Sức khỏe của sư phụ hồi phục rất nhanh, chỉ sau mấy ngày buồn chán nằm trong bệnh viện, sư phụ đã nằng nặc đòi về nhà. Đương nhiên, việc này khiến Vi Vi rất hài lòng, dù sao tiền viện phí cũng không phải là nhỏ, cho dù sư phụ không có chủ tâm muốn tiết kiệm ngân sách cho gia đình thì biểu hiện này của Người cũng rất đáng khích lệ.
Nhân ngày đẹp trời sư phụ xuất viện, Vi Vi hào hứng chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ để ăn mừng. Sau khi đã nấu nướng bày biện xong xuôi, cô lại bất ngờ nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc khác. Nhã Diệp khăng khăng muốn giới thiệu cô với những người bạn tốt của mình, cho rằng đấy sẽ là một cuộc gặp mặt cực kì thú vị và hữu ích để mở rộng mối quan hệ cộng đồng.
Vi Vi chẳng mấy hứng thú với việc dự tiệc, thế nhưng sự nhiệt tình quan tâm ấy thật khiến người ta khó có thể chối từ. Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố, ngay đối diện quán bar FD, điều này khiến cô không khỏi nhớ lại một số chuyện đã qua.
Chủ nhân của buổi tiệc là một tiểu thư giàu có nào đấy mà Vi Vi đã quên tên, cũng là bạn của Nhã Diệp, nhưng Nhã Diệp không đưa cô tới gặp người này mà giới thiệu với một đám bạn khác của cô ấy –mấy cô nàng thướt tha yểu điệu trong những bộ váy dạ hội đắt tiền.Toàn là những gương mặt Vi Vi chưa từng gặp qua, nhưng dù sao cũng là “trước lạ sau quen”, cô vẫn có thể tươi cười mà bắt chuyện với bọn họ cùng những chủ đề quen thuộc như: mỹ phẩm, thời trang, âm nhạc.....
Tuy nhiên, với một cuộc trò chuyện xã giao điển hình, người ta thường nhận thấy sự tôn trọng, khách sáo chứ đâu có được vẻ tự nhiên và thân thiết như giữa những người bạn thân quen. Vì vậy, ngoài miệng vẫn nở nụ cười hết sức vui vẻ nhưng thật tâm Vi Vi cảm thấy không mấy dễ chịu giữa những con người xa lạ này.
Một lúc sau, Nhã Diệp thì thầm vào tai cô rủ lên tầng trên xem màn trình diễn piano đặc biệt. Vi Vi như bắt được cơ hội tốt, vô cùng sung sướng mà từ chối, lại nhìn mấy cô nàng phiền phức lũ lượt kéo đi thì cực kì thoải mái mà thưởng thức đồ ăn ngon một mình.
Đang tiến về cuối dãy bàn để lấy thêm món bánh kem socola ngọt lịm, Vi Vi đột nhiên trông thấy một dáng người quen thuộc, lập tức giật mình quay đi. Đáng tiếc, người đó đã phát hiện ra cô, còn không biết ý mà sải bước tới gần tươi cười chào hỏi:
- Vi Vi, đã lâu không gặp.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành thở dài một hơi chậm chạp quay đầu lại, đánh giá hai người trước mặt rồi cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lễ:
- Tình cờ quá, lại gặp anh ở đây.
Cô vốn không có ý định gặp hắn mà lúc nào cũng bất ngờ chạm mặt, quả nhiên là ý trời. Từ sau vụ ở quán bar, Trình Phong đã cảnh cáo cô Tử Lâm là một kẻ không tầm thường, tốt hơn hết là đừng dây dưa với hắn. Bản thân Vi Vi cũng cảm thấy có điểm không ổn nên chẳng cần Trình Phong nhắc nhở thêm, cô cũng tự động tránh xa người này.
Bây giờ xui xẻo gặp lại cũng chẳng vui vẻ gì, Vi Vi đang muốn tìm một cái cớ hợp lý rồi nhanh nhẹn chuồn đi thì lại nghe cô gái bên cạnh Tử Lâm cất giọng khó chịu:
- Anh Lâm, ai vậy?
Vi Vi theo đó mà ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một cô nàng quyến rũ trong bộ váy đỏ rực như lửa, mái tóc vàng kiêu kì rủ xuống bờ vai trần trắng mịn cùng đôi mắt đen sắc sảo ẩn dưới hàng lông mi cong vút. Đón nhận ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta, Vi Vi thản nhiên cười đáp lại, trong lòng nghĩ thầm: quả nhiên là số đào hoa, đi đến đâu cũng có những bóng hồng xinh đẹp bên cạnh, có lẽ anh ta cũng chẳng nhớ hết số bạn gái cũ của mình.
Đang lúc nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cô chợt nghe Tử Lâm cất tiếng trả lời:
- Là một người bạn cũ thôi. Cô ấy mới bị bạn trai bỏ rơi, rất tội nghiệp.
“Phụt”, ngụm rượu trong miệng Vi Vi phun bắn ra ngoài, cũng may cô phản ứng mau lẹ, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nếu không khuôn mặt Tử Lâm đâu còn vẻ tươi cười trêu chọc như lúc này.
Cô gái bên cạnh lại nhìn Vi Vi với vẻ đầy thương cảm, rồi bất giác nắm tay Tử Lâm chặt hơn, như thể sợ rằng cái kẻ tội nghiệp vừa bị đá như cô sẽ vì xúc động nhất thời mà đi cướp bạn trai người khác.
Vi Vi chỉ cười nhạt một cái, lịch sự nói:
- Hai người cứ thong thả trò chuyện, tôi đi trước đây. – rồi ung dung quay người rời đi.
Phía sau, Tử Lâm hạ giọng nói tiếp, đủ nhỏ để “người ngoài” như cô có thể nghe rõ:
- Đấy là lần thứ năm cô ấy bị đá. Anh đã bảo rồi, mấy kẻ đó không đáng tin đâu, thế mà cô ấy nhất quyết không nghe mà một mực chạy theo bọn chúng. – Sau đó là một tiếng thở dài vô cùng đồng cảm – Khuôn mặt xinh đẹp như vậy.... Haizz... Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
Bước chân Vi Vi.... không cách nào nhấc nổi.
Kìm chế sự tức giận đang nổi lên trong lòng, kìm chế ham muốn hất cả ly rượu vào khuôn mặt đắc ý của ai đấy, cô bình tĩnh quay lại, cười lạnh một cái, nói:
- Là do tôi không bằng người ta nên giờ mới thê thảm thế này, cũng chỉ có thể tự trách mình thôi. Phải rồi, anh cũng nên tìm cách giữ chặt người yêu mình đi, hôm qua tôi có gặp Vĩnh Long, thấy anh ta đang ôm một anh chàng khác rất tình cảm và thân thiết, cẩn thận không anh bị đá lúc nào cũng không biết đấy.
- Người yêu? – Cô nàng bên cạnh kích động buông tay Tử Lâm ra, kinh ngạc nhìn hắn – Anh.... anh.... là người đồng tính?
Không đợi Tử Lâm kịp mở miệng, Vi Vi đã vội chen lời:
- Đúng rồi đó. Không ngờ tới phải không? Ngày xưa tôi đã từng ngu ngốc để bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài, thấy Tử Lâm đối tốt với mình thì cũng yêu đơn phương anh ấy đúng một năm, đến khi bất ngờ phát hiện ra sự thật này thì vỡ mộng, lại đau khổ thêm một năm nữa. Haizz.... thật là....
Còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy cô nàng kia ném cho Tử Lâm một cái nhìn đầy phẫn nộ rồi ngúng nguẩy bỏ đi không hề quay đầu. Vi Vi đắc ý che miệng cười hai tiếng, tiện tay nâng ly rượu trước mặt lên uống một chút.
Tử Lâm cũng không có ý định đuổi theo cô nàng đỏng đảnh, chỉ bất đắc dĩ cười khổ:
- Nhìn xem, cô dọa cho bạn gái tôi chạy mất rồi.
- Tôi tạo điều kiện cho anh thay bạn gái mới, chẳng phải rất tốt sao. – Vi
Vi thản nhiên đáp lời.
- Bạn gái mới? – Tử Lâm ra vẻ bừng tỉnh – Rất thú vị – rồi vẻ mặt đầy thâm ý nhìn cô – Nếu người đó là cô thì sao?
Vi Vi liếc hắn một cái, dứt khoát đáp:
- Không có khả năng.
Tử Lâm chỉ cười cười không tranh cãi thêm, lại giật lấy ly rượu trong tay cô, rất có thành ý nói:
- Đừng uống cái này, để tôi lấy cho cô ly nước quả.
Vi Vi hơi bất ngờ, đành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, tự mình ngồi tính toán một chút: bây giờ rời đi cũng hợp lý rồi, nhưng vẫn chưa thấy Nhã Diệp quay lại, có lẽ phải đợi cô ấy xuống đây mới có thể cáo từ ra về.
Nghĩ vậy, Vi Vi tìm một chiếc ghế gần đó ngồi vào, vừa kéo đĩa bánh trên bàn yên lặng thưởng thức vừa kiên nhẫn chờ. Một lát sau đã thấy Tử Lâm quay lại, một tay hắn cầm ly nước cam đưa cho cô, một tay cầm ly rượu vang đỏ nâng lên, vui vẻ đề nghị:
- Nào, chúc mừng duyên gặp gỡ của chúng ta.
Vi Vi cũng không khách sáo từ chối mà thản nhiên đón lấy, vừa nãy ăn bánh nên giờ cảm thấy hơi khát nước, cô uống một hơi hết nửa cốc rồi chậm rãi đặt xuống bàn.
Tử Lâm vẫn yên lặng nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đầy thâm ý.
Điệu cười của hắn, sao lại nham hiểm thế này?
Vi Vi cảm thấy hơi bất an, nhưng rồi không để ý tới Tử Lâm nữa mà gọi điện cho Nhã Diệp thông báo mình sẽ về trước. Vừa nhấc túi đeo lên vai, cảnh vật trước mặt đột ngột chao đảo rồi nhòe đi, mờ dần, cô hoảng hốt ôm lấy đầu, dần dần mất đi ý thức.
Mọi thứ, chỉ còn là một mảng tối đen trống rỗng.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn gục đầu bất tỉnh nhân sự trên bàn, đôi mắt lóe lên vẻ gian xảo, khuôn mặt người nào đó tràn đầy sự thích thú.
Nền trời xanh trong không vướng bụi, mây trắng buông mình lững lờ trôi theo gió, tựa những làn khói mỏng lượn lờ quấn quýt, lại như mảng bông khổng lồ được bàn tay vô hình của tạo hóa treo lơ lửng trên tầng cao. Nắng tinh nghịch xiên qua kẽ lá, rọi xuống dải kim quang rực rỡ tụ trên mặt đất thành những đốm sáng lung linh đẹp đẽ.
Vi Vi thấy mình nằm dài trên một thảm cỏ xanh mướt, khẽ vươn tay đón lấy chiếc lá vàng đang uyển chuyển chao liệng giữa không trung, lòng bàn tay vừa chạm, chiếc lá đã đột ngột tan biến vào hư vô. Một mùi hương nồng nàn lướt qua khứu giác, đặc trưng và có phần quen thuộc, giống như mùi nước hoa của một người nào đó.
Vi Vi giật mình tỉnh dậy, mở to mắt nhìn khuôn mặt của Tử Lâm gần kề trong gang tấc. Cô muốn đưa tay đấy hắn ra, lại kinh hoàng phát hiện mình chẳng có chút sức lực nào, giống như một con búp bê mềm oặt vô lực phản kháng, đành nghiến răng ngoảnh đầu sang một bên, trong lòng rối loạn lúng túng nói:
- Anh tránh ra!
Hiện tại trí óc một mảnh mơ hồ, cô khó khăn lục lại kí ức của ngày hôm qua: hình như đã gặp Tử Lâm ở bữa tiệc, sau đó dọa bạn gái hắn chạy mất, sau đó ngồi đợi Nhã Diệp về, sau đó.... chẳng còn biết gì nữa. Phải rồi, chính là nó, ly nước hắn đưa khẳng định có vấn đề, không hiểu hắn đã bỏ loại thuốc kì quái gì mà khiến cô mệt mỏi thế này, sức lực như bị ai đó rút cạn, tứ chi cũng trở nên vô dụng. Nghĩ tới đây, hai hàm răng bất giác nghiến vào nhau kèn kẹt.
Tử Lâm cúi đầu nhìn cô một lúc rồi đột ngột nhổm dậy, tiến đến chiếc ghế gần đó, vắt chân ngồi xuống. Hai tay hắn bắt đầu bận rộn pha trà rồi tự rót cho mình một cốc, ánh mắt vẫn thi thoảng đảo qua chỗ cô như đang theo dõi.
Vi Vi thực lòng muốn vùng lên hung hăng đánh cho hắn một trận, nhưng lực bất tòng tâm, đến cử động cũng còn thấy khó khăn huống chi là đánh người, cô chỉ có thể hậm hực hỏi:
- Đó là thuốc gì? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Hắn nhìn cô cười cười, thản nhiên đáp:
- Một loại thuốc mê đặc biệt thôi. Cô mới ngủ được hơn nửa tiếng. Thế nào, muốn ngủ tiếp không? Ở đây vẫn còn rất nhiều thuốc.
Vi Vi thực sự muốn xông ra đổ thẳng chỗ thuốc còn lại vào miệng hắn, nhưng vì lý do khách quan, cô chỉ còn biết cắn răng nhẫn nại, ngước mắt nhìn trần nhà cố gắng trấn tĩnh. Một lúc sau không nén nổi tò mò, cô liền hiếu kì hỏi:
- Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, nghĩa là trước đó anh không có chủ ý muốn hạ thuốc tôi. Vậy thứ thuốc này lấy ở đâu ra trong thời gian ngắn như thế? Không lẽ anh luôn mang theo nó bên mình?
Sau đó là một cái nhìn rất khinh bỉ.
Tử Lâm không hề xấu hổ mà trả lời:
- Cô có để ý thấy đối diện nhà hàng là một quán bar không? Thuốc này có thể kiếm dễ dàng ở bên đó.
Vi Vi giống như đã hiểu, liền gật gật hai cái tiện thể thu lại ánh mắt khinh bỉ của mình, nghi hoặc hỏi:
- Anh bắt tôi đến đây làm gì? Chẳng phải tôi chỉ đùa một chút thôi sao, không cần nhỏ mọn như thế chứ. Cùng lắm tôi quay lại thuyết phục cô ta về là được chứ gì. À không, thay vì bắt tôi thì anh trực tiếp bắt cô ta luôn còn hơn. Yên tâm, cô ta dễ bị lừa như vậy, dỗ dành vài câu là ổn ngay.
Tử Lâm kiên nhẫn nghe cô lảm nhảm, sau đó mới tao nhã đặt tách trà xuống, nở nụ cười vô lại, đáp:
- Chuyện đấy không đáng để tôi bận tâm. Cô nghĩ xem, phản ứng của Trình Phong sẽ như thế nào khi biết cô đã thuộc về tôi?
Rồi hắn từ từ tiến lại gần, không ngần ngại mà ngồi xuống bên giường thích thú quan sát vẻ mặt biến đổi đầy biểu cảm của cô. Vi Vi hết há miệng ra rồi khép lại, đôi mắt long lanh mở to nhìn người trước mặt như nhìn một sinh vật lạ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ duy nhất: “Biến thái! Kẻ này quả nhiên mắc bệnh không nhẹ.”
Từ trước tới giờ, cô vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Tử Lâm và Trình Phong có vẻ không bình thường, nhiều khi mâu thuẫn tới lạ lùng. Dường như bọn họ cũng đang cố che giấu mối quan hệ phức tạp đầy bí ẩn ấy. Dù không đoán ra chi tiết cụ thể nhưng cô đã có thể khẳng định một điều: giữa hai người này tồn tại một khúc mắc chưa thể hóa giải.
Lần đầu tiên khi biết cô quen với Tử Lâm, Trình Phong tỏ vẻ không vui và rất để tâm đến chuyện này, dường như hắn luôn nghi ngại, đề phòng con người đó. Còn thái độ của Tử Lâm đối với Trình Phong, thể hiện rõ sự không ưa và thậm chí là đối địch, nhưng vẫn trong khuôn khổ tôn trọng không dám mạo phạm đối phương.
Thật sự rất kì lạ.
Vi Vi vô cùng băn khoăn, cẩn thận nhìn Tử Lâm một cái rồi e dè nói ra suy đoán:
- Có phải trước kia anh từng yêu sâu sắc một người rồi cô ấy lại bỏ anh chạy theo Trình Phong? À, hay là bị Trình Phong hại chết? Vậy nên anh vẫn ghi hận trong lòng, muốn tìm cách báo thù? Ây da, thế thì đi tìm Trình Phong đi, trực tiếp cho một phát súng có phải nhanh không, tìm tôi làm gì. Hay là anh muốn Trình Phong phải nếm trải sự đau khổ khi mất đi người yêu? Haizz.... vậy thì rất tiếc, anh đã bắt nhầm người rồi.
Tử Lâm nghe xong cái giả thiết đầy tính sáng tạo của cô, có phần dở khóc dở cười:
- Trí tưởng tượng của cô phong phú thật, nhưng mọi chuyện không đặc sắc như thế.
Vi Vi thừa nhận, tư duy của mình đã bị nhiễm không ít phim truyện rồi.
Khuôn mặt Tử Lâm lại đột ngột biến đổi, lạnh băng như tuyết, khóe môi hơi nhếch lên vẻ khinh khỉnh. Những ngón tay dài bất giác siết chặt cốc trà, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xăm dõi về một hướng vô định. Giọng nói của hắn ẩn chứa sự khinh thường và đố kị.
- Hắn có mọi thứ, sinh ra đã có mọi thứ. Hắn không cần phải nỗ lực chứng tỏ bản thân, cũng không cần phải liều mạng hi sinh vì kẻ khác, không cần cố gắng để lấy được lòng tin. Chỉ một câu nói, hắn đã có được tất cả. Cô nghĩ xem, như thế chẳng phải quá bất công hay sao.
Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, bước chân từ từ tiến về phía cô. Đáy mắt lóe lên một tia sáng kì dị rồi nhanh chóng tan biến như ảo ảnh, đồng thời, một tia ranh mãnh thoáng qua nơi nét mặt. Biểu hiện này khiến Vi Vi có chút khiếp sợ, tự giác dịch người ra xa, lại thấy hắn vươn tay xoa xoa mặt cô, đầy ẩn ý nói:
- Bây giờ tôi cướp đi của hắn một thứ quý giá, cô bảo có được không?
Vi Vi âm thầm bội phục: kẻ này đúng là có nghệ thuật nói chuyện, khiến cô nghe xong một hồi mà đầu óc rối loạn thành đàn. Thứ lỗi cho cô tầm thường, không hiểu được những ý nghĩa cao thâm trong lời nói của hắn, chỉ mơ hồ đoán ra mục đích cuối cùng. Thế nhưng, thực sự là có hiểu lầm.
Vì thế, Vi Vi mạnh mẽ lắc đầu phản bác:
- Tôi đã nói anh nhầm người rồi. Anh có mâu thuẫn gì với Trình Phong, tôi không cần biết cũng chẳng muốn quản, nếu muốn cướp giật đồ của hắn thì cứ tự nhiên, khi cần tôi còn có thể giúp. Nhưng anh cho rằng người đó thích tôi? Xin lỗi, anh đã lầm. Bọn tôi chỉ đang đóng giả, đóng giả thôi có biết không? Tôi không phải người yêu hắn, hắn cũng chẳng là bạn trai tôi, vậy nên anh mau mau buông tha cho tôi đi.
Nói liền một hơi, cổ họng cũng bắt đầu thấy khát, Vi Vi liếc nhìn về phía bàn trà với ánh mắt mong chờ mà chẳng biết làm thế nào. Tử Lâm lại không để ý đến, rất tự tin nói:
- Trong lĩnh vực này, con mắt đánh giá của tôi đảm bảo chuẩn xác. Có thể hắn không nói yêu cô nhưng cô chắc chắn là người đặc biệt với hắn. Đừng mất công ngụy biện vô ích làm gì.
Vi Vi.... không còn gì để nói. Nên vui mừng đắc ý hay đau khổ đây?
Lẽ nào cô và Trình Phong diễn kịch quá đạt, không qua được con mắt của Thiên Vũ nhưng lại lừa được kẻ không cần lừa là Tử Lâm?
Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của hắn, Vi Vi biết rằng hướng này đã đi vào ngõ cụt, đành phải chuyển sang cách khác thôi. Thế là cô ném cho hắn một cái nhìn đầy khinh miệt, bĩu môi nói:
- Cứ cho là thế thì anh sẽ làm gì? Ép buộc tôi để khiến Trình Phong đau khổ? Haha, không ngờ đào hoa như anh Lâm đây cũng có ngày phải hạ mình cưỡng ép phụ nữ. Tin tôi đi, thủ đoạn này không hợp cho anh dùng đâu, mất hết cả hình tượng. Nếu anh thực sự làm vậy thì chỉ khiến Trình Phong thêm tức giận với mình thôi, hắn là người không ngoan mà. Dù sao tôi cũng không nguyện ý, đương nhiên không thể trách tôi, chỉ có thể coi thường anh. Còn nữa, anh mà làm vậy thì chẳng khác nào tự sỉ nhục mình.
Nghe xong, Tử Lâm nhíu nhíu mày:
- Cô là đang tiện thể sỉ nhục tôi?
- À không, chỉ là giả định thôi – Vi Vi rất ngây thơ phủ nhận, lại đắc ý nói tiếp – Anh có biết người đang yêu sẽ đau khổ nhất khi nào không? Không phải khi chia tay mà là lúc bị phản bội. Ờ.... anh hiểu ý tôi chứ?
Nói rồi, cô phối hợp nháy mắt một cái đầy hàm ý khiến Tử Lâm lảo đảo suýt ngã phịch xuống đất. Rất nhanh hắn đã khôi phục thần trí, ra chiều suy nghĩ bảo:
- Miệng lưỡi cô thật lợi hại, nhưng không phải không có lý. Tôi cũng không muốn trở thành kẻ hèn hạ như lời cô nói. – Hắn dừng lại một chút, vuốt vuốt cằm rồi ghé sát vào tai cô thì thầm – Vậy thì tôi chính thức tuyên bố: từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu theo đuổi cô. Tôi không tin mình không thể làm được việc này.
Vi Vi nhìn nụ cười ấy thì hơi rùng mình, nhưng trong lòng khấp khởi mừng thầm. Trước khi nói ra những lời vừa nãy, cô sớm đã nhìn nhận và có tính toán.
Ban đầu cô cũng lo sợ Tử Lâm sẽ thực sự làm gì mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại xem xét vấn đề, cô mới nhận thấy điều này hẳn là không xảy ra. Nếu hắn có ý định xấu thì đã trực tiếp ra tay từ lâu rồi, chẳng cần đợi cô tỉnh lại ngồi nói chuyện làm gì. Hơn nữa, người như Tử Lâm có tính sĩ diện rất cao, thông thường sẽ không làm ra loại chuyện gượng ép cưỡng đoạt này, đào hoa như hắn thì không thiếu những cô gái xinh đẹp vây quanh, đâu cần phải khăng khăng lựa chọn một người không tình nguyện.
Vì vậy, hành vi kì quặc của Tử Lâm hôm nay chẳng qua xuất phát từ mục đích trêu đùa mà thôi. Điều này khiến Vi Vi nhẹ nhõm và yên tâm hơn một chút, tuy nhiên, suy đoán thì vẫn chỉ là suy đoán, không chắc chắn được. Do đó, cô vẫn phải linh hoạt tìm lối thoát an toàn cho bản thân mình, những điều thuyết phục vừa rồi, chính là vì thế.
Nói chuyện một hồi, tác dụng của thuốc cũng giảm dần theo thời gian, tuy vẫn yếu ớt nhưng Vi Vi đã có thể ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. Cô lại nhìn người trước mặt thẳng thắn đề nghị:
- Đã quyết định như vậy thì mau thả tôi về nhà đi.
Tử Lâm nở nụ cười vô lại thường ngày, nhã nhặn nói:
- Chẳng mấy khi khách quý tới nhà, ngồi lại chơi một lúc. Tôi ở đây một mình rất buồn chán, đêm nay may mắn có người đẹp đến bầu bạn, mừng không để đâu cho hết.
Khuôn mặt Vi Vi xám xịt, cố gắng đè nén cảm xúc, bày ra vẻ mặt chân thật nói:
- Cũng được thôi, nhưng tôi đang đói bụng, nếu anh không keo kiệt thì có đồ gì ngon mang hết ra đây đi.
Khóe miệng Tử Lâm hơi giật giật mấy cái, sau cũng nhân đạo vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: “Ngoan ngoãn ngồi yên đấy” rồi mới chu đáo đóng cửa lại. Hắn biết rõ: một khi thuốc còn chưa hết tác dụng thì cô cũng không thể đi đâu được.
Vi Vi rất thành thực nhìn theo, đợi hắn đi rồi mới cố sức với lấy điện thoại trong túi xách gần đó, trong đầu không ngừng rủa thầm loại thuốc mê kì quái. Tới lúc cầm di động trong tay, cô lại có chút do dự: bây giờ cũng muộn rồi, biết gọi ai tới giúp nhỉ, làm phiền người khác giữa đêm khuya cũng chẳng phải việc làm tốt đẹp gì.
Nghĩ kĩ một lúc, cô quyết định gọi cho Trình Phong, vì hắn mà cô bị bắt tới đây, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm giải quyết. Cũng may Trình Phong biết rõ nhà Tử Lâm ở đâu, khỏi tốn công dùng đến ứng dụng định vị, nhưng điều này càng làm tăng sự nghi ngờ về mối quan hệ giữa bọn họ.
Vi Vi chỉ còn biết đợi chờ, đợi Trình Phong đến, đợi Tử Lâm mang đồ ăn lên, nhưng mà cái tên Tử Lâm kia làm trò gì dưới đấy mà lâu như thế. Tay xoa xoa bụng, cô nhàm chán mở điện thoại ra nghịch. Một lúc sau, dưới nhà đã vang lên tiếng chuông cửa ầm ĩ, Vi Vi thầm gật gật đầu tán thưởng: người này quả thực có tinh thần trách nhiệm cao, đến việc xuất hiện cũng nhanh như vậy, thật không phụ công kẻ khác mong đợi.
Loáng thoáng nghe có tiếng bước chân vội vã lên tầng, rồi cửa phòng đột nhiên bật mở, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Vi Vi có chút ngỡ ngàng, chỉ biết giương mắt lên nhìn. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thâm trầm như nước, nhưng đằng sau cái vỏ bọc tĩnh lặng kia là một đôi mắt đang dậy sóng, dường như hắn đang cố kìm chế một thứ cảm xúc kì lạ nào đó.
Vi Vi như bị cuốn sâu vào trong vòng xoáy vô hình ấy, ngây ngẩn và mê hoặc, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì. Nhìn thấy cô ngồi yên bất động, Trình Phong cau mày tiến lại gần:
- Còn ở đấy làm gì, không định về sao?
Vi Vi miệng méo xệch, đau khổ nói:
- Trúng thuốc mê, cả người mệt mỏi, không đi được.
Chẳng đợi cô kịp giải thích thêm, Trình Phong đã trực tiếp bế bổng cô lên nhanh chóng tiến ra ngoài. Vi Vi định mở miệng ngăn cản nhưng rồi lại nghĩ: ở đây không có người lạ, cô còn phải ngại với ai, thế là cũng ngoan ngoãn nằm im.
Xuống tới phòng khách, lại thấy Tử Lâm đứng đó với vẻ mặt lạnh băng vô cảm, không còn điệu bộ cợt nhả như mọi khi, dường như hắn đã biến thành một con người hoàn toàn khác, xa lạ và trái ngược. Trước đấy cô còn sắp xếp mấy câu trong đầu để châm chọc hắn, nhưng giờ nhìn thấy biểu hiện này miệng cũng rất thức thời mà khép chặt.
Tuy nhiên, kẻ nào đó bắt gặp ánh nhìn của cô lại xoay chuyển tới bất ngờ, rất chuyên nghiệp nháy mắt một cái rồi nở nụ cười quyến rũ giết người không đền mạng. Vi Vi run rẩy quay đi, suýt nữa thì bị dọa cho ngất xỉu.
Bước chân Trình Phong đi tới trước cửa thì đột ngột dừng lại, mắt không chuyển động đầu không quay, giọng nói bình thản lại khiến người ta không lạnh mà tự động run lên:
- Đừng có đi quá giới hạn của mình.
Đây được xem là lời cảnh báo sao?
Khóe miệng Tử Lâm cong lên, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen khuất dần phía cửa, một nụ cười lạnh lẽo bắt đầu nở rộ.
"Cuối cùng, tôi cũng tìm được thứ đáng giá có thể tranh đoạt với anh."
Đôi mắt đẹp khép lại thành một đường dài, hàng mi hơi rung lên, thứ cảm giác quen thuộc dần dần lan tỏa – cảm giác muốn chinh phục.
Giữa hai bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì đây? – Vi Vi tiếp tục suy đoán, nhưng chưa đoán thêm được gì đã thấy cả người được đặt vào trong xe. Trình Phong vẫn lặng thinh không nói câu nào, chỉ nhanh chóng khởi động rồi phóng đi.
Vi Vi liếc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Cho dù là hắn liên lụy cô thì cũng không phải hắn cố ý, giờ lại bị cô làm phiền chắc chắn sẽ không vui. Vì thế, Vi Vi rất thành khẩn kể lại chi tiết sự việc, cho rằng biết rõ nguyên do thì vẫn cảm thấy thoải mái hơn.
Thế nhưng Trình Phong lại không giống người thường, càng nghe, bàn tay của hắn càng siết chặt, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.
Loại thuốc đó, hắn biết.
Tính cách của Tử Lâm, hắn hiểu rõ.
Tuy nhiên, có những điều có thể nhẫn nhịn nhưng có những thứ không thể bỏ qua, hi vọng tên kia đủ thông minh để không khiêu khích giới hạn nhẫn nại trong hắn, bằng không, hắn không đảm bảo trước được điều gì.
Vi Vi nhìn phản ứng này thì không dám nói tiếp nữa, chỉ thầm đồng cảm với cái vô lăng kia, nghĩ rằng nếu đổi lại cổ tay mình thì chắc đã bị bẻ gãy mấy chục lần rồi. Mối nghi hoặc chất chứa trong đầu từ lâu tạm thời phải nuốt ngược xuống cổ họng, “đổ thêm dầu vào lửa” thực sự không phải việc làm hay ho lúc này.
Không khí lại nhanh chóng trầm xuống, Vi Vi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ngắm những bảng đèn quảng cáo đủ màu sắc sặc sỡ và dòng người dần thưa đang vội vã trở về nhà.
Khoan đã. Nhà?
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vã quay sang Trình Phong nói:
- Này, không cần đưa tôi về nhà nữa, tùy tiện đến một khách sạn đi.
Hắn lái xe chậm lại, nhìn cô như thể cô vừa bị mất trí.
Vi Vi nhăn nhó giải thích:
- Nhà có khách, không về được.
Lời nói rất ngắn gọn nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Hôm nay sư phụ ra viện, sẽ mời đồng nghiệp đến tụ tạp ăn uống giao lưu, đảm bảo vô cùng náo nhiệt. Mà cái không khí náo nhiệt ấy, Vi Vi đã may mắn được lĩnh hội hai lần, giờ đã có thể đúc kết thành một kinh nghiệm sâu sắc.
Đừng tưởng mấy nhà khoa học là những thiên tài tính toán chỉ biết nghiên cứu suốt ngày, họ còn là những con người say mê âm nhạc và không ngần ngại thể hiện tài năng của mình. Đương nhiên, sư phụ là thành phần tiêu biểu trong số đó.
Vì vậy, nhà cô được trang bị một dàn âm thanh vô cùng chất lượng.
Vì vậy, mỗi lần tụ họp không thể thiếu phần ca hát ồn ào.
Vì vậy, Vi Vi bịt tai trùm chăn, lăn qua lăn lại vẫn không cách nào yên ngủ.
Vì vậy, cô rút kinh nghiệm, biết điều mà chạy sang nơi khác tránh nạn.
Đây chính là bi kịch có nhà không thể về. Nếu như lúc khác, cô còn có thể chạy tới nhà Tuyết Ly xin ngủ nhờ, nhưng bây giờ đã khuya, không muốn phá hoại mộng đẹp của người khác thì đành tốn tiền ngủ khách sạn một đêm vậy.
Vi Vi cũng không suy nghĩ gì thêm, lẳng lặng tựa đầu vào lưng ghế, mắt nhắm nghiền. Nhạc không lời vang vọng trong xe những giai điệu nhẹ nhàng bay bổng, lướt qua tai cô lại trở thành những thanh âm ru ngủ hữu ích, chẳng mấy chốc mọi thứ trở nên mờ ảo rồi đần chìm vào sâu lắng.
Xe dừng, Vi Vi cũng bừng tỉnh theo phản xạ. Mở mắt ra, cô vui mừng nhận thấy cơ thể đã quay về trạng thái bình thường, có lẽ tác dụng của thuốc mê đã hết. Mang theo tâm tình sảng khoái bước xuống xe, cô ngỡ ngàng quan sát ngôi biệt thự to lớn trước mắt, lại quay đầu nhìn Trình Phong vẻ nghi hoặc.
Hắn chỉ nhàn nhạt nói ra hai tiếng:
- Nhà tôi. – rồi chậm rãi tiến về phía cửa.
Vi Vi lập tức bước theo, cảm thấy khó hiểu:
- Chẳng phải nói là đến khách sạn sao, đưa tôi đến nhà anh làm gì?
Trình Phong liếc qua cô một cái, bình thản đáp:
- Nhà không có ai, tôi cho cô ở trọ miễn phí một đêm, không muốn sao?
Mắt Vi Vi sáng lấp lánh, hai chữ “miễn phí” mới khiến con người ta cảm thấy thoải mái làm sao. Lòng tốt của Trình Phong là hữu hạn, hôm nay được dịp phát huy thì cô không thể không nể mặt hắn mà từ chối được, vì vậy, bày ra khuôn mặt hớn hở chạy theo ai đó vào nhà, tự cho rằng biểu hiện của mình là rất tốt.
Hai người vừa bước qua cửa, đèn trên trần nhà đã tự động bật sáng rọi xuống cả căn phòng. Đồ đạc không nhiều nhưng toàn những thứ cao sang đắt tiền, khiến người ta không khỏi vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, chỉ hận không thể một lúc khiêng hết về nhà mình. Tuy vậy, nơi này vẫn mang vẻ gì đó trống trải và cô quạnh, dường như không có người ở thường xuyên.
Vi Vi ngó qua một lượt rồi buột miệng hỏi:
- Người nhà anh đâu? Tại sao lại không ở đây?
Căn nhà rộng thế này mà chỉ có mình hắn ở thì quả thực lãng phí.
- Không có. – Trình Phong đáp lời, giọng nói đều đều không biểu lộ chút cảm xúc.
Vi Vi sửng sốt hồi lâu, lại mím chặt môi không dám nói thêm lời nào nhưng trong lòng thì ngổn ngang suy nghĩ.
Không có người thân? Vậy hắn là trẻ mồ côi hay cũng giống cô, cha mẹ đều đã qua đời? Nhưng cô còn có sư phụ bên cạnh, còn hắn, hắn chẳng có ai cả. Đó là lý do tại sao bóng lưng ấy luôn khiến người ta có cảm giác cô độc đến thế.
Giàu có về tiền bạc nhưng thiếu thốn yêu thương, liệu có khiến con người cảm thấy hạnh phúc? Chấp nhận đánh đổi và lựa chọn bởi tạo hóa vốn không hào phóng ban cho ai một cuộc đời hoàn mỹ, luôn luôn là như thế.
Trong lúc Vi Vi ngẩn ngơ suy ngẫm, Trình Phong đã pha xong hai cốc cafe nóng hổi, tốt bụng đưa đến trước mặt. Cô cảm kích đón lấy, rảnh rỗi dạo quanh ngôi nhà, vừa đi vừa hiếu kì ngó nghiêng không ngừng.Tới khi cafe đã cạn, cô cũng xem xong một vòng, trong đầu không ngừng cảm thán cho số phận bi thảm của mình: căn nhà rộng như thế mà chỉ có một giường ngủ duy nhất, thật khiến người ta tức chết mà.
Đương nhiên, người lạc quan như Vi Vi sẽ không tức chết vì lý do lãng xẹt thế này, trái lại, cô rất tự giác ôm chăn gối ra sofa, vỗ vỗ vào thành ghế, giống như người chủ nhà hiếu khách sảng khoái nói:
- Đêm nay tôi ngủ ở đây là được rồi.
Nói xong còn thầm tán thưởng trong lòng, cho rằng thái độ của mình rất xứng đáng với bốn chữ “lịch sự, biết điều”, ai đem cô về nhà làm khách cũng chẳng phải chịu thiệt thòi.
Trình Phong liếc nhìn một cái rồi dứt khoát túm tay lôi thẳng cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói:
- Tôi còn chưa mất phong độ tới mức đấy.
Phản ứng này Vi Vi đã đoán ra từ trước, còn chưa kịp từ chối khéo léo thêm một câu: “Cả hai đều bình đẳng, không cần trọng nữ khinh nam” thì hắn đã đóng sập cửa, bước ra ngoài từ lâu. Cô chỉ thản nhiên nhún vai rồi ngả lưng xuống giường lăn một vòng, cảm thấy êm ái vô cùng.
Phòng ngủ này phải lớn gấp đôi phòng của cô, cực kì độc đáo với sự kết hợp hài hòa giữa hai màu đen trắng. Cạnh giường có một tủ gỗ nhỏ, nhưng vì bên trong chứa toàn sách kinh doanh nên Vi Vi cũng chẳng mấy hứng thú, chỉ liếc qua một cái rồi lập tức hướng mắt sang chỗ khác.
Cuối phòng phủ một màu đen tuyền của chiếc rèm rộng trải dài, trông đơn điệu nhưng khiến người khác không khỏi tò mò. Vi Vi hiếu kì bước tới, vừa kéo rèm đã không kìm được mà thốt lên đầy kinh ngạc “Oa, thật đẹp!”.
Trước mắt cô trải dài một khung trời bất tận bao trùm bởi tấm màn đen huyền bí của bóng đêm. Tinh tú rải sáng một khoảng không, lung linh như những viên kim cương kiêu sa lộng lẫy, tựa như quả cầu thủy tinh bị rơi vỡ, bắn lên trời hàng vạn những mảnh vụn lấp lánh, chấm phá vào màn đên từng nét vẽ phóng khoáng.
Vẻ đẹp của tự nhiên, vốn là diệu kì như thế, khiến ta chiêm ngưỡng và say mê, khiến ta ngất ngây và rung động, để rồi chợt nhận ra giữa xô bồ của cuộc sống, vẫn còn nơi nào đó thật bình yên trong tâm hồn.
Xa xa, biền rì rào sóng vỗ, ẩn hiện tựa như mơ. Vi Vi thật sự ngạc nhiên, không ngờ ngôi nhà ở gần biển và căn phòng này lại có một tầm nhìn đẹp đến thế. Có lẽ đây cũng là lý do một khoảng rộng được dành cho tấm kính chịu lực trong suốt, có thể dễ dàng ngắm nhìn cảnh vật ngoài kia, đúng là không bỏ phí của trời.
Ngây ngẩn hồi lâu, Vi Vi mới lưu luyến kéo lại rèm cửa rồi thong thả trở về giường. Nằm im lặng nhắm mắt một lúc, thần trí cô vẫn cực kì tỉnh táo, không buồn ngủ dù chỉ một chút, có lẽ do trước đó đã ngủ quá nhiều. Vi Vi xoay bên nọ lật bên kia, giống như một chú sâu khó tính không ngừng ngọ nguậy nhưng cuối cùng vẫn chẳng tài nào ngủ nổi, thế là cô đành làm theo phương pháp phổ biến đã từng nghe qua: đếm cừu.
Nhưng mà việc này thực sự nhàm chán, thậm chí cô còn chưa trông thấy cừu sống bao giờ, đành chuyển sang một hình thức thú vị hơn: đếm kem. Hàng loạt những chiếc kem đủ mọi kiểu dáng màu sắc hiện ra trong đầu, vô cùng sống động và hấp dẫn. Vi Vi cũng đếm rất hào hứng, tới cái thứ 95 thì không thể đếm thêm được nữa, chỉ cảm thấy phương pháp này chẳng có chút hiệu quả nào, càng đếm càng tỉnh táo, càng đếm càng thấy đói.
Cố gắng nằm thêm một lúc thì không chịu được nữa, Vi Vi bật dậy mò mẫm vào nhà bếp. Không muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác nên cô cũng chẳng dám bật đèn, chỉ vừa đi vừa cẩn thận sờ soạng xung quanh, nhón chân nhẹ nhàng.
Không hổ danh là trộm chuyên nghiệp, thoáng cái cô đã đứng trước tủ lạnh, hí hửng mở ra ngó đầu vào, sau đó thì vô cùng thất vọng mà đóng lại, ngoài mấy lon bia và vài chai nước thì chẳng có thứ gì gọi là ăn được. Cái tủ rõ to mà bên trong gần như trống rỗng, thật đúng là lừa người.
Vi Vi khó chịu lẩm bẩm, lại cảm giác có gì đó không ổn thì vội vã quay đầu về phía sau, ngay lập tức giật bắn mình, suýt kêu lên thành tiếng. Một bóng đen sừng sững đứng bên cửa, tựa như bóng ma thình lình xuất hiện trong mấy bộ phim kinh dị, rất có công hiệu dọa người. Hồi nhỏ Vi Vi đã xem không ít phim ma nên bây giờ cũng chẳng cảm thấy sợ hãi, cơ bản là biết đấy không phải ma. Nhưng hắn cứ đi đến xuất quỷ nhập thần như tế thì chẳng mấy chốc cô sẽ mắc bệnh tim mà chết thôi.
Bộp – một tiếng vỗ tay vang lên, căn phòng đột ngột bừng sáng. Vi Vi nhắm chặt mắt rồi mới từ từ mở ra, trông thấy Trình Phong lười biếng đứng tựa vai vào tường, hai chân bắt chéo, tay xỏ túi quần, dáng vẻ uể oải nghiêng đầu nhìn cô.
- Đang làm trò gì ở đây? – Hắn hỏi giọng đều đều.
Vi Vi cúi đầu nhìn chân, ngượng ngùng đáp:
- Nhìn là biết, đang tìm đồ ăn.
Hai vai Trình Phong rung lên, một tay che miệng cố gắng nín cười, thản nhiên nói:
- Khỏi cần tốn công vô ích làm gì. Không có đâu.
Vi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, dường như không tin lắm, lại ngó quanh quất một vòng rồi mới đau lòng phát hiện ra: chỗ này vật dụng đủ cả nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất – nguyên liệu, tới gia vị cơ bản còn chẳng có thì nói gì đến đồ ăn, thật không xứng đáng được gọi là phòng bếp.
Thế là cô đành tiu nghỉu quay trở về. Lúc đi qua Trình Phong, khuỷu tay đột nhiên bị giữ lấy, Vi Vi ngơ ngác ngước mắt lên vẻ dò hỏi. Dường như Trình Phong muốn nói điều gì đó nhưng mãi không thốt lên thành lời, chỉ có ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp. Do dự một hồi, cuối cùng hắn buông tay cô ra, chỉ nhắc nhở:
- Ngủ sớm đi. – rồi sải bước trở lại phòng khách.
Vi Vi cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều mà lặng lẽ quay về giường. Nghe hết mười bài hát, rốt cuộc cô cũng có thể yên ổn chìm vào mộng đẹp, ưu tư hay suy nghĩ cứ thế trôi đi thôi.
Tuyết trong tim
Chương 10
Sáng hôm sau trên đường đến bệnh viện, Vi Vi vẫn không ngừng tự trách về tính đãng trí nhất thời của mình. Rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ cô luôn luôn nhủ thầm rằng mai phải dậy sớm để xem cảnh mặt trời mọc trên biển, thế mà lại nằm một mạch tới khi Thiên Vũ gọi đến mới tỉnh. Sau đó, cô lập tức rời đi mà quên không ngắm cảnh biển lần cuối, cũng quên không nói với Trình Phong từ nay hắn không cần giả làm bạn trai cô nữa. Quả nhiên, hấp tấp vội vàng thì chỉ làm hỏng việc, chẳng đem lại tích sự gì. Cũng do Thiên Vũ nói rằng đã tìm được kẻ gây tai nạn nên cô mới nóng lòng chạy đến, không ngờ nơi gặp lại là bệnh viện. Chẳng lẽ kẻ này là bác sĩ?
Thiên Vũ dẫn cô vào phòng bệnh dành cho hai người. Vi Vi nhìn hai kẻ nằm trên giường cuốn băng trắng muốt từ đầu đến chân như xác ướp Ai Cập thì chẳng hiểu ra sao, băn khoăn hỏi:
- Kẻ đã gây tai nạn chính là hai người này? Nhưng... – lại xòe ngón tay chỉ chỉ - Sao lại ra nông nỗi đấy?
Thiên Vũ thản nhiên khoanh tay trước ngực, giải thích:
- Đây đúng là kẻ cần tìm, bọn chúng cũng thừa nhận rồi. Nhưng cách đây mấy hôm, chúng đột nhiên bị một đám côn đồ chặn đường rồi đánh cho thừa sống thiếu chết. May mắn có mấy người đi qua thấy thế thì hô lên ầm ĩ, đợi lũ côn đồ bỏ đi rồi vội vàng đưa hai tên đó vào bệnh viện cấp cứu, sau cũng giữ được mạng sống. Và nguyên nhân của sự trả thù này, chính là vụ tai nạn của sư phụ em.
- Không thể nào? – Vi Vi thốt lên kinh ngạc – Trước giờ tôi đâu có giao du với lũ côn đồ.
- Trong lúc đánh đập, bọn chúng đã nói một câu: “Có trách thì trách bọn mày đen đủi, đâm phải người không nên đâm, giờ thì ngậm miệng lại chờ chết đi”. Lời này ám chỉ việc đâm phải sư phụ em, vì ngoài vụ đó ra, hai kẻ này cũng không hề gây ra vụ tai nạn nào khác.
Nói xong, hắn quan sát thật kĩ những biểu cảm của cô, lại thấy một khuôn mặt hoàn toàn mờ mịt thì trầm ngâm giây lát mới nói tiếp:
- Anh cảm thấy kì lạ nên tiếp tục điều tra thêm, sau mới phát hiện ra bọn này không phải lũ côn đồ bình thường, mà là.... – ngừng lại một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ - Mafia của Black World.
- Hả? – Vi Vi giật mình kinh ngạc, trong đầu chấn động như có tảng đá ầm ầm đổ xuống, máy móc hỏi lại – Black World?
Đây chẳng phải tổ chức mafia từng bị cô lấy trộm một khẩu súng mini sao?
Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra điều gì, nhưng cớ sao phải giúp cô? Là lấy ân báo oán?
Quên đi, mafia mà tốt bụng như thế thì đã chẳng còn là mafia.
Thế nhưng, việc này thật sự khó lý giải.
- Đúng là Black World – Thiên Vũ khẳng định, chăm chú nhìn cô rồi nghiêm giọng hỏi – Vi Vi, em quen với mafia sao? Nếu không thì có lý gì mà bọn chúng lại giúp em?
Vi Vi hơi chột dạ, vội vã cúi đầu xuống lúng túng nói:
- Không.... Không quen biết bọn chúng, cũng không hiểu sao chúng lại làm vậy nữa.
Lần trước biết cô đi trộm Thiên Vũ đã lập tức bắt cô từ bỏ, lần này mà biết cô liều mạng lấy đồ của mafia thì không hiểu hắn sẽ còn giáo huấn cô tới mức nào nữa, tốt hơn hết là giữ kín bí mật này thôi.
- Vậy hai tên đó đều nhận tội rồi, em định giải quyết sao đây?
Vi Vi liếc nhìn hai xác ướp trên giường bệnh, ngán ngẩm lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, bọn chúng cũng chịu không ít đau đớn rồi, thành ra cái dạng này thì ai còn nỡ làm gì nữa. Còn người phụ nữ theo dõi tôi, đã điều tra ra chưa?
Thiên Vũ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói dối:
- Chưa.
Vi Vi không hề nghi ngờ, chỉ mỉm cười đáp:
- Cũng không quá quan trọng. Cảm ơn anh đã giúp đỡ, vụ tai nạn coi như kết thúc tại đây thôi, cũng không cần điều tra thêm nữa đâu. Bọn chúng phải trả giá như vậy cũng là quá đủ rồi.
Nhìn thấy Thiên Vũ yên lặng gật đầu, Vi Vi mới âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không muốn hắn biết được chuyện kia thì phải đích thân tìm hiểu thôi, có lẽ đêm nay phải đột nhập vào địa bàn của Black World một lần nữa, hi vọng sẽ khám phá ra điều gì đó.
C.9.3
Nhân ngày đẹp trời sư phụ xuất viện, Vi Vi hào hứng chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ để ăn mừng. Sau khi đã nấu nướng bày biện xong xuôi, cô lại bất ngờ nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc khác. Nhã Diệp khăng khăng muốn giới thiệu cô với những người bạn tốt của mình, cho rằng đấy sẽ là một cuộc gặp mặt cực kì thú vị và hữu ích để mở rộng mối quan hệ cộng đồng.
Vi Vi chẳng mấy hứng thú với việc dự tiệc, thế nhưng sự nhiệt tình quan tâm ấy thật khiến người ta khó có thể chối từ. Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố, ngay đối diện quán bar FD, điều này khiến cô không khỏi nhớ lại một số chuyện đã qua.
Chủ nhân của buổi tiệc là một tiểu thư giàu có nào đấy mà Vi Vi đã quên tên, cũng là bạn của Nhã Diệp, nhưng Nhã Diệp không đưa cô tới gặp người này mà giới thiệu với một đám bạn khác của cô ấy –mấy cô nàng thướt tha yểu điệu trong những bộ váy dạ hội đắt tiền.Toàn là những gương mặt Vi Vi chưa từng gặp qua, nhưng dù sao cũng là “trước lạ sau quen”, cô vẫn có thể tươi cười mà bắt chuyện với bọn họ cùng những chủ đề quen thuộc như: mỹ phẩm, thời trang, âm nhạc.....
Tuy nhiên, với một cuộc trò chuyện xã giao điển hình, người ta thường nhận thấy sự tôn trọng, khách sáo chứ đâu có được vẻ tự nhiên và thân thiết như giữa những người bạn thân quen. Vì vậy, ngoài miệng vẫn nở nụ cười hết sức vui vẻ nhưng thật tâm Vi Vi cảm thấy không mấy dễ chịu giữa những con người xa lạ này.
Một lúc sau, Nhã Diệp thì thầm vào tai cô rủ lên tầng trên xem màn trình diễn piano đặc biệt. Vi Vi như bắt được cơ hội tốt, vô cùng sung sướng mà từ chối, lại nhìn mấy cô nàng phiền phức lũ lượt kéo đi thì cực kì thoải mái mà thưởng thức đồ ăn ngon một mình.
Đang tiến về cuối dãy bàn để lấy thêm món bánh kem socola ngọt lịm, Vi Vi đột nhiên trông thấy một dáng người quen thuộc, lập tức giật mình quay đi. Đáng tiếc, người đó đã phát hiện ra cô, còn không biết ý mà sải bước tới gần tươi cười chào hỏi:
- Vi Vi, đã lâu không gặp.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành thở dài một hơi chậm chạp quay đầu lại, đánh giá hai người trước mặt rồi cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lễ:
- Tình cờ quá, lại gặp anh ở đây.
Cô vốn không có ý định gặp hắn mà lúc nào cũng bất ngờ chạm mặt, quả nhiên là ý trời. Từ sau vụ ở quán bar, Trình Phong đã cảnh cáo cô Tử Lâm là một kẻ không tầm thường, tốt hơn hết là đừng dây dưa với hắn. Bản thân Vi Vi cũng cảm thấy có điểm không ổn nên chẳng cần Trình Phong nhắc nhở thêm, cô cũng tự động tránh xa người này.
Bây giờ xui xẻo gặp lại cũng chẳng vui vẻ gì, Vi Vi đang muốn tìm một cái cớ hợp lý rồi nhanh nhẹn chuồn đi thì lại nghe cô gái bên cạnh Tử Lâm cất giọng khó chịu:
- Anh Lâm, ai vậy?
Vi Vi theo đó mà ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một cô nàng quyến rũ trong bộ váy đỏ rực như lửa, mái tóc vàng kiêu kì rủ xuống bờ vai trần trắng mịn cùng đôi mắt đen sắc sảo ẩn dưới hàng lông mi cong vút. Đón nhận ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta, Vi Vi thản nhiên cười đáp lại, trong lòng nghĩ thầm: quả nhiên là số đào hoa, đi đến đâu cũng có những bóng hồng xinh đẹp bên cạnh, có lẽ anh ta cũng chẳng nhớ hết số bạn gái cũ của mình.
Đang lúc nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cô chợt nghe Tử Lâm cất tiếng trả lời:
- Là một người bạn cũ thôi. Cô ấy mới bị bạn trai bỏ rơi, rất tội nghiệp.
“Phụt”, ngụm rượu trong miệng Vi Vi phun bắn ra ngoài, cũng may cô phản ứng mau lẹ, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nếu không khuôn mặt Tử Lâm đâu còn vẻ tươi cười trêu chọc như lúc này.
Cô gái bên cạnh lại nhìn Vi Vi với vẻ đầy thương cảm, rồi bất giác nắm tay Tử Lâm chặt hơn, như thể sợ rằng cái kẻ tội nghiệp vừa bị đá như cô sẽ vì xúc động nhất thời mà đi cướp bạn trai người khác.
Vi Vi chỉ cười nhạt một cái, lịch sự nói:
- Hai người cứ thong thả trò chuyện, tôi đi trước đây. – rồi ung dung quay người rời đi.
Phía sau, Tử Lâm hạ giọng nói tiếp, đủ nhỏ để “người ngoài” như cô có thể nghe rõ:
- Đấy là lần thứ năm cô ấy bị đá. Anh đã bảo rồi, mấy kẻ đó không đáng tin đâu, thế mà cô ấy nhất quyết không nghe mà một mực chạy theo bọn chúng. – Sau đó là một tiếng thở dài vô cùng đồng cảm – Khuôn mặt xinh đẹp như vậy.... Haizz... Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
Bước chân Vi Vi.... không cách nào nhấc nổi.
Kìm chế sự tức giận đang nổi lên trong lòng, kìm chế ham muốn hất cả ly rượu vào khuôn mặt đắc ý của ai đấy, cô bình tĩnh quay lại, cười lạnh một cái, nói:
- Là do tôi không bằng người ta nên giờ mới thê thảm thế này, cũng chỉ có thể tự trách mình thôi. Phải rồi, anh cũng nên tìm cách giữ chặt người yêu mình đi, hôm qua tôi có gặp Vĩnh Long, thấy anh ta đang ôm một anh chàng khác rất tình cảm và thân thiết, cẩn thận không anh bị đá lúc nào cũng không biết đấy.
- Người yêu? – Cô nàng bên cạnh kích động buông tay Tử Lâm ra, kinh ngạc nhìn hắn – Anh.... anh.... là người đồng tính?
Không đợi Tử Lâm kịp mở miệng, Vi Vi đã vội chen lời:
- Đúng rồi đó. Không ngờ tới phải không? Ngày xưa tôi đã từng ngu ngốc để bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài, thấy Tử Lâm đối tốt với mình thì cũng yêu đơn phương anh ấy đúng một năm, đến khi bất ngờ phát hiện ra sự thật này thì vỡ mộng, lại đau khổ thêm một năm nữa. Haizz.... thật là....
Còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy cô nàng kia ném cho Tử Lâm một cái nhìn đầy phẫn nộ rồi ngúng nguẩy bỏ đi không hề quay đầu. Vi Vi đắc ý che miệng cười hai tiếng, tiện tay nâng ly rượu trước mặt lên uống một chút.
Tử Lâm cũng không có ý định đuổi theo cô nàng đỏng đảnh, chỉ bất đắc dĩ cười khổ:
- Nhìn xem, cô dọa cho bạn gái tôi chạy mất rồi.
- Tôi tạo điều kiện cho anh thay bạn gái mới, chẳng phải rất tốt sao. – Vi
Vi thản nhiên đáp lời.
- Bạn gái mới? – Tử Lâm ra vẻ bừng tỉnh – Rất thú vị – rồi vẻ mặt đầy thâm ý nhìn cô – Nếu người đó là cô thì sao?
Vi Vi liếc hắn một cái, dứt khoát đáp:
- Không có khả năng.
Tử Lâm chỉ cười cười không tranh cãi thêm, lại giật lấy ly rượu trong tay cô, rất có thành ý nói:
- Đừng uống cái này, để tôi lấy cho cô ly nước quả.
Vi Vi hơi bất ngờ, đành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, tự mình ngồi tính toán một chút: bây giờ rời đi cũng hợp lý rồi, nhưng vẫn chưa thấy Nhã Diệp quay lại, có lẽ phải đợi cô ấy xuống đây mới có thể cáo từ ra về.
Nghĩ vậy, Vi Vi tìm một chiếc ghế gần đó ngồi vào, vừa kéo đĩa bánh trên bàn yên lặng thưởng thức vừa kiên nhẫn chờ. Một lát sau đã thấy Tử Lâm quay lại, một tay hắn cầm ly nước cam đưa cho cô, một tay cầm ly rượu vang đỏ nâng lên, vui vẻ đề nghị:
- Nào, chúc mừng duyên gặp gỡ của chúng ta.
Vi Vi cũng không khách sáo từ chối mà thản nhiên đón lấy, vừa nãy ăn bánh nên giờ cảm thấy hơi khát nước, cô uống một hơi hết nửa cốc rồi chậm rãi đặt xuống bàn.
Tử Lâm vẫn yên lặng nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đầy thâm ý.
Điệu cười của hắn, sao lại nham hiểm thế này?
Vi Vi cảm thấy hơi bất an, nhưng rồi không để ý tới Tử Lâm nữa mà gọi điện cho Nhã Diệp thông báo mình sẽ về trước. Vừa nhấc túi đeo lên vai, cảnh vật trước mặt đột ngột chao đảo rồi nhòe đi, mờ dần, cô hoảng hốt ôm lấy đầu, dần dần mất đi ý thức.
Mọi thứ, chỉ còn là một mảng tối đen trống rỗng.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn gục đầu bất tỉnh nhân sự trên bàn, đôi mắt lóe lên vẻ gian xảo, khuôn mặt người nào đó tràn đầy sự thích thú.
Nền trời xanh trong không vướng bụi, mây trắng buông mình lững lờ trôi theo gió, tựa những làn khói mỏng lượn lờ quấn quýt, lại như mảng bông khổng lồ được bàn tay vô hình của tạo hóa treo lơ lửng trên tầng cao. Nắng tinh nghịch xiên qua kẽ lá, rọi xuống dải kim quang rực rỡ tụ trên mặt đất thành những đốm sáng lung linh đẹp đẽ.
Vi Vi thấy mình nằm dài trên một thảm cỏ xanh mướt, khẽ vươn tay đón lấy chiếc lá vàng đang uyển chuyển chao liệng giữa không trung, lòng bàn tay vừa chạm, chiếc lá đã đột ngột tan biến vào hư vô. Một mùi hương nồng nàn lướt qua khứu giác, đặc trưng và có phần quen thuộc, giống như mùi nước hoa của một người nào đó.
Vi Vi giật mình tỉnh dậy, mở to mắt nhìn khuôn mặt của Tử Lâm gần kề trong gang tấc. Cô muốn đưa tay đấy hắn ra, lại kinh hoàng phát hiện mình chẳng có chút sức lực nào, giống như một con búp bê mềm oặt vô lực phản kháng, đành nghiến răng ngoảnh đầu sang một bên, trong lòng rối loạn lúng túng nói:
- Anh tránh ra!
Hiện tại trí óc một mảnh mơ hồ, cô khó khăn lục lại kí ức của ngày hôm qua: hình như đã gặp Tử Lâm ở bữa tiệc, sau đó dọa bạn gái hắn chạy mất, sau đó ngồi đợi Nhã Diệp về, sau đó.... chẳng còn biết gì nữa. Phải rồi, chính là nó, ly nước hắn đưa khẳng định có vấn đề, không hiểu hắn đã bỏ loại thuốc kì quái gì mà khiến cô mệt mỏi thế này, sức lực như bị ai đó rút cạn, tứ chi cũng trở nên vô dụng. Nghĩ tới đây, hai hàm răng bất giác nghiến vào nhau kèn kẹt.
Tử Lâm cúi đầu nhìn cô một lúc rồi đột ngột nhổm dậy, tiến đến chiếc ghế gần đó, vắt chân ngồi xuống. Hai tay hắn bắt đầu bận rộn pha trà rồi tự rót cho mình một cốc, ánh mắt vẫn thi thoảng đảo qua chỗ cô như đang theo dõi.
Vi Vi thực lòng muốn vùng lên hung hăng đánh cho hắn một trận, nhưng lực bất tòng tâm, đến cử động cũng còn thấy khó khăn huống chi là đánh người, cô chỉ có thể hậm hực hỏi:
- Đó là thuốc gì? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Hắn nhìn cô cười cười, thản nhiên đáp:
- Một loại thuốc mê đặc biệt thôi. Cô mới ngủ được hơn nửa tiếng. Thế nào, muốn ngủ tiếp không? Ở đây vẫn còn rất nhiều thuốc.
Vi Vi thực sự muốn xông ra đổ thẳng chỗ thuốc còn lại vào miệng hắn, nhưng vì lý do khách quan, cô chỉ còn biết cắn răng nhẫn nại, ngước mắt nhìn trần nhà cố gắng trấn tĩnh. Một lúc sau không nén nổi tò mò, cô liền hiếu kì hỏi:
- Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, nghĩa là trước đó anh không có chủ ý muốn hạ thuốc tôi. Vậy thứ thuốc này lấy ở đâu ra trong thời gian ngắn như thế? Không lẽ anh luôn mang theo nó bên mình?
Sau đó là một cái nhìn rất khinh bỉ.
Tử Lâm không hề xấu hổ mà trả lời:
- Cô có để ý thấy đối diện nhà hàng là một quán bar không? Thuốc này có thể kiếm dễ dàng ở bên đó.
Vi Vi giống như đã hiểu, liền gật gật hai cái tiện thể thu lại ánh mắt khinh bỉ của mình, nghi hoặc hỏi:
- Anh bắt tôi đến đây làm gì? Chẳng phải tôi chỉ đùa một chút thôi sao, không cần nhỏ mọn như thế chứ. Cùng lắm tôi quay lại thuyết phục cô ta về là được chứ gì. À không, thay vì bắt tôi thì anh trực tiếp bắt cô ta luôn còn hơn. Yên tâm, cô ta dễ bị lừa như vậy, dỗ dành vài câu là ổn ngay.
Tử Lâm kiên nhẫn nghe cô lảm nhảm, sau đó mới tao nhã đặt tách trà xuống, nở nụ cười vô lại, đáp:
- Chuyện đấy không đáng để tôi bận tâm. Cô nghĩ xem, phản ứng của Trình Phong sẽ như thế nào khi biết cô đã thuộc về tôi?
Rồi hắn từ từ tiến lại gần, không ngần ngại mà ngồi xuống bên giường thích thú quan sát vẻ mặt biến đổi đầy biểu cảm của cô. Vi Vi hết há miệng ra rồi khép lại, đôi mắt long lanh mở to nhìn người trước mặt như nhìn một sinh vật lạ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ duy nhất: “Biến thái! Kẻ này quả nhiên mắc bệnh không nhẹ.”
Từ trước tới giờ, cô vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Tử Lâm và Trình Phong có vẻ không bình thường, nhiều khi mâu thuẫn tới lạ lùng. Dường như bọn họ cũng đang cố che giấu mối quan hệ phức tạp đầy bí ẩn ấy. Dù không đoán ra chi tiết cụ thể nhưng cô đã có thể khẳng định một điều: giữa hai người này tồn tại một khúc mắc chưa thể hóa giải.
Lần đầu tiên khi biết cô quen với Tử Lâm, Trình Phong tỏ vẻ không vui và rất để tâm đến chuyện này, dường như hắn luôn nghi ngại, đề phòng con người đó. Còn thái độ của Tử Lâm đối với Trình Phong, thể hiện rõ sự không ưa và thậm chí là đối địch, nhưng vẫn trong khuôn khổ tôn trọng không dám mạo phạm đối phương.
Thật sự rất kì lạ.
Vi Vi vô cùng băn khoăn, cẩn thận nhìn Tử Lâm một cái rồi e dè nói ra suy đoán:
- Có phải trước kia anh từng yêu sâu sắc một người rồi cô ấy lại bỏ anh chạy theo Trình Phong? À, hay là bị Trình Phong hại chết? Vậy nên anh vẫn ghi hận trong lòng, muốn tìm cách báo thù? Ây da, thế thì đi tìm Trình Phong đi, trực tiếp cho một phát súng có phải nhanh không, tìm tôi làm gì. Hay là anh muốn Trình Phong phải nếm trải sự đau khổ khi mất đi người yêu? Haizz.... vậy thì rất tiếc, anh đã bắt nhầm người rồi.
Tử Lâm nghe xong cái giả thiết đầy tính sáng tạo của cô, có phần dở khóc dở cười:
- Trí tưởng tượng của cô phong phú thật, nhưng mọi chuyện không đặc sắc như thế.
Vi Vi thừa nhận, tư duy của mình đã bị nhiễm không ít phim truyện rồi.
Khuôn mặt Tử Lâm lại đột ngột biến đổi, lạnh băng như tuyết, khóe môi hơi nhếch lên vẻ khinh khỉnh. Những ngón tay dài bất giác siết chặt cốc trà, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xăm dõi về một hướng vô định. Giọng nói của hắn ẩn chứa sự khinh thường và đố kị.
- Hắn có mọi thứ, sinh ra đã có mọi thứ. Hắn không cần phải nỗ lực chứng tỏ bản thân, cũng không cần phải liều mạng hi sinh vì kẻ khác, không cần cố gắng để lấy được lòng tin. Chỉ một câu nói, hắn đã có được tất cả. Cô nghĩ xem, như thế chẳng phải quá bất công hay sao.
Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, bước chân từ từ tiến về phía cô. Đáy mắt lóe lên một tia sáng kì dị rồi nhanh chóng tan biến như ảo ảnh, đồng thời, một tia ranh mãnh thoáng qua nơi nét mặt. Biểu hiện này khiến Vi Vi có chút khiếp sợ, tự giác dịch người ra xa, lại thấy hắn vươn tay xoa xoa mặt cô, đầy ẩn ý nói:
- Bây giờ tôi cướp đi của hắn một thứ quý giá, cô bảo có được không?
Vi Vi âm thầm bội phục: kẻ này đúng là có nghệ thuật nói chuyện, khiến cô nghe xong một hồi mà đầu óc rối loạn thành đàn. Thứ lỗi cho cô tầm thường, không hiểu được những ý nghĩa cao thâm trong lời nói của hắn, chỉ mơ hồ đoán ra mục đích cuối cùng. Thế nhưng, thực sự là có hiểu lầm.
Vì thế, Vi Vi mạnh mẽ lắc đầu phản bác:
- Tôi đã nói anh nhầm người rồi. Anh có mâu thuẫn gì với Trình Phong, tôi không cần biết cũng chẳng muốn quản, nếu muốn cướp giật đồ của hắn thì cứ tự nhiên, khi cần tôi còn có thể giúp. Nhưng anh cho rằng người đó thích tôi? Xin lỗi, anh đã lầm. Bọn tôi chỉ đang đóng giả, đóng giả thôi có biết không? Tôi không phải người yêu hắn, hắn cũng chẳng là bạn trai tôi, vậy nên anh mau mau buông tha cho tôi đi.
Nói liền một hơi, cổ họng cũng bắt đầu thấy khát, Vi Vi liếc nhìn về phía bàn trà với ánh mắt mong chờ mà chẳng biết làm thế nào. Tử Lâm lại không để ý đến, rất tự tin nói:
- Trong lĩnh vực này, con mắt đánh giá của tôi đảm bảo chuẩn xác. Có thể hắn không nói yêu cô nhưng cô chắc chắn là người đặc biệt với hắn. Đừng mất công ngụy biện vô ích làm gì.
Vi Vi.... không còn gì để nói. Nên vui mừng đắc ý hay đau khổ đây?
Lẽ nào cô và Trình Phong diễn kịch quá đạt, không qua được con mắt của Thiên Vũ nhưng lại lừa được kẻ không cần lừa là Tử Lâm?
Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của hắn, Vi Vi biết rằng hướng này đã đi vào ngõ cụt, đành phải chuyển sang cách khác thôi. Thế là cô ném cho hắn một cái nhìn đầy khinh miệt, bĩu môi nói:
- Cứ cho là thế thì anh sẽ làm gì? Ép buộc tôi để khiến Trình Phong đau khổ? Haha, không ngờ đào hoa như anh Lâm đây cũng có ngày phải hạ mình cưỡng ép phụ nữ. Tin tôi đi, thủ đoạn này không hợp cho anh dùng đâu, mất hết cả hình tượng. Nếu anh thực sự làm vậy thì chỉ khiến Trình Phong thêm tức giận với mình thôi, hắn là người không ngoan mà. Dù sao tôi cũng không nguyện ý, đương nhiên không thể trách tôi, chỉ có thể coi thường anh. Còn nữa, anh mà làm vậy thì chẳng khác nào tự sỉ nhục mình.
Nghe xong, Tử Lâm nhíu nhíu mày:
- Cô là đang tiện thể sỉ nhục tôi?
- À không, chỉ là giả định thôi – Vi Vi rất ngây thơ phủ nhận, lại đắc ý nói tiếp – Anh có biết người đang yêu sẽ đau khổ nhất khi nào không? Không phải khi chia tay mà là lúc bị phản bội. Ờ.... anh hiểu ý tôi chứ?
Nói rồi, cô phối hợp nháy mắt một cái đầy hàm ý khiến Tử Lâm lảo đảo suýt ngã phịch xuống đất. Rất nhanh hắn đã khôi phục thần trí, ra chiều suy nghĩ bảo:
- Miệng lưỡi cô thật lợi hại, nhưng không phải không có lý. Tôi cũng không muốn trở thành kẻ hèn hạ như lời cô nói. – Hắn dừng lại một chút, vuốt vuốt cằm rồi ghé sát vào tai cô thì thầm – Vậy thì tôi chính thức tuyên bố: từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu theo đuổi cô. Tôi không tin mình không thể làm được việc này.
Vi Vi nhìn nụ cười ấy thì hơi rùng mình, nhưng trong lòng khấp khởi mừng thầm. Trước khi nói ra những lời vừa nãy, cô sớm đã nhìn nhận và có tính toán.
Ban đầu cô cũng lo sợ Tử Lâm sẽ thực sự làm gì mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại xem xét vấn đề, cô mới nhận thấy điều này hẳn là không xảy ra. Nếu hắn có ý định xấu thì đã trực tiếp ra tay từ lâu rồi, chẳng cần đợi cô tỉnh lại ngồi nói chuyện làm gì. Hơn nữa, người như Tử Lâm có tính sĩ diện rất cao, thông thường sẽ không làm ra loại chuyện gượng ép cưỡng đoạt này, đào hoa như hắn thì không thiếu những cô gái xinh đẹp vây quanh, đâu cần phải khăng khăng lựa chọn một người không tình nguyện.
Vì vậy, hành vi kì quặc của Tử Lâm hôm nay chẳng qua xuất phát từ mục đích trêu đùa mà thôi. Điều này khiến Vi Vi nhẹ nhõm và yên tâm hơn một chút, tuy nhiên, suy đoán thì vẫn chỉ là suy đoán, không chắc chắn được. Do đó, cô vẫn phải linh hoạt tìm lối thoát an toàn cho bản thân mình, những điều thuyết phục vừa rồi, chính là vì thế.
Nói chuyện một hồi, tác dụng của thuốc cũng giảm dần theo thời gian, tuy vẫn yếu ớt nhưng Vi Vi đã có thể ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. Cô lại nhìn người trước mặt thẳng thắn đề nghị:
- Đã quyết định như vậy thì mau thả tôi về nhà đi.
Tử Lâm nở nụ cười vô lại thường ngày, nhã nhặn nói:
- Chẳng mấy khi khách quý tới nhà, ngồi lại chơi một lúc. Tôi ở đây một mình rất buồn chán, đêm nay may mắn có người đẹp đến bầu bạn, mừng không để đâu cho hết.
Khuôn mặt Vi Vi xám xịt, cố gắng đè nén cảm xúc, bày ra vẻ mặt chân thật nói:
- Cũng được thôi, nhưng tôi đang đói bụng, nếu anh không keo kiệt thì có đồ gì ngon mang hết ra đây đi.
Khóe miệng Tử Lâm hơi giật giật mấy cái, sau cũng nhân đạo vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: “Ngoan ngoãn ngồi yên đấy” rồi mới chu đáo đóng cửa lại. Hắn biết rõ: một khi thuốc còn chưa hết tác dụng thì cô cũng không thể đi đâu được.
Vi Vi rất thành thực nhìn theo, đợi hắn đi rồi mới cố sức với lấy điện thoại trong túi xách gần đó, trong đầu không ngừng rủa thầm loại thuốc mê kì quái. Tới lúc cầm di động trong tay, cô lại có chút do dự: bây giờ cũng muộn rồi, biết gọi ai tới giúp nhỉ, làm phiền người khác giữa đêm khuya cũng chẳng phải việc làm tốt đẹp gì.
Nghĩ kĩ một lúc, cô quyết định gọi cho Trình Phong, vì hắn mà cô bị bắt tới đây, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm giải quyết. Cũng may Trình Phong biết rõ nhà Tử Lâm ở đâu, khỏi tốn công dùng đến ứng dụng định vị, nhưng điều này càng làm tăng sự nghi ngờ về mối quan hệ giữa bọn họ.
Vi Vi chỉ còn biết đợi chờ, đợi Trình Phong đến, đợi Tử Lâm mang đồ ăn lên, nhưng mà cái tên Tử Lâm kia làm trò gì dưới đấy mà lâu như thế. Tay xoa xoa bụng, cô nhàm chán mở điện thoại ra nghịch. Một lúc sau, dưới nhà đã vang lên tiếng chuông cửa ầm ĩ, Vi Vi thầm gật gật đầu tán thưởng: người này quả thực có tinh thần trách nhiệm cao, đến việc xuất hiện cũng nhanh như vậy, thật không phụ công kẻ khác mong đợi.
Loáng thoáng nghe có tiếng bước chân vội vã lên tầng, rồi cửa phòng đột nhiên bật mở, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Vi Vi có chút ngỡ ngàng, chỉ biết giương mắt lên nhìn. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thâm trầm như nước, nhưng đằng sau cái vỏ bọc tĩnh lặng kia là một đôi mắt đang dậy sóng, dường như hắn đang cố kìm chế một thứ cảm xúc kì lạ nào đó.
Vi Vi như bị cuốn sâu vào trong vòng xoáy vô hình ấy, ngây ngẩn và mê hoặc, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì. Nhìn thấy cô ngồi yên bất động, Trình Phong cau mày tiến lại gần:
- Còn ở đấy làm gì, không định về sao?
Vi Vi miệng méo xệch, đau khổ nói:
- Trúng thuốc mê, cả người mệt mỏi, không đi được.
Chẳng đợi cô kịp giải thích thêm, Trình Phong đã trực tiếp bế bổng cô lên nhanh chóng tiến ra ngoài. Vi Vi định mở miệng ngăn cản nhưng rồi lại nghĩ: ở đây không có người lạ, cô còn phải ngại với ai, thế là cũng ngoan ngoãn nằm im.
Xuống tới phòng khách, lại thấy Tử Lâm đứng đó với vẻ mặt lạnh băng vô cảm, không còn điệu bộ cợt nhả như mọi khi, dường như hắn đã biến thành một con người hoàn toàn khác, xa lạ và trái ngược. Trước đấy cô còn sắp xếp mấy câu trong đầu để châm chọc hắn, nhưng giờ nhìn thấy biểu hiện này miệng cũng rất thức thời mà khép chặt.
Tuy nhiên, kẻ nào đó bắt gặp ánh nhìn của cô lại xoay chuyển tới bất ngờ, rất chuyên nghiệp nháy mắt một cái rồi nở nụ cười quyến rũ giết người không đền mạng. Vi Vi run rẩy quay đi, suýt nữa thì bị dọa cho ngất xỉu.
Bước chân Trình Phong đi tới trước cửa thì đột ngột dừng lại, mắt không chuyển động đầu không quay, giọng nói bình thản lại khiến người ta không lạnh mà tự động run lên:
- Đừng có đi quá giới hạn của mình.
Đây được xem là lời cảnh báo sao?
Khóe miệng Tử Lâm cong lên, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen khuất dần phía cửa, một nụ cười lạnh lẽo bắt đầu nở rộ.
"Cuối cùng, tôi cũng tìm được thứ đáng giá có thể tranh đoạt với anh."
Đôi mắt đẹp khép lại thành một đường dài, hàng mi hơi rung lên, thứ cảm giác quen thuộc dần dần lan tỏa – cảm giác muốn chinh phục.
Giữa hai bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì đây? – Vi Vi tiếp tục suy đoán, nhưng chưa đoán thêm được gì đã thấy cả người được đặt vào trong xe. Trình Phong vẫn lặng thinh không nói câu nào, chỉ nhanh chóng khởi động rồi phóng đi.
Vi Vi liếc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Cho dù là hắn liên lụy cô thì cũng không phải hắn cố ý, giờ lại bị cô làm phiền chắc chắn sẽ không vui. Vì thế, Vi Vi rất thành khẩn kể lại chi tiết sự việc, cho rằng biết rõ nguyên do thì vẫn cảm thấy thoải mái hơn.
Thế nhưng Trình Phong lại không giống người thường, càng nghe, bàn tay của hắn càng siết chặt, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.
Loại thuốc đó, hắn biết.
Tính cách của Tử Lâm, hắn hiểu rõ.
Tuy nhiên, có những điều có thể nhẫn nhịn nhưng có những thứ không thể bỏ qua, hi vọng tên kia đủ thông minh để không khiêu khích giới hạn nhẫn nại trong hắn, bằng không, hắn không đảm bảo trước được điều gì.
Vi Vi nhìn phản ứng này thì không dám nói tiếp nữa, chỉ thầm đồng cảm với cái vô lăng kia, nghĩ rằng nếu đổi lại cổ tay mình thì chắc đã bị bẻ gãy mấy chục lần rồi. Mối nghi hoặc chất chứa trong đầu từ lâu tạm thời phải nuốt ngược xuống cổ họng, “đổ thêm dầu vào lửa” thực sự không phải việc làm hay ho lúc này.
Không khí lại nhanh chóng trầm xuống, Vi Vi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ngắm những bảng đèn quảng cáo đủ màu sắc sặc sỡ và dòng người dần thưa đang vội vã trở về nhà.
Khoan đã. Nhà?
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vã quay sang Trình Phong nói:
- Này, không cần đưa tôi về nhà nữa, tùy tiện đến một khách sạn đi.
Hắn lái xe chậm lại, nhìn cô như thể cô vừa bị mất trí.
Vi Vi nhăn nhó giải thích:
- Nhà có khách, không về được.
Lời nói rất ngắn gọn nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Hôm nay sư phụ ra viện, sẽ mời đồng nghiệp đến tụ tạp ăn uống giao lưu, đảm bảo vô cùng náo nhiệt. Mà cái không khí náo nhiệt ấy, Vi Vi đã may mắn được lĩnh hội hai lần, giờ đã có thể đúc kết thành một kinh nghiệm sâu sắc.
Đừng tưởng mấy nhà khoa học là những thiên tài tính toán chỉ biết nghiên cứu suốt ngày, họ còn là những con người say mê âm nhạc và không ngần ngại thể hiện tài năng của mình. Đương nhiên, sư phụ là thành phần tiêu biểu trong số đó.
Vì vậy, nhà cô được trang bị một dàn âm thanh vô cùng chất lượng.
Vì vậy, mỗi lần tụ họp không thể thiếu phần ca hát ồn ào.
Vì vậy, Vi Vi bịt tai trùm chăn, lăn qua lăn lại vẫn không cách nào yên ngủ.
Vì vậy, cô rút kinh nghiệm, biết điều mà chạy sang nơi khác tránh nạn.
Đây chính là bi kịch có nhà không thể về. Nếu như lúc khác, cô còn có thể chạy tới nhà Tuyết Ly xin ngủ nhờ, nhưng bây giờ đã khuya, không muốn phá hoại mộng đẹp của người khác thì đành tốn tiền ngủ khách sạn một đêm vậy.
Vi Vi cũng không suy nghĩ gì thêm, lẳng lặng tựa đầu vào lưng ghế, mắt nhắm nghiền. Nhạc không lời vang vọng trong xe những giai điệu nhẹ nhàng bay bổng, lướt qua tai cô lại trở thành những thanh âm ru ngủ hữu ích, chẳng mấy chốc mọi thứ trở nên mờ ảo rồi đần chìm vào sâu lắng.
Xe dừng, Vi Vi cũng bừng tỉnh theo phản xạ. Mở mắt ra, cô vui mừng nhận thấy cơ thể đã quay về trạng thái bình thường, có lẽ tác dụng của thuốc mê đã hết. Mang theo tâm tình sảng khoái bước xuống xe, cô ngỡ ngàng quan sát ngôi biệt thự to lớn trước mắt, lại quay đầu nhìn Trình Phong vẻ nghi hoặc.
Hắn chỉ nhàn nhạt nói ra hai tiếng:
- Nhà tôi. – rồi chậm rãi tiến về phía cửa.
Vi Vi lập tức bước theo, cảm thấy khó hiểu:
- Chẳng phải nói là đến khách sạn sao, đưa tôi đến nhà anh làm gì?
Trình Phong liếc qua cô một cái, bình thản đáp:
- Nhà không có ai, tôi cho cô ở trọ miễn phí một đêm, không muốn sao?
Mắt Vi Vi sáng lấp lánh, hai chữ “miễn phí” mới khiến con người ta cảm thấy thoải mái làm sao. Lòng tốt của Trình Phong là hữu hạn, hôm nay được dịp phát huy thì cô không thể không nể mặt hắn mà từ chối được, vì vậy, bày ra khuôn mặt hớn hở chạy theo ai đó vào nhà, tự cho rằng biểu hiện của mình là rất tốt.
Hai người vừa bước qua cửa, đèn trên trần nhà đã tự động bật sáng rọi xuống cả căn phòng. Đồ đạc không nhiều nhưng toàn những thứ cao sang đắt tiền, khiến người ta không khỏi vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, chỉ hận không thể một lúc khiêng hết về nhà mình. Tuy vậy, nơi này vẫn mang vẻ gì đó trống trải và cô quạnh, dường như không có người ở thường xuyên.
Vi Vi ngó qua một lượt rồi buột miệng hỏi:
- Người nhà anh đâu? Tại sao lại không ở đây?
Căn nhà rộng thế này mà chỉ có mình hắn ở thì quả thực lãng phí.
- Không có. – Trình Phong đáp lời, giọng nói đều đều không biểu lộ chút cảm xúc.
Vi Vi sửng sốt hồi lâu, lại mím chặt môi không dám nói thêm lời nào nhưng trong lòng thì ngổn ngang suy nghĩ.
Không có người thân? Vậy hắn là trẻ mồ côi hay cũng giống cô, cha mẹ đều đã qua đời? Nhưng cô còn có sư phụ bên cạnh, còn hắn, hắn chẳng có ai cả. Đó là lý do tại sao bóng lưng ấy luôn khiến người ta có cảm giác cô độc đến thế.
Giàu có về tiền bạc nhưng thiếu thốn yêu thương, liệu có khiến con người cảm thấy hạnh phúc? Chấp nhận đánh đổi và lựa chọn bởi tạo hóa vốn không hào phóng ban cho ai một cuộc đời hoàn mỹ, luôn luôn là như thế.
Trong lúc Vi Vi ngẩn ngơ suy ngẫm, Trình Phong đã pha xong hai cốc cafe nóng hổi, tốt bụng đưa đến trước mặt. Cô cảm kích đón lấy, rảnh rỗi dạo quanh ngôi nhà, vừa đi vừa hiếu kì ngó nghiêng không ngừng.Tới khi cafe đã cạn, cô cũng xem xong một vòng, trong đầu không ngừng cảm thán cho số phận bi thảm của mình: căn nhà rộng như thế mà chỉ có một giường ngủ duy nhất, thật khiến người ta tức chết mà.
Đương nhiên, người lạc quan như Vi Vi sẽ không tức chết vì lý do lãng xẹt thế này, trái lại, cô rất tự giác ôm chăn gối ra sofa, vỗ vỗ vào thành ghế, giống như người chủ nhà hiếu khách sảng khoái nói:
- Đêm nay tôi ngủ ở đây là được rồi.
Nói xong còn thầm tán thưởng trong lòng, cho rằng thái độ của mình rất xứng đáng với bốn chữ “lịch sự, biết điều”, ai đem cô về nhà làm khách cũng chẳng phải chịu thiệt thòi.
Trình Phong liếc nhìn một cái rồi dứt khoát túm tay lôi thẳng cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói:
- Tôi còn chưa mất phong độ tới mức đấy.
Phản ứng này Vi Vi đã đoán ra từ trước, còn chưa kịp từ chối khéo léo thêm một câu: “Cả hai đều bình đẳng, không cần trọng nữ khinh nam” thì hắn đã đóng sập cửa, bước ra ngoài từ lâu. Cô chỉ thản nhiên nhún vai rồi ngả lưng xuống giường lăn một vòng, cảm thấy êm ái vô cùng.
Phòng ngủ này phải lớn gấp đôi phòng của cô, cực kì độc đáo với sự kết hợp hài hòa giữa hai màu đen trắng. Cạnh giường có một tủ gỗ nhỏ, nhưng vì bên trong chứa toàn sách kinh doanh nên Vi Vi cũng chẳng mấy hứng thú, chỉ liếc qua một cái rồi lập tức hướng mắt sang chỗ khác.
Cuối phòng phủ một màu đen tuyền của chiếc rèm rộng trải dài, trông đơn điệu nhưng khiến người khác không khỏi tò mò. Vi Vi hiếu kì bước tới, vừa kéo rèm đã không kìm được mà thốt lên đầy kinh ngạc “Oa, thật đẹp!”.
Trước mắt cô trải dài một khung trời bất tận bao trùm bởi tấm màn đen huyền bí của bóng đêm. Tinh tú rải sáng một khoảng không, lung linh như những viên kim cương kiêu sa lộng lẫy, tựa như quả cầu thủy tinh bị rơi vỡ, bắn lên trời hàng vạn những mảnh vụn lấp lánh, chấm phá vào màn đên từng nét vẽ phóng khoáng.
Vẻ đẹp của tự nhiên, vốn là diệu kì như thế, khiến ta chiêm ngưỡng và say mê, khiến ta ngất ngây và rung động, để rồi chợt nhận ra giữa xô bồ của cuộc sống, vẫn còn nơi nào đó thật bình yên trong tâm hồn.
Xa xa, biền rì rào sóng vỗ, ẩn hiện tựa như mơ. Vi Vi thật sự ngạc nhiên, không ngờ ngôi nhà ở gần biển và căn phòng này lại có một tầm nhìn đẹp đến thế. Có lẽ đây cũng là lý do một khoảng rộng được dành cho tấm kính chịu lực trong suốt, có thể dễ dàng ngắm nhìn cảnh vật ngoài kia, đúng là không bỏ phí của trời.
Ngây ngẩn hồi lâu, Vi Vi mới lưu luyến kéo lại rèm cửa rồi thong thả trở về giường. Nằm im lặng nhắm mắt một lúc, thần trí cô vẫn cực kì tỉnh táo, không buồn ngủ dù chỉ một chút, có lẽ do trước đó đã ngủ quá nhiều. Vi Vi xoay bên nọ lật bên kia, giống như một chú sâu khó tính không ngừng ngọ nguậy nhưng cuối cùng vẫn chẳng tài nào ngủ nổi, thế là cô đành làm theo phương pháp phổ biến đã từng nghe qua: đếm cừu.
Nhưng mà việc này thực sự nhàm chán, thậm chí cô còn chưa trông thấy cừu sống bao giờ, đành chuyển sang một hình thức thú vị hơn: đếm kem. Hàng loạt những chiếc kem đủ mọi kiểu dáng màu sắc hiện ra trong đầu, vô cùng sống động và hấp dẫn. Vi Vi cũng đếm rất hào hứng, tới cái thứ 95 thì không thể đếm thêm được nữa, chỉ cảm thấy phương pháp này chẳng có chút hiệu quả nào, càng đếm càng tỉnh táo, càng đếm càng thấy đói.
Cố gắng nằm thêm một lúc thì không chịu được nữa, Vi Vi bật dậy mò mẫm vào nhà bếp. Không muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác nên cô cũng chẳng dám bật đèn, chỉ vừa đi vừa cẩn thận sờ soạng xung quanh, nhón chân nhẹ nhàng.
Không hổ danh là trộm chuyên nghiệp, thoáng cái cô đã đứng trước tủ lạnh, hí hửng mở ra ngó đầu vào, sau đó thì vô cùng thất vọng mà đóng lại, ngoài mấy lon bia và vài chai nước thì chẳng có thứ gì gọi là ăn được. Cái tủ rõ to mà bên trong gần như trống rỗng, thật đúng là lừa người.
Vi Vi khó chịu lẩm bẩm, lại cảm giác có gì đó không ổn thì vội vã quay đầu về phía sau, ngay lập tức giật bắn mình, suýt kêu lên thành tiếng. Một bóng đen sừng sững đứng bên cửa, tựa như bóng ma thình lình xuất hiện trong mấy bộ phim kinh dị, rất có công hiệu dọa người. Hồi nhỏ Vi Vi đã xem không ít phim ma nên bây giờ cũng chẳng cảm thấy sợ hãi, cơ bản là biết đấy không phải ma. Nhưng hắn cứ đi đến xuất quỷ nhập thần như tế thì chẳng mấy chốc cô sẽ mắc bệnh tim mà chết thôi.
Bộp – một tiếng vỗ tay vang lên, căn phòng đột ngột bừng sáng. Vi Vi nhắm chặt mắt rồi mới từ từ mở ra, trông thấy Trình Phong lười biếng đứng tựa vai vào tường, hai chân bắt chéo, tay xỏ túi quần, dáng vẻ uể oải nghiêng đầu nhìn cô.
- Đang làm trò gì ở đây? – Hắn hỏi giọng đều đều.
Vi Vi cúi đầu nhìn chân, ngượng ngùng đáp:
- Nhìn là biết, đang tìm đồ ăn.
Hai vai Trình Phong rung lên, một tay che miệng cố gắng nín cười, thản nhiên nói:
- Khỏi cần tốn công vô ích làm gì. Không có đâu.
Vi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, dường như không tin lắm, lại ngó quanh quất một vòng rồi mới đau lòng phát hiện ra: chỗ này vật dụng đủ cả nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất – nguyên liệu, tới gia vị cơ bản còn chẳng có thì nói gì đến đồ ăn, thật không xứng đáng được gọi là phòng bếp.
Thế là cô đành tiu nghỉu quay trở về. Lúc đi qua Trình Phong, khuỷu tay đột nhiên bị giữ lấy, Vi Vi ngơ ngác ngước mắt lên vẻ dò hỏi. Dường như Trình Phong muốn nói điều gì đó nhưng mãi không thốt lên thành lời, chỉ có ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp. Do dự một hồi, cuối cùng hắn buông tay cô ra, chỉ nhắc nhở:
- Ngủ sớm đi. – rồi sải bước trở lại phòng khách.
Vi Vi cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều mà lặng lẽ quay về giường. Nghe hết mười bài hát, rốt cuộc cô cũng có thể yên ổn chìm vào mộng đẹp, ưu tư hay suy nghĩ cứ thế trôi đi thôi.
Tuyết trong tim
Chương 10
Sáng hôm sau trên đường đến bệnh viện, Vi Vi vẫn không ngừng tự trách về tính đãng trí nhất thời của mình. Rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ cô luôn luôn nhủ thầm rằng mai phải dậy sớm để xem cảnh mặt trời mọc trên biển, thế mà lại nằm một mạch tới khi Thiên Vũ gọi đến mới tỉnh. Sau đó, cô lập tức rời đi mà quên không ngắm cảnh biển lần cuối, cũng quên không nói với Trình Phong từ nay hắn không cần giả làm bạn trai cô nữa. Quả nhiên, hấp tấp vội vàng thì chỉ làm hỏng việc, chẳng đem lại tích sự gì. Cũng do Thiên Vũ nói rằng đã tìm được kẻ gây tai nạn nên cô mới nóng lòng chạy đến, không ngờ nơi gặp lại là bệnh viện. Chẳng lẽ kẻ này là bác sĩ?
Thiên Vũ dẫn cô vào phòng bệnh dành cho hai người. Vi Vi nhìn hai kẻ nằm trên giường cuốn băng trắng muốt từ đầu đến chân như xác ướp Ai Cập thì chẳng hiểu ra sao, băn khoăn hỏi:
- Kẻ đã gây tai nạn chính là hai người này? Nhưng... – lại xòe ngón tay chỉ chỉ - Sao lại ra nông nỗi đấy?
Thiên Vũ thản nhiên khoanh tay trước ngực, giải thích:
- Đây đúng là kẻ cần tìm, bọn chúng cũng thừa nhận rồi. Nhưng cách đây mấy hôm, chúng đột nhiên bị một đám côn đồ chặn đường rồi đánh cho thừa sống thiếu chết. May mắn có mấy người đi qua thấy thế thì hô lên ầm ĩ, đợi lũ côn đồ bỏ đi rồi vội vàng đưa hai tên đó vào bệnh viện cấp cứu, sau cũng giữ được mạng sống. Và nguyên nhân của sự trả thù này, chính là vụ tai nạn của sư phụ em.
- Không thể nào? – Vi Vi thốt lên kinh ngạc – Trước giờ tôi đâu có giao du với lũ côn đồ.
- Trong lúc đánh đập, bọn chúng đã nói một câu: “Có trách thì trách bọn mày đen đủi, đâm phải người không nên đâm, giờ thì ngậm miệng lại chờ chết đi”. Lời này ám chỉ việc đâm phải sư phụ em, vì ngoài vụ đó ra, hai kẻ này cũng không hề gây ra vụ tai nạn nào khác.
Nói xong, hắn quan sát thật kĩ những biểu cảm của cô, lại thấy một khuôn mặt hoàn toàn mờ mịt thì trầm ngâm giây lát mới nói tiếp:
- Anh cảm thấy kì lạ nên tiếp tục điều tra thêm, sau mới phát hiện ra bọn này không phải lũ côn đồ bình thường, mà là.... – ngừng lại một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ - Mafia của Black World.
- Hả? – Vi Vi giật mình kinh ngạc, trong đầu chấn động như có tảng đá ầm ầm đổ xuống, máy móc hỏi lại – Black World?
Đây chẳng phải tổ chức mafia từng bị cô lấy trộm một khẩu súng mini sao?
Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra điều gì, nhưng cớ sao phải giúp cô? Là lấy ân báo oán?
Quên đi, mafia mà tốt bụng như thế thì đã chẳng còn là mafia.
Thế nhưng, việc này thật sự khó lý giải.
- Đúng là Black World – Thiên Vũ khẳng định, chăm chú nhìn cô rồi nghiêm giọng hỏi – Vi Vi, em quen với mafia sao? Nếu không thì có lý gì mà bọn chúng lại giúp em?
Vi Vi hơi chột dạ, vội vã cúi đầu xuống lúng túng nói:
- Không.... Không quen biết bọn chúng, cũng không hiểu sao chúng lại làm vậy nữa.
Lần trước biết cô đi trộm Thiên Vũ đã lập tức bắt cô từ bỏ, lần này mà biết cô liều mạng lấy đồ của mafia thì không hiểu hắn sẽ còn giáo huấn cô tới mức nào nữa, tốt hơn hết là giữ kín bí mật này thôi.
- Vậy hai tên đó đều nhận tội rồi, em định giải quyết sao đây?
Vi Vi liếc nhìn hai xác ướp trên giường bệnh, ngán ngẩm lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, bọn chúng cũng chịu không ít đau đớn rồi, thành ra cái dạng này thì ai còn nỡ làm gì nữa. Còn người phụ nữ theo dõi tôi, đã điều tra ra chưa?
Thiên Vũ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói dối:
- Chưa.
Vi Vi không hề nghi ngờ, chỉ mỉm cười đáp:
- Cũng không quá quan trọng. Cảm ơn anh đã giúp đỡ, vụ tai nạn coi như kết thúc tại đây thôi, cũng không cần điều tra thêm nữa đâu. Bọn chúng phải trả giá như vậy cũng là quá đủ rồi.
Nhìn thấy Thiên Vũ yên lặng gật đầu, Vi Vi mới âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không muốn hắn biết được chuyện kia thì phải đích thân tìm hiểu thôi, có lẽ đêm nay phải đột nhập vào địa bàn của Black World một lần nữa, hi vọng sẽ khám phá ra điều gì đó.
C.9.3
/12
|