Khuôn mặt đáng yêu của nó tỏ vẻ tức giận,không vừa lòng.Gia Phong lén nhìn nó,bất giác cười rồi lắc đầu lòng thầm nghĩ"Cô ấy vã như vậy,thật trẻ con".Không phải Gia Phong muốn cho Thanh Lam đi cùng xe mà d cô mới về nước không quen đường nên Gia Phong mới giúp đỡ thôi.
Suốt hai tiếng đi xe mà nó và hắn cũng không nói với nhau câu nào.Nói đúng hơn là không tiện để nói bởi vì có người thứ ba ở đây mà.Nó có bao điều muốn nói với chàng trai ngồi trên nha,nó muốn cuời vui vẻ muốn trêu chọc hắn.
Hắn cũng không thích sự im lặng muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại rồi lại thôi.Cuối cùnng cũng đến nơi,khuôn mặt ai cũng mệt mỏi.Vừa đến nơi thì nh hai với nhỏ Trâm đã chạy lại chỗ đó,tươi cười hỏi:
- Sao rôi.Mày đi cùng với Gia Phong có vui không?hai người nối lại tình xưa chưa?
- Tôi phải xử tội hai người mới được.Hừ cái cô Thanh lam đó cũng ở trên xe,chúng tôi chẳng nói được câu gì cả.
- HẢ???Thanh Lam cũng đi sao?Sorry mày nhá.
Anh hai của nó không nói gì chỉ xoa đầu nó.Thực ra anh muốn nó với Gia Phong quay lại bên nhau,anh nhiều lần thấy em gái mình khóc cũng xót thương muốn đến nói mọi chuyện 5 năm trước cho hắn nghe.Nhưng cứ mỗi lần như vậy thì nó lại khóc lóc xin anh giữ bí mật.Nhìn nó ở ngoài mạnh mẽ ít khi khóc nhưng anh biết em gái mình rõ nhất.Ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng thì đang đau rất nhiều.Đôi khi anh tự hỏi mình đực hạnh phúc như vậy có thật công bằng với em gái.
- anh hai đừng xoa đầu em nữa mà.Tiếng nói của nó kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình
- Nhóc.ĐI thôi
Nó không hề biết rằng đằng sau có một người đang nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương.
Ban tổ chức phân chia nhóm.Nó với nhỏ Trâm và anh hai nó một đội.Còn Gia Phong thì với thanh Lam và cô nhân viên thư kí.theo như luật chơi thì mỗi đội phải leo núi tìm ra hai sợi dây chuyền tình nhân mà tổ chức đã chôn.Nó thấy rất thu vị với trò chơi này,tìm báu vật là sở thích của nó.
Thời gian bắt đầu nó vừa leo vừa nhìn sang bên cạnh.Nó nhìn hắn đang leo rất nhanh,trước đây nó cũng không biết hắn rất giỏi leo trèo vậy nha.Nó mệt nhưng chỉ cần nhìn hắn nó đã thấy vui rồi.Thật hoàn hảo nếu hắn và Thanh Lam không cùng một dội,nn thở dài.
hình như hắn cảm thấy có người nhìn mình nên cũng quay đầu sang.Lúc này bốn mắt chạm nhau nó không khỏi ngượng ngùng,vội quay đi.hắn nhìn nó vậy cũng chẳng biểu cảm gì tiếp tục leo núi.
Sau gian na cuối cùng nó cũng leo tới đỉnh và giườ công việc là phải đi tìm sợi dây chuyền.Nó vừa lên cũng là lúc đội của hắn đến nơi.Nó nhìn hắn lau mồ hôi cho Thanh Lam,nó không khỏi ghen tị.Nó cũng mệt mà,nó cũng chảy mồ hôi mà sao hắn không tới quan tâm nó?Nó không còn quan trọng nữa sao?Nó cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nó cố làm như mình không thấy gì quay mặt bỏ đi.Nó khóc,nó buồn nhiều lắm.Hắn nhìn thấy nó như vậy không khỏi lo lắng.tuy hắn vẫn còn hận nó chuyện ngày trước nhưng giờ thì dường như nỗi hận đó đã tan biến đi khong ít.Hăn sm ôm nó vào lòng như trước đây.
- Gia Phong em có chuyện muốn nói với anh.thanh Lam đứng ben cạnh nắm lấy tay hắn nói
- Được.Hắn nhẹ nhàng đáp nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô gái vừa đi
Thanh Lam kéo tay hắn,khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng đỏ lạ thường.Thanh Lam nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói
- Em yêu anh.Cho em cơ hội,em sẽ ở bên anh,hằng ngày chăm sóc anh.
- Thanh Lam anh....
hắn ngập ngừng không biết tả lời ra sao bởi hắn cũng lo cho Thanh lam.Hắnợ nếu hắn từ chối thì cô sẽ đau lòng.Hăn skhng muốn tổn thương Thanh lam nhưng hắn biết cũng không nên cho cô cơ hội.Như vậy cả hahi đề đau khổ thôi
Nhưng hăn sn có sự ngập ngừng của hắn như nhát dao đâm vào trái tim của nó.Nó không còn hi vọng gì nữa.Tình cảm của nó giờ chỉ là đơn phương.Nó yêu hắn sâu đậm.Nó hăn sc ghét bỏ nó nhưng nó luôn tin nếu hắn chưa yêu ai thì nó còn cơ hội.Nhưng hiện tại hắn...Nó muốn chạy đến ôm chặt hắn không cho hắn ra khỏi vòng tay của nó.
tất cả là do nó ngu dốt.tất cả k lỗi của nó.Nếu nó không bỏ đi nếu nó không nói lời tuyệt tình như vậy thì có lẽ giờ hắn và nó có thể hạnh phúc rồi.Nó không cam tâm đâu.
Nó mệt mỏi rồi,nó ngã xuống ngất lịm cơn đau đầu lại tái phát
Suốt hai tiếng đi xe mà nó và hắn cũng không nói với nhau câu nào.Nói đúng hơn là không tiện để nói bởi vì có người thứ ba ở đây mà.Nó có bao điều muốn nói với chàng trai ngồi trên nha,nó muốn cuời vui vẻ muốn trêu chọc hắn.
Hắn cũng không thích sự im lặng muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại rồi lại thôi.Cuối cùnng cũng đến nơi,khuôn mặt ai cũng mệt mỏi.Vừa đến nơi thì nh hai với nhỏ Trâm đã chạy lại chỗ đó,tươi cười hỏi:
- Sao rôi.Mày đi cùng với Gia Phong có vui không?hai người nối lại tình xưa chưa?
- Tôi phải xử tội hai người mới được.Hừ cái cô Thanh lam đó cũng ở trên xe,chúng tôi chẳng nói được câu gì cả.
- HẢ???Thanh Lam cũng đi sao?Sorry mày nhá.
Anh hai của nó không nói gì chỉ xoa đầu nó.Thực ra anh muốn nó với Gia Phong quay lại bên nhau,anh nhiều lần thấy em gái mình khóc cũng xót thương muốn đến nói mọi chuyện 5 năm trước cho hắn nghe.Nhưng cứ mỗi lần như vậy thì nó lại khóc lóc xin anh giữ bí mật.Nhìn nó ở ngoài mạnh mẽ ít khi khóc nhưng anh biết em gái mình rõ nhất.Ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng thì đang đau rất nhiều.Đôi khi anh tự hỏi mình đực hạnh phúc như vậy có thật công bằng với em gái.
- anh hai đừng xoa đầu em nữa mà.Tiếng nói của nó kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình
- Nhóc.ĐI thôi
Nó không hề biết rằng đằng sau có một người đang nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương.
Ban tổ chức phân chia nhóm.Nó với nhỏ Trâm và anh hai nó một đội.Còn Gia Phong thì với thanh Lam và cô nhân viên thư kí.theo như luật chơi thì mỗi đội phải leo núi tìm ra hai sợi dây chuyền tình nhân mà tổ chức đã chôn.Nó thấy rất thu vị với trò chơi này,tìm báu vật là sở thích của nó.
Thời gian bắt đầu nó vừa leo vừa nhìn sang bên cạnh.Nó nhìn hắn đang leo rất nhanh,trước đây nó cũng không biết hắn rất giỏi leo trèo vậy nha.Nó mệt nhưng chỉ cần nhìn hắn nó đã thấy vui rồi.Thật hoàn hảo nếu hắn và Thanh Lam không cùng một dội,nn thở dài.
hình như hắn cảm thấy có người nhìn mình nên cũng quay đầu sang.Lúc này bốn mắt chạm nhau nó không khỏi ngượng ngùng,vội quay đi.hắn nhìn nó vậy cũng chẳng biểu cảm gì tiếp tục leo núi.
Sau gian na cuối cùng nó cũng leo tới đỉnh và giườ công việc là phải đi tìm sợi dây chuyền.Nó vừa lên cũng là lúc đội của hắn đến nơi.Nó nhìn hắn lau mồ hôi cho Thanh Lam,nó không khỏi ghen tị.Nó cũng mệt mà,nó cũng chảy mồ hôi mà sao hắn không tới quan tâm nó?Nó không còn quan trọng nữa sao?Nó cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nó cố làm như mình không thấy gì quay mặt bỏ đi.Nó khóc,nó buồn nhiều lắm.Hắn nhìn thấy nó như vậy không khỏi lo lắng.tuy hắn vẫn còn hận nó chuyện ngày trước nhưng giờ thì dường như nỗi hận đó đã tan biến đi khong ít.Hăn sm ôm nó vào lòng như trước đây.
- Gia Phong em có chuyện muốn nói với anh.thanh Lam đứng ben cạnh nắm lấy tay hắn nói
- Được.Hắn nhẹ nhàng đáp nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô gái vừa đi
Thanh Lam kéo tay hắn,khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng đỏ lạ thường.Thanh Lam nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói
- Em yêu anh.Cho em cơ hội,em sẽ ở bên anh,hằng ngày chăm sóc anh.
- Thanh Lam anh....
hắn ngập ngừng không biết tả lời ra sao bởi hắn cũng lo cho Thanh lam.Hắnợ nếu hắn từ chối thì cô sẽ đau lòng.Hăn skhng muốn tổn thương Thanh lam nhưng hắn biết cũng không nên cho cô cơ hội.Như vậy cả hahi đề đau khổ thôi
Nhưng hăn sn có sự ngập ngừng của hắn như nhát dao đâm vào trái tim của nó.Nó không còn hi vọng gì nữa.Tình cảm của nó giờ chỉ là đơn phương.Nó yêu hắn sâu đậm.Nó hăn sc ghét bỏ nó nhưng nó luôn tin nếu hắn chưa yêu ai thì nó còn cơ hội.Nhưng hiện tại hắn...Nó muốn chạy đến ôm chặt hắn không cho hắn ra khỏi vòng tay của nó.
tất cả là do nó ngu dốt.tất cả k lỗi của nó.Nếu nó không bỏ đi nếu nó không nói lời tuyệt tình như vậy thì có lẽ giờ hắn và nó có thể hạnh phúc rồi.Nó không cam tâm đâu.
Nó mệt mỏi rồi,nó ngã xuống ngất lịm cơn đau đầu lại tái phát
/31
|