Mí mắt Thích Nguyên khẽ nhúc nhích, tay đặt ở một bên hơi hơi run rẩy, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Đường một cái, ánh mắt u ám, trong lòng hung hăng nhảy nhót.
Có điểm, đáng yêu.
Hắn nhìn kẹo đường gạo nếp mềm mại trong tay mình, lại nhìn nhìn Nguyễn Đường, thế nhưng thật ra phân biệt không được, rốt cuộc cái nào càng ngọt hơn.
Nguyễn Đường nhìn Thích Nguyên chậm chạp không có trả lời, không khỏi có chút sốt ruột, cậu vươn ngón tay chạm chạm vào mu bàn tay Thích Nguyên, ý đồ dùng lông mao mềm mại của mình cọ cọ tên nhân loại lạnh như băng này một chút, ngữ khí cậu cũng ngoan mềm, mang một chút đáng thương, "Để ý tôi một chút, được không?"
Một chút độ ấm từ mu bàn tay lạnh băng tỏa ra, để lại trong đáy lòng Thích Nguyên một chút dấu vết kỳ dị.
Thích Nguyên cũng không nói được câu nặng lời với Nguyễn Đường, cuối cùng vẫn nhàn nhạt gật gật đầu, đồng ý.
Hắn nhíu mày, thần sắc bình đạm nói, "Để ý cậu*."
Chẳng qua chỉ là hai chữ đơn giản, đã đủ để cho Nguyễn Đường cao hứng thật lâu.
(*bản cv là lý ngươi)
Rõ ràng trên người Thích Nguyên là hơi thở băng lãnh, Nguyễn Đường trời sinh hẳn phải không thích, nhưng lúc này Nguyễn Đường lại nhịn không được muốn tới gần, cậu thực thích hơi thở trên người Thích Nguyên.
Luôn cảm giác làm người thực an tâm.
"Cậu chưa ăn sáng sao, không ăn sáng sẽ rất dễ bị đói bụng, đói bụng thật sự rất khó chịu, tôi nhịn nửa ngày đều nhịn không nổi......"
Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên nói chuyện, cho dù Thích Nguyên nửa câu cũng không nói, chính cậu cũng có thể tự mình nói thực vui vẻ.
Thời điểm nhắc tới vấn đề đói bụng, cậu theo bản năng run lập cập, không cao hứng lắm oán giận, "Đói bụng thật là khó chịu."
Giọng của cậu nguyên bản chính là giọng thiếu niên thanh nhuận, khi thêm vài phần hơi thở ngọt mềm, nghe càng như đang làm nũng.
Nguyễn Đường từ ba lô lấy ra một cái bình, bên trong đựng sữa bò ấm cậu bỏ vào buổi sáng, cậu hỏi Thích Nguyên, "Cậu muốn uống sữa bò không?"
Thích Nguyên nguyên bản đang nghe Nguyễn Đường nói chuyện, nghe thanh âm mềm mụp của Nguyễn Đường, tâm tình hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
"Không cần."
Hắn dứt khoát lưu loát cự tuyệt.
Nguyễn Đường có điểm mất mát, rốt cuộc hôm nay cậu vẫn luôn bị cự tuyệt, nhưng là cậu rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm thái của mình, vặn nắp ra uống một ngụm sữa bò thơm ngọt.
Cậu muốn cao lên.
Cao hơn sẽ không cần phải nhón chân, có thể hôn đến miệng Thích Nguyên rồi.
Sau khi Thích Nguyên cự tuyệt Nguyễn Đường, nhìn cảm xúc của cậu suy sụp xuống rõ ràng, động tác trên tay hắn dừng một chút, có chút vô thố.
Hắn không phải cố ý chọc Nguyễn Đường không vui, hắn chỉ là theo bản năng cự tuyệt mà thôi.
Bất quá thời gian Nguyễn Đường mất mát cũng không kéo quá dài, thực mau cậu lại vặn cái nắp, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống sữa bò, tay chân cậu vụng về, uống xong trên miệng dính một vòng râu sữa, thoạt nhìn có chút ngây ngốc.
"Miệng."
Thích Nguyên nhịn không được nhắc nhở Nguyễn Đường một câu.
Nguyễn Đường còn không có rõ ràng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Thích Nguyên, tròng mắt tựa lưu ly mang theo một chút hoang mang, trên mặt ngoan ngoãn, cậu vô thức liếm liếm môi, phát ra một âm đơn mềm mại, "A?"
Tim Thích Nguyên đập nhanh hơn vài phần, hắn phát ra một tiếng hừ cười từ trong lồng ngực, nghe kỹ còn có chút sung sướng, sau đó mới nhéo cằm Nguyễn Đường, cầm giấy ăn trên bàn tỉ mỉ lau miệng cho Nguyễn Đường.
Động tác hắn rất chuyên chú, không chút cẩu thả, lộ ra một chút nghiêm túc, "Trên miệng dính sữa bò."
Ngón tay lạnh băng của hắn chạm vào làn da ấm áp mềm mại của Nguyễn Đường, lại như bị phỏng rồi, không có dừng lại bao lâu đã vội vàng rời đi.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn tùy ý động tác của Thích Nguyên, chờ hắn lau xong rồi mới lộ ra một nụ cười tươi, lúm đồng tiên bên môi hằn sâu, vừa ngoan vừa ngọt, "Cậu thật tốt."
Trên mặt Thích Nguyên lãnh đạm, cũng không để ý.
Hắn cũng không biết mình rốt cuộc bị cái gì mà tự nhiên lau miệng cho Nguyễn Đường, có lẽ là do thái độ Nguyễn Đường tự nhiên mà thân cận, cũng không nịnh nọt, ngược lại rất đáng yêu.
Người xung quanh tránh hắn như ôn dịch, ngay cả Hứa Diệu ở trong trường học cũng rất ít khi nói chuyện cùng hắn quá hai câu, cũng chỉ có Nguyễn Đường không màng hậu quả một đầu đụng tới, ngây ngốc cùng hắn nói chuyện.
Bất quá, Nguyễn Đường cũng là người duy nhất hỏi hắn có vui vẻ hay không.
Hắn đã lâu lắm không có chạm vào ấm áp, cho nên chẳng sợ chỉ có một chút cũng muốn liều mạng chiếm làm của riêng.
Tới trường học, đối với Nguyễn Đường không khác nào tra tấn, Nguyễn Đường căn bản xem không hiểu mấy thứ như Toán học hay tiếng Anh, cho dù rất nỗ lực đi phân biệt, lại như cũ không làm nổi một đề.
Cậu vùi đầu xuống thật thấp, nếu là hóa thành nguyên hình phỏng chừng đã tự cuộn mình thành một quả cầu tuyết, chỉ lộ ra cái đuôi ngắn ngủn của mình.
Quá hổ thẹn, cậu quá ngu ngốc.
[ký chủ, cậu có thể thỉnh giáo Thích Nguyên một chút, vừa lúc có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người các cậu.]
Hệ thống cắm vào một câu, từ lần trước sau khi Nguyễn Đường bị cự tuyệt, nó lại rất khó hiểu tự nhốt mình trong phòng tối, xem mấy chục cuốn tiểu thuyết, để hiểu biết một chút tình cảm của nhân loại.
Việc này nhưng khó xử chết hệ thống như nó.
Nguyễn Đường gật gật đầu, cậu có điểm vụng về kéo kéo góc áo Thích Nguyên, "Thích Nguyên, cậu có thể dạy tôi một chút không, tôi không biết làm."
Thích Nguyên nhìn bộ dáng ngây ngốc của Nguyễn Đường, đáy lòng "Chậc" một tiếng, hắn có điểm không kiên nhẫn kéo cánh tay, đến gần Nguyễn Đường, "Đề bài kia biết không?"
Nguyễn Đường trầm mặc một lát, lúc sau mới nhỏ giọng, không tự tin chút nào nói, "Đều, đều không biết."
Thích Nguyên trầm mặc một lúc lâu sau, có chút gian nan nói, "Tôi không giúp được cậu, cậu tìm người khác đi."
Nguyễn Đường lập tức gấp gáp, cậu một chút cũng không muốn làm một con thỏ thất học không văn hóa, như vậy về sau sẽ không tìm được việc làm!
Sau khi cậu phi thăng lên vị diện cao cấp, không tìm được việc làm thiếu chút nữa hóa thành nguyên hình để cho người ta sờ lông, sờ một lần thu phí một lần, bất quá lúc ấy Nguyễn Đường da mặt mỏng, chỉ mới nghĩ ra cái ý tưởng này, không bao lâu liền từ bỏ.
(Edit: Chết cười >v<)
"Tôi, tôi có thể đi rót nước cho cậu!"
Ánh mắt Nguyễn Đường dừng ở trên cái cốc Thích Nguyên đặt một bên, cầm lại đây, hơi có chút cảm giác ép mua ép bán.
Thích Nguyên nhìn bóng dáng Nguyễn Đường chạy xa, nhịn không được nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ, khóe môi lại lơ đãng cong lên.
Nguyễn Đường tuy rằng có chút ngây ngốc, nhưng học tập vẫn rất nhanh, Thích Nguyên cũng không có ghét bỏ cậu ngốc, sắc mặt vẫn luôn nhàn nhạt.
Nhưng Nguyễn Đường cũng không muốn luôn quấy rầy Thích Nguyên, hỏi vài bài xong cũng không có hỏi lại nữa.
Trong khi Thích Nguyên đi WC một chuyến, Nguyễn Đường xé xuống một trang giấy nhớ, cắt thành hình một con thỏ con, nhét vào trang sách của Thích Nguyên.
Chờ đến Thích Nguyên vừa mở ra là có thể thấy được.
Sau khi Thích Nguyên từ WC trở lại, tâm tình rõ ràng kém đi rất nhiều, hắn nhăn mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc có vài phần âm trầm không vui.
Vừa rồi hắn thấy Hứa Diệu cùng Chu Vũ Thâm vai sát vai từ phía dưới khu dạy học đi qua, hai người vừa nói vừa cười, mang theo vài phần ăn ý thân mật.
Vì cái gì đối với hắn thì bủn xỉn một chút tươi cười, lại đối với Chu Vũ Thâm cười thoải mái hào phóng như vậy đâu?
Hắn một mặt cảm thấy phần ấm áp thuộc về mình còn thừa lại không có mấy cũng bị phân đi nốt rồi, mặt khác lại cảm thấy chính mình thật đáng buồn, ngay cả Hứa Diệu cũng không thể tiếp thu tính cách lạnh băng mà lại âm trầm này của hắn.
Không có người nào chân chính thích hắn.
Thích Nguyên không chút để ý mở trang sách ra, một mạt màu đỏ nhảy vào trong mắt.
Một con thỏ con nhỏ xinh được cắt tinh tế nằm ở trong sách hắn, trở thành thẻ kẹp sách, hắn theo bản năng quay đầu đi xem Nguyễn Đường, lại phát hiện Nguyễn Đường đối diện với hắn lộ ra một nụ cười tươi ấm áp mềm mại.
Trong lòng Thích Nguyên ấm áp, một chút không cao hứng lúc nãy tan thành mây khói.
Hắn vuốt ve con thỏ con làm vội kia, thoáng nhìn giữa vết cắt có một chút nét mực, tựa hồ có người viết cái gì ở mặt trên, hắn có chút do dự, sau một lúc lâu vẫn thật cẩn thận mở thỏ con ra.
Động tác hắn tinh tế, sợ làm hỏng thỏ con.
Cuối cùng, hắn mới thấy trên ngực thỏ con viết một câu:
"Tôi siêu thích cậu, chúng ta có thể làm bạn không?"
Có điểm, đáng yêu.
Hắn nhìn kẹo đường gạo nếp mềm mại trong tay mình, lại nhìn nhìn Nguyễn Đường, thế nhưng thật ra phân biệt không được, rốt cuộc cái nào càng ngọt hơn.
Nguyễn Đường nhìn Thích Nguyên chậm chạp không có trả lời, không khỏi có chút sốt ruột, cậu vươn ngón tay chạm chạm vào mu bàn tay Thích Nguyên, ý đồ dùng lông mao mềm mại của mình cọ cọ tên nhân loại lạnh như băng này một chút, ngữ khí cậu cũng ngoan mềm, mang một chút đáng thương, "Để ý tôi một chút, được không?"
Một chút độ ấm từ mu bàn tay lạnh băng tỏa ra, để lại trong đáy lòng Thích Nguyên một chút dấu vết kỳ dị.
Thích Nguyên cũng không nói được câu nặng lời với Nguyễn Đường, cuối cùng vẫn nhàn nhạt gật gật đầu, đồng ý.
Hắn nhíu mày, thần sắc bình đạm nói, "Để ý cậu*."
Chẳng qua chỉ là hai chữ đơn giản, đã đủ để cho Nguyễn Đường cao hứng thật lâu.
(*bản cv là lý ngươi)
Rõ ràng trên người Thích Nguyên là hơi thở băng lãnh, Nguyễn Đường trời sinh hẳn phải không thích, nhưng lúc này Nguyễn Đường lại nhịn không được muốn tới gần, cậu thực thích hơi thở trên người Thích Nguyên.
Luôn cảm giác làm người thực an tâm.
"Cậu chưa ăn sáng sao, không ăn sáng sẽ rất dễ bị đói bụng, đói bụng thật sự rất khó chịu, tôi nhịn nửa ngày đều nhịn không nổi......"
Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên nói chuyện, cho dù Thích Nguyên nửa câu cũng không nói, chính cậu cũng có thể tự mình nói thực vui vẻ.
Thời điểm nhắc tới vấn đề đói bụng, cậu theo bản năng run lập cập, không cao hứng lắm oán giận, "Đói bụng thật là khó chịu."
Giọng của cậu nguyên bản chính là giọng thiếu niên thanh nhuận, khi thêm vài phần hơi thở ngọt mềm, nghe càng như đang làm nũng.
Nguyễn Đường từ ba lô lấy ra một cái bình, bên trong đựng sữa bò ấm cậu bỏ vào buổi sáng, cậu hỏi Thích Nguyên, "Cậu muốn uống sữa bò không?"
Thích Nguyên nguyên bản đang nghe Nguyễn Đường nói chuyện, nghe thanh âm mềm mụp của Nguyễn Đường, tâm tình hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
"Không cần."
Hắn dứt khoát lưu loát cự tuyệt.
Nguyễn Đường có điểm mất mát, rốt cuộc hôm nay cậu vẫn luôn bị cự tuyệt, nhưng là cậu rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm thái của mình, vặn nắp ra uống một ngụm sữa bò thơm ngọt.
Cậu muốn cao lên.
Cao hơn sẽ không cần phải nhón chân, có thể hôn đến miệng Thích Nguyên rồi.
Sau khi Thích Nguyên cự tuyệt Nguyễn Đường, nhìn cảm xúc của cậu suy sụp xuống rõ ràng, động tác trên tay hắn dừng một chút, có chút vô thố.
Hắn không phải cố ý chọc Nguyễn Đường không vui, hắn chỉ là theo bản năng cự tuyệt mà thôi.
Bất quá thời gian Nguyễn Đường mất mát cũng không kéo quá dài, thực mau cậu lại vặn cái nắp, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống sữa bò, tay chân cậu vụng về, uống xong trên miệng dính một vòng râu sữa, thoạt nhìn có chút ngây ngốc.
"Miệng."
Thích Nguyên nhịn không được nhắc nhở Nguyễn Đường một câu.
Nguyễn Đường còn không có rõ ràng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Thích Nguyên, tròng mắt tựa lưu ly mang theo một chút hoang mang, trên mặt ngoan ngoãn, cậu vô thức liếm liếm môi, phát ra một âm đơn mềm mại, "A?"
Tim Thích Nguyên đập nhanh hơn vài phần, hắn phát ra một tiếng hừ cười từ trong lồng ngực, nghe kỹ còn có chút sung sướng, sau đó mới nhéo cằm Nguyễn Đường, cầm giấy ăn trên bàn tỉ mỉ lau miệng cho Nguyễn Đường.
Động tác hắn rất chuyên chú, không chút cẩu thả, lộ ra một chút nghiêm túc, "Trên miệng dính sữa bò."
Ngón tay lạnh băng của hắn chạm vào làn da ấm áp mềm mại của Nguyễn Đường, lại như bị phỏng rồi, không có dừng lại bao lâu đã vội vàng rời đi.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn tùy ý động tác của Thích Nguyên, chờ hắn lau xong rồi mới lộ ra một nụ cười tươi, lúm đồng tiên bên môi hằn sâu, vừa ngoan vừa ngọt, "Cậu thật tốt."
Trên mặt Thích Nguyên lãnh đạm, cũng không để ý.
Hắn cũng không biết mình rốt cuộc bị cái gì mà tự nhiên lau miệng cho Nguyễn Đường, có lẽ là do thái độ Nguyễn Đường tự nhiên mà thân cận, cũng không nịnh nọt, ngược lại rất đáng yêu.
Người xung quanh tránh hắn như ôn dịch, ngay cả Hứa Diệu ở trong trường học cũng rất ít khi nói chuyện cùng hắn quá hai câu, cũng chỉ có Nguyễn Đường không màng hậu quả một đầu đụng tới, ngây ngốc cùng hắn nói chuyện.
Bất quá, Nguyễn Đường cũng là người duy nhất hỏi hắn có vui vẻ hay không.
Hắn đã lâu lắm không có chạm vào ấm áp, cho nên chẳng sợ chỉ có một chút cũng muốn liều mạng chiếm làm của riêng.
Tới trường học, đối với Nguyễn Đường không khác nào tra tấn, Nguyễn Đường căn bản xem không hiểu mấy thứ như Toán học hay tiếng Anh, cho dù rất nỗ lực đi phân biệt, lại như cũ không làm nổi một đề.
Cậu vùi đầu xuống thật thấp, nếu là hóa thành nguyên hình phỏng chừng đã tự cuộn mình thành một quả cầu tuyết, chỉ lộ ra cái đuôi ngắn ngủn của mình.
Quá hổ thẹn, cậu quá ngu ngốc.
[ký chủ, cậu có thể thỉnh giáo Thích Nguyên một chút, vừa lúc có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người các cậu.]
Hệ thống cắm vào một câu, từ lần trước sau khi Nguyễn Đường bị cự tuyệt, nó lại rất khó hiểu tự nhốt mình trong phòng tối, xem mấy chục cuốn tiểu thuyết, để hiểu biết một chút tình cảm của nhân loại.
Việc này nhưng khó xử chết hệ thống như nó.
Nguyễn Đường gật gật đầu, cậu có điểm vụng về kéo kéo góc áo Thích Nguyên, "Thích Nguyên, cậu có thể dạy tôi một chút không, tôi không biết làm."
Thích Nguyên nhìn bộ dáng ngây ngốc của Nguyễn Đường, đáy lòng "Chậc" một tiếng, hắn có điểm không kiên nhẫn kéo cánh tay, đến gần Nguyễn Đường, "Đề bài kia biết không?"
Nguyễn Đường trầm mặc một lát, lúc sau mới nhỏ giọng, không tự tin chút nào nói, "Đều, đều không biết."
Thích Nguyên trầm mặc một lúc lâu sau, có chút gian nan nói, "Tôi không giúp được cậu, cậu tìm người khác đi."
Nguyễn Đường lập tức gấp gáp, cậu một chút cũng không muốn làm một con thỏ thất học không văn hóa, như vậy về sau sẽ không tìm được việc làm!
Sau khi cậu phi thăng lên vị diện cao cấp, không tìm được việc làm thiếu chút nữa hóa thành nguyên hình để cho người ta sờ lông, sờ một lần thu phí một lần, bất quá lúc ấy Nguyễn Đường da mặt mỏng, chỉ mới nghĩ ra cái ý tưởng này, không bao lâu liền từ bỏ.
(Edit: Chết cười >v<)
"Tôi, tôi có thể đi rót nước cho cậu!"
Ánh mắt Nguyễn Đường dừng ở trên cái cốc Thích Nguyên đặt một bên, cầm lại đây, hơi có chút cảm giác ép mua ép bán.
Thích Nguyên nhìn bóng dáng Nguyễn Đường chạy xa, nhịn không được nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ, khóe môi lại lơ đãng cong lên.
Nguyễn Đường tuy rằng có chút ngây ngốc, nhưng học tập vẫn rất nhanh, Thích Nguyên cũng không có ghét bỏ cậu ngốc, sắc mặt vẫn luôn nhàn nhạt.
Nhưng Nguyễn Đường cũng không muốn luôn quấy rầy Thích Nguyên, hỏi vài bài xong cũng không có hỏi lại nữa.
Trong khi Thích Nguyên đi WC một chuyến, Nguyễn Đường xé xuống một trang giấy nhớ, cắt thành hình một con thỏ con, nhét vào trang sách của Thích Nguyên.
Chờ đến Thích Nguyên vừa mở ra là có thể thấy được.
Sau khi Thích Nguyên từ WC trở lại, tâm tình rõ ràng kém đi rất nhiều, hắn nhăn mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc có vài phần âm trầm không vui.
Vừa rồi hắn thấy Hứa Diệu cùng Chu Vũ Thâm vai sát vai từ phía dưới khu dạy học đi qua, hai người vừa nói vừa cười, mang theo vài phần ăn ý thân mật.
Vì cái gì đối với hắn thì bủn xỉn một chút tươi cười, lại đối với Chu Vũ Thâm cười thoải mái hào phóng như vậy đâu?
Hắn một mặt cảm thấy phần ấm áp thuộc về mình còn thừa lại không có mấy cũng bị phân đi nốt rồi, mặt khác lại cảm thấy chính mình thật đáng buồn, ngay cả Hứa Diệu cũng không thể tiếp thu tính cách lạnh băng mà lại âm trầm này của hắn.
Không có người nào chân chính thích hắn.
Thích Nguyên không chút để ý mở trang sách ra, một mạt màu đỏ nhảy vào trong mắt.
Một con thỏ con nhỏ xinh được cắt tinh tế nằm ở trong sách hắn, trở thành thẻ kẹp sách, hắn theo bản năng quay đầu đi xem Nguyễn Đường, lại phát hiện Nguyễn Đường đối diện với hắn lộ ra một nụ cười tươi ấm áp mềm mại.
Trong lòng Thích Nguyên ấm áp, một chút không cao hứng lúc nãy tan thành mây khói.
Hắn vuốt ve con thỏ con làm vội kia, thoáng nhìn giữa vết cắt có một chút nét mực, tựa hồ có người viết cái gì ở mặt trên, hắn có chút do dự, sau một lúc lâu vẫn thật cẩn thận mở thỏ con ra.
Động tác hắn tinh tế, sợ làm hỏng thỏ con.
Cuối cùng, hắn mới thấy trên ngực thỏ con viết một câu:
"Tôi siêu thích cậu, chúng ta có thể làm bạn không?"
/141
|