Tiểu Nguyên trở về từ quán cà phê.
Lịch sử trò chuyện giữa Trần Kiều và Trịnh Thanh Sơn trên điện thoại di động vẫn còn lưu lại câu "Đợi một chút."
Cô đợi một lúc lâu.
Một nhân viên thò đầu vào, nhìn cô cười: “Chị Trần Kiêu, muộn rồi, mau về thôi.”
Trần Kiêu ngước mắt cười: "Được rồi được rồi, tan làm đi."
"Vâng"
Nhân viên lục tục kéo nhau ra về, Trần Kiêu cũng chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Giờ tan tầm, từng ngõ hẻm của Lăng Thành cũng trở nên sôi động ầm ĩ.
Trần Kiêu lái xe qua ga tàu điện ngầm thì thấy một người bán hoa đang đẩy một xe hoa nhỏ. Cô dừng bên đường, định bụng mua một bó hoa để cắm trong nhà.
Từng nhóm người chen chúc chạy vội vào ga tàu điện, không ai để ý đến xe hoa khiêm tốn bên đường.
Thế giới có rất nhiều điều đẹp đẽ bé bỏng, giống như những bông hoa đang nở rộ trên chiếc xe đẩy kia, Trần Kiêu thầm nghĩ. Nhưng có lẽ, điều tuyệt vời nhất trong ngày hôm nay là khi vừa bước ra khỏi thang máy, ở góc rẽ, cô thấy Trịnh Thanh Sơn đang đứng lặng lẽ, trên tay là bó hoa màu hồng.
Khi nhìn thấy cô, anh chợt thẳng lưng, mỉm cười.
Cuối hành lang là ô cửa sổ nhỏ, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu vào, phản chiếu bóng dáng cao lớn của anh. Những cành hoa cát cánh nở rộ biến thành những cái bóng li ti, đung đưa trong gió.
Trịnh Thanh Sơn nghiêng người, để lộ ổ khóa điện tử: “Đêm nay anh ở lại được không?”
Trần Kiêu giấu đi sự ngạc nhiên trong mắt, mím môi bước tới mở cửa.
Tíc tắc, tiếng cửa mở ra.
Trịnh Thanh Sơn theo cô vào, tự nhiên thay dép rồi đặt bó hoa lên bàn cà phê.
“Hôm qua anh thấy bình hoa trống rỗng, trên đường tình cờ nhìn thấy nên mua một bó về."
“Cám ơn.” Trần Kiêu đáp lại rồi tìm một chiếc kéo.
Cô đi ngang qua Trịnh Thanh Sơn rồi ngồi xuống trước bàn cà phê, bắt đầu tỉa cành hoa.
Trịnh Thanh Sơn ngồi xuống sofa bên cạnh: “Hôm nay anh không cố ý cúp máy em đâu.”
Sau khi giải thích xong, anh lại đổi ý, nói: "Có lẽ... cũng là cố ý."
Trần Kiêu dừng động tác cắt tỉa, vô ý thức cắt gãy mất một cành hoa.
Lời nói của anh nghe như một lời giải thích. Đây cũng chính là điều cô mong muốn.
Trần Kiêu chợt nhận ra cảm xúc của mình có gì đó không ổn, điều này khiến Trần Kiêu cau mày, cô mạnh mẽ gạt đi cảm xúc trong lòng, tiếp tục tỉa cành như thường lệ, không ngẩng đầu nhìn anh.
Cô đáp: “Không sao, chuyện nhỏ như vậy anh không cần phải giải thích với em đâu”.
Dù là cố ý thì Trần Kiêu cũng không có tư cách chất vấn anh. Họ còn chưa phải là bạn bè bình thường chứ đừng nói đến là một đôi, mối quan hệ mơ hồ này vô cùng phức tạp và cũng rất dễ tan vỡ.
Nếu một ngày hai người đột nhiên mất liên lạc với nhau thì cũng là điều bình thường. Vì vậy, cho đến khi cả hai có một mối quan hệ chính thức, cô không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến lựa chọn của mình.
Trần Kiêu còn đang suy nghĩ thì anh đã đi qua, đưa cho cô một cành hoa khác. Cô tự nhiên cầm lấy, tiếp tục cắt tỉa.
Trịnh Thanh Sơn vẫn cố gắng giải thích: “Anh chỉ không muốn em nghe những gì anh ta nói thôi”.
Trần Kiêu im lặng một lúc rồi nói: "Em biết."
Khi cuộc gọi lần đầu bị ngắt, cô thực sự đã cảm thấy hoang mang. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra có lẽ Trịnh Thanh Sơn không muốn cô nghe những lời anh sẽ nói tiếp theo.
Trần Kiêu thở dài, đặt kéo xuống, nhìn anh: “Hắn đã nói cái gì?”
“Không có gì khó nghe lắm đâu.” Trịnh Thanh Sơn nói: “Chỉ là anh không muốn em nghe thấy thôi.”
Trần Kiêu nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, gật đầu.
Anh không cử động nên cô đưa tay chạm vào mu bàn tay anh.
Cô mím môi nhìn cành hoa nói: “Đưa cái đó cho em.”
Trịnh Thanh Sơn nhướng mày, đưa cành hoa đến trước mặt cô.
Trong lúc cô đang cắt cành hoa, anh vào bếp nấu cơm, tối nay trời đã khuya nên anh chỉ làm hai món đơn giản.
Trần Kiêu đi rửa bát thì thấy anh đang sắp xếp mấy cành hoa vào bình.
Anh rất kiên nhẫn, cắm hoa ngay ngắn và đẹp mắt, cô bước tới khen ngợi: “Đẹp quá!”
Trần Kiêu lấy nước tưới mấy chậu hoa lan ở ban công.
Buổi tối đó, Trịnh Thanh Sơn ở lại tiểu khu Hoa Uyển. Nhưng tối hôm qua hai người vận động quá kịch liệt, hôm nay cô thật sự không có sức, vì vậy cô nhanh chóng đi tắm rồi vào phòng trước.
Sau đó, Trịnh Thanh Sơn lên giường, từ phía sau duỗi tay ra, ôm eo cô.
Anh vừa mới tắm xong, trên cánh tay còn vương những giọt nước chưa lau khô, rơi xuống eo cô, khiến cô rùng mình.
Anh lập tức rút tay lại và nói: "Xin lỗi."
“Hơi lạnh.” Trần Kiêu trầm giọng nói.
“Vừa rồi hơi vội nên chưa lau khô người”, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, khi quay lại anh nói: “Bây giờ tốt hơn rồi”.
Trần Kiêu gật đầu, cô bảo Trịnh Thanh Sơn tắt ngọn đèn lớn trên đầu, chỉ bật hai chiếc đèn chùm nhỏ phía trên giường, một vầng sáng mờ nhạt bao trùm chiếc giường.
Không chói mắt, rất ấm áp.
Trịnh Thanh Sơn đang đọc tài liệu trên điện thoại di động, Trần Kiêu có thị lực rất tốt, nhìn qua thì thấy dòng chữ trấn Xuân Thủy.
Cô rũ mi mắt, không có hứng thú nhìn thêm.
Anh di chuyển ngón tay trên màn hình để gửi tin nhắn. Theo tần suất này, đây hẳn là một văn bản dài.
Trần Kiêu ngáp dài, anh cúi đầu nhìn cô cười: “Anh làm phiền em à?”
“Không ồn.” Trần Kiêu lắc đầu, “Gần đây anh phải tăng ca nhiều lắm hả?”
“Ừm, dự án ở trấn Xuân Thủy rất quan trọng, anh phải theo dõi sát sao.” Trịnh Thanh Sơn tựa hồ nhớ tới chuyện gì khó chịu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Trần Kiêu nhìn anh, thản nhiên nói: “Vậy hôm nay Phó Thừa Vũ đến gặp anh là vì muốn trao đổi dự án này, đổi lại hắn sẽ buông tay, tha cho studio của em?"
Đôi mắt Trịnh Thanh Sơn cứng đờ, giật mình, hiển nhiên không ngờ Trần Kiêu lại có thể đoán được đến mức này.
Anh mím đôi môi mỏng, đặt ngón tay lên điện thoại, không nói gì.
Trần Kiêu không quan tâm: “Em biết rõ hắn là loại người gì. Tham lam, ích kỷ, giả tạo, không ngờ sau khi em rời công ty hắn còn trở nên khốn nạn hơn trước.”
Cô thản nhiên nói, như thể không còn quan tâm nữa.
Trần Kiêu không nhớ mình đã thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại này từ khi nào.
Cô đã trải qua những đêm cô đơn sau khi ly hôn, suốt đêm dài không ngủ được, cô cũng từng đột ngột dừng lại khi đi ngang qua một nơi quen thuộc, rồi chợt nhớ ra xung quanh mình không có ai.
May mắn thay, Tiểu Nguyên luôn ở bên cạnh cô.
May mắn thay, trên hành trình tiếp theo, cô gặp lại Trịnh Thanh Sơn, quãng thời gian tăm tối gần như phai nhạt.
Trần Kiêu cười nhẹ, đặt tay lên bụng anh.
Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, không dám cử động.
Tâm trạng căng thẳng.
Trần Kiêu giả vờ như không để ý, tiếp tục hỏi anh: “Anh không đồng ý với hắn phải không? Nếu đồng ý chuyển giao thì có lẽ anh đã không phải làm thêm giờ rồi."
Trịnh Thanh Sơn vẻ mặt mất tự nhiên: "Em có muốn anh đồng ý không?"
“Đương nhiên là không.” Trần Kiêu nằm xuống giường, bàn tay "vô tình" trượt xuống thấp hơn.
Trịnh Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Trần Kiều nhịn cười, nghiêm túc nói: "Em sẽ tự mình xử lý."
“Ừ.” Trịnh Thanh Sơn bình tĩnh đáp, không có ý định làm việc nữa, đặt điện thoại lên bàn.
Với động tác của anh, tay Trần Kiêu đã chạm vào một bộ phận rất cứng trên cơ thể anh.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trần Kiêu rút tay lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Cô xoay người nằm xuống: “Vậy em đi ngủ trước.”
Trịnh Thanh Sơn dang tay ôm lấy cô. Sóng nhiệt từ cơ thể anh áp đến khiến gáy cô ngứa ngáy, nóng rát. Thậm chí có thứ "nguy hiểm" hơn cũng dính sát vào người cô.
Trần Kiều lo lắng nuốt khan, quay đầu nhìn về phía sau.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tai cô.
Môi anh nóng hổi.
Trần Kiêu do dự, Trịnh Thanh Sơn thở dài: "Trần Kiêu."
Anh kìm nén sự bức bối trong giọng nói, giống như tiếng ve kêu khàn khàn, chỉ để lại những đợt nắng thiêu đốt, trở thành sự tồn tại duy nhất trong cái nóng ẩm ướt và oi bức.
Trần Kiêu định từ chối nhưng anh chỉ nói: "Chúc ngủ ngon."
Cô đáp lại anh: "Chúc ngủ ngon."
Cảm giác đọng lại của những đêm hè chính là hương đào của sữa tắm. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, và được ôm trong lồ ng ngực rộng lớn. Trần Kiêu ngủ yên bình, không mộng mị.
Công việc sau đó ở studio được tiến hành một cách có trật tự. Chỉ trong vòng vài ngày, kế toán đã đưa ra báo cáo, studio còn nợ tổng cộng 820.000 tệ.
Trần Kiêu có vẻ không vội, cô để mọi người tiếp tục chuẩn bị cho bộ sưu tập mùa thu.
Tiểu Nguyên vô cùng tò mò, Trần Kiêu lấy tiền ở đâu ra để dàn xếp khủng hoảng, vì vậy đã hỏi thẳng Trần Kiêu.
Trần Kiêu chỉ nhấp một ngụm nước, chậm rãi đậy nắp chai, bình tĩnh đáp: “Không phải chị còn một căn hộ sao?”
“Chị định bán căn hộ ở Hoa Uyển à?” Tiểu Nguyên trợn mắt kinh ngạc, đi mấy bước đến gần Trần Kiêu: “Chị, đó là tài sản sau ly hôn của chị.”
Trần Kiêu thản nhiên cười: “Cho nên chị mới không luyến tiếc gì nơi đó.”
Căn hộ này là bất động sản đầu tiên được Trần Kiêu và Phó Thừa Vũ mua tại Lăng Thành. Tổng cộng chi phí mua là 2,3 triệu đồng, trang trí hơn 400.000 đồng.
Hai năm qua Lăng Thành phát triển rất nhanh, giá nhà đất cũng tăng vọt, Trần Kiêu đã hỏi công ty môi giới, căn hộ này có thể rao bán với giá 3,2 triệu tệ.
Dư dả để giải quyết cơn khủng hoảng của studio.
Khi studio mới thành lập năm ngoái, Trần Kiêu đã có ý tưởng này rồi, chỉ là lúc đó cô quá bận nên gác lại kế hoạch, bây giờ cuối cùng đã có thể đưa ra quyết định, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lồ ng ngực cũng rơi xuống.
Mọi ký ức liên quan đến Phó Thừa Vũ rồi sẽ được quét sạch.
Tiểu Nguyên vẫn muốn thuyết phục Trần Kiêu một chút, nhưng sau khi nghe Trần Kiêu nói, cô bé hiểu ra và cảm thấy đây là quyết định đúng đắn.
Tiểu Nguyên gật đầu: “Sau này ra mắt bộ sưu tập mùa thu, doanh thu ổn định rồi, chị có thể mua một căn hộ khác.”
Trần Kiều mỉm cười gật đầu. Đó cũng là dự định mà cô ấp ủ.
Studio đang bận rộn với bộ sưu tập tiếp theo, các luật sư cũng đã thu thập đầy đủ chuỗi bằng chứng về bản thiết kế của Hoang Dã, chuẩn bị khởi kiện công ty kia.
Không ngờ, trước ngày 25, studio của blogger Hứa bất ngờ đăng bài trên tài khoản weibo chính thức tố Kiêu Dương đạo thiết kế, đưa ra bằng chứng studio được niêm yết sớm hơn Kiêu Dương.
Nhưng rõ ràng là nó không gây ra bất kỳ cảm giác nào trong lòng người tiêu dùng. Chỉ là Kiêu Dương nhận thêm một ít hàng trả lại, hầu hết nhóm khách hàng mục tiêu chỉ quan tâm đ ến chi phí, đạo thiết kế hay không đối với họ cũng không quan trọng.
Nhưng trong giới thiết kế thời trang, sự việc này gây ra một làn sóng phẫn nộ. Ăn cắp thiết kế dường như là giới hạn cuối cùng của đạo đức làm nghề.
Vào ngày thông báo được gửi đi, rất nhiều bạn bè đã hỏi thăm Trần Kiêu chuyện gì đã xảy ra.
Trần Kiêu chỉ trả lời có mấy chữ:cô đã khởi kiện và đang chờ tòa án thụ lý hồ sơ xét xử.
Bình tĩnh và kiên quyết.
Cô muốn Phó Thừa Vũ thấy rằng cô không còn là người vợ khoan dung với anh ta nữa. Cô bây giờ đã trở thành một doanh nhân tàn nhẫn.
Lịch sử trò chuyện giữa Trần Kiều và Trịnh Thanh Sơn trên điện thoại di động vẫn còn lưu lại câu "Đợi một chút."
Cô đợi một lúc lâu.
Một nhân viên thò đầu vào, nhìn cô cười: “Chị Trần Kiêu, muộn rồi, mau về thôi.”
Trần Kiêu ngước mắt cười: "Được rồi được rồi, tan làm đi."
"Vâng"
Nhân viên lục tục kéo nhau ra về, Trần Kiêu cũng chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Giờ tan tầm, từng ngõ hẻm của Lăng Thành cũng trở nên sôi động ầm ĩ.
Trần Kiêu lái xe qua ga tàu điện ngầm thì thấy một người bán hoa đang đẩy một xe hoa nhỏ. Cô dừng bên đường, định bụng mua một bó hoa để cắm trong nhà.
Từng nhóm người chen chúc chạy vội vào ga tàu điện, không ai để ý đến xe hoa khiêm tốn bên đường.
Thế giới có rất nhiều điều đẹp đẽ bé bỏng, giống như những bông hoa đang nở rộ trên chiếc xe đẩy kia, Trần Kiêu thầm nghĩ. Nhưng có lẽ, điều tuyệt vời nhất trong ngày hôm nay là khi vừa bước ra khỏi thang máy, ở góc rẽ, cô thấy Trịnh Thanh Sơn đang đứng lặng lẽ, trên tay là bó hoa màu hồng.
Khi nhìn thấy cô, anh chợt thẳng lưng, mỉm cười.
Cuối hành lang là ô cửa sổ nhỏ, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu vào, phản chiếu bóng dáng cao lớn của anh. Những cành hoa cát cánh nở rộ biến thành những cái bóng li ti, đung đưa trong gió.
Trịnh Thanh Sơn nghiêng người, để lộ ổ khóa điện tử: “Đêm nay anh ở lại được không?”
Trần Kiêu giấu đi sự ngạc nhiên trong mắt, mím môi bước tới mở cửa.
Tíc tắc, tiếng cửa mở ra.
Trịnh Thanh Sơn theo cô vào, tự nhiên thay dép rồi đặt bó hoa lên bàn cà phê.
“Hôm qua anh thấy bình hoa trống rỗng, trên đường tình cờ nhìn thấy nên mua một bó về."
“Cám ơn.” Trần Kiêu đáp lại rồi tìm một chiếc kéo.
Cô đi ngang qua Trịnh Thanh Sơn rồi ngồi xuống trước bàn cà phê, bắt đầu tỉa cành hoa.
Trịnh Thanh Sơn ngồi xuống sofa bên cạnh: “Hôm nay anh không cố ý cúp máy em đâu.”
Sau khi giải thích xong, anh lại đổi ý, nói: "Có lẽ... cũng là cố ý."
Trần Kiêu dừng động tác cắt tỉa, vô ý thức cắt gãy mất một cành hoa.
Lời nói của anh nghe như một lời giải thích. Đây cũng chính là điều cô mong muốn.
Trần Kiêu chợt nhận ra cảm xúc của mình có gì đó không ổn, điều này khiến Trần Kiêu cau mày, cô mạnh mẽ gạt đi cảm xúc trong lòng, tiếp tục tỉa cành như thường lệ, không ngẩng đầu nhìn anh.
Cô đáp: “Không sao, chuyện nhỏ như vậy anh không cần phải giải thích với em đâu”.
Dù là cố ý thì Trần Kiêu cũng không có tư cách chất vấn anh. Họ còn chưa phải là bạn bè bình thường chứ đừng nói đến là một đôi, mối quan hệ mơ hồ này vô cùng phức tạp và cũng rất dễ tan vỡ.
Nếu một ngày hai người đột nhiên mất liên lạc với nhau thì cũng là điều bình thường. Vì vậy, cho đến khi cả hai có một mối quan hệ chính thức, cô không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến lựa chọn của mình.
Trần Kiêu còn đang suy nghĩ thì anh đã đi qua, đưa cho cô một cành hoa khác. Cô tự nhiên cầm lấy, tiếp tục cắt tỉa.
Trịnh Thanh Sơn vẫn cố gắng giải thích: “Anh chỉ không muốn em nghe những gì anh ta nói thôi”.
Trần Kiêu im lặng một lúc rồi nói: "Em biết."
Khi cuộc gọi lần đầu bị ngắt, cô thực sự đã cảm thấy hoang mang. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra có lẽ Trịnh Thanh Sơn không muốn cô nghe những lời anh sẽ nói tiếp theo.
Trần Kiêu thở dài, đặt kéo xuống, nhìn anh: “Hắn đã nói cái gì?”
“Không có gì khó nghe lắm đâu.” Trịnh Thanh Sơn nói: “Chỉ là anh không muốn em nghe thấy thôi.”
Trần Kiêu nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, gật đầu.
Anh không cử động nên cô đưa tay chạm vào mu bàn tay anh.
Cô mím môi nhìn cành hoa nói: “Đưa cái đó cho em.”
Trịnh Thanh Sơn nhướng mày, đưa cành hoa đến trước mặt cô.
Trong lúc cô đang cắt cành hoa, anh vào bếp nấu cơm, tối nay trời đã khuya nên anh chỉ làm hai món đơn giản.
Trần Kiêu đi rửa bát thì thấy anh đang sắp xếp mấy cành hoa vào bình.
Anh rất kiên nhẫn, cắm hoa ngay ngắn và đẹp mắt, cô bước tới khen ngợi: “Đẹp quá!”
Trần Kiêu lấy nước tưới mấy chậu hoa lan ở ban công.
Buổi tối đó, Trịnh Thanh Sơn ở lại tiểu khu Hoa Uyển. Nhưng tối hôm qua hai người vận động quá kịch liệt, hôm nay cô thật sự không có sức, vì vậy cô nhanh chóng đi tắm rồi vào phòng trước.
Sau đó, Trịnh Thanh Sơn lên giường, từ phía sau duỗi tay ra, ôm eo cô.
Anh vừa mới tắm xong, trên cánh tay còn vương những giọt nước chưa lau khô, rơi xuống eo cô, khiến cô rùng mình.
Anh lập tức rút tay lại và nói: "Xin lỗi."
“Hơi lạnh.” Trần Kiêu trầm giọng nói.
“Vừa rồi hơi vội nên chưa lau khô người”, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, khi quay lại anh nói: “Bây giờ tốt hơn rồi”.
Trần Kiêu gật đầu, cô bảo Trịnh Thanh Sơn tắt ngọn đèn lớn trên đầu, chỉ bật hai chiếc đèn chùm nhỏ phía trên giường, một vầng sáng mờ nhạt bao trùm chiếc giường.
Không chói mắt, rất ấm áp.
Trịnh Thanh Sơn đang đọc tài liệu trên điện thoại di động, Trần Kiêu có thị lực rất tốt, nhìn qua thì thấy dòng chữ trấn Xuân Thủy.
Cô rũ mi mắt, không có hứng thú nhìn thêm.
Anh di chuyển ngón tay trên màn hình để gửi tin nhắn. Theo tần suất này, đây hẳn là một văn bản dài.
Trần Kiêu ngáp dài, anh cúi đầu nhìn cô cười: “Anh làm phiền em à?”
“Không ồn.” Trần Kiêu lắc đầu, “Gần đây anh phải tăng ca nhiều lắm hả?”
“Ừm, dự án ở trấn Xuân Thủy rất quan trọng, anh phải theo dõi sát sao.” Trịnh Thanh Sơn tựa hồ nhớ tới chuyện gì khó chịu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Trần Kiêu nhìn anh, thản nhiên nói: “Vậy hôm nay Phó Thừa Vũ đến gặp anh là vì muốn trao đổi dự án này, đổi lại hắn sẽ buông tay, tha cho studio của em?"
Đôi mắt Trịnh Thanh Sơn cứng đờ, giật mình, hiển nhiên không ngờ Trần Kiêu lại có thể đoán được đến mức này.
Anh mím đôi môi mỏng, đặt ngón tay lên điện thoại, không nói gì.
Trần Kiêu không quan tâm: “Em biết rõ hắn là loại người gì. Tham lam, ích kỷ, giả tạo, không ngờ sau khi em rời công ty hắn còn trở nên khốn nạn hơn trước.”
Cô thản nhiên nói, như thể không còn quan tâm nữa.
Trần Kiêu không nhớ mình đã thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại này từ khi nào.
Cô đã trải qua những đêm cô đơn sau khi ly hôn, suốt đêm dài không ngủ được, cô cũng từng đột ngột dừng lại khi đi ngang qua một nơi quen thuộc, rồi chợt nhớ ra xung quanh mình không có ai.
May mắn thay, Tiểu Nguyên luôn ở bên cạnh cô.
May mắn thay, trên hành trình tiếp theo, cô gặp lại Trịnh Thanh Sơn, quãng thời gian tăm tối gần như phai nhạt.
Trần Kiêu cười nhẹ, đặt tay lên bụng anh.
Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, không dám cử động.
Tâm trạng căng thẳng.
Trần Kiêu giả vờ như không để ý, tiếp tục hỏi anh: “Anh không đồng ý với hắn phải không? Nếu đồng ý chuyển giao thì có lẽ anh đã không phải làm thêm giờ rồi."
Trịnh Thanh Sơn vẻ mặt mất tự nhiên: "Em có muốn anh đồng ý không?"
“Đương nhiên là không.” Trần Kiêu nằm xuống giường, bàn tay "vô tình" trượt xuống thấp hơn.
Trịnh Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Trần Kiều nhịn cười, nghiêm túc nói: "Em sẽ tự mình xử lý."
“Ừ.” Trịnh Thanh Sơn bình tĩnh đáp, không có ý định làm việc nữa, đặt điện thoại lên bàn.
Với động tác của anh, tay Trần Kiêu đã chạm vào một bộ phận rất cứng trên cơ thể anh.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trần Kiêu rút tay lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Cô xoay người nằm xuống: “Vậy em đi ngủ trước.”
Trịnh Thanh Sơn dang tay ôm lấy cô. Sóng nhiệt từ cơ thể anh áp đến khiến gáy cô ngứa ngáy, nóng rát. Thậm chí có thứ "nguy hiểm" hơn cũng dính sát vào người cô.
Trần Kiều lo lắng nuốt khan, quay đầu nhìn về phía sau.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tai cô.
Môi anh nóng hổi.
Trần Kiêu do dự, Trịnh Thanh Sơn thở dài: "Trần Kiêu."
Anh kìm nén sự bức bối trong giọng nói, giống như tiếng ve kêu khàn khàn, chỉ để lại những đợt nắng thiêu đốt, trở thành sự tồn tại duy nhất trong cái nóng ẩm ướt và oi bức.
Trần Kiêu định từ chối nhưng anh chỉ nói: "Chúc ngủ ngon."
Cô đáp lại anh: "Chúc ngủ ngon."
Cảm giác đọng lại của những đêm hè chính là hương đào của sữa tắm. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, và được ôm trong lồ ng ngực rộng lớn. Trần Kiêu ngủ yên bình, không mộng mị.
Công việc sau đó ở studio được tiến hành một cách có trật tự. Chỉ trong vòng vài ngày, kế toán đã đưa ra báo cáo, studio còn nợ tổng cộng 820.000 tệ.
Trần Kiêu có vẻ không vội, cô để mọi người tiếp tục chuẩn bị cho bộ sưu tập mùa thu.
Tiểu Nguyên vô cùng tò mò, Trần Kiêu lấy tiền ở đâu ra để dàn xếp khủng hoảng, vì vậy đã hỏi thẳng Trần Kiêu.
Trần Kiêu chỉ nhấp một ngụm nước, chậm rãi đậy nắp chai, bình tĩnh đáp: “Không phải chị còn một căn hộ sao?”
“Chị định bán căn hộ ở Hoa Uyển à?” Tiểu Nguyên trợn mắt kinh ngạc, đi mấy bước đến gần Trần Kiêu: “Chị, đó là tài sản sau ly hôn của chị.”
Trần Kiêu thản nhiên cười: “Cho nên chị mới không luyến tiếc gì nơi đó.”
Căn hộ này là bất động sản đầu tiên được Trần Kiêu và Phó Thừa Vũ mua tại Lăng Thành. Tổng cộng chi phí mua là 2,3 triệu đồng, trang trí hơn 400.000 đồng.
Hai năm qua Lăng Thành phát triển rất nhanh, giá nhà đất cũng tăng vọt, Trần Kiêu đã hỏi công ty môi giới, căn hộ này có thể rao bán với giá 3,2 triệu tệ.
Dư dả để giải quyết cơn khủng hoảng của studio.
Khi studio mới thành lập năm ngoái, Trần Kiêu đã có ý tưởng này rồi, chỉ là lúc đó cô quá bận nên gác lại kế hoạch, bây giờ cuối cùng đã có thể đưa ra quyết định, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lồ ng ngực cũng rơi xuống.
Mọi ký ức liên quan đến Phó Thừa Vũ rồi sẽ được quét sạch.
Tiểu Nguyên vẫn muốn thuyết phục Trần Kiêu một chút, nhưng sau khi nghe Trần Kiêu nói, cô bé hiểu ra và cảm thấy đây là quyết định đúng đắn.
Tiểu Nguyên gật đầu: “Sau này ra mắt bộ sưu tập mùa thu, doanh thu ổn định rồi, chị có thể mua một căn hộ khác.”
Trần Kiều mỉm cười gật đầu. Đó cũng là dự định mà cô ấp ủ.
Studio đang bận rộn với bộ sưu tập tiếp theo, các luật sư cũng đã thu thập đầy đủ chuỗi bằng chứng về bản thiết kế của Hoang Dã, chuẩn bị khởi kiện công ty kia.
Không ngờ, trước ngày 25, studio của blogger Hứa bất ngờ đăng bài trên tài khoản weibo chính thức tố Kiêu Dương đạo thiết kế, đưa ra bằng chứng studio được niêm yết sớm hơn Kiêu Dương.
Nhưng rõ ràng là nó không gây ra bất kỳ cảm giác nào trong lòng người tiêu dùng. Chỉ là Kiêu Dương nhận thêm một ít hàng trả lại, hầu hết nhóm khách hàng mục tiêu chỉ quan tâm đ ến chi phí, đạo thiết kế hay không đối với họ cũng không quan trọng.
Nhưng trong giới thiết kế thời trang, sự việc này gây ra một làn sóng phẫn nộ. Ăn cắp thiết kế dường như là giới hạn cuối cùng của đạo đức làm nghề.
Vào ngày thông báo được gửi đi, rất nhiều bạn bè đã hỏi thăm Trần Kiêu chuyện gì đã xảy ra.
Trần Kiêu chỉ trả lời có mấy chữ:cô đã khởi kiện và đang chờ tòa án thụ lý hồ sơ xét xử.
Bình tĩnh và kiên quyết.
Cô muốn Phó Thừa Vũ thấy rằng cô không còn là người vợ khoan dung với anh ta nữa. Cô bây giờ đã trở thành một doanh nhân tàn nhẫn.
/53
|