U Minh Trinh Thám

Chương 301: Xâu chuỗi

/397


Nói về linh khí ở xã hội hiện đại bây giờ có lẽ đã bị tuyệt tích. Đủ khả năng tìm được bất quá chỉ là một ít đồ vật do các vị tiền bối ngày trước lưu lại hoặc đánh rơi mà thôi. Mà xâu chuỗi thế này rõ ràng chỉ mới chế tạo ra, hơn nữa còn là đại lượng sản xuất, mà người ở xã hội hiện đại bây giờ có thể làm được như vậy, Minh Diệu chỉ biết có một người.

- Phòng thí nghiệm này có quan hệ gì với Dịch tiên sinh hay sao?

Chân mày Minh Diệu chợt cau lại.

Ngay trong thoáng chốc hắn bị phân tâm, linh lực trong thân thể vốn còn đang bị quấy nhiễu đột nhiên biến thành không ổn định, hai sợi dây leo còn lại vẫn nằm trong trạng thái nắm lấy chốt cửa tủ, bởi nguyên nhân linh lực của Minh Diệu không ổn định liền có một dây leo lập tức biến thành khô héo, gãy thành một đoạn cỏ vàng, rơi rụng xuống mặt đất.

Vừa thấy không ổn, Minh Diệu vội vàng khống chế sợi dây leo còn lại nhanh chóng thu trở về, cũng thật nhanh gắn lại mảnh thạch cao trên trần nhà.

Do nguyên nhân có một sợi dây leo bị khô héo, cửa tủ vốn đang mở ra một khe hở ngay lập tức mức đi lực lượng lôi kéo, lập tức đóng lại, phát ra thanh âm “ba” thật nhỏ. Tuy rằng vừa rồi Minh Diệu chỉ mở thành khe hở, nhưng thanh âm kia vẫn khiến cho hai người Đức bên dưới chú ý.

Có một nam nhân quay đầu lại nhìn nhìn, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, cũng không thấy có thứ gì phát ra tiếng vang. Chỉ là trên mặt đất có thêm một sợi dây thực vật khô héo, hơn nữa cũng đã khô héo thời gian rất lâu.

- Vừa rồi là tiếng vang gì vậy?

Nam nhân ngồi trước bàn hỏi.

- Không biết, đại khái chắc là khí hậu nóng nực nên plastic bị trướng nở vọng lại thanh âm đi!

Nam nhân kia không chút để ý nói, đối với dây thực vật khô héo rơi trên mặt đất hắn cũng chỉ nghĩ là do đồng bạn tiện tay ném rác rưởi, vì vậy không hề để trong lòng.

- Vậy chúng ta bàn lại kế hoạch đi!

Nam nhân ngồi trước bàn nói tiếp:

- Về chuyện thu về tài nguyên…

Qua một lúc lâu Minh Diệu mới nhẹ nhàng mở mảnh thạch cao trên trần nhà tách ra một khe hở, trộm nhìn xuống dưới. Xem ra thanh âm tiếng vang nhỏ vừa rồi cũng không làm hai người kia chú ý, hai người vẫn đang tiếp tục bàn thảo chuyện gì đó.

Minh Diệu lại lấy ra một trương phù trong túi, miệng niệm vài câu chú ngữ, một sợi dây leo màu xanh biếc từ trong tay hắn tiếp tục mọc dài ra, lại dọc theo trần nhà bò đi xuống.

Hiện tại trên cổ Minh Diệu cũng đã đeo vào xâu chuỗi dùng để che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực kia, sau khi mang thứ này vào, Minh Diệu liền minh bạch được nguyên lý vận chuyển của nó. Vô luận là linh lực hay là yêu lực hoặc là từ trường quỷ hồn, những thứ đó chẳng qua cũng là một loại năng lượng mà thôi. Chỉ cần là năng lượng, đều sẽ có quỹ tích tần suất nhất định. Trang bị quấy nhiễu linh lực bên dưới phòng thí nghiệm hẳn là dùng một loại phương pháp đặc thù quấy nhiễu lên sóng ngắn của tần suất năng lượng. Giống như là trang bị dùng để che chắn sóng điện, mà xâu chuỗi đeo vào người Minh Diệu liền có thể cảm giác được thật rõ ràng linh lực của mình đã cải biến, mặc dù đối với người sử dụng cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng vì sóng ngắn năng lượng bị cải biến cho nên trang bị quấy nhiễu đã không còn tác dụng.

Ở dưới trạng thái không bị quấy nhiễu linh lực, Minh Diệu có thể dễ dàng khống chế linh lực vận chuyển bên trong cơ thể của mình. Sợi dây leo giống như một con rắn di động, dùng tốc độ cực nhanh từ vách tường leo xuống dưới mặt đất, đem đoạn dây leo bị khô héo cuốn lại, nhanh chóng quay về trong tay Minh Diệu.

- Đều thu phục xong, hiện tại nên quay trở lại đi đón cô nhỏ bướng bỉnh kia!

Minh Diệu nhu nhu đoạn dây leo bị khô héo trong tay, trong nháy mắt đoạn dây leo biến thành một mảnh tro tàn, tiêu tán bên trong không khí.

Bò đi bên trong ống thông gió hẹp hòi như loài bò sát là một chuyện vô cùng thống khổ, đặt biệt khi không thể xoay người, nhất định phải thụt lui trở về. Trên trán Minh Diệu đã ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa vừa nghĩ tới trên đường quay trở về cửa thang máy lại phải tiếp tục đi ngang qua thực nghiệm tràng khiến lòng người rét lạnh kia, Minh Diệu nảy sinh cảm giác vô cùng chán ghét. Có những chuyện tuy rằng ngươi biết rõ nó thực sự tồn tại, nhưng chỉ cần ngươi không tận mắt nhìn thấy trong lòng luôn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mà Minh Diệu chẳng những có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn phải nhìn thấy tới hai lần.

Thế nhưng khi Minh Diệu lại đi ngang qua chỗ lỗ thông gió thực nghiệm tràng, lại phát hiện bên trong phòng đã không còn một bóng người, ra vẻ việc tiêm chích cũng đã hoàn thành xong toàn bộ.

- Không biết lại chết thêm mấy người…

Minh Diệu thở dài, tuy rằng ánh mắt của những tráng hán bị tiêm độc vật nhìn qua hoàn toàn trống rỗng mờ mịt, trở thành những người không còn năng lực ý thức, nhưng dù sao bọn họ vẫn còn giữ nguyên bề ngoài của nhân loại. Người bình thường sẽ không cách nào đem những người như vậy tách rời khỏi ý nghĩ họ thuộc chủng tộc nhân loại, cho dù là những chủng tộc khác nhưng bề ngoài vẫn mang theo hình người sinh vật thì Minh Diệu vẫn luôn có ý nghĩ họ cũng là nhân loại.

Nhưng trong lòng Minh Diệu cũng có chút mê mang, bọn họ còn được xem là nhân loại sao? Nếu nói rõ ràng, gien trong cơ thể bọn họ đã bị thay đổi hoàn toàn bất đồng với nhân loại chính thống. Hắn sinh ra ý nghĩ như vậy chẳng lẽ bởi vì bề ngoài của họ vẫn là sinh vật hình người sao? Như vậy Mị thế nào? Diệp Trọng ra sao? Mình cũng thật sự xem họ là nhân loại sao? Kể cả Diệp Tiểu Manh nữa?

Minh Diệu lắc lắc đầu, dùng sức ném tung những ý nghĩ hỗn loạn kia ra khỏi đầu óc. Bây giờ còn không phải thời gian chơi trò triết học suy tư, hiện tại hắn còn có chuyện vô cùng trọng yếu cần làm, đó là đem xâu chuỗi quay trở về phòng thay quần áo tầng một. Sau đó phải nghĩ biện pháp cùng Mị lẻn xuống tới tầng năm, tìm ra Hắc Chi Đoạn Chương. Cứu vớt toàn bộ nhân loại? Minh Diệu cảm thấy được lý do này rất vừa ý, ít nhất có thể thỏa mãn được hư vinh của một số người, chẳng thể trách có rất nhiều biến thái mặc quần áo bó sát rất thích đem mấy lời kia treo mãi trên miệng của mình.

Hắn lui trở về trên lỗ thông gió ở căn phòng ban đầu đi lên, Minh Diệu cũng không vội vàng nhảy xuống khỏi ống thông gió. Do bò tới lại bò lui một thời gian, Minh Diệu căn bản không thể xác định văn phòng bên dưới hiện tại có người hay không. Hắn kiên nhẫn chờ đợi trong ống thông gió thêm chốc lát, xác định bên dưới không có tiếng hô hấp của ai mới nhẹ nhàng chui ra khỏi ống thông gió.

- Hô…Lần sau có loại chuyện này cứ để cho Mị đến làm là hay nhất.

Minh Diệu xoay bả vai tê dại có chút lên men:

- Dù sao nàng có thể sử dụng ảnh tử di động bên trong ống thông gió dễ dàng…

Mở ra cửa phòng, Minh Diệu thừa dịp bảo an vừa xoay người tuần tra, trên hành lang không có bóng người nào, hắn vội vàng chạy nhanh tới cửa thang máy, dùng tấm thẻ chuẩn bị trong tay mở cửa ra.

- Hắc, tiểu quỷ bướng bỉnh, tôi đã cầm lễ vật về cho cô đây!

Minh Diệu mỉm cười nhìn Mị đang ngồi đối diện ở góc tối căn phòng nhìn qua hết sức yếu ớt nói:

- Xem đi, không tệ chứ?

- Đây là đồ vật có thể che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực sao?

Mị tiếp nhận xâu chuỗi trong tay Minh Diệu, miễn cưỡng cười cười:

- Hình dáng thật quê mùa, giống như loại hàng giá rẻ ở những sạp vỉa hè!

- Cũng đâu phải tín vật đính hôn gì, đừng có soi xét nhiều như vậy!

Minh Diệu giúp nàng đeo xâu chuỗi lên cổ:

- Thế nào, cảm giác tốt hơn một chút không?

- Hô…tốt hơn nhiều!

Mị hít sâu một hơi, xoay người nhảy dựng lên khỏi mặt đất, bộ dáng suy yếu vừa rồi đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy:

- Thật sự là đồ vật kỳ quái, lại có thể thay đổi quỹ tích tần suất của yêu lực. Không biết loại đồ kỳ quái này là do ai thiết kế ra tới!

- Thay vì để ý thứ này, bản thân tôi càng thêm để ý trang bị quấy nhiễu linh lực kia!

Minh Diệu nói:

- Cô không cảm thấy trang bị kia có điểm kỳ quái sao?

- Đương nhiên là kỳ quái rồi, lại có thể tiến hành quấy nhiễu yêu lực trong cơ thể của tôi. Nếu bị tôi biết thứ này là do ai phát minh, tôi nhất định phải cho não hắn xuyên ra một cái động trong lúc đang ngủ!

Vẻ mặt Mị thật khó chịu than thở nói.

- Không nên động một chút là đòi mở cái động trên đầu người ta đi, trên đầu mở động cũng không cách nào cho rằng hàng mỹ nghệ xinh đẹp để ngắm thưởng.

Minh Diệu nói tiếp:

- Tôi để ý chính là loại trang bị kia quấy nhiễu yêu lực mạnh như vậy, so với quấy nhiễu linh lực của nhân loại càng mạnh hơn một chút. Tôi thật sự hoài nghi ngay từ đầu khi thiết kế ra vật này, mục đích cũng không phải đối phó với linh lực của nhân loại, mà là vốn dùng chuẩn bị đối phó với yêu quái!

- Anh nói có đạo lý!

Mị gật đầu nói:

- Dùng trang bị quấy nhiễu yêu lực đối phó với yêu quái, nếu thứ này quả thật được phát minh ra tới, như vậy sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn đối với Yêu tộc chúng tôi! Chỉ cần khởi động trang bị này, chỉ sợ toàn bộ Yêu tộc có mặt trong phạm vi bị quấy nhiễu đều sẽ biến thành miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết!

- Tôi thật sự không nghĩ ra là ai phát minh loại trang bị quấy nhiễu linh lực này.

Minh Diệu nghiêm túc nói:

- Còn có xâu chuỗi dùng để che chắn quấy nhiễu, hai loại đồ vật này trước đây tôi vốn chưa từng nghe nói qua. Loại xâu chuỗi này rõ ràng là một loại linh khí, hơn nữa còn được đại lượng sản xuất. Người có thể tạo ra thứ này trên thế giới tôi chỉ biết có một người!

- Anh muốn nói người đó là Dịch tiên sinh phải không?

Mị tiếp lời nói.

- Ở xã hội hiện đại người còn có thể chế tạo ra linh khí mà chúng ta đều biết cũng chỉ có hắn. Nhưng tôi nghe nói vị Dịch tiên sinh này luôn ẩn cư tại biên giới, ở trong một chỗ mà không ai tìm được hắn, rất ít người có thể nhìn thấy hắn. Nếu ngay cả người Trung Quốc như chúng ta cũng không thể tìm được hắn, như vậy đám người Châu Âu này làm sao mà tìm được. Tôi hoài nghi bên phương Tây cũng rất có thể xuất hiện một người có thể chế tạo ra linh khí, chẳng qua tin tức luôn bị phong tỏa cho nên chúng ta không hề hay biết mà thôi.

- Cô còn nhớ ở bên ngoài phòng thí nghiệm, tên đội trưởng cải tạo gien sử dụng sợi dây thép kia không?

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Loại dây thép kia tôi có thể xác định tuyệt đối là do Dịch tiên sinh chế tạo ra tới!

- Làm sao anh có thể khẳng định như vậy?

Mị có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu hỏi:

- Vật kia không phải tên đó nói là hắn mua được ở chợ đen sao?

- Tôi cùng Dịch tiên sinh trước đó cũng từng có chút giao tình, vật do hắn chế tạo ra tôi có thể phân biệt ra được, loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không sai.

Minh Diệp nói:

- Cho nên tôi cảm giác thật kỳ quái, vì sao lại có linh khí do Dịch tiên sinh chế tạo chảy vào khu vực chợ đen như thế!

- Hai chúng ta cứ ở trong này nói thêm điều gì đi nữa đáp án cũng sẽ không tự mình chạy đến đâu!

Mị cười khẽ nói:

- Tôi chán ghét suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy. Thay vì ở trong này nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng sớm hành động thì tốt hơn!

- Nói cũng đúng!

Minh Diệu cười nói:

- Đi thôi, chúng ta đi xuống tầng hai!

Mị dùng móc tay sắc bén mở một cửa tủ quần áo, lấy ra một bộ áo trắng thực nghiệm bên trong.

- Uy, cô đang làm gì đây?

Minh Diệu kỳ quái hỏi.

- Cũng giống như anh thôi, giả tạo làm thành viên của phòng thí nghiệm a?

Mị quay đầu lại nhìn Minh Diệu nói:

- Làm sao vậy?

- Chiêu này tôi dùng thì được, cô dùng sẽ không linh.

Minh Diệu cười lắc đầu:

- Mấy tầng trên này vốn không có thực nghiệm viên nữ tính, cô đi ra ngoài sẽ lập tức bị người phát hiện là giả mạo!

- Di? Nơi này không có nữ nhân?

Mị có chút kinh ngạc kêu lên:

- Chẳng lẽ nơi này là miếu hòa thượng sao?

- Cũng không khác biệt bao nhiêu đâu!

Diễn cảm của Minh Diệu có chút mất tự nhiên trả lời, nơi này đích xác cũng có thể xem như miếu hòa thượng, ít nhất đều là như thế. Minh Diệu hồi tưởng lại khi nãy mình bị một tên chiếm tiện nghi sỗ sàng, cảm thấy cả người thật khó chịu.

- Vậy phiền toái!

Mị cau mày nói:

- Trên hành lang nơi này đều trang bị đèn huỳnh quang quá nhiều, toàn bộ ảnh tử đều rất ít. Nếu như tôi ẩn núp bên trong ảnh tử nhạt như vậy, vẫn sẽ bị người liếc mắt liền nhìn ra. Dù sao màu sắc khi tôi biến thành ảnh tử lại quá nồng…

- Bản thân tôi lại nghĩ ra một biện pháp!

Minh Diệu kéo áo của mình lên.

- Giấu cô vào địa phương không bị đèn chiếu tới không được sao?

- Biện pháp tốt, thật thông minh!

Hai mắt Mị nhất thời tỏa sáng, cả người hóa thành ảnh tử màu đen chui vào trong lòng Minh Diệu.

- Trên người anh có mùi vị!

Mị ở trong lòng Minh Diệu oán giận nói:

- Thật là khó ngửi, anh đã bao nhiêu lâu rồi không tắm rửa?

- Đại khái không tới một tháng đi…

Minh Diệu thản nhiên đáp.

- Bẩn muốn chết!

Mị tả oán nói:

- Thật nghĩ không ra vì sao Tiểu Manh lại cùng người như anh sinh sống chung nhiều năm như vậy được!

Minh Diệu không nói gì, hắn cũng không thể ở ngay trước mặt chị của người ta mà nói rõ ngay cả quần lót của hắn cũng do Diệp Tiểu Manh giặt tẩy, hắn rất sợ Mị nổi cơn thịnh nộ sẽ đâm một cái động lên trên người của hắn. Nhưng nói đi phải nói lại, hai cô con gái của Diệp Trọng giống như đều có khuynh hướng bạo lực, Mị động một chút lại đòi đâm một động trên đầu người ta, mà Diệp Tiểu Manh lại ngẫu nhiên bạo tẩu, thật không biết cuối cùng có phải do gien của Diệp Trọng nảy sinh vấn đề gì hay không. Minh Diệu quả thật cảm thấy có thể dùng biện pháp thay đổi gien, hẳn là đầu tiên nên cấp cho hai nàng thay đổi trước.

Minh Diệu đeo lại khẩu trang, che hơn phân nửa mặt, theo đường cũ quay trở về thang máy mang theo Mị cùng nhau đi xuống tầng hai.

- Tầng này là phải nhờ vào cô rồi!

Minh Diệu chui vào văn phòng gần thang máy không bóng người khi nãy, xốc áo lên:

- Tầng này có bảo an, hơn nữa thực nghiệm viên của tầng này cũng không mang khẩu trang, cho nên hình dạng tôi bây giờ rất dễ bị vạch trần!

/397

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status