- Chị Từ Mẫn, chị đã bị người khống chế!
A Trạch ngồi một bên nói:
- Ở trong đoạn thời gian đó trí nhớ của chị sẽ không được rõ ràng, nhưng chị sẽ chậm rãi hồi phục lại thôi.
- Chị bị người khống chế?
Từ Mẫn sửng sốt:
- Sao lại như thế, em muốn nói là chị bị…
- Phải!
A Trạch gật gật đầu:
- Tuy rằng chúng ta không thể xác định chị bị người hạ chung độc hoặc dùng phương pháp nào khác để khống chế, nhưng gần đây tính tình chị hoàn toàn thay đổi là chuyện không sai. Chị hãy cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, hẳn sẽ nhớ được chút dấu vết nào đó!
Từ Mẫn cau mày suy nghĩ, trong đầu hồi tưởng lại những mảnh vụn trong trí nhớ cùng những hành vi cử chỉ của mình trong suốt một tuần nay. Dần dần nàng đều nhớ ra được những hành động của mình đối với đồng sự, mẹ mình, trong lúc làm việc, trong sinh hoạt ngày thường. Những hành động mà nàng đã làm qua đều chậm rãi nhớ lại, toàn thân không khỏi tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Thời gian trôi qua nàng càng lúc càng nhớ thật rõ ràng. Nghĩ lại mình lái xe lại có thể xông lên đường dành riêng cho người đi bộ, Từ Mẫn không khỏi cảm thấy thật hoảng sợ. Nếu như lúc ấy nàng đụng phải người nào đó, như vậy cuộc đời này của nàng chẳng phải đã bị hủy diệt hoàn toàn.
- Trời ạ, rốt cục tôi đã làm gì a, tại sao lại có thể như vậy?
Từ Mẫn ôm đầu thống khổ nói.
- Từ khi chị Từ Mẫn có điểm thay đổi kỳ lạ đại khái là bắt đầu một tuần nay!
Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh nói:
- Nói cách khác là bắt đầu từ đêm hai chúng ta đã đến quán bar kia!
- Nói như vậy chính là do Bối Lạp đã đem chị biến thành cái dạng này!
Từ Mẫn rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, bắt đầu phân tích:
- Lúc ấy chị còn chưa quá mức để ý, hiện tại ngẫm lại đối với một người mà mình vừa mới gặp mặt thái độ của Bối Lạp không phải có chút quá nhiệt tình hay sao?
- Đích thật là như vậy!
Diệp Tiểu Manh gật đầu nói:
- Hơn nữa người bị khống chế lại chỉ có một mình chị Từ Mẫn, nhưng vì sao em lại không xảy ra chuyện gì đây?
- Là do ly rượu kia!
Từ Mẫn vỗ đùi chợt tỉnh ngộ:
- Em còn nhớ ly rượu cốc tai mà Bối Lạp bưng tới hay không? Lúc ấy chỉ có một mình chị uống hết, mà em không có uống. Cho nên chỉ có một mình chị bị trúng bẫy của cô ta!
- Hiện tại vấn đề là vì sao Bối Lạp kia phải đặt cạm bẫy với chị!
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Còn khống chế hành vi cùng tư tưởng của chị, đối với cô ta lại có chỗ tốt gì đây?
- Người đàn ông kia!
Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói.
- Nghĩ lại những hành vi của chị trong mấy ngày nay, tựa hồ chuyện gì cũng chỉ nhắm vào người đàn ông kia!
- Người đàn ông nào?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Chính là người đêm hôm đó đã tranh chấp với Bối Lạp!
Từ Mẫn nói:
- Em còn nhớ không? Là nam nhân có gương mặt dữ tợn cùng đôi mắt hình tam giác đó!
- Không có đi?
Diệp Tiểu Manh bị Từ Mẫn nói mà không hiểu ra sao.
- Nào có nam nhân nào hình dáng như vậy?
- Em không nhớ hay sao? Lúc ấy chị quay trở về xe còn nói qua, nam nhân dùng chiêu bài công ty đĩa nhạc làm ra những hành động xấu xa.
Từ Mẫn nói:
- Lúc ấy nam nhân kia còn đi ngang qua trước mặt em mà…
- Nguyên lai chị nói người kia sao.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Không đúng, bộ dạng của nam nhân kia thì gầy yếu, thật vô cùng nhã nhặn, không giống như miêu tả của chị đâu nha!
- Ân? Vậy sao?
Từ Mẫn cau mày:
- Sao lại thế này?
- Bất kể nói như thế nào, mục đích của bà chủ quán bar tên Bối Lạp kia hẳn là muốn nhờ vào tay chị Từ Mẫn để đối phó nam nhân kia.
A Trạch ở một bên phân tích:
- Nhưng cô ta làm sao biết chị có năng lực đối phó người kia đây? Nếu chị chẳng qua là một người phụ nữ bình thường, mà không phải là cảnh sát, như vậy ly rượu kia của Bối Lạp chẳng phải là vô cùng lãng phí hay sao?
- Cho nên nếu nói vậy Bối Lạp nhất định đã biết được thân phận của chị, cho nên đặc biệt đem ly rượu kia tới cho chị uống.
Từ Mẫn nói:
- Hơn nữa cô ta nhất định biết chị sẽ vào quán bar là vì đi tra xét vụ án quỷ dị của Tôn Kiệt. Cô ta cho chị uống ly rượu kia để khống chế hành vi cùng tư tưởng của chị, có thể mượn dùng tay chị đối phó người nam nhân kia, lại đem lực chú ý của chị rời khỏi người cô ta, hơn nữa nếu như chuyện này phát triển kéo dài, rất có thể chị sẽ vì không tìm được chứng cớ phạm tội của người kia mà trong lòng buồn bực cực độ, trực tiếp tìm người kia dùng súng bắn chết hắn. Thật là đáng sợ, lúc ấy khi chị thẩm vấn hắn trong lòng đích xác từng có loại ý nghĩ này, chẳng qua chị còn tồn tại một tia lý trí cho nên nhẫn nhịn được!
- Đích thật là một biện pháp một đá chọi hai chim rất tốt!
A Trạch gật đầu:
- Người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản!
- Thế nhưng điều này cũng đã nói rõ trong lòng Bối Lạp nhất định có quỷ!
Diệp Tiểu Manh xen lời nói:
- Vụ án đặc biệt mà chị Từ Mẫn đang điều tra nhất định có quan hệ tới cô ta, cho nên cô ta ra tay trước!
- Tiểu Manh, cô còn nhớ lúc ấy cô nói có gọi điện thoại cho tôi mà không thấy ai nghe điện thoại, nhưng tôi vốn không thu nhận được điện thoại đúng không?
A Trạch nói:
- Tôi hoài nghi bên trong quán rượu kia có một loại lực lượng đặc thù tồn tại, có thể tùy ý tiếp thu hay che chắn tín hiệu của điện thoại di động!
- Nếu là nói như vậy, như vậy có thể giải thích vì sao Bối Lạp biết được thân phận của chị.
Từ Mẫn nói:
- Lúc ấy từng có một nhân viên của chị đi tới quán bar kia điều tra, hắn từng ở đó gọi một cuộc điện thoại cho chị. Hẳn là Bối Lạp vì lần đó nên đã biết được thân phận của chị!
- Nếu chúng ta đã biết rõ thủ đoạn Bối Lạp khống chế chị Từ Mẫn, như vậy chúng ta nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Lần sau khi tới đó, ngàn vạn lần không thể uống hoặc ăn bất cứ thứ gì ở trong quán bar kia!
- Thời gian đã trôi qua cả tuần, những manh mối dấu vết theo thời gian trôi qua có chút chậm rãi tiêu tan hết. Tối nay chị sẽ tới quán bar kia lần nữa.
Từ Mẫn đứng dậy, nhưng trên cánh tay lại truyền tới đau đớn khiến nàng không nhịn được lại rên lên một tiếng.
- Không được!
A Trạch lắc đầu:
- Thứ nhất chị không có chứng cớ gì, dù sao chị làm cảnh sát không phải nói chuyện gì cũng cần phải có chứng cớ hay sao? Chị cũng không thể cầm theo đống nước mủ này đi nói với người ta là Bối Lạp đã dùng nó khống chế chị đi!
A Trạch chỉ vào đống nước mủ trên sàn nhà còn chưa tẩy rửa nói:
- Thứ hai, tối nay chị vừa mới hồi phục lại, vô luận trên tinh thần hay thể lực đều không nằm trong trạng thái tốt nhất, làm sao đủ tinh lực đi đấu với người đàn bà kia?
- Phải đó chị Từ Mẫn!
Diệp Tiểu Manh cũng ở một bên nói:
- Em cũng không tán thành chị đi ngay trong đêm nay. Hiện tại chúng ta đang ở ngoài sáng mà Bối Lạp lại ẩn núp trong bóng tối. Lai lịch của chị Bối Lạp đều hiểu thật rõ ràng, mà chúng ta lại không biết một chút gì về cô ta cả, nếu qua loa đi như vậy đúng thật là hành động không được sáng suốt!
- Cũng phải!
Từ Mẫn thật ủ rũ ngồi xuống:
- Chị đối với loại chuyện siêu nhiên này căn bản không có chút khái niệm gì, mà Minh Diệu lại đi vắng.
- Chuyện này cứ giao cho em cùng Tiểu Manh đi.
A Trạch nói:
- Em cùng Tiểu Manh nhiều ít đối với loại chuyện này còn có chút kinh nghiệm, chị an tâm dưỡng lại thân thể cho tốt, hai chúng tôi phụ trách tìm ra sơ hở của Bối Lạp!
- Hai người sao?
Từ Mẫn thoáng lặng đi một chút:
- Có thể làm được sao?
- Yên tâm đi!
A Trạch gật đầu:
- Tuy rằng hai chúng tôi kinh nghiệm không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có được một chút. Hơn nữa chúng tôi còn có một người giúp đỡ mạnh mẽ a!
- Người giúp đỡ? Ai vậy?
Từ Mẫn khó hiểu hỏi.
- Internet thôi!
A Trạch có chút đắc ý nói:
- Hiện tại ở trên mạng việc gì cũng có thể tra xét ra được!
Từ Mẫn nghỉ ngơi một chút, cảm giác không còn gì khó chịu nên mang theo Tiểu Quất lái xe trở về nhà. Sau khi đi xuống lầu nhìn thấy vết xước khó coi trên xe mình, Từ Mẫn chỉ hận không thể lập tức chạy đi bắt lấy Bối Lạp bóp chết cô ta tức khắc.
- A Trạch, cô đang làm gì vậy?
Diệp Tiểu Manh tắm rửa xong đi ra, phát hiện a Trạch đang ngồi trước máy tính làm gì đó.
- Tôi đang điều tra dấu vết bàn tay kỳ quái mà chị Từ Mẫn đã nói.
A Trạch hồi đáp:
- Ngay mắt cá chân của người chết trong mấy vụ án đều có dấu vết bàn tay màu đỏ lưu lại, hơn nữa lúc ban đầu cũng chưa từng phát hiện ra, mà qua mấy giờ sau trên thi thể mới phát hiện được. Tôi cảm thấy đây là một manh mối thật trọng yếu, nếu những người này đều bị bà chủ quán bar kia giết chết, có thể từ đó điều tra ra được người đàn bà tên Bối Lạp kia là loại quỷ quái gì!
- Có kết quả không?
Diệp Tiểu Manh ngồi xuống nhìn thấy một tấm hình hiện ra trên màn ảnh vi tính. Tấm hình này được chụp trong đêm tối, cho nên nhìn thấy thật mơ hồ, lờ mờ có thể thấy được hình dáng của một người. Thân thể nho nhỏ, nhìn qua thật giống như một đứa con nít, nhưng tứ chi lại thật dài. Càng nhìn càng thấy giống như loài khỉ vượn, tuy rằng bộ dáng rất mơ hồ nhưng cặp mắt tản ra ánh sáng màu lam ở trong đêm tối càng thêm có vẻ sáng ngời.
- Đây là vật gì vậy?
Diệp Tiểu Manh bị hình ảnh làm hoảng sợ:
- Khó coi như vậy!
- Thủy hầu tử!
A Trạch nói:
- Tôi hoài nghi là loại quái vật này là hung thủ giết người trong mấy vụ án!
- Thủy hầu tử? Trong nước mà cũng có khỉ sao?
Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi:
- Khỉ không phải đều ở trên cây sao?
- Có!
A Trạch gật đầu nói:
- Quái vật này còn có địa phương gọi là Thủy Quỷ, bên Nhật Bản còn gọi là Hà Đồng. Bình thường nó sinh hoạt ở trong nước, cũng có khi đi lên bờ. Loại quái vật này có lực lượng thật lớn lại thần bí, có thể ở trong đáy nước xuyên toa thật nhanh giữa những sông ngòi biển cả. Chuyên đem người rơi xuống nước kéo xuống đáy nước khiến cho họ bị ngạt thở tử vong!
- Thật là đáng sợ!
Diệp Tiểu Manh rùng mình:
- Nếu có thứ này ở trong nước, còn có ai dám đi bơi lội đây, ngay cả bờ sông cũng không dám đến gần!
- Vậy thì không đến nỗi!
A Trạch nói:
- Thứ này ở trong nước lực lượng rất lớn, nếu bị nó bắt lấy dù là một nam nhân trưởng thành cũng không phải đối thủ của nó. Chẳng qua thứ này cũng chỉ có thể phát huy được lực lượng khi ở trong nước mà thôi, nếu như lên bờ sẽ không có được loại sức mạnh đó, trở nên rất suy yếu.
- Hung thủ giết người trong vụ án là thứ này sao?
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chị Từ Mẫn có nói qua, hai người chết trước đó đều là chết đuối trong biển, đúng là thích hợp với đặc thù của loại quái vật này. Hơn nữa loại quái vật này lại có bàn tay tương tự như trẻ con, còn ưa thích đem chân người ta kéo xuống nước, đích thật là rất giống. Nhưng người chết thứ ba lại bị chết đuối ngay trong phòng tắm của nhà mình a!
- Cho nên tôi cũng không dám quá xác định.
A Trạch thở dài một hơi, hiện tại nàng cũng chỉ có thể tìm được chút tư liệu về loại quỷ quái có hiềm nghi lớn nhất này.
- Đi ngủ trước đi!
Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ vai a Trạch nói:
- Thân thể chị Từ Mẫn còn chưa khôi phục, hơn nữa hôm nay cũng đã quá trễ.
- Ân, được rồi!
A Trạch gật đầu, khép lại laptop mà mình mang tới.
- Đêm nay ngủ chung đi!
- Ngủ chung thì được, nhưng không cho phép cô tiếp tục giễu cợt bộ ngực của tôi!
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm không chút cao hứng nói:
- Còn nữa, cũng không cho phép tiếp tục sờ tới sờ lui!
- Tôi không có giễu cợt cô nha, tôi chỉ cảm thấy bộ ngực nhỏ của cô thật sự đáng yêu.
A Trạch cười nói:
- Hơn nữa phải mat xa nhiều một chút nó mới lớn lên thôi!
- Di, thật vậy chăng?
Diệp Tiểu Manh cắn đầu ngón tay, nghĩ nghĩ:
- Giống như có chút đạo lý…
- Ha ha, bộ ngực nhỏ thật đáng yêu!
A Trạch thừa dịp Diệp Tiểu Manh không chú ý, kéo mạnh khăn tắm phủ trên người nàng.
- A..chết a Trạch! Xấu lắm!
Diệp Tiểu Manh đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Chán ghét, không cho sờ nơi đó a…
…
Từ Mẫn về đến nhà, ăn chút cơm, lại cảm giác có chút mệt mỏi nên ôm Tiểu Quất chìm sâu vào giấc ngủ. Khó được một đêm ngủ ngon, Từ Mẫn đã có thật nhiều ngày không được thư thái như vậy.
Nhưng lần này nàng cũng không được ngủ thoải mái, chưa đầy sáu giờ sáng, điện thoại của Từ Mẫn đã đột nhiên vang lên, nàng cầm lên nhìn xem, là dãy số của cục cảnh sát.
- Tôi là Từ Mẫn, xảy ra chuyện gì?
Từ Mẫn nhận điện thoại nhỏ giọng nói.
- Đại tỷ, lại xảy ra chuyện. Chị trực tiếp đi tới hiện trường đi!
Trong điện thoại truyền ra thanh âm có chút vội vàng của Tiểu Trương.
- Mẹ lại phải đi công tác sao?
Tiểu Quất bị đánh thức, xoa đôi mắt còn buồn ngủ nói.
- Ân, Tiểu Quất ngoan, thời gian còn sớm, con tiếp tục ngủ thêm đi!
Từ Mẫn nhẹ nhàng hôn lên trán con gái:
- Mẹ phải đi trước, ở nhà trẻ nhớ nghe lời cô giáo, tan học nhớ về nhà sớm một chút, biết không?
- Ân, con biết rồi!
Tiểu Quất nhu thuận gật đầu:
- Tạm biệt mẹ!
Từ Mẫn vội vàng mặc quần áo, đi ra khỏi phòng. Vừa rồi tiếng điện thoại vang lên cũng đánh thức mẹ của nàng, lão nhân gia thường ngủ rất ít, gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị đánh thức.
- Sớm như vậy đã phải đi làm sao con?
Mẹ của Từ Mẫn lên tiếng nói:
- Con còn chưa ăn điểm tâm đâu!
- Không còn kịp rồi, lại có vụ án mới xảy ra, con phải nhanh chóng chạy tới.
Từ Mẫn sửa sang lại quần áo một chút, mở cửa. Vừa muốn đi ra ngoài, nàng đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn mẹ mình có chút áy náy nói:
- Mẹ, hai ngày trước còn vì chuyện vụ án mà tính tình có chút nóng nảy, không phải cố ý làm mẹ buồn, mẹ đừng tức giận!
- Con là con gái của mẹ, tính tình con thế nào chẳng lẽ mẹ không biết?
Trên mặt mẹ Từ Mẫn hiện lên dáng tươi cười hòa ái, nói:
- Mau đi đi, nhớ rõ tranh thủ thời gian ăn chút gì đệm bụng!
- Ân, đã biết!
Từ Mẫn chạy tới dùng sức ôm chặt mẹ mình:
- Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!
- Vô nghĩa, mẹ là mẹ của con.
Mẹ của Từ Mẫn sủng nịch vỗ vỗ sau lưng nàng:
- Đi nhanh đi, nếu không coi chừng bị muộn!
Dựa theo địa chỉ mà Tiểu Trương đã nói, Từ Mẫn lái xe tới hiện trường xảy ra vụ án. Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, tuy rằng cánh tay vẫn còn có chút đau đớn, nhưng cũng đã không còn gì đáng ngại. Bởi vì đêm qua có được một giấc ngủ sâu khó được, cho nên tinh thần của Từ Mẫn cũng không tệ lắm.
- Tình huống thế nào?
Từ Mẫn đi xuyên qua cảnh giới tuyến, hỏi Tiểu Trương đang chụp ảnh tại hiện trường.
- Đường Tranh, nam, hai mươi bảy tuổi, tổng thanh tra công ty đĩa nhạc.
Tiểu Trương vừa chụp ảnh vừa nói:
- Vào buổi sáng hôm nay, nhân viên tiểu khu phát hiện hắn nằm trong xe vẫn không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đang ngủ, muốn đánh thức hắn. Kết quả sau khi mở cửa xe lại phát hiện hắn không còn hơi thở, liền lập tức báo cảnh sát. Bước đầu phán đoán là vì ngạt thở mà chết, trên mu bàn tay có thương tích. Ăn khớp với vết máu lưu lại trên cửa kính xe, hẳn trước khi chết từng có giãy dụa kịch liệt. Bất quá ở bên trong xe lại không phát hiện được dấu vết của người khác tồn tại!
- Vậy sao? Lại là ngạt thở mà chết!
Từ Mẫn cẩn thận nhìn vào mặt người chết, diễn cảm nạn nhân có chút thống khổ, thi thể cuộn tròn thành một đoàn, một tay ôm bụng một tay ôm lấy miệng của mình. Nam nhân này thật gầy, nhưng từ cách ăn mặc quần áo có thể nhìn ra được nam nhân này hẳn từng nhận sự giáo dục cao đẳng, hẳn là một người thật nhã nhặn.
- Đường Tranh? Tên này nghe thật quen tai…
- Không phải chứ, đại tỷ?
Vẻ mặt Tiểu Trương kinh ngạc nhìn Từ Mẫn:
- Không phải chị bị mắc phải bệnh dễ quên đi? Hai ngày trước chị còn nhất định đòi bắt người ta không buông tha, như thế nào hôm nay lại đem hình dạng của hắn quên mất vậy?
- Anh muốn nói người này chính là người mà tuần qua tôi luôn đòi điều tra đó sao?
Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi. Nàng vẫn còn nhớ thật rõ ràng nam nhân kia có gương mặt thật sự dữ tợn, còn có một đôi mắt tam giác, vừa nhìn liền biết là một tên lưu manh, căn bản không thể liên hệ gì với nạn nhân dáng người gầy gò nhã nhặn ở trước mắt.
- Đại tỷ, chị thật không sao chứ?
Tiểu Trương cau mày, thân thiết nhìn Từ Mẫn:
- Mấy ngày nay chị thật sự không chút thích hợp a. Có phải do công tác quá mệt mỏi hay không? Không bằng chị xin phép ở nhà tu dưỡng vài ngày đi, tôi sợ thân thể chị chịu không nổi đó!
- Tôi không sao!
Từ Mẫn lắc đầu, nàng nhìn nạn nhân cuộn tròn ngay trên ghế lái không còn hơi thở, thì thào lẩm bẩm:
- Không chỉ là khống chế ý thức của mình, thậm chí còn có thể điều khiển được cả ánh mắt mình nhìn thấy đồ vật hay sao? Bối Lạp, cô rốt cục là ai?
Từ Mẫn đi vào phòng đặt xác, liền nhìn thấy Cung pháp y đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.
- Nói thẳng đi, có phải lại là bị ngâm nước tới chết?
Từ Mẫn thở dài nói.
- Nếu như nói người trước chết như vậy có thể dùng lý do là trùng hợp để giải thích, như vậy người này chết cũng chỉ có thể dùng từ quỷ dị để mà hình dung!
Cung pháp y nói:
- Ở trong xe của mình mà bị chết đuối vì nước biển, tôi thật sự là lần đầu tiên gặp được. Cô xác định thi thể không có dấu hiệu bị di chuyển sao?
- Tôi xác định là không có!
Từ Mẫn lắc đầu, thật khẳng định nói:
- Xe của người chết tuyệt đối là hiện trường đầu tiên của vụ án, tuyệt đối không có tồn tại tình huống thi thể bị di chuyển!
- Được rồi, tôi thừa nhận vậy. Loại chuyện này tôi không thể dùng khoa học để giải thích!
Cung pháp y bất đắc dĩ nói:
- Trong phổi của người chết có thật nhiều nước biển, xác định là vì bị ngâm nước ngạt thở mà chết. Trên mu bàn tay có vết thương, trải qua kiểm tra ăn khớp với vết máu trên cửa kính xe, có thể xác định trước khi nạn nhân chết đã từng dùng sức muốn đánh vỡ cửa kính. Tôi đã xem qua bản ghi chép về tiền sử bệnh của nạn nhân, nạn nhân có bệnh mẫn cảm với chất cồn, nhưng trong máu của hắn lại có chất rượu cồn, mà tuyệt đối không đến mức say rượu xảy ra chuyện!
- Tôi muốn biết, chân của hắn…
Từ Mẫn quay đầu lại nhìn, xác định không còn người nào trong phòng mới mở miệng hỏi:
- Có phải cũng có…
- Không có, lần này thì không có.
Cung pháp y thật khẳng định nói:
- Thi thể đã đặt tại phòng đặt xác thời gian dài như vậy, cũng không thấy xuất hiện qua dấu tay màu đỏ kia…
- Di? Chẳng lẽ không phải là cô ta?
Từ Mẫn có chút kỳ quái tự nhủ.
- Không phải là ai? Chẳng lẽ cô đã có đối tượng để hoài nghi hay sao?
Cung pháp y truy vấn.
- Không có việc gì, tôi cũng chỉ là suy đoán.
Từ Mẫn lắc đầu, chuyện của Bối Lạp dù có nói ra cũng chỉ sợ người khác không tin tưởng, chẳng thà giấu kín trong lòng, tự bản thân mình hiểu rõ là được.
- Nhưng khi tôi kiểm tra toàn thân người chết, trong máu của hắn đã phát hiện được một thứ thật kỳ quái.
Cung pháp y đưa tấm hình chụp cho Từ Mẫn:
- Thấy không, thứ màu đen này…
- Đây là cái gì?
Từ Mẫn nhìn thấy dấu vết màu đen thật dài trên tấm hình, có chút kỳ quái hỏi.
- Tôi cũng không biết!
Cung pháp y lắc đầu:
- Tôi nghĩ muốn dựa theo hình ảnh dấu vết màu đen này mà giải phẫu ra, nhưng sau khi tôi giải phẫu lại chỉ chảy ra một bãi nước màu đen, không có gì bên trong!
- Nước mủ màu đen?
Từ Mẫn liên tưởng lại đêm qua mình đã phun nước đen bên trong nhà Diệp Tiểu Manh, theo Diệp Tiểu Manh đã nói thứ kia là từ trong miệng nàng nhổ ra, còn nhổ ra một con sâu nhỏ nhìn qua thật ghê tởm. Con sâu kia gặp phải không khí giãy dụa vài cái đã chết, sau khi chết còn hóa thành một vũng nước mủ. Cung pháp y nói khi giải phẫu huyết quản người chết cũng phát hiện ra thứ này, có phải chính là cùng loại với con sâu ghê tởm kia?
- Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, nguyên bản tôi còn tưởng rằng nạn nhân bị bệnh gì đó, nhưng sau khi nước đen chảy ra, thì lại thấy máu tươi chảy thật bình thường.
Cung pháp y lại nói:
- Tôi cũng không biết thứ kia là vật gì, đã đem nó đi xét nghiệm!
Từ Mẫn gật đầu, loại nước màu đen kia rất có thể giống như đồ vật mà nàng phun ra tối hôm qua. Nếu nói như vậy Đường Tranh nhất định đã tới quán bar của Bối Lạp, uống phải loại rượu cốc tai quái dị màu lam kia. Căn cứ theo lời của Cung pháp y, Đường Tranh có tính mẫn cảm về rượu cồn, bình thường không thể uống rượu. Mà bản xét nghiệm máu của hắn lại có chút ít cồn, rất có thể là đêm qua Đường Tranh đã đến quán bar của Bối Lạp, uống xong ly rượu cốc tai màu lam kia, sau đó đã chết trong xe.
Nhưng lại có một vấn đề mà Từ Mẫn không nghĩ ra. Nếu Bối Lạp đã muốn đưa rượu cốc tai này cho Đường Tranh uống, vậy đã nói cô ta có ý muốn khống chế hành động của nam nhân này. Nếu cô ta thật sự muốn hắn chết, hoàn toàn có thể lựa chọn cho nạn nhân tự mình đi nhảy lầu, hoặc thắt cổ linh tinh gì đó là những phương thức nhìn qua càng giống tự sát nhiều hơn, cần gì phải làm thêm điều thừa để nạn nhân bị chết đuối ngay trong xe của mình, sử dụng loại phương pháp quỷ dị như vậy để giết chết hắn đây?
A Trạch ngồi một bên nói:
- Ở trong đoạn thời gian đó trí nhớ của chị sẽ không được rõ ràng, nhưng chị sẽ chậm rãi hồi phục lại thôi.
- Chị bị người khống chế?
Từ Mẫn sửng sốt:
- Sao lại như thế, em muốn nói là chị bị…
- Phải!
A Trạch gật gật đầu:
- Tuy rằng chúng ta không thể xác định chị bị người hạ chung độc hoặc dùng phương pháp nào khác để khống chế, nhưng gần đây tính tình chị hoàn toàn thay đổi là chuyện không sai. Chị hãy cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, hẳn sẽ nhớ được chút dấu vết nào đó!
Từ Mẫn cau mày suy nghĩ, trong đầu hồi tưởng lại những mảnh vụn trong trí nhớ cùng những hành vi cử chỉ của mình trong suốt một tuần nay. Dần dần nàng đều nhớ ra được những hành động của mình đối với đồng sự, mẹ mình, trong lúc làm việc, trong sinh hoạt ngày thường. Những hành động mà nàng đã làm qua đều chậm rãi nhớ lại, toàn thân không khỏi tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Thời gian trôi qua nàng càng lúc càng nhớ thật rõ ràng. Nghĩ lại mình lái xe lại có thể xông lên đường dành riêng cho người đi bộ, Từ Mẫn không khỏi cảm thấy thật hoảng sợ. Nếu như lúc ấy nàng đụng phải người nào đó, như vậy cuộc đời này của nàng chẳng phải đã bị hủy diệt hoàn toàn.
- Trời ạ, rốt cục tôi đã làm gì a, tại sao lại có thể như vậy?
Từ Mẫn ôm đầu thống khổ nói.
- Từ khi chị Từ Mẫn có điểm thay đổi kỳ lạ đại khái là bắt đầu một tuần nay!
Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh nói:
- Nói cách khác là bắt đầu từ đêm hai chúng ta đã đến quán bar kia!
- Nói như vậy chính là do Bối Lạp đã đem chị biến thành cái dạng này!
Từ Mẫn rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, bắt đầu phân tích:
- Lúc ấy chị còn chưa quá mức để ý, hiện tại ngẫm lại đối với một người mà mình vừa mới gặp mặt thái độ của Bối Lạp không phải có chút quá nhiệt tình hay sao?
- Đích thật là như vậy!
Diệp Tiểu Manh gật đầu nói:
- Hơn nữa người bị khống chế lại chỉ có một mình chị Từ Mẫn, nhưng vì sao em lại không xảy ra chuyện gì đây?
- Là do ly rượu kia!
Từ Mẫn vỗ đùi chợt tỉnh ngộ:
- Em còn nhớ ly rượu cốc tai mà Bối Lạp bưng tới hay không? Lúc ấy chỉ có một mình chị uống hết, mà em không có uống. Cho nên chỉ có một mình chị bị trúng bẫy của cô ta!
- Hiện tại vấn đề là vì sao Bối Lạp kia phải đặt cạm bẫy với chị!
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Còn khống chế hành vi cùng tư tưởng của chị, đối với cô ta lại có chỗ tốt gì đây?
- Người đàn ông kia!
Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói.
- Nghĩ lại những hành vi của chị trong mấy ngày nay, tựa hồ chuyện gì cũng chỉ nhắm vào người đàn ông kia!
- Người đàn ông nào?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Chính là người đêm hôm đó đã tranh chấp với Bối Lạp!
Từ Mẫn nói:
- Em còn nhớ không? Là nam nhân có gương mặt dữ tợn cùng đôi mắt hình tam giác đó!
- Không có đi?
Diệp Tiểu Manh bị Từ Mẫn nói mà không hiểu ra sao.
- Nào có nam nhân nào hình dáng như vậy?
- Em không nhớ hay sao? Lúc ấy chị quay trở về xe còn nói qua, nam nhân dùng chiêu bài công ty đĩa nhạc làm ra những hành động xấu xa.
Từ Mẫn nói:
- Lúc ấy nam nhân kia còn đi ngang qua trước mặt em mà…
- Nguyên lai chị nói người kia sao.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Không đúng, bộ dạng của nam nhân kia thì gầy yếu, thật vô cùng nhã nhặn, không giống như miêu tả của chị đâu nha!
- Ân? Vậy sao?
Từ Mẫn cau mày:
- Sao lại thế này?
- Bất kể nói như thế nào, mục đích của bà chủ quán bar tên Bối Lạp kia hẳn là muốn nhờ vào tay chị Từ Mẫn để đối phó nam nhân kia.
A Trạch ở một bên phân tích:
- Nhưng cô ta làm sao biết chị có năng lực đối phó người kia đây? Nếu chị chẳng qua là một người phụ nữ bình thường, mà không phải là cảnh sát, như vậy ly rượu kia của Bối Lạp chẳng phải là vô cùng lãng phí hay sao?
- Cho nên nếu nói vậy Bối Lạp nhất định đã biết được thân phận của chị, cho nên đặc biệt đem ly rượu kia tới cho chị uống.
Từ Mẫn nói:
- Hơn nữa cô ta nhất định biết chị sẽ vào quán bar là vì đi tra xét vụ án quỷ dị của Tôn Kiệt. Cô ta cho chị uống ly rượu kia để khống chế hành vi cùng tư tưởng của chị, có thể mượn dùng tay chị đối phó người nam nhân kia, lại đem lực chú ý của chị rời khỏi người cô ta, hơn nữa nếu như chuyện này phát triển kéo dài, rất có thể chị sẽ vì không tìm được chứng cớ phạm tội của người kia mà trong lòng buồn bực cực độ, trực tiếp tìm người kia dùng súng bắn chết hắn. Thật là đáng sợ, lúc ấy khi chị thẩm vấn hắn trong lòng đích xác từng có loại ý nghĩ này, chẳng qua chị còn tồn tại một tia lý trí cho nên nhẫn nhịn được!
- Đích thật là một biện pháp một đá chọi hai chim rất tốt!
A Trạch gật đầu:
- Người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản!
- Thế nhưng điều này cũng đã nói rõ trong lòng Bối Lạp nhất định có quỷ!
Diệp Tiểu Manh xen lời nói:
- Vụ án đặc biệt mà chị Từ Mẫn đang điều tra nhất định có quan hệ tới cô ta, cho nên cô ta ra tay trước!
- Tiểu Manh, cô còn nhớ lúc ấy cô nói có gọi điện thoại cho tôi mà không thấy ai nghe điện thoại, nhưng tôi vốn không thu nhận được điện thoại đúng không?
A Trạch nói:
- Tôi hoài nghi bên trong quán rượu kia có một loại lực lượng đặc thù tồn tại, có thể tùy ý tiếp thu hay che chắn tín hiệu của điện thoại di động!
- Nếu là nói như vậy, như vậy có thể giải thích vì sao Bối Lạp biết được thân phận của chị.
Từ Mẫn nói:
- Lúc ấy từng có một nhân viên của chị đi tới quán bar kia điều tra, hắn từng ở đó gọi một cuộc điện thoại cho chị. Hẳn là Bối Lạp vì lần đó nên đã biết được thân phận của chị!
- Nếu chúng ta đã biết rõ thủ đoạn Bối Lạp khống chế chị Từ Mẫn, như vậy chúng ta nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Lần sau khi tới đó, ngàn vạn lần không thể uống hoặc ăn bất cứ thứ gì ở trong quán bar kia!
- Thời gian đã trôi qua cả tuần, những manh mối dấu vết theo thời gian trôi qua có chút chậm rãi tiêu tan hết. Tối nay chị sẽ tới quán bar kia lần nữa.
Từ Mẫn đứng dậy, nhưng trên cánh tay lại truyền tới đau đớn khiến nàng không nhịn được lại rên lên một tiếng.
- Không được!
A Trạch lắc đầu:
- Thứ nhất chị không có chứng cớ gì, dù sao chị làm cảnh sát không phải nói chuyện gì cũng cần phải có chứng cớ hay sao? Chị cũng không thể cầm theo đống nước mủ này đi nói với người ta là Bối Lạp đã dùng nó khống chế chị đi!
A Trạch chỉ vào đống nước mủ trên sàn nhà còn chưa tẩy rửa nói:
- Thứ hai, tối nay chị vừa mới hồi phục lại, vô luận trên tinh thần hay thể lực đều không nằm trong trạng thái tốt nhất, làm sao đủ tinh lực đi đấu với người đàn bà kia?
- Phải đó chị Từ Mẫn!
Diệp Tiểu Manh cũng ở một bên nói:
- Em cũng không tán thành chị đi ngay trong đêm nay. Hiện tại chúng ta đang ở ngoài sáng mà Bối Lạp lại ẩn núp trong bóng tối. Lai lịch của chị Bối Lạp đều hiểu thật rõ ràng, mà chúng ta lại không biết một chút gì về cô ta cả, nếu qua loa đi như vậy đúng thật là hành động không được sáng suốt!
- Cũng phải!
Từ Mẫn thật ủ rũ ngồi xuống:
- Chị đối với loại chuyện siêu nhiên này căn bản không có chút khái niệm gì, mà Minh Diệu lại đi vắng.
- Chuyện này cứ giao cho em cùng Tiểu Manh đi.
A Trạch nói:
- Em cùng Tiểu Manh nhiều ít đối với loại chuyện này còn có chút kinh nghiệm, chị an tâm dưỡng lại thân thể cho tốt, hai chúng tôi phụ trách tìm ra sơ hở của Bối Lạp!
- Hai người sao?
Từ Mẫn thoáng lặng đi một chút:
- Có thể làm được sao?
- Yên tâm đi!
A Trạch gật đầu:
- Tuy rằng hai chúng tôi kinh nghiệm không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có được một chút. Hơn nữa chúng tôi còn có một người giúp đỡ mạnh mẽ a!
- Người giúp đỡ? Ai vậy?
Từ Mẫn khó hiểu hỏi.
- Internet thôi!
A Trạch có chút đắc ý nói:
- Hiện tại ở trên mạng việc gì cũng có thể tra xét ra được!
Từ Mẫn nghỉ ngơi một chút, cảm giác không còn gì khó chịu nên mang theo Tiểu Quất lái xe trở về nhà. Sau khi đi xuống lầu nhìn thấy vết xước khó coi trên xe mình, Từ Mẫn chỉ hận không thể lập tức chạy đi bắt lấy Bối Lạp bóp chết cô ta tức khắc.
- A Trạch, cô đang làm gì vậy?
Diệp Tiểu Manh tắm rửa xong đi ra, phát hiện a Trạch đang ngồi trước máy tính làm gì đó.
- Tôi đang điều tra dấu vết bàn tay kỳ quái mà chị Từ Mẫn đã nói.
A Trạch hồi đáp:
- Ngay mắt cá chân của người chết trong mấy vụ án đều có dấu vết bàn tay màu đỏ lưu lại, hơn nữa lúc ban đầu cũng chưa từng phát hiện ra, mà qua mấy giờ sau trên thi thể mới phát hiện được. Tôi cảm thấy đây là một manh mối thật trọng yếu, nếu những người này đều bị bà chủ quán bar kia giết chết, có thể từ đó điều tra ra được người đàn bà tên Bối Lạp kia là loại quỷ quái gì!
- Có kết quả không?
Diệp Tiểu Manh ngồi xuống nhìn thấy một tấm hình hiện ra trên màn ảnh vi tính. Tấm hình này được chụp trong đêm tối, cho nên nhìn thấy thật mơ hồ, lờ mờ có thể thấy được hình dáng của một người. Thân thể nho nhỏ, nhìn qua thật giống như một đứa con nít, nhưng tứ chi lại thật dài. Càng nhìn càng thấy giống như loài khỉ vượn, tuy rằng bộ dáng rất mơ hồ nhưng cặp mắt tản ra ánh sáng màu lam ở trong đêm tối càng thêm có vẻ sáng ngời.
- Đây là vật gì vậy?
Diệp Tiểu Manh bị hình ảnh làm hoảng sợ:
- Khó coi như vậy!
- Thủy hầu tử!
A Trạch nói:
- Tôi hoài nghi là loại quái vật này là hung thủ giết người trong mấy vụ án!
- Thủy hầu tử? Trong nước mà cũng có khỉ sao?
Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi:
- Khỉ không phải đều ở trên cây sao?
- Có!
A Trạch gật đầu nói:
- Quái vật này còn có địa phương gọi là Thủy Quỷ, bên Nhật Bản còn gọi là Hà Đồng. Bình thường nó sinh hoạt ở trong nước, cũng có khi đi lên bờ. Loại quái vật này có lực lượng thật lớn lại thần bí, có thể ở trong đáy nước xuyên toa thật nhanh giữa những sông ngòi biển cả. Chuyên đem người rơi xuống nước kéo xuống đáy nước khiến cho họ bị ngạt thở tử vong!
- Thật là đáng sợ!
Diệp Tiểu Manh rùng mình:
- Nếu có thứ này ở trong nước, còn có ai dám đi bơi lội đây, ngay cả bờ sông cũng không dám đến gần!
- Vậy thì không đến nỗi!
A Trạch nói:
- Thứ này ở trong nước lực lượng rất lớn, nếu bị nó bắt lấy dù là một nam nhân trưởng thành cũng không phải đối thủ của nó. Chẳng qua thứ này cũng chỉ có thể phát huy được lực lượng khi ở trong nước mà thôi, nếu như lên bờ sẽ không có được loại sức mạnh đó, trở nên rất suy yếu.
- Hung thủ giết người trong vụ án là thứ này sao?
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chị Từ Mẫn có nói qua, hai người chết trước đó đều là chết đuối trong biển, đúng là thích hợp với đặc thù của loại quái vật này. Hơn nữa loại quái vật này lại có bàn tay tương tự như trẻ con, còn ưa thích đem chân người ta kéo xuống nước, đích thật là rất giống. Nhưng người chết thứ ba lại bị chết đuối ngay trong phòng tắm của nhà mình a!
- Cho nên tôi cũng không dám quá xác định.
A Trạch thở dài một hơi, hiện tại nàng cũng chỉ có thể tìm được chút tư liệu về loại quỷ quái có hiềm nghi lớn nhất này.
- Đi ngủ trước đi!
Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ vai a Trạch nói:
- Thân thể chị Từ Mẫn còn chưa khôi phục, hơn nữa hôm nay cũng đã quá trễ.
- Ân, được rồi!
A Trạch gật đầu, khép lại laptop mà mình mang tới.
- Đêm nay ngủ chung đi!
- Ngủ chung thì được, nhưng không cho phép cô tiếp tục giễu cợt bộ ngực của tôi!
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm không chút cao hứng nói:
- Còn nữa, cũng không cho phép tiếp tục sờ tới sờ lui!
- Tôi không có giễu cợt cô nha, tôi chỉ cảm thấy bộ ngực nhỏ của cô thật sự đáng yêu.
A Trạch cười nói:
- Hơn nữa phải mat xa nhiều một chút nó mới lớn lên thôi!
- Di, thật vậy chăng?
Diệp Tiểu Manh cắn đầu ngón tay, nghĩ nghĩ:
- Giống như có chút đạo lý…
- Ha ha, bộ ngực nhỏ thật đáng yêu!
A Trạch thừa dịp Diệp Tiểu Manh không chú ý, kéo mạnh khăn tắm phủ trên người nàng.
- A..chết a Trạch! Xấu lắm!
Diệp Tiểu Manh đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Chán ghét, không cho sờ nơi đó a…
…
Từ Mẫn về đến nhà, ăn chút cơm, lại cảm giác có chút mệt mỏi nên ôm Tiểu Quất chìm sâu vào giấc ngủ. Khó được một đêm ngủ ngon, Từ Mẫn đã có thật nhiều ngày không được thư thái như vậy.
Nhưng lần này nàng cũng không được ngủ thoải mái, chưa đầy sáu giờ sáng, điện thoại của Từ Mẫn đã đột nhiên vang lên, nàng cầm lên nhìn xem, là dãy số của cục cảnh sát.
- Tôi là Từ Mẫn, xảy ra chuyện gì?
Từ Mẫn nhận điện thoại nhỏ giọng nói.
- Đại tỷ, lại xảy ra chuyện. Chị trực tiếp đi tới hiện trường đi!
Trong điện thoại truyền ra thanh âm có chút vội vàng của Tiểu Trương.
- Mẹ lại phải đi công tác sao?
Tiểu Quất bị đánh thức, xoa đôi mắt còn buồn ngủ nói.
- Ân, Tiểu Quất ngoan, thời gian còn sớm, con tiếp tục ngủ thêm đi!
Từ Mẫn nhẹ nhàng hôn lên trán con gái:
- Mẹ phải đi trước, ở nhà trẻ nhớ nghe lời cô giáo, tan học nhớ về nhà sớm một chút, biết không?
- Ân, con biết rồi!
Tiểu Quất nhu thuận gật đầu:
- Tạm biệt mẹ!
Từ Mẫn vội vàng mặc quần áo, đi ra khỏi phòng. Vừa rồi tiếng điện thoại vang lên cũng đánh thức mẹ của nàng, lão nhân gia thường ngủ rất ít, gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị đánh thức.
- Sớm như vậy đã phải đi làm sao con?
Mẹ của Từ Mẫn lên tiếng nói:
- Con còn chưa ăn điểm tâm đâu!
- Không còn kịp rồi, lại có vụ án mới xảy ra, con phải nhanh chóng chạy tới.
Từ Mẫn sửa sang lại quần áo một chút, mở cửa. Vừa muốn đi ra ngoài, nàng đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn mẹ mình có chút áy náy nói:
- Mẹ, hai ngày trước còn vì chuyện vụ án mà tính tình có chút nóng nảy, không phải cố ý làm mẹ buồn, mẹ đừng tức giận!
- Con là con gái của mẹ, tính tình con thế nào chẳng lẽ mẹ không biết?
Trên mặt mẹ Từ Mẫn hiện lên dáng tươi cười hòa ái, nói:
- Mau đi đi, nhớ rõ tranh thủ thời gian ăn chút gì đệm bụng!
- Ân, đã biết!
Từ Mẫn chạy tới dùng sức ôm chặt mẹ mình:
- Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!
- Vô nghĩa, mẹ là mẹ của con.
Mẹ của Từ Mẫn sủng nịch vỗ vỗ sau lưng nàng:
- Đi nhanh đi, nếu không coi chừng bị muộn!
Dựa theo địa chỉ mà Tiểu Trương đã nói, Từ Mẫn lái xe tới hiện trường xảy ra vụ án. Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, tuy rằng cánh tay vẫn còn có chút đau đớn, nhưng cũng đã không còn gì đáng ngại. Bởi vì đêm qua có được một giấc ngủ sâu khó được, cho nên tinh thần của Từ Mẫn cũng không tệ lắm.
- Tình huống thế nào?
Từ Mẫn đi xuyên qua cảnh giới tuyến, hỏi Tiểu Trương đang chụp ảnh tại hiện trường.
- Đường Tranh, nam, hai mươi bảy tuổi, tổng thanh tra công ty đĩa nhạc.
Tiểu Trương vừa chụp ảnh vừa nói:
- Vào buổi sáng hôm nay, nhân viên tiểu khu phát hiện hắn nằm trong xe vẫn không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đang ngủ, muốn đánh thức hắn. Kết quả sau khi mở cửa xe lại phát hiện hắn không còn hơi thở, liền lập tức báo cảnh sát. Bước đầu phán đoán là vì ngạt thở mà chết, trên mu bàn tay có thương tích. Ăn khớp với vết máu lưu lại trên cửa kính xe, hẳn trước khi chết từng có giãy dụa kịch liệt. Bất quá ở bên trong xe lại không phát hiện được dấu vết của người khác tồn tại!
- Vậy sao? Lại là ngạt thở mà chết!
Từ Mẫn cẩn thận nhìn vào mặt người chết, diễn cảm nạn nhân có chút thống khổ, thi thể cuộn tròn thành một đoàn, một tay ôm bụng một tay ôm lấy miệng của mình. Nam nhân này thật gầy, nhưng từ cách ăn mặc quần áo có thể nhìn ra được nam nhân này hẳn từng nhận sự giáo dục cao đẳng, hẳn là một người thật nhã nhặn.
- Đường Tranh? Tên này nghe thật quen tai…
- Không phải chứ, đại tỷ?
Vẻ mặt Tiểu Trương kinh ngạc nhìn Từ Mẫn:
- Không phải chị bị mắc phải bệnh dễ quên đi? Hai ngày trước chị còn nhất định đòi bắt người ta không buông tha, như thế nào hôm nay lại đem hình dạng của hắn quên mất vậy?
- Anh muốn nói người này chính là người mà tuần qua tôi luôn đòi điều tra đó sao?
Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi. Nàng vẫn còn nhớ thật rõ ràng nam nhân kia có gương mặt thật sự dữ tợn, còn có một đôi mắt tam giác, vừa nhìn liền biết là một tên lưu manh, căn bản không thể liên hệ gì với nạn nhân dáng người gầy gò nhã nhặn ở trước mắt.
- Đại tỷ, chị thật không sao chứ?
Tiểu Trương cau mày, thân thiết nhìn Từ Mẫn:
- Mấy ngày nay chị thật sự không chút thích hợp a. Có phải do công tác quá mệt mỏi hay không? Không bằng chị xin phép ở nhà tu dưỡng vài ngày đi, tôi sợ thân thể chị chịu không nổi đó!
- Tôi không sao!
Từ Mẫn lắc đầu, nàng nhìn nạn nhân cuộn tròn ngay trên ghế lái không còn hơi thở, thì thào lẩm bẩm:
- Không chỉ là khống chế ý thức của mình, thậm chí còn có thể điều khiển được cả ánh mắt mình nhìn thấy đồ vật hay sao? Bối Lạp, cô rốt cục là ai?
Từ Mẫn đi vào phòng đặt xác, liền nhìn thấy Cung pháp y đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.
- Nói thẳng đi, có phải lại là bị ngâm nước tới chết?
Từ Mẫn thở dài nói.
- Nếu như nói người trước chết như vậy có thể dùng lý do là trùng hợp để giải thích, như vậy người này chết cũng chỉ có thể dùng từ quỷ dị để mà hình dung!
Cung pháp y nói:
- Ở trong xe của mình mà bị chết đuối vì nước biển, tôi thật sự là lần đầu tiên gặp được. Cô xác định thi thể không có dấu hiệu bị di chuyển sao?
- Tôi xác định là không có!
Từ Mẫn lắc đầu, thật khẳng định nói:
- Xe của người chết tuyệt đối là hiện trường đầu tiên của vụ án, tuyệt đối không có tồn tại tình huống thi thể bị di chuyển!
- Được rồi, tôi thừa nhận vậy. Loại chuyện này tôi không thể dùng khoa học để giải thích!
Cung pháp y bất đắc dĩ nói:
- Trong phổi của người chết có thật nhiều nước biển, xác định là vì bị ngâm nước ngạt thở mà chết. Trên mu bàn tay có vết thương, trải qua kiểm tra ăn khớp với vết máu trên cửa kính xe, có thể xác định trước khi nạn nhân chết đã từng dùng sức muốn đánh vỡ cửa kính. Tôi đã xem qua bản ghi chép về tiền sử bệnh của nạn nhân, nạn nhân có bệnh mẫn cảm với chất cồn, nhưng trong máu của hắn lại có chất rượu cồn, mà tuyệt đối không đến mức say rượu xảy ra chuyện!
- Tôi muốn biết, chân của hắn…
Từ Mẫn quay đầu lại nhìn, xác định không còn người nào trong phòng mới mở miệng hỏi:
- Có phải cũng có…
- Không có, lần này thì không có.
Cung pháp y thật khẳng định nói:
- Thi thể đã đặt tại phòng đặt xác thời gian dài như vậy, cũng không thấy xuất hiện qua dấu tay màu đỏ kia…
- Di? Chẳng lẽ không phải là cô ta?
Từ Mẫn có chút kỳ quái tự nhủ.
- Không phải là ai? Chẳng lẽ cô đã có đối tượng để hoài nghi hay sao?
Cung pháp y truy vấn.
- Không có việc gì, tôi cũng chỉ là suy đoán.
Từ Mẫn lắc đầu, chuyện của Bối Lạp dù có nói ra cũng chỉ sợ người khác không tin tưởng, chẳng thà giấu kín trong lòng, tự bản thân mình hiểu rõ là được.
- Nhưng khi tôi kiểm tra toàn thân người chết, trong máu của hắn đã phát hiện được một thứ thật kỳ quái.
Cung pháp y đưa tấm hình chụp cho Từ Mẫn:
- Thấy không, thứ màu đen này…
- Đây là cái gì?
Từ Mẫn nhìn thấy dấu vết màu đen thật dài trên tấm hình, có chút kỳ quái hỏi.
- Tôi cũng không biết!
Cung pháp y lắc đầu:
- Tôi nghĩ muốn dựa theo hình ảnh dấu vết màu đen này mà giải phẫu ra, nhưng sau khi tôi giải phẫu lại chỉ chảy ra một bãi nước màu đen, không có gì bên trong!
- Nước mủ màu đen?
Từ Mẫn liên tưởng lại đêm qua mình đã phun nước đen bên trong nhà Diệp Tiểu Manh, theo Diệp Tiểu Manh đã nói thứ kia là từ trong miệng nàng nhổ ra, còn nhổ ra một con sâu nhỏ nhìn qua thật ghê tởm. Con sâu kia gặp phải không khí giãy dụa vài cái đã chết, sau khi chết còn hóa thành một vũng nước mủ. Cung pháp y nói khi giải phẫu huyết quản người chết cũng phát hiện ra thứ này, có phải chính là cùng loại với con sâu ghê tởm kia?
- Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, nguyên bản tôi còn tưởng rằng nạn nhân bị bệnh gì đó, nhưng sau khi nước đen chảy ra, thì lại thấy máu tươi chảy thật bình thường.
Cung pháp y lại nói:
- Tôi cũng không biết thứ kia là vật gì, đã đem nó đi xét nghiệm!
Từ Mẫn gật đầu, loại nước màu đen kia rất có thể giống như đồ vật mà nàng phun ra tối hôm qua. Nếu nói như vậy Đường Tranh nhất định đã tới quán bar của Bối Lạp, uống phải loại rượu cốc tai quái dị màu lam kia. Căn cứ theo lời của Cung pháp y, Đường Tranh có tính mẫn cảm về rượu cồn, bình thường không thể uống rượu. Mà bản xét nghiệm máu của hắn lại có chút ít cồn, rất có thể là đêm qua Đường Tranh đã đến quán bar của Bối Lạp, uống xong ly rượu cốc tai màu lam kia, sau đó đã chết trong xe.
Nhưng lại có một vấn đề mà Từ Mẫn không nghĩ ra. Nếu Bối Lạp đã muốn đưa rượu cốc tai này cho Đường Tranh uống, vậy đã nói cô ta có ý muốn khống chế hành động của nam nhân này. Nếu cô ta thật sự muốn hắn chết, hoàn toàn có thể lựa chọn cho nạn nhân tự mình đi nhảy lầu, hoặc thắt cổ linh tinh gì đó là những phương thức nhìn qua càng giống tự sát nhiều hơn, cần gì phải làm thêm điều thừa để nạn nhân bị chết đuối ngay trong xe của mình, sử dụng loại phương pháp quỷ dị như vậy để giết chết hắn đây?
/397
|