“Đức phi?” Lãnh Hàn Băng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, không chút quan tâm nói, “Ngươi có chuyện gì ?''
Nữ nhân ở hậu cung, thật đúng là không có ai an phận. Lãnh Hàn Băng không kiên nhẫn nghĩ.
Đức phi nghe giọng điệu này của Lãnh Hàn Băng, trong lòng nhất thời tức giận không thôi, lại ngại hoàng thượng vô cùng sủng ái tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng này, tức giận cũng không có lợi gì, chỉ có thể cắn răng mà nhịn.
Vuốt giận trong lòng, Đức phi bảo đảm mình sẽ không nhất thời tức giận với Lãnh Hàn Băng, lại lần nữa nở nụ cười, chân thành đi đến ngồi bên cạnh Lãnh Hàn Băng, lời nói sâu xa, “ Hàn Băng a, bản cung biết ngươi thực thích người hoàng huynh này, nhưng nó dù sao cũng là phụ hoàng ngươi tự tay giao cho bản cung, bản cung nhất định phải chịu trách nhiệm dạy tốt cho hắn. Nhưng ngươi lại không nói tiếng nào đã đem Mộ Ly đi, chuyện này…”
“Dạy hắn?” Lãnh Hàn Băng cười khinh miệt, nàng một tay nâng cằm, yên lặng nhìn Đức phi, ánh mắt vẫn như cũ không hề dao động, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Đức phi đột nhiên cảm thấy chột dạ, sau đó lập tức căm hận Lãnh Hàn băng – nha đầu này, từ khi nào thì thích xen vào chuyện người khác vậy? Không phải lúc nào cũng là bộ dáng “sống chết của người khác không liên quan ta” sao?
Lãnh Hàn Băng nhìn kỹ ánh mắt Đức phi, thấy cảm xúc trên mặt nàng thay đổi một chút, liền hiểu được ý của nàng. Lãnh Hàn Băng cũng không che giấu chút nào, trực tiếp, “ Lãnh Mộ Ly – sẽ trở thành hoàng đế Mặc quốc tiếp theo.”
Thanh âm của nàng lạnh nhạt, không hề có một tia phập phồng, lại nói ra chuyện khiến người ta vô cùng khiếp sợ!
Đức phi thật sự không thể tin lỗ tai của mình – vừa rồi Lãnh Hàn Băng… đang nói cái gì? Nàng nói… nàng nói Lãnh Mộ Ly sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo của Nguyệt quốc?! Ý của nàng là bệ hạ sẽ lập Lãnh Mộ Ly làm thái tử? Làm sao có thể!
Từ xưa đến nay, cho dù trải qua bao nhiêu triều đại, đều có một định luật không thay đổi – mẫu bằng tử quý. Vì cái gì mà tranh chức thái tử đến mức tanh mùi máu, khiến nhiều người mất mạng? Không chỉ vì tự bản thân khát vọng với quyền lực, mà còn tranh chấp vì mẫu thân của họ! Cho dù một hoàng tử ban đầu không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ bị mẫu thân hắn ảnh hưởng mà tham gia tranh đoạt. Bởi vì từng nữ nhân ở hậu cung, từ lúc tiến cung đã hy vọng mình trở thành sủng phi, sau khi trở thành sủng phi thì hy vọng trở thành hoàng hậu, sau khi thành hoàng hậu thì bắt đầu hy vọng thành Thái Hậu, đó mới là nữ nhân đứng đầu hậu cung, cả đời vinh hoa, vĩnh viễn được hưởng phú quý.
Đức phi đương nhiên cũng không ngoại lệ, nàng thấy sức khỏe Lãnh Thiên đế mỗi năm càng kém, không biết khi nào sẽ băng hà. Tuy rằng nàng có tình cảm với Lãnh Thiên đế, không hy vọng hắn chết đi. Nhưng về phía nhi tử, nàng lại chờ mong Lãnh Thiên đế băng hà, sau đó nàng sẽ trợ giúp nhi tử trở thành hoàng đế tiếp theo, đến lúc đó, nàng sẽ là Thái Hậu!
Nàng đương nhiên biết việc này rất khó khăn, bởi vì trước nhi tử của mình còn có đại hoàng tử, hắn là trưởng tử, so tuổi tác thì có ưu thế hơn Chí Dương, hơn nữa mẫu thân của hắn là Thục phi cao quý.
Nhưng nếu không làm thì làm sao biết chuyện này sẽ không thành công?
Nhưng mà nàng hoàn toàn không nghĩ tới, hoàng đế tiếp theo của Nguyệt quốc sẽ là tam hoàng tử thân phận ti tiện, Lãnh Mộ Ly này! Nàng vẫn nghĩ thái tử cho dù không phải con của mình thì sẽ là của đại hoàng tử Lãnh Lăng Phong, khi nào thì đến lượt Lãnh Mộ Ly!
Lời nói của Lãnh Hàn Băng coi như đã hoàn toàn đánh trúng chỗ đau của nàng, Đức phi liền đập bàn đứng dậy, lớn tiếng quát, “ Hàn Băng! Cho dù hoàng thượng có sủng ái ngươi cỡ nào, ngươi cũng không thể nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy! Hơn nữa, Lãnh Mộ Ly hắn làm sao có thể trở thành thái tử!” Nàng trực tiếp chỉ tay về phía Lãnh Mộ Ly.
Lãnh Mộ Ly bị Đức phi chỉ vào mặt như vậy liền cảm thấy bất an.
Nhưng Lãnh Hàn Băng hình như không hề nghe Đức phi chất vấn, có chút bực mình nhíu mày, “Làm sao lại không biết lễ nghi như thế, dám lớn tiếng rống to trong cung của bản công chúa.” Nàng nói rất tự nhiên, lại kèm theo nghiêm khắc, hoàn toàn là giọng điệu răn dạy.
Đức phi bởi vì khẩu khí này của Lãnh Hàn Băng, tức giận đến mức sắp hộc máu!
“Ngươi!”
“Câm miệng, đi ra ngoài!” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Hàn Bnăg lướt nhanh về phía Đức phi.
Lửa giận của Đức phi ngay lập tức bị câu nói này chặn lại, Lãnh lúc này không chỉ khí phách mười phần, mà còn có một loại khí thế không thể nói rõ, giống như… lệ khí được dưỡng thành sau khi giết hại rất nhiều người. Không hiểu sao Đức phi lại cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Lãnh Hàn Băng, nhịn không được liền lui vài bước về phía sau, biểu cảm trên mặt cũng là sợ hãi không thôi.
“Ta… bản cung…” Đức phi có chút lắp bắp nói.
“ Phù Nhi, đem nàng lôi ra ngoài nếu không chịu đi thì mời Thái Hậu đến đây.” Lãnh Hàn Băng thản nhiên ra lệnh, sau đó phất tay áo đứng dậy, nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói, “Thật là ồn ào.” Dứt lời, nàng xoay người đi vào bên trong.
Những lời này giống như một bàn tay tát thật mạnh lên mặt Đức phi. Đức phi cảm thấy mặt mũi của nàng đều mất hết! Nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, không thể làm được gì, chỉ có thể gắt gao trừng bóng lưng của Lãnh Hàn Băng.
Lúc này, Phù Nhi nghe lệnh đi về phía Đức phi, mang theo một chút ý cười, “Đức phi nương nương, mời trở về đi.”
Đức phi há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại nhớ tới bộ dáng Lãnh Hàn Băng, giọng điệu của nàng lúc quát lớn giống như còn quanh quẩn bên tai. Nàng trong lòng phát lạnh, chỉ có thể oán hận trừng mắt Phù Nhi cùng Lãnh Mộ Ly, căm giận xoay người mang theo cung nữ rời đi.
“ Phù Nhi tỷ tỷ.” Lãnh mộ Ly có chút lo lắng không yên đi đến bên người Phù Nhi, do dự trong chốc lát rồi nói, “Đức phi nương nương…”
“Không cần lo lắng.” Phù Nhi vỗ bả vai Lãnh Mộ Ly, giống như tiếp thêm dũng khí cho hắn.
Lãnh Mộ Ly chợt cảm thấy an lòng.
Mà ở một địa phương rất xa hoàng thành, trong một ngôi nhà nhỏ đã lụi bại, một nam một nữ mặc giá y* đỏ thẫm, nhìn nhau cười, biểu tình hạnh phúc mà thỏa mãn.
*Đồ cưới.
Nữ tử một tay cầm ly rượu, cười nhẹ, thùy mị như mặt nước –
“Nguyện một lòng yêu người, bạc đầu không phân cách.”
**************************
Một tháng sau, tết Nguyên Tiêu rốt cục cũng đến.
Trong một tháng này, vô luận là trong cung hay là dân chúng, đều bận rộn bắt đầu chuẩn bị cho tết Nguyên Tiêu. Trải qua trăm năm lịch sử lắng đọng, Nguyệt quốc đã sớm tiến vào thời kì thịnh vượng chưa từng có, ngoại bang yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cho nên ngày hội như vầy, đối với mọi người mà nói là một ngày đáng để chúc mừng.
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến tết Nguyên Tiêu, dù là kinh thành hay là hương trấn* của Mặc quốc, khắp nơi đều bắt đầu giăng đèn kết hoa, rất nhiều địa phương đã trang trí đăng luân, đăng thụ, đăng trụ**. Toàn bộ Nguyệt quốc giống như một hội đèn lồng thật lớn, khắp nơi đều có thể thấy được đèn màu vô cùng xa hoa, đủ để thấy được tết Nguyên Tiêu này có bao nhiêu náo nhiệt.
*làng quê và thị trấn nhỏ.
**Đăng luân, đăng thụ, đăng trụ: vòng đèn, cây đèn, trụ đèn.
Hội đèn lòng tết Nguyên Tiêu là tập tục, không chỉ có ở Nguyệt quốc, mà là toàn ở bộ đại lục, cho nên lúc này không chỉ Nguyệt quốc bận bịu cho tết Nguyên Tiêu, mà giống Nguyệt quốc còn hai quốc gia nữa. Sau khi Nguyệt quốc được ghi vào lịch sử, cùng với Nguyệt quốc dần dần phát triển và ổn định, hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu ban đầu chỉ có ba ngày, sau càng ngày càng dài, càng ngày càng náo nhiệt. Mà hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu năm nay, tính từ lúc cách tết Nguyên tiêu bảy ngày, thời gian của hội đèn lồng ước chừng khoảng hai mươi ngày, có thể nói là náo nhiệt chưa từng có.
Nhưng mà, tết Nguyên Tiêu náo nhiệt vẫn có một chỗ không ảnh hưởng đến, chính là Vị Ương cung của Băng Tử tiểu công chúa.
Thanh Nguyệt các Vị Ương cung lúc này vẫn trang nghiêm như trước, biểu tình trên mặt mọi người vẫn trước sau như một, so với bọn cung nữ thái giám vui mừng trong cung, bọn họ trầm tĩnh có chút không giống người thường.
Trong Thanh Nguyệt các có một hồ nước lớn, hồ được đặt tên Tĩnh Hàn, tên này là Lãnh Hàn Băng đặt khi bắt đầu sống ở đây, bởi vì Thanh Nguyệt các thật ra chính là nơi mà Thụy Mẫn Đức hoàng hậu lúc còn sống yêu thích nhất. Mà trên Tĩnh Hàn hồ vẫn còn từng đóa từng đóa hoa sen nở rực rỡ, tuy rằng lúc bây giờ đã sắp vào đông, nhưng bởi vì bùn lót ở dưới chôn theo noãn*** thạch trân quý, cho nên toàn bộ hồ nước đều ấm ấm, tuyệt đối không bởi vì là mùa đông mà ảnh hưởng đến hoa sen.
~~ Ấm áp ~~
Cũng vì lý do đó, cho nên trên mặt hồ Tĩnh Hàn có sương mù trôi lơ lửng, mây khói lượn lờ giống như tiên cảnh. Mà sương mù đó che khuất một đường nhỏ trồng nhã trúc không tính là quá rộng, khiến cho bạch ngọc đình khéo léo tinh xảo trong hồ kia giống như phiêu du giữa không trung, mà người trong đó, lại mờ mờ ảo ảo, xinh đẹp như tranh.
Lúc này, một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy tuổi, một thân bạch y, trong tay cầm một quyển sách, từ nơi không xa đi tới, vững vàng đạp lên đường nhỏ làm bằng nhã trúc kia, đi đến đình giữa hồ. Tuy rằng thiếu niên này tuổi mới lớn, nhưng bề ngoài lại mười phần trầm ổn, cặp mắt kia không hề dư thừa chút cảm xúc nào, xem ra hắn hoàn toàn không giống thiếu niên bình thường. Hơn nữa, nếu cẩn thận quan sát hắn, sẽ phát hiện nhịp bước cùng tần suất hô hấp của hắn vô cùng có quy luật, quy luật này hiển nhiên là nhờ tu luyện nội lực công pháp nào đó mà có.
Thiếu niên đó không ai khác, là Lãnh Mộ Ly.
Thời gian một tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nói nó dài, nó liền nháy mắt trôi qua. Nói nó ngắn, nhưng có đã thay đổi một thiếu niên căn bản sợ sệt hướng nội, khiến cho nội tâm của hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Lúc trước tính cách của Lãnh Mộ Ly là vì Đức phi và nhị ca hắn khi dễ áp bức mà thành, tuy rằng hắn thiên tư thông minh, nhưng bởi vì không được dạy bảo tốt, cho nên tính cách trở nên vô cùng nhát gan và yếu ớt. Mà trong một tháng này, Lãnh Hàn Băng gần như dùng phương pháp nhồi vịt ăn, nâng cao kiến thức cho Lãnh Mộ Ly, thay đổi tính cách hắn. Đương nhiên, việc này chủ yếu là Phù Nhi cùng Thanh Huyền ra tay, Lãnh Hàn Băng ngẫu nhiên chỉ điểm hai câu, nhưng hai câu này cũng đủ có lợi cho Lãnh Mộ Ly.
Không biết Lãnh Mộ Ly có phát hiện ra hành vi cử chỉ hiện tại của hắn đều học theo Lãnh Hàn Băng không, quen đem cảm xúc giấu ở đáy mắt, quen thả chậm tốc độ nói chuyện, cho đối phương một áp lực vô hình, quen lấy lời nói đơn giản biểu đạt ý của mình… Chỉ sợ hắn chỉ còn mỗi việc học theo Lãnh Hàn băng mặc huyền y thôi.
Không thể không nói, Lãnh Mộ Ly là một đệ tử vĩ đại, hoặc là hoàn mỹ.
Lãnh Mộ Ly vừa bước vào đình giữa hồ đã thấy Lãnh Hàn Băng lười biếng tựa vào lan can, không chút để ý cầm lấy chén sứ men xanh đựng mồi câu bên cạnh, sau đó dương dương tự đắc vẩy mồi câu vào trong hồ, lập tức hấp dẫn một đám cá chép lộng lẫy tụ tập lại. Nàng vẫn mặc huyền y, y phục đơn giản, vải dệt mềm mại quý báu khiến cho người mặc cảm thấy cực kì thoải mái. Ba ngàn tóc đen đều xõa ra sau lưng nàng, cùng huyền y trên người có một loại thâm trầm không giống nhau. Nàng lười biếng buông nửa con mắt, thoạt nhìn có vẻ không có tinh thần, làm lui đi một chút tôn quý cao nhã.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngươi đã đến rồi.” Đứng ở giữa đình, Phù Nhi hướng về phía Lãnh Mộ Ly phúc thân.
“Ân.” Lãnh Mộ Ly cũng lễ pháp gật đầu với Phù Nhi, đối với lão sư Phù Nhi dạy bảo mình rất tôn kính.
“Đến rồi?” Lãnh Hàn Băng chậm rì rì đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh bàn đá ở giữa đình, ngồi xuống ghế đá đã được trải nệm, từ hộp bên cạnh lấy ra một quân cờ bằng noãn ngọc màu đen, mắt cũng không thèm nâng lên, thờ ơ nói, “Đánh một ván cờ vây,” Không phải hỏi, mà là trần thuật.
Đối với chuyện này, Lãnh Mộ Ly cũng không biểu hiện một chút do dự cùng kinh ngạc nào, lập tức để sách cầm trong tay xuống, đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế đá, bởi vì cánh tay không đủ dài cho nên hắn phải cố hết sức mới đụng được đến hộp cờ trắng.
Lãnh Hàn Băng nhìn hắn cố hết sức, một tay ngắm nghía quân cờ màu đen, một tay hơi nâng lên, một cỗ chân khí ôn hòa được xuất ra, đánh vào hộp cờ, làm cho hộp cờ từ từ di chuyển, cuối cùng dừng ở nơi gần Lãnh Mộ Ly nhất.
Nhãn tình của Lãnh Mộ Ly sáng lên, trong đôi mắt thâm trầm chợt lóe lên sự sùng bái không thể che dấu.
Bất quá, hắn rất nhanh liền khôi phục lại, sau đó không chút do dự cầm lấy cờ trắng, nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ.
Một cuộc chiến đấu không tiếng động, cứ như vậy mở màn trên bàn cờ.
Lãnh Mộ Ly có chút trầy trật, càng về sau, mỗi khi hạ cờ lại càng do dự lâu hơn, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, từ trên trán sau đó theo khuôn mặt chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt.
“Ba” Lãnh Hàn Băng hạ xuống một quân cờ, thân mình thoáng nghiêng ra sau, nâng mắt nhìn Lãnh Mộ Ly, “Ngươi thua.”
Lãnh Mộ Ly chăm chú nhìn chằm chằm những quân cờ trắng bị tan rã trên bàn cờ, cuối cùng đành thở dài, chỉ có thể nhận thua.
“ Tiểu hoàng muội, ta… có phải rất ngốc không?” Lãnh Mộ Ly có chút thất vọng nói.
Hắn biết kì nghệ của tiểu hoàng muội không tốt lắm, nếu tiểu hoàng muội đánh cờ cùng vị lão sư được nàng mời đến dạy hắn chơi cờ thì chưa được bao lâu đại hoàng tỷ sẽ thua, dù sao kì nghệ của lão sư kia cũng có thể nói là giỏi nhất. Nhưng mình đã theo vị đại sư kia học một tháng, ngay cả cọng lông cũng học không được, cũng không thắng được tiểu hoàng muội… Đương nhiên, hắn không hề có ý hạ thấp sùng bái của hắn với tiểu hoàng muội nhỏ bé này!
Lãnh Hàn Băng cầm lại tay áo, chậm rãi nhặt một quân cờ trên bàn cờ, sau đó bỏ vào hộp, một lúc sau mới mở miệng, “Không, thật ra ngươi rất thông minh.”
“Vậy vì sao ta chơi cờ luôn thua ngươi a.” Bình thường, Lãnh Mộ Ly rất tin phục lời nói của Lãnh Hàn Bnăg, lúc này lại cảm thấy lời nói của Lãnh Hàn Băng không hề có sức thuyết phục, vẫn cảm thấy thất vọng như trước.
“Bởi vì ngươi quá thông minh.” Lãnh Hàn Băng ung dung nói.
“A?” Lãnh Mộ Ly mở to hai mắt, nhất thời không hiểu ý của Lãnh Hàn Băng.
Lúc này, Phù Nhi nhìn bên ngoài đình, tính toán thời gian, sau đó lên tiếng nói với Lãnh Hàn Băng, “Chủ tử, thời gian không sai biệt lắm, ngài nên tắm rửa thay quần áo, buổi tối còn có cung yến.”
“Cung yến?” Lãnh Hàn Băng cảm thấy có chút kỳ quái, “Cung yến gì?”
Đối với bệnh hay quên của chủ tử, Phù Nhi đã sớm không còn ngạc nhiên, nàng còn nghĩ có lẽ chủ tử cũng không biết sắp đến tết Nguyên Tiêu. Vì thế, nàng gật đầu nói, “Dựa vào thói quen và cung quy, hằng năm vào ngày đầu của Thượng Nguyên yến, trong cung sẽ tổ chức cung yến, người tham gia có các vị hoàng tử công chúa trong cung, còn có nữ nhi của đại thần tam phẩm trở lên. Chủ tử, ngài là tiểu công chúa, cung yến này người hẳn phải đi đầu.”
Vốn năm ngoái khi Lãnh Hàn Băng được năm tuổi thì đã phải đi đầu tổ chức yến hội này vì nàng là đích nữ, nhưng vào lúc này năm ngoái, nàng còn đang tiêu dao cùng Thái Hậu ở Dương Châu, qua tết Nguyên Tiêu mới hồi cung, cho nên cung yến năm ngoái là do Doãn hoàng quý phi địa vị cao nhất trong hậu phi đi đầu, nhưng năm nay Doãn quý phi đã bị phế nên nàng phải đi đầu a.
“Ngô, là thế sao?” Lãnh Hàn Băng ngẫm lại một chút, lúc này mới loáng thoáng nhớ ra, gần đây trong cung hình như có náo nhiệt hơn một ít, nghe bọn cung nữ thái giám nói, hình như là… đến tết Nguyên Tiêu?
Tuy rằng nàng không biết tết Nguyên Tiêu là cái gì, cũng không cảm thấy hứng thú với cung yến, nhưng nghe Phù Nhi nói, hình như rất quan trọng, hay là nàng cũng tham gia một chút đi.
Lãnh Hàn Băng gật gật đầu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị hồi tẩm điện tắm rửa thay quần áo.
Bước ra khỏi đình, nàng quay đầu lại nhìn Lãnh Mộ Ly một cái, thấy hắn vẫn còn bộ dáng khó hiểu không giải thích được, liền để lại một câu, “Không cần suy nghĩ nhiều quá.” Dứt lời, liền phất tay áo mang theo Phù Nhi rời đi.
Vốn nàng có thể giải thích cho hắn, nhưng nàng không làm vậy – trưởng thành, luôn luôn là chuyện phải tự bản thân làm.
Lãnh Hàn Băng tắm rửa xong, thay một bộ huyền sắc cung y, ở ống tay áo và cổ tay áo dùng chỉ kim tuyến thêu hoa văn tinh xảo. Tóc cũng không chải quá mức phức tạp, chỉ dùng một cây mặc ngọc, lộ ra vẻ tinh tế mỹ lệ, khuôn mặt có chút tái nhợt, mắt phượng thâm thúy có cảm giác tôn quý cùng kinh diễm không thể tả được, giống như có quang mang nhàn nhạt giữa hai mắt của nàng, rực rỡ chói mắt. Mà phần lớn mái tóc mềm mại của nàng đều thả tự nhiên trên vai, theo từng động tác của Lãnh Hàn Băng mà khe khẽ đong đưa.
Các cung nữ mặc y phục cho Lãnh Hàn Băng đều từ trong tẩm điện đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người Lãnh Hàn Băng và Phù Nhi.
Phù Nhi vì Cung Trường Nguyệt mà pha một ly trà vân vụ, bưng đến trước mặt Lãnh Hàn Băng. Lãnh Hàn Băng nhấp một ngụm trà rồi mới tùy ý hỏi, “Thanh Huyền tiến triển thế nào?” Một tháng trước, nàng đã phái Thanh Huyền ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Rất thuận lợi, chắc hẳn rất nhanh là có thể tóm được.”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt lên tiếng, sau đó mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Lúc này, một cung nữ ở bên ngoài cất cao giọng, “Tiểu công chúa điện hạ, tam hoàng tử đã đợi ngài ở bên ngoài.”
Lãnh Hàn Băng chậm rãi mở mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, thuận miệng nói, “Đi thôi.”
Phù Nhi theo sát phía sau.
Bởi vì là mùa đông, cho nên sắc trời đã sớm chìm xuống, mà ở nơi tổ chức cung yến đã trang trí rất nhiều đèn lồng hoa lệ, chiếu nơi ấy sáng rực như ban ngày. Mà lúc Lãnh Hàn Băng cùng Lãnh Mộ Ly đi tới, các vị nữ nhi đại thần đã sớm tới rồi, trong đó còn có một ít thế tử quận chúa, chẳng hạn như Hạ Phong, chẳng hạn như Tả phi Yên, La Ngôn, hay Lãnh An Hòa, hay là… Dạ Thần. Trong bữa tiệc lúc này có rất nhiều nữ tử chưa kết hôn đều đang lén lút đánh giá Dạ Thần một thân bạch y, thanh nhã như liên, trong mắt lóe lên khát khao. Mà Dạ Thần cũng không để ý ánh mắt xung quanh, tự mình rót rượu thưởng thức.
Các công chúa hoàng tử trong cung, ngoại trừ Lãnh Hàn Băng và Lãnh Mộ ly, những người khác đều đã đến đủ, Lãnh Lăng Phong ngồi ở bên phải, mà Lãnh Hàn Vũ ngồi ở bên trái, thất công chúa Lãnh Hồng Nguyệt năm nay ba tuổi cũng đã ngồi vào chỗ, hiện tại đang nhào vào chơi đùa cái chén trên bàn.
“ Băng Tử tiểu công chúa giá lâm -----“ Âm thanh lanh lảnh vang dội của thái giám bỗng vang lên.
Mọi người đang ngồi đều đứng lên, cho dù là Lãnh Lăng Phong và Lãnh Hàn Vũ không thích Lãnh Hàn Băng nhất, cũng phải hướng về nữ tử đang chậm rãi đi tới đó mà hành lễ, cùng kêu, “Tham kiến tiểu công chúa điện hạ.”
Nguyệt quốc rất coi trọng thứ tự đích thứ, cho dù là đệ đệ muội muội, thấy tiểu muội cũng phải hành lễ.
Lãnh Hàn Băng bình thản ung dung đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống, mà đi theo phía sau còn có Lãnh Mộ Ly đến chung với nàng, Lãnh Mộ Ly đi đến vị trí thứ năm bên trái, tổng cộng mười vị hoàng tử công chúa, chỗ ngồi đều là dựa theo bối phận mà sắp xếp, cho nên ngồi đối diện Lãnh Mộ Ly chính là Lãnh Hồng Nguyệt.
“Đứng lên đi.” Lãnh Hàn Băng ngồi ở chủ vị, lười biếng nói.
“Tạ tiểu công chúa điện hạ.” Mọi người đều đứng dậy, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Lãnh Hàn Bnăg ngồi xuống, cung yến mới xem như chân chính bắt đầu.
Lúc này, một nhóm nữ nhân mặc váy múa màu hồng cùng một nhóm mặc váy múa màu vàng cùng đi vào, còn có nữ tử che khăn mặt màu trắng nối đuôi vào, bắt đầu múa ở chỗ trống giữa cung yến.
Lãnh Hồng Nguyệt là người nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử công chúa, năm nay ba tuổi, mà mẫu thân của nàng một trong tứ phi, Hiền phi. Hiền phi cũng xem như là lão nhân trong cung, ở trong cung nhiều năm như vậy mới sinh được một tiểu công chúa, đương nhiên quý báu vô cùng, bình thường nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, may mắn là Lãnh Hồng Nguyệt không bị nàng nuông chiều thành tính tình kiêu căng, ngược lại khiến mọi người yêu mến.
Lãnh Hồng Nguyệt thật ra chưa gặp Lãnh Hàn Băng được vài lần, không quá quen thuộc với Lãnh Hàn Băng, nhưng không biết vì sao, khi Lãnh Hàn Băng mới tiến vào, lúc nàng bị nhũ mẫu lôi kéo hành lễ, bắt đầu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Hàn Băng, đợi cho Lãnh Hàn Băng ngồi xuống không bao lâu, nàng liền thừa dịp nhũ mẫu không chú ý, từ trên ghế đệm trượt xuống, nhanh như chớp chạy về phía Lãnh Hàn Băng.
Tuy rằng năm nay nàng mới ba tuổi, nhưng đại khái vì bình thường hay chạy chơi, cho nên lúc này xem như bước đi như bay, chớp mắt đã chạy đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, không chút sợ hãi bổ nhào lên đầu gối của nàng.
Lãnh Hàn Băng đã sớm cảm giác được bé tới gần, nhưng cũng không để ý, đợi đến lúc nàng vô cùng thân thiết bổ nhào lên đầu gối của mình, Lãnh Hàn Băng mới cúi đầu, nhìn Lãnh Hồng Nguyệt tay còn đang cầm ly rượu bạch ngọc, liên tục hướng về phía Lãnh Hàn Băng, miệng còn chưa nói rõ, “Uống! Uống nước! Uống!”
Lãnh Hồng Nguyệt cười tủm tỉm, dáng điệu thơ ngây vô cùng.
Lãnh Hàn Băng sửng sốt, bên miệng chậm rãi gợi lên tươi cười không thấy rõ, hai tay ôm Lãnh Hồng Nguyệt lên, đặt trên đầu gối của mình, thuận tay từ trong mâm nhỏ lấy ra một quả nho, đưa cho Lãnh Hồng Nguyệt.
Không nghĩ tới Lãnh Hồng Nguyệt lại không chút cảm kích, thẳng tay đánh rơi quả nho trên tay Lãnh Hàn Băng.
Nhũ mẫu của Lãnh Hồng Nguyệt nhìn thấy, thật sự bị dọa đến khiếp sợ! Nàng vội vàng chạy về phía chủ vị, quỳ xuống bên cạnh Lãnh Hàn Băng, kinh sợ nói, “Thực xin lỗi tiểu công chúa điện hạ! Thất công chúa nàng không phải là cố ý! Nàng chỉ là… nàng chỉ là…” nàng ấp a ấp úng, thế nhưng lại không tìm ra một lý do nào.
Ở trong cung, ai chẳng biết Băng Tử tiểu công chúa hỉ nộ thất thường, hơn nữa lúc giết người, ánh mắt cũng không chớp một cái. Nếu thất công chúa chọc giận nàng, có thể nàng sẽ không trừng phạt thất công chúa không hiểu chuyện, nhưng gặp họa là cung nữ hầu hạ bên cạnh thất công chúa! Nghĩ đến đây, nhũ mẫu sợ run cả người.
Lãnh Hàn Băng lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Hồng Nguyệt đang tự mình chơi đùa trên đầu gối Lãnh Hàn Băng, tùy ý phất tay với nhũ mẫu kia, “Lui xuống.”
“Nhưng…” Nhũ mẫu lén lút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt Lãnh Hàn Băng, có chút do dự nói.
Nàng lúc này đang nghĩ, tốt nhất là nhanh chóng mang thất công chúa rời khỏi người tiểu công chúa, miễn cho lát nữa lại gây ra tai vạ gì, hạ nhân bọn họ chịu không nổi.
Lãnh Hàn Băng quay đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt đang nhìn lén mình của nhũ mẫu, ánh mắt sắc bén như dao, mang theo lệ khí làm người ta sợ hãi. Lãnh Hàn Băng lại lên tiếng lập lại lần nữa, “Ta nói, lui xuống.”
Rõ ràng những lời từ miệng tiểu công chúa phát ra không hề mang theo cảm xúc dao động, tựa như rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến nhũ mẫu cảm thấy kinh sợ. Đặc biệt là ánh mắt của nàng, sắc bén như vậy làm cho người ta cảm thấy một áp lực chiến tranh vô hình, nhũ mẫu chỉ khẽ nhìn một cái, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Vì thế nàng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Chuyện nhỏ này cũng không khiến cho nhiều người chú ý, cho nên điệu múa vẫn tiếp tục, mọi người vẫn ha ha cười nói, không khí rất ôn hòa.
Chỉ có Lãnh Hàn Vũ là còn đang sợ hãi nắm chặt lấy khăn trải bàn bằng gấm, mồ hôi lạnh từ trán nàng chảy xuống.
Khi nãy nàng mới liếc nhìn một cái-
Lãnh Hàn Vũ lại ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Hàn Băng, phát hiện nàng đã thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Lãnh Hồng Nguyệt.
Lúc này, đột nhiên Lãnh Hồng Nguyệt đem vật đang cầm trong tay đặt thật mạnh lên bàn trước mặt Lãnh Hàn Băng, sau đó run rẩy đưa tay ra cầm bình rượu mà nãy giờ Lãnh Hàn Băng vẫn chưa đụng vào, cố hết sức nhấc bình rượu lên, cười ha ha đem rượu rót vào chén của mình, tuy rằng rượu văng ra ngoài khá nhiều.
Lãnh Hồng Nguyệt đưa tay ra lấy ly rượu, hình như có ý muốn uống.
Lúc này, không ai nhìn đến, nữ tử mặc váy múa màu vàng ở trung tâm lông mi hơi giật giật, tựa hồ có chút khẩn trương nhìn động tác của Lãnh Hồng Nguyệt.
Lúc này, môt bàn tay trắng thần đột nhiên vươn về phía Lãnh Hồng Nguyệt , sau đó cầm lấy ly rượu, đưa đến bên miệng mình, một ngụm uống hết. Người uống rượu, là Lãnh Hàn Băng.
Vũ y nữ tử kia đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, bất quá một loạt hành động của nàng không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Lãnh Hồng Nguyệt lại rất hào phòng, cũng không bởi vì bị đoạt đi ly rượu mà sinh khí, ngược lại cười ha ha vỗ tay, có vẻ hung phấn tới mức sắp từ trên đùi Cung Trường Nguyệt nhảy dựng lên, nãi thanh nãi khí nói, “Uống! Uống! Cao hứng! Cao hứng!”
Lãnh Hàn Vũ ở bên kia đã phục hồi tinh thần, thấy động tác của Lãnh Hàn Băng, khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Hừ, ngay cả của tiểu hài tử cũng đoạt…”
Sau khi uống ly rượu kia, Lãnh Hàn Băng vẫn như trước lười biếng tựa vào lưng ghế của mình, nhìn không ra có gì khác thường.
Nhưng mà nữ tử đang múa kia đã có chút nóng nảy – kia được xưng là kiến huyết phong hầu*, vì sao lại không có tác dụng?
*Search gg đại thúc thì ra được tên khoa học của cây này là Antiaris Toxicaria, một loài trong họ dâu, hay phân bố ở vùng nhiệt đới. Là một trong 6 loại độc phổ biến ở Trung Quốc lúc trước (thông tin này thì tìm kiếm ở baidu ~~)
Thấy điệu múa sắp kết thúc, trong lòng nữ tử nghĩ sau này sẽ khó có cơ hội như vậy, vì thế ở lúc sắp rời khỏi, đột nhiên xoay người rút ra một chủy thủ từ bắp chân, mũi chân điểm một cái liền đánh về phía Lãnh Hàn Băng! Động tác vung chủy thủ vô cùng sắc bén, giống như muốn cắt đứt yết hầu Lãnh Hàn Băng!
Lãnh Hồng Nguyệt nhìn tỷ tỷ một thân hoàng y bay đến, không chỉ không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy hung phấn, mở to hai mắt cao hứng ngân quang lóe ra từ chuôi chủy thủ!
Lãnh Hàn Băng tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn nữ tử muốn ám sát mình, không có chút động tác nào!
Đột nhiên xảy ra biến cố làm mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên, không biết nên phản ứng thế nào.
Không ngờ có người lại công khai ám sát trong hoàng cung? Đối tượng còn là Băng Tử tiểu công chúa tôn quý nhất hậu cung.
“Người tới a! Bắt thích khách!” Không biết là vị danh môn khuê tú nào đột nhiên đứng lên hét lớn.
Giờ phút này, vũ y nữ tử kia đã sắp đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, dùng chủy thủ hung hăng đâm vào cổ Lãnh Hàn Băng! Trong mắt nàng lóe lên quang mang ngoan độc, ra tay tàn nhẫn, nhất kích tễ mệnh (một chiêu toi mạng), vừa thấy đã biết là sát thủ đã qua huấn luyện!
Cùng lúc đó, trong bữa tiệc cũng có hai người nhún người nhảy lên, hình như muốn ngăn cản lần ám sát này. Phải biết rằng, vị Băng Tử tiểu công chúa này có tiếng là trói gà không chặt, làm sao có thể chặn được công kích sắc bén như vậy?
Bởi vì quan điểm đó, hai người nhảy lên cũng không nhìn đến biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt Lãnh Hàn Băng, trong lòng chỉ nghĩ là vì nàng vị biến cố bất thình lình xảy ra dọa đến choáng váng, cho nên mới ngồi trên ghế không động đậy.
Hai người kia, một người là thái tử Thần Phong quốc- Dạ Thần, một người là tam công chúa Lãnh Kim Hoa. (^.* eo ơi anh tính ở nhà chị ấy luôn hay sao thế)
Nhưng dù cho khinh công bọn họ có mau đi nữa, cũng không thể so với chủy thủ trong tay vũ y nữ tử, hơn nữa nhìn ý ngoan độc trong mắt nữ tử, hình như nàng đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng muốn giải quyết Lãnh Hàn Băng!
Ngay thời điểm nguy cấp, Phù Nhi ra tay.
Thị nữ có diện mạo thanh tú, không có gì đặc biệt, đi vào đám người liền sẽ bị che mờ, thế nhưng ra tay nhanh như thiểm điện, tay không bắt được chủy thủ của nữ tử ám sát kia, hơn nữa bàn tay còn không bị thương! Nàng dồn khí về đan điền, nhẹ nhàng nhảy tới trên bàn trước mặt Lãnh Hàn Băng, tay không đấu với thích khách. Không quá mấy chiêu đã đánh bại thích khách.
Dạ Thần cùng Lãnh Kim Hoa đều dừng lại, có chút bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi) nhìn Phù Nhi.
Bất quá, biểu cảm của Lãnh Kim Hoa là kinh ngạc không chút che dấu, mà biểu tình của Dạ Thần vẫn phong đạm vân khinh như trước, tựa như chuyện như vậy trong mắt hắn rất là bình thường, chỉ có mình hắn mới biết lúc này trong lòng hắn có bao nhiêu kinh ngạc –
Một thị nữ nho nhỏ bên cạnh Băng Tử tiểu công chúa lại có thể tài giỏi như thế?! Nhìn tốc độ ra tay cùng tàn nhẫn, dĩ nhiên là cao thủ hạng nhất, gia nhập giang hồ cũng có thể trở thành một đời nữ hiệp, lại cứ khăng khăng làm thị nữ!
Lúc này Phù Nhi đã một chưởng đánh văng thích khách kia ra, đang chuẩn bị xông đến bắt nàng, thích khách kia không cam lòng, từ bên hông lấy ra ngân châm, cổ tay vừa chuyển, ngân châm cắt qua không khí, đồng loạt đâm về phía Lãnh Hàn Băng!
Nữ thích khách dĩ nhiên là một cao thủ ám khí, chỉ dùng một tay thế nhưng ngay cả Phù Nhi cũng không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn ngân châm sượt qua người mình, uy hiếp bay về phía Lãnh Hàn Băng.
Bất quá Phù Nhi cũng không lo lắng, phải biết rằng võ công của chủ tử, không biết cao hơn bao nhiêu lần nàng, ngân châm nho nhỏ ấy dĩ nhiên không đáng kể! Thậm chí Phù Nhi còn có chút chờ mong nhìn chủ tử ra tay!
Đáng tiếc, ra tay cũng không phải Lãnh Hàn Băng, mà là Lãnh Kim Hoa, nàng quen dùng trường tiên, một cây ngân sắc trường tiên (trường tiên màu bạc) linh hoạt như rắn, khéo léo vung lên liền ngăn cản toàn bộ ngân châm, đinh đinh đang đang đánh rớt.
Nhưng mà không ai nhìn thấy, lúc này Lãnh Hàn Băng giống như tình cờ phủi bụi ở cổ áo, chính là thuận tay giữ lấy một cây ngân châm mà khi nãy Lãnh Kim Hoa đánh rơi vô tình bay về phía mình, dùng ngón tay kẹp lấy, sau đó thuận tiện ném xuống đất.
“Nói! Là ai phái ngươi tới!” Phù Nhi đã đoạt đi chủy thủ trên tay nữ thích khách, để ở yếu hầu của nàng, bắt nàng trả lời. Mà chủy thủ sắc bén kia đã cắt qua làn da yếu ớt ở cần cổ nữ thích khách, một tia máu đỏ sẫm xuất hiện.
Nhưng nữ thích khích ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt hung hăng trừng Lãnh Hàn Băng, giống như Lãnh Hàn Băng có mối thù giết cha nàng vậy.
Lúc này, Lãnh Hàn Băng đột nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu bạch ngọc tinh xảo trên bàn, tùy ý ném lên mặt nữ thích khách, khiến nữ thích khách nhướng mày lên.
Mà chỉ có nữ thích khách mới tự biết cảm giác thống khổ lúc này. Nửa bên gò má của nàng đều tê dại, giống như bị người ta hung hăng đánh vài cái bạt tay, trong nhất thời không thể dùng lực, không thể cắn nát túi độc giấu trong răng được!
Nữ thích khách trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ, Lãnh Hàn Băng này chắc chắn là biết mình muốn uống thuốc độc tự sát nên mới ném ly rượu kia! Nếu ngay cả thị nữ đánh bại mình cũng chưa từng thấy động tác của mình, Lãnh Hàn Băng làm sao biết được?! Không phải tin tức nhiệm vụ nói Lãnh Hàn Băng này căn bản không có nội lực võ công sao?
Đột nhiên nữ thích khách hiểu một đạo lý – thể hiện ra ngoài cũng không nhất định là thật!
“Nói mau!” Phù Nhi trầm giọng quát, chủy thủ trong tay lại tới gần hơn.
Nhưng nữ thích khách kia vẫn du diêm bất tiến (gần nghĩa với câu “nước đổ đầu vịt” của VN mình, có nghĩa là cố chấp, cứng đầu, không nghe lời khuyên), thủy chung cắn răng không mở miệng, giống như cho dù Phù Nhi có cắt qua yết hầu của nàng, nàng cũng sẽ không nhăn mặt kêu đau.
Lãnh Kim Hoa đứng dậy, một tay cầm trường tiên, chỉ tay vào nữ thích khách quát, “Hừ! Đem nàng kéo vào nhà giam, mười tám khổ hình thay nhau ra trận, bản công chúa không tin nàng vẫn không mở miệng!”
Lãnh Kim Hoa không thích Lãnh Hàn Băng, thậm chí trước đây, ở trước mặt mọi người còn chỉ vào Lãnh Hàn Băng nói “ ngươi là quái vật máu lạnh vô tình!”, đây là chuyện mà mọi người đều biết, không ai nghĩ đến Lãnh Kim Hoa sẽ ra tay cứu Lãnh Hàn Băng.
Mà Dạ Thần ra tay càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà mọi người bất ngờ không phải vì nguyên nhân mà Dạ Thần cứu Lãnh Hàn Băng, mà là vừa rồi hắn dùng khinh công, giống như chim nhạn khẽ bay lên, một thân tuyết y phiêu phiêu như tiên. Tuy rằng tất cả mọi người biết Dạ Thần là người tập võ, hơn nữa còn kế tục đông minh sơn Huyền Nhiên chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói cũng là một kỳ tài võ học. Nhưng lúc nãy nhìn hắn ra tay mới thật sự rung động – thì ra công tử trời sinh như sen này cũng có một mặt như vậy!
Người duy nhất căm giận bất bình có lẽ là Lãnh Hàn Vũ. Lúc nàng thấy thích khách xuất hiện, phản ứng đầu tiên là vui sướng khi người gặp họa, việc này thật sự không phải nàng làm, bất quá việc này lại khiến Lãnh Hàn Vũ rất vừa lòng!
Nhưng khi nàng nhìn Dạ Thần ra tay, trong lòng tuy rung động Dạ Thần tao nhã, nhưng cũng ghen tị rất nhiều!
Nam tử mà Lãnh Hàn Vũ nàng coi trọng sao có thể dính líu tới Lãnh Hàn Băng! Hơn nữa, nhìn Dạ Thần ra tay cứu Lãnh Hàn Băng, trong lòng nàng thật sự là ghen ghét cực độ, cuối cùng vẫn là đem món nợ này tính trên người Lãnh Hàn Băng. (CaS: vô duyên ==”)
“Công chúa?” Phù Nhi quay đầu lại, không biết nên xử lý nữ thích khách này thế nào.
Lãnh Hàn Băng ôm lấy Lãnh Hồng Nguyệt đang ngồi trên đùi đặt qua một bên, phất tay áo đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn nữ thích khách kia một cái, bình bình đạm đạm thản nhiên nói một câu –
“Chém.”
Hai chữ đơn giản mà hờ hững vô cùng, nhưng lại đẫm mùi máu của một sinh mệnh.
*Nguyên văn từ “chém” là 砍了 nên mới nói là hai chữ.
Nữ nhân ở hậu cung, thật đúng là không có ai an phận. Lãnh Hàn Băng không kiên nhẫn nghĩ.
Đức phi nghe giọng điệu này của Lãnh Hàn Băng, trong lòng nhất thời tức giận không thôi, lại ngại hoàng thượng vô cùng sủng ái tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng này, tức giận cũng không có lợi gì, chỉ có thể cắn răng mà nhịn.
Vuốt giận trong lòng, Đức phi bảo đảm mình sẽ không nhất thời tức giận với Lãnh Hàn Băng, lại lần nữa nở nụ cười, chân thành đi đến ngồi bên cạnh Lãnh Hàn Băng, lời nói sâu xa, “ Hàn Băng a, bản cung biết ngươi thực thích người hoàng huynh này, nhưng nó dù sao cũng là phụ hoàng ngươi tự tay giao cho bản cung, bản cung nhất định phải chịu trách nhiệm dạy tốt cho hắn. Nhưng ngươi lại không nói tiếng nào đã đem Mộ Ly đi, chuyện này…”
“Dạy hắn?” Lãnh Hàn Băng cười khinh miệt, nàng một tay nâng cằm, yên lặng nhìn Đức phi, ánh mắt vẫn như cũ không hề dao động, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Đức phi đột nhiên cảm thấy chột dạ, sau đó lập tức căm hận Lãnh Hàn băng – nha đầu này, từ khi nào thì thích xen vào chuyện người khác vậy? Không phải lúc nào cũng là bộ dáng “sống chết của người khác không liên quan ta” sao?
Lãnh Hàn Băng nhìn kỹ ánh mắt Đức phi, thấy cảm xúc trên mặt nàng thay đổi một chút, liền hiểu được ý của nàng. Lãnh Hàn Băng cũng không che giấu chút nào, trực tiếp, “ Lãnh Mộ Ly – sẽ trở thành hoàng đế Mặc quốc tiếp theo.”
Thanh âm của nàng lạnh nhạt, không hề có một tia phập phồng, lại nói ra chuyện khiến người ta vô cùng khiếp sợ!
Đức phi thật sự không thể tin lỗ tai của mình – vừa rồi Lãnh Hàn Băng… đang nói cái gì? Nàng nói… nàng nói Lãnh Mộ Ly sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo của Nguyệt quốc?! Ý của nàng là bệ hạ sẽ lập Lãnh Mộ Ly làm thái tử? Làm sao có thể!
Từ xưa đến nay, cho dù trải qua bao nhiêu triều đại, đều có một định luật không thay đổi – mẫu bằng tử quý. Vì cái gì mà tranh chức thái tử đến mức tanh mùi máu, khiến nhiều người mất mạng? Không chỉ vì tự bản thân khát vọng với quyền lực, mà còn tranh chấp vì mẫu thân của họ! Cho dù một hoàng tử ban đầu không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ bị mẫu thân hắn ảnh hưởng mà tham gia tranh đoạt. Bởi vì từng nữ nhân ở hậu cung, từ lúc tiến cung đã hy vọng mình trở thành sủng phi, sau khi trở thành sủng phi thì hy vọng trở thành hoàng hậu, sau khi thành hoàng hậu thì bắt đầu hy vọng thành Thái Hậu, đó mới là nữ nhân đứng đầu hậu cung, cả đời vinh hoa, vĩnh viễn được hưởng phú quý.
Đức phi đương nhiên cũng không ngoại lệ, nàng thấy sức khỏe Lãnh Thiên đế mỗi năm càng kém, không biết khi nào sẽ băng hà. Tuy rằng nàng có tình cảm với Lãnh Thiên đế, không hy vọng hắn chết đi. Nhưng về phía nhi tử, nàng lại chờ mong Lãnh Thiên đế băng hà, sau đó nàng sẽ trợ giúp nhi tử trở thành hoàng đế tiếp theo, đến lúc đó, nàng sẽ là Thái Hậu!
Nàng đương nhiên biết việc này rất khó khăn, bởi vì trước nhi tử của mình còn có đại hoàng tử, hắn là trưởng tử, so tuổi tác thì có ưu thế hơn Chí Dương, hơn nữa mẫu thân của hắn là Thục phi cao quý.
Nhưng nếu không làm thì làm sao biết chuyện này sẽ không thành công?
Nhưng mà nàng hoàn toàn không nghĩ tới, hoàng đế tiếp theo của Nguyệt quốc sẽ là tam hoàng tử thân phận ti tiện, Lãnh Mộ Ly này! Nàng vẫn nghĩ thái tử cho dù không phải con của mình thì sẽ là của đại hoàng tử Lãnh Lăng Phong, khi nào thì đến lượt Lãnh Mộ Ly!
Lời nói của Lãnh Hàn Băng coi như đã hoàn toàn đánh trúng chỗ đau của nàng, Đức phi liền đập bàn đứng dậy, lớn tiếng quát, “ Hàn Băng! Cho dù hoàng thượng có sủng ái ngươi cỡ nào, ngươi cũng không thể nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy! Hơn nữa, Lãnh Mộ Ly hắn làm sao có thể trở thành thái tử!” Nàng trực tiếp chỉ tay về phía Lãnh Mộ Ly.
Lãnh Mộ Ly bị Đức phi chỉ vào mặt như vậy liền cảm thấy bất an.
Nhưng Lãnh Hàn Băng hình như không hề nghe Đức phi chất vấn, có chút bực mình nhíu mày, “Làm sao lại không biết lễ nghi như thế, dám lớn tiếng rống to trong cung của bản công chúa.” Nàng nói rất tự nhiên, lại kèm theo nghiêm khắc, hoàn toàn là giọng điệu răn dạy.
Đức phi bởi vì khẩu khí này của Lãnh Hàn Băng, tức giận đến mức sắp hộc máu!
“Ngươi!”
“Câm miệng, đi ra ngoài!” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Hàn Bnăg lướt nhanh về phía Đức phi.
Lửa giận của Đức phi ngay lập tức bị câu nói này chặn lại, Lãnh lúc này không chỉ khí phách mười phần, mà còn có một loại khí thế không thể nói rõ, giống như… lệ khí được dưỡng thành sau khi giết hại rất nhiều người. Không hiểu sao Đức phi lại cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Lãnh Hàn Băng, nhịn không được liền lui vài bước về phía sau, biểu cảm trên mặt cũng là sợ hãi không thôi.
“Ta… bản cung…” Đức phi có chút lắp bắp nói.
“ Phù Nhi, đem nàng lôi ra ngoài nếu không chịu đi thì mời Thái Hậu đến đây.” Lãnh Hàn Băng thản nhiên ra lệnh, sau đó phất tay áo đứng dậy, nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói, “Thật là ồn ào.” Dứt lời, nàng xoay người đi vào bên trong.
Những lời này giống như một bàn tay tát thật mạnh lên mặt Đức phi. Đức phi cảm thấy mặt mũi của nàng đều mất hết! Nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, không thể làm được gì, chỉ có thể gắt gao trừng bóng lưng của Lãnh Hàn Băng.
Lúc này, Phù Nhi nghe lệnh đi về phía Đức phi, mang theo một chút ý cười, “Đức phi nương nương, mời trở về đi.”
Đức phi há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại nhớ tới bộ dáng Lãnh Hàn Băng, giọng điệu của nàng lúc quát lớn giống như còn quanh quẩn bên tai. Nàng trong lòng phát lạnh, chỉ có thể oán hận trừng mắt Phù Nhi cùng Lãnh Mộ Ly, căm giận xoay người mang theo cung nữ rời đi.
“ Phù Nhi tỷ tỷ.” Lãnh mộ Ly có chút lo lắng không yên đi đến bên người Phù Nhi, do dự trong chốc lát rồi nói, “Đức phi nương nương…”
“Không cần lo lắng.” Phù Nhi vỗ bả vai Lãnh Mộ Ly, giống như tiếp thêm dũng khí cho hắn.
Lãnh Mộ Ly chợt cảm thấy an lòng.
Mà ở một địa phương rất xa hoàng thành, trong một ngôi nhà nhỏ đã lụi bại, một nam một nữ mặc giá y* đỏ thẫm, nhìn nhau cười, biểu tình hạnh phúc mà thỏa mãn.
*Đồ cưới.
Nữ tử một tay cầm ly rượu, cười nhẹ, thùy mị như mặt nước –
“Nguyện một lòng yêu người, bạc đầu không phân cách.”
**************************
Một tháng sau, tết Nguyên Tiêu rốt cục cũng đến.
Trong một tháng này, vô luận là trong cung hay là dân chúng, đều bận rộn bắt đầu chuẩn bị cho tết Nguyên Tiêu. Trải qua trăm năm lịch sử lắng đọng, Nguyệt quốc đã sớm tiến vào thời kì thịnh vượng chưa từng có, ngoại bang yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, cho nên ngày hội như vầy, đối với mọi người mà nói là một ngày đáng để chúc mừng.
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến tết Nguyên Tiêu, dù là kinh thành hay là hương trấn* của Mặc quốc, khắp nơi đều bắt đầu giăng đèn kết hoa, rất nhiều địa phương đã trang trí đăng luân, đăng thụ, đăng trụ**. Toàn bộ Nguyệt quốc giống như một hội đèn lồng thật lớn, khắp nơi đều có thể thấy được đèn màu vô cùng xa hoa, đủ để thấy được tết Nguyên Tiêu này có bao nhiêu náo nhiệt.
*làng quê và thị trấn nhỏ.
**Đăng luân, đăng thụ, đăng trụ: vòng đèn, cây đèn, trụ đèn.
Hội đèn lòng tết Nguyên Tiêu là tập tục, không chỉ có ở Nguyệt quốc, mà là toàn ở bộ đại lục, cho nên lúc này không chỉ Nguyệt quốc bận bịu cho tết Nguyên Tiêu, mà giống Nguyệt quốc còn hai quốc gia nữa. Sau khi Nguyệt quốc được ghi vào lịch sử, cùng với Nguyệt quốc dần dần phát triển và ổn định, hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu ban đầu chỉ có ba ngày, sau càng ngày càng dài, càng ngày càng náo nhiệt. Mà hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu năm nay, tính từ lúc cách tết Nguyên tiêu bảy ngày, thời gian của hội đèn lồng ước chừng khoảng hai mươi ngày, có thể nói là náo nhiệt chưa từng có.
Nhưng mà, tết Nguyên Tiêu náo nhiệt vẫn có một chỗ không ảnh hưởng đến, chính là Vị Ương cung của Băng Tử tiểu công chúa.
Thanh Nguyệt các Vị Ương cung lúc này vẫn trang nghiêm như trước, biểu tình trên mặt mọi người vẫn trước sau như một, so với bọn cung nữ thái giám vui mừng trong cung, bọn họ trầm tĩnh có chút không giống người thường.
Trong Thanh Nguyệt các có một hồ nước lớn, hồ được đặt tên Tĩnh Hàn, tên này là Lãnh Hàn Băng đặt khi bắt đầu sống ở đây, bởi vì Thanh Nguyệt các thật ra chính là nơi mà Thụy Mẫn Đức hoàng hậu lúc còn sống yêu thích nhất. Mà trên Tĩnh Hàn hồ vẫn còn từng đóa từng đóa hoa sen nở rực rỡ, tuy rằng lúc bây giờ đã sắp vào đông, nhưng bởi vì bùn lót ở dưới chôn theo noãn*** thạch trân quý, cho nên toàn bộ hồ nước đều ấm ấm, tuyệt đối không bởi vì là mùa đông mà ảnh hưởng đến hoa sen.
~~ Ấm áp ~~
Cũng vì lý do đó, cho nên trên mặt hồ Tĩnh Hàn có sương mù trôi lơ lửng, mây khói lượn lờ giống như tiên cảnh. Mà sương mù đó che khuất một đường nhỏ trồng nhã trúc không tính là quá rộng, khiến cho bạch ngọc đình khéo léo tinh xảo trong hồ kia giống như phiêu du giữa không trung, mà người trong đó, lại mờ mờ ảo ảo, xinh đẹp như tranh.
Lúc này, một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy tuổi, một thân bạch y, trong tay cầm một quyển sách, từ nơi không xa đi tới, vững vàng đạp lên đường nhỏ làm bằng nhã trúc kia, đi đến đình giữa hồ. Tuy rằng thiếu niên này tuổi mới lớn, nhưng bề ngoài lại mười phần trầm ổn, cặp mắt kia không hề dư thừa chút cảm xúc nào, xem ra hắn hoàn toàn không giống thiếu niên bình thường. Hơn nữa, nếu cẩn thận quan sát hắn, sẽ phát hiện nhịp bước cùng tần suất hô hấp của hắn vô cùng có quy luật, quy luật này hiển nhiên là nhờ tu luyện nội lực công pháp nào đó mà có.
Thiếu niên đó không ai khác, là Lãnh Mộ Ly.
Thời gian một tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nói nó dài, nó liền nháy mắt trôi qua. Nói nó ngắn, nhưng có đã thay đổi một thiếu niên căn bản sợ sệt hướng nội, khiến cho nội tâm của hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Lúc trước tính cách của Lãnh Mộ Ly là vì Đức phi và nhị ca hắn khi dễ áp bức mà thành, tuy rằng hắn thiên tư thông minh, nhưng bởi vì không được dạy bảo tốt, cho nên tính cách trở nên vô cùng nhát gan và yếu ớt. Mà trong một tháng này, Lãnh Hàn Băng gần như dùng phương pháp nhồi vịt ăn, nâng cao kiến thức cho Lãnh Mộ Ly, thay đổi tính cách hắn. Đương nhiên, việc này chủ yếu là Phù Nhi cùng Thanh Huyền ra tay, Lãnh Hàn Băng ngẫu nhiên chỉ điểm hai câu, nhưng hai câu này cũng đủ có lợi cho Lãnh Mộ Ly.
Không biết Lãnh Mộ Ly có phát hiện ra hành vi cử chỉ hiện tại của hắn đều học theo Lãnh Hàn Băng không, quen đem cảm xúc giấu ở đáy mắt, quen thả chậm tốc độ nói chuyện, cho đối phương một áp lực vô hình, quen lấy lời nói đơn giản biểu đạt ý của mình… Chỉ sợ hắn chỉ còn mỗi việc học theo Lãnh Hàn băng mặc huyền y thôi.
Không thể không nói, Lãnh Mộ Ly là một đệ tử vĩ đại, hoặc là hoàn mỹ.
Lãnh Mộ Ly vừa bước vào đình giữa hồ đã thấy Lãnh Hàn Băng lười biếng tựa vào lan can, không chút để ý cầm lấy chén sứ men xanh đựng mồi câu bên cạnh, sau đó dương dương tự đắc vẩy mồi câu vào trong hồ, lập tức hấp dẫn một đám cá chép lộng lẫy tụ tập lại. Nàng vẫn mặc huyền y, y phục đơn giản, vải dệt mềm mại quý báu khiến cho người mặc cảm thấy cực kì thoải mái. Ba ngàn tóc đen đều xõa ra sau lưng nàng, cùng huyền y trên người có một loại thâm trầm không giống nhau. Nàng lười biếng buông nửa con mắt, thoạt nhìn có vẻ không có tinh thần, làm lui đi một chút tôn quý cao nhã.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngươi đã đến rồi.” Đứng ở giữa đình, Phù Nhi hướng về phía Lãnh Mộ Ly phúc thân.
“Ân.” Lãnh Mộ Ly cũng lễ pháp gật đầu với Phù Nhi, đối với lão sư Phù Nhi dạy bảo mình rất tôn kính.
“Đến rồi?” Lãnh Hàn Băng chậm rì rì đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh bàn đá ở giữa đình, ngồi xuống ghế đá đã được trải nệm, từ hộp bên cạnh lấy ra một quân cờ bằng noãn ngọc màu đen, mắt cũng không thèm nâng lên, thờ ơ nói, “Đánh một ván cờ vây,” Không phải hỏi, mà là trần thuật.
Đối với chuyện này, Lãnh Mộ Ly cũng không biểu hiện một chút do dự cùng kinh ngạc nào, lập tức để sách cầm trong tay xuống, đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế đá, bởi vì cánh tay không đủ dài cho nên hắn phải cố hết sức mới đụng được đến hộp cờ trắng.
Lãnh Hàn Băng nhìn hắn cố hết sức, một tay ngắm nghía quân cờ màu đen, một tay hơi nâng lên, một cỗ chân khí ôn hòa được xuất ra, đánh vào hộp cờ, làm cho hộp cờ từ từ di chuyển, cuối cùng dừng ở nơi gần Lãnh Mộ Ly nhất.
Nhãn tình của Lãnh Mộ Ly sáng lên, trong đôi mắt thâm trầm chợt lóe lên sự sùng bái không thể che dấu.
Bất quá, hắn rất nhanh liền khôi phục lại, sau đó không chút do dự cầm lấy cờ trắng, nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ.
Một cuộc chiến đấu không tiếng động, cứ như vậy mở màn trên bàn cờ.
Lãnh Mộ Ly có chút trầy trật, càng về sau, mỗi khi hạ cờ lại càng do dự lâu hơn, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, từ trên trán sau đó theo khuôn mặt chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt.
“Ba” Lãnh Hàn Băng hạ xuống một quân cờ, thân mình thoáng nghiêng ra sau, nâng mắt nhìn Lãnh Mộ Ly, “Ngươi thua.”
Lãnh Mộ Ly chăm chú nhìn chằm chằm những quân cờ trắng bị tan rã trên bàn cờ, cuối cùng đành thở dài, chỉ có thể nhận thua.
“ Tiểu hoàng muội, ta… có phải rất ngốc không?” Lãnh Mộ Ly có chút thất vọng nói.
Hắn biết kì nghệ của tiểu hoàng muội không tốt lắm, nếu tiểu hoàng muội đánh cờ cùng vị lão sư được nàng mời đến dạy hắn chơi cờ thì chưa được bao lâu đại hoàng tỷ sẽ thua, dù sao kì nghệ của lão sư kia cũng có thể nói là giỏi nhất. Nhưng mình đã theo vị đại sư kia học một tháng, ngay cả cọng lông cũng học không được, cũng không thắng được tiểu hoàng muội… Đương nhiên, hắn không hề có ý hạ thấp sùng bái của hắn với tiểu hoàng muội nhỏ bé này!
Lãnh Hàn Băng cầm lại tay áo, chậm rãi nhặt một quân cờ trên bàn cờ, sau đó bỏ vào hộp, một lúc sau mới mở miệng, “Không, thật ra ngươi rất thông minh.”
“Vậy vì sao ta chơi cờ luôn thua ngươi a.” Bình thường, Lãnh Mộ Ly rất tin phục lời nói của Lãnh Hàn Bnăg, lúc này lại cảm thấy lời nói của Lãnh Hàn Băng không hề có sức thuyết phục, vẫn cảm thấy thất vọng như trước.
“Bởi vì ngươi quá thông minh.” Lãnh Hàn Băng ung dung nói.
“A?” Lãnh Mộ Ly mở to hai mắt, nhất thời không hiểu ý của Lãnh Hàn Băng.
Lúc này, Phù Nhi nhìn bên ngoài đình, tính toán thời gian, sau đó lên tiếng nói với Lãnh Hàn Băng, “Chủ tử, thời gian không sai biệt lắm, ngài nên tắm rửa thay quần áo, buổi tối còn có cung yến.”
“Cung yến?” Lãnh Hàn Băng cảm thấy có chút kỳ quái, “Cung yến gì?”
Đối với bệnh hay quên của chủ tử, Phù Nhi đã sớm không còn ngạc nhiên, nàng còn nghĩ có lẽ chủ tử cũng không biết sắp đến tết Nguyên Tiêu. Vì thế, nàng gật đầu nói, “Dựa vào thói quen và cung quy, hằng năm vào ngày đầu của Thượng Nguyên yến, trong cung sẽ tổ chức cung yến, người tham gia có các vị hoàng tử công chúa trong cung, còn có nữ nhi của đại thần tam phẩm trở lên. Chủ tử, ngài là tiểu công chúa, cung yến này người hẳn phải đi đầu.”
Vốn năm ngoái khi Lãnh Hàn Băng được năm tuổi thì đã phải đi đầu tổ chức yến hội này vì nàng là đích nữ, nhưng vào lúc này năm ngoái, nàng còn đang tiêu dao cùng Thái Hậu ở Dương Châu, qua tết Nguyên Tiêu mới hồi cung, cho nên cung yến năm ngoái là do Doãn hoàng quý phi địa vị cao nhất trong hậu phi đi đầu, nhưng năm nay Doãn quý phi đã bị phế nên nàng phải đi đầu a.
“Ngô, là thế sao?” Lãnh Hàn Băng ngẫm lại một chút, lúc này mới loáng thoáng nhớ ra, gần đây trong cung hình như có náo nhiệt hơn một ít, nghe bọn cung nữ thái giám nói, hình như là… đến tết Nguyên Tiêu?
Tuy rằng nàng không biết tết Nguyên Tiêu là cái gì, cũng không cảm thấy hứng thú với cung yến, nhưng nghe Phù Nhi nói, hình như rất quan trọng, hay là nàng cũng tham gia một chút đi.
Lãnh Hàn Băng gật gật đầu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị hồi tẩm điện tắm rửa thay quần áo.
Bước ra khỏi đình, nàng quay đầu lại nhìn Lãnh Mộ Ly một cái, thấy hắn vẫn còn bộ dáng khó hiểu không giải thích được, liền để lại một câu, “Không cần suy nghĩ nhiều quá.” Dứt lời, liền phất tay áo mang theo Phù Nhi rời đi.
Vốn nàng có thể giải thích cho hắn, nhưng nàng không làm vậy – trưởng thành, luôn luôn là chuyện phải tự bản thân làm.
Lãnh Hàn Băng tắm rửa xong, thay một bộ huyền sắc cung y, ở ống tay áo và cổ tay áo dùng chỉ kim tuyến thêu hoa văn tinh xảo. Tóc cũng không chải quá mức phức tạp, chỉ dùng một cây mặc ngọc, lộ ra vẻ tinh tế mỹ lệ, khuôn mặt có chút tái nhợt, mắt phượng thâm thúy có cảm giác tôn quý cùng kinh diễm không thể tả được, giống như có quang mang nhàn nhạt giữa hai mắt của nàng, rực rỡ chói mắt. Mà phần lớn mái tóc mềm mại của nàng đều thả tự nhiên trên vai, theo từng động tác của Lãnh Hàn Băng mà khe khẽ đong đưa.
Các cung nữ mặc y phục cho Lãnh Hàn Băng đều từ trong tẩm điện đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người Lãnh Hàn Băng và Phù Nhi.
Phù Nhi vì Cung Trường Nguyệt mà pha một ly trà vân vụ, bưng đến trước mặt Lãnh Hàn Băng. Lãnh Hàn Băng nhấp một ngụm trà rồi mới tùy ý hỏi, “Thanh Huyền tiến triển thế nào?” Một tháng trước, nàng đã phái Thanh Huyền ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Rất thuận lợi, chắc hẳn rất nhanh là có thể tóm được.”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt lên tiếng, sau đó mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Lúc này, một cung nữ ở bên ngoài cất cao giọng, “Tiểu công chúa điện hạ, tam hoàng tử đã đợi ngài ở bên ngoài.”
Lãnh Hàn Băng chậm rãi mở mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, thuận miệng nói, “Đi thôi.”
Phù Nhi theo sát phía sau.
Bởi vì là mùa đông, cho nên sắc trời đã sớm chìm xuống, mà ở nơi tổ chức cung yến đã trang trí rất nhiều đèn lồng hoa lệ, chiếu nơi ấy sáng rực như ban ngày. Mà lúc Lãnh Hàn Băng cùng Lãnh Mộ Ly đi tới, các vị nữ nhi đại thần đã sớm tới rồi, trong đó còn có một ít thế tử quận chúa, chẳng hạn như Hạ Phong, chẳng hạn như Tả phi Yên, La Ngôn, hay Lãnh An Hòa, hay là… Dạ Thần. Trong bữa tiệc lúc này có rất nhiều nữ tử chưa kết hôn đều đang lén lút đánh giá Dạ Thần một thân bạch y, thanh nhã như liên, trong mắt lóe lên khát khao. Mà Dạ Thần cũng không để ý ánh mắt xung quanh, tự mình rót rượu thưởng thức.
Các công chúa hoàng tử trong cung, ngoại trừ Lãnh Hàn Băng và Lãnh Mộ ly, những người khác đều đã đến đủ, Lãnh Lăng Phong ngồi ở bên phải, mà Lãnh Hàn Vũ ngồi ở bên trái, thất công chúa Lãnh Hồng Nguyệt năm nay ba tuổi cũng đã ngồi vào chỗ, hiện tại đang nhào vào chơi đùa cái chén trên bàn.
“ Băng Tử tiểu công chúa giá lâm -----“ Âm thanh lanh lảnh vang dội của thái giám bỗng vang lên.
Mọi người đang ngồi đều đứng lên, cho dù là Lãnh Lăng Phong và Lãnh Hàn Vũ không thích Lãnh Hàn Băng nhất, cũng phải hướng về nữ tử đang chậm rãi đi tới đó mà hành lễ, cùng kêu, “Tham kiến tiểu công chúa điện hạ.”
Nguyệt quốc rất coi trọng thứ tự đích thứ, cho dù là đệ đệ muội muội, thấy tiểu muội cũng phải hành lễ.
Lãnh Hàn Băng bình thản ung dung đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống, mà đi theo phía sau còn có Lãnh Mộ Ly đến chung với nàng, Lãnh Mộ Ly đi đến vị trí thứ năm bên trái, tổng cộng mười vị hoàng tử công chúa, chỗ ngồi đều là dựa theo bối phận mà sắp xếp, cho nên ngồi đối diện Lãnh Mộ Ly chính là Lãnh Hồng Nguyệt.
“Đứng lên đi.” Lãnh Hàn Băng ngồi ở chủ vị, lười biếng nói.
“Tạ tiểu công chúa điện hạ.” Mọi người đều đứng dậy, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Lãnh Hàn Bnăg ngồi xuống, cung yến mới xem như chân chính bắt đầu.
Lúc này, một nhóm nữ nhân mặc váy múa màu hồng cùng một nhóm mặc váy múa màu vàng cùng đi vào, còn có nữ tử che khăn mặt màu trắng nối đuôi vào, bắt đầu múa ở chỗ trống giữa cung yến.
Lãnh Hồng Nguyệt là người nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử công chúa, năm nay ba tuổi, mà mẫu thân của nàng một trong tứ phi, Hiền phi. Hiền phi cũng xem như là lão nhân trong cung, ở trong cung nhiều năm như vậy mới sinh được một tiểu công chúa, đương nhiên quý báu vô cùng, bình thường nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, may mắn là Lãnh Hồng Nguyệt không bị nàng nuông chiều thành tính tình kiêu căng, ngược lại khiến mọi người yêu mến.
Lãnh Hồng Nguyệt thật ra chưa gặp Lãnh Hàn Băng được vài lần, không quá quen thuộc với Lãnh Hàn Băng, nhưng không biết vì sao, khi Lãnh Hàn Băng mới tiến vào, lúc nàng bị nhũ mẫu lôi kéo hành lễ, bắt đầu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Hàn Băng, đợi cho Lãnh Hàn Băng ngồi xuống không bao lâu, nàng liền thừa dịp nhũ mẫu không chú ý, từ trên ghế đệm trượt xuống, nhanh như chớp chạy về phía Lãnh Hàn Băng.
Tuy rằng năm nay nàng mới ba tuổi, nhưng đại khái vì bình thường hay chạy chơi, cho nên lúc này xem như bước đi như bay, chớp mắt đã chạy đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, không chút sợ hãi bổ nhào lên đầu gối của nàng.
Lãnh Hàn Băng đã sớm cảm giác được bé tới gần, nhưng cũng không để ý, đợi đến lúc nàng vô cùng thân thiết bổ nhào lên đầu gối của mình, Lãnh Hàn Băng mới cúi đầu, nhìn Lãnh Hồng Nguyệt tay còn đang cầm ly rượu bạch ngọc, liên tục hướng về phía Lãnh Hàn Băng, miệng còn chưa nói rõ, “Uống! Uống nước! Uống!”
Lãnh Hồng Nguyệt cười tủm tỉm, dáng điệu thơ ngây vô cùng.
Lãnh Hàn Băng sửng sốt, bên miệng chậm rãi gợi lên tươi cười không thấy rõ, hai tay ôm Lãnh Hồng Nguyệt lên, đặt trên đầu gối của mình, thuận tay từ trong mâm nhỏ lấy ra một quả nho, đưa cho Lãnh Hồng Nguyệt.
Không nghĩ tới Lãnh Hồng Nguyệt lại không chút cảm kích, thẳng tay đánh rơi quả nho trên tay Lãnh Hàn Băng.
Nhũ mẫu của Lãnh Hồng Nguyệt nhìn thấy, thật sự bị dọa đến khiếp sợ! Nàng vội vàng chạy về phía chủ vị, quỳ xuống bên cạnh Lãnh Hàn Băng, kinh sợ nói, “Thực xin lỗi tiểu công chúa điện hạ! Thất công chúa nàng không phải là cố ý! Nàng chỉ là… nàng chỉ là…” nàng ấp a ấp úng, thế nhưng lại không tìm ra một lý do nào.
Ở trong cung, ai chẳng biết Băng Tử tiểu công chúa hỉ nộ thất thường, hơn nữa lúc giết người, ánh mắt cũng không chớp một cái. Nếu thất công chúa chọc giận nàng, có thể nàng sẽ không trừng phạt thất công chúa không hiểu chuyện, nhưng gặp họa là cung nữ hầu hạ bên cạnh thất công chúa! Nghĩ đến đây, nhũ mẫu sợ run cả người.
Lãnh Hàn Băng lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Hồng Nguyệt đang tự mình chơi đùa trên đầu gối Lãnh Hàn Băng, tùy ý phất tay với nhũ mẫu kia, “Lui xuống.”
“Nhưng…” Nhũ mẫu lén lút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt Lãnh Hàn Băng, có chút do dự nói.
Nàng lúc này đang nghĩ, tốt nhất là nhanh chóng mang thất công chúa rời khỏi người tiểu công chúa, miễn cho lát nữa lại gây ra tai vạ gì, hạ nhân bọn họ chịu không nổi.
Lãnh Hàn Băng quay đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt đang nhìn lén mình của nhũ mẫu, ánh mắt sắc bén như dao, mang theo lệ khí làm người ta sợ hãi. Lãnh Hàn Băng lại lên tiếng lập lại lần nữa, “Ta nói, lui xuống.”
Rõ ràng những lời từ miệng tiểu công chúa phát ra không hề mang theo cảm xúc dao động, tựa như rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến nhũ mẫu cảm thấy kinh sợ. Đặc biệt là ánh mắt của nàng, sắc bén như vậy làm cho người ta cảm thấy một áp lực chiến tranh vô hình, nhũ mẫu chỉ khẽ nhìn một cái, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Vì thế nàng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Chuyện nhỏ này cũng không khiến cho nhiều người chú ý, cho nên điệu múa vẫn tiếp tục, mọi người vẫn ha ha cười nói, không khí rất ôn hòa.
Chỉ có Lãnh Hàn Vũ là còn đang sợ hãi nắm chặt lấy khăn trải bàn bằng gấm, mồ hôi lạnh từ trán nàng chảy xuống.
Khi nãy nàng mới liếc nhìn một cái-
Lãnh Hàn Vũ lại ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Hàn Băng, phát hiện nàng đã thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Lãnh Hồng Nguyệt.
Lúc này, đột nhiên Lãnh Hồng Nguyệt đem vật đang cầm trong tay đặt thật mạnh lên bàn trước mặt Lãnh Hàn Băng, sau đó run rẩy đưa tay ra cầm bình rượu mà nãy giờ Lãnh Hàn Băng vẫn chưa đụng vào, cố hết sức nhấc bình rượu lên, cười ha ha đem rượu rót vào chén của mình, tuy rằng rượu văng ra ngoài khá nhiều.
Lãnh Hồng Nguyệt đưa tay ra lấy ly rượu, hình như có ý muốn uống.
Lúc này, không ai nhìn đến, nữ tử mặc váy múa màu vàng ở trung tâm lông mi hơi giật giật, tựa hồ có chút khẩn trương nhìn động tác của Lãnh Hồng Nguyệt.
Lúc này, môt bàn tay trắng thần đột nhiên vươn về phía Lãnh Hồng Nguyệt , sau đó cầm lấy ly rượu, đưa đến bên miệng mình, một ngụm uống hết. Người uống rượu, là Lãnh Hàn Băng.
Vũ y nữ tử kia đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, bất quá một loạt hành động của nàng không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Lãnh Hồng Nguyệt lại rất hào phòng, cũng không bởi vì bị đoạt đi ly rượu mà sinh khí, ngược lại cười ha ha vỗ tay, có vẻ hung phấn tới mức sắp từ trên đùi Cung Trường Nguyệt nhảy dựng lên, nãi thanh nãi khí nói, “Uống! Uống! Cao hứng! Cao hứng!”
Lãnh Hàn Vũ ở bên kia đã phục hồi tinh thần, thấy động tác của Lãnh Hàn Băng, khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Hừ, ngay cả của tiểu hài tử cũng đoạt…”
Sau khi uống ly rượu kia, Lãnh Hàn Băng vẫn như trước lười biếng tựa vào lưng ghế của mình, nhìn không ra có gì khác thường.
Nhưng mà nữ tử đang múa kia đã có chút nóng nảy – kia được xưng là kiến huyết phong hầu*, vì sao lại không có tác dụng?
*Search gg đại thúc thì ra được tên khoa học của cây này là Antiaris Toxicaria, một loài trong họ dâu, hay phân bố ở vùng nhiệt đới. Là một trong 6 loại độc phổ biến ở Trung Quốc lúc trước (thông tin này thì tìm kiếm ở baidu ~~)
Thấy điệu múa sắp kết thúc, trong lòng nữ tử nghĩ sau này sẽ khó có cơ hội như vậy, vì thế ở lúc sắp rời khỏi, đột nhiên xoay người rút ra một chủy thủ từ bắp chân, mũi chân điểm một cái liền đánh về phía Lãnh Hàn Băng! Động tác vung chủy thủ vô cùng sắc bén, giống như muốn cắt đứt yết hầu Lãnh Hàn Băng!
Lãnh Hồng Nguyệt nhìn tỷ tỷ một thân hoàng y bay đến, không chỉ không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy hung phấn, mở to hai mắt cao hứng ngân quang lóe ra từ chuôi chủy thủ!
Lãnh Hàn Băng tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn nữ tử muốn ám sát mình, không có chút động tác nào!
Đột nhiên xảy ra biến cố làm mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên, không biết nên phản ứng thế nào.
Không ngờ có người lại công khai ám sát trong hoàng cung? Đối tượng còn là Băng Tử tiểu công chúa tôn quý nhất hậu cung.
“Người tới a! Bắt thích khách!” Không biết là vị danh môn khuê tú nào đột nhiên đứng lên hét lớn.
Giờ phút này, vũ y nữ tử kia đã sắp đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, dùng chủy thủ hung hăng đâm vào cổ Lãnh Hàn Băng! Trong mắt nàng lóe lên quang mang ngoan độc, ra tay tàn nhẫn, nhất kích tễ mệnh (một chiêu toi mạng), vừa thấy đã biết là sát thủ đã qua huấn luyện!
Cùng lúc đó, trong bữa tiệc cũng có hai người nhún người nhảy lên, hình như muốn ngăn cản lần ám sát này. Phải biết rằng, vị Băng Tử tiểu công chúa này có tiếng là trói gà không chặt, làm sao có thể chặn được công kích sắc bén như vậy?
Bởi vì quan điểm đó, hai người nhảy lên cũng không nhìn đến biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt Lãnh Hàn Băng, trong lòng chỉ nghĩ là vì nàng vị biến cố bất thình lình xảy ra dọa đến choáng váng, cho nên mới ngồi trên ghế không động đậy.
Hai người kia, một người là thái tử Thần Phong quốc- Dạ Thần, một người là tam công chúa Lãnh Kim Hoa. (^.* eo ơi anh tính ở nhà chị ấy luôn hay sao thế)
Nhưng dù cho khinh công bọn họ có mau đi nữa, cũng không thể so với chủy thủ trong tay vũ y nữ tử, hơn nữa nhìn ý ngoan độc trong mắt nữ tử, hình như nàng đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng muốn giải quyết Lãnh Hàn Băng!
Ngay thời điểm nguy cấp, Phù Nhi ra tay.
Thị nữ có diện mạo thanh tú, không có gì đặc biệt, đi vào đám người liền sẽ bị che mờ, thế nhưng ra tay nhanh như thiểm điện, tay không bắt được chủy thủ của nữ tử ám sát kia, hơn nữa bàn tay còn không bị thương! Nàng dồn khí về đan điền, nhẹ nhàng nhảy tới trên bàn trước mặt Lãnh Hàn Băng, tay không đấu với thích khách. Không quá mấy chiêu đã đánh bại thích khách.
Dạ Thần cùng Lãnh Kim Hoa đều dừng lại, có chút bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi) nhìn Phù Nhi.
Bất quá, biểu cảm của Lãnh Kim Hoa là kinh ngạc không chút che dấu, mà biểu tình của Dạ Thần vẫn phong đạm vân khinh như trước, tựa như chuyện như vậy trong mắt hắn rất là bình thường, chỉ có mình hắn mới biết lúc này trong lòng hắn có bao nhiêu kinh ngạc –
Một thị nữ nho nhỏ bên cạnh Băng Tử tiểu công chúa lại có thể tài giỏi như thế?! Nhìn tốc độ ra tay cùng tàn nhẫn, dĩ nhiên là cao thủ hạng nhất, gia nhập giang hồ cũng có thể trở thành một đời nữ hiệp, lại cứ khăng khăng làm thị nữ!
Lúc này Phù Nhi đã một chưởng đánh văng thích khách kia ra, đang chuẩn bị xông đến bắt nàng, thích khách kia không cam lòng, từ bên hông lấy ra ngân châm, cổ tay vừa chuyển, ngân châm cắt qua không khí, đồng loạt đâm về phía Lãnh Hàn Băng!
Nữ thích khách dĩ nhiên là một cao thủ ám khí, chỉ dùng một tay thế nhưng ngay cả Phù Nhi cũng không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn ngân châm sượt qua người mình, uy hiếp bay về phía Lãnh Hàn Băng.
Bất quá Phù Nhi cũng không lo lắng, phải biết rằng võ công của chủ tử, không biết cao hơn bao nhiêu lần nàng, ngân châm nho nhỏ ấy dĩ nhiên không đáng kể! Thậm chí Phù Nhi còn có chút chờ mong nhìn chủ tử ra tay!
Đáng tiếc, ra tay cũng không phải Lãnh Hàn Băng, mà là Lãnh Kim Hoa, nàng quen dùng trường tiên, một cây ngân sắc trường tiên (trường tiên màu bạc) linh hoạt như rắn, khéo léo vung lên liền ngăn cản toàn bộ ngân châm, đinh đinh đang đang đánh rớt.
Nhưng mà không ai nhìn thấy, lúc này Lãnh Hàn Băng giống như tình cờ phủi bụi ở cổ áo, chính là thuận tay giữ lấy một cây ngân châm mà khi nãy Lãnh Kim Hoa đánh rơi vô tình bay về phía mình, dùng ngón tay kẹp lấy, sau đó thuận tiện ném xuống đất.
“Nói! Là ai phái ngươi tới!” Phù Nhi đã đoạt đi chủy thủ trên tay nữ thích khách, để ở yếu hầu của nàng, bắt nàng trả lời. Mà chủy thủ sắc bén kia đã cắt qua làn da yếu ớt ở cần cổ nữ thích khách, một tia máu đỏ sẫm xuất hiện.
Nhưng nữ thích khích ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt hung hăng trừng Lãnh Hàn Băng, giống như Lãnh Hàn Băng có mối thù giết cha nàng vậy.
Lúc này, Lãnh Hàn Băng đột nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu bạch ngọc tinh xảo trên bàn, tùy ý ném lên mặt nữ thích khách, khiến nữ thích khách nhướng mày lên.
Mà chỉ có nữ thích khách mới tự biết cảm giác thống khổ lúc này. Nửa bên gò má của nàng đều tê dại, giống như bị người ta hung hăng đánh vài cái bạt tay, trong nhất thời không thể dùng lực, không thể cắn nát túi độc giấu trong răng được!
Nữ thích khách trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ, Lãnh Hàn Băng này chắc chắn là biết mình muốn uống thuốc độc tự sát nên mới ném ly rượu kia! Nếu ngay cả thị nữ đánh bại mình cũng chưa từng thấy động tác của mình, Lãnh Hàn Băng làm sao biết được?! Không phải tin tức nhiệm vụ nói Lãnh Hàn Băng này căn bản không có nội lực võ công sao?
Đột nhiên nữ thích khách hiểu một đạo lý – thể hiện ra ngoài cũng không nhất định là thật!
“Nói mau!” Phù Nhi trầm giọng quát, chủy thủ trong tay lại tới gần hơn.
Nhưng nữ thích khách kia vẫn du diêm bất tiến (gần nghĩa với câu “nước đổ đầu vịt” của VN mình, có nghĩa là cố chấp, cứng đầu, không nghe lời khuyên), thủy chung cắn răng không mở miệng, giống như cho dù Phù Nhi có cắt qua yết hầu của nàng, nàng cũng sẽ không nhăn mặt kêu đau.
Lãnh Kim Hoa đứng dậy, một tay cầm trường tiên, chỉ tay vào nữ thích khách quát, “Hừ! Đem nàng kéo vào nhà giam, mười tám khổ hình thay nhau ra trận, bản công chúa không tin nàng vẫn không mở miệng!”
Lãnh Kim Hoa không thích Lãnh Hàn Băng, thậm chí trước đây, ở trước mặt mọi người còn chỉ vào Lãnh Hàn Băng nói “ ngươi là quái vật máu lạnh vô tình!”, đây là chuyện mà mọi người đều biết, không ai nghĩ đến Lãnh Kim Hoa sẽ ra tay cứu Lãnh Hàn Băng.
Mà Dạ Thần ra tay càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà mọi người bất ngờ không phải vì nguyên nhân mà Dạ Thần cứu Lãnh Hàn Băng, mà là vừa rồi hắn dùng khinh công, giống như chim nhạn khẽ bay lên, một thân tuyết y phiêu phiêu như tiên. Tuy rằng tất cả mọi người biết Dạ Thần là người tập võ, hơn nữa còn kế tục đông minh sơn Huyền Nhiên chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói cũng là một kỳ tài võ học. Nhưng lúc nãy nhìn hắn ra tay mới thật sự rung động – thì ra công tử trời sinh như sen này cũng có một mặt như vậy!
Người duy nhất căm giận bất bình có lẽ là Lãnh Hàn Vũ. Lúc nàng thấy thích khách xuất hiện, phản ứng đầu tiên là vui sướng khi người gặp họa, việc này thật sự không phải nàng làm, bất quá việc này lại khiến Lãnh Hàn Vũ rất vừa lòng!
Nhưng khi nàng nhìn Dạ Thần ra tay, trong lòng tuy rung động Dạ Thần tao nhã, nhưng cũng ghen tị rất nhiều!
Nam tử mà Lãnh Hàn Vũ nàng coi trọng sao có thể dính líu tới Lãnh Hàn Băng! Hơn nữa, nhìn Dạ Thần ra tay cứu Lãnh Hàn Băng, trong lòng nàng thật sự là ghen ghét cực độ, cuối cùng vẫn là đem món nợ này tính trên người Lãnh Hàn Băng. (CaS: vô duyên ==”)
“Công chúa?” Phù Nhi quay đầu lại, không biết nên xử lý nữ thích khách này thế nào.
Lãnh Hàn Băng ôm lấy Lãnh Hồng Nguyệt đang ngồi trên đùi đặt qua một bên, phất tay áo đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn nữ thích khách kia một cái, bình bình đạm đạm thản nhiên nói một câu –
“Chém.”
Hai chữ đơn giản mà hờ hững vô cùng, nhưng lại đẫm mùi máu của một sinh mệnh.
*Nguyên văn từ “chém” là 砍了 nên mới nói là hai chữ.
/24
|