Xuất phát từ tôn trọng, Mammon không hề nói ra chuyện Metatron có hai phiến cánh đọa lạc. Hắn chỉ ôn nhu nhìn Metatron, nói: “Ta sẽ luôn ở địa ngục chờ ngươi.”
Rafael nói: “Ngoài địa ngục ra, đại khái không có nơi nào xem câu này là lời chúc phúc.”
——
“Của ta......” Raton mới nói được hai chữ, đã nhìn thấy Thạch Phi Hiệp rút ra bộ phận máy thu âm bị đập hư, đem bộ phận ống khám trực tiếp đeo bên tai, biến trở về hình thức của ống nghe Domino đời đầu.
“......” Raton nghẹn họng trân trối nhìn hắn.
Gin đồng cảm vỗ vỗ vai Raton. Bất quá lúc này không ai dám nạp mạng mình làm vật hy sinh cho Thạch Phi Hiệp.
Không khí thảo luận trong phòng hội nghị càng thêm nhiệt liệt.
Rafael nói: “Trước mắt xem ra, đối phương có tình tự của Thần và Shipley, có khả năng...... còn có Asmondeus.”
Mammon cùng Metatron ánh mắt ngưng trọng.
Đặc biệt là Mammon, dường như đang tìm kiếm gì đó trên mặt hắn.
Rafael bất động thanh sắc nói tiếp: “Cho nên đội hình bên này của chúng ta không thể quá yếu.”
Metatron nói: “Trước tiên nên cứu Leviathan ra khỏi kết giới.”
Rafael nhìn về phía Mammon.
Mammon nhún vai, “Chúng ta đích xác rất cần tay đấm.”
Rafael nghĩ nghĩ nói: “Có thể tính cả Gabriel.”
Mammon nói: “Địa ngục có thể thêm...... Belia.”
Bọn họ nói xong, cùng nhìn Metatron.
Metatron nói: “Abaddon đâu?”
Rầm.
Truyền đến một tiếng đập cửa cực mạnh, lập tức không đợi bên trong hồi âm, cửa đã bị hung hăng đẩy ra.
Abaddon mang theo kiểu tóc tổ quạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Rafael theo bản năng toàn thân căng thẳng.
“Sao ta lại ở đây?” Abaddon mờ mịt nhìn bọn họ.
Rafael hỏi: “Con trai ngươi tên gì?”
“Poggi.” Abaddon nhíu mày, “Ngươi mất trí nhớ?”
Rafael thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chỗ ghế trống ở góc tường: “Ngồi xuống rồi nói.”
Abaddon nghi hoặc kéo ghế qua, ngồi giữa Mammon và Isfel, “Xảy ra chuyện gì?”
“Rất nhiều chuyện.” Rafael buông một câu, vén tấm màn cho một tràng giải thích thao thao bất tuyệt.
Mammon kể hết mọi việc với hắn vốn rất có dự kiến trước. Luận tài ăn nói, Rafael cho dù không thể xưng đệ nhất cửu giới, cũng tuyệt đối là tinh hoa kiệt xuất. Những trải nghiệm phức tạp ly kỳ qua miệng hắn, không đến mười phút đã toàn bộ giải thích xong.
Xoát.
Abaddon bật dậy, “Poggi mất tích?!”
Trên mặt Mammon nháy mắt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Lúc đó Shipley không thể động, Poggi ở cùng hắn hẳn không có nguy hiểm.” Rafael nói: “Trọng điểm hiện giờ chính là...... Ngươi làm sao thanh tỉnh?”
Abaddon ngẩn ra, hậu tri hậu giác nói: “Phải đó, ta làm sao tỉnh táo trở lại vậy?”
Rafael nhìn sang Metatron.
Metatron hiểu ý nhắm mắt lại, hai tay hợp thành động tác cầu nguyện, qua một lát, mới mở mắt nói, “Là Thần thanh lọc linh hồn hắn.”
Rafael tinh thần phấn chấn, “Cho nên, chỉ cần đem những thiên sứ và đọa thiên sứ bị tình tự ảnh hưởng ra khỏi giới thứ mười, Thần có thể làm bọn họ khôi phục lại bình thường?”
Metatron gật đầu: “Trên lý luận là như thế.”
Mammon nói: “Vậy kế hoạch tác chiến của chúng ta hẳn là trước khi ‘Tình Tự’ kia hiện thân, nhanh chóng đưa đám người Shipley rời khỏi giới thứ mười.” Như vậy, sức chiến đấu của đối phương sẽ yếu đi nhiều, còn sức chiến đấu của phe họ sẽ được tăng cường. Đối với Shipley, hắn ấn tượng rất sâu. Làm địch thủ là cường địch, làm chiến hữu là cường viện, vô cùng hiếm thấy.
Rafael nói: “Hy vọng Shipley sẽ nghe lời ngươi.”
Metatron nói: “Chúng ta muốn kéo Shipley trở về, nó có lẽ cũng muốn kéo chúng ta qua bên nó?”
Nhớ đến bộ dạng của Abaddon và Shipley sau khi hắc hóa, Rafael cùng Mammon đồng loạt nhíu mày.
Isfel đột nhiên hỏi: “Có quy luật không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng những người đang ngồi ngoại trừ Abaddon đều nghe hiểu.
Abaddon mờ mịt nói: “Cái gì quy luật?”
Rafael nói: “Chịu ảnh hưởng có Shipley, Abaddon. Bọn họ một là thiên sứ sáu cánh, một là ma vương địa ngục. Cho nên vấn đề không liên quan đến đọa lạc.”
Mammon bổ sung: “Còn có Casamia, thiên sứ bốn cánh.”
Rafael vuốt cằm, “Cho nên cũng không liên quan tới số lượng cánh.”
Abaddon rốt cục đã hiểu họ đang nói gì, trên mặt một trận đỏ bừng xấu hổ.
Isfel lại hỏi: “Còn những người không chịu ảnh hưởng?”
Mammon và Rafael liếc nhau, đều ngầm tự hiểu. Một người bĩu môi, một người nhướn mày, nhưng thần tình ẩn giấu bên trong tuyệt không phải nhẹ nhõm.
Isfel thản nhiên nói: “Cho nên là khác biệt giữa chỉ số thông minh cao thấp?”
“......”
Abaddon đột nhiên siết chặt nắm tay, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
Metatron chuyển đề tài: “Shipley rất đơn thuần.”
Mammon nói: “Casamia cũng vậy.”
“Vì vậy chúng ta nên tìm đồng minh có đầu óc phức tạp?” Rafael trong lòng một lần nữa khảy bàn tính.
Abaddon lẩm bẩm: “Là âm hiểm xảo trá mới đúng.”
Rafael nói: “Nga. Còn đỡ hơn cắn người bừa bãi.”
Mái tóc đỏ rực của Abaddon nháy mắt dựng đứng, “Đọa thiên sứ đánh thiên sứ là thiên kinh địa nghĩa!”
Rafael: “......”
Metatron tự tiếu phi tiếu nhìn Mammon.
Mammon vội nói: “Ngươi cũng biết nhiệt tình ta dành cho thiên sứ là vô cùng vô tận mà.”
Abaddon thấp giọng mắng một tiếng.
Rafael cười nói: “Ngươi có thể tìm Lucifer khiếu nại.”
“......” Abaddon tuyệt vọng với thế giới này rồi.
Rafael nói: “Trở lại chuyện chính, ta cảm thấy chúng ta mạnh ai nấy về nhà tự chuẩn bị thì tốt hơn. Vấn đề cụ thể có thể dùng máy thông tấn liên hệ.”
“Đồng ý.” Mammon nói.
Abaddon lẫn Isfel đều không tỏ thái độ. Nhưng chiếu theo logic của Rafael, không phủ định chính là khẳng định.
Cho nên vấn đề duy nhất còn lại là......
Rafael và Mammon nhất tề nhìn về phía Metatron.
Rafael cười tủm tỉm nói: “Thiên đường là điểm dừng cuối cùng của mỗi thiên sứ.”
Xuất phát từ tôn trọng, Mammon không hề nói ra chuyện Metatron có hai phiến cánh đọa lạc. Hắn chỉ ôn nhu nhìn Metatron, nói: “Ta sẽ luôn ở địa ngục chờ ngươi.”
Rafael nói: “Ngoài địa ngục ra, đại khái không có nơi nào xem câu này là lời chúc phúc.”
“Không phải chúc phúc, là cầu nguyện.” Ghế của Mammon nháy mắt dời đến bên cạnh Metatron, hai mắt tràn ngập thâm tình.
Metatron nói: “Ta ở lại Con thuyền Noah.”
Mammon nhìn về phía Isfel, “Hết thảy chi phí ta trả.”
Isfel nhíu mày, giống như đang hỏi từ lúc nào cần trả phí?
Mammon mỉm cười thay câu trả lời.
Isfel trầm mặc hai giây, nói: “Được.”
Sau Rafael, Mammon và Abaddon lần lượt ra về, Con thuyền Noah lại khôi phục yên tĩnh.
Ít nhất bề ngoài là như thế.
Trong suốt ba giờ đồng hồ Isfel quay lại phòng mình, Thạch Phi Hiệp vẫn ngồi xếp bằng trên giường, không hề nhúc nhích.
Đến ba giờ lẻ một phút, hắn rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi một chút cũng không tò mò sao?”
Isfel từ trong sách ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ngươi không muốn ta đi, ta có thể không đi.”
Thạch Phi Hiệp thân thể chấn động, nửa ngày mới nói: “Khoan nói chuyện này đã, có thể đỡ ta trước được không, nửa người dưới đã tê hết cả rồi.”
......
Thạch Phi Hiệp cảm thấy một lực đạo vô hình kéo mình lên, sau đó đặt ngang trên giường.
“......”
Hắn nhìn nhìn chân mình, “Chúng vẫn còn khoanh lại một chỗ.”
Isfel khép sách, đứng dậy, đi đến bên giường, trên cao nhìn xuống: “Là ngươi hy vọng ta tách chúng ra.”
“......” Đợi Thạch Phi Hiệp ý thức được hàm nghĩa trong lời hắn nói, trói buộc trên người đã được giải trừ.
“Chờ một chút.” Thạch Phi Hiệp ngay thời khắc mấu chốt chợt lóe linh quang, “Vấn đề vừa rồi......”
Đôi môi lạnh như băng của Isfel đã dán lên môi hắn.
Trong tích tắc, tách ra.
Isfel nhìn người dưới thân đang thở dốc, thản nhiên nói: “Chưa bao giờ là vấn đề.”
Địa ngục tầng thứ ba.
Mùi cánh gà nướng tràn ngập khắp văn phòng.
Mammon nói: “Cho dù ngươi nháy mắt dời thùng rác đến bãi rác, cũng không giấu được mùi vị nồng nặc trong phòng.”
Beelzebub nói: “Ta không phải dời thùng rác, mà là dời thùng cánh gà nướng.”
Mammon u mê suốt một giây đồng hồ, mới lĩnh ngộ được ý tứ của hắn, “Ngươi nghĩ ta sẽ giành cánh gà nướng của ngươi?”
Beelzebub nói: “Trước khi chưa làm rõ tình trạng của năm mươi bịch snack kia, ta có quyền nghi ngờ bất cứ sinh vật nào.”
“......”
“Được rồi. Nói tình huống ở giới thứ mười nghe xem.”
Mammon tâm tình đột nhiên trầm xuống, “Tương đối bất ổn.”
Beelzebub nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Mammon dùng cụm từ ‘tương đối bất ổn’ để hình dung một sự kiện.
“Poggi và Asmondeus mất tích.” Mammon trực tiếp ném ra quả bom hạng nặng.
Rafael nói: “Ngoài địa ngục ra, đại khái không có nơi nào xem câu này là lời chúc phúc.”
——
“Của ta......” Raton mới nói được hai chữ, đã nhìn thấy Thạch Phi Hiệp rút ra bộ phận máy thu âm bị đập hư, đem bộ phận ống khám trực tiếp đeo bên tai, biến trở về hình thức của ống nghe Domino đời đầu.
“......” Raton nghẹn họng trân trối nhìn hắn.
Gin đồng cảm vỗ vỗ vai Raton. Bất quá lúc này không ai dám nạp mạng mình làm vật hy sinh cho Thạch Phi Hiệp.
Không khí thảo luận trong phòng hội nghị càng thêm nhiệt liệt.
Rafael nói: “Trước mắt xem ra, đối phương có tình tự của Thần và Shipley, có khả năng...... còn có Asmondeus.”
Mammon cùng Metatron ánh mắt ngưng trọng.
Đặc biệt là Mammon, dường như đang tìm kiếm gì đó trên mặt hắn.
Rafael bất động thanh sắc nói tiếp: “Cho nên đội hình bên này của chúng ta không thể quá yếu.”
Metatron nói: “Trước tiên nên cứu Leviathan ra khỏi kết giới.”
Rafael nhìn về phía Mammon.
Mammon nhún vai, “Chúng ta đích xác rất cần tay đấm.”
Rafael nghĩ nghĩ nói: “Có thể tính cả Gabriel.”
Mammon nói: “Địa ngục có thể thêm...... Belia.”
Bọn họ nói xong, cùng nhìn Metatron.
Metatron nói: “Abaddon đâu?”
Rầm.
Truyền đến một tiếng đập cửa cực mạnh, lập tức không đợi bên trong hồi âm, cửa đã bị hung hăng đẩy ra.
Abaddon mang theo kiểu tóc tổ quạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Rafael theo bản năng toàn thân căng thẳng.
“Sao ta lại ở đây?” Abaddon mờ mịt nhìn bọn họ.
Rafael hỏi: “Con trai ngươi tên gì?”
“Poggi.” Abaddon nhíu mày, “Ngươi mất trí nhớ?”
Rafael thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chỗ ghế trống ở góc tường: “Ngồi xuống rồi nói.”
Abaddon nghi hoặc kéo ghế qua, ngồi giữa Mammon và Isfel, “Xảy ra chuyện gì?”
“Rất nhiều chuyện.” Rafael buông một câu, vén tấm màn cho một tràng giải thích thao thao bất tuyệt.
Mammon kể hết mọi việc với hắn vốn rất có dự kiến trước. Luận tài ăn nói, Rafael cho dù không thể xưng đệ nhất cửu giới, cũng tuyệt đối là tinh hoa kiệt xuất. Những trải nghiệm phức tạp ly kỳ qua miệng hắn, không đến mười phút đã toàn bộ giải thích xong.
Xoát.
Abaddon bật dậy, “Poggi mất tích?!”
Trên mặt Mammon nháy mắt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Lúc đó Shipley không thể động, Poggi ở cùng hắn hẳn không có nguy hiểm.” Rafael nói: “Trọng điểm hiện giờ chính là...... Ngươi làm sao thanh tỉnh?”
Abaddon ngẩn ra, hậu tri hậu giác nói: “Phải đó, ta làm sao tỉnh táo trở lại vậy?”
Rafael nhìn sang Metatron.
Metatron hiểu ý nhắm mắt lại, hai tay hợp thành động tác cầu nguyện, qua một lát, mới mở mắt nói, “Là Thần thanh lọc linh hồn hắn.”
Rafael tinh thần phấn chấn, “Cho nên, chỉ cần đem những thiên sứ và đọa thiên sứ bị tình tự ảnh hưởng ra khỏi giới thứ mười, Thần có thể làm bọn họ khôi phục lại bình thường?”
Metatron gật đầu: “Trên lý luận là như thế.”
Mammon nói: “Vậy kế hoạch tác chiến của chúng ta hẳn là trước khi ‘Tình Tự’ kia hiện thân, nhanh chóng đưa đám người Shipley rời khỏi giới thứ mười.” Như vậy, sức chiến đấu của đối phương sẽ yếu đi nhiều, còn sức chiến đấu của phe họ sẽ được tăng cường. Đối với Shipley, hắn ấn tượng rất sâu. Làm địch thủ là cường địch, làm chiến hữu là cường viện, vô cùng hiếm thấy.
Rafael nói: “Hy vọng Shipley sẽ nghe lời ngươi.”
Metatron nói: “Chúng ta muốn kéo Shipley trở về, nó có lẽ cũng muốn kéo chúng ta qua bên nó?”
Nhớ đến bộ dạng của Abaddon và Shipley sau khi hắc hóa, Rafael cùng Mammon đồng loạt nhíu mày.
Isfel đột nhiên hỏi: “Có quy luật không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng những người đang ngồi ngoại trừ Abaddon đều nghe hiểu.
Abaddon mờ mịt nói: “Cái gì quy luật?”
Rafael nói: “Chịu ảnh hưởng có Shipley, Abaddon. Bọn họ một là thiên sứ sáu cánh, một là ma vương địa ngục. Cho nên vấn đề không liên quan đến đọa lạc.”
Mammon bổ sung: “Còn có Casamia, thiên sứ bốn cánh.”
Rafael vuốt cằm, “Cho nên cũng không liên quan tới số lượng cánh.”
Abaddon rốt cục đã hiểu họ đang nói gì, trên mặt một trận đỏ bừng xấu hổ.
Isfel lại hỏi: “Còn những người không chịu ảnh hưởng?”
Mammon và Rafael liếc nhau, đều ngầm tự hiểu. Một người bĩu môi, một người nhướn mày, nhưng thần tình ẩn giấu bên trong tuyệt không phải nhẹ nhõm.
Isfel thản nhiên nói: “Cho nên là khác biệt giữa chỉ số thông minh cao thấp?”
“......”
Abaddon đột nhiên siết chặt nắm tay, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
Metatron chuyển đề tài: “Shipley rất đơn thuần.”
Mammon nói: “Casamia cũng vậy.”
“Vì vậy chúng ta nên tìm đồng minh có đầu óc phức tạp?” Rafael trong lòng một lần nữa khảy bàn tính.
Abaddon lẩm bẩm: “Là âm hiểm xảo trá mới đúng.”
Rafael nói: “Nga. Còn đỡ hơn cắn người bừa bãi.”
Mái tóc đỏ rực của Abaddon nháy mắt dựng đứng, “Đọa thiên sứ đánh thiên sứ là thiên kinh địa nghĩa!”
Rafael: “......”
Metatron tự tiếu phi tiếu nhìn Mammon.
Mammon vội nói: “Ngươi cũng biết nhiệt tình ta dành cho thiên sứ là vô cùng vô tận mà.”
Abaddon thấp giọng mắng một tiếng.
Rafael cười nói: “Ngươi có thể tìm Lucifer khiếu nại.”
“......” Abaddon tuyệt vọng với thế giới này rồi.
Rafael nói: “Trở lại chuyện chính, ta cảm thấy chúng ta mạnh ai nấy về nhà tự chuẩn bị thì tốt hơn. Vấn đề cụ thể có thể dùng máy thông tấn liên hệ.”
“Đồng ý.” Mammon nói.
Abaddon lẫn Isfel đều không tỏ thái độ. Nhưng chiếu theo logic của Rafael, không phủ định chính là khẳng định.
Cho nên vấn đề duy nhất còn lại là......
Rafael và Mammon nhất tề nhìn về phía Metatron.
Rafael cười tủm tỉm nói: “Thiên đường là điểm dừng cuối cùng của mỗi thiên sứ.”
Xuất phát từ tôn trọng, Mammon không hề nói ra chuyện Metatron có hai phiến cánh đọa lạc. Hắn chỉ ôn nhu nhìn Metatron, nói: “Ta sẽ luôn ở địa ngục chờ ngươi.”
Rafael nói: “Ngoài địa ngục ra, đại khái không có nơi nào xem câu này là lời chúc phúc.”
“Không phải chúc phúc, là cầu nguyện.” Ghế của Mammon nháy mắt dời đến bên cạnh Metatron, hai mắt tràn ngập thâm tình.
Metatron nói: “Ta ở lại Con thuyền Noah.”
Mammon nhìn về phía Isfel, “Hết thảy chi phí ta trả.”
Isfel nhíu mày, giống như đang hỏi từ lúc nào cần trả phí?
Mammon mỉm cười thay câu trả lời.
Isfel trầm mặc hai giây, nói: “Được.”
Sau Rafael, Mammon và Abaddon lần lượt ra về, Con thuyền Noah lại khôi phục yên tĩnh.
Ít nhất bề ngoài là như thế.
Trong suốt ba giờ đồng hồ Isfel quay lại phòng mình, Thạch Phi Hiệp vẫn ngồi xếp bằng trên giường, không hề nhúc nhích.
Đến ba giờ lẻ một phút, hắn rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi một chút cũng không tò mò sao?”
Isfel từ trong sách ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ngươi không muốn ta đi, ta có thể không đi.”
Thạch Phi Hiệp thân thể chấn động, nửa ngày mới nói: “Khoan nói chuyện này đã, có thể đỡ ta trước được không, nửa người dưới đã tê hết cả rồi.”
......
Thạch Phi Hiệp cảm thấy một lực đạo vô hình kéo mình lên, sau đó đặt ngang trên giường.
“......”
Hắn nhìn nhìn chân mình, “Chúng vẫn còn khoanh lại một chỗ.”
Isfel khép sách, đứng dậy, đi đến bên giường, trên cao nhìn xuống: “Là ngươi hy vọng ta tách chúng ra.”
“......” Đợi Thạch Phi Hiệp ý thức được hàm nghĩa trong lời hắn nói, trói buộc trên người đã được giải trừ.
“Chờ một chút.” Thạch Phi Hiệp ngay thời khắc mấu chốt chợt lóe linh quang, “Vấn đề vừa rồi......”
Đôi môi lạnh như băng của Isfel đã dán lên môi hắn.
Trong tích tắc, tách ra.
Isfel nhìn người dưới thân đang thở dốc, thản nhiên nói: “Chưa bao giờ là vấn đề.”
Địa ngục tầng thứ ba.
Mùi cánh gà nướng tràn ngập khắp văn phòng.
Mammon nói: “Cho dù ngươi nháy mắt dời thùng rác đến bãi rác, cũng không giấu được mùi vị nồng nặc trong phòng.”
Beelzebub nói: “Ta không phải dời thùng rác, mà là dời thùng cánh gà nướng.”
Mammon u mê suốt một giây đồng hồ, mới lĩnh ngộ được ý tứ của hắn, “Ngươi nghĩ ta sẽ giành cánh gà nướng của ngươi?”
Beelzebub nói: “Trước khi chưa làm rõ tình trạng của năm mươi bịch snack kia, ta có quyền nghi ngờ bất cứ sinh vật nào.”
“......”
“Được rồi. Nói tình huống ở giới thứ mười nghe xem.”
Mammon tâm tình đột nhiên trầm xuống, “Tương đối bất ổn.”
Beelzebub nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Mammon dùng cụm từ ‘tương đối bất ổn’ để hình dung một sự kiện.
“Poggi và Asmondeus mất tích.” Mammon trực tiếp ném ra quả bom hạng nặng.
/97
|