Làm sao mà ta lại sinh ra loại ý niệm này trong đầu?
Bà chủ vừa đi trên đường, vừa hồi tưởng lại tình cảnh thực tế vừa rồi một cách xuất thần. Dường như là có chút gì đó trở nên không bình thường…Thị trấn…Người ở trong thị trấn…Còn cả chính mình.
Bởi vì quá mức chú tâm vào suy nghĩ, bà chủ không có chứng kiến một sợi dây điện ở ven đường, không cẩn thận đụng vào nó. Cái trán truyền đến cảm giác đau đớn lôi nàng về với thực tại. Nơi này là chỗ nào? Làm sao ta lại không nhớ rõ đường được?
Bà chủ mê man nhìn bốn phía. Bà sinh ra ở chỗ này, nhắm mắt cũng không thể lạc đường được. Dường như là nàng không nhớ nổi đường về.
Rốt cuộc là ta muốn đi đâu? Ta đang muốn đi làm gì? Bà chủ cảm giác đầu óc của mình càng ngày càng trở nên chậm chạp.
Trên người…Có chút ngứa…Cánh tay, đùi, còn cả trên lưng, đều rất ngứa…Dường như là toàn thân đều rất ngứa.
Một loại cảm giác ngứa ngáy không được báo trước xông ra. Bà chủ ngồi dưới đất, không ngừng đưa tay gãi mặt mình, cánh tay và bắp đùi của mình nữa. Còn không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất. Rất nhanh bà chủ đã cào tay của mình thành từng đạo vết máu. Dường như chỉ có cảm giác đau đớn này mới có thể hơi làm dịu một chút ngứa ngáy trên người của mình.
Thật đói…Trên người lại rất ngứa…Ta đang bị làm sao vậy…Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ…
Không thể làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên người, và làm dịu cảm giác khát khao với thực vật khiến cho bà chủ cảm giác mình sắp nổi điên.
- Chị, thì ra là chị ở đây.
Một giọng nói đàn ông quen thuộc truyền đến chỗ này. Bà chủ ngẩng đầu nhìn lại, em trai của mình ở chỗ nào đó chậm rãi đi ra, miệng còn không ngừng nhai nuốt cái gì đó.
- Em trai, không biết là ta bị làm sao nữa, trên người rất ngứa ngáy...Hơn nữa bụng cũng rất đói…Rất muốn tìm cái gì ăn…
Bà chủ bắt lấy ống quần của em trai.
- Em có cái gì…Có thể ăn được hay không, mau đưa cho ta, ta cảm thấy sắp chết đói rồi.
- Chị cũng đói bụng sao ?
Miệng của em nàng không ngừng nhai nuốt cái gì đó, nói cũng không rõ ràng.
- Vì chị là chị của em nên chia cho chị một chút vậy.
Chưa kịp nhìn rõ, có một cái gì đó vừa dài vừa hẹp được ném tới trên người bà chủ, một cỗ mùi tinh huyết đập vào mặt mà đến.
- Này…Đây là…
Bà chủ cầm lấy cái thứ có dính máu tươi mà em trai ném cho. Nhìn kỹ lại liền phát hiện đây là một cánh tay, là một cánh tay người. Bên trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ. Cái đồng hồ này nhìn qua rất quen mắt. Dường như là của người quen nào đó vậy. Mà chỗ các đốt ngón tay kia còn có dấu vết bị xé rách, xương cốt màu trắng lộ ra ở chỗ đó. Không ngừng rõ những giọt máu đã tím ngắt xuống. Những giọt máu kia rơi ở trên người của bà chủ, trên mặt, khắp nơi đều có.
- Không ăn sao? Không ăn thì trả lại cho em.
Em trai nhìn thấy bà chủ cầm cánh cánh mà sững sờ, không kiên nhẫn nói.
- Ta ăn, ta thật dói, cái gì cũng đều có thể nuốt được.
Bà chủ vội vàng bỏ cái cánh tay kia vào miệng. Thịt sống mang theo mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, khiến cho nàng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
- Ăn thật ngon…Nhưng mà ta vẫn rất đói…
Sự yên lặng có chút làm cho người ta sợ hãi, trong một góc của thị trấn nhỏ, một nam một nữ bò tới bên cạnh một cỗ thi thể, không ngừng dùng răng nanh xé thịt ở trên thi thể xuống, nhai, nuốt. Đôi đồng tử vốn có màu đen kia đã biến thành một mảnh xanh biếc không thuộc về con người!
- Này…Ai có thể giải thích cho ta biết là tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy được không.
Minh Diệu xoa huyệt thái dương, trên mặt có chút co quắp.
- Rất đơn giản, chuyện này vốn là do tôi mà ra, tôi có trách nhiệm phải giải quyết sự việc này.
A Trạch buông hành lý trong tay ra, thản nhiên nói.
- Nhưng mà ta cũng không cần cô đi, một mình ta đi nói không chừng còn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này để trở về sớm một chút.
Minh Diệu cau mày nói.
- Tôi chỉ muốn làm việc đến nơi đến chốn mà thôi, cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái.
A Trạch hướng về Minh Diệu mỉm cười.
- Hơn nữa tôi đã đến thị trấn nhỏ kia du lịch, tương đối quen thuộc đối với nơi đó. Tôi đi còn có thể dẫn đường giúp chú. Tôi có thể giải quyết hoàn toàn sự việc, mà chú cũng có thêm một người dẫn đường miễn phí. Đây không phải là một chuyện tình cả hai đều có lợi sao?
- Được rồi, nhưng mà cô phải đàm bảo là sẽ không bởi vì tò mò hoặc là vì nguyên nhân gì khác mà tiếp tục gây ra phiền toái. Nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của ra. Cô có thể đáp ứng không?
Minh Diệu thở dài một hơi.
- Có thể.
A Trạch gật gật đầu.
- Hơn nữa lấy năng lực của tôi, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ chú một chút, không phải sao?
- Không cần, chỉ cần cô không gây thêm phiền phức cho ta, là ta đã cám ơn trời đất rồi.
Minh Diệu nói.
- Vậy còn cậu?
- Tôi?
Lưu Nhân thấy Minh Diệu hỏi mình, vội vàng nói.
- Tôi là cảnh sát, hơn nữa vụ án này là do tôi phụ trách, đương nhiên tôi có lý do để đi.
- Nhưng mà không phải là ta đã nói với cậu rồi sao. Đây cũng không phải là vụ án bình thường mà cảnh sát có thể nhúng tay vào.
Minh Diệu cảm thấy có chút đau đầu.
- Đây là sự kiện linh dị, sự kiện linh dị, hiểu không?
- Tôi biết.
Lưu Nhân gật gật đầu.
- Nhưng mà bất kể như thế nào, thân phận cảnh sát của tôi cũng có thể giúp đỡ được một chút. Tới nơi đó, nếu có cái gì cần, tôi có thể nhờ cục cảnh sát địa phương tiến hành trợ giúp.
- Xin cậu, cần sự trợ giúp cũng không nhờ đến họ. Cậu cho là nhiều người thì có thể giải quyết được sự việc sao? Đây cũng không phải là vấn đề nhiều hay ít người.
Minh Diệu cau mày nói.
- Nhưng mà…
Lưu Nhân cúi đầu, khé liếc mắt nhìn thoáng qua Vương Tĩnh ở bên cạnh.
- Bất kể như thế nào, Vương Tĩnh là đi cùng với tôi, tự nhiên là tôi có trách nhiệm đưa nàng trở về. nếu như nàng muốn đi, tự nhiên là tôi cũng phải đi. Cho đến khi sự kiện chấm dứt thì thôi.
- Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn để làm hộ hoa sứ giả đâu.
Minh Diệu nói.
- Vương Tĩnh cũng không phải ở trong thành phố của cậu, sau khi sự việc giải quyết xong, tự nhiên là nàng sẽ trở về thành phố của mình, hai người các cậu ai đi đường nấy. Có cái gì cùng đi chứ?
- Mặc kệ ngài nói cái gì, tôi cũng phải đi.
Lưu Nhân ngẩng đầu lên, nhưng mà vẫn không hạ giọng. Hắn không tin một cô gái nhìn qua thật đáng thương như Vương Tĩnh, lại có thể làm ra chuyện tình tàn nhãn như vậy. Trong chuyện này nhất định còn có cái ẩn tình gì chưa nói ra.
Đúng rồi, nhất định là như vậy, Vương Tĩnh đã từng vô ý nói ra, dường như còn có một người khác, nhất định là do người kia làm.
Lưu Nhân nghĩ đến đây, trong lòng yên ổn một chút, tuy nhiên hắn không có nghĩ qua, dù cho Vương Tĩnh không có giết người, nhưng mà phá hoại thi thể cũng là có tội.
- Được rồi, tôi cũng hết cách nói được cậu. Cậu muốn đi thì đi, nói không chừng thật sự thân phận cảnh sát của cậu sẽ có tác dụng. Nếu có cái gì cần đi điều tra thì cho cậu đi cũng được. Tuy rằng tôi cũng có quyền lợi này, nhưng mà nếu tôi cầm giấy tờ của cục an toàn đi hỏi thăm thì rất dễ bị người ta cho là giả mạo.
Bà chủ vừa đi trên đường, vừa hồi tưởng lại tình cảnh thực tế vừa rồi một cách xuất thần. Dường như là có chút gì đó trở nên không bình thường…Thị trấn…Người ở trong thị trấn…Còn cả chính mình.
Bởi vì quá mức chú tâm vào suy nghĩ, bà chủ không có chứng kiến một sợi dây điện ở ven đường, không cẩn thận đụng vào nó. Cái trán truyền đến cảm giác đau đớn lôi nàng về với thực tại. Nơi này là chỗ nào? Làm sao ta lại không nhớ rõ đường được?
Bà chủ mê man nhìn bốn phía. Bà sinh ra ở chỗ này, nhắm mắt cũng không thể lạc đường được. Dường như là nàng không nhớ nổi đường về.
Rốt cuộc là ta muốn đi đâu? Ta đang muốn đi làm gì? Bà chủ cảm giác đầu óc của mình càng ngày càng trở nên chậm chạp.
Trên người…Có chút ngứa…Cánh tay, đùi, còn cả trên lưng, đều rất ngứa…Dường như là toàn thân đều rất ngứa.
Một loại cảm giác ngứa ngáy không được báo trước xông ra. Bà chủ ngồi dưới đất, không ngừng đưa tay gãi mặt mình, cánh tay và bắp đùi của mình nữa. Còn không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất. Rất nhanh bà chủ đã cào tay của mình thành từng đạo vết máu. Dường như chỉ có cảm giác đau đớn này mới có thể hơi làm dịu một chút ngứa ngáy trên người của mình.
Thật đói…Trên người lại rất ngứa…Ta đang bị làm sao vậy…Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ…
Không thể làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên người, và làm dịu cảm giác khát khao với thực vật khiến cho bà chủ cảm giác mình sắp nổi điên.
- Chị, thì ra là chị ở đây.
Một giọng nói đàn ông quen thuộc truyền đến chỗ này. Bà chủ ngẩng đầu nhìn lại, em trai của mình ở chỗ nào đó chậm rãi đi ra, miệng còn không ngừng nhai nuốt cái gì đó.
- Em trai, không biết là ta bị làm sao nữa, trên người rất ngứa ngáy...Hơn nữa bụng cũng rất đói…Rất muốn tìm cái gì ăn…
Bà chủ bắt lấy ống quần của em trai.
- Em có cái gì…Có thể ăn được hay không, mau đưa cho ta, ta cảm thấy sắp chết đói rồi.
- Chị cũng đói bụng sao ?
Miệng của em nàng không ngừng nhai nuốt cái gì đó, nói cũng không rõ ràng.
- Vì chị là chị của em nên chia cho chị một chút vậy.
Chưa kịp nhìn rõ, có một cái gì đó vừa dài vừa hẹp được ném tới trên người bà chủ, một cỗ mùi tinh huyết đập vào mặt mà đến.
- Này…Đây là…
Bà chủ cầm lấy cái thứ có dính máu tươi mà em trai ném cho. Nhìn kỹ lại liền phát hiện đây là một cánh tay, là một cánh tay người. Bên trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ. Cái đồng hồ này nhìn qua rất quen mắt. Dường như là của người quen nào đó vậy. Mà chỗ các đốt ngón tay kia còn có dấu vết bị xé rách, xương cốt màu trắng lộ ra ở chỗ đó. Không ngừng rõ những giọt máu đã tím ngắt xuống. Những giọt máu kia rơi ở trên người của bà chủ, trên mặt, khắp nơi đều có.
- Không ăn sao? Không ăn thì trả lại cho em.
Em trai nhìn thấy bà chủ cầm cánh cánh mà sững sờ, không kiên nhẫn nói.
- Ta ăn, ta thật dói, cái gì cũng đều có thể nuốt được.
Bà chủ vội vàng bỏ cái cánh tay kia vào miệng. Thịt sống mang theo mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, khiến cho nàng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
- Ăn thật ngon…Nhưng mà ta vẫn rất đói…
Sự yên lặng có chút làm cho người ta sợ hãi, trong một góc của thị trấn nhỏ, một nam một nữ bò tới bên cạnh một cỗ thi thể, không ngừng dùng răng nanh xé thịt ở trên thi thể xuống, nhai, nuốt. Đôi đồng tử vốn có màu đen kia đã biến thành một mảnh xanh biếc không thuộc về con người!
- Này…Ai có thể giải thích cho ta biết là tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy được không.
Minh Diệu xoa huyệt thái dương, trên mặt có chút co quắp.
- Rất đơn giản, chuyện này vốn là do tôi mà ra, tôi có trách nhiệm phải giải quyết sự việc này.
A Trạch buông hành lý trong tay ra, thản nhiên nói.
- Nhưng mà ta cũng không cần cô đi, một mình ta đi nói không chừng còn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này để trở về sớm một chút.
Minh Diệu cau mày nói.
- Tôi chỉ muốn làm việc đến nơi đến chốn mà thôi, cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái.
A Trạch hướng về Minh Diệu mỉm cười.
- Hơn nữa tôi đã đến thị trấn nhỏ kia du lịch, tương đối quen thuộc đối với nơi đó. Tôi đi còn có thể dẫn đường giúp chú. Tôi có thể giải quyết hoàn toàn sự việc, mà chú cũng có thêm một người dẫn đường miễn phí. Đây không phải là một chuyện tình cả hai đều có lợi sao?
- Được rồi, nhưng mà cô phải đàm bảo là sẽ không bởi vì tò mò hoặc là vì nguyên nhân gì khác mà tiếp tục gây ra phiền toái. Nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của ra. Cô có thể đáp ứng không?
Minh Diệu thở dài một hơi.
- Có thể.
A Trạch gật gật đầu.
- Hơn nữa lấy năng lực của tôi, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ chú một chút, không phải sao?
- Không cần, chỉ cần cô không gây thêm phiền phức cho ta, là ta đã cám ơn trời đất rồi.
Minh Diệu nói.
- Vậy còn cậu?
- Tôi?
Lưu Nhân thấy Minh Diệu hỏi mình, vội vàng nói.
- Tôi là cảnh sát, hơn nữa vụ án này là do tôi phụ trách, đương nhiên tôi có lý do để đi.
- Nhưng mà không phải là ta đã nói với cậu rồi sao. Đây cũng không phải là vụ án bình thường mà cảnh sát có thể nhúng tay vào.
Minh Diệu cảm thấy có chút đau đầu.
- Đây là sự kiện linh dị, sự kiện linh dị, hiểu không?
- Tôi biết.
Lưu Nhân gật gật đầu.
- Nhưng mà bất kể như thế nào, thân phận cảnh sát của tôi cũng có thể giúp đỡ được một chút. Tới nơi đó, nếu có cái gì cần, tôi có thể nhờ cục cảnh sát địa phương tiến hành trợ giúp.
- Xin cậu, cần sự trợ giúp cũng không nhờ đến họ. Cậu cho là nhiều người thì có thể giải quyết được sự việc sao? Đây cũng không phải là vấn đề nhiều hay ít người.
Minh Diệu cau mày nói.
- Nhưng mà…
Lưu Nhân cúi đầu, khé liếc mắt nhìn thoáng qua Vương Tĩnh ở bên cạnh.
- Bất kể như thế nào, Vương Tĩnh là đi cùng với tôi, tự nhiên là tôi có trách nhiệm đưa nàng trở về. nếu như nàng muốn đi, tự nhiên là tôi cũng phải đi. Cho đến khi sự kiện chấm dứt thì thôi.
- Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn để làm hộ hoa sứ giả đâu.
Minh Diệu nói.
- Vương Tĩnh cũng không phải ở trong thành phố của cậu, sau khi sự việc giải quyết xong, tự nhiên là nàng sẽ trở về thành phố của mình, hai người các cậu ai đi đường nấy. Có cái gì cùng đi chứ?
- Mặc kệ ngài nói cái gì, tôi cũng phải đi.
Lưu Nhân ngẩng đầu lên, nhưng mà vẫn không hạ giọng. Hắn không tin một cô gái nhìn qua thật đáng thương như Vương Tĩnh, lại có thể làm ra chuyện tình tàn nhãn như vậy. Trong chuyện này nhất định còn có cái ẩn tình gì chưa nói ra.
Đúng rồi, nhất định là như vậy, Vương Tĩnh đã từng vô ý nói ra, dường như còn có một người khác, nhất định là do người kia làm.
Lưu Nhân nghĩ đến đây, trong lòng yên ổn một chút, tuy nhiên hắn không có nghĩ qua, dù cho Vương Tĩnh không có giết người, nhưng mà phá hoại thi thể cũng là có tội.
- Được rồi, tôi cũng hết cách nói được cậu. Cậu muốn đi thì đi, nói không chừng thật sự thân phận cảnh sát của cậu sẽ có tác dụng. Nếu có cái gì cần đi điều tra thì cho cậu đi cũng được. Tuy rằng tôi cũng có quyền lợi này, nhưng mà nếu tôi cầm giấy tờ của cục an toàn đi hỏi thăm thì rất dễ bị người ta cho là giả mạo.
/397
|