Casamia trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Shipley phi thường hưởng thụ vẻ chấn kinh của Casamia, khóe miệng từ từ câu lên, “Giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp. Ta thật sự không muốn mất đi một thuộc hạ trung thành như ngươi.”
“Đối tượng ta nguyện trung thành là Shipley đại nhân!”
“Ta chính là Shipley.”
“Ngươi không phải!” Casamia khó nén thống khổ, “Ngươi không phải......”
Shipley sắc mặt lạnh đi, “Nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta chỉ đành làm chuyện ta phải làm.”
Trong thân thể Casamia, các loại tình tự đột nhiên như nước bị đun sôi trào lên. Bi thương, mất mát, thống khổ, uất ức, chán chường, ảo não, phẫn nộ dần dần tụ lại thành cơn sóng tuyệt vọng, cơ hồ sắp nhấn chìm hắn.
“Casamia......” Thanh âm Metatron vang lên bên tai, lại như cách một ngọn núi, xa xôi mà hư huyễn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ hốc mắt Casamia.
Metatron sắc mặt ngưng trọng nhìn Shipley.
Shipley nói: “Metatron, rất lâu rất lâu trước kia ta đã muốn đánh một trận với ngươi, để chứng minh đến tột cùng là ngươi mạnh hơn, hay ta mạnh hơn.”
Nếu không phải nhìn thấy quá trình hắc hóa của Shipley, có lẽ Metatron sẽ toàn lực khuyên hắn. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, Metatron biết, mọi lời nói đều lãng phí vô dụng, duy nhất hữu dụng, chính là đánh bại hắn.
Con quay màu vàng trong tay Metatron bắt đầu xoay tròn di chuyển.
Shipley cảm thấy làn khói xám quanh người lại phiền loạn lên. Hắn trừng Metatron, “Ngươi đang làm gì?”
Metatron không đáp, hai mắt gắt gao theo dõi màu cánh biến hóa sau lưng Shipley.
Shipley trong đầu đau đớn, như có gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra, “Không! Ta không thể quay lại! Tuyệt đối không thể!” Hắn đột nhiên quát lớn, quyền trượng trong tay vung về phía Metatron!
Một làn khói xám từ quyền trượng bắn ra, nháy mắt ngưng tụ thành sợi xích, vọt tới hướng Casamia.
“Cẩn thận!” Metatron không thể không thu hồi con quay vàng, vươn tay chắn trước mặt Casamia, sợi xích lướt sát qua vai hắn. Metatron cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có thêm một luồng khói phi thường khó phát hiện!
Sợi xích như dây leo quấn quanh quyền trượng, lại như một con rắn tùy cơ mà động, bất cứ lúc nào cũng có thể phốc tới phun nọc độc.
Con quay màu vàng vừa thu hồi, thần sắc Shipley liền bình tĩnh trở lại. Bất quá hắn không hề cho Metatron thời gian để thở, tay phải nhấc lên, sợi xích xám kia lập tức lại vọt ra.
Metatron một phát túm lấy Casamia đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm phong phú của mình, thân hình cực nhanh lui xuống.
Nhưng sợi xích không bay trở về như lần đầu, mà ngay giữa không trung chia thành hai nhánh, một trái một phải tấn công Mammon và Casamia!
Metatron ở trên không hoán đổi vài phương hướng. Nhưng hắn mang theo hai người, thủy chung không linh hoạt bằng sợi xích, mắt thấy sợi xích cách Casamia càng lúc càng gần, hắn phải hạ quyết định, giải thuật cầm cố thời gian cho Mammon, đẩy hắn đi, sau đó kéo Casamia nhảy xuống.
Được giải trừ cầm cố, Mammon thoáng chốc bắt lấy sợi xích màu xám kia.
Sợi xích từ từ tan chảy, sau đó như cát mịn từ trong tay hắn nhiễu xuống.
“Ngươi......” Shipley thu hồi sợi xích, đứng trên cao quan sát Mammon.
Mammon khóe miệng cong lên, “Cảm giác đọa lạc có phải rất thú vị?”
Shipley không nói gì, chỉ đánh giá hắn.
Mammon đột nhiên triển khai sáu cánh.
Còn đen hơn cả bóng đêm.
Shipley nói: “Ngươi đây là muốn đầu quân dưới trướng ta sao?”
Mammon cúi đầu nhìn Metatron.
Metatron cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn.
“Xem ra, dục vọng của chúng ta không có xung đột.” Mammon mỉm cười.
Trong mắt Shipley hiện lên một tia quang mang ý vị hưng phấn, “Ta đột nhiên rất muốn biết, Metatron sau khi hoàn toàn hắc hóa, sẽ ra bộ dạng gì.”
“Ta cũng rất muốn biết.” Ánh mắt hắn nhìn cánh của Metatron quả thực như bốc hỏa, “Bất quá trước hết, ta phải giải quyết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Casamia.” Mammon ngữ khí chợt lạnh đi, tản mác sát khí quyết tuyệt.
Shipley nhíu mày, “Tại sao?”
“Hắn không nên để Metatron chạm vào hắn!” Mammon nói xong, đột nhiên phóng xuống chỗ Metatron.
Metatron xoay người bay về hướng khác.
Sợi xích của Shipley lại đột ngột quất tới.
Tiền hậu giáp công khiến Metatron không còn lựa chọn, chỉ có thể quay người bay lên trên.
Bất quá tuy hắn nhanh, tốc độ của Mammon càng nhanh hơn!
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy toàn thân bị cái bóng của cánh Mammon bao phủ.
Giọng điệu giễu cợt của Shipley cách đó không xa ngay trên đỉnh đầu hắn, “Ta chưa từng ngờ đến, một Metatron luôn bình tĩnh tự nhiên cũng có lúc chật vật như vậy a......”
Bóng của Mammon chậm rãi bao trùm, mà sợi xích lại từ dưới vòng lên nghênh đón hắn.....
Gần như không còn đường thoát.
Metatron dùng con quay giăng kết giới!
Lưới sáng màu vàng như quả bom bùng nổ mở ra!
Mammon hai mắt bỏng rát, chuyển hướng bay lên trên.
Shipley cũng sửng sốt, “Trục Thời gian?”
Mammon ẩn sau lưng hắn, tựa hồ rất kiêng kỵ ánh sáng kia.
“Hào quang thuần kim của trục Thời gian nếu tiết ra ngoài...... Ngươi có biết làm như vậy sẽ gây hậu quả gì không?” Ngữ khí Shipley tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Metatron không hề lộ vẻ ảo não chán nản như hắn kỳ vọng, mà chỉ thản nhiên nói: “Hậu quả vốn đã rất nghiêm trọng.”
Shipley nghi hoặc nói: “Cái gì?”
“Thật ra ta là ta của một vạn năm sau.” Metatron nói đến đơn giản.
Nhưng Shipley hiểu ngay lập tức, đột nhiên trừng lớn hai mắt, “Ngươi thay đổi lịch sử?” Hắn vừa dứt lời, liền cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, sau đó một trận hôn mê đánh úp lại. Hắn nỗ lực định thần, đang chuẩn bị triển khai linh hồn phòng ngự, chợt cảm thấy một đợt công kích cường hãn hơn nữa ập tới.
Hắn quay đầu, không cam tâm trừng Mammon, “Ngươi, ngươi...... không có......”
“Đương nhiên không có.” Mammon nhướn mày.
Shipley gắt gao dán mắt vào hắn, tựa hồ muốn lấy lại quyền khống chế thân thể. Nhưng Mammon tập kích quá đột ngột, vừa rồi hắn bị câu nói của Metatron làm phân thần, để lộ sơ hở......
“Không thể nào! Ngươi không thể không có dục vọng!” Hai mắt hắn đỏ ngầu, giống như muốn từ trên mặt Mammon tróc ra một tia vết tích điên cuồng vì dục vọng.
Trục Thời gian trong tay Metatron nhẹ nhàng chuyển động.
Làn khói xám trong thân thể Shipley theo thời gian tản về phía trước, từng chút một giảm bớt, nhưng hai mắt hắn vẫn cố chấp không chịu nhắm lại, tựa hồ nhất định phải đòi một đáp án.
Mammon mỉm cười nói: “Ta đương nhiên có dục vọng. Bất quá, dục vọng của ta chính là tín ngưỡng của ta.” Hắn quay đầu, nhìn hào quang còn ôn nhu hơn cả nắng mai, rạng rỡ hơn cả mặt trời kia, thần tình mãn nguyện.
Shipley ngất đi, cánh dần dần phai màu.
Không còn linh hồn công kích của hắn, Casamia lập tức thoát khỏi vòng lẩn quẩn các loại tình tự, “Shipley đại nhân!” Hắn nhanh chóng nhào tới, đoạt người từ trong tay Mammon. Bất quá hắn phát hiện Mammon hoàn toàn không có ý định ngăn cản, không khỏi sửng sốt.
Mammon thong thả trở lại bên cạnh Metatron.
Metatron thấp giọng nói: “Ta đã thay đổi lịch sử.”
Mammon nắm tay hắn, “Là chúng ta cùng thay đổi lịch sử.”
Metatron nhìn hắn, băng tuyết trong mắt rốt cuộc tan chảy, lộ ra nhu tình ẩn sâu mấy vạn năm nơi đáy mắt.
“Ta chờ mấy vạn năm, chính là vì giờ khắc này......” Mammon cảm thấy bầu không khí phi thường hài hòa, trong lòng âm thầm cao hứng, đang chuẩn bị nhân cơ hội hăng hái ra quân thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người tiến thêm bước nữa, lại nghe Metatron đột nhiên hỏi: “Trước đó ngươi......”
Mammon hoàn toàn trầm mê trong ánh nhìn chuyên chú của hắn, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Metatron nhãn châu lưu chuyển, vành tai ửng hồng, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, “Không có gì.”
Mammon nhìn thần sắc hắn, bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng không tự chủ được câu lên.
“Các con của ta......”
Mây đen giăng kín bầu trời đột nhiên tan biến, một luồng kim quang rơi xuống, thanh âm từ ái thánh khiết của Thần thấu ra khỏi tầng mây.
Mammon khẽ nhíu mày. Tuy rằng nguyên nhân này chỉ chiếm một phần ngàn trong vô số nguyên nhân khiến hắn đọa lạc, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận, khúc dạo đầu kiểu đó mỗi khi Thần nói cũng là một trong những nguyên nhân đẩy hắn đọa lạc.
Metatron lập tức thành kính đứng nghiêm, hai tay chéo trước ngực.
Casamia bất động, dường như đã bị giam cầm thời gian.
“Quãng thời gian này đã bị thay đổi, các con phải tới lối ra của giới thứ mười trong vòng mười phút.”
Metatron nói: “Còn Shipley thì sao?”
Thần nói: “Để mọi thứ khôi phục về nguyên điểm.”
Mammon kéo Metatron chạy về hướng lối ra giới thứ mười. Với họ mà nói, mười phút đến lối ra cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng không dễ ở chỗ cư nhiên còn phải mang theo Shipley! Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn chính là, Poggi có thể ngoan ngoãn nghe lời một lần!
Nắng đang gắt, đầy mắt cát vàng.
Mammon cùng Metatron chia nhau tìm kiếm tung tích Poggi.
Hai phút sau, họ tụ hợp.
Mammon nói: “Nếu bỏ hắn một mình ở nơi này sẽ thế nào?” Không đợi Metatron trả lời, hắn đã tự biên tự diễn, “Abaddon sẽ liều mạng với ta!”
“Poggi!” Metatron phóng thanh truyền thật xa.
Phốc.
Trong biển cát đột nhiên ló ra một cái đầu.
Mammon bước qua trực tiếp xách cổ áo hắn bay về hướng lối ra.
“Ngươi làm gì vậy!” Poggi không thể không vỗ cánh, tránh cho mình bị siết chết.
Mammon nghiến răng nói: “Câu này ta cũng muốn hỏi ngươi.”
Poggi bất mãn nói: “Ta đợi mãi các ngươi cũng không về, cho nên đi tắm nắng. Có vấn đề gì sao?!”
“Đáp án giải thích ra rất phức tạp, về nhà tự lật sách đi.” Mammon tốc độ cực nhanh, “Tóm lại là, chúng ta chuẩn bị bắt cóc Shipley cùng nhau trốn chạy.”
Poggi sửng sốt hồi lâu, cho đến khi vào trong bóng tối, mới chậm rãi nói: “Quá phức tạp.”
Shipley của một vạn năm sau càng lúc càng gần.
Mammon nói: “Cùng một đấu pháp, liệu nó sẽ hữu dụng với Shipley của một vạn năm sau?”
Poggi hiếu kỳ hỏi: “Đấu pháp gì?”
Metatron nói: “Có lẽ vô dụng.” Shipley một vạn năm sau đã cùng Mammon đại chiến một trận, hẳn đã am hiểu trạng thái linh hồn của hắn.
Mammon nói: “Tùy cơ ứng biến vậy.”
“Được.”
Poggi rầu rĩ nói, “Kỳ thực ta cũng có thể đưa ra ý kiến tham khảo.”
“......”
“Thạch Phi Hiệp từng nói qua, muốn đối phó một người phải xuống tay từ nhược điểm của hắn. Shipley không chừng cũng có nhược điểm.”
“......”
“Ta thấy hắn thích ngồi vương tọa như vậy, hay là đóng băng vương tọa đi?”
“......”
Poggi nổi giận, “Tốt xấu gì cũng nên hồi âm một tiếng a!”
Mammon hảo tâm mở miệng, “Hắn thích giết người, ngươi muốn dâng hiến sao?”
“......”
“Các ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Tiếng cười âm trầm của Shipley từ trên trời giáng xuống.
Mammon nói: “Tiếng cười của hắn trải qua một vạn năm tôi luyện, quả nhiên có tiến bộ.”
Poggi lành sẹo liền quên đau, vội hỏi: “Tiến bộ điểm nào?”
“Sắc bén hơn.”
“Bị nghẹn chứ gì?” Đầu Poggi giống như đụng phải thứ gì đó, đột nhiên đau đớn, giây tiếp theo liền mất tri giác.
Mammon ôm lấy Poggi, khởi động phòng ngự linh hồn, “Còn bao nhiêu thời gian?”
“Bốn mươi tám giây.” Metatron nắm trục Thời gian, trầm giọng nói, “Giúp ta xác định vị trí của hắn.”
Mammon cau mày, nhưng hắn biết giờ không phải là lúc do dự, “Ngay phía trước, chếch ba mươi sáu độ, tám mươi ba thước năm mươi phân.”
Trục Thời gian trong tay Metatron sáng lên.
Hào quang màu vàng nháy mắt xuyên thấu mọi vật chất, bắn về phía Shipley.
Đồng thời, linh hồn phòng ngự của Mammon cũng bị Shipley phá vỡ!
Metatron trước khi ngất xỉu, mơ hồ nghe thấy Shipley...... kinh hô một tiếng.
“Bẩm báo với Baalzebub đại nhân?”
“Hay là trực tiếp đưa về?”
“Vậy người bên cạnh xử lý sao đây?”
“...... Tốt hơn hết vẫn nên canh chừng tại chỗ đi?”
Bên tai tiếng tranh cãi huyên náo không ngớt.
Mammon rốt cuộc nhịn không được mở mắt, chỉ thấy vài vị thống lĩnh của quân đoàn địa ngục đang trừng mắt thật to nhìn hắn.
“Meta......” Hắn tức tốc ngồi dậy, vội vàng nhìn xung quanh.
“Mammon đại nhân, có phải ngài đang tìm hắn?” Một vị thống lĩnh rất nhanh thể hội ý đồ của lãnh đạo, ngón tay chỉ về nơi cách hắn bảy tám thước. Ở đó, Metatron đang an tĩnh nằm, quân đoàn địa ngục như tham gia tiệc tối lửa trại vây quanh hắn, sẵn sàng nghênh địch.
Mammon lập tức đứng lên, ba bước thành hai bước đi tới bên Metatron, tay nhẹ nhàng đặt trên trán hắn, mãi đến khi xác định linh hồn đối phương không bị tổn thương quá lớn mới thở phào. Hắn sở trường công kích và phòng ngự linh hồn, bị thương nhẹ hơn Metatron, cho nên cũng tỉnh lại sớm hơn.
Vị thống lĩnh trước đó nhắc hắn vị trí mở miệng hỏi: “Mammon đại nhân, hắn là ai? Tại sao cánh có trắng có đen?”
Mammon ôn nhu ôm lấy Metatron, thản nhiên nói: “Chưa nghe qua có thuốc nhuộm lông sao?”
“Nhưng hắn tới tám phiến cánh…” Theo thống lĩnh được biết, hỏa thiên sứ của thiên đường hình như là sáu cánh a?
Mammon dùng khóe mắt liếc hắn một cái.
Thống lĩnh lập tức câm nín.
“Các ngươi làm sao phát hiện ra chúng ta?” Mammon hỏi.
Thống lĩnh nói: “Ngẩng đầu nhìn thấy. Lúc đó hai người giống như bông tuyết, chậm rãi từ phía trên phiêu xuống.”
Mammon sắc mặt căng thẳng, “Còn có ai khác không?”
“Không có.” Thống lĩnh cẩn cẩn dực dực hỏi, “Đại nhân còn muốn tìm ai?”
Mammon cảm thấy trong lòng Metatron có động tĩnh, hồi lâu mới từ từ mở mắt. “Chúng ta đã trở lại. Bất quá không thấy Shipley.” Hắn biết Metatron bận tâm nhất là vấn đề gì.
Metatron suy yếu gật đầu, “Quay về Con thuyền Noah.”
Mammon nhíu mày: “Con thuyền Noah?”
“Đây là Thần dụ.”
Shipley phi thường hưởng thụ vẻ chấn kinh của Casamia, khóe miệng từ từ câu lên, “Giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp. Ta thật sự không muốn mất đi một thuộc hạ trung thành như ngươi.”
“Đối tượng ta nguyện trung thành là Shipley đại nhân!”
“Ta chính là Shipley.”
“Ngươi không phải!” Casamia khó nén thống khổ, “Ngươi không phải......”
Shipley sắc mặt lạnh đi, “Nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta chỉ đành làm chuyện ta phải làm.”
Trong thân thể Casamia, các loại tình tự đột nhiên như nước bị đun sôi trào lên. Bi thương, mất mát, thống khổ, uất ức, chán chường, ảo não, phẫn nộ dần dần tụ lại thành cơn sóng tuyệt vọng, cơ hồ sắp nhấn chìm hắn.
“Casamia......” Thanh âm Metatron vang lên bên tai, lại như cách một ngọn núi, xa xôi mà hư huyễn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ hốc mắt Casamia.
Metatron sắc mặt ngưng trọng nhìn Shipley.
Shipley nói: “Metatron, rất lâu rất lâu trước kia ta đã muốn đánh một trận với ngươi, để chứng minh đến tột cùng là ngươi mạnh hơn, hay ta mạnh hơn.”
Nếu không phải nhìn thấy quá trình hắc hóa của Shipley, có lẽ Metatron sẽ toàn lực khuyên hắn. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, Metatron biết, mọi lời nói đều lãng phí vô dụng, duy nhất hữu dụng, chính là đánh bại hắn.
Con quay màu vàng trong tay Metatron bắt đầu xoay tròn di chuyển.
Shipley cảm thấy làn khói xám quanh người lại phiền loạn lên. Hắn trừng Metatron, “Ngươi đang làm gì?”
Metatron không đáp, hai mắt gắt gao theo dõi màu cánh biến hóa sau lưng Shipley.
Shipley trong đầu đau đớn, như có gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra, “Không! Ta không thể quay lại! Tuyệt đối không thể!” Hắn đột nhiên quát lớn, quyền trượng trong tay vung về phía Metatron!
Một làn khói xám từ quyền trượng bắn ra, nháy mắt ngưng tụ thành sợi xích, vọt tới hướng Casamia.
“Cẩn thận!” Metatron không thể không thu hồi con quay vàng, vươn tay chắn trước mặt Casamia, sợi xích lướt sát qua vai hắn. Metatron cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có thêm một luồng khói phi thường khó phát hiện!
Sợi xích như dây leo quấn quanh quyền trượng, lại như một con rắn tùy cơ mà động, bất cứ lúc nào cũng có thể phốc tới phun nọc độc.
Con quay màu vàng vừa thu hồi, thần sắc Shipley liền bình tĩnh trở lại. Bất quá hắn không hề cho Metatron thời gian để thở, tay phải nhấc lên, sợi xích xám kia lập tức lại vọt ra.
Metatron một phát túm lấy Casamia đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm phong phú của mình, thân hình cực nhanh lui xuống.
Nhưng sợi xích không bay trở về như lần đầu, mà ngay giữa không trung chia thành hai nhánh, một trái một phải tấn công Mammon và Casamia!
Metatron ở trên không hoán đổi vài phương hướng. Nhưng hắn mang theo hai người, thủy chung không linh hoạt bằng sợi xích, mắt thấy sợi xích cách Casamia càng lúc càng gần, hắn phải hạ quyết định, giải thuật cầm cố thời gian cho Mammon, đẩy hắn đi, sau đó kéo Casamia nhảy xuống.
Được giải trừ cầm cố, Mammon thoáng chốc bắt lấy sợi xích màu xám kia.
Sợi xích từ từ tan chảy, sau đó như cát mịn từ trong tay hắn nhiễu xuống.
“Ngươi......” Shipley thu hồi sợi xích, đứng trên cao quan sát Mammon.
Mammon khóe miệng cong lên, “Cảm giác đọa lạc có phải rất thú vị?”
Shipley không nói gì, chỉ đánh giá hắn.
Mammon đột nhiên triển khai sáu cánh.
Còn đen hơn cả bóng đêm.
Shipley nói: “Ngươi đây là muốn đầu quân dưới trướng ta sao?”
Mammon cúi đầu nhìn Metatron.
Metatron cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn.
“Xem ra, dục vọng của chúng ta không có xung đột.” Mammon mỉm cười.
Trong mắt Shipley hiện lên một tia quang mang ý vị hưng phấn, “Ta đột nhiên rất muốn biết, Metatron sau khi hoàn toàn hắc hóa, sẽ ra bộ dạng gì.”
“Ta cũng rất muốn biết.” Ánh mắt hắn nhìn cánh của Metatron quả thực như bốc hỏa, “Bất quá trước hết, ta phải giải quyết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Casamia.” Mammon ngữ khí chợt lạnh đi, tản mác sát khí quyết tuyệt.
Shipley nhíu mày, “Tại sao?”
“Hắn không nên để Metatron chạm vào hắn!” Mammon nói xong, đột nhiên phóng xuống chỗ Metatron.
Metatron xoay người bay về hướng khác.
Sợi xích của Shipley lại đột ngột quất tới.
Tiền hậu giáp công khiến Metatron không còn lựa chọn, chỉ có thể quay người bay lên trên.
Bất quá tuy hắn nhanh, tốc độ của Mammon càng nhanh hơn!
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy toàn thân bị cái bóng của cánh Mammon bao phủ.
Giọng điệu giễu cợt của Shipley cách đó không xa ngay trên đỉnh đầu hắn, “Ta chưa từng ngờ đến, một Metatron luôn bình tĩnh tự nhiên cũng có lúc chật vật như vậy a......”
Bóng của Mammon chậm rãi bao trùm, mà sợi xích lại từ dưới vòng lên nghênh đón hắn.....
Gần như không còn đường thoát.
Metatron dùng con quay giăng kết giới!
Lưới sáng màu vàng như quả bom bùng nổ mở ra!
Mammon hai mắt bỏng rát, chuyển hướng bay lên trên.
Shipley cũng sửng sốt, “Trục Thời gian?”
Mammon ẩn sau lưng hắn, tựa hồ rất kiêng kỵ ánh sáng kia.
“Hào quang thuần kim của trục Thời gian nếu tiết ra ngoài...... Ngươi có biết làm như vậy sẽ gây hậu quả gì không?” Ngữ khí Shipley tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Metatron không hề lộ vẻ ảo não chán nản như hắn kỳ vọng, mà chỉ thản nhiên nói: “Hậu quả vốn đã rất nghiêm trọng.”
Shipley nghi hoặc nói: “Cái gì?”
“Thật ra ta là ta của một vạn năm sau.” Metatron nói đến đơn giản.
Nhưng Shipley hiểu ngay lập tức, đột nhiên trừng lớn hai mắt, “Ngươi thay đổi lịch sử?” Hắn vừa dứt lời, liền cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, sau đó một trận hôn mê đánh úp lại. Hắn nỗ lực định thần, đang chuẩn bị triển khai linh hồn phòng ngự, chợt cảm thấy một đợt công kích cường hãn hơn nữa ập tới.
Hắn quay đầu, không cam tâm trừng Mammon, “Ngươi, ngươi...... không có......”
“Đương nhiên không có.” Mammon nhướn mày.
Shipley gắt gao dán mắt vào hắn, tựa hồ muốn lấy lại quyền khống chế thân thể. Nhưng Mammon tập kích quá đột ngột, vừa rồi hắn bị câu nói của Metatron làm phân thần, để lộ sơ hở......
“Không thể nào! Ngươi không thể không có dục vọng!” Hai mắt hắn đỏ ngầu, giống như muốn từ trên mặt Mammon tróc ra một tia vết tích điên cuồng vì dục vọng.
Trục Thời gian trong tay Metatron nhẹ nhàng chuyển động.
Làn khói xám trong thân thể Shipley theo thời gian tản về phía trước, từng chút một giảm bớt, nhưng hai mắt hắn vẫn cố chấp không chịu nhắm lại, tựa hồ nhất định phải đòi một đáp án.
Mammon mỉm cười nói: “Ta đương nhiên có dục vọng. Bất quá, dục vọng của ta chính là tín ngưỡng của ta.” Hắn quay đầu, nhìn hào quang còn ôn nhu hơn cả nắng mai, rạng rỡ hơn cả mặt trời kia, thần tình mãn nguyện.
Shipley ngất đi, cánh dần dần phai màu.
Không còn linh hồn công kích của hắn, Casamia lập tức thoát khỏi vòng lẩn quẩn các loại tình tự, “Shipley đại nhân!” Hắn nhanh chóng nhào tới, đoạt người từ trong tay Mammon. Bất quá hắn phát hiện Mammon hoàn toàn không có ý định ngăn cản, không khỏi sửng sốt.
Mammon thong thả trở lại bên cạnh Metatron.
Metatron thấp giọng nói: “Ta đã thay đổi lịch sử.”
Mammon nắm tay hắn, “Là chúng ta cùng thay đổi lịch sử.”
Metatron nhìn hắn, băng tuyết trong mắt rốt cuộc tan chảy, lộ ra nhu tình ẩn sâu mấy vạn năm nơi đáy mắt.
“Ta chờ mấy vạn năm, chính là vì giờ khắc này......” Mammon cảm thấy bầu không khí phi thường hài hòa, trong lòng âm thầm cao hứng, đang chuẩn bị nhân cơ hội hăng hái ra quân thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người tiến thêm bước nữa, lại nghe Metatron đột nhiên hỏi: “Trước đó ngươi......”
Mammon hoàn toàn trầm mê trong ánh nhìn chuyên chú của hắn, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Metatron nhãn châu lưu chuyển, vành tai ửng hồng, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, “Không có gì.”
Mammon nhìn thần sắc hắn, bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng không tự chủ được câu lên.
“Các con của ta......”
Mây đen giăng kín bầu trời đột nhiên tan biến, một luồng kim quang rơi xuống, thanh âm từ ái thánh khiết của Thần thấu ra khỏi tầng mây.
Mammon khẽ nhíu mày. Tuy rằng nguyên nhân này chỉ chiếm một phần ngàn trong vô số nguyên nhân khiến hắn đọa lạc, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận, khúc dạo đầu kiểu đó mỗi khi Thần nói cũng là một trong những nguyên nhân đẩy hắn đọa lạc.
Metatron lập tức thành kính đứng nghiêm, hai tay chéo trước ngực.
Casamia bất động, dường như đã bị giam cầm thời gian.
“Quãng thời gian này đã bị thay đổi, các con phải tới lối ra của giới thứ mười trong vòng mười phút.”
Metatron nói: “Còn Shipley thì sao?”
Thần nói: “Để mọi thứ khôi phục về nguyên điểm.”
Mammon kéo Metatron chạy về hướng lối ra giới thứ mười. Với họ mà nói, mười phút đến lối ra cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng không dễ ở chỗ cư nhiên còn phải mang theo Shipley! Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn chính là, Poggi có thể ngoan ngoãn nghe lời một lần!
Nắng đang gắt, đầy mắt cát vàng.
Mammon cùng Metatron chia nhau tìm kiếm tung tích Poggi.
Hai phút sau, họ tụ hợp.
Mammon nói: “Nếu bỏ hắn một mình ở nơi này sẽ thế nào?” Không đợi Metatron trả lời, hắn đã tự biên tự diễn, “Abaddon sẽ liều mạng với ta!”
“Poggi!” Metatron phóng thanh truyền thật xa.
Phốc.
Trong biển cát đột nhiên ló ra một cái đầu.
Mammon bước qua trực tiếp xách cổ áo hắn bay về hướng lối ra.
“Ngươi làm gì vậy!” Poggi không thể không vỗ cánh, tránh cho mình bị siết chết.
Mammon nghiến răng nói: “Câu này ta cũng muốn hỏi ngươi.”
Poggi bất mãn nói: “Ta đợi mãi các ngươi cũng không về, cho nên đi tắm nắng. Có vấn đề gì sao?!”
“Đáp án giải thích ra rất phức tạp, về nhà tự lật sách đi.” Mammon tốc độ cực nhanh, “Tóm lại là, chúng ta chuẩn bị bắt cóc Shipley cùng nhau trốn chạy.”
Poggi sửng sốt hồi lâu, cho đến khi vào trong bóng tối, mới chậm rãi nói: “Quá phức tạp.”
Shipley của một vạn năm sau càng lúc càng gần.
Mammon nói: “Cùng một đấu pháp, liệu nó sẽ hữu dụng với Shipley của một vạn năm sau?”
Poggi hiếu kỳ hỏi: “Đấu pháp gì?”
Metatron nói: “Có lẽ vô dụng.” Shipley một vạn năm sau đã cùng Mammon đại chiến một trận, hẳn đã am hiểu trạng thái linh hồn của hắn.
Mammon nói: “Tùy cơ ứng biến vậy.”
“Được.”
Poggi rầu rĩ nói, “Kỳ thực ta cũng có thể đưa ra ý kiến tham khảo.”
“......”
“Thạch Phi Hiệp từng nói qua, muốn đối phó một người phải xuống tay từ nhược điểm của hắn. Shipley không chừng cũng có nhược điểm.”
“......”
“Ta thấy hắn thích ngồi vương tọa như vậy, hay là đóng băng vương tọa đi?”
“......”
Poggi nổi giận, “Tốt xấu gì cũng nên hồi âm một tiếng a!”
Mammon hảo tâm mở miệng, “Hắn thích giết người, ngươi muốn dâng hiến sao?”
“......”
“Các ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Tiếng cười âm trầm của Shipley từ trên trời giáng xuống.
Mammon nói: “Tiếng cười của hắn trải qua một vạn năm tôi luyện, quả nhiên có tiến bộ.”
Poggi lành sẹo liền quên đau, vội hỏi: “Tiến bộ điểm nào?”
“Sắc bén hơn.”
“Bị nghẹn chứ gì?” Đầu Poggi giống như đụng phải thứ gì đó, đột nhiên đau đớn, giây tiếp theo liền mất tri giác.
Mammon ôm lấy Poggi, khởi động phòng ngự linh hồn, “Còn bao nhiêu thời gian?”
“Bốn mươi tám giây.” Metatron nắm trục Thời gian, trầm giọng nói, “Giúp ta xác định vị trí của hắn.”
Mammon cau mày, nhưng hắn biết giờ không phải là lúc do dự, “Ngay phía trước, chếch ba mươi sáu độ, tám mươi ba thước năm mươi phân.”
Trục Thời gian trong tay Metatron sáng lên.
Hào quang màu vàng nháy mắt xuyên thấu mọi vật chất, bắn về phía Shipley.
Đồng thời, linh hồn phòng ngự của Mammon cũng bị Shipley phá vỡ!
Metatron trước khi ngất xỉu, mơ hồ nghe thấy Shipley...... kinh hô một tiếng.
“Bẩm báo với Baalzebub đại nhân?”
“Hay là trực tiếp đưa về?”
“Vậy người bên cạnh xử lý sao đây?”
“...... Tốt hơn hết vẫn nên canh chừng tại chỗ đi?”
Bên tai tiếng tranh cãi huyên náo không ngớt.
Mammon rốt cuộc nhịn không được mở mắt, chỉ thấy vài vị thống lĩnh của quân đoàn địa ngục đang trừng mắt thật to nhìn hắn.
“Meta......” Hắn tức tốc ngồi dậy, vội vàng nhìn xung quanh.
“Mammon đại nhân, có phải ngài đang tìm hắn?” Một vị thống lĩnh rất nhanh thể hội ý đồ của lãnh đạo, ngón tay chỉ về nơi cách hắn bảy tám thước. Ở đó, Metatron đang an tĩnh nằm, quân đoàn địa ngục như tham gia tiệc tối lửa trại vây quanh hắn, sẵn sàng nghênh địch.
Mammon lập tức đứng lên, ba bước thành hai bước đi tới bên Metatron, tay nhẹ nhàng đặt trên trán hắn, mãi đến khi xác định linh hồn đối phương không bị tổn thương quá lớn mới thở phào. Hắn sở trường công kích và phòng ngự linh hồn, bị thương nhẹ hơn Metatron, cho nên cũng tỉnh lại sớm hơn.
Vị thống lĩnh trước đó nhắc hắn vị trí mở miệng hỏi: “Mammon đại nhân, hắn là ai? Tại sao cánh có trắng có đen?”
Mammon ôn nhu ôm lấy Metatron, thản nhiên nói: “Chưa nghe qua có thuốc nhuộm lông sao?”
“Nhưng hắn tới tám phiến cánh…” Theo thống lĩnh được biết, hỏa thiên sứ của thiên đường hình như là sáu cánh a?
Mammon dùng khóe mắt liếc hắn một cái.
Thống lĩnh lập tức câm nín.
“Các ngươi làm sao phát hiện ra chúng ta?” Mammon hỏi.
Thống lĩnh nói: “Ngẩng đầu nhìn thấy. Lúc đó hai người giống như bông tuyết, chậm rãi từ phía trên phiêu xuống.”
Mammon sắc mặt căng thẳng, “Còn có ai khác không?”
“Không có.” Thống lĩnh cẩn cẩn dực dực hỏi, “Đại nhân còn muốn tìm ai?”
Mammon cảm thấy trong lòng Metatron có động tĩnh, hồi lâu mới từ từ mở mắt. “Chúng ta đã trở lại. Bất quá không thấy Shipley.” Hắn biết Metatron bận tâm nhất là vấn đề gì.
Metatron suy yếu gật đầu, “Quay về Con thuyền Noah.”
Mammon nhíu mày: “Con thuyền Noah?”
“Đây là Thần dụ.”
/97
|