trầm, lá cây theo gió lay động, cậu luôn cảm thấy trong đó ẩn giấu dã thú ăn thịt, muốn đem cậu nuốt vào bụng.
Con thỏ vốn dĩ thực nhát gan.
Nguyễn Đường nằm ở trong lòng ngực Thích Nguyên, gắt gao nắm lấy góc áo Thích Nguyên, có điểm sợ hãi, nhưng Thích Nguyên đang ôm cậu, cũng không quá tiện để hoạt động, cậu chịu đựng khiếp đảm dưới đáy lòng, nhỏ giọng nói, "Cậu thả tôi xuống dưới đi."
"Cậu ôm tôi, không quá tiện."
Thích Nguyên dùng tay vuốt vuốt sau lưng Nguyễn Đường, động tác thực nhẹ, ngữ khí cũng có một chút độ ấm, như đang dỗ dành Nguyễn Đường, "Đừng sợ."
Hắn sờ soạng đi tới sô pha, đặt Nguyễn Đường ngồi lên sô pha, một bàn tay khác lại như cũ nắm lấy Nguyễn Đường, cũng không có buông ra.
Thích Nguyên ở ngăn kéo một bên tủ sờ soạng được cái đèn pin, sau khi mở lên trong phòng có thêm một đạo ánh sáng sáng rực, cũng không thấy đáng sợ như trước nữa.
"Hẳn là tiếng sét quá lớn, cho nên đứt cầu dao."
Căn nhà này đường điện là kiểu cũ, tiếng sét quá lớn, chấn đến công tắc nguồn điện có chút không khống chế được, tự động ngắt cầu dao.
Thích Nguyên để Nguyễn Đường soi đèn pin cho hắn, mình thì đi xem công tắc nguồn điện, sau khi bật công tắc nguồn điện lên, trong phòng lại chợt sáng.
Nguyễn Đường theo bản năng xoa xoa hai mắt của mình, cậu ngẩng đầu đi xem Thích Nguyên, ánh mắt lại tạm dừng một chút, chợt đỏ mặt.
Hầu kết Thích Nguyên có chút phiếm hồng, như là bị cái gì gặm một ngụm.
Nếu nhìn lướt qua thì trông như dấu hôn ái muội.
Nguyễn Đường lập tức bưng kín mặt mình, lại trộm tách ra khe hở ngón tay xem biểu tình Thích Nguyên, cậu lắp bắp nói, "Tôi, tôi không phải cố ý."
Thích Nguyên dừng một chút, đầu ngón tay chạm chạm, ánh mắt thâm thúy, độ cong khóe môi hơi hơi nâng lên, "Lúc này không phải cậu nên nói, sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao?"
"Rốt cuộc cái này chính là, tiếp xúc da thịt."
Ngón tay Nguyễn Đường hơi hơi cuộn tròn, cậu nghiêng đầu nhìn Thích Nguyên, suy nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời, "Mới không phải."
Tuy rằng cậu không rõ mấy thứ này lắm, ký ức cũng mông lung, nhưng cậu luôn cảm thấy mấy thứ này tựa hồ đã có người dạy cậu.
Tiếp xúc da thịt, mới không phải như vậy.
Thích Nguyên thấy không lừa được Nguyễn Đường, lại thu hồi ý cười trên mặt mình, hắn nhăn mày, mặt mày lãnh đạm, ngón tay lại chạm vào vết đỏ trên hầu kết mình, "Vậy cái này, muốn tính như thế nào?"
Thanh âm hắn vốn lãnh đạm, giống như tùng bách hay lá thông vào đông rơi trên nền tuyết trắng, phiếm khí lạnh nhàn nhạt, ngoài dự đoán lại thật dễ nghe.
Nguyễn Đường nâng lên gương mặt, ngoan ngoãn nghiêng đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn mềm mại, "Vậy cậu...... Cắn lại."
Thích Nguyên ngoắc ngoắc tay với Nguyễn Đường, một bàn tay đè lại bả vai Nguyễn Đường, hắn cúi đầu, hô hấp hơi lạnh rơi trên làn da Nguyễn Đường, làm Nguyễn Đường hơi co rúm lại một chút.
Nguyễn Đường nhìn Thích Nguyên không nhanh không chậm cúi đầu, hàm răng nhọn đã đặt trên làn da mềm mại, động tác nhẹ nhàng, động tác quen thuộc này làm Nguyễn Đường liên tưởng đến quỷ hút máu ở thế kỷ trước, vừa thần bí lại vừa ưu nhã.
Nhưng mà, giây tiếp theo cảm giác ướt át xẹt qua bả vai, như một nụ hôn hời hợt.
"Cậu làm gì!"
Nguyễn Đường đỏ mặt, trên mặt bốc lên nhiệt khí, tim đập thật sự nhanh, nhưng mà cậu lại không dám đẩy Thích Nguyên ra, hoặc là nói, khi đối mặt với Thích Nguyên, cậu luôn thêm vài phần dịu ngoan cùng với ngoan ngoãn.
"Cắn cậu," Thích Nguyên nhướng mày, thần sắc đạm mạc mà tự nhiên, tựa hồ cũng không cảm thấy chuyện mình làm rất kỳ quái, "Có cái gì không đúng sao?"
Câu nói của Nguyễn Đường nghẹn ở trong cổ họng, như thế nào cũng không nói nên lời, chỉ đành trợn tròn đôi mắt thở phì phì nhìn Thích Nguyên, móng vuốt nhỏ giơ lên vẫy vẫy, như một con mèo đang xù lông.
Thích Nguyên ôm Nguyễn Đường đi về phòng ngủ mình, chỉ mở một trản đèn ngủ mờ nhạt, hắn nhét Nguyễn Đường vào trong chăn, ngón tay lại vuốt vuốt đầu tóc lộn xộn của Nguyễn Đường, "Ngủ đi."
Nguyễn Đường đưa lưng về phía hắn, hừ một tiếng, nghĩ đến vẫn còn tức giận.
Nhưng mà chẳng được bao lâu, sau khi cậu ngủ say, lại theo thói quen xoay người, sờ soạng cánh tay Thích Nguyên, cả người hướng lòng ngực Thích Nguyên rúc vào, chờ tìm được một vị trí thoải mái lại an ổn ngủ.
Thích Nguyên nhìn chăm chú khuôn mặt hồng nhạt ngoan ngoãn của Nguyễn Đường, khẽ nhếch môi, ánh mắt đậm mấy phần.
Hắn đẩy ra tóc mái trên trán Nguyễn Đường, đặt lên đó một nụ hôn mềm nhẹ.
"Bánh Ngọt Nhỏ, mộng đẹp."
Cuối cùng, hắn lại bồi thêm một câu, mang theo một chút ấu trĩ bá đạo, "Trong mộng phải có tôi."
Nguyễn Đường mở to hai mắt, cậu nghiêng đầu, không dám đối diện cùng ánh mắt Thích Nguyên, nhưng cổ cùng với lỗ tai đều nhiễm màu ửng đỏ nhàn nhạt, cậu nhỏ giọng biện giải cho chính mình, "Mới không phải."
Cậu bắt lấy thảm lông nhỏ, ngón tay trắng nõn gắt gao nắm chặt, có điểm bất an cùng e lệ.
Thích Nguyên buông máy sấy, dùng tay sờ sờ đuôi tóc Nguyễn Đường, hắn rũ mắt, độ cong khóe môi hơi rũ xuống, thanh âm nhẹ nhàng, "Tức giận?"
Nguyễn Đường tự chôn mình dưới tấm thảm, hầm hừ cuộn thành một đoàn, nghe được Thích Nguyên hỏi chuyện, lại vẫn từ dưới thảm ló ra cái đầu, rầu rĩ nói, "Không có."
Cậu mới không tức giận với Thích Nguyên đâu.
Trước kia không có ai muốn nói chuyện cùng Thích Nguyên, cha Thích Nguyên lại luôn dùng bạo lực đối đãi với hắn, ngay cả người bạn duy nhất Hứa Diệu, cũng mang theo tâm tư lợi dụng nào đó.
Tưởng tượng như vậy, Nguyễn Đường lại có chút đau lòng Thích Nguyên.
Cậu sẽ không tức giận với Thích Nguyên, cậu phải bảo vệ Thích Nguyên thật tốt, không để cho ai tổn thương tới Thích Nguyên.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Đường ở dưới thảm lông nhỏ nắm chặt móng vuốt nhỏ của mình, thần sắc nghiêm túc cực kỳ.
Thích Nguyên nhìn Nguyễn Đường trốn tránh phía dưới thảm lông, cậu cuộn thành một đoàn, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa tròn xoe ướt sũng, cậu lén lút nhìn mình, thần sắc ngoan ngoãn, như đang nghiêm túc tự hỏi cái gì.
Thỉnh thoảng lại đưa đôi mắt nhỏ nhìn mình một cái.
Giống một bé mèo con ngoan ngoãn linh động.
Đầu quả tim Thích Nguyên lại bắt đầu nóng lên, hắn nặng nề cười một tiếng, cúi người vươn tay, cả người cả thảm lông nhỏ cùng ôm lên, "Được rồi, hiện tại không còn sớm, về phòng ngủ đi."
Nguyễn Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Thích Nguyên, cậu dựa vào ngực Thích Nguyên, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của Thích Nguyên, cậu vừa nhấc đầu, liền có thể nhìn thấy đường cong lưu loát dưới cằm cùng với hầu kết của Thích Nguyên.
Bên ngoài chợt lóe lên một tia sáng trắng, theo sau đó một đợt sấm sét chợt hạ xuống, "Ầm ầm" một tiếng lớn, đến nỗi cửa kính tựa hồ đều run rẩy chấn động lên, đèn trong nhà "Lạch cạch" một tiếng tắt ngúm.
Nguyễn Đường có chút hoảng loạn, tiếng sấm chấn đến lỗ tai cậu có chút tê dại, cậu vội vã ngẩng đầu, trong bóng tối muốn nhìn xem Thích Nguyên như thế nào, nhưng mà vừa mới ngẩng đầu, môi cậu lại đụng phải cái gì đó thật mạnh.
"Ưm......"
Thích Nguyên dồn dập thở dốc một tiếng, cả người đều căng chặt lên, cổ họng hắn lăn lộn một chút, như đang đè nén cái gì.
Nguyễn Đường lùi lại một chút, mới vừa rồi cậu rõ ràng cảm nhận được làn da mềm mại cùng với xúc cảm hơi lạnh.
Trong nhà tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ.
Điều này làm cho cậu nghĩ tới trước kia lúc cậu còn chưa hóa hình, vừa mới mở linh trí, lúc ấy cậu không cha không mẹ, cả ngày ở trong rừng rậm trốn trốn tránh tránh, sợ có cái gì một ngụm là ăn mất cậu luôn.
Mỗi khi tới ban đêm, rừng cây âm trầm, lá cây theo gió lay động, cậu luôn cảm thấy trong đó ẩn giấu dã thú ăn thịt, muốn đem cậu nuốt vào bụng.
Con thỏ vốn dĩ thực nhát gan.
Nguyễn Đường nằm ở trong lòng ngực Thích Nguyên, gắt gao nắm lấy góc áo Thích Nguyên, có điểm sợ hãi, nhưng Thích Nguyên đang ôm cậu, cũng không quá tiện để hoạt động, cậu chịu đựng khiếp đảm dưới đáy lòng, nhỏ giọng nói, "Cậu thả tôi xuống dưới đi."
"Cậu ôm tôi, không quá tiện."
Thích Nguyên dùng tay vuốt vuốt sau lưng Nguyễn Đường, động tác thực nhẹ, ngữ khí cũng có một chút độ ấm, như đang dỗ dành Nguyễn Đường, "Đừng sợ."
Hắn sờ soạng đi tới sô pha, đặt Nguyễn Đường ngồi lên sô pha, một bàn tay khác lại như cũ nắm lấy Nguyễn Đường, cũng không có buông ra.
Thích Nguyên ở ngăn kéo một bên tủ sờ soạng được cái đèn pin, sau khi mở lên trong phòng có thêm một đạo ánh sáng sáng rực, cũng không thấy đáng sợ như trước nữa.
"Hẳn là tiếng sét quá lớn, cho nên đứt cầu dao."
Căn nhà này đường điện là kiểu cũ, tiếng sét quá lớn, chấn đến công tắc nguồn điện có chút không khống chế được, tự động ngắt cầu dao.
Thích Nguyên để Nguyễn Đường soi đèn pin cho hắn, mình thì đi xem công tắc nguồn điện, sau khi bật công tắc nguồn điện lên, trong phòng lại chợt sáng.
Nguyễn Đường theo bản năng xoa xoa hai mắt của mình, cậu ngẩng đầu đi xem Thích Nguyên, ánh mắt lại tạm dừng một chút, chợt đỏ mặt.
Hầu kết Thích Nguyên có chút phiếm hồng, như là bị cái gì gặm một ngụm.
Nếu nhìn lướt qua thì trông như dấu hôn ái muội.
Nguyễn Đường lập tức bưng kín mặt mình, lại trộm tách ra khe hở ngón tay xem biểu tình Thích Nguyên, cậu lắp bắp nói, "Tôi, tôi không phải cố ý."
Thích Nguyên dừng một chút, đầu ngón tay chạm chạm, ánh mắt thâm thúy, độ cong khóe môi hơi hơi nâng lên, "Lúc này không phải cậu nên nói, sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao?"
"Rốt cuộc cái này chính là, tiếp xúc da thịt."
Ngón tay Nguyễn Đường hơi hơi cuộn tròn, cậu nghiêng đầu nhìn Thích Nguyên, suy nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời, "Mới không phải."
Tuy rằng cậu không rõ mấy thứ này lắm, ký ức cũng mông lung, nhưng cậu luôn cảm thấy mấy thứ này tựa hồ đã có người dạy cậu.
Tiếp xúc da thịt, mới không phải như vậy.
Thích Nguyên thấy không lừa được Nguyễn Đường, lại thu hồi ý cười trên mặt mình, hắn nhăn mày, mặt mày lãnh đạm, ngón tay lại chạm vào vết đỏ trên hầu kết mình, "Vậy cái này, muốn tính như thế nào?"
Thanh âm hắn vốn lãnh đạm, giống như tùng bách hay lá thông vào đông rơi trên nền tuyết trắng, phiếm khí lạnh nhàn nhạt, ngoài dự đoán lại thật dễ nghe.
Nguyễn Đường nâng lên gương mặt, ngoan ngoãn nghiêng đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn mềm mại, "Vậy cậu...... Cắn lại."
Thích Nguyên ngoắc ngoắc tay với Nguyễn Đường, một bàn tay đè lại bả vai Nguyễn Đường, hắn cúi đầu, hô hấp hơi lạnh rơi trên làn da Nguyễn Đường, làm Nguyễn Đường hơi co rúm lại một chút.
Nguyễn Đường nhìn Thích Nguyên không nhanh không chậm cúi đầu, hàm răng nhọn đã đặt trên làn da mềm mại, động tác nhẹ nhàng, động tác quen thuộc này làm Nguyễn Đường liên tưởng đến quỷ hút máu ở thế kỷ trước, vừa thần bí lại vừa ưu nhã.
Nhưng mà, giây tiếp theo cảm giác ướt át xẹt qua bả vai, như một nụ hôn hời hợt.
"Cậu làm gì!"
Nguyễn Đường đỏ mặt, trên mặt bốc lên nhiệt khí, tim đập thật sự nhanh, nhưng mà cậu lại không dám đẩy Thích Nguyên ra, hoặc là nói, khi đối mặt với Thích Nguyên, cậu luôn thêm vài phần dịu ngoan cùng với ngoan ngoãn.
"Cắn cậu," Thích Nguyên nhướng mày, thần sắc đạm mạc mà tự nhiên, tựa hồ cũng không cảm thấy chuyện mình làm rất kỳ quái, "Có cái gì không đúng sao?"
Câu nói của Nguyễn Đường nghẹn ở trong cổ họng, như thế nào cũng không nói nên lời, chỉ đành trợn tròn đôi mắt thở phì phì nhìn Thích Nguyên, móng vuốt nhỏ giơ lên vẫy vẫy, như một con mèo đang xù lông.
Thích Nguyên ôm Nguyễn Đường đi về phòng ngủ mình, chỉ mở một trản đèn ngủ mờ nhạt, hắn nhét Nguyễn Đường vào trong chăn, ngón tay lại vuốt vuốt đầu tóc lộn xộn của Nguyễn Đường, "Ngủ đi."
Nguyễn Đường đưa lưng về phía hắn, hừ một tiếng, nghĩ đến vẫn còn tức giận.
Nhưng mà chẳng được bao lâu, sau khi cậu ngủ say, lại theo thói quen xoay người, sờ soạng cánh tay Thích Nguyên, cả người hướng lòng ngực Thích Nguyên rúc vào, chờ tìm được một vị trí thoải mái lại an ổn ngủ.
Thích Nguyên nhìn chăm chú khuôn mặt hồng nhạt ngoan ngoãn của Nguyễn Đường, khẽ nhếch môi, ánh mắt đậm mấy phần.
Hắn đẩy ra tóc mái trên trán Nguyễn Đường, đặt lên đó một nụ hôn mềm nhẹ.
"Bánh Ngọt Nhỏ, mộng đẹp."
Cuối cùng, hắn lại bồi thêm một câu, mang theo một chút ấu trĩ bá đạo, "Trong mộng phải có tôi."
/141
|