Quấn khăn choàng vào cổ, Diệp Nhiễm để tay trong túi áo khoác bước đi rất nhanh. Túi xách đã bị đông cứng, theo tiếng bước chân của cô phát ra âm thanh bốp bốp.
Đã hơn tám giờ tối, nếu không phải cô kiên trì muốn về sớm thì không biết đến mấy giờ cô mới có mặt ở nhà, hôm nay... là sinh nhật của cô.
Ba mẹ vì cô mà tốn không ít công sức, chuẩn bị đồ ăn ngon, còn mua bánh kem ba tầng, gọi một vài người bạn thân đến cửa hàng hoành thánh cùng nhau náo nhiệt. Diệp Nhiễm rất vui, giống như trở về thời kỳ chưa kết hôn, cô uống một ít bia, còn vì mọi người mà hát.
Trước đó cô cũng nói với Kha Dĩ Huân, phải về nhà mẹ đẻ một ngày. Nhưng qua bảy giờ tối thì tâm trạng cô đứng ngồi không yên. Vẫn là mẹ phát hiện, bảo cô nên về nhà.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe đậu ở trong sân, là chiếc xe thể thao màu trắng. Không biết sao, Diệp Nhiễm lại nghĩ đến Đới Thần Thần.
Lầu hai không mở đèn, lầu một và phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, cô âm thầm thở nhẹ. Đi đến trước cửa, vừa định toan tính ấn mật mã, cuối cùng cô dừng tay lại, trong một khoảnh khắc, cô nhẹ nhàng bước chân ra phía cửa sau.
Cô biết cô làm như vậy thật đê tiện, cô thật sự muốn biết Kha Dĩ Huân và Đới Thần Thần nếu ở riêng với nhau thì sẽ nói những gì.
Cửa sau thông với cầu thang, tiếng động mở cửa sẽ không truyền đến đại sảnh.
Diệp Nhiễm dán tai vào sát vách tường, thậm chí nín thở.
“Kha Dĩ Huân, anh so với em may mắn hơn.” Giọng của người phụ nữ cảm khái, tựa hồ còn vỗ vỗ bờ vai anh.
Diệp Nhiễm chậm rãi thở sâu, không phải là Đới Thần Thần.
Kha Dĩ Huân cúi đầu cười, không nói chuyện.
Giọng nói này là từ quầy bar truyền đến, bọn họ cùng nhau uống rượu. Diệp Nhiễm muốn từ cạnh tường ló đầu ra nhìn thử, bọn họ đang uống rượu nhất định là đưa lưng về phía cô, có điều cô không có dũng khí mạo hiểm. Nếu bị Kha Dĩ Huân và người phụ nữ kia phát hiện, cô sẽ mất hết mặt mũi, chắc chắc còn bị cho là kẻ lập dị.
“Em thật sự ngưỡng mộ anh, nếu là em, em tuyệt đối không thể sống ở trong căn nhà mà Đới Thần Thần đã từng ở qua, bởi vì nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, có quá nhiều hình bóng của cô ấy! Nói ra sợ anh chê cười, những gì liên quan đến Đường Lăng Đào em đều muốn vứt bỏ, nhìn không nổi, chịu không xong!”
Giọng nói của người phụ nữ có chút kích động, âm thanh hỗn độn, dường như uống không ít.
Diệp Nhiễm lại dán tai chặt vách tường, giống như muốn đem sức nặng của bức tường kia dời đi. Đới Thần Thần từng ở đây? Chị ấy từng ở đây sao?
“Em và bạn trai mới thế nào? Anh nghe nói cậu ta rất tốt, sự nghiệp tiến triển.” Giọng Kha Dĩ Huân rất bình tĩnh.
“Em biết anh ấy tốt, anh ấy thật sự rất tốt.” Người phụ nữ cay đắng gật đầu: “Em...” Cô ta dừng một chút: “Đôi khi em không hiểu nổi mình, là em, là em đang lợi dụng anh ấy, em muốn dựa vào anh ấy để lãng quên nỗi đau của mình, khi em đột nhiên tỉnh ngộ hóa ra anh ấy chẳng phải Đường Lăng Đào, em lại trút giận lên đầu anh ấy!” Giọng nói của người phụ nữ vừa vội vàng vừa bối rối, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
“Sau đó, em lại cảm thấy áy náy... Muốn bù đắp cho anh ấy, cuối cùng bản thân vẫn mệt mỏi!”
Kha Dĩ Huân lẳng lặng nghe, khi thì uống ngụm rượu.
Người phụ nữ dường như nhận ra mình nói hớ, cô ta uống một ít rượu, tâm trạng bắt đầu ổn định, mỉm cười cứng nhắc.
“Chỉ có điều em không ngờ anh lại cưới một cô bé có nụ cười y chang Đới Thần Thần, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy hả? Muốn tìm lại hình bóng cũ hay là tình cảm năm xưa?” Cô ta cố ý muốn Kha Dĩ Huân nói chuyện.
“Không phải là anh muốn cưới, là cô ấy muốn gả.” Kha Dĩ Huân cười nhẹ.
“Anh có thể từ chối mà. Vì sao, vì sao lại thỏa hiệp?”
“Cô ấy tốt tính, ít ra ba mẹ anh cũng rất ưng ý...”
“Ha ha! Kha Dĩ Huân!” Giọng cười nhạo báng vang lên, như thể vạch trần Kha Dĩ Huân.
Kha Dĩ Huân cũng cười, nhún vai: “Cuộc hôn nhân này anh cảm thấy rất tốt.”
Người phụ nữ lại bắt đầu uống rượu: “Kha Dĩ Huân, anh so với em xem ra còn may mắn, ít ra anh còn tìm được một người giống với Đới Thần Thần, còn em, Đường Lăng Đào ở đâu?”
“Mia...” Kha Dĩ Huân thở dài.
Mia đột nhiên đem cái ly đặt lên bàn: “Thích một người, một giây, một tuần, một tháng, em không biết là muốn quên lại khó khăn đến vậy?”
Kha Dĩ Huân gượng cười, gật gật đầu.
“Anh không giống em, anh đã kết hôn, dù sao anh vẫn phải phụ trách với hôn nhân của mình. Nhiều khi em cảm thấy cô vợ trẻ của anh như một sản phẩm thay thế, thật tàn nhẫn. Kha Dĩ Huân, nếu sau này cô ấy biết được thì anh phải làm sao?”
Kha Dĩ Huân trầm mặc một lát: “Anh cần một ít thời gian.”
“Cần... Thời gian?” Mia cười rộ lên: “Người khác tàn nhẫn đối với mình, mình lại tàn nhẫn đối với người khác, có đôi khi cuộc sống thật cân bằng.”
“Em uống nhiều rồi, anh đưa em về.” Kha Dĩ Huân giựt lấy ly rượu.
Diệp Nhiễm cứ như vậy dựa vào vách tường, đôi mắt ảm đạm bất thường. Bọn họ đóng cửa, lái xe đi ra ngoài.
Đầu óc Diệp Nhiễm trở nên trống rỗng, thậm chí cô không biết mình đang đứng ở đâu.
Cô... cô là thế thân, là hình bóng của người khác sao?
Anh đồng ý cưới cô, là vì cô giống với Đới Thần Thần?
Diệp Nhiễm thở khó khăn, đột nhiên cô giống như một con rối bị hỏng rơi xuống mặt đất, ngay cả sức lực đứng lên cũng không còn.
Qua bao lâu cô cũng không biết, cô đờ đẫn dựa vào tường, chân tê rần. Cô đứng một lát lại đi vào toilet, cô nhìn mình trong gương, cô giống Đới Thần Thần sao? Một chút cũng không giống!
Cô nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình trong gương, hình dáng này, thật lạnh băng. Cô yên lặng nhìn, cô và Đới Thần Thần quả thật rất giống.
Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy người trong lòng mình nhìn mình chỉ tưởng nhớ đến người khác, bạn sẽ nổi giận không? Người khác tàn nhẫn đối với mình, mình lại tàn nhẫn đối với người khác, có đôi khi cuộc sống thật cân bằng.
Cô nở nụ cười, khuôn mặt trong gương cũng cười... Lúc Kha Dĩ Huân xem cô như Đới Thần Thần, cô liền cảm thấy anh gần gũi, lúc anh ý thức được cô chẳng phải Đới Thần Thần, cô chỉ thấy anh rất xa. Sự nóng tính của anh cô không thể giải thích, nháy mắt khuôn mặt tươi cười liền biến mất... Rốt cuộc cô cũng hiểu rồi.
Cô nằng nặc đòi gả cho anh mà không hề suy nghĩ!
Anh nói rất đúng, không phải là anh muốn cưới cô, mà là cô muốn gả cho anh. Không phải là anh muốn xem cô như một hình bóng khác, mà chính cô tự động chạy tới để làm người thay thế.
Cô cúi đầu xuống bồn rửa tay, một gậy đánh trúng tim thật đau.
Đột nhiên cô rất muốn hét to, mắng anh đánh anh... Cô toàn tâm toàn ý muốn trở thành vợ của anh! Anh không nên đối xử với cô như vậy!
Sự giận dữ bốc cháy trong lồng ngực, cô hận không thể chờ đợi anh trở về, hận không thể lập tức mắng chửi anh! Cô ngạt thở.
Diệp Nhiễm dùng sức mở cửa toilet, không một bóng người ở trong phòng khách, lòng cô chợt trầm xuống, lần đầu tiên cô phát hiện căn phòng này thật lớn, một người ở trong không gian trống rỗng!
Một tay nắm chặt cửa, một tay níu chặt áo khoác, cô mơ hồ đứng tại chỗ... sự phẫn nộ dồn lên cả cổ họng, phòng khách trống rỗng không một bóng người.
Đột nhiên cô nhớ tới trước kia Kha Dĩ Hiệt từng nói: nếu anh trai tôi không yêu em trước, đừng bao giờ em rơi vào lưới tình của anh trai tôi.
Câu nói này rất đúng, đáng tiếc cô phát hiện quá muộn!
Cô chậm rãi hạ mắt, trời biết, đây không phải là nhà của cô, ít nhất không phải nơi thuộc về cô. Cô cũng muốn căm giận phủi tay mà đi, như thế cô mới không phải là cái bóng của người khác!
Nhưng mà, cô sẽ trở nên trắng tay, hai bàn tay trắng!
Cô buông tay xuống, cô còn có thể làm gì bây giờ? Anh muốn thời gian, cô sẽ cho anh thời gian! Cô còn một tia hy vọng cuối cùng, không phải anh vẫn đang nỗ lực quên Đới Thần Thần sao?
Cô bước ra, hình bóng phản chiếu ở trên mặt đất, cúi đầu nhìn, nhìn một hồi lâu... Cô sợ hãi bừng tỉnh, là anh, là Kha Dĩ Huân!
Nước mắt trên mặt Diệp Nhiễm cuối cùng cũng rơi xuống, cầm áo khoác khóc lớn, cả người đổ đầy mồ hôi.
Đã hơn tám giờ tối, nếu không phải cô kiên trì muốn về sớm thì không biết đến mấy giờ cô mới có mặt ở nhà, hôm nay... là sinh nhật của cô.
Ba mẹ vì cô mà tốn không ít công sức, chuẩn bị đồ ăn ngon, còn mua bánh kem ba tầng, gọi một vài người bạn thân đến cửa hàng hoành thánh cùng nhau náo nhiệt. Diệp Nhiễm rất vui, giống như trở về thời kỳ chưa kết hôn, cô uống một ít bia, còn vì mọi người mà hát.
Trước đó cô cũng nói với Kha Dĩ Huân, phải về nhà mẹ đẻ một ngày. Nhưng qua bảy giờ tối thì tâm trạng cô đứng ngồi không yên. Vẫn là mẹ phát hiện, bảo cô nên về nhà.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe đậu ở trong sân, là chiếc xe thể thao màu trắng. Không biết sao, Diệp Nhiễm lại nghĩ đến Đới Thần Thần.
Lầu hai không mở đèn, lầu một và phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, cô âm thầm thở nhẹ. Đi đến trước cửa, vừa định toan tính ấn mật mã, cuối cùng cô dừng tay lại, trong một khoảnh khắc, cô nhẹ nhàng bước chân ra phía cửa sau.
Cô biết cô làm như vậy thật đê tiện, cô thật sự muốn biết Kha Dĩ Huân và Đới Thần Thần nếu ở riêng với nhau thì sẽ nói những gì.
Cửa sau thông với cầu thang, tiếng động mở cửa sẽ không truyền đến đại sảnh.
Diệp Nhiễm dán tai vào sát vách tường, thậm chí nín thở.
“Kha Dĩ Huân, anh so với em may mắn hơn.” Giọng của người phụ nữ cảm khái, tựa hồ còn vỗ vỗ bờ vai anh.
Diệp Nhiễm chậm rãi thở sâu, không phải là Đới Thần Thần.
Kha Dĩ Huân cúi đầu cười, không nói chuyện.
Giọng nói này là từ quầy bar truyền đến, bọn họ cùng nhau uống rượu. Diệp Nhiễm muốn từ cạnh tường ló đầu ra nhìn thử, bọn họ đang uống rượu nhất định là đưa lưng về phía cô, có điều cô không có dũng khí mạo hiểm. Nếu bị Kha Dĩ Huân và người phụ nữ kia phát hiện, cô sẽ mất hết mặt mũi, chắc chắc còn bị cho là kẻ lập dị.
“Em thật sự ngưỡng mộ anh, nếu là em, em tuyệt đối không thể sống ở trong căn nhà mà Đới Thần Thần đã từng ở qua, bởi vì nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, có quá nhiều hình bóng của cô ấy! Nói ra sợ anh chê cười, những gì liên quan đến Đường Lăng Đào em đều muốn vứt bỏ, nhìn không nổi, chịu không xong!”
Giọng nói của người phụ nữ có chút kích động, âm thanh hỗn độn, dường như uống không ít.
Diệp Nhiễm lại dán tai chặt vách tường, giống như muốn đem sức nặng của bức tường kia dời đi. Đới Thần Thần từng ở đây? Chị ấy từng ở đây sao?
“Em và bạn trai mới thế nào? Anh nghe nói cậu ta rất tốt, sự nghiệp tiến triển.” Giọng Kha Dĩ Huân rất bình tĩnh.
“Em biết anh ấy tốt, anh ấy thật sự rất tốt.” Người phụ nữ cay đắng gật đầu: “Em...” Cô ta dừng một chút: “Đôi khi em không hiểu nổi mình, là em, là em đang lợi dụng anh ấy, em muốn dựa vào anh ấy để lãng quên nỗi đau của mình, khi em đột nhiên tỉnh ngộ hóa ra anh ấy chẳng phải Đường Lăng Đào, em lại trút giận lên đầu anh ấy!” Giọng nói của người phụ nữ vừa vội vàng vừa bối rối, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
“Sau đó, em lại cảm thấy áy náy... Muốn bù đắp cho anh ấy, cuối cùng bản thân vẫn mệt mỏi!”
Kha Dĩ Huân lẳng lặng nghe, khi thì uống ngụm rượu.
Người phụ nữ dường như nhận ra mình nói hớ, cô ta uống một ít rượu, tâm trạng bắt đầu ổn định, mỉm cười cứng nhắc.
“Chỉ có điều em không ngờ anh lại cưới một cô bé có nụ cười y chang Đới Thần Thần, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy hả? Muốn tìm lại hình bóng cũ hay là tình cảm năm xưa?” Cô ta cố ý muốn Kha Dĩ Huân nói chuyện.
“Không phải là anh muốn cưới, là cô ấy muốn gả.” Kha Dĩ Huân cười nhẹ.
“Anh có thể từ chối mà. Vì sao, vì sao lại thỏa hiệp?”
“Cô ấy tốt tính, ít ra ba mẹ anh cũng rất ưng ý...”
“Ha ha! Kha Dĩ Huân!” Giọng cười nhạo báng vang lên, như thể vạch trần Kha Dĩ Huân.
Kha Dĩ Huân cũng cười, nhún vai: “Cuộc hôn nhân này anh cảm thấy rất tốt.”
Người phụ nữ lại bắt đầu uống rượu: “Kha Dĩ Huân, anh so với em xem ra còn may mắn, ít ra anh còn tìm được một người giống với Đới Thần Thần, còn em, Đường Lăng Đào ở đâu?”
“Mia...” Kha Dĩ Huân thở dài.
Mia đột nhiên đem cái ly đặt lên bàn: “Thích một người, một giây, một tuần, một tháng, em không biết là muốn quên lại khó khăn đến vậy?”
Kha Dĩ Huân gượng cười, gật gật đầu.
“Anh không giống em, anh đã kết hôn, dù sao anh vẫn phải phụ trách với hôn nhân của mình. Nhiều khi em cảm thấy cô vợ trẻ của anh như một sản phẩm thay thế, thật tàn nhẫn. Kha Dĩ Huân, nếu sau này cô ấy biết được thì anh phải làm sao?”
Kha Dĩ Huân trầm mặc một lát: “Anh cần một ít thời gian.”
“Cần... Thời gian?” Mia cười rộ lên: “Người khác tàn nhẫn đối với mình, mình lại tàn nhẫn đối với người khác, có đôi khi cuộc sống thật cân bằng.”
“Em uống nhiều rồi, anh đưa em về.” Kha Dĩ Huân giựt lấy ly rượu.
Diệp Nhiễm cứ như vậy dựa vào vách tường, đôi mắt ảm đạm bất thường. Bọn họ đóng cửa, lái xe đi ra ngoài.
Đầu óc Diệp Nhiễm trở nên trống rỗng, thậm chí cô không biết mình đang đứng ở đâu.
Cô... cô là thế thân, là hình bóng của người khác sao?
Anh đồng ý cưới cô, là vì cô giống với Đới Thần Thần?
Diệp Nhiễm thở khó khăn, đột nhiên cô giống như một con rối bị hỏng rơi xuống mặt đất, ngay cả sức lực đứng lên cũng không còn.
Qua bao lâu cô cũng không biết, cô đờ đẫn dựa vào tường, chân tê rần. Cô đứng một lát lại đi vào toilet, cô nhìn mình trong gương, cô giống Đới Thần Thần sao? Một chút cũng không giống!
Cô nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình trong gương, hình dáng này, thật lạnh băng. Cô yên lặng nhìn, cô và Đới Thần Thần quả thật rất giống.
Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy người trong lòng mình nhìn mình chỉ tưởng nhớ đến người khác, bạn sẽ nổi giận không? Người khác tàn nhẫn đối với mình, mình lại tàn nhẫn đối với người khác, có đôi khi cuộc sống thật cân bằng.
Cô nở nụ cười, khuôn mặt trong gương cũng cười... Lúc Kha Dĩ Huân xem cô như Đới Thần Thần, cô liền cảm thấy anh gần gũi, lúc anh ý thức được cô chẳng phải Đới Thần Thần, cô chỉ thấy anh rất xa. Sự nóng tính của anh cô không thể giải thích, nháy mắt khuôn mặt tươi cười liền biến mất... Rốt cuộc cô cũng hiểu rồi.
Cô nằng nặc đòi gả cho anh mà không hề suy nghĩ!
Anh nói rất đúng, không phải là anh muốn cưới cô, mà là cô muốn gả cho anh. Không phải là anh muốn xem cô như một hình bóng khác, mà chính cô tự động chạy tới để làm người thay thế.
Cô cúi đầu xuống bồn rửa tay, một gậy đánh trúng tim thật đau.
Đột nhiên cô rất muốn hét to, mắng anh đánh anh... Cô toàn tâm toàn ý muốn trở thành vợ của anh! Anh không nên đối xử với cô như vậy!
Sự giận dữ bốc cháy trong lồng ngực, cô hận không thể chờ đợi anh trở về, hận không thể lập tức mắng chửi anh! Cô ngạt thở.
Diệp Nhiễm dùng sức mở cửa toilet, không một bóng người ở trong phòng khách, lòng cô chợt trầm xuống, lần đầu tiên cô phát hiện căn phòng này thật lớn, một người ở trong không gian trống rỗng!
Một tay nắm chặt cửa, một tay níu chặt áo khoác, cô mơ hồ đứng tại chỗ... sự phẫn nộ dồn lên cả cổ họng, phòng khách trống rỗng không một bóng người.
Đột nhiên cô nhớ tới trước kia Kha Dĩ Hiệt từng nói: nếu anh trai tôi không yêu em trước, đừng bao giờ em rơi vào lưới tình của anh trai tôi.
Câu nói này rất đúng, đáng tiếc cô phát hiện quá muộn!
Cô chậm rãi hạ mắt, trời biết, đây không phải là nhà của cô, ít nhất không phải nơi thuộc về cô. Cô cũng muốn căm giận phủi tay mà đi, như thế cô mới không phải là cái bóng của người khác!
Nhưng mà, cô sẽ trở nên trắng tay, hai bàn tay trắng!
Cô buông tay xuống, cô còn có thể làm gì bây giờ? Anh muốn thời gian, cô sẽ cho anh thời gian! Cô còn một tia hy vọng cuối cùng, không phải anh vẫn đang nỗ lực quên Đới Thần Thần sao?
Cô bước ra, hình bóng phản chiếu ở trên mặt đất, cúi đầu nhìn, nhìn một hồi lâu... Cô sợ hãi bừng tỉnh, là anh, là Kha Dĩ Huân!
Nước mắt trên mặt Diệp Nhiễm cuối cùng cũng rơi xuống, cầm áo khoác khóc lớn, cả người đổ đầy mồ hôi.
/47
|