Động tác Cố Đàm Dữ dừng lại một chút, hắn cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Đường, đuôi mắt thon dài nheo lại, đáy mắt nhiễm lên một chút ý cười, "Gấp không chờ nổi muốn kết hôn cùng ta như vậy sao?"
Nguyễn Đường mím mím môi, lông mi chớp chớp thật nhanh, đôi gò má nóng rực. Cậu tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nắm chặt lấy góc áo Cố Đàm Dữ, thong thả kiên định gật gật đầu.
"Muốn."
Cố Đàm Dữ khom lưng, một bàn tay vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường, đôi mắt màu lục đậm sâu thẳm, đáy mắt là những cảm xúc không tên đang cuộn trào, làm cho người ta xem có chút không hiểu.
"Nhân ngư nhỏ, em là thật sự thích ta, thích đến muốn cùng ta kết hôn sao?"
"Em thật sự, hiểu thích là cái gì sao?"
Đôi khi Cố Đàm Dữ cảm thấy nhân ngư nhỏ này quá ngốc, đối với hắn có loại thân cận cùng ỷ lại trời sinh. Nhân ngư nhỏ từ trước tới nay chưa từng trải qua tình yêu, cậu làm sao có thể hiểu được yêu rốt cuộc là cái gì.
Trên mặt Nguyễn Đường có chút thất thố, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đàm Dữ, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc, "Em hiểu."
"Nó giống như là, em rất thích ăn dâu tây, nhưng nếu trên thế giới này chỉ còn lại một quả dâu tây cuối cùng."
"Thì em sẽ đưa nó cho anh."
Cậu nói có chút trẻ con, nhưng mang theo ý ngọt, thính tai đỏ bừng cả lên "Người khác ai cũng không cho."
Đầu quả tim Cố Đàm Dữ như bị phỏng một chút, hắn bị lời nói của Nguyễn Đường làm cho lồng ngực nóng lên, đành trực tiếp quay mặt đi, không nói gì.
Nguyễn Đường dâng lên cho hắn một trái tim chân thành sạch sẽ, giống như muốn đem toàn bộ đồ vật thích nhất, duy nhất của cậu đặt vào trong lòng bàn tay Cố Đàm Dữ.
Tình cảm vừa nóng bỏng vừa nhiệt tình này làm cho Cố Đàm Dữ có chút không đươc tự nhiên. Cố Đàm Dữ ho nhẹ một tiếng, quay lại đối diện với đôi mắt sáng ngời lại mềm mại của Nguyễn Đường.
Hắn không thể xem nhẹ chuyện này, đành phải cúi đầu, nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, trầm giọng nói, ''Xem biểu hiện của em."
Nguyễn Đường phình quai hàm, có chút bất mãn.
Nhưng cậu lại nghĩ nghĩ, sau đó vươn ngón tay trắng noãn của mình ra bắt lấy tay Cố Đàm Dữ, "Vậy anh phải đến gặp em nhiều hơn."
Cậu chỉ có thể quanh quẩn trong bể cá này, không thể nào biểu hiện được.
Cố Đàm Dữ gật gật đầu, chậm rãi thu hồi tay lại. Tuy trên mặt vẫn là vẻ lạnh băng như thường, nhưng ngữ khí đã ôn hòa không ít, "Ta đi về trước, còn có chút chuyện cần ta xử lý."
Hắn vươn tay, ôm Nguyễn Đường thả xuống hồ nước.
Ngón tay Cố Đàm Dữ chạm phải làn da mềm mại tinh tế, có chút co quắp. Động tác của hắn rất nhanh gọn, sau khi rút tay về thì xoay người đi, muộn thanh muộn khí nói một câu, "Ta đi đây."
Hắn mấy năm nay đều ở trong quân đội, không có tình nhân cũng không có người yêu thích, càng không cùng người khác tiếp xúc gần.
Lần này chạm vào Nguyễn Đường, thật ra lại làm hắn có chút không được tự nhiên.
Nguyễn Đường nhìn bóng dáng Cố Đàm Dữ rời đi, lắc lắc cái đuôi, rúc ở trong một góc hồ nhàm chán chơi với vịt con trong chốc lát.
Sau khi Cố Đàm Dữ rời đi, bốn phía im ắng hẳn lên.
[ ký chủ, cậu như bây giờ là không được. ]
Hệ thống đã rất nhiều ngày không có lên tiếng, sau khi quan sát phương thức hai người ở chung thì nhịn không được nhíu mày.
Mấy ngày nay nó vẫn luôn ở trong không gian hệ thống nhàm chán lật xem vài cuốn thoại bản, là mấy câu chuyện ngược luyến tình thâm vừa mới ra mắt.
Truyện kể rằng Ma Tôn có nuôi một thiếu niên, thường ngày đối đãi với cậu ta cực tốt, ăn mặc không thiếu, dùng cũng là đồ vật tốt nhất. Nhưng Ma Tôn kia lại dùng phương thức đối xử với sủng vật để đối đãi với thiếu niên, phần lớn thời gian đều ném thiếu niên sang một bên, thời điểm có hứng thú mới lại nhớ tới.
Sau khi nhớ tới chính là một loạt các sự việc không thể miêu tả, khụ khụ.
Nó cảm thấy, ký chủ nhà mình cùng Cố Đàm Dữ có chút giống tình huống này.
[ký chủ, thái độ của Cố Đàm Dữ với cậu giống như sủng vật, quan hệ giữa hai người các cậu không thích hợp chờ đợi yên ổn như vậy được. ]
Dù sao hiện tại Nguyễn Đường đang là một nhân ngư, cần phải sinh sống dưới nước. Nhưng Cố Đàm Dữ lại dành nhiều thời gian ở trên đất bằng hơn, cho nên một khi Cố Đàm Dữ không nhớ tới Nguyễn Đường, Nguyễn Đường sẽ vào trạng thái bị động.
Hệ thống nhìn thoáng qua tiến độ nhiệm vụ, tấm tắc cảm thán một tiếng, [ nếu cứ nuôi như vậy, nói không chừng hắn sẽ coi cậu thành con trai hắn, chứ không phải người yêu. ]
Nguyễn Đường lập tức khẩn trương lên, cậu cũng nhớ tới mấy ngày hôm trước Cố Đàm Dữ không tới, "Tôi phải làm như thế nào đây?"
[đương nhiên là thời thời khắc khắc dính vào bên người Cố Đàm Dữ, cho nên cần phải biến ra hai chân mới được. ]
Hệ thống vì chuyện chung thân đại sự của ký chủ nhà mình mà lo lắng hết lòng, [ nói như vậy, chờ đến khi ký chủ tiến vào kỳ trưởng thành là có thể tự chủ biến ra hai chân, nhưng xét thấy cậu hiện tại còn cách kỳ trưởng thành một khoảng thời gian dài, tôi đề cử cậu nên sử dụng thuốc bán trong cửa hàng hệ thống. ]
[ tuy rằng có một chút tác dụng phụ, nhưng bảo đảm sau khi uống vào là có thể lên bờ. ]
Hệ thống có chút chột dạ lấp liếm đi chuyện tác dụng phụ, rốt cuộc cái tác dụng phụ này nó còn khá thích.
May mắn là Nguyễn Đường không quá thích thú hỏi sâu vào chuyện đó, cho nên có thể thành công qua mắt.
Nguyễn Đường dùng tích phân hệ thống đổi lấy một lọ nước thuốc. Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm thấy khá đẹp mắt, sau một lát mới mở miệng uống.
[ ký chủ, vừa uống xong sẽ chưa thấy hiệu quả ngay lập tức, cần phải có một đoạn thời gian để phản ứng. ]
Nguyễn Đường gật gật đầu, đặt cái lọ thuốc rỗng vào trong không gian hệ thống, sợ đến lúc đó Cố Đàm Dữ nhìn ra manh mối gì.
Mãi cho đến buổi tối, đến tận khi Nguyễn Đường đi ngủ, loại thuốc kia vẫn chưa từng phát huy tác dụng.
Ở một bên khác, Cố Đàm Dữ đang chuẩn bị đi ngủ, thân thể đột nhiên nhoáng lên, đầu đau đớn kịch liệt. Hắn căng cứng thân thể, trên trán đổ mồ hôi lạnh, mu bàn tay nổi gân xanh, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại cái gì.
Từ khi tinh thần lực của hắn bị hao tổn, thỉnh thoảng vẫn hay bị đau đầu. Loại đau đớn này thâm nhập vào cốt tủy, khiến cho người vốn đã quen nhẫn nhịn đau đớn như hắn, lúc này còn có chút không chịu nổi.
Thân thể Cố Đàm Dữ nhũn ra, hắn đang tính cố chịu đựng cho qua trận tinh thần lực bạo động này, đột nhiên lại cảm giác được một cỗ tinh thần lực xa lạ nhu hòa cùng ấm áp. Đồng thời khi chạm vào tinh thần lực đó, ngay lập tức hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tinh thần lực xa lạ?
Ánh mắt Cố Đàm Dữ nhìn ra bên ngoài, đồng tử run lên, tròng mắt màu lục đậm sâu thẳm cùng lạnh lẽo kia giống như một thanh đao ra khỏi vỏ. Hắn đi theo ngọn nguồn của tinh thần lực kia, đi mãi đi mãi tới bên cạnh hồ nước.
Mặt hồ nước lặng yên, không có một chút động tĩnh.
Cố Đàm Dữ đang định mở thiết bị chiếu sáng nơi này, đột nhiên bọt nước lạnh lẽo văng ra khắp nơi. Dưới ánh trăng, cái đuôi của nhân ngư tản ra vầng sáng lấp lánh.
Vòng eo Nguyễn Đường đơn bạc lại tinh tế, màu da trắng như ngọc trai ở dưới ánh trăng bịt kín thêm một tầng ánh sáng lạnh. Cậu vươn tay ôm lấy thân thể Cố Đàm Dữ, dùng sức lôi kéo Cố Đàm Dữ xuống hồ nước.
Từng gợn nước hồ lạnh như băng từ bốn phương tám hướng đè ép lại đây, Cố Đàm Dữ còn chưa có phản ứng lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sặc một hơi.
Nhưng mà giây tiếp theo, đôi môi mềm mại của nhân ngư nhỏ đã dán lên.
Nguyễn Đường mím mím môi, lông mi chớp chớp thật nhanh, đôi gò má nóng rực. Cậu tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nắm chặt lấy góc áo Cố Đàm Dữ, thong thả kiên định gật gật đầu.
"Muốn."
Cố Đàm Dữ khom lưng, một bàn tay vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường, đôi mắt màu lục đậm sâu thẳm, đáy mắt là những cảm xúc không tên đang cuộn trào, làm cho người ta xem có chút không hiểu.
"Nhân ngư nhỏ, em là thật sự thích ta, thích đến muốn cùng ta kết hôn sao?"
"Em thật sự, hiểu thích là cái gì sao?"
Đôi khi Cố Đàm Dữ cảm thấy nhân ngư nhỏ này quá ngốc, đối với hắn có loại thân cận cùng ỷ lại trời sinh. Nhân ngư nhỏ từ trước tới nay chưa từng trải qua tình yêu, cậu làm sao có thể hiểu được yêu rốt cuộc là cái gì.
Trên mặt Nguyễn Đường có chút thất thố, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đàm Dữ, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc, "Em hiểu."
"Nó giống như là, em rất thích ăn dâu tây, nhưng nếu trên thế giới này chỉ còn lại một quả dâu tây cuối cùng."
"Thì em sẽ đưa nó cho anh."
Cậu nói có chút trẻ con, nhưng mang theo ý ngọt, thính tai đỏ bừng cả lên "Người khác ai cũng không cho."
Đầu quả tim Cố Đàm Dữ như bị phỏng một chút, hắn bị lời nói của Nguyễn Đường làm cho lồng ngực nóng lên, đành trực tiếp quay mặt đi, không nói gì.
Nguyễn Đường dâng lên cho hắn một trái tim chân thành sạch sẽ, giống như muốn đem toàn bộ đồ vật thích nhất, duy nhất của cậu đặt vào trong lòng bàn tay Cố Đàm Dữ.
Tình cảm vừa nóng bỏng vừa nhiệt tình này làm cho Cố Đàm Dữ có chút không đươc tự nhiên. Cố Đàm Dữ ho nhẹ một tiếng, quay lại đối diện với đôi mắt sáng ngời lại mềm mại của Nguyễn Đường.
Hắn không thể xem nhẹ chuyện này, đành phải cúi đầu, nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, trầm giọng nói, ''Xem biểu hiện của em."
Nguyễn Đường phình quai hàm, có chút bất mãn.
Nhưng cậu lại nghĩ nghĩ, sau đó vươn ngón tay trắng noãn của mình ra bắt lấy tay Cố Đàm Dữ, "Vậy anh phải đến gặp em nhiều hơn."
Cậu chỉ có thể quanh quẩn trong bể cá này, không thể nào biểu hiện được.
Cố Đàm Dữ gật gật đầu, chậm rãi thu hồi tay lại. Tuy trên mặt vẫn là vẻ lạnh băng như thường, nhưng ngữ khí đã ôn hòa không ít, "Ta đi về trước, còn có chút chuyện cần ta xử lý."
Hắn vươn tay, ôm Nguyễn Đường thả xuống hồ nước.
Ngón tay Cố Đàm Dữ chạm phải làn da mềm mại tinh tế, có chút co quắp. Động tác của hắn rất nhanh gọn, sau khi rút tay về thì xoay người đi, muộn thanh muộn khí nói một câu, "Ta đi đây."
Hắn mấy năm nay đều ở trong quân đội, không có tình nhân cũng không có người yêu thích, càng không cùng người khác tiếp xúc gần.
Lần này chạm vào Nguyễn Đường, thật ra lại làm hắn có chút không được tự nhiên.
Nguyễn Đường nhìn bóng dáng Cố Đàm Dữ rời đi, lắc lắc cái đuôi, rúc ở trong một góc hồ nhàm chán chơi với vịt con trong chốc lát.
Sau khi Cố Đàm Dữ rời đi, bốn phía im ắng hẳn lên.
[ ký chủ, cậu như bây giờ là không được. ]
Hệ thống đã rất nhiều ngày không có lên tiếng, sau khi quan sát phương thức hai người ở chung thì nhịn không được nhíu mày.
Mấy ngày nay nó vẫn luôn ở trong không gian hệ thống nhàm chán lật xem vài cuốn thoại bản, là mấy câu chuyện ngược luyến tình thâm vừa mới ra mắt.
Truyện kể rằng Ma Tôn có nuôi một thiếu niên, thường ngày đối đãi với cậu ta cực tốt, ăn mặc không thiếu, dùng cũng là đồ vật tốt nhất. Nhưng Ma Tôn kia lại dùng phương thức đối xử với sủng vật để đối đãi với thiếu niên, phần lớn thời gian đều ném thiếu niên sang một bên, thời điểm có hứng thú mới lại nhớ tới.
Sau khi nhớ tới chính là một loạt các sự việc không thể miêu tả, khụ khụ.
Nó cảm thấy, ký chủ nhà mình cùng Cố Đàm Dữ có chút giống tình huống này.
[ký chủ, thái độ của Cố Đàm Dữ với cậu giống như sủng vật, quan hệ giữa hai người các cậu không thích hợp chờ đợi yên ổn như vậy được. ]
Dù sao hiện tại Nguyễn Đường đang là một nhân ngư, cần phải sinh sống dưới nước. Nhưng Cố Đàm Dữ lại dành nhiều thời gian ở trên đất bằng hơn, cho nên một khi Cố Đàm Dữ không nhớ tới Nguyễn Đường, Nguyễn Đường sẽ vào trạng thái bị động.
Hệ thống nhìn thoáng qua tiến độ nhiệm vụ, tấm tắc cảm thán một tiếng, [ nếu cứ nuôi như vậy, nói không chừng hắn sẽ coi cậu thành con trai hắn, chứ không phải người yêu. ]
Nguyễn Đường lập tức khẩn trương lên, cậu cũng nhớ tới mấy ngày hôm trước Cố Đàm Dữ không tới, "Tôi phải làm như thế nào đây?"
[đương nhiên là thời thời khắc khắc dính vào bên người Cố Đàm Dữ, cho nên cần phải biến ra hai chân mới được. ]
Hệ thống vì chuyện chung thân đại sự của ký chủ nhà mình mà lo lắng hết lòng, [ nói như vậy, chờ đến khi ký chủ tiến vào kỳ trưởng thành là có thể tự chủ biến ra hai chân, nhưng xét thấy cậu hiện tại còn cách kỳ trưởng thành một khoảng thời gian dài, tôi đề cử cậu nên sử dụng thuốc bán trong cửa hàng hệ thống. ]
[ tuy rằng có một chút tác dụng phụ, nhưng bảo đảm sau khi uống vào là có thể lên bờ. ]
Hệ thống có chút chột dạ lấp liếm đi chuyện tác dụng phụ, rốt cuộc cái tác dụng phụ này nó còn khá thích.
May mắn là Nguyễn Đường không quá thích thú hỏi sâu vào chuyện đó, cho nên có thể thành công qua mắt.
Nguyễn Đường dùng tích phân hệ thống đổi lấy một lọ nước thuốc. Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm thấy khá đẹp mắt, sau một lát mới mở miệng uống.
[ ký chủ, vừa uống xong sẽ chưa thấy hiệu quả ngay lập tức, cần phải có một đoạn thời gian để phản ứng. ]
Nguyễn Đường gật gật đầu, đặt cái lọ thuốc rỗng vào trong không gian hệ thống, sợ đến lúc đó Cố Đàm Dữ nhìn ra manh mối gì.
Mãi cho đến buổi tối, đến tận khi Nguyễn Đường đi ngủ, loại thuốc kia vẫn chưa từng phát huy tác dụng.
Ở một bên khác, Cố Đàm Dữ đang chuẩn bị đi ngủ, thân thể đột nhiên nhoáng lên, đầu đau đớn kịch liệt. Hắn căng cứng thân thể, trên trán đổ mồ hôi lạnh, mu bàn tay nổi gân xanh, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại cái gì.
Từ khi tinh thần lực của hắn bị hao tổn, thỉnh thoảng vẫn hay bị đau đầu. Loại đau đớn này thâm nhập vào cốt tủy, khiến cho người vốn đã quen nhẫn nhịn đau đớn như hắn, lúc này còn có chút không chịu nổi.
Thân thể Cố Đàm Dữ nhũn ra, hắn đang tính cố chịu đựng cho qua trận tinh thần lực bạo động này, đột nhiên lại cảm giác được một cỗ tinh thần lực xa lạ nhu hòa cùng ấm áp. Đồng thời khi chạm vào tinh thần lực đó, ngay lập tức hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tinh thần lực xa lạ?
Ánh mắt Cố Đàm Dữ nhìn ra bên ngoài, đồng tử run lên, tròng mắt màu lục đậm sâu thẳm cùng lạnh lẽo kia giống như một thanh đao ra khỏi vỏ. Hắn đi theo ngọn nguồn của tinh thần lực kia, đi mãi đi mãi tới bên cạnh hồ nước.
Mặt hồ nước lặng yên, không có một chút động tĩnh.
Cố Đàm Dữ đang định mở thiết bị chiếu sáng nơi này, đột nhiên bọt nước lạnh lẽo văng ra khắp nơi. Dưới ánh trăng, cái đuôi của nhân ngư tản ra vầng sáng lấp lánh.
Vòng eo Nguyễn Đường đơn bạc lại tinh tế, màu da trắng như ngọc trai ở dưới ánh trăng bịt kín thêm một tầng ánh sáng lạnh. Cậu vươn tay ôm lấy thân thể Cố Đàm Dữ, dùng sức lôi kéo Cố Đàm Dữ xuống hồ nước.
Từng gợn nước hồ lạnh như băng từ bốn phương tám hướng đè ép lại đây, Cố Đàm Dữ còn chưa có phản ứng lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sặc một hơi.
Nhưng mà giây tiếp theo, đôi môi mềm mại của nhân ngư nhỏ đã dán lên.
/141
|