Diệp Nhiễm cẩn thận hít thở thật sâu, mùi hương hoa hồng tràn ngập trong phòng, cô tựa vào gối cười ngọt ngào ngào, đây là hoa hồng anh tặng cô. Lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
“Em cười cái gì!” Kha Dĩ Huân ngồi tựa trên ghế, lấy ống hút bỏ vào hộp sữa, liếc cô một cái. “Hôm nay nói anh đã nói chuyện với bác sĩ, tình trạng của em ổn rồi, vấn đề còn lại chỉ là tịnh dưỡng, ngày mai chúng ta làm thủ tục xuất viện nhé?”
Diệp Nhiễm cười híp mắt, liên tục gật đầu. Ở trong viện năm ngày, xương sườn cô cũng bớt đau rồi, hơn nữa... Anh cũng vất vả quá rồi.
“Em uống đi.” Anh đem hộp sữa đưa đến trước mặt cô, cô lập tức sợ như uống phải độc dược, mặt cô ngó đi chỗ khác, tính trẻ con gắt gao ngậm chặt miệng.
Kha Dĩ Huân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Diệp Nhiễm, bây giờ anh mới phát hiện cô không thích uống sữa, mỗi lần ép cô uống sữa đều phải dỗ dành cô. “Uống đi, vài ngày nữa anh sẽ mua chocolate cho em, còn có vị cà phê. Uống nhiều một chút, tốt cho xương cốt.”
Cô kìm chế không cười, kỳ thực bị thương thế này rất đáng, anh đối xử với cô tốt khiến cô cảm thấy hạnh phúc, loại cảm giác này còn thỏa mãn hơn việc mất đi một cửa tiệm hoành thánh. Anh lại lườm cô, đem ống hút nhét vào miệng cô. Diệp Nhiễm hút một hơi, không còn khó chịu vì mùi sữa nữa.
Có người gõ cửa tiến vào, không đợi Diệp Nhiễm nhìn thấy là ai, Kha Dĩ Huân đã nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, có ý trách cứ người nọ: “Em như thế này là quá nguy hiểm! Nhỡ có chuyện gì, anh biết phụ trách thế nào!”
Diệp Nhiễm tâm hơi phiền, lúc anh nói chuyện với cô luôn luôn khách sáo... Nhưng lại quá mức thân thiết với người kia.
Đới Thần Thần nhíu mũi, cô nở nụ cười thật tươi, anh tiện tay đem hoa và quà của cô đặt ở trên bàn, ánh mắt cũng không rời khỏi cô: “Em vậy mà sắp trở thành mẹ rồi sao? Khuôn mặt em chẳng khác gì so với con nít!”
“Em muốn tới thăm cô dâu nhỏ nhà anh.” Đới Thần Thần đi vòng qua giường, căm giận nói: “Tức thật mà, Đường Lăng Đào không muốn để chị ra khỏi nhà! Nói cái gì mang thai 3 tháng là thời kỳ nguy hiểm, chị đã thừa dịp anh ấy đi công tác để chạy tới đây! Diệp Nhiễm, em đỡ hơn chưa?” Cô nhìn Diệp Nhiễm nhíu mày, đột nhiên cười như tên trộm: “Khiến Kha Dĩ Huân sợ quá mức rồi phải không?”
Diệp Nhiễm cũng nở nụ cười.
“Em tới đây bằng cách nào?” Kha Dĩ Huân hoàn toàn không để ý tới, cắt ngang mạch chuyện hai người đang nói.
“Tài xế đưa em tới.” Đới Thần Thần rầu rĩ nói: “Rõ ràng là em bị bọn họ xem thường mà!”
“Tình trạng của em bây giờ không thể lái xe, biết chưa?” Anh giáo huấn cô: “Ngoan, nghe lời anh, đi về nhà! Bệnh viện là nơi không tốt cho sức khỏe, bị truyền nhiễm thì sao?”
“Rồi —— rồi ——” Đới Thần Thần vểnh môi kéo dài giọng: “Cứ nghĩ rằng đến đây là em sẽ dễ thở hơn chứ.” Cô chậm rãi bước ra ngoài.
“Mau đi về nhà, đừng ở bên ngoài lang thang nữa!” Anh dùng ngón tay chỉ vào trán cô.
Cô đã đi tới cửa, miệng dẩu thật cao.
“Để anh tiễn em.” Anh lo lắng theo sát cô.
“Không cần đâu!” Đới Thần Thần phàn nàn: “Anh cứ ở đây chăm sóc Diệp Nhiễm đi, có cần phải khoa trương như vậy không?”
“Ở đây có hộ tá chăm sóc rồi, đi thôi.” Anh cũng không quay đầu lại kéo cửa ra.
Đới Thần Thần đứng ở khe cửa nhìn về phía Diệp Nhiễm: “Gặp sau nha, em phải cố gắng khỏe lên!”
Diệp Nhiễm vốn đang muốn nói tiếng cám ơn, Kha Dĩ Huân đã đỡ Đới Thần Thần đi ra cửa, chỉ còn lại bóng lưng hai người.
Diệp Nhiễm chậm rãi hạ mắt xuống, cô cảm giác được ánh mắt Kha Dĩ Huân nhìn Đới Thần Thần rất khác, ít nhất là anh chưa từng nhìn cô như vậy! Lúc anh nhìn Đới Thần Thần, đôi mắt đen láy nhấp nháy như hồ nước trong veo, vẻ mặt anh cũng không được bình thường.
Cô theo quán tính thở thật chậm, xương sườn lại đau. Cô vô tình nhìn lên, thấy hoa hồng anh tặng nằm ở đầu giường.
Dập Nhiễm, mày thật là ngốc, cô gái kia đã lập gia đình, hơn nữa lại có ông chồng xuất sắc, còn cô và Kha Dĩ Huân không là gì cả.
Kha Dĩ Huân... Trước kia đã từng thích chị Thần Thần sao? Một lát anh trở về, cô... muốn hỏi anh tại sao?
Cô liếm môi, cho dù Kha Dĩ Huân từng thích chị Thần Thần thì sao, chuyện đó cũng là bình thường… Cô không nên hỏi anh! Chuyện cũ của anh không liên quan đến cô. Hiện tại, cô đã là vợ của anh, cùng anh sớm chiều ở chung, cùng anh chung giường chung gối.
Một ngày nào đó, nếu trong lòng anh có cô, ánh mắt của anh cũng sẽ nhìn cô như vậy!
Cô cũng muốn sinh cho anh một đứa trẻ, muốn anh xuất hiện vẻ mặt lo lắng. Cô cũng muốn anh giận dữ dùng tay chỉ lên trán cô, dặn cô không được đi lung tung!
Có thể, cô nhất định có thể làm được!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô nỗ lực, mục tiêu đều có thể thực hiện.
Cô lại uống sữa anh mua, cô như vậy là cảm thấy hạnh phúc rồi, chỉ cần nỗ lực, sẽ càng hạnh phúc! Ghen tuông là một điều đáng ghét!
Lúc Kha Dĩ Huân trở về thấy cô đang ngồi mỉm cười, dường như rất hạnh phúc, anh mơ hồ phát hiện nụ cười này mang theo cảm giác tội lỗi. “Cười gì vậy?” Anh khó hiểu nhếch miệng.
“Cao hứng ạ, vì được xuất viện rồi!” Cô nắm chặt hộp sữa, nếu anh vào cửa sớm hơn, chắc có lẽ anh đã nhìn thấy nụ dằn xé tâm can của cô rồi.
“Đồ ngốc!” Anh càu nhàu một tiếng.
“Em cười cái gì!” Kha Dĩ Huân ngồi tựa trên ghế, lấy ống hút bỏ vào hộp sữa, liếc cô một cái. “Hôm nay nói anh đã nói chuyện với bác sĩ, tình trạng của em ổn rồi, vấn đề còn lại chỉ là tịnh dưỡng, ngày mai chúng ta làm thủ tục xuất viện nhé?”
Diệp Nhiễm cười híp mắt, liên tục gật đầu. Ở trong viện năm ngày, xương sườn cô cũng bớt đau rồi, hơn nữa... Anh cũng vất vả quá rồi.
“Em uống đi.” Anh đem hộp sữa đưa đến trước mặt cô, cô lập tức sợ như uống phải độc dược, mặt cô ngó đi chỗ khác, tính trẻ con gắt gao ngậm chặt miệng.
Kha Dĩ Huân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Diệp Nhiễm, bây giờ anh mới phát hiện cô không thích uống sữa, mỗi lần ép cô uống sữa đều phải dỗ dành cô. “Uống đi, vài ngày nữa anh sẽ mua chocolate cho em, còn có vị cà phê. Uống nhiều một chút, tốt cho xương cốt.”
Cô kìm chế không cười, kỳ thực bị thương thế này rất đáng, anh đối xử với cô tốt khiến cô cảm thấy hạnh phúc, loại cảm giác này còn thỏa mãn hơn việc mất đi một cửa tiệm hoành thánh. Anh lại lườm cô, đem ống hút nhét vào miệng cô. Diệp Nhiễm hút một hơi, không còn khó chịu vì mùi sữa nữa.
Có người gõ cửa tiến vào, không đợi Diệp Nhiễm nhìn thấy là ai, Kha Dĩ Huân đã nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, có ý trách cứ người nọ: “Em như thế này là quá nguy hiểm! Nhỡ có chuyện gì, anh biết phụ trách thế nào!”
Diệp Nhiễm tâm hơi phiền, lúc anh nói chuyện với cô luôn luôn khách sáo... Nhưng lại quá mức thân thiết với người kia.
Đới Thần Thần nhíu mũi, cô nở nụ cười thật tươi, anh tiện tay đem hoa và quà của cô đặt ở trên bàn, ánh mắt cũng không rời khỏi cô: “Em vậy mà sắp trở thành mẹ rồi sao? Khuôn mặt em chẳng khác gì so với con nít!”
“Em muốn tới thăm cô dâu nhỏ nhà anh.” Đới Thần Thần đi vòng qua giường, căm giận nói: “Tức thật mà, Đường Lăng Đào không muốn để chị ra khỏi nhà! Nói cái gì mang thai 3 tháng là thời kỳ nguy hiểm, chị đã thừa dịp anh ấy đi công tác để chạy tới đây! Diệp Nhiễm, em đỡ hơn chưa?” Cô nhìn Diệp Nhiễm nhíu mày, đột nhiên cười như tên trộm: “Khiến Kha Dĩ Huân sợ quá mức rồi phải không?”
Diệp Nhiễm cũng nở nụ cười.
“Em tới đây bằng cách nào?” Kha Dĩ Huân hoàn toàn không để ý tới, cắt ngang mạch chuyện hai người đang nói.
“Tài xế đưa em tới.” Đới Thần Thần rầu rĩ nói: “Rõ ràng là em bị bọn họ xem thường mà!”
“Tình trạng của em bây giờ không thể lái xe, biết chưa?” Anh giáo huấn cô: “Ngoan, nghe lời anh, đi về nhà! Bệnh viện là nơi không tốt cho sức khỏe, bị truyền nhiễm thì sao?”
“Rồi —— rồi ——” Đới Thần Thần vểnh môi kéo dài giọng: “Cứ nghĩ rằng đến đây là em sẽ dễ thở hơn chứ.” Cô chậm rãi bước ra ngoài.
“Mau đi về nhà, đừng ở bên ngoài lang thang nữa!” Anh dùng ngón tay chỉ vào trán cô.
Cô đã đi tới cửa, miệng dẩu thật cao.
“Để anh tiễn em.” Anh lo lắng theo sát cô.
“Không cần đâu!” Đới Thần Thần phàn nàn: “Anh cứ ở đây chăm sóc Diệp Nhiễm đi, có cần phải khoa trương như vậy không?”
“Ở đây có hộ tá chăm sóc rồi, đi thôi.” Anh cũng không quay đầu lại kéo cửa ra.
Đới Thần Thần đứng ở khe cửa nhìn về phía Diệp Nhiễm: “Gặp sau nha, em phải cố gắng khỏe lên!”
Diệp Nhiễm vốn đang muốn nói tiếng cám ơn, Kha Dĩ Huân đã đỡ Đới Thần Thần đi ra cửa, chỉ còn lại bóng lưng hai người.
Diệp Nhiễm chậm rãi hạ mắt xuống, cô cảm giác được ánh mắt Kha Dĩ Huân nhìn Đới Thần Thần rất khác, ít nhất là anh chưa từng nhìn cô như vậy! Lúc anh nhìn Đới Thần Thần, đôi mắt đen láy nhấp nháy như hồ nước trong veo, vẻ mặt anh cũng không được bình thường.
Cô theo quán tính thở thật chậm, xương sườn lại đau. Cô vô tình nhìn lên, thấy hoa hồng anh tặng nằm ở đầu giường.
Dập Nhiễm, mày thật là ngốc, cô gái kia đã lập gia đình, hơn nữa lại có ông chồng xuất sắc, còn cô và Kha Dĩ Huân không là gì cả.
Kha Dĩ Huân... Trước kia đã từng thích chị Thần Thần sao? Một lát anh trở về, cô... muốn hỏi anh tại sao?
Cô liếm môi, cho dù Kha Dĩ Huân từng thích chị Thần Thần thì sao, chuyện đó cũng là bình thường… Cô không nên hỏi anh! Chuyện cũ của anh không liên quan đến cô. Hiện tại, cô đã là vợ của anh, cùng anh sớm chiều ở chung, cùng anh chung giường chung gối.
Một ngày nào đó, nếu trong lòng anh có cô, ánh mắt của anh cũng sẽ nhìn cô như vậy!
Cô cũng muốn sinh cho anh một đứa trẻ, muốn anh xuất hiện vẻ mặt lo lắng. Cô cũng muốn anh giận dữ dùng tay chỉ lên trán cô, dặn cô không được đi lung tung!
Có thể, cô nhất định có thể làm được!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô nỗ lực, mục tiêu đều có thể thực hiện.
Cô lại uống sữa anh mua, cô như vậy là cảm thấy hạnh phúc rồi, chỉ cần nỗ lực, sẽ càng hạnh phúc! Ghen tuông là một điều đáng ghét!
Lúc Kha Dĩ Huân trở về thấy cô đang ngồi mỉm cười, dường như rất hạnh phúc, anh mơ hồ phát hiện nụ cười này mang theo cảm giác tội lỗi. “Cười gì vậy?” Anh khó hiểu nhếch miệng.
“Cao hứng ạ, vì được xuất viện rồi!” Cô nắm chặt hộp sữa, nếu anh vào cửa sớm hơn, chắc có lẽ anh đã nhìn thấy nụ dằn xé tâm can của cô rồi.
“Đồ ngốc!” Anh càu nhàu một tiếng.
/47
|