- Đúng, hơn nữa hôm qua chị Thanh Thanh cũng phát hiện áo lót của mình bị người ta động vào, nhưng mà không có trộm đi mà dính vào rất nhiều thứ kỳ quái gì đó, mùi rất là khó ngửi.
Dương Nhan gật gật đầu.
- Gần như là mùi cá, nhưng mà lại không quá giống.
Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.
A Trạch cũng quay về phía Trần Tự Lực, trong ánh mắt lộ ra một cỗ không tín nhiệm.
- Đừng nhìn tôi, thật sự không phải là tôi làm.
Trần Tự Lực gập đến độ nhảy dựng lên.
- Có thể đưa tôi đi nhìn vết bẩn ở trên áo của cô không?
A Trạch đi đến trước mặt Ngô Thanh Thanh nói.
- Ngay ở trong phòng của tôi, tôi dẫn cô đi xem.
Ngô Thanh Thanh gật đầu, dẫn A Trạch về phòng của nàng. Dương Nhan cũng theo ở phía sau, Trần Tự Lực cũng muốn vào xem, tuy nhiên bị Dương Nhan ngăn lại.
- Sắc lang, áo lót của nữ sinh anh cũng muốn xem, còn nói là không phải ai làm.
Dương Nhan lườm Trần Tự Lực một cái, đóng cửa lại.
- Chính là cái này.
Ngô Thanh Thanh lấy từ trong ba lô ra một cái áo ngực màu xanh biếc.
- Tôi còn chưa kịp giặt đâu.
A Trạch tiếp nhận cái áo ngực, cẩn thận nhìn một chút. Tuy rằng có mùi khá nồng, nhưng mà nhìn qua bên ngoài, cái áo lót thực sạch sẽ, căn bản là không nhìn ra là có thứ gì dính vào. Hơn nữa cái mùi này rất tanh, nhưng mà căn bản không giống như là cá. Không thể nói rõ là mùi hương này từ đâu ra.
- Nếu tôi đoán không sai thì làm bẩn áo của cô không phải là người.
Khóe miệng của A Trạch nở một nụ cười, giống như gặp được một chuyện tình rất thú vị.
- Không…Không phải người?
Dương Nhan và Ngô Thanh Thanh nghe nói như thế thì la hoảng lên.
- Chẳng lẽ…Chẳng lẽ là…
- Ừ, tuy rằng tôi không biết là cái gì, nhưng mà tuyệt đối có thể khẳng định cái này thuộc về cái loại không sạch sẽ siêu nhiên gì đó.
A Trạch gật gật đầu.
- Không phải chứ, ở nơi này chẳng lẽ có quỷ?
Ngô Thanh Thanh ném cái áo lót lên giường.
- Còn là một sắc quỷ?
- A! Thật đáng sợ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Dương Nhan cũng không khỏi sợ run cả người.
- Này, rốt cuộc là có chuyện gì.
Trần Tự Lực đứng ở ngoài cửa, nghe thấy hai nữ sinh kêu lên sợ hãi, lại không nghe rõ các nàng đagn nói cái gì, gấp đến độ dậm chân ở ngoài cửa.
- Không nhất định là quỷ.
A Trạch nghĩ nghĩ.
- Quỷ là vô hình, rất ít khi sẽ lưu lại mùi hoặc là những cái mà người ta có thể thấy được, trừ khi là oán linh có oán niệm đặc biệt mãnh liệt. Nhưng nếu là ác linh làm, như vậy trên cái áo này tuyệt đối sẽ lưu lại dấu vết, như là những vật thể ở trạng thái kéo giống như là nhựa đường, hay gì đó.
- Không phải quỷ, vậy thì yên tâm rồi.
Ngô Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực.
- Không phải quỷ, chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?
Dương Nhan ở một bên hỏi.
- Có thể là quái vật hoặc là trò đùa dai của yêu quái linh tinh gì đó.
A Trạch cười cười.
- Trên thế giới này, những thứ siêu nhiên cũng không phải chỉ có một loại là quỷ.
- Yêu…Yêu quái?
Dương Nhan ôm đầu.
- Càng nói tôi lại càng không hiểu, cũng không phải là trong phim Tây Du Ký, làm sao lại có yêu quái được?
- Chưa thấy qua không có nghĩa là không tồn tại.
A Trạch lắc lắc đầu, trên mặt có chút đắc ý.
- Không lâu trước đây tôi còn tận mắt nhìn thấy một con quái vật, nó ở ngay trong trường học của chúng tôi.
- Trời ạ.
Ngô Thanh Thanh ôm đầu.
- Là một người đã được giáo dục nhiều năm, là một người có chức nghiệp trong xã hội thượng lưu. Tôi thật sự không tin có ngày tôi lại có thể thảo luận mấy chuyện quỷ quái linh tinh với một đám người.
- Áo lót của cậu bị trộm đi, áo lót của Ngô Thanh Thanh bị làm bẩn, hai chuyện này tôi cảm thấy được có chút liên quan đến nhau.
A Trạch trầm ngâm trong chốc lát.
- Tôi cảm thấy được, không bằng chúng ta đi hỏi bà chủ quán một chút, nói không chừng nàng sẽ biết được cái gì đó.
- Nói thật hiện tại tôi hy vọng tên trộm áo của tôi là cái tên đàn ông biến thái ngoài kia chứ không phải là quỷ quái như lời cô nói.
Dương Nhan cảm thấy cả người có chút run rẩy, nơm nớp lo sợ quan sát xung quanh, dường như là có cái gì đáng sợ trốn ở một chỗ bí mật gần đó, tùy thời sẽ xồ ra đả thương người.
- Đối với thái độ không tin của hai người, A Trạch cũng không có quá mức để ý. Đối với một người bình thường, loại chuyện này chỉ có thể xảy ra ở trong những bộ phim trên TV mà thôi, chỉ có những người đã tự mình trải qua loại chuyện này, mới có thể tin tưởng mấy thứ này thật sự tồn tại. A Trạch không để ý đến hai người, lập tức đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu tìm bà chủ hỏi thăm.
- Làm sao vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trần Tự Lực chứng kiến A Trạch đi tới, nghênh đón hỏi.
A Trạch cũng không để ý đến hắn, trực tiếp rời khỏi. Trần Tự Lực thấy A Trạch không có trả lời, đành phải tiến vào hỏi hai nữ sinh khác trong phòng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, tôi ở bên ngoài nghe thấy các cô hét chói tai.
Trần Tự Lực hỏi.
- A Trạch nói áo lót của chúng tôi không phải bị người động vào, có thể là do thứ quỷ quái linh tinh gì đó làm.
Biểu tình của Ngô Thanh Thanh có chút phức tạp.
- Không phải chứ, trong thời đại khoa học này, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này. Nhất định là nàng gạt người.
- Bản thân tôi lại có chút tin tưởng.
Dương Nhan ở một bên nói.
- Vừa rồi anh cũng nghe thấy, dường như A Trạch rất lành nghề đối với loại chuyện này, nói có bài bản hẳn hoi, không giống như đang hù dọa người.
- Làm sao có thể.
Trần Tự Lực khoát tay áo.
- Làm gì có quỷ thần linh tinh gì đó, chẳng qua chỉ là kết quả của việc óc tưởng tượng của mọi người quá phong phú mà thôi, tôi nghĩ là nàng xem phim quá nhiều, có chút tẩu hỏa nhập ma.
- Mặc kệ là thật hay là giả. Không bằng chúng ta cùng nhau xuống lầu, nghe xem bà chủ nói như thế nào.
Dương Nhan đề nghị nói.
Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực liếc mắt nhìn nhau gật gật đầu. Tuy rằng không tin lời nói của A Trạch, nhưng mà chuyện tình áo lót bị trộm hẳn là có chút quan hệ với bà chủ. Ba người cùng nhau đi xuống lầu, chứng kiến A Trạch đang nói cái gì đó với bà chủ.
- Không nghĩ tới.
Bà chủ thở dài.
- Đã qua nhiều năm rồi mà vẫn còn như vậy.
- Nghe ý tứ của bà thì hình như loại chuyện này trước kia đã từng phát sinh rồi?
A Trạch hỏi.
- Đến lúc này tôi cũng không thể không nói ra được.
Bà chủ ngồi xuống, biểu cảm có chút kỳ quái.
- Có ba cô bé đi vào khách sạn của tôi. Cũng không sai biệt lắm so với tuổi của các cô.
- Tôi nhớ rất rõ ràng, ba nữ sinh kia là bạn bè rất thân, kết bạn đến thị trấn của chúng tôi du lịch. Thuê ba gian phòng ở trong khách sạn của tôi. Ba nữ sinh kia đều rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi, nghe nói đều là sinh viên của đại học y học gì đó. Khi đó thị trấn này của chúng tôi còn chưa được như bây giờ, có nhiều người tới du lịch. Khi đó thị trấn cố gắng phong bế, tính ra cũng chỉ là một địa phương nông thôn mà thôi, không quan hệ gì nhiều với ngoại giới cả.
Dương Nhan gật gật đầu.
- Gần như là mùi cá, nhưng mà lại không quá giống.
Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.
A Trạch cũng quay về phía Trần Tự Lực, trong ánh mắt lộ ra một cỗ không tín nhiệm.
- Đừng nhìn tôi, thật sự không phải là tôi làm.
Trần Tự Lực gập đến độ nhảy dựng lên.
- Có thể đưa tôi đi nhìn vết bẩn ở trên áo của cô không?
A Trạch đi đến trước mặt Ngô Thanh Thanh nói.
- Ngay ở trong phòng của tôi, tôi dẫn cô đi xem.
Ngô Thanh Thanh gật đầu, dẫn A Trạch về phòng của nàng. Dương Nhan cũng theo ở phía sau, Trần Tự Lực cũng muốn vào xem, tuy nhiên bị Dương Nhan ngăn lại.
- Sắc lang, áo lót của nữ sinh anh cũng muốn xem, còn nói là không phải ai làm.
Dương Nhan lườm Trần Tự Lực một cái, đóng cửa lại.
- Chính là cái này.
Ngô Thanh Thanh lấy từ trong ba lô ra một cái áo ngực màu xanh biếc.
- Tôi còn chưa kịp giặt đâu.
A Trạch tiếp nhận cái áo ngực, cẩn thận nhìn một chút. Tuy rằng có mùi khá nồng, nhưng mà nhìn qua bên ngoài, cái áo lót thực sạch sẽ, căn bản là không nhìn ra là có thứ gì dính vào. Hơn nữa cái mùi này rất tanh, nhưng mà căn bản không giống như là cá. Không thể nói rõ là mùi hương này từ đâu ra.
- Nếu tôi đoán không sai thì làm bẩn áo của cô không phải là người.
Khóe miệng của A Trạch nở một nụ cười, giống như gặp được một chuyện tình rất thú vị.
- Không…Không phải người?
Dương Nhan và Ngô Thanh Thanh nghe nói như thế thì la hoảng lên.
- Chẳng lẽ…Chẳng lẽ là…
- Ừ, tuy rằng tôi không biết là cái gì, nhưng mà tuyệt đối có thể khẳng định cái này thuộc về cái loại không sạch sẽ siêu nhiên gì đó.
A Trạch gật gật đầu.
- Không phải chứ, ở nơi này chẳng lẽ có quỷ?
Ngô Thanh Thanh ném cái áo lót lên giường.
- Còn là một sắc quỷ?
- A! Thật đáng sợ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Dương Nhan cũng không khỏi sợ run cả người.
- Này, rốt cuộc là có chuyện gì.
Trần Tự Lực đứng ở ngoài cửa, nghe thấy hai nữ sinh kêu lên sợ hãi, lại không nghe rõ các nàng đagn nói cái gì, gấp đến độ dậm chân ở ngoài cửa.
- Không nhất định là quỷ.
A Trạch nghĩ nghĩ.
- Quỷ là vô hình, rất ít khi sẽ lưu lại mùi hoặc là những cái mà người ta có thể thấy được, trừ khi là oán linh có oán niệm đặc biệt mãnh liệt. Nhưng nếu là ác linh làm, như vậy trên cái áo này tuyệt đối sẽ lưu lại dấu vết, như là những vật thể ở trạng thái kéo giống như là nhựa đường, hay gì đó.
- Không phải quỷ, vậy thì yên tâm rồi.
Ngô Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực.
- Không phải quỷ, chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?
Dương Nhan ở một bên hỏi.
- Có thể là quái vật hoặc là trò đùa dai của yêu quái linh tinh gì đó.
A Trạch cười cười.
- Trên thế giới này, những thứ siêu nhiên cũng không phải chỉ có một loại là quỷ.
- Yêu…Yêu quái?
Dương Nhan ôm đầu.
- Càng nói tôi lại càng không hiểu, cũng không phải là trong phim Tây Du Ký, làm sao lại có yêu quái được?
- Chưa thấy qua không có nghĩa là không tồn tại.
A Trạch lắc lắc đầu, trên mặt có chút đắc ý.
- Không lâu trước đây tôi còn tận mắt nhìn thấy một con quái vật, nó ở ngay trong trường học của chúng tôi.
- Trời ạ.
Ngô Thanh Thanh ôm đầu.
- Là một người đã được giáo dục nhiều năm, là một người có chức nghiệp trong xã hội thượng lưu. Tôi thật sự không tin có ngày tôi lại có thể thảo luận mấy chuyện quỷ quái linh tinh với một đám người.
- Áo lót của cậu bị trộm đi, áo lót của Ngô Thanh Thanh bị làm bẩn, hai chuyện này tôi cảm thấy được có chút liên quan đến nhau.
A Trạch trầm ngâm trong chốc lát.
- Tôi cảm thấy được, không bằng chúng ta đi hỏi bà chủ quán một chút, nói không chừng nàng sẽ biết được cái gì đó.
- Nói thật hiện tại tôi hy vọng tên trộm áo của tôi là cái tên đàn ông biến thái ngoài kia chứ không phải là quỷ quái như lời cô nói.
Dương Nhan cảm thấy cả người có chút run rẩy, nơm nớp lo sợ quan sát xung quanh, dường như là có cái gì đáng sợ trốn ở một chỗ bí mật gần đó, tùy thời sẽ xồ ra đả thương người.
- Đối với thái độ không tin của hai người, A Trạch cũng không có quá mức để ý. Đối với một người bình thường, loại chuyện này chỉ có thể xảy ra ở trong những bộ phim trên TV mà thôi, chỉ có những người đã tự mình trải qua loại chuyện này, mới có thể tin tưởng mấy thứ này thật sự tồn tại. A Trạch không để ý đến hai người, lập tức đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu tìm bà chủ hỏi thăm.
- Làm sao vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trần Tự Lực chứng kiến A Trạch đi tới, nghênh đón hỏi.
A Trạch cũng không để ý đến hắn, trực tiếp rời khỏi. Trần Tự Lực thấy A Trạch không có trả lời, đành phải tiến vào hỏi hai nữ sinh khác trong phòng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, tôi ở bên ngoài nghe thấy các cô hét chói tai.
Trần Tự Lực hỏi.
- A Trạch nói áo lót của chúng tôi không phải bị người động vào, có thể là do thứ quỷ quái linh tinh gì đó làm.
Biểu tình của Ngô Thanh Thanh có chút phức tạp.
- Không phải chứ, trong thời đại khoa học này, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này. Nhất định là nàng gạt người.
- Bản thân tôi lại có chút tin tưởng.
Dương Nhan ở một bên nói.
- Vừa rồi anh cũng nghe thấy, dường như A Trạch rất lành nghề đối với loại chuyện này, nói có bài bản hẳn hoi, không giống như đang hù dọa người.
- Làm sao có thể.
Trần Tự Lực khoát tay áo.
- Làm gì có quỷ thần linh tinh gì đó, chẳng qua chỉ là kết quả của việc óc tưởng tượng của mọi người quá phong phú mà thôi, tôi nghĩ là nàng xem phim quá nhiều, có chút tẩu hỏa nhập ma.
- Mặc kệ là thật hay là giả. Không bằng chúng ta cùng nhau xuống lầu, nghe xem bà chủ nói như thế nào.
Dương Nhan đề nghị nói.
Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực liếc mắt nhìn nhau gật gật đầu. Tuy rằng không tin lời nói của A Trạch, nhưng mà chuyện tình áo lót bị trộm hẳn là có chút quan hệ với bà chủ. Ba người cùng nhau đi xuống lầu, chứng kiến A Trạch đang nói cái gì đó với bà chủ.
- Không nghĩ tới.
Bà chủ thở dài.
- Đã qua nhiều năm rồi mà vẫn còn như vậy.
- Nghe ý tứ của bà thì hình như loại chuyện này trước kia đã từng phát sinh rồi?
A Trạch hỏi.
- Đến lúc này tôi cũng không thể không nói ra được.
Bà chủ ngồi xuống, biểu cảm có chút kỳ quái.
- Có ba cô bé đi vào khách sạn của tôi. Cũng không sai biệt lắm so với tuổi của các cô.
- Tôi nhớ rất rõ ràng, ba nữ sinh kia là bạn bè rất thân, kết bạn đến thị trấn của chúng tôi du lịch. Thuê ba gian phòng ở trong khách sạn của tôi. Ba nữ sinh kia đều rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi, nghe nói đều là sinh viên của đại học y học gì đó. Khi đó thị trấn này của chúng tôi còn chưa được như bây giờ, có nhiều người tới du lịch. Khi đó thị trấn cố gắng phong bế, tính ra cũng chỉ là một địa phương nông thôn mà thôi, không quan hệ gì nhiều với ngoại giới cả.
/397
|