- A, đúng vậy đúng vậy, vả lại ta hiện tại cũng không có chứng cứ gì, ngươi muốn đổ tội cho ta thế nào chả được.
Minh Diệu thản nhiên đáp.
- Như vậy xin hỏi Trần bộ trưởng, hiện tại ta đang ngồi ở đây. Ngươi muốn thế nào?
- Đem ngươi bắt trở lại chậm rãi điều tra.
Khóe miệng Trần Lam lộ ra một tia tiếu ý âm lãnh.
- Bất quá xét thấy lúc trước ngươi đã dùng phương pháp không rõ thoát khỏi phòng quan sát. Do đó ta thấy ngươi rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn là làm cho ngươi mất đi năng lực phản kháng.
- Đem ta đánh trọng thương, sau đó bắt trở lại, đúng không?
Trong giọng nói của Minh Diệu không nghe ra được bất cứ một tia tâm tình ba động gì, tựa hồ đối với Trần Lam uy hiếp cũng không thèm để ý.
- Chỉ bằng chút người đó của ngươi sao?
- Chút người đó của ta?
Trần Lam hừ lạnh một tiếng. Vì vây bắt Minh Diệu, hắn mang đến toàn bộ nhân thủ, lại còn bày thiên la địa võng, hắn không tiếp thu Minh Diệu có thể từ nơi này trốn được ra ngoài.
- Ngươi có thể phản kháng thử xem, bất quá ta nói trước, nếu như ngươi phản kháng, thủ hạ của ta khi hạ thủ có thể sẽ nặng hơn một ít.
- A, như vậy ta ngược lại có chút mong chờ đó...
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Minh Diệu lại đột nhiên biến mất trước mặt Trần Lam. Cùng lúc đó, hai nhân viên gần Minh Diệu nhất thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống, mất đi tri giác.
- Đến đây đi, để ta hoạt động một chút.
Minh Diệu đứng tại chỗ, vặn vẹo các đốt ngón tay, thản nhiên nói.
- Ta cũng rất muốn biết, hiện tại ta đến tột cùng có thể làm được trình độ nào?
Trong lòng Trần Lam cả kinh. Hắn vừa rồi thậm chí cũng không có thấy Minh Diệu xuất thủ ra sao. Hai gã thủ hạ đã ngất đi. Mặt Trần Lam băng lãnh làm một thủ thế, hơn mười gã nhân viên mặc âu phục màu đến kia liền cùng nhau xông về phía Minh Diệu, còn chính hắn thì lui về phía sau hai bước.
Cúi người tránh thoát linh khí bắn đến, Minh Diệu bước về phía trước một bước, một quyền nện lên cằm một gã nhân viên. Quyền đầu bao bọc Kim Quyết tựa như một thanh đại chùy trực tiếp đem tên nhân viên kia đánh bay ra ngoài. Thân thể bay giữa không trung còn va vào mấy gã đồng bạn phía sau. Bởi những người này đều là thành viên hiệp hội, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Trần Lam mà thôi, do đó Minh Diệu cũng không muốn hạ thủ quá nặng, nhân viên kia giãy dụa trên mặt đất vài cái, lại đứng lên.
Mấy đạo linh khí màu sắc khác nhau nhân cơ hội đánh lên lưng Minh Diệu, nổ ra một mảnh hỏa doa đủ mọi màu sắc, dẫn cháy áo của hắn. Bạo tạc tuy rằng nhìn qua uy lực mạnh, nhưng cũng không có tạo thành thương tổn cường đại đối với Minh Diệu. Chỉ là để thân thể hắn hơi chút mất đi cân bằng. Mà hỏa diễm trên áo cũng không có tiếp tục thiêu đốt, mà chỉ trong nháy mắt liền tắt đi.
- Ta tựa hồ minh bạch, đây là bản chất sao?
Minh Diệu giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Vừa rồi hắn cũng không có cố ý muốn dập tắt hỏa diễm trên người. Mà chỉ đơn thuần phản ứng theo bản năng muốn dùng linh lực áp chế hỏa diễm thiêu đốt một chút mà thôi. Thế nhưng không ngờ chỉ là tâm niệm khẽ động, hỏa diễm kia liền trong nháy mắt dập tắt, linh lực của hắn thậm chí còn chưa kịp phát huy tác dụng.
Phải biết rằng đây không phải hỏa diễm bình thường, mà lợi dụng linh lực kịch liệt ma sát sản sinh, nếu như không có linh lực áp chế, cho dù dùng nước đổ lên cũng sẽ không tắt.
- Xem ra ta hẳn là thử lại, xem có tác dụng đồng dạng hay không?
Minh Diệu quay đầu, nhìn lục sắc nhuyễn tiên trong tay tên nhân viên đang tiến về phía hắn.
Nhìn Minh Diệu đánh về phía mình, tên nhân viên kia có chút kinh hãi. Lục sắc nhuyễn tiên trên tay hắn đầy gai sắc bén, tựa như gai hoa hồng. Bị cây nhuyễn tiên này quất lên người, kết cục duy nhất đó là da tróc thịt bong. Cây nhuyễn tiên này là do một loại linh thảo đặc thù chế thành, cứng cỏi lại không mất đi sự mềm mãi, hơn nữa bị gai trên nhuyễn tiên đâm trúng. Người bị đâm trúng còn có thể bị những gai nhọn đó hút đi đại lượng linh lực, là một trong vật phẩm trang bị cao cấp của hiệp hội. Vốn theo lý mà nói, vật phẩm sa hoa này nhân viên căn bản không có tư cách sử dụng, thế nhưng vì muốn bắt Minh Diệu, Trần Lam dốc hết vốn, mỗi một thành viên hiệp hội đến đây chấp hành nhiệm vụ vây bắt đều được trang bị đến tận răng. Trong tay nắm đồ tốt bình thường căn bản ngay cả nhìn cũng không có tư cách này, nhân viên kia trong lòng không khỏi có thêm vài phần tự tin. Hắn bản năng phất nhuyễn tiên trong tay, lao đầu về phía Minh Diệu.
Đối với cây roi bay đến, Minh Diệu không tránh không né, mà dừng lại. Bời vì cây roi kia uy lực cường đại, cho nên lúc dùng roi chính là lúc nhân viên ngoại cần ra tay, những nhân viên ngoại cần khác đều rất ăn ý lui về sau một bước.
Vũ khí uy lực cường đại, nhưng sử dụng có thỏa đáng không phải xem người sử dụng. Nếu như đưa một khẩu súng ngắn nòng lớn cho một hài tử không đến năm tuổi..., như vậy kết cục chính là nó chẳng những không giết chết được đối thủ, mà còn bị sức giật làm nát cả cánh tay. Tuy rằng Trần Lam phòng ngừa vạn nhất nên đã phân phát tất cả trang bị cao cấp của hiệp hội chế tác cho thủ hạ của mình. Nhưng những người này chỉ là nhân viên ngoại cần tầng chót nhất thôi, chưa nói đến thành thạo, mà ngay cả có thể sử dụng cũng tương đối miễn cưỡng, hơn nữa nắm trong tay loại vũ khí có tính sát thương cao này, rất dễ xảy ra chuyện ngộ thương đồng đội trong hỗn chiến. Cho nên đối với Minh Diệu mà nói đây cũng là một chỗ tốt, tối thiểu là khi hắn một người ở trong địch nhân, địch nhân khác vì không bị đồng bạn mình ngộ thương nên đều thối lui ra khỏi vòng chiến, tránh khỏi tình trạng quẫn bách khí bị vây công.
Thấy Minh Diệu vậy mà không hề phòng bị với cây roi trên tay mình, nhân viên ngoại cần kia không khỏi vui vẻ. Chỉ cần bị cây roi này cuốn vào trong, chẳng những sẽ bị gai ngược đâm vào khiến thương tích đầy mình, mà linh lực còn bị hút khô toàn bộ, tại trong thời gian ngắn biến thành trạng thái suy yếu. Hiện giờ trong đầu nhân viên ngoại cần này đã tưởng tượng đến tràng cảnh mình thành công thăng chức rồi.
Minh Diệu vươn tay đến cây roi đang bay đến trước mặt, Kim Quyết bao phủ bên ngoài, Minh Diệu dùng tay không trực tiếp nắm lấy cây roi kia. Nguyên bản tràng cảnh tay hắn huyết nhục mơ hồ cũng không xuất hiện, cây roi vốn thế đại lực trầm xen lẫn tiếng xé gió bị Minh Diệu cầm chặt, nhẹ nhõm như dùng tay phải nắm lấy tay trái vậy, bàn tay yếu ớt tiếp xúc vào mấy cây gai nhọn hoắt kia, nhưng ngay cả da cũng không chút bị thương.
- Quả là thế.
Minh Diệu nở nụ cười. Tâm niệm vừa động, tay cầm cây roi bỗng động, một màn Minh Diệu tay không bắt lấy khiến kim bí quyền kinh ngạc đến ngây người đột nhiên cảm thấy cây roi trong tay có chút không nghe lời... chuôi roi nắm trong tay lay động kịch liệt, tựa hồ như bỗng nhiên có tánh mạng muốn tránh thoát khỏi bàn tay của hắn vậy. Hắn còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì cây roi vốn nằm trong tay liền thoát khỏi sự khống chế của hắn, giống như một độc xà linh xảo vậy, quấn từng vòng trên vòng eo hắn.
- Đây rốt cuộc...
Gai nhọn sắc bén đâm rách áo ngoài của hắn, trực tiếp đâm vào trong thân thể. Linh lực không ngừng bị hút đi, không đến vài giây, nhân viên ngoại cần kia liền vô lực ngã xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
- Thì ra là thế, đây mới là phương pháp sử dụng chính thức của Ngũ Hành thuật.
Minh Diệu nhìn bàn tay không chút tổn hao, thì thào lẩm bẩm.
- Đây mới là chỗ khác biệt của bản Ngũ Hành thuật này.
Hơn mười người vây Minh Diệu vào trong, tuy nhiên cũng rất ăn ý giữ vững một khoảng cách với hắn. Minh Diệu một người đứng giữa thì thào tự nói với tay mình, nhưng không ai quấy rầy hắn cả. Ở chung quanh hắn tạo thành một khu vòng tròn giảm xóc tương đối trống trải. Cái này cũng không trách được những nhân viên ngoại cần kia, thật sự là do xảy ra chuyện quá mức không tưởng tượng nổi. Một màn dùng tay không cướp đi vũ khí của đối phương sau đó vũ khí quay lại công kích chủ nhân, một màn này khiến những nhân viên ngoại cần kia không khỏi lạnh buốt trong lòng
- Ân? Các ngươi đang làm gì thế?
Minh Diệu ngẩng đầu lên, lại phát hiện không ai đến công kích mình, lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh, hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng ố vàng do đã vài ngày không đánh, vẫy vẫy tay với những nhân viên ngoại cần kia
- Xin nhớ khi công tác nên chăm chỉ một chút, cho thêm chút sức ah.
- Các ngươi đang làm gì thế, còn không mau tiến lên.
Trần Lam nấp sau đám người lớn tiếng hô
- Bắt lấy hắn, hắn chỉ có một mình thôi.
Nghe thấy cấp trên mình thúc dục sau lưng, tuy rằng trong nội tâm còn còn chút nghi hoặc và sợ hãi với nam nhân này, nhưng những nhân viên ngoại cần kia vẫn biểu hiện tương đối tốt, lần nữa xông về phía Minh Diệu.
- Cái này là được rồi.
Minh Diệu dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, lộ ra một nụ cười hài lòng
- Để cho ta lại tận lực lĩnh ngộ một ít a.
Mặc dù mình vừa mới thúc dục những nhân viên ngoại cần kia, nhưng bản thân Trần Lam cũng đang từ từ đẩy cửa quán bar ra. Vốn là tự tin tràn ngập dần dần lại trở nên lạnh, hắn bắt đầu có chút luống cuống. Minh Diệu không biết lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy, hắn có chút nghĩ mãi không thông. Nhớ rõ lần trước vừa gặp mặt, Minh Diệu vẫn chỉ vừa mới khôi phục năng lực sử dụng linh lực không lâu, chỉ là một kẻ yếu sử dụng Ngũ Hành tiểu pháp thuật đơn giản thôi. Nhưng chỉ nửa năm ngắn ngủi lại biến thành mạnh mẽ hung hãn như thế. Phải biết rằng vây công Minh Diệu không phải là lưu manh bình thường, mà là nhân việc ngoại cần hiệp hội đã chọn lựa cẩn thận, mỗi người đều có được linh lực cường đại, hơn nữa trong tay còn cầm cao cấp Linh khí do hiệp hội tỉ mỉ chế tác. Vậy mà ba mươi mấy người người rõ ràng không làm rách được cả da Minh Diệu, việc này khiến Trần Lam tương đối khó hiểu. Hắn rất muốn biết, trong nửa năm này trên người Minh Diệu đã xảy ra chuyện gì.
Dưới công kích của ba mươi mấy nhân viên ngoại cần vẫn có thể tiến thối tự nhiên, Trần Lam tự hỏi nếu đổi thành mình, có thể chống chọi được mười mấy giây đồng hồ đã là kỳ tích rồi. Có thể làm được như vậy, thực lực của Minh Diệu ít nhất cũng đã đạt đến trình độ của Tần Khai. Chỉ bằng mười mấy nhân viên ngoại cần kia thì không thể làm gì được Minh Diệu cả, Trần Lam quyết định để thành viên của tổ hành động đặc biệt đến.
Vì bắt Minh Diệu, Trần Lam lần này đã mang đến sáu thành viên của tổ hành động đặc biệt. Vốn là Trần Lam cho rằng chỉ cần dựa vào mười mấy nhân viên ngoại cần dưới tay mình là hoàn toàn có thể dễ dàng bắt được Minh Diệu mang về, cho nên để sáu thành viên của tổ hành động đặc biệt kia lưu lại bên ngoài, bảo bọn họ bày ra một cái kết giới cự đại phòng ngừa Minh Diệu đào tẩu. Nhưng sự thật lại chứng minh, suy đoán của hắn chênh lệch quá nhiều so với thực tế, Minh Diệu không chỉ không đào tẩu, ngược lại còn đối kháng chính diện với người mà mình mang đến..., hơn nữa chiếu theo tình huống này thì Minh Diệu hạ gục tất cả sau đó lại quay lại đối phó mình cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nếu Minh Diệu đã không trốn đi, Trần Lam liền quyết định điều ra bốn thành viên của tổ hành động đặc biết, chỉ để lại hai người tiếp tục duy trì kết giới thôi.
Những người này, không người nào không phải là tinh binh cường tướng. Khác với những nhân viên ngoại cần kia, có thể làm thành viên của tổ hành động đặc biết, không chỉ cần phải có thực lực cường đại, hơn nữa bọn hắn phần lớn đều là thành viên của gia tộc Linh Năng Lực Giả nổi danh trong nước cả. Phải biết rằng thứ như gia tộc truyền thừa đối với Linh Năng Lực Giả mà nói cũng tương đối quan trọng. Cái gọi là tự học thành tài cơ hồ không thể nào được, muốn trở thành người nổi bật chính thức, ngươi cần phải có một người từng trãi hướng dẫn cho mình. Đối với bí quyết sử dụng linh lực, các loại pháp thuật bất đồng, phương thức vận hành đặc thù, những thứ này cũng không phải chỉ dựa vào bí tịch các loại là có thể luyện thành. Mỗi gia mỗi phái đều có phương pháp sử dụng linh lực của mình, công pháp dáng vẻ khác nhau, những điều này đều là dựa vào kinh nghiệm và nghiên cứu của các thế hệ, tinh hoa được kế thừa hoàn thiện, là hậu bối của một đại gia tộc, vậy cho nên từng thành viên của tổ hành động đặc biệt đều là tinh anh cả.
Đương nhiên, Trần Lam làm ra quyết định này, còn có một ý định khác nữa. Nếu quả thật đánh nhau thì quyền cước không có mắt, muốn hạ thủ lưu tình, vậy thì ngươi ít nhất phải cao hơn đối thủ của mình nhiều cấp bậc mới được. Nếu như Minh Diệu và người của tổ hành động đặc biệt thực sự đánh nhau, Minh Diệu cho dù bị đánh chết, bị đánh thành trọng thương, Trần Lam cũng không sao cả, bởi vì đây chính là mục đích của hắn. Nhưng nếu như Minh Diệu chết hoặc làm bị thương nặng bất kỳ một thành viên nào của tổ hành động đặc biệt... vậy thì chẳng khác nào đã kết xuống tử thù với các gia tộc nổi danh trong nước cả, cho dù trường phong ba này qua đi, sau này Minh Diệu cũng đừng mong sống trong yên lặng nữa, hắn phải đối mặt với trả thù vĩnh viễn của đối phương.
Trần Lam gõ kết giới, ý bảo để mấy thành viên của tổ hành động đặc biệt triệt tiêu kết giới.
- Sao, đã bắt được hả?
Sau khi bài trừ kết giới, một thành viên của tổ hành động đặc biệt nói:
- Chỉ vì bắt một người thôi, không cần phải huy động nhân lực như vậy chứ?
- Không, mục tiêu rất khó giải quyết.
Trần Lam lắc đầu nói:
- Chỉ dựa vào nhân viên ngoại cần thì căn bản không phải là đối thủ của hắn, ta cần các ngươi cũng ra tay.
- Cái gì? Ba mươi mấy người cũng không bắt được hắn, hắn là cái gì? Siêu nhân sao?
Thành viên của tổ hành động đặc biệt kinh ngạc nói:
- Lúc trước không phải ngươi nói hắn chỉ là một tiểu nhân vật vừa khôi phục linh lực không lâu sao?
- Không nên hỏi nhiều như vậy, những nhân viên ngoại cần kia đã sắp chịu không nổi rồi.
Trần Lam không kiên nhẫn nói
- Lưu lại hai người tiếp tục duy trì kết giới, các ngươi bốn người cùng đi. Nhớ kỹ, có thể tùy ý ra tay, nếu như hắn phản kháng thì..., sinh tử chớ luận.
- Đã rõ.
Người kia gật đầu. Hắn để lại hai tổ viên lực chiến đấu tương đối yếu một chút tiếp tục dùng kết giới phong tỏa con đường, còn mình mang theo những người khác vội chạy vào quán bar.
Nhìn bốn thành viên của tổ hành động đặc biệt chạy về phía Minh Diệu, tim Trần Lam vẫn chưa an định lại. Bởi vì lúc trước phỏng đoán sai Minh Diệu đã đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tin của hắn. Tuy rằng trong lòng tương đối rõ ràng lực lượng của bốn người này ra sao, nhưng hắn vẫn không chắc mười phần có thể lưu Minh Diệu lại được hay không.
Một cái, nghiêng người tránh thoát khỏi một quả linh khí đạn bay đến trước mặt, Minh Diệu đánh một chưởng lên mặt nhân viên ngoại cần. Thậm chí cũng không cần sử dụng lực lượng của Kim Quyết, chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp do linh lực tăng cường, Minh Diệu đã đẩy bay cả người nhân viên kia ra sau, sau đó nặng nề té trên mặt đất. Sàn nhà bằng gỗ của quán bar vỡ vụn, tạo thành một cái lỗ tròn, lộ ra xi măng vốn bị sàn gỗ che khuất. Minh Diệu chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã ném ngược nhân viên kia ra ngoài, đại não đã bị trùng kích mãnh liệt lập tức mất đi năng lực phản ứng, người kia liền trực tiếp hôn mê.
Cùng lúc đó, ba căn băng trụ vừa thô vừa to trống rỗng xuất hiện, từ không trung đấm về phía Minh Diệu. Đầu băng trụ kia phản xạ ra hào quang năm màu, trông rất đẹp mắt. Nhưng loại xinh đẹp này lại tương đối nguy hiểm, băng trụ do linh lực chế tạo ra, dựa vào sức nặng cực lớn của bản thân và tác dụng của lực hút trái đất, thế đại lực trầm giáng xuống từ trên trời.
Minh Diệu thậm chí không ngẩng đầu, hắn chỉ như vô lực giơ tay phải lên. Lòng bàn tay như nắm lại một cái, lỗ đen vô hình, băng trụ cực lớn kia ngay sau khi tiếp xúc với lòng bàn tay của Minh Diệu liền hóa thành một đoàn quang điểm óng ánh, tiêu tán trong không khí.
Hô
Chùy đầu đinh cực lớn mang theo tiếng nó nện vào hậu tâm Minh Diệu.
Chỗ cái đầu đỉnh tản ra một đoàn quang mang màu vàng, nếu bị cái đầu đinh này nện vào thì... cho dù không chết cũng không sống khá giả.
Minh Diệu rất không có có hình tượng lăn một vòng về phía trước, thuận thế tránh qua, tránh né công kích của chùy đầu đinh. Ngay lập tức khi đứng dậy, song chưởng của hắn giơ lên, lợi dụng thế đứng lên đánh hai cái vào cằm hai nhân viên ngoại cần đang muốn xông tới, hai người kia hét lên rồi ngã gục, thống khổ nằm rạp trên mặt đất rên rỉ không thôi.
Mà cây chùy đầu đinh lúc trước công kích Minh Diệu tựa hồ còn tương đối quyến luyến hắn, tiếp tục đánh về phía Minh Diệu. Minh Diệu xoay người nhảy lên không trung nghiêng một góc mười độ, bàn tay trái vừa vặn đặt lên trên chùy đầu đinh.
- Hắc, không nên gấp gáp như vậy, kỳ thật ta cũng không có thời gian.
Ngay khi nhân viên ngoại cần sử dụng chùy đầu đinh đang nghi hoặc vì sao không thấy đối thủ của mình đâu nữa thì thanh âm của Minh Diệu truyền tới. Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Diệu đang chạy đến, mang theo gương mặt mỉm cười hòa ái. Nhân viên ngoại cần kia cả kinh, vừa định vứt Minh Diệu đang đứng trên chùy đầu đinh xuống để tiếp tục công kích, Minh Diệu lại trực tiếp xoay người nhảu xuông, dùng tay đặt nhẹ lên chùy đầu đinh. Chuôi chùy vốn dùng kim loại đặc thù chế tạo thành, nhưng bây giờ lại mềm nhũn cong lại như sợi mỳ. Theo sự thôi động của Minh Diệu, chuôi chùy kim loại vốn thẳng tắp kia lại biến thành một vòng tròn kỳ quái, mà ở trung tâm vòng tròn, đúng là cánh tay của nhân viên ngoại cần kia. nhân viên ngoại cần kia trơ mắt ếch ra nhìn chuôi chùy kim loại vốn thẳng tắp cứng rắn bị Minh Diệu nhẹ nhõm ngoặt vài vòng đã khóa tay mình vào bên trong. Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Diệu, hắn quả thực không cách nào tin được vào mắt mình.
- Hắc hắc, bye bye
Minh Diệu mỉm cười với nhân viên ngoại cần kia, sau đó buông tay đang cầm trên thân chùy kia. Chùy đầu đỉnh nhẹ như không trong tay Minh Diệu tựa hồ đột nhiên lấy lại sức nặng vốn có của mình, dưới sự ảnh hưởng của trọng lực, sức nặng cực lớn kéo tên nhân viên ngoại cần kia xuống đất, bụm lấy cánh tay của mình không nhịn được rên rỉ. Xem ra hẳn là đã bị thương đến gân cốt, muốn lại ra tay cũng không còn khả năng nữa.
Mũi chân Minh Diệu điểm một cái lên mặt đất, dừng trên không trung đá bay một ngoại cần đang muốn sử dụng công cụ phi hành nào đó. Mà ngay khi hắn muốn rơi xuống đất thì sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là tiếng cửa quán bar bị người cưỡng ép mở ra. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại, liền cảm giác có một cổ nóng rực mãnh liệt cuốn tới mình.
Như dấn thân vào lồng lửa, cảm giác nóng rực truyền đến từ sau lưng trải rộng toàn thân, khiến Minh Diệu có chút không thoải mái. Bất quá loại cảm giác này cũng chỉ duy trì trong một khoảng thời gian tương đối ngắn thôi, ngay sau một giây, Minh Diệu liền không còn cảm giác gì nữa.
- Trời ạ, sao hắn lại làm được?
Một thành viên tổ hành động đặc biệt xâm nhập vào quán bar kinh hãi, tự nhủ:
- Điều đó không có khả năng
Ngay một sát na khi đẩy cửa quán bar ra, hắn liền thấy được Minh Diệu đang rơi xuống từ không trung. Đây là một cơ hội. Thân thể Minh Diệu ở trên không trung không có chỗ mượn lực, căn bản không cách nào trốn tránh. Hắn quyết định thật nhanh, sử xuất ra thuật pháp gia truyền, lợi dụng linh lực mãnh liệt chế tạo ra tường hỏa diễm vây quanh địch nhân lại, cho dù không cách nào giết chết địch nhân, hỏa diễm cũng sẽ thiêu đốt, tiếp tục mang đến tổn thương và quấy rối địch nhân. Nhưng hỏa diễm nguyên bản phải cháy rất lâu này chỉ tách ra một đóa hoa lửa xinh đẹp sau đó rất nhanh liền dập tắt trong không khí.
- Ân? Người của tổ hành động đặc biệt cũng tới sao?
Minh Diệu né tránh công kích của một ngoại cần, lắc mình một cái nhảy lên quầy bar
- Xem ra thời gian cũng không còn nhiều lắm a.
- Minh Diệu, ngoan ngoãn theo chúng ta đi, có thể bớt chịu đau khổ, bằng không thì...
Một thành viên tổ hành động đặc biệt lớn tiếng nói.
- Chờ một chút.
Minh Diệu duỗi một ngón tay ra ngắt lời hắn.
- Ta không có nhiều thời gian để nghe ngươi nói nhảm
- Ngươi rõ ràng dám nói như vậy với ta.
Người kia cảm thấy mình bị khinh thị, đỏ bừng cả mặt, bắt đầu dùng thuật pháp:
- Ta nhất định phải...
Quả nhiên, thời gian không sai biệt lắm, nếu như quay lại trễ thì sẽ không nổi ăn cơm chiều mất.
Minh Diệu căn bản không để ý đến hắn ta mà chỉ hời hợt nhìn vào đồng hồ trong tay mình một chút
- Như vậy, hôm nay đến đây thôi.
Hắn móc từ trong túi ra ba tấm phù chú màu vàng, xoay người một cái nhảy xuống khỏi quầy bar, đập ba tấm phù chú kia xuống mặt đất
- Địa Căn Châm.
Phù chú bị nện xuống đất đột nhiên phát ra quang mang màu vang chói mắt, trong quán rượu lập tức truyền đến vô số tiếng khóc thét. Vô số gai đất như châm mang xuyên qua sàn nhà bằng gỗ, đâm vào chân tất cả mọi người trừ Minh Diệu. Cùng lúc đó, Minh Diệu lợi dụng cơ hội mọi người đang hỗn loạn, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ, để lại một đám ngươi đang ôm chân rên rỉ.
Đông!
Tiếng vang cực lớn khiến mọi người chú ý, tựa hồ như tiếng vật gì nổ tung vậy. Tuy rằng không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng đám người đã bắt đầu sinh ra bạo động.
Minh Diệu thản nhiên đáp.
- Như vậy xin hỏi Trần bộ trưởng, hiện tại ta đang ngồi ở đây. Ngươi muốn thế nào?
- Đem ngươi bắt trở lại chậm rãi điều tra.
Khóe miệng Trần Lam lộ ra một tia tiếu ý âm lãnh.
- Bất quá xét thấy lúc trước ngươi đã dùng phương pháp không rõ thoát khỏi phòng quan sát. Do đó ta thấy ngươi rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn là làm cho ngươi mất đi năng lực phản kháng.
- Đem ta đánh trọng thương, sau đó bắt trở lại, đúng không?
Trong giọng nói của Minh Diệu không nghe ra được bất cứ một tia tâm tình ba động gì, tựa hồ đối với Trần Lam uy hiếp cũng không thèm để ý.
- Chỉ bằng chút người đó của ngươi sao?
- Chút người đó của ta?
Trần Lam hừ lạnh một tiếng. Vì vây bắt Minh Diệu, hắn mang đến toàn bộ nhân thủ, lại còn bày thiên la địa võng, hắn không tiếp thu Minh Diệu có thể từ nơi này trốn được ra ngoài.
- Ngươi có thể phản kháng thử xem, bất quá ta nói trước, nếu như ngươi phản kháng, thủ hạ của ta khi hạ thủ có thể sẽ nặng hơn một ít.
- A, như vậy ta ngược lại có chút mong chờ đó...
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Minh Diệu lại đột nhiên biến mất trước mặt Trần Lam. Cùng lúc đó, hai nhân viên gần Minh Diệu nhất thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống, mất đi tri giác.
- Đến đây đi, để ta hoạt động một chút.
Minh Diệu đứng tại chỗ, vặn vẹo các đốt ngón tay, thản nhiên nói.
- Ta cũng rất muốn biết, hiện tại ta đến tột cùng có thể làm được trình độ nào?
Trong lòng Trần Lam cả kinh. Hắn vừa rồi thậm chí cũng không có thấy Minh Diệu xuất thủ ra sao. Hai gã thủ hạ đã ngất đi. Mặt Trần Lam băng lãnh làm một thủ thế, hơn mười gã nhân viên mặc âu phục màu đến kia liền cùng nhau xông về phía Minh Diệu, còn chính hắn thì lui về phía sau hai bước.
Cúi người tránh thoát linh khí bắn đến, Minh Diệu bước về phía trước một bước, một quyền nện lên cằm một gã nhân viên. Quyền đầu bao bọc Kim Quyết tựa như một thanh đại chùy trực tiếp đem tên nhân viên kia đánh bay ra ngoài. Thân thể bay giữa không trung còn va vào mấy gã đồng bạn phía sau. Bởi những người này đều là thành viên hiệp hội, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Trần Lam mà thôi, do đó Minh Diệu cũng không muốn hạ thủ quá nặng, nhân viên kia giãy dụa trên mặt đất vài cái, lại đứng lên.
Mấy đạo linh khí màu sắc khác nhau nhân cơ hội đánh lên lưng Minh Diệu, nổ ra một mảnh hỏa doa đủ mọi màu sắc, dẫn cháy áo của hắn. Bạo tạc tuy rằng nhìn qua uy lực mạnh, nhưng cũng không có tạo thành thương tổn cường đại đối với Minh Diệu. Chỉ là để thân thể hắn hơi chút mất đi cân bằng. Mà hỏa diễm trên áo cũng không có tiếp tục thiêu đốt, mà chỉ trong nháy mắt liền tắt đi.
- Ta tựa hồ minh bạch, đây là bản chất sao?
Minh Diệu giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Vừa rồi hắn cũng không có cố ý muốn dập tắt hỏa diễm trên người. Mà chỉ đơn thuần phản ứng theo bản năng muốn dùng linh lực áp chế hỏa diễm thiêu đốt một chút mà thôi. Thế nhưng không ngờ chỉ là tâm niệm khẽ động, hỏa diễm kia liền trong nháy mắt dập tắt, linh lực của hắn thậm chí còn chưa kịp phát huy tác dụng.
Phải biết rằng đây không phải hỏa diễm bình thường, mà lợi dụng linh lực kịch liệt ma sát sản sinh, nếu như không có linh lực áp chế, cho dù dùng nước đổ lên cũng sẽ không tắt.
- Xem ra ta hẳn là thử lại, xem có tác dụng đồng dạng hay không?
Minh Diệu quay đầu, nhìn lục sắc nhuyễn tiên trong tay tên nhân viên đang tiến về phía hắn.
Nhìn Minh Diệu đánh về phía mình, tên nhân viên kia có chút kinh hãi. Lục sắc nhuyễn tiên trên tay hắn đầy gai sắc bén, tựa như gai hoa hồng. Bị cây nhuyễn tiên này quất lên người, kết cục duy nhất đó là da tróc thịt bong. Cây nhuyễn tiên này là do một loại linh thảo đặc thù chế thành, cứng cỏi lại không mất đi sự mềm mãi, hơn nữa bị gai trên nhuyễn tiên đâm trúng. Người bị đâm trúng còn có thể bị những gai nhọn đó hút đi đại lượng linh lực, là một trong vật phẩm trang bị cao cấp của hiệp hội. Vốn theo lý mà nói, vật phẩm sa hoa này nhân viên căn bản không có tư cách sử dụng, thế nhưng vì muốn bắt Minh Diệu, Trần Lam dốc hết vốn, mỗi một thành viên hiệp hội đến đây chấp hành nhiệm vụ vây bắt đều được trang bị đến tận răng. Trong tay nắm đồ tốt bình thường căn bản ngay cả nhìn cũng không có tư cách này, nhân viên kia trong lòng không khỏi có thêm vài phần tự tin. Hắn bản năng phất nhuyễn tiên trong tay, lao đầu về phía Minh Diệu.
Đối với cây roi bay đến, Minh Diệu không tránh không né, mà dừng lại. Bời vì cây roi kia uy lực cường đại, cho nên lúc dùng roi chính là lúc nhân viên ngoại cần ra tay, những nhân viên ngoại cần khác đều rất ăn ý lui về sau một bước.
Vũ khí uy lực cường đại, nhưng sử dụng có thỏa đáng không phải xem người sử dụng. Nếu như đưa một khẩu súng ngắn nòng lớn cho một hài tử không đến năm tuổi..., như vậy kết cục chính là nó chẳng những không giết chết được đối thủ, mà còn bị sức giật làm nát cả cánh tay. Tuy rằng Trần Lam phòng ngừa vạn nhất nên đã phân phát tất cả trang bị cao cấp của hiệp hội chế tác cho thủ hạ của mình. Nhưng những người này chỉ là nhân viên ngoại cần tầng chót nhất thôi, chưa nói đến thành thạo, mà ngay cả có thể sử dụng cũng tương đối miễn cưỡng, hơn nữa nắm trong tay loại vũ khí có tính sát thương cao này, rất dễ xảy ra chuyện ngộ thương đồng đội trong hỗn chiến. Cho nên đối với Minh Diệu mà nói đây cũng là một chỗ tốt, tối thiểu là khi hắn một người ở trong địch nhân, địch nhân khác vì không bị đồng bạn mình ngộ thương nên đều thối lui ra khỏi vòng chiến, tránh khỏi tình trạng quẫn bách khí bị vây công.
Thấy Minh Diệu vậy mà không hề phòng bị với cây roi trên tay mình, nhân viên ngoại cần kia không khỏi vui vẻ. Chỉ cần bị cây roi này cuốn vào trong, chẳng những sẽ bị gai ngược đâm vào khiến thương tích đầy mình, mà linh lực còn bị hút khô toàn bộ, tại trong thời gian ngắn biến thành trạng thái suy yếu. Hiện giờ trong đầu nhân viên ngoại cần này đã tưởng tượng đến tràng cảnh mình thành công thăng chức rồi.
Minh Diệu vươn tay đến cây roi đang bay đến trước mặt, Kim Quyết bao phủ bên ngoài, Minh Diệu dùng tay không trực tiếp nắm lấy cây roi kia. Nguyên bản tràng cảnh tay hắn huyết nhục mơ hồ cũng không xuất hiện, cây roi vốn thế đại lực trầm xen lẫn tiếng xé gió bị Minh Diệu cầm chặt, nhẹ nhõm như dùng tay phải nắm lấy tay trái vậy, bàn tay yếu ớt tiếp xúc vào mấy cây gai nhọn hoắt kia, nhưng ngay cả da cũng không chút bị thương.
- Quả là thế.
Minh Diệu nở nụ cười. Tâm niệm vừa động, tay cầm cây roi bỗng động, một màn Minh Diệu tay không bắt lấy khiến kim bí quyền kinh ngạc đến ngây người đột nhiên cảm thấy cây roi trong tay có chút không nghe lời... chuôi roi nắm trong tay lay động kịch liệt, tựa hồ như bỗng nhiên có tánh mạng muốn tránh thoát khỏi bàn tay của hắn vậy. Hắn còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì cây roi vốn nằm trong tay liền thoát khỏi sự khống chế của hắn, giống như một độc xà linh xảo vậy, quấn từng vòng trên vòng eo hắn.
- Đây rốt cuộc...
Gai nhọn sắc bén đâm rách áo ngoài của hắn, trực tiếp đâm vào trong thân thể. Linh lực không ngừng bị hút đi, không đến vài giây, nhân viên ngoại cần kia liền vô lực ngã xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
- Thì ra là thế, đây mới là phương pháp sử dụng chính thức của Ngũ Hành thuật.
Minh Diệu nhìn bàn tay không chút tổn hao, thì thào lẩm bẩm.
- Đây mới là chỗ khác biệt của bản Ngũ Hành thuật này.
Hơn mười người vây Minh Diệu vào trong, tuy nhiên cũng rất ăn ý giữ vững một khoảng cách với hắn. Minh Diệu một người đứng giữa thì thào tự nói với tay mình, nhưng không ai quấy rầy hắn cả. Ở chung quanh hắn tạo thành một khu vòng tròn giảm xóc tương đối trống trải. Cái này cũng không trách được những nhân viên ngoại cần kia, thật sự là do xảy ra chuyện quá mức không tưởng tượng nổi. Một màn dùng tay không cướp đi vũ khí của đối phương sau đó vũ khí quay lại công kích chủ nhân, một màn này khiến những nhân viên ngoại cần kia không khỏi lạnh buốt trong lòng
- Ân? Các ngươi đang làm gì thế?
Minh Diệu ngẩng đầu lên, lại phát hiện không ai đến công kích mình, lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh, hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng ố vàng do đã vài ngày không đánh, vẫy vẫy tay với những nhân viên ngoại cần kia
- Xin nhớ khi công tác nên chăm chỉ một chút, cho thêm chút sức ah.
- Các ngươi đang làm gì thế, còn không mau tiến lên.
Trần Lam nấp sau đám người lớn tiếng hô
- Bắt lấy hắn, hắn chỉ có một mình thôi.
Nghe thấy cấp trên mình thúc dục sau lưng, tuy rằng trong nội tâm còn còn chút nghi hoặc và sợ hãi với nam nhân này, nhưng những nhân viên ngoại cần kia vẫn biểu hiện tương đối tốt, lần nữa xông về phía Minh Diệu.
- Cái này là được rồi.
Minh Diệu dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, lộ ra một nụ cười hài lòng
- Để cho ta lại tận lực lĩnh ngộ một ít a.
Mặc dù mình vừa mới thúc dục những nhân viên ngoại cần kia, nhưng bản thân Trần Lam cũng đang từ từ đẩy cửa quán bar ra. Vốn là tự tin tràn ngập dần dần lại trở nên lạnh, hắn bắt đầu có chút luống cuống. Minh Diệu không biết lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy, hắn có chút nghĩ mãi không thông. Nhớ rõ lần trước vừa gặp mặt, Minh Diệu vẫn chỉ vừa mới khôi phục năng lực sử dụng linh lực không lâu, chỉ là một kẻ yếu sử dụng Ngũ Hành tiểu pháp thuật đơn giản thôi. Nhưng chỉ nửa năm ngắn ngủi lại biến thành mạnh mẽ hung hãn như thế. Phải biết rằng vây công Minh Diệu không phải là lưu manh bình thường, mà là nhân việc ngoại cần hiệp hội đã chọn lựa cẩn thận, mỗi người đều có được linh lực cường đại, hơn nữa trong tay còn cầm cao cấp Linh khí do hiệp hội tỉ mỉ chế tác. Vậy mà ba mươi mấy người người rõ ràng không làm rách được cả da Minh Diệu, việc này khiến Trần Lam tương đối khó hiểu. Hắn rất muốn biết, trong nửa năm này trên người Minh Diệu đã xảy ra chuyện gì.
Dưới công kích của ba mươi mấy nhân viên ngoại cần vẫn có thể tiến thối tự nhiên, Trần Lam tự hỏi nếu đổi thành mình, có thể chống chọi được mười mấy giây đồng hồ đã là kỳ tích rồi. Có thể làm được như vậy, thực lực của Minh Diệu ít nhất cũng đã đạt đến trình độ của Tần Khai. Chỉ bằng mười mấy nhân viên ngoại cần kia thì không thể làm gì được Minh Diệu cả, Trần Lam quyết định để thành viên của tổ hành động đặc biệt đến.
Vì bắt Minh Diệu, Trần Lam lần này đã mang đến sáu thành viên của tổ hành động đặc biệt. Vốn là Trần Lam cho rằng chỉ cần dựa vào mười mấy nhân viên ngoại cần dưới tay mình là hoàn toàn có thể dễ dàng bắt được Minh Diệu mang về, cho nên để sáu thành viên của tổ hành động đặc biệt kia lưu lại bên ngoài, bảo bọn họ bày ra một cái kết giới cự đại phòng ngừa Minh Diệu đào tẩu. Nhưng sự thật lại chứng minh, suy đoán của hắn chênh lệch quá nhiều so với thực tế, Minh Diệu không chỉ không đào tẩu, ngược lại còn đối kháng chính diện với người mà mình mang đến..., hơn nữa chiếu theo tình huống này thì Minh Diệu hạ gục tất cả sau đó lại quay lại đối phó mình cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nếu Minh Diệu đã không trốn đi, Trần Lam liền quyết định điều ra bốn thành viên của tổ hành động đặc biết, chỉ để lại hai người tiếp tục duy trì kết giới thôi.
Những người này, không người nào không phải là tinh binh cường tướng. Khác với những nhân viên ngoại cần kia, có thể làm thành viên của tổ hành động đặc biết, không chỉ cần phải có thực lực cường đại, hơn nữa bọn hắn phần lớn đều là thành viên của gia tộc Linh Năng Lực Giả nổi danh trong nước cả. Phải biết rằng thứ như gia tộc truyền thừa đối với Linh Năng Lực Giả mà nói cũng tương đối quan trọng. Cái gọi là tự học thành tài cơ hồ không thể nào được, muốn trở thành người nổi bật chính thức, ngươi cần phải có một người từng trãi hướng dẫn cho mình. Đối với bí quyết sử dụng linh lực, các loại pháp thuật bất đồng, phương thức vận hành đặc thù, những thứ này cũng không phải chỉ dựa vào bí tịch các loại là có thể luyện thành. Mỗi gia mỗi phái đều có phương pháp sử dụng linh lực của mình, công pháp dáng vẻ khác nhau, những điều này đều là dựa vào kinh nghiệm và nghiên cứu của các thế hệ, tinh hoa được kế thừa hoàn thiện, là hậu bối của một đại gia tộc, vậy cho nên từng thành viên của tổ hành động đặc biệt đều là tinh anh cả.
Đương nhiên, Trần Lam làm ra quyết định này, còn có một ý định khác nữa. Nếu quả thật đánh nhau thì quyền cước không có mắt, muốn hạ thủ lưu tình, vậy thì ngươi ít nhất phải cao hơn đối thủ của mình nhiều cấp bậc mới được. Nếu như Minh Diệu và người của tổ hành động đặc biệt thực sự đánh nhau, Minh Diệu cho dù bị đánh chết, bị đánh thành trọng thương, Trần Lam cũng không sao cả, bởi vì đây chính là mục đích của hắn. Nhưng nếu như Minh Diệu chết hoặc làm bị thương nặng bất kỳ một thành viên nào của tổ hành động đặc biệt... vậy thì chẳng khác nào đã kết xuống tử thù với các gia tộc nổi danh trong nước cả, cho dù trường phong ba này qua đi, sau này Minh Diệu cũng đừng mong sống trong yên lặng nữa, hắn phải đối mặt với trả thù vĩnh viễn của đối phương.
Trần Lam gõ kết giới, ý bảo để mấy thành viên của tổ hành động đặc biệt triệt tiêu kết giới.
- Sao, đã bắt được hả?
Sau khi bài trừ kết giới, một thành viên của tổ hành động đặc biệt nói:
- Chỉ vì bắt một người thôi, không cần phải huy động nhân lực như vậy chứ?
- Không, mục tiêu rất khó giải quyết.
Trần Lam lắc đầu nói:
- Chỉ dựa vào nhân viên ngoại cần thì căn bản không phải là đối thủ của hắn, ta cần các ngươi cũng ra tay.
- Cái gì? Ba mươi mấy người cũng không bắt được hắn, hắn là cái gì? Siêu nhân sao?
Thành viên của tổ hành động đặc biệt kinh ngạc nói:
- Lúc trước không phải ngươi nói hắn chỉ là một tiểu nhân vật vừa khôi phục linh lực không lâu sao?
- Không nên hỏi nhiều như vậy, những nhân viên ngoại cần kia đã sắp chịu không nổi rồi.
Trần Lam không kiên nhẫn nói
- Lưu lại hai người tiếp tục duy trì kết giới, các ngươi bốn người cùng đi. Nhớ kỹ, có thể tùy ý ra tay, nếu như hắn phản kháng thì..., sinh tử chớ luận.
- Đã rõ.
Người kia gật đầu. Hắn để lại hai tổ viên lực chiến đấu tương đối yếu một chút tiếp tục dùng kết giới phong tỏa con đường, còn mình mang theo những người khác vội chạy vào quán bar.
Nhìn bốn thành viên của tổ hành động đặc biệt chạy về phía Minh Diệu, tim Trần Lam vẫn chưa an định lại. Bởi vì lúc trước phỏng đoán sai Minh Diệu đã đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tin của hắn. Tuy rằng trong lòng tương đối rõ ràng lực lượng của bốn người này ra sao, nhưng hắn vẫn không chắc mười phần có thể lưu Minh Diệu lại được hay không.
Một cái, nghiêng người tránh thoát khỏi một quả linh khí đạn bay đến trước mặt, Minh Diệu đánh một chưởng lên mặt nhân viên ngoại cần. Thậm chí cũng không cần sử dụng lực lượng của Kim Quyết, chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp do linh lực tăng cường, Minh Diệu đã đẩy bay cả người nhân viên kia ra sau, sau đó nặng nề té trên mặt đất. Sàn nhà bằng gỗ của quán bar vỡ vụn, tạo thành một cái lỗ tròn, lộ ra xi măng vốn bị sàn gỗ che khuất. Minh Diệu chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã ném ngược nhân viên kia ra ngoài, đại não đã bị trùng kích mãnh liệt lập tức mất đi năng lực phản ứng, người kia liền trực tiếp hôn mê.
Cùng lúc đó, ba căn băng trụ vừa thô vừa to trống rỗng xuất hiện, từ không trung đấm về phía Minh Diệu. Đầu băng trụ kia phản xạ ra hào quang năm màu, trông rất đẹp mắt. Nhưng loại xinh đẹp này lại tương đối nguy hiểm, băng trụ do linh lực chế tạo ra, dựa vào sức nặng cực lớn của bản thân và tác dụng của lực hút trái đất, thế đại lực trầm giáng xuống từ trên trời.
Minh Diệu thậm chí không ngẩng đầu, hắn chỉ như vô lực giơ tay phải lên. Lòng bàn tay như nắm lại một cái, lỗ đen vô hình, băng trụ cực lớn kia ngay sau khi tiếp xúc với lòng bàn tay của Minh Diệu liền hóa thành một đoàn quang điểm óng ánh, tiêu tán trong không khí.
Hô
Chùy đầu đinh cực lớn mang theo tiếng nó nện vào hậu tâm Minh Diệu.
Chỗ cái đầu đỉnh tản ra một đoàn quang mang màu vàng, nếu bị cái đầu đinh này nện vào thì... cho dù không chết cũng không sống khá giả.
Minh Diệu rất không có có hình tượng lăn một vòng về phía trước, thuận thế tránh qua, tránh né công kích của chùy đầu đinh. Ngay lập tức khi đứng dậy, song chưởng của hắn giơ lên, lợi dụng thế đứng lên đánh hai cái vào cằm hai nhân viên ngoại cần đang muốn xông tới, hai người kia hét lên rồi ngã gục, thống khổ nằm rạp trên mặt đất rên rỉ không thôi.
Mà cây chùy đầu đinh lúc trước công kích Minh Diệu tựa hồ còn tương đối quyến luyến hắn, tiếp tục đánh về phía Minh Diệu. Minh Diệu xoay người nhảy lên không trung nghiêng một góc mười độ, bàn tay trái vừa vặn đặt lên trên chùy đầu đinh.
- Hắc, không nên gấp gáp như vậy, kỳ thật ta cũng không có thời gian.
Ngay khi nhân viên ngoại cần sử dụng chùy đầu đinh đang nghi hoặc vì sao không thấy đối thủ của mình đâu nữa thì thanh âm của Minh Diệu truyền tới. Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Diệu đang chạy đến, mang theo gương mặt mỉm cười hòa ái. Nhân viên ngoại cần kia cả kinh, vừa định vứt Minh Diệu đang đứng trên chùy đầu đinh xuống để tiếp tục công kích, Minh Diệu lại trực tiếp xoay người nhảu xuông, dùng tay đặt nhẹ lên chùy đầu đinh. Chuôi chùy vốn dùng kim loại đặc thù chế tạo thành, nhưng bây giờ lại mềm nhũn cong lại như sợi mỳ. Theo sự thôi động của Minh Diệu, chuôi chùy kim loại vốn thẳng tắp kia lại biến thành một vòng tròn kỳ quái, mà ở trung tâm vòng tròn, đúng là cánh tay của nhân viên ngoại cần kia. nhân viên ngoại cần kia trơ mắt ếch ra nhìn chuôi chùy kim loại vốn thẳng tắp cứng rắn bị Minh Diệu nhẹ nhõm ngoặt vài vòng đã khóa tay mình vào bên trong. Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Diệu, hắn quả thực không cách nào tin được vào mắt mình.
- Hắc hắc, bye bye
Minh Diệu mỉm cười với nhân viên ngoại cần kia, sau đó buông tay đang cầm trên thân chùy kia. Chùy đầu đỉnh nhẹ như không trong tay Minh Diệu tựa hồ đột nhiên lấy lại sức nặng vốn có của mình, dưới sự ảnh hưởng của trọng lực, sức nặng cực lớn kéo tên nhân viên ngoại cần kia xuống đất, bụm lấy cánh tay của mình không nhịn được rên rỉ. Xem ra hẳn là đã bị thương đến gân cốt, muốn lại ra tay cũng không còn khả năng nữa.
Mũi chân Minh Diệu điểm một cái lên mặt đất, dừng trên không trung đá bay một ngoại cần đang muốn sử dụng công cụ phi hành nào đó. Mà ngay khi hắn muốn rơi xuống đất thì sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là tiếng cửa quán bar bị người cưỡng ép mở ra. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại, liền cảm giác có một cổ nóng rực mãnh liệt cuốn tới mình.
Như dấn thân vào lồng lửa, cảm giác nóng rực truyền đến từ sau lưng trải rộng toàn thân, khiến Minh Diệu có chút không thoải mái. Bất quá loại cảm giác này cũng chỉ duy trì trong một khoảng thời gian tương đối ngắn thôi, ngay sau một giây, Minh Diệu liền không còn cảm giác gì nữa.
- Trời ạ, sao hắn lại làm được?
Một thành viên tổ hành động đặc biệt xâm nhập vào quán bar kinh hãi, tự nhủ:
- Điều đó không có khả năng
Ngay một sát na khi đẩy cửa quán bar ra, hắn liền thấy được Minh Diệu đang rơi xuống từ không trung. Đây là một cơ hội. Thân thể Minh Diệu ở trên không trung không có chỗ mượn lực, căn bản không cách nào trốn tránh. Hắn quyết định thật nhanh, sử xuất ra thuật pháp gia truyền, lợi dụng linh lực mãnh liệt chế tạo ra tường hỏa diễm vây quanh địch nhân lại, cho dù không cách nào giết chết địch nhân, hỏa diễm cũng sẽ thiêu đốt, tiếp tục mang đến tổn thương và quấy rối địch nhân. Nhưng hỏa diễm nguyên bản phải cháy rất lâu này chỉ tách ra một đóa hoa lửa xinh đẹp sau đó rất nhanh liền dập tắt trong không khí.
- Ân? Người của tổ hành động đặc biệt cũng tới sao?
Minh Diệu né tránh công kích của một ngoại cần, lắc mình một cái nhảy lên quầy bar
- Xem ra thời gian cũng không còn nhiều lắm a.
- Minh Diệu, ngoan ngoãn theo chúng ta đi, có thể bớt chịu đau khổ, bằng không thì...
Một thành viên tổ hành động đặc biệt lớn tiếng nói.
- Chờ một chút.
Minh Diệu duỗi một ngón tay ra ngắt lời hắn.
- Ta không có nhiều thời gian để nghe ngươi nói nhảm
- Ngươi rõ ràng dám nói như vậy với ta.
Người kia cảm thấy mình bị khinh thị, đỏ bừng cả mặt, bắt đầu dùng thuật pháp:
- Ta nhất định phải...
Quả nhiên, thời gian không sai biệt lắm, nếu như quay lại trễ thì sẽ không nổi ăn cơm chiều mất.
Minh Diệu căn bản không để ý đến hắn ta mà chỉ hời hợt nhìn vào đồng hồ trong tay mình một chút
- Như vậy, hôm nay đến đây thôi.
Hắn móc từ trong túi ra ba tấm phù chú màu vàng, xoay người một cái nhảy xuống khỏi quầy bar, đập ba tấm phù chú kia xuống mặt đất
- Địa Căn Châm.
Phù chú bị nện xuống đất đột nhiên phát ra quang mang màu vang chói mắt, trong quán rượu lập tức truyền đến vô số tiếng khóc thét. Vô số gai đất như châm mang xuyên qua sàn nhà bằng gỗ, đâm vào chân tất cả mọi người trừ Minh Diệu. Cùng lúc đó, Minh Diệu lợi dụng cơ hội mọi người đang hỗn loạn, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ, để lại một đám ngươi đang ôm chân rên rỉ.
Đông!
Tiếng vang cực lớn khiến mọi người chú ý, tựa hồ như tiếng vật gì nổ tung vậy. Tuy rằng không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng đám người đã bắt đầu sinh ra bạo động.
/397
|