- Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần phải tìm một cái cớ nhìn qua không có khuôn phép nữa.
- Lấy cớ? Lấy cớ cái gì?
Minh Diệu hỏi.
- Diệu nhi, hãy nghe hết những lời ta nói sau đây, mỗi một câu cũng không được quên.
Vẻ mặt của Tần Khai trở nên nghiêm túc nhìn Minh Diệu.
- Chuyện này rất quan trọng.
Minh Diệu ở trong phòng mãi cho tới khi hừng đông, mặt trời mọc lên cao thì Tần Khai mới đi ra khỏi phòng của Minh Diệu.
- Nhớ kỹ lời nói của ta, làm một người thường, không cần phải quá gây sự chú ý, tận cho đến một ngày ta cần đến ngươi.
- Đã rõ.
Minh Diệu gật gật đầu. Trên mặt của thiếu niên này, dường như chỉ trong vòng một đêm mà bớt đi mấy phần ngây thơ.
Hôm nay Tần gia có không ít người tới, hơn nữa đều là những nhân vật có uy tín, danh dự ở trong linh giới. Trong hành lang có rất nhiều người ngồi. Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái, chẳng lẽ là hết năm?
Diệp Tiểu Manh phe phẩy cái đuôi, đi tản bộ xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Minh Diệu, nhưng mà dù có đi khắp xung quanh, cũng không nhìn thấy đâu.
- Đông.
Một tiếng trống vang lên dọa cho Diệp Tiểu Manh hoảng sợ. Thanh âm là truyền tới từ đại đường, Diệp Tiểu Manh quyết định đi xem ra có chuyện gì xảy ra.
Một lão nhân ngồi nhắm mắt lại ở ghế chủ vị trong đại đường, dường như là đang dưỡng thần. Lão nhân này Diệp Tiểu Manh đã từng gặp qua, là hội trưởng của cái hiệp hội gì kia ấy. Đã từng nói chuyện với Tần Khai rất nhiều. Mà người thanh niên tên là Trần Lam kia lại đứng ở bên người lão nhân, mặt không chút thay đổi, nhưng mà trong ánh mắt vẫn mang theo một tia tức giận.
- Các vị…
Tần Khai đứng lên, mở miệng nói chuyện.
- Lần này tôi mời mọi người tới, là vì muốn thấy tên đệ tử bất hiếu của Tần gia chúng tôi, hắn đã làm trái với tổ huấn, đại nghịch bất đạo. Nghịch Tử Tần Diệu nghịch thiên mà đi, mưu toan khiến cho người chết sống lại. Tổ huấn của Tần gia đã sớm có cảnh báo. Phàm là con cháu của Tần gia, không được tu luyện loại cấm thuật nghịch thiên này. Nghịch tử Tần Diệu, không tôn trọng gia quy, làm trái thiên đạo, hôm nay liền trục xuất ra khỏi gia môn.
Tần Khai vỗ vỗ tay, hai người áp giải Minh Diệu từ phía sau đi vào đại đường, một tay đẩy Minh Diệu xuống. Minh Diệu cứ như vậy té ngã trên mặt đất.
- Tần Diệu ta hỏi ngươi, những cái ta vừa mới nói kia, có phải là sự thật hay không?
Thanh âm lạnh lùng của Tần Khai vang vọng ở trong hành lang.
- Không sai, là ta làm.
Minh Diệu cúi đầu, trong thanh âm không có một chút cảm tình.
- Thật sự là ta muốn dùng cấm thuật khiến cho tiểu bàn tử sống lại, nhưng mà đáng tiếc lại thất bại, ta thừa nhận.
- Một khi đã như vậy, vậy thì ta cũng không còn cái gì để nói.
Tần Khai gật gật đầu.
- Ta trục xuất ngươi khỏi Tần gia, ngươi có phục không?
- Tôi phục.
Minh Diệu ngẩng đầu lên, nhìn Tần Khai, trong ánh mắt kia vừa có chút không cam lòng, vừa có bi thương.
- Động thủ.
Tần Khai phất phất tay. Tần Lệ chậm rãi đi đến trước mặt Minh Diệu, giơ hai tay lên.
- Không được.
Tuy rằng Diệp Tiểu Manh không biết Tần Lệ muốn làm cái gì, nhưng mà cái kia tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhưng mà cái tiếng kêu kia của nàng, cũng không khiến cho người ta chú ý.
- Động thủ.
Tuy rằng trong lòng Tần Lệ có chút không đành lòng, nhưng mà cũng không thể làm khác được. Linh lực lưu chuyển ở trên tay, nhất thời song chưởng vung lên. “Bành bạch” vài tiếng, đánh vào người Minh Diệu.
- A!
Minh Diệu thống khổ kêu lên. Hắn có thể cảm giác được, ở trong thân thể có thứ gì đó bị đánh nát. Một cỗ bạch khí đậm đặc gần như thực chất từ trong thân thể Minh Diệu phát ra, vừa tiếp xúc với không khí liền rất nhanh hóa thành vô hình.
Kia là linh khí. Mỗi một chưởng của Tần Lệ đều chuẩn xác đánh vào yếu huyệt trên thân thể Minh Diệu. Phách kết bị đánh nát, linh khí bị mất đi trói buộc, lập tức phát tán ra khỏi thân thể. Minh Diệu thấy cái cảm giác này so với tuổi thọ bị mạnh mẽ rút ra khỏi thân thể còn thống khổ hơn.
- Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Tần gia nữa.
Tần Khai quay đầu lại nói với Minh Diệu. Không được dùng họ Tần, cũng không được dùng tài nghệ của Tần gia, từ nay về sau ngươi không hề có bất kỳ quan hệ gì đối với Tần gia, sinh tử do trời.
Minh Diệu nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, giống như là đã chết vậy. Diệp Tiểu Manh chạy đến bên người Minh Diệu, dùng đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt của Minh Diệu. Trên mặt của Minh Diệu hiện lên vẻ thống khổ, điều này khiến cho lòng của nàng quặn đau một trận.
Hai người áp giải Minh Diệu lúc đầu lại đi tới, nhấc Minh Diệu lên, đi về phía phòng khách riêng của đại đường.
- Đa tạ các vị đã bớt chút thời gian quý báu để đến Tần gia làm chứng cho sự việc hôm nay.
Tần Khai quay đầu lại, trên mặt không hề biểu lộ ra diễn cảm gì.
- Hậu đường đã chuẩn bị xong đồ ăn, xin mời các vị dời bước.
- Chờ một chút.
Trần Lam mãnh mẽ từ trên ghế đứng dậy, cắt đứt lời nói của Tần Khai.
- Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn cái gì, chỉ đơn giản phế đi con của ngài là có thể đền mạng của cha tôi sao? Cho dù có bắt tiểu tử đó đền mạng thì cũng không đủ.
- Ngồi xuống, nơi này còn chưa đến phiên ngươi nói chuyện.
Lão nhân luôn luôn nhắm mắt lại dưỡng thần mở mắt, nghiêm khắc quát lớn.
- Nhưng mà…
Trần Lam vốn còn muốn nói cái gì, nhưng mà tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của lão nhân kia thì lại không cam tâm ngồi xuống.
- Các vị.
Lão nhân đứng lên.
- Hai ngày trước, phó hội trưởng Trần Tùng Lâm của chúng ta đã bị người ta giết hại. Mà hung thủ giết người chính là con cả của Lê gia. Hung thủ đã chết rồi, cho nên chuyện này cũng có thể coi như xong. Nhưng mà con cả của Tần gia, lại bởi vì sử dụng cấm thuật, bị Tần gia đuổi ra khỏi nhà. Chuyện này cũng là việc nhà của Tần gia, không có liên quan gì đến sự việc kia, mà chúng tôi cũng chỉ là người làm chứng mà thôi.
- Các thành viên của hiệp hội hôm nay đều có ở đây. Tất cả mọi người cũng đều có gia tộc của mình, bình thường đều bận rộn vô cùng, khó mà có được một cơ hội cùng tụ tập một chỗ như vậy. Cho nên tôi nghĩ nhân cơ hội này chúng ta hãy bầu lại chức vị phó hội trưởng.
Lời này của lão nhân vừa nói ra, phía dưới liền vang lên tiếng thảo luận ồn ào. Trần Tùng Lâm chỉ mới chết có hai ba ngày mà thôi. Nhanh như vậy mà đã muốn tuyển một phó hội trưởng mới, chuyện này nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Những người có chức vị có người còn chưa kịp chuẩn bị ô dù, đã bị lời nói của lão nhân này phá hủy.
- Mọi người có vấn đề gì thắc mắc, thì xin mời cứ nói ra.
Lão nhân đưa tay đè xuống, ý bảo yên tĩnh lại.
- Tôi cũng biết chuyện này dường như có chút gấp gáp một chút. Nhưng mà bây giờ thời buổi rối loạn, hiệp hội của chúng ta đang rơi vào tình cảnh khó khăn, cho nên vẫn là nhanh chóng bầu phó hội trưởng mới thì tốt hơn.
Nếu sự tình đã được quyết định, có tiếp tục kích động cũng chẳng thấm vào đâu. Phía dưới đã có mấy người mở miệng nói ra những người bọn họ tuyển chọn trong lòng.
- Lấy cớ? Lấy cớ cái gì?
Minh Diệu hỏi.
- Diệu nhi, hãy nghe hết những lời ta nói sau đây, mỗi một câu cũng không được quên.
Vẻ mặt của Tần Khai trở nên nghiêm túc nhìn Minh Diệu.
- Chuyện này rất quan trọng.
Minh Diệu ở trong phòng mãi cho tới khi hừng đông, mặt trời mọc lên cao thì Tần Khai mới đi ra khỏi phòng của Minh Diệu.
- Nhớ kỹ lời nói của ta, làm một người thường, không cần phải quá gây sự chú ý, tận cho đến một ngày ta cần đến ngươi.
- Đã rõ.
Minh Diệu gật gật đầu. Trên mặt của thiếu niên này, dường như chỉ trong vòng một đêm mà bớt đi mấy phần ngây thơ.
Hôm nay Tần gia có không ít người tới, hơn nữa đều là những nhân vật có uy tín, danh dự ở trong linh giới. Trong hành lang có rất nhiều người ngồi. Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái, chẳng lẽ là hết năm?
Diệp Tiểu Manh phe phẩy cái đuôi, đi tản bộ xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Minh Diệu, nhưng mà dù có đi khắp xung quanh, cũng không nhìn thấy đâu.
- Đông.
Một tiếng trống vang lên dọa cho Diệp Tiểu Manh hoảng sợ. Thanh âm là truyền tới từ đại đường, Diệp Tiểu Manh quyết định đi xem ra có chuyện gì xảy ra.
Một lão nhân ngồi nhắm mắt lại ở ghế chủ vị trong đại đường, dường như là đang dưỡng thần. Lão nhân này Diệp Tiểu Manh đã từng gặp qua, là hội trưởng của cái hiệp hội gì kia ấy. Đã từng nói chuyện với Tần Khai rất nhiều. Mà người thanh niên tên là Trần Lam kia lại đứng ở bên người lão nhân, mặt không chút thay đổi, nhưng mà trong ánh mắt vẫn mang theo một tia tức giận.
- Các vị…
Tần Khai đứng lên, mở miệng nói chuyện.
- Lần này tôi mời mọi người tới, là vì muốn thấy tên đệ tử bất hiếu của Tần gia chúng tôi, hắn đã làm trái với tổ huấn, đại nghịch bất đạo. Nghịch Tử Tần Diệu nghịch thiên mà đi, mưu toan khiến cho người chết sống lại. Tổ huấn của Tần gia đã sớm có cảnh báo. Phàm là con cháu của Tần gia, không được tu luyện loại cấm thuật nghịch thiên này. Nghịch tử Tần Diệu, không tôn trọng gia quy, làm trái thiên đạo, hôm nay liền trục xuất ra khỏi gia môn.
Tần Khai vỗ vỗ tay, hai người áp giải Minh Diệu từ phía sau đi vào đại đường, một tay đẩy Minh Diệu xuống. Minh Diệu cứ như vậy té ngã trên mặt đất.
- Tần Diệu ta hỏi ngươi, những cái ta vừa mới nói kia, có phải là sự thật hay không?
Thanh âm lạnh lùng của Tần Khai vang vọng ở trong hành lang.
- Không sai, là ta làm.
Minh Diệu cúi đầu, trong thanh âm không có một chút cảm tình.
- Thật sự là ta muốn dùng cấm thuật khiến cho tiểu bàn tử sống lại, nhưng mà đáng tiếc lại thất bại, ta thừa nhận.
- Một khi đã như vậy, vậy thì ta cũng không còn cái gì để nói.
Tần Khai gật gật đầu.
- Ta trục xuất ngươi khỏi Tần gia, ngươi có phục không?
- Tôi phục.
Minh Diệu ngẩng đầu lên, nhìn Tần Khai, trong ánh mắt kia vừa có chút không cam lòng, vừa có bi thương.
- Động thủ.
Tần Khai phất phất tay. Tần Lệ chậm rãi đi đến trước mặt Minh Diệu, giơ hai tay lên.
- Không được.
Tuy rằng Diệp Tiểu Manh không biết Tần Lệ muốn làm cái gì, nhưng mà cái kia tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhưng mà cái tiếng kêu kia của nàng, cũng không khiến cho người ta chú ý.
- Động thủ.
Tuy rằng trong lòng Tần Lệ có chút không đành lòng, nhưng mà cũng không thể làm khác được. Linh lực lưu chuyển ở trên tay, nhất thời song chưởng vung lên. “Bành bạch” vài tiếng, đánh vào người Minh Diệu.
- A!
Minh Diệu thống khổ kêu lên. Hắn có thể cảm giác được, ở trong thân thể có thứ gì đó bị đánh nát. Một cỗ bạch khí đậm đặc gần như thực chất từ trong thân thể Minh Diệu phát ra, vừa tiếp xúc với không khí liền rất nhanh hóa thành vô hình.
Kia là linh khí. Mỗi một chưởng của Tần Lệ đều chuẩn xác đánh vào yếu huyệt trên thân thể Minh Diệu. Phách kết bị đánh nát, linh khí bị mất đi trói buộc, lập tức phát tán ra khỏi thân thể. Minh Diệu thấy cái cảm giác này so với tuổi thọ bị mạnh mẽ rút ra khỏi thân thể còn thống khổ hơn.
- Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Tần gia nữa.
Tần Khai quay đầu lại nói với Minh Diệu. Không được dùng họ Tần, cũng không được dùng tài nghệ của Tần gia, từ nay về sau ngươi không hề có bất kỳ quan hệ gì đối với Tần gia, sinh tử do trời.
Minh Diệu nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, giống như là đã chết vậy. Diệp Tiểu Manh chạy đến bên người Minh Diệu, dùng đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt của Minh Diệu. Trên mặt của Minh Diệu hiện lên vẻ thống khổ, điều này khiến cho lòng của nàng quặn đau một trận.
Hai người áp giải Minh Diệu lúc đầu lại đi tới, nhấc Minh Diệu lên, đi về phía phòng khách riêng của đại đường.
- Đa tạ các vị đã bớt chút thời gian quý báu để đến Tần gia làm chứng cho sự việc hôm nay.
Tần Khai quay đầu lại, trên mặt không hề biểu lộ ra diễn cảm gì.
- Hậu đường đã chuẩn bị xong đồ ăn, xin mời các vị dời bước.
- Chờ một chút.
Trần Lam mãnh mẽ từ trên ghế đứng dậy, cắt đứt lời nói của Tần Khai.
- Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn cái gì, chỉ đơn giản phế đi con của ngài là có thể đền mạng của cha tôi sao? Cho dù có bắt tiểu tử đó đền mạng thì cũng không đủ.
- Ngồi xuống, nơi này còn chưa đến phiên ngươi nói chuyện.
Lão nhân luôn luôn nhắm mắt lại dưỡng thần mở mắt, nghiêm khắc quát lớn.
- Nhưng mà…
Trần Lam vốn còn muốn nói cái gì, nhưng mà tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của lão nhân kia thì lại không cam tâm ngồi xuống.
- Các vị.
Lão nhân đứng lên.
- Hai ngày trước, phó hội trưởng Trần Tùng Lâm của chúng ta đã bị người ta giết hại. Mà hung thủ giết người chính là con cả của Lê gia. Hung thủ đã chết rồi, cho nên chuyện này cũng có thể coi như xong. Nhưng mà con cả của Tần gia, lại bởi vì sử dụng cấm thuật, bị Tần gia đuổi ra khỏi nhà. Chuyện này cũng là việc nhà của Tần gia, không có liên quan gì đến sự việc kia, mà chúng tôi cũng chỉ là người làm chứng mà thôi.
- Các thành viên của hiệp hội hôm nay đều có ở đây. Tất cả mọi người cũng đều có gia tộc của mình, bình thường đều bận rộn vô cùng, khó mà có được một cơ hội cùng tụ tập một chỗ như vậy. Cho nên tôi nghĩ nhân cơ hội này chúng ta hãy bầu lại chức vị phó hội trưởng.
Lời này của lão nhân vừa nói ra, phía dưới liền vang lên tiếng thảo luận ồn ào. Trần Tùng Lâm chỉ mới chết có hai ba ngày mà thôi. Nhanh như vậy mà đã muốn tuyển một phó hội trưởng mới, chuyện này nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Những người có chức vị có người còn chưa kịp chuẩn bị ô dù, đã bị lời nói của lão nhân này phá hủy.
- Mọi người có vấn đề gì thắc mắc, thì xin mời cứ nói ra.
Lão nhân đưa tay đè xuống, ý bảo yên tĩnh lại.
- Tôi cũng biết chuyện này dường như có chút gấp gáp một chút. Nhưng mà bây giờ thời buổi rối loạn, hiệp hội của chúng ta đang rơi vào tình cảnh khó khăn, cho nên vẫn là nhanh chóng bầu phó hội trưởng mới thì tốt hơn.
Nếu sự tình đã được quyết định, có tiếp tục kích động cũng chẳng thấm vào đâu. Phía dưới đã có mấy người mở miệng nói ra những người bọn họ tuyển chọn trong lòng.
/397
|