Thái độ Lãnh Hàn Băng đột nhiên thay đổi làm Huyền Hoàng sửng sốt – hắn… tiểu công tử này dễ dàng đồng ý như vậy!
Tuy rằng cảm thấy có chút không thể tin, nhưng Huyền Hoàng vẫn cảm thấy cảm kích, nước mắt kích động tụ lại ở viền mắt, ấp úng không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể không ngừng nhớ kỹ, “Cảm tạ… cảm tạ… cảm tạ…”
“Ngươi cảm kích ta?” Lãnh Hàn Băng nghiêng đầu, có chút buồn cười nhìn Huyền Hoàng, “Ngươi cảm thấy ta là người tốt?”
Chẳng lẽ không phải, nhìn tiểu chủ tử cùng lắm mới mười tuổi ? Huyền Hoàng bị những lời này làm cho sửng sốt, có chút không hiểu rõ.
Lãnh Hàn Băng khẽ hừ một tiếng, “Tuy rằng ta cho phép, nhưng trừng phạt vẫn phải có, nếu ngươi muốn ly khai khỏi Hải Phượng Hồng, đem toàn bộ đồ của ngươi lưu lại, chỉ cho phép mang bộ quần áo ngươi đang mặc đi.”
Ý của Lãnh Hàn Băng thực rõ ràng, muốn Huyền Hoàng “tịnh thân xuất hộ”*, có thể nói đây là trừng phạt nhẹ nhất từ trước tới nay, ngay cả Mị nương cũng có chút không thể tin, không biết chủ tử trở nên nhân từ như vậy từ khi nào. Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng, chủ tử đã hạ lệnh, nàng phải hảo hảo chấp hành.
*Tịnh thân xuất hộ: cả người sạch sẽ đi khỏi nhà, ý là Thiên Yên không được mang theo thứ gì hết.
“Vậy chủ tử, ta dẫn các nàng lui xuống.” Mị nương thấp giọng nói.
Lãnh Hàn Băng không lên tiếng, tiếp tục tập trung nhìn sân khấu ngoài cửa sổ. Nhưng Thanh Huyền nhìn thoáng qua sắc mặt của Lãnh Hàn Băng, trong lòng hiểu ý nàng, mở miệng nói với hoa nương, “Ngươi kêu người đến đem bọn họ đi, ngươi lưu lại.”
Mị nương đương nhiên biết tiểu cô nương phóng khoáng thoạt nhìn có chút non nớt này chính là một trong những thị nữ bên cạnh chủ tử, ý của nàng chính là ý của chủ tử, vì thế vội vàng ưng thuận, đi tới cửa gọi vài người tới đem Huyền Hoàng cùng Phương Thế mang đi, nàng phân phó vài câu rồi cũng quay trở lại trong ghế lô.
Tuy rằng những người này động tác nhanh nhẹn, tốc độ cũng nhanh, nhưng một màn này vẫn bị người có tâm để mắt, cẩm bào thiếu niên đứng cách đó không xa mở to hai mắt, mắt sắc thấy nữ tử chật vật bị mang đi kia chính là danh kỹ đệ nhất thiên hạ Huyền Hoàng vừa rồi còn biểu diễn bên sân khấu ngọc lưu ly, mà bên cạnh nàng còn có một bảo rương thần bí mang ra theo.
Thấy những người kia trông chừng hai bên, cẩm bào thiếu niên cũng nhanh chóng lui đến một góc chết che khuất chính mình, sau khi thấy những người kia rời đi mới vội vàng chạy về ghế lô của mình.
Mị nương trở lại bên cạnh Lãnh Hàn Băng, cũng không sốt ruột, nhẫn nại lẳng lặng đứng đợi ở đó.
Đợi cho điệu múa kết thúc, Lãnh Hàn Băng mới chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhận ly rượu bạch ngọc Thanh Huyền đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bên trong là rượu bích đào mà Thanh Huyền đã sớm cho người chuẩn bị.
Uống một ngụm rượu hoa, Lãnh Hàn Băng chậm rãi lên tiếng, đối tượng là Mị nương, “Ngươi hẳn là kỳ quái sao ta lại nhân từ như vậy?”
Nàng vừa hỏi xong, lại làm cho Mị nương sinh ra sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng đáp, “Không, thuộc hạ không nghi ngờ quyết định của chủ tử, thuộc hạ chỉ là… thuộc hạ chỉ là…” Mị nương mồm miệng khéo léo, có thể đem hồng nói thẳng trắng, chết nói thành sống, thật sự là một người lanh lợi! Nhưng bây giờ ở trước mặt Lãnh Hàn Băng lại không thể nói một câu.
“Sợ cái gì?” Lãnh Hàn Băng cười khúc khích, nghiêng đầu lườm Mị nương, “Ngươi cho là nàng ra ngoài sẽ thật sự hưởng phúc, có thể cùng thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia từ nay về sau thần tiên quyến lữ, bỉ dực song phi?” Nói đến câu sau, giọng điệu của nàng đã có vài phần khinh miệt.
Mị nương sửng sốt ngẩng đầu – chẳng lẽ không phải?
Lãnh Hàn Băng cầm lấy ly rượu, cười lắc đầu, “Ngươi phái người theo dõi bọn họ, chờ xem kịch vui.” Nàng trừng phạt Huyền Hoàng nhìn có vẻ nhẹ, nhưng cũng là chặt đứt đường lui của nàng, bắt Huyền Hoàng từ nhỏ đã sống ở Hải Phượng Hồng, không rõ thế gian ấm lạnh phải mở to hai mắt nhìn cho rõ thế nào mới là thế giới thực, cũng hiểu thêm cái gì gọi là tàn nhẫn.
Mị nương vội vàng đáp, “Vâng.”
Mà Huyền Hoàng cõi lòng đầy hy vọng rời đi, cũng không biết tương lai của nàng đã sớm bị Lãnh Hàn Băng nhìn rõ, hơn nữa theo quỹ đạo này chậm rãi phát triển, mà nam nhân từng cho nàng hạnh phúc sâu sắc, cũng là người tổn thương nàng sâu nhất.
Lúc nàng, cửa ghế lô bị người ta gõ vài cái.
Thanh Huyền gật đầu với Mị nương, Mị nương mới đứng dậy, đi tới mở cửa ra, nhìn gã sai vặt đứng bên ngoài là người bình thường vẫn đi theo mình Tiểu Thất, liền nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tiểu Thất cũng đè thấp giọng, tiến đến nói bên tai Mị nương, “Khách nhân ở nhất hào ghế lô* muốn ngài đi qua một chuyến.”
Nhất hào ghế lô: gian phòng số một
“Nhất hào ghế lô?” Mị nương nhíu nhíu mày, “Là khách nào.”
“Là đại hoàng tử điện hạ, còn có một tiểu vương gia .”
“Ta biết rồi, ngươi đi trước nói ta lập tức tới.”
Mị nương đang chuẩn bị xoay người bẩm báo với Lãnh Hàn Băng một tiếng, chợt nghe tiếng của Thanh Huyền truyền đến, “Ngươi đi đi, không cần lưu lại đây.”
“Vâng.” Mị nương lên tiếng, đi ra ngoài ghế lô, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới đi về phía nhất hào ghế lô.
Đợi cho Mị nương rời đi, Thanh Huyền mới lầu bầu, “Thật không ngờ đại hoàng tử điện hạ lại ở nơi này.”
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng lóe sáng, tiếp tục ăn, không mở miệng nói chuyện – đại hoàng tử Lãnh Lăng Phong, mẫu phi là Thục phi, có một muội muội ruột là Lãnh Hàn Vũ. Tuy rằng văn võ mưu lược đều giỏi, nhưng tâm tư bất chính, khó thành đế vương.
Mị nương đi vào nhất hào ghế lô cách đó không xa, vừa mới bước vào cửa phòng liền khôi phục bộ dáng bình thường trước mặt khách nhân, cao giọng cười, “Ôi, hôm nay là cơn gió nào, cư nhiên lại có thể mang đại điện hạ thổi tới a, quả thực vẻ vang cho Hải Phượng Hồng a!” Vị đại hoàng tử này thích người khác gọi hắn là đại điện hạ, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Lãnh Lăng Phong bưng ly rượu lên, cũng không mở miệng, nhưng vị tiểu vương gia bên cạnh liền tươi cười sang sảng đi về phía trước, bộ dáng thiếu niên dương khí mở miệng nói, “Yêu, mị nương, ngươi trước tiên nói về chuyện này đã, lúc trước ngươi ngay cả đại điện hạ cũng không nể mặt, nhất định không mở ra linh hào ghế lô* kia, bây giờ người nào đang ngồi à?”
*Linh hào ghế lô: gian phòng số không.
Tươi cười của mị nương vẫn không thay đổi, lúc Tiểu Thất kêu nàng tới đây, trong lòng nàng đã rõ ràng, những vị công tử này cũng chỉ vì sĩ diện. Tất cả mọi người đều biết linh hào ghế lô là ghế lô tốt nhất, nhưng mị nương vẫn luôn từ chối bất kì ai muốn vào đó, trước đây không có náo loạn cũng bởi vì vẫn chưa có ai có thể ngồi vào trong, mọi người tự nhiên sẽ yên ổn với nhau. Hiện tại tin tức có người vào ngồi truyền ra ngoài, nhóm cậu ấm coi trọng sĩ diện dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho hoa nương.
Như tiểu vương gia, hắn nhìn có vẻ cười rất thoải mái, một bộ dáng hào phóng sảng khoái, nhưng trong giọng nói cũng là khí thế bức nhân, hiển nhiên muốn gây khó dễ cho mị nương.
Phụ thân tiểu vương gia là nhi tử mà tiên đế sủng ái nhất, cũng chính là hoàng tử được phong là Vạn thân vương. Sau Vạn thân vương qua đời, theo lễ nghi, tiểu vương gia Lãnh An Hòa thân là trưởng tử, vốn phải bị giáng một cấp, phong làm Vạn quận vương, nhưng khi tiên đế còn sống liền hạ chiếu, con cháu Vạn thân vương được thừa kế tước vị Vạn thân vương. Cho nên, Lãnh An Hòa này địa vị ngang bằng với các thân vương khác, nhưng bối phận lại thấp hơn một bậc, mà dĩ nhiên chẳng có ai dám coi khinh vị tiểu vương gia này.
Theo huyết thống mà nói, đại hoàng tử Lãnh Lăng Phong là đường ca của hắn, bất quá chỉ là em họ, tự nhiên không bị huyết thống ràng buộc, có đôi khi là thân huynh đệ cũng có khả năng sẽ tự tay giết chết ngươi. Nhưng mà Lãnh An Hòa cùng Lãnh Lăng Phong quan hệ rất tốt, hai người mới gặp đã cảm thấy hợp ý, sau lại thường xuyên chơi đùa, có khi là Lãnh Lăng Phong xuất cung tìm Lãnh An Hòa, có khi là Lãnh An Hòa tiến cung tìm Lãnh Lăng Phong, thân phận hắn là thân vương, ra vào cung cấm dĩ nhiên không bị hạn chế.
Tiểu vương gia Lãnh An Hòa, thoạt nhìn là một người cởi mở, người xung quanh cũng thực dễ dàng bị cuốn hút theo, nhưng nếu ngươi thật sự coi hắn là người như vậy, thì ngươi liền thảm rồi. Tính tình hắn hỉ nộ vô thường, tuy là thời gian vui vẻ chiếm đại đa số, nhưng nếu hắn sinh khí, người chung quanh liền gặp nạn, có vài người không biết tính tình thật của hắn, đi chọc giận hắn, hắn liền chỉnh ngươi đến táng gia bại sản, mà ngươi chỉ có thể đem khổ sở nuốt ngược vào bụng. Từ đó về sau, không còn người dám chọc giận vị tiểu vương gia này, bọn họ đều biết đến một đạo lý bất thành văn – chọc hắn, tuyệt đối không có trái ngon ăn.
Hiện tại Lãnh An Hòa tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, nụ cười cũng mang theo hàn khí, người quen thuộc với hắn đều biết, lúc này hắn đã muốn sinh khí.
Mị nương đương nhiên biết điều đó, nhưng trong lòng nàng cũng không thấy e ngại, trong mắt của nàng, chủ tử của nàng là công tử tuyệt đại phong hoa, là thần của thường nhân, không có bất kỳ kẻ nào có thể coi thường hắn, đánh bại hắn! Trong lòng nàng nghĩ vậy, thì làm sao phải e ngại?
Vì thế nàng cũng thu lại một chút ý cười nịnh nọt, đứng thẳng thân mình, trên mặt cũng có thêm vài phần ngạo khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Thực xin lỗi tiểu vương gia, ghế lô kia được tạo riêng cho vị công tử đó, ngoại trừ hắn, bất luận là ai cũng không thể vào!”
Lời nói của mị nương hoàn toàn chọc giận Lãnh An Hòa, những lời này hắn nghe vào, làm sao cũng như đang khinh miệt hắn. Mà Lãnh An Hòa hắn từ lúc sinh ra đời, chính là cẩm y ngọc thực, không có ai dám cãi lại ý của hắn, làm sao có người đủ can đảm nói xấu hắn? Nếu nói đối phương thân phận tôn quý, ở Nguyệt quốc này, còn có ai thân phận tôn quý hơn đại điện hạ! Mị nương này quả thật không biết điều!
Lãnh An Hòa từ tràng kỷ nhảy dựng lên, chỉ vào mị nương mà mắng, “Ta… ta sống đến chừng này, chưa từng có ai dám đối đãi với ta như vậy! Hắn *** tin hay không hôm nay ta niêm phong Hải Phượng Hồng!”
Đối mặt với lửa giận của Lãnh An Hòa, Lãnh Lăng Phong ngồi trong ghế lô cùng cẩm bào thiếu niên cũng không có hành động gì, bọn họ đều biết Lãnh An Hòa là một người có chừng mực, sẽ không ra chuyện khác người gì. Chỉ có bóng dáng đang nằm ngủ trên tràng kỷ giật giật, chậm rì rì đứng dậy, phiến tử trên mặt cũng trượt xuống rơi trên đất, hắn dụi dụi hai mắt, có chút mờ mịt nhìn mọi người, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ, “A? Làm sao vậy?”
Thiếu niên này đứng dậy, trong nháy mắt chỉ cảm thấy hào quang vạn trượng phát ra từ người hắn chiếu sáng toàn bộ ghế lô, nhìn thấy hắn, ngươi mới hiểu được, thì ra đẹp cũng có cực hạn*. Hắn giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, dung mạo hoàn toàn không có từ ngữ nào diễn tả hết được vẻ đẹp đó, nữ tử nào đứng ở trước mặt hắn đều sẽ xấu hổ vô cùng, ai có thể cùng hắn so sánh?
*cực hạn: giới hạn cao nhất
Bất quá bộ dáng của hắn cũng không có nữ khí, mà có chút hương vị anh hùng, cùng có vài phần giáo gươm anh khí. Bởi vậy có thể nhìn ra người này cũng là một kiếm khách, hơn nữa kiếm thuật cao thâm, ở trên giang hồ có thể là nhất lưu cao thủ.
Nhưng mà bộ dáng của hắn rất là lười nhác, một thân bạch vân cẩm bào, bên ngoài khoác một kiện hồng bàn tinh tế, mái tóc đen như đàn hương chảy xuôi trên vai, chỉ một vài sợi tóc được dùng trâm ngọc bích vấn trên đỉnh đầu, mà cốt phiến mới được ngón tay trắng tinh của hắn nhặt lên, mặt lên có vài nét bút vẽ thoáng qua, tạo thành hình một bức sơn hà đồ vô cùng hào hùng.
Cẩm bào thiếu niên La Ngôn đang ngồi trên lan can màu son thấy hắn đứng dậy, nhịn không được kinh hô, “A a! Hạ Phong ngươi như thế nào tỉnh a! Ta còn tưởng chưa đến một khắc thì ngươi chưa tỉnh đâu!”
Thiếu niên xinh đẹp được gọi là Hạ Phong ngáp một cái, lười biếng nói, “Bị đánh thức.”
Lúc này Lãnh An Hòa lại làm khó dễ mị nương lần nữa –
“Không được! Ta hôm nay không thể nuốt khẩu khí này! Ta thật muốn nhìn xem ai mà có mặt mũi lớn như vậy!” Dứt lời, hắn nhấc chân đi ra ngoài cửa, tựa hồ muốn đến ghế lô kia xem thử đến tột cùng là nhân vật nào.
Mà La Ngôn cũng vội nhảy dựng lên, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hô, “ a a! An Hòa ngươi chờ ta! Ta cũng đi nữa!”
Sau đó La Ngôn cũng chạy theo.
Hạ Phong nhìn bóng dáng hai người rời đi, một tay nâng cằm lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói, “Thú vị…”
Nhìn thấy bọn họ hăng hái như vậy, hắn cũng muốn tham gia một chân vào. Nghĩ là làm, hắn quay người lại chuẩn bị cùng đi qua xem, trước khi đi hướng Lãnh Lăng Phong hỏi, “Điện hạ không đi sao?”
“Ta qua ngay.” Lãnh Lăng Phong ngồi yên trên tràng kỷ, tao nhã uống rượu, ánh mắt có chút nguy hiểm nheo lại.
“Thùng thùng đông…” Cửa lớn của ghế lô Lãnh Hàn Băng đang ngồi lại lần nữa bị gõ vang.
Thanh Huyền lầu bầu, có chút bất mãn từ tràng kỷ đứng dậy, đi qua bình phòng đến cửa ghế lô, mở cửa ra, nhìn thấy một cẩm bào thiếu niên cà phơ cà phất chưa bao giờ gặp đứng ở cửa, vẻ mặt trêu tức nhìn nàng.
Thanh Huyền sửng sốt, trong lòng nhất thời cảnh giác, “Ngươi là ai?”
“Ôi, bọn ta là đến làm quen, dù sao cũng đều là khách nhân đến Hải Phượng Hồng chơi đùa thôi…” La Ngôn vọt tới phía trước, cười ha hả nói, hắn đẩy tay Thanh Huyền ra, nghĩ muốn đi qua, đầu còn hướng về phía sau bình phong tìm kiếm.
Ánh mắt Thanh Huyền phát lạnh, tay nhanh chóng đưa về bên hông, ngón tay khẽ động, đem nhuyễn kiếm ở hông rút ra, ngay lập tức vận lực, nhuyễn kiếm nguyên bản mềm mại như tơ lập tức lóe ra hàn quang sắc bén. Thanh Huyền động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức mắt thường gần như không thấy được, chờ tới lúc La Ngôn phản ứng kịp, nữ tử có bộ dáng nha hoàn này đã một tay cầm kiếm gác lên cổ hắn, lưỡi kiếm cơ hồ cắt qua da hắn, hàn khí bức người.
Tuy rằng Thanh Huyền bình thường tùy tiện, nhưng vào thời khắc quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không để bị tụt lại phía sau, hơn nữa nàng đối với Lãnh Hàn Băng là tuyệt đối trung thành và tận tâm! Nàng tu luyện võ công vô cùng chịu khó, từ sau khi đi theo Lãnh Hàn Băng, nàng liền bắt đầu tập kiếm pháp cùng nội lực, cho dù nàng thực ham chơi, nhưng khi tu luyện tuyệt đối sẽ không lơi lỏng! Ngay cả trong Diễm Thiên Giáo, cũng rất nhiều người bội phục Thanh Huyền chịu khó tu luyện võ công. Cũng chính vì vậy, Thanh Huyền kiếm thuật xuất thần nhập hóa, lúc này tay nàng cầm kiếm, mắt sáng như đuốc, cả người đều rực sáng hẳn lên, tràn ngập hiệp khí*, giống như một thanh kiếm!
*Hiệp khí: khí phách của hiệp khách.
“Lui ra ngoài, nếu không – chết!” Thanh Huyền thấp giọng quát, toàn thân tản ra khí thế bức nhân. Mỗi khi nàng cầm kiếm, thói quen nói nhiều cũng thay đổi, trở nên ngắn gọn súc tích, quả thực không giống Thanh Huyền bình thường.
La Ngôn thân mình cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích, sợ tiểu nha hoàn này không cẩn thận liền cắt đứt động mạch cổ của mình, hắn còn chưa hưởng thụ hết thế gian tươi đẹp, không muốn chết sớm như vậy a!
Một khắc trước còn cà phơ cà phất, hắn lập tức cười làm lành với Thanh Huyền, “Ai nha ai nha! Đừng làm vậy a! Chỉ đùa một chút thôi! Ha ha!... Nữ hiệp, trước tiên buông kiếm ra được không, đao kiếm không có mắt a…”
Tuy hắn từ nhỏ cũng có luyện võ công, nhưng thực lực đó trên giang hồ cũng chỉ là một nhị lưu cao thủ, mà hắn biết rõ tiểu nha hoàn thoạt nhìn không được chú ý này, tuyệt đối là nhất lưu cao thủ, thực lực hơn xa hắn!
“La Ngôn, ngươi thật là không có tiền đồ!” Lãnh An Hòa đứng ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, lập tức căm giận mắng to, cũng một bước tiến vào. Hắn trừng mắt nhìn Thanh Huyền, khí thế lấn người nói, “Làm càn! Ngươi nghĩ đây là đâu! Cư nhiên dám ở trước mặt ta bạt đao lộng kiếm! Ngươi đây không muốn sống nữa phải không?!”
Thanh Huyền chậm rãi quay đầu nhìn hắn, sau đó cười giễu một tiếng, không chút nào che giấu khinh miệt trong mắt.
“Ngươi!” Lãnh An Hòa lập tức nổi giận, tuy rằng muốn xông lên trừng trị nữ nhân này, nhưng nhìn đến nàng tay cầm kiếm, hắn vẫn có chút do dự, dù sao hắn vẫn quý trọng mạng nhỏ của mình, không có ý mạo hiểm nó.
Lúc này, một thanh âm có vài phần ngả ngớn vang lên ngoài cửa, “A? Có chuyện gì thế a?”
Ba người đảo mắt qua, thấy người vừa tới thì ra là Hạ Phong, hắn hai tay ôm ngực, đứng ở đó giống như đang xem biểu diễn, tuy rằng mặc bạch vân cẩm bào rất tương xứng với khí chất của hắn, nhưng hồng bào ở bên ngoài nhìn thế nào cũng đầy cảm giác lỗ mãng, làm người ta cảm thấy người này thực – không nghiêm túc.
“Nha nha nha! Hạ Phong tổ tông của ta a! Ngươi tới rồi! Mau tới giúp ta!” La Ngôn khoa tay múa chân vui sướng la lớn, có vẻ rất sốt ruột, bất quá đầu hắn cũng không dám nhúc nhích một phân, thoạt nhìn rất buồn cười.
Lãnh An Hòa âm trầm đứng một bên không nói gì, hiển nhiên có vài phần kiêng kị Hạ Phong.
Thanh Huyền quay đầu nhìn người mới tới, trong lòng dâng lên một mối nguy – nam nhân này rất mạnh! So với nàng mạnh hơn!
Thanh Huyền cảm nhận được khí tức cường giả đến từ Hạ Phong, chiến hỏa trong lòng lập tức cháy lên hừng hực, hận không thể xông đến cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, nhất định rất sảng khoái!
Nghĩ vậy, kiếm trên tay Thanh Huyền run lên một chút, trong lòng cũng có chút chộn rộn. Bất quá nghĩ đến chủ tử còn ngồi bên trong, lý trí của nàng liền ngăn chặn ý định này, chậm rãi trầm ổn lại.
Hạ Phong đáy mắt lướt qua vài phần hứng thú, hắn lười biếng nâng tay lên, duỗi đến bả vai Thanh Sở, miệng cười ha ha nói, “Có chuyện gì nói là được rồi, sao phải động đao động thương? Nếu không ngươi trước buông kiếm xuống, bằng hữu ta cũng đã sợ đến mức này rồi.”
Hắn bộ dáng y như kẻ háo sắc, nhưng Thanh Huyền lại cảm giác được áp lực hướng bả vai mình đánh tới, nàng trong lòng khẽ run, lập tức nghĩ – Quả nhiên không đơn giản!
Quyết định thật nhanh! Nàng chân khí trầm xuống, lui từng bước về phía sau, kiếm cũng rời khỏi cổ La Ngôn. Tay phải nàng thu kiếm, tay trái vận đủ nội lực, một chưởng liền đánh về phía Hạ Phong!
Hạ Phong nhẹ nhàng cười, động tác trên tay cũng không chậm, bàn tay lúc trước còn lười nhác đột nhiên tràn ngập kình lực dựng thẳng lên, một chưởng chứa năm thành nội lực của hắn cũng phóng ra.
Hai chưởng chạm nhau, chưởng phong chấn động nhất thời khiến quần áo bốn người tung bay. Mà quan trọng hơn, bình phong thúy ngọc kia, chậm rãi ngã xuống.
“A!” Thanh Huyền biết mình gây họa, kinh hô một tiếng, hoảng hốt thu tay, “Chủ tử! Thực xin lỗi!”
Nàng kêu một tiếng “chủ tử” lập tức khiến ba người Hạ Phong chú ý, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía kia, mà ở phía sau bọn họ, Lãnh Lăng Phong cũng đang bước vào ghế lô.
“A!” Người kinh hô lúc này là Lãnh Mộ Ly. Lúc bình phong thúy ngọc ngã xuống, hắn bị tiếng động bất ngờ vang lên gây kinh ngạc một chút, bản tính cẩn thận nhát gan khiến hắn nhảy dựng lên từ tràng kỷ, vẻ mặt hoảng loạn nhìn ba người xuất hiện ở cửa và người vô cùng quen thuộc vừa mới bước vào – “Đại hoàng huynh!”
Trong trí nhớ của Lãnh Lăng Phong, Lãnh Mộ Ly là một người không có cảm giác tồn tại, hắn đối với tam hoàng đệ không thân cận cũng không để ý, ngẫu nhiên nhìn thấy nhị hoàng đệ Lãnh Chí Dương không hề kiêng kị đánh chửi hắn, hắn cũng coi thường mà bỏ qua, dù sao hắn cũng chưa từng là một đại ca khoan dung nhân hậu, sẽ không quan tâm một đệ đệ không có chút lợi ích cho mình.
Nhưng mà hắn (Lãnh Lăng Phong) hoàn toàn không ngờ chính mình lại gặp hắn ở đây (Lãnh Mộ Ly), mà còn ở linh hào ghế lô!
Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của Lãnh Lăng Phong là – hắn đến đây dẫn ai đến đây?
Lãnh Lăng Phong ánh mắt chậm rãi dao động, cuối cùng dừng ở người bên cạnh Lãnh Mộ Ly, nam tử đang ngồi xếp bằng, nhìn tấm lưng kia lại tràn ngập cảm giác quen thuộc, nhưng mà trong trí nhớ của hắn cũng không biết một nam tử như vậy… Chờ đã!
Chỉ thấy nam tử kia sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, có chút hờn giận nghiêng đầu qua, nhìn đám người đứng ở cửa.
“Ồn ào cái gì.” Vừa mới lên tiếng liền thấy toàn thân nam tử xuất ra hàn khí. Rõ ràng là chỉ là một câu nói bình thường, bị nam tử không nhanh không chậm nói ra lại khiến người ta cảm thấy run sợ.
“Chủ tử!” Thanh Huyền ngoan ngoãn lùi về bên cạnh Lãnh Hàn Băng, cúi đầu không lên tiếng.
Lãnh An Hòa cùng La Ngôn nhìn đến một thân nam trang của Lãnh Hàn Băng, tuy rằng người này mình không quen, nhưng vẫn như trước cảm thấy kinh diễm.
La Ngôn đến gần Hạ Phong, lấy khủy tay khẽ đụng hắn, thấp giọng nói, “Này, Hạ Phong! Không nghĩ tới lại có người có thể so sánh với ngươi a! Chậc chậc, thật xinh đẹp, là huynh đệ ngươi sao?”
Hạ Phong cong cong khóe miệng, trong mắt có ý tứ khác, cũng không nói gì.
Nhưng hiện tại cũng không ai ở đây có thể hiểu hết tâm tình phức tạp của Lãnh Lăng Phong, lúc trước hắn tuy rằng tò mò thân phận nam tử này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nam tử này thật ra là một nữ tử, hơn nữa còn là tiểu hoàng muội của hắn!
Lãnh Lăng Phong ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Hàn Băng, nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng, hướng Lãnh Hàn Băng nhẹ giọng nói, “ Tiểu hoàng muội, ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?” Hắn tuy rằng không thích Lãnh Hàn Băng, ở trước mặt người khác cũng thể hiện rõ là hắn bất mãn đối với tiểu hoàng muội, nhưng khi hắn thật sự đứng trước mặt Lãnh Hàn Băng, trong lòng lại có vài phần sợ hãi, phần ghen ghét đố kị kia cũng không tồn tại nữa.
Lãnh Lăng Phong vừa nói xong, lập tức khiến ba người kia khiếp sợ.
La Ngôn biểu tình khoa trương nhất, hắn há to miệng, bộ dáng không thể tin được, lẩm bẩm, “Không thể nào…”
Mà thân mình Lãnh An Hòa cũng chấn động, trong mắt đầy sự khiếp sợ, nhưng hắn cũng không biết nói gì cho tốt, há miệng thở dốc nhìn Lãnh Lăng Phong tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng hắn theo bản năng liếc nhìn Lãnh Hàn Băng một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Mà khiếp sợ của Hạ Phong chỉ trong nháy mắt, biểu tình rất nhanh liền khôi phục hắn, nhưng suy nghĩ của hắn cũng không bình tĩnh như vẻ mặt, hiện tại suy nghĩ của hắn chính là liên quan vị tiểu công chúa điện hạ vô cùng tôn quý hay được đồn đãi này. Không học vấn không nghề nghiệp? Ngu ngốc háo sắc? Ngang ngược vô lý? Một công chúa nực cười không diện mạo lại ít học? Đùa cái gì thế!
Chỉ có thật sự nhìn thấy nàng, hiểu được nàng một thân tao nhã chói mắt thì ngươi mới cảm thấy những từ ngữ kia dùng trên người nàng, chính là bôi nhọ nàng. Đối mặt với nàng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là… phục tùng.
Hạ Phong đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, hắn giương mắt nhìn nử tữ mặc một thân huyền sắc nam trang kia, trong lòng đối với vị tiểu công chúa điện hạ khác hẳn với lời đồn nổi lên nồng đậm hứng thú-
Này… rốt cục là dạng nữ tử gì?
“ Tiểu hoàng muội!” Khí thế đã giảm xuống của Lãnh Lăng Phong lại lần nữa trở lại, hắn lúc này mới nhớ ra, Lãnh Hàn Băng xuất hiện tại Hải Phượng Hồng! Đây chính là nơi trăng hoa, thân là tiểu công chúa điện hạ vô cùng cao quý làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa phải biết rằng cung quy của Nguyệt quốc có quy định, tất cả nữ quyến hậu cung, chưa được hoàng mệnh cho phép, tuyệt đối không tùy ý xuất nhập cung!
Lãnh Lăng Phong cảm thấy trời cao thật là chiếu cố mình, có lý do này, hắn hoàn toàn có hướng phụ hoàng gây khó dễ cho nàng, tuy rằng không thể trừng phạt nàng, nhưng ít cũng có thể giảm bớt vài phần sủng ái của phụ hoàng… Phải biết rằng, hiện tại là thời điểm quan trọng lập thái tử, dựa theo sự sủng ái của phụ hoàng với tiểu hoàng muội, Nguyệt quốc có khi sẽ xuất hiện nữ hoàng đế đầu tiên!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Hắn vừa sinh ra đã là đại hoàng tử, tuy rằng thân phận không thể so với nữ nhi của Thụy Mẫn Đức hoàng hậu đã qua đời, tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng tôn quý, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, hơn nữa Nguyệt quốc lập thái tử từ trước đến nay đều dĩ trưởng vi tôn*, nên mẫu phi hắn Thục phi từ nhỏ đã bắt hắn phải chịu khó hướng đến ngôi vua mà học tập, lấy long ỷ làm mục tiêu của bản thân!
*Dĩ trưởng vi tôn: Lấy trưởng làm đầu.
Hiện tại lại xuất hiện một đối thủ mạnh, hơn nữa người này còn là tiểu hoàng muội của mình mới về cung!
Lãnh Lăng Phong đương nhiên không tin tưởng lời đồn vô căn cứ của bên ngoài dành cho Lãnh Hàn Băng, mặc cho đồn đãi đầy thiên hạ, bất luận là ai, chỉ cần gặp Lãnh Hàn Băng đều không hề quan tâm lời đồn kia nữa, bởi vì đã thật sâu cảm phục nàng! Hơn nữa lời đồn này truyền đi lợi hại như vậy cũng bởi vì Lãnh Hàn Băng không quan tâm nó, căn bản phụ hoàng muốn quản việc này, nhưng cũng bị thái độ không quan tâm của Lãnh Hàn Băng chặn lại, cuối cùng cũng xem như không nghe thấy lời đồn đãi đó, dù sao thì đồn vẫn chỉ là đồn mà thôi.
Lãnh Lăng Phong trong lòng dâng một cỗ nguy cơ, hắn ép chính mình phải ngăn chặn sự sợ hãi từ đáy lòng kia, hướng Lãnh Hàn Băng cao giọng nói, “ Tiểu hoàng muội, ngươi xuất cung phải được phụ hoàng cho phép, cung quy quy định hậu cung nữ quyến không thể tùy tiện xuất cung hơn nữa tuổi nguơi cong nhỏ như vậy.... .....” Hắn cũng không dùng giọng điệu trách cứ, huống chi lấy thân phận cùng lập trường của hắn cũng không có tư cách trách cứ Lãnh Hàn Băng tiểu công chúa, hắn chỉ có thể dùng giọng điệu cảnh cáo cùng khuyên giải nói với Lãnh Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng ánh mắt cũng không động, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xem sân khấu kia, cứ như những người xung quanh đều là không khí.
Bất quá bị đại hoàng huynh nói như vậy, Lãnh Mộ Ly đột nhiên nhớ tới cung quy, nghĩ đến ma ma giáo tập* nghiêm khắc, hắn lập tức rùng mình, đến bên cạnh Lãnh Hàn Băng lắp bắp nói, “ Tiểu… tiểu hoàng muội, thật sự.. thật sự có quy định kia, ta… người có thể hay không bị… có thể bị phụ hoàng trách phạt không…” Đối mặt với Lãnh Hàn Băng, hắn vẫn khẩn trương vô cùng, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
*Giáo tập: cách gọi giáo viên thời xưa.
“Đi.” Lãnh Hàn Băng phất tay áo, chậm rãi đứng dậy.
Lúc Lãnh Hàn Băng phất tay áo đứng dậy, những người khác đều ngẩn người, ngay cả Lãnh Lăng Phong cũng không nghĩ Lãnh Hàn Băng lại e ngại lời nói của mình mà rời đi như vậy, bất quá… đây vẫn là Lãnh Hàn Băng không ai bì kịp, không để ai vào mắt sao?
Cũng chỉ có Thanh Huyền vô cùng hiểu chủ tử vụng trộm nhìn ra ngoài, quả nhiên, biểu diễn trên sân khấu cũng đã gần xong. Nhìn đến nghi hoặc trong ánh mắt những người kia, Thanh Huyền cố kìm nén không che miệng cười trộm.
Lãnh Hàn Băng chầm chậm đi đến, cặp mắt kia tựa hồ không có bất kỳ kẻ nào có thể lọt vào, hướng về phía bốn người Lãnh Lăng Phong mà đi.
Lãnh An Hòa cùng La Ngôn đứng ở cửa thức thời lùi qua một bên, mà Lãnh Lăng Phong thấy Lãnh Hàn Băng đi về phía mình, theo bản năng lùi từng bước, giống như bị khí thế Lãnh Hàn Băng quét qua một bên.
Lãnh Hàn Băng đi đến trước mặt Lãnh Lăng Phong, đột nhiên ngừng lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén đảo qua mặt Lãnh Lăng Phong, thanh âm của nàng vẫn bình thản như trước, có một cảm giác ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống –
“Đích tôn thứ ti, trường ấu hữu tự*, bản cung khi nào thì cần ngươi dạy?”
*Đích tôn thứ ti: con dòng chính tôn quý, con thứ thiếp ti tiện.
*Trường ấu hữu tự: lớn nhỏ có thứ tự.
Nàng nói chuyện tốc độ không chậm không nhanh, thong thả gằn từng tiếng nện ở trên người Lãnh Lăng Phong –
Đích tôn thứ ti?! Trường ấu hữu tự?!
Lãnh Lăng Phong mặt thoáng chốc đỏ bừng, bất quá không phải do thẹn, mà là phẫn nộ, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng chống lại cặp mắt không có chút cảm tình của Lãnh Hàn Băng, hai tròng mắt như mặt nước phẳng lặng, lửa giận sắp trào ra trong lòng nháy mắt bị đè ép xuống, cuối cùng chỉ có thể căm giận ngậm chặt miệng, gắt gao trừng mắt nhìn Lãnh Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng thản nhiên thu hồi ánh mắt, không hề nhìn hắn một cái, nhấc chân rời đi.
Thanh Huyền che miệng cười trộm vài tiếng, sau đó cũng chạy đuổi theo Lãnh Hàn Băng. Mà Lãnh Mộ Ly đối với lời nói không chút nào che dấu của Lãnh Hàn Băng thập phần khiếp sợ, miệng mở thật to, một bộ dáng không thể tin được, nhìn thấy góc áo Thanh Huyền biến mất ở cửa, hắn mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo, bước ra cửa ghế lô, xoay người hướng Lãnh Lăng Phong thi lễ, có vài phần kích động, “Đại… đại hoàng huynh! Ta… ta đi trước!”
Bộ dáng Lãnh Lăng Phong phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi bị ba người kia thấy, bọn họ cũng hiểu tâm trạng Lãnh Lăng Phong lúc này không thể nào tốt được, cho nên cũng không nói gì.
Mà Lãnh Lăng Phúc lúc này quả thực muốn bóp chết Lãnh Hàn Băng! Một câu của nàng, hoàn toàn đâm đúng chỗ đau của hắn! Mẫu thân hắn là Thục phi tôn quý, hắn là đại hoàng tử, là trưởng tử của Lãnh Thiên đế, nhưng với Lãnh Hàn Băng, hắn cũng không là gì hết! Đúng vậy, mẫu thân hắn tuy là một trong tứ phi, ngoại trừ hoàng quý phi nương nương ra không ai có thể tôn quý hơn nàng, nhưng người thường cũng có thể thấy được, mẫu thân hắn vẫn chỉ là thiếp, mà hắn, chỉ là con vợ lẽ! Sao địch nổi tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng tôn quý vô cùng do hoàng hậu sinh ra!
Nhưng mà, nàng cũng quá không buông tha cho người ta rồi! Lãnh Hàn Băng!
Đại khái Lãnh Hàn Băng cũng không nghĩ đến câu nói mà nói xong là quên ngay của nàng, cư nhiên khiến Lnahx Lăng Phong vô cùng hận nàng, hơn nữa vì diệt trừ nàng mà không tiếc bất kỳ giá nào, thậm chí là… bức cung đoạt vị!
Đương nhiên, cho dù Lãnh Hàn Băng biết, nàng cũng sẽ khinh thường mà bỏ qua – người ta tức giận liên quan gì ta?
Lãnh Mộ Ly xoay người rời khỏi tầm mắt Lãnh Lăng Phong, chạy chậm đuổi theo Lãnh Hàn Băng cùng Thanh Huyền, lại không nhịn được che miệng cười. Hắn thật không ngờ đại hoàng huynh cao ngạo tôn quý lại có biểu tình như thế! Tiểu hoàng muội quá lợi hại!
“Tiểu tử, ngươi cười trộm cái gì!” Thanh Huyền nhìn thấy ý cười chưa kịp giấu đi của Lãnh Mộ Ly, lấy khủy tay đụng hắn, liếc mắt nhìn chủ tử đi đằng trước, tiến đến nói nhỏ bên tai hắn.
Lãnh Mộ Ly lập tức mở miệng, liều mạng xua tay, “Không… không có.”
“Cắt, không nói thì thôi, hơn phân nửa là vì chuyện vừa rồi chủ tử làm.” Thanh Huyền quay mặt qua một bên, một bộ dáng khinh thường nói, bất quá đột nhiên nàng lại nghĩ tới chuyện gì đó, một lần nữa kề sát tai Lãnh Mộ Ly, trong giọng nói đầy sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Nhưng mà biểu tình của đại hoàng huynh ngươi thật đúng là buồn cười, mặt hắn lúc đó tái luôn rồi, chậc chậc, chủ tử chúng ta thực rất giỏi.”
Lãnh Mộ Ly theo bản năng đồng ý gật mạnh đầu.
“Thanh Huyền.” Lãnh Hàn Băng ở phía trước đột nhiên kêu một tiếng.
Thanh Huyền lập tức thu lại bộ dáng kia, quy củ đi đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, “Chủ tử.”
Lãnh Hàn Băng chống cằm có chút đăm chiêu nói, “Nghe nói con phố phía trước có nhà làm hạt dẻ rang đường ăn ngon lắm, ngươi đi mua đi, đi nhanh về nhanh, ta ở trên xe chờ ngươi.”
Vừa nghe đến ăn, hai mắt Thanh Huyền lập tức tỏa sáng, cao giọng đáp, “Vâng!” Sau đó vận khinh công xông ra ngoài.
Lãnh Hàn Băng mang theo Lãnh Mộ Ly ra khỏi Hải Phượng Hồng, bên ngoài đã có xe ngựa chờ Lãnh Hàn Băng, đánh xe là ám vệ của Diễm Thiên Giáo, đầu đội nón vành, khoác hắc bào, cho dù là tại hoa phố ca múa nhộn nhịp, cũng giống như ngưng tụ vô số hắc ám.
Xe ngựa này cũng không phải là xe ngựa khi tiến cung của Lãnh Hàn Băng, xe ngựa này không chỉ bên trong vô cùng xa hoa thoải mái, bên ngoài cũng thực hào nhoáng, ngay cả màn che cũng được thuê chỉ kim tuyến, trên đỉnh xe còn có một khối dạ minh châu sang quý, không nói đến kích cỡ, ngay cả hào quang tỏa ra cũng vô cùng nhu hòa, có thể thấy được là rất quý hiếm. Mà bốn con ngựa kéo xe đều là ngựa Xích Thố, toàn thân cao thấp phát ra ánh sáng đỏ tươi mỹ lệ như lửa cháy, từ đầu tới đuôi dài khoảng một trượng, không có một cọng lông lai tạp nào, từ móng tới cổ khoảng tám thước, trong đêm tối phá lệ chói mắt, người xem ai cũng phải than thở, lại bởi vì ngựa Xích Thố này khí thế như lang như hổ mà không dám lại gần.
Một chiếc xe ngựa như vậy đứng ở trước Hải Phượng Hồng đã đủ khiến mọi người chú ý, những người khác đều đoán xem chủ nhân xe ngựa là ai, mà những người yêu ngựa thì lại thở dài, ngựa tốt như vậy cư nhiên lại dùng để kéo xe, thật đúng là đáng tiếc, không biết lúc cưỡi lên có cảm giác gì.
Những người này tuy rằng chép miệng nói xe ngựa xa hoa, nhưng khiến bọn họ càng si mê chính là bốn con Xích Thố kia, đó mới thật sự là bảo mã vô giá!
Tuy rằng cảm thấy có chút không thể tin, nhưng Huyền Hoàng vẫn cảm thấy cảm kích, nước mắt kích động tụ lại ở viền mắt, ấp úng không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể không ngừng nhớ kỹ, “Cảm tạ… cảm tạ… cảm tạ…”
“Ngươi cảm kích ta?” Lãnh Hàn Băng nghiêng đầu, có chút buồn cười nhìn Huyền Hoàng, “Ngươi cảm thấy ta là người tốt?”
Chẳng lẽ không phải, nhìn tiểu chủ tử cùng lắm mới mười tuổi ? Huyền Hoàng bị những lời này làm cho sửng sốt, có chút không hiểu rõ.
Lãnh Hàn Băng khẽ hừ một tiếng, “Tuy rằng ta cho phép, nhưng trừng phạt vẫn phải có, nếu ngươi muốn ly khai khỏi Hải Phượng Hồng, đem toàn bộ đồ của ngươi lưu lại, chỉ cho phép mang bộ quần áo ngươi đang mặc đi.”
Ý của Lãnh Hàn Băng thực rõ ràng, muốn Huyền Hoàng “tịnh thân xuất hộ”*, có thể nói đây là trừng phạt nhẹ nhất từ trước tới nay, ngay cả Mị nương cũng có chút không thể tin, không biết chủ tử trở nên nhân từ như vậy từ khi nào. Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng, chủ tử đã hạ lệnh, nàng phải hảo hảo chấp hành.
*Tịnh thân xuất hộ: cả người sạch sẽ đi khỏi nhà, ý là Thiên Yên không được mang theo thứ gì hết.
“Vậy chủ tử, ta dẫn các nàng lui xuống.” Mị nương thấp giọng nói.
Lãnh Hàn Băng không lên tiếng, tiếp tục tập trung nhìn sân khấu ngoài cửa sổ. Nhưng Thanh Huyền nhìn thoáng qua sắc mặt của Lãnh Hàn Băng, trong lòng hiểu ý nàng, mở miệng nói với hoa nương, “Ngươi kêu người đến đem bọn họ đi, ngươi lưu lại.”
Mị nương đương nhiên biết tiểu cô nương phóng khoáng thoạt nhìn có chút non nớt này chính là một trong những thị nữ bên cạnh chủ tử, ý của nàng chính là ý của chủ tử, vì thế vội vàng ưng thuận, đi tới cửa gọi vài người tới đem Huyền Hoàng cùng Phương Thế mang đi, nàng phân phó vài câu rồi cũng quay trở lại trong ghế lô.
Tuy rằng những người này động tác nhanh nhẹn, tốc độ cũng nhanh, nhưng một màn này vẫn bị người có tâm để mắt, cẩm bào thiếu niên đứng cách đó không xa mở to hai mắt, mắt sắc thấy nữ tử chật vật bị mang đi kia chính là danh kỹ đệ nhất thiên hạ Huyền Hoàng vừa rồi còn biểu diễn bên sân khấu ngọc lưu ly, mà bên cạnh nàng còn có một bảo rương thần bí mang ra theo.
Thấy những người kia trông chừng hai bên, cẩm bào thiếu niên cũng nhanh chóng lui đến một góc chết che khuất chính mình, sau khi thấy những người kia rời đi mới vội vàng chạy về ghế lô của mình.
Mị nương trở lại bên cạnh Lãnh Hàn Băng, cũng không sốt ruột, nhẫn nại lẳng lặng đứng đợi ở đó.
Đợi cho điệu múa kết thúc, Lãnh Hàn Băng mới chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhận ly rượu bạch ngọc Thanh Huyền đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bên trong là rượu bích đào mà Thanh Huyền đã sớm cho người chuẩn bị.
Uống một ngụm rượu hoa, Lãnh Hàn Băng chậm rãi lên tiếng, đối tượng là Mị nương, “Ngươi hẳn là kỳ quái sao ta lại nhân từ như vậy?”
Nàng vừa hỏi xong, lại làm cho Mị nương sinh ra sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng đáp, “Không, thuộc hạ không nghi ngờ quyết định của chủ tử, thuộc hạ chỉ là… thuộc hạ chỉ là…” Mị nương mồm miệng khéo léo, có thể đem hồng nói thẳng trắng, chết nói thành sống, thật sự là một người lanh lợi! Nhưng bây giờ ở trước mặt Lãnh Hàn Băng lại không thể nói một câu.
“Sợ cái gì?” Lãnh Hàn Băng cười khúc khích, nghiêng đầu lườm Mị nương, “Ngươi cho là nàng ra ngoài sẽ thật sự hưởng phúc, có thể cùng thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia từ nay về sau thần tiên quyến lữ, bỉ dực song phi?” Nói đến câu sau, giọng điệu của nàng đã có vài phần khinh miệt.
Mị nương sửng sốt ngẩng đầu – chẳng lẽ không phải?
Lãnh Hàn Băng cầm lấy ly rượu, cười lắc đầu, “Ngươi phái người theo dõi bọn họ, chờ xem kịch vui.” Nàng trừng phạt Huyền Hoàng nhìn có vẻ nhẹ, nhưng cũng là chặt đứt đường lui của nàng, bắt Huyền Hoàng từ nhỏ đã sống ở Hải Phượng Hồng, không rõ thế gian ấm lạnh phải mở to hai mắt nhìn cho rõ thế nào mới là thế giới thực, cũng hiểu thêm cái gì gọi là tàn nhẫn.
Mị nương vội vàng đáp, “Vâng.”
Mà Huyền Hoàng cõi lòng đầy hy vọng rời đi, cũng không biết tương lai của nàng đã sớm bị Lãnh Hàn Băng nhìn rõ, hơn nữa theo quỹ đạo này chậm rãi phát triển, mà nam nhân từng cho nàng hạnh phúc sâu sắc, cũng là người tổn thương nàng sâu nhất.
Lúc nàng, cửa ghế lô bị người ta gõ vài cái.
Thanh Huyền gật đầu với Mị nương, Mị nương mới đứng dậy, đi tới mở cửa ra, nhìn gã sai vặt đứng bên ngoài là người bình thường vẫn đi theo mình Tiểu Thất, liền nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tiểu Thất cũng đè thấp giọng, tiến đến nói bên tai Mị nương, “Khách nhân ở nhất hào ghế lô* muốn ngài đi qua một chuyến.”
Nhất hào ghế lô: gian phòng số một
“Nhất hào ghế lô?” Mị nương nhíu nhíu mày, “Là khách nào.”
“Là đại hoàng tử điện hạ, còn có một tiểu vương gia .”
“Ta biết rồi, ngươi đi trước nói ta lập tức tới.”
Mị nương đang chuẩn bị xoay người bẩm báo với Lãnh Hàn Băng một tiếng, chợt nghe tiếng của Thanh Huyền truyền đến, “Ngươi đi đi, không cần lưu lại đây.”
“Vâng.” Mị nương lên tiếng, đi ra ngoài ghế lô, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới đi về phía nhất hào ghế lô.
Đợi cho Mị nương rời đi, Thanh Huyền mới lầu bầu, “Thật không ngờ đại hoàng tử điện hạ lại ở nơi này.”
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng lóe sáng, tiếp tục ăn, không mở miệng nói chuyện – đại hoàng tử Lãnh Lăng Phong, mẫu phi là Thục phi, có một muội muội ruột là Lãnh Hàn Vũ. Tuy rằng văn võ mưu lược đều giỏi, nhưng tâm tư bất chính, khó thành đế vương.
Mị nương đi vào nhất hào ghế lô cách đó không xa, vừa mới bước vào cửa phòng liền khôi phục bộ dáng bình thường trước mặt khách nhân, cao giọng cười, “Ôi, hôm nay là cơn gió nào, cư nhiên lại có thể mang đại điện hạ thổi tới a, quả thực vẻ vang cho Hải Phượng Hồng a!” Vị đại hoàng tử này thích người khác gọi hắn là đại điện hạ, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Lãnh Lăng Phong bưng ly rượu lên, cũng không mở miệng, nhưng vị tiểu vương gia bên cạnh liền tươi cười sang sảng đi về phía trước, bộ dáng thiếu niên dương khí mở miệng nói, “Yêu, mị nương, ngươi trước tiên nói về chuyện này đã, lúc trước ngươi ngay cả đại điện hạ cũng không nể mặt, nhất định không mở ra linh hào ghế lô* kia, bây giờ người nào đang ngồi à?”
*Linh hào ghế lô: gian phòng số không.
Tươi cười của mị nương vẫn không thay đổi, lúc Tiểu Thất kêu nàng tới đây, trong lòng nàng đã rõ ràng, những vị công tử này cũng chỉ vì sĩ diện. Tất cả mọi người đều biết linh hào ghế lô là ghế lô tốt nhất, nhưng mị nương vẫn luôn từ chối bất kì ai muốn vào đó, trước đây không có náo loạn cũng bởi vì vẫn chưa có ai có thể ngồi vào trong, mọi người tự nhiên sẽ yên ổn với nhau. Hiện tại tin tức có người vào ngồi truyền ra ngoài, nhóm cậu ấm coi trọng sĩ diện dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho hoa nương.
Như tiểu vương gia, hắn nhìn có vẻ cười rất thoải mái, một bộ dáng hào phóng sảng khoái, nhưng trong giọng nói cũng là khí thế bức nhân, hiển nhiên muốn gây khó dễ cho mị nương.
Phụ thân tiểu vương gia là nhi tử mà tiên đế sủng ái nhất, cũng chính là hoàng tử được phong là Vạn thân vương. Sau Vạn thân vương qua đời, theo lễ nghi, tiểu vương gia Lãnh An Hòa thân là trưởng tử, vốn phải bị giáng một cấp, phong làm Vạn quận vương, nhưng khi tiên đế còn sống liền hạ chiếu, con cháu Vạn thân vương được thừa kế tước vị Vạn thân vương. Cho nên, Lãnh An Hòa này địa vị ngang bằng với các thân vương khác, nhưng bối phận lại thấp hơn một bậc, mà dĩ nhiên chẳng có ai dám coi khinh vị tiểu vương gia này.
Theo huyết thống mà nói, đại hoàng tử Lãnh Lăng Phong là đường ca của hắn, bất quá chỉ là em họ, tự nhiên không bị huyết thống ràng buộc, có đôi khi là thân huynh đệ cũng có khả năng sẽ tự tay giết chết ngươi. Nhưng mà Lãnh An Hòa cùng Lãnh Lăng Phong quan hệ rất tốt, hai người mới gặp đã cảm thấy hợp ý, sau lại thường xuyên chơi đùa, có khi là Lãnh Lăng Phong xuất cung tìm Lãnh An Hòa, có khi là Lãnh An Hòa tiến cung tìm Lãnh Lăng Phong, thân phận hắn là thân vương, ra vào cung cấm dĩ nhiên không bị hạn chế.
Tiểu vương gia Lãnh An Hòa, thoạt nhìn là một người cởi mở, người xung quanh cũng thực dễ dàng bị cuốn hút theo, nhưng nếu ngươi thật sự coi hắn là người như vậy, thì ngươi liền thảm rồi. Tính tình hắn hỉ nộ vô thường, tuy là thời gian vui vẻ chiếm đại đa số, nhưng nếu hắn sinh khí, người chung quanh liền gặp nạn, có vài người không biết tính tình thật của hắn, đi chọc giận hắn, hắn liền chỉnh ngươi đến táng gia bại sản, mà ngươi chỉ có thể đem khổ sở nuốt ngược vào bụng. Từ đó về sau, không còn người dám chọc giận vị tiểu vương gia này, bọn họ đều biết đến một đạo lý bất thành văn – chọc hắn, tuyệt đối không có trái ngon ăn.
Hiện tại Lãnh An Hòa tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, nụ cười cũng mang theo hàn khí, người quen thuộc với hắn đều biết, lúc này hắn đã muốn sinh khí.
Mị nương đương nhiên biết điều đó, nhưng trong lòng nàng cũng không thấy e ngại, trong mắt của nàng, chủ tử của nàng là công tử tuyệt đại phong hoa, là thần của thường nhân, không có bất kỳ kẻ nào có thể coi thường hắn, đánh bại hắn! Trong lòng nàng nghĩ vậy, thì làm sao phải e ngại?
Vì thế nàng cũng thu lại một chút ý cười nịnh nọt, đứng thẳng thân mình, trên mặt cũng có thêm vài phần ngạo khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Thực xin lỗi tiểu vương gia, ghế lô kia được tạo riêng cho vị công tử đó, ngoại trừ hắn, bất luận là ai cũng không thể vào!”
Lời nói của mị nương hoàn toàn chọc giận Lãnh An Hòa, những lời này hắn nghe vào, làm sao cũng như đang khinh miệt hắn. Mà Lãnh An Hòa hắn từ lúc sinh ra đời, chính là cẩm y ngọc thực, không có ai dám cãi lại ý của hắn, làm sao có người đủ can đảm nói xấu hắn? Nếu nói đối phương thân phận tôn quý, ở Nguyệt quốc này, còn có ai thân phận tôn quý hơn đại điện hạ! Mị nương này quả thật không biết điều!
Lãnh An Hòa từ tràng kỷ nhảy dựng lên, chỉ vào mị nương mà mắng, “Ta… ta sống đến chừng này, chưa từng có ai dám đối đãi với ta như vậy! Hắn *** tin hay không hôm nay ta niêm phong Hải Phượng Hồng!”
Đối mặt với lửa giận của Lãnh An Hòa, Lãnh Lăng Phong ngồi trong ghế lô cùng cẩm bào thiếu niên cũng không có hành động gì, bọn họ đều biết Lãnh An Hòa là một người có chừng mực, sẽ không ra chuyện khác người gì. Chỉ có bóng dáng đang nằm ngủ trên tràng kỷ giật giật, chậm rì rì đứng dậy, phiến tử trên mặt cũng trượt xuống rơi trên đất, hắn dụi dụi hai mắt, có chút mờ mịt nhìn mọi người, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ, “A? Làm sao vậy?”
Thiếu niên này đứng dậy, trong nháy mắt chỉ cảm thấy hào quang vạn trượng phát ra từ người hắn chiếu sáng toàn bộ ghế lô, nhìn thấy hắn, ngươi mới hiểu được, thì ra đẹp cũng có cực hạn*. Hắn giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, dung mạo hoàn toàn không có từ ngữ nào diễn tả hết được vẻ đẹp đó, nữ tử nào đứng ở trước mặt hắn đều sẽ xấu hổ vô cùng, ai có thể cùng hắn so sánh?
*cực hạn: giới hạn cao nhất
Bất quá bộ dáng của hắn cũng không có nữ khí, mà có chút hương vị anh hùng, cùng có vài phần giáo gươm anh khí. Bởi vậy có thể nhìn ra người này cũng là một kiếm khách, hơn nữa kiếm thuật cao thâm, ở trên giang hồ có thể là nhất lưu cao thủ.
Nhưng mà bộ dáng của hắn rất là lười nhác, một thân bạch vân cẩm bào, bên ngoài khoác một kiện hồng bàn tinh tế, mái tóc đen như đàn hương chảy xuôi trên vai, chỉ một vài sợi tóc được dùng trâm ngọc bích vấn trên đỉnh đầu, mà cốt phiến mới được ngón tay trắng tinh của hắn nhặt lên, mặt lên có vài nét bút vẽ thoáng qua, tạo thành hình một bức sơn hà đồ vô cùng hào hùng.
Cẩm bào thiếu niên La Ngôn đang ngồi trên lan can màu son thấy hắn đứng dậy, nhịn không được kinh hô, “A a! Hạ Phong ngươi như thế nào tỉnh a! Ta còn tưởng chưa đến một khắc thì ngươi chưa tỉnh đâu!”
Thiếu niên xinh đẹp được gọi là Hạ Phong ngáp một cái, lười biếng nói, “Bị đánh thức.”
Lúc này Lãnh An Hòa lại làm khó dễ mị nương lần nữa –
“Không được! Ta hôm nay không thể nuốt khẩu khí này! Ta thật muốn nhìn xem ai mà có mặt mũi lớn như vậy!” Dứt lời, hắn nhấc chân đi ra ngoài cửa, tựa hồ muốn đến ghế lô kia xem thử đến tột cùng là nhân vật nào.
Mà La Ngôn cũng vội nhảy dựng lên, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hô, “ a a! An Hòa ngươi chờ ta! Ta cũng đi nữa!”
Sau đó La Ngôn cũng chạy theo.
Hạ Phong nhìn bóng dáng hai người rời đi, một tay nâng cằm lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói, “Thú vị…”
Nhìn thấy bọn họ hăng hái như vậy, hắn cũng muốn tham gia một chân vào. Nghĩ là làm, hắn quay người lại chuẩn bị cùng đi qua xem, trước khi đi hướng Lãnh Lăng Phong hỏi, “Điện hạ không đi sao?”
“Ta qua ngay.” Lãnh Lăng Phong ngồi yên trên tràng kỷ, tao nhã uống rượu, ánh mắt có chút nguy hiểm nheo lại.
“Thùng thùng đông…” Cửa lớn của ghế lô Lãnh Hàn Băng đang ngồi lại lần nữa bị gõ vang.
Thanh Huyền lầu bầu, có chút bất mãn từ tràng kỷ đứng dậy, đi qua bình phòng đến cửa ghế lô, mở cửa ra, nhìn thấy một cẩm bào thiếu niên cà phơ cà phất chưa bao giờ gặp đứng ở cửa, vẻ mặt trêu tức nhìn nàng.
Thanh Huyền sửng sốt, trong lòng nhất thời cảnh giác, “Ngươi là ai?”
“Ôi, bọn ta là đến làm quen, dù sao cũng đều là khách nhân đến Hải Phượng Hồng chơi đùa thôi…” La Ngôn vọt tới phía trước, cười ha hả nói, hắn đẩy tay Thanh Huyền ra, nghĩ muốn đi qua, đầu còn hướng về phía sau bình phong tìm kiếm.
Ánh mắt Thanh Huyền phát lạnh, tay nhanh chóng đưa về bên hông, ngón tay khẽ động, đem nhuyễn kiếm ở hông rút ra, ngay lập tức vận lực, nhuyễn kiếm nguyên bản mềm mại như tơ lập tức lóe ra hàn quang sắc bén. Thanh Huyền động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức mắt thường gần như không thấy được, chờ tới lúc La Ngôn phản ứng kịp, nữ tử có bộ dáng nha hoàn này đã một tay cầm kiếm gác lên cổ hắn, lưỡi kiếm cơ hồ cắt qua da hắn, hàn khí bức người.
Tuy rằng Thanh Huyền bình thường tùy tiện, nhưng vào thời khắc quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không để bị tụt lại phía sau, hơn nữa nàng đối với Lãnh Hàn Băng là tuyệt đối trung thành và tận tâm! Nàng tu luyện võ công vô cùng chịu khó, từ sau khi đi theo Lãnh Hàn Băng, nàng liền bắt đầu tập kiếm pháp cùng nội lực, cho dù nàng thực ham chơi, nhưng khi tu luyện tuyệt đối sẽ không lơi lỏng! Ngay cả trong Diễm Thiên Giáo, cũng rất nhiều người bội phục Thanh Huyền chịu khó tu luyện võ công. Cũng chính vì vậy, Thanh Huyền kiếm thuật xuất thần nhập hóa, lúc này tay nàng cầm kiếm, mắt sáng như đuốc, cả người đều rực sáng hẳn lên, tràn ngập hiệp khí*, giống như một thanh kiếm!
*Hiệp khí: khí phách của hiệp khách.
“Lui ra ngoài, nếu không – chết!” Thanh Huyền thấp giọng quát, toàn thân tản ra khí thế bức nhân. Mỗi khi nàng cầm kiếm, thói quen nói nhiều cũng thay đổi, trở nên ngắn gọn súc tích, quả thực không giống Thanh Huyền bình thường.
La Ngôn thân mình cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích, sợ tiểu nha hoàn này không cẩn thận liền cắt đứt động mạch cổ của mình, hắn còn chưa hưởng thụ hết thế gian tươi đẹp, không muốn chết sớm như vậy a!
Một khắc trước còn cà phơ cà phất, hắn lập tức cười làm lành với Thanh Huyền, “Ai nha ai nha! Đừng làm vậy a! Chỉ đùa một chút thôi! Ha ha!... Nữ hiệp, trước tiên buông kiếm ra được không, đao kiếm không có mắt a…”
Tuy hắn từ nhỏ cũng có luyện võ công, nhưng thực lực đó trên giang hồ cũng chỉ là một nhị lưu cao thủ, mà hắn biết rõ tiểu nha hoàn thoạt nhìn không được chú ý này, tuyệt đối là nhất lưu cao thủ, thực lực hơn xa hắn!
“La Ngôn, ngươi thật là không có tiền đồ!” Lãnh An Hòa đứng ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, lập tức căm giận mắng to, cũng một bước tiến vào. Hắn trừng mắt nhìn Thanh Huyền, khí thế lấn người nói, “Làm càn! Ngươi nghĩ đây là đâu! Cư nhiên dám ở trước mặt ta bạt đao lộng kiếm! Ngươi đây không muốn sống nữa phải không?!”
Thanh Huyền chậm rãi quay đầu nhìn hắn, sau đó cười giễu một tiếng, không chút nào che giấu khinh miệt trong mắt.
“Ngươi!” Lãnh An Hòa lập tức nổi giận, tuy rằng muốn xông lên trừng trị nữ nhân này, nhưng nhìn đến nàng tay cầm kiếm, hắn vẫn có chút do dự, dù sao hắn vẫn quý trọng mạng nhỏ của mình, không có ý mạo hiểm nó.
Lúc này, một thanh âm có vài phần ngả ngớn vang lên ngoài cửa, “A? Có chuyện gì thế a?”
Ba người đảo mắt qua, thấy người vừa tới thì ra là Hạ Phong, hắn hai tay ôm ngực, đứng ở đó giống như đang xem biểu diễn, tuy rằng mặc bạch vân cẩm bào rất tương xứng với khí chất của hắn, nhưng hồng bào ở bên ngoài nhìn thế nào cũng đầy cảm giác lỗ mãng, làm người ta cảm thấy người này thực – không nghiêm túc.
“Nha nha nha! Hạ Phong tổ tông của ta a! Ngươi tới rồi! Mau tới giúp ta!” La Ngôn khoa tay múa chân vui sướng la lớn, có vẻ rất sốt ruột, bất quá đầu hắn cũng không dám nhúc nhích một phân, thoạt nhìn rất buồn cười.
Lãnh An Hòa âm trầm đứng một bên không nói gì, hiển nhiên có vài phần kiêng kị Hạ Phong.
Thanh Huyền quay đầu nhìn người mới tới, trong lòng dâng lên một mối nguy – nam nhân này rất mạnh! So với nàng mạnh hơn!
Thanh Huyền cảm nhận được khí tức cường giả đến từ Hạ Phong, chiến hỏa trong lòng lập tức cháy lên hừng hực, hận không thể xông đến cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, nhất định rất sảng khoái!
Nghĩ vậy, kiếm trên tay Thanh Huyền run lên một chút, trong lòng cũng có chút chộn rộn. Bất quá nghĩ đến chủ tử còn ngồi bên trong, lý trí của nàng liền ngăn chặn ý định này, chậm rãi trầm ổn lại.
Hạ Phong đáy mắt lướt qua vài phần hứng thú, hắn lười biếng nâng tay lên, duỗi đến bả vai Thanh Sở, miệng cười ha ha nói, “Có chuyện gì nói là được rồi, sao phải động đao động thương? Nếu không ngươi trước buông kiếm xuống, bằng hữu ta cũng đã sợ đến mức này rồi.”
Hắn bộ dáng y như kẻ háo sắc, nhưng Thanh Huyền lại cảm giác được áp lực hướng bả vai mình đánh tới, nàng trong lòng khẽ run, lập tức nghĩ – Quả nhiên không đơn giản!
Quyết định thật nhanh! Nàng chân khí trầm xuống, lui từng bước về phía sau, kiếm cũng rời khỏi cổ La Ngôn. Tay phải nàng thu kiếm, tay trái vận đủ nội lực, một chưởng liền đánh về phía Hạ Phong!
Hạ Phong nhẹ nhàng cười, động tác trên tay cũng không chậm, bàn tay lúc trước còn lười nhác đột nhiên tràn ngập kình lực dựng thẳng lên, một chưởng chứa năm thành nội lực của hắn cũng phóng ra.
Hai chưởng chạm nhau, chưởng phong chấn động nhất thời khiến quần áo bốn người tung bay. Mà quan trọng hơn, bình phong thúy ngọc kia, chậm rãi ngã xuống.
“A!” Thanh Huyền biết mình gây họa, kinh hô một tiếng, hoảng hốt thu tay, “Chủ tử! Thực xin lỗi!”
Nàng kêu một tiếng “chủ tử” lập tức khiến ba người Hạ Phong chú ý, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía kia, mà ở phía sau bọn họ, Lãnh Lăng Phong cũng đang bước vào ghế lô.
“A!” Người kinh hô lúc này là Lãnh Mộ Ly. Lúc bình phong thúy ngọc ngã xuống, hắn bị tiếng động bất ngờ vang lên gây kinh ngạc một chút, bản tính cẩn thận nhát gan khiến hắn nhảy dựng lên từ tràng kỷ, vẻ mặt hoảng loạn nhìn ba người xuất hiện ở cửa và người vô cùng quen thuộc vừa mới bước vào – “Đại hoàng huynh!”
Trong trí nhớ của Lãnh Lăng Phong, Lãnh Mộ Ly là một người không có cảm giác tồn tại, hắn đối với tam hoàng đệ không thân cận cũng không để ý, ngẫu nhiên nhìn thấy nhị hoàng đệ Lãnh Chí Dương không hề kiêng kị đánh chửi hắn, hắn cũng coi thường mà bỏ qua, dù sao hắn cũng chưa từng là một đại ca khoan dung nhân hậu, sẽ không quan tâm một đệ đệ không có chút lợi ích cho mình.
Nhưng mà hắn (Lãnh Lăng Phong) hoàn toàn không ngờ chính mình lại gặp hắn ở đây (Lãnh Mộ Ly), mà còn ở linh hào ghế lô!
Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của Lãnh Lăng Phong là – hắn đến đây dẫn ai đến đây?
Lãnh Lăng Phong ánh mắt chậm rãi dao động, cuối cùng dừng ở người bên cạnh Lãnh Mộ Ly, nam tử đang ngồi xếp bằng, nhìn tấm lưng kia lại tràn ngập cảm giác quen thuộc, nhưng mà trong trí nhớ của hắn cũng không biết một nam tử như vậy… Chờ đã!
Chỉ thấy nam tử kia sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, có chút hờn giận nghiêng đầu qua, nhìn đám người đứng ở cửa.
“Ồn ào cái gì.” Vừa mới lên tiếng liền thấy toàn thân nam tử xuất ra hàn khí. Rõ ràng là chỉ là một câu nói bình thường, bị nam tử không nhanh không chậm nói ra lại khiến người ta cảm thấy run sợ.
“Chủ tử!” Thanh Huyền ngoan ngoãn lùi về bên cạnh Lãnh Hàn Băng, cúi đầu không lên tiếng.
Lãnh An Hòa cùng La Ngôn nhìn đến một thân nam trang của Lãnh Hàn Băng, tuy rằng người này mình không quen, nhưng vẫn như trước cảm thấy kinh diễm.
La Ngôn đến gần Hạ Phong, lấy khủy tay khẽ đụng hắn, thấp giọng nói, “Này, Hạ Phong! Không nghĩ tới lại có người có thể so sánh với ngươi a! Chậc chậc, thật xinh đẹp, là huynh đệ ngươi sao?”
Hạ Phong cong cong khóe miệng, trong mắt có ý tứ khác, cũng không nói gì.
Nhưng hiện tại cũng không ai ở đây có thể hiểu hết tâm tình phức tạp của Lãnh Lăng Phong, lúc trước hắn tuy rằng tò mò thân phận nam tử này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nam tử này thật ra là một nữ tử, hơn nữa còn là tiểu hoàng muội của hắn!
Lãnh Lăng Phong ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Hàn Băng, nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng, hướng Lãnh Hàn Băng nhẹ giọng nói, “ Tiểu hoàng muội, ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?” Hắn tuy rằng không thích Lãnh Hàn Băng, ở trước mặt người khác cũng thể hiện rõ là hắn bất mãn đối với tiểu hoàng muội, nhưng khi hắn thật sự đứng trước mặt Lãnh Hàn Băng, trong lòng lại có vài phần sợ hãi, phần ghen ghét đố kị kia cũng không tồn tại nữa.
Lãnh Lăng Phong vừa nói xong, lập tức khiến ba người kia khiếp sợ.
La Ngôn biểu tình khoa trương nhất, hắn há to miệng, bộ dáng không thể tin được, lẩm bẩm, “Không thể nào…”
Mà thân mình Lãnh An Hòa cũng chấn động, trong mắt đầy sự khiếp sợ, nhưng hắn cũng không biết nói gì cho tốt, há miệng thở dốc nhìn Lãnh Lăng Phong tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng hắn theo bản năng liếc nhìn Lãnh Hàn Băng một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Mà khiếp sợ của Hạ Phong chỉ trong nháy mắt, biểu tình rất nhanh liền khôi phục hắn, nhưng suy nghĩ của hắn cũng không bình tĩnh như vẻ mặt, hiện tại suy nghĩ của hắn chính là liên quan vị tiểu công chúa điện hạ vô cùng tôn quý hay được đồn đãi này. Không học vấn không nghề nghiệp? Ngu ngốc háo sắc? Ngang ngược vô lý? Một công chúa nực cười không diện mạo lại ít học? Đùa cái gì thế!
Chỉ có thật sự nhìn thấy nàng, hiểu được nàng một thân tao nhã chói mắt thì ngươi mới cảm thấy những từ ngữ kia dùng trên người nàng, chính là bôi nhọ nàng. Đối mặt với nàng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là… phục tùng.
Hạ Phong đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, hắn giương mắt nhìn nử tữ mặc một thân huyền sắc nam trang kia, trong lòng đối với vị tiểu công chúa điện hạ khác hẳn với lời đồn nổi lên nồng đậm hứng thú-
Này… rốt cục là dạng nữ tử gì?
“ Tiểu hoàng muội!” Khí thế đã giảm xuống của Lãnh Lăng Phong lại lần nữa trở lại, hắn lúc này mới nhớ ra, Lãnh Hàn Băng xuất hiện tại Hải Phượng Hồng! Đây chính là nơi trăng hoa, thân là tiểu công chúa điện hạ vô cùng cao quý làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa phải biết rằng cung quy của Nguyệt quốc có quy định, tất cả nữ quyến hậu cung, chưa được hoàng mệnh cho phép, tuyệt đối không tùy ý xuất nhập cung!
Lãnh Lăng Phong cảm thấy trời cao thật là chiếu cố mình, có lý do này, hắn hoàn toàn có hướng phụ hoàng gây khó dễ cho nàng, tuy rằng không thể trừng phạt nàng, nhưng ít cũng có thể giảm bớt vài phần sủng ái của phụ hoàng… Phải biết rằng, hiện tại là thời điểm quan trọng lập thái tử, dựa theo sự sủng ái của phụ hoàng với tiểu hoàng muội, Nguyệt quốc có khi sẽ xuất hiện nữ hoàng đế đầu tiên!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Hắn vừa sinh ra đã là đại hoàng tử, tuy rằng thân phận không thể so với nữ nhi của Thụy Mẫn Đức hoàng hậu đã qua đời, tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng tôn quý, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, hơn nữa Nguyệt quốc lập thái tử từ trước đến nay đều dĩ trưởng vi tôn*, nên mẫu phi hắn Thục phi từ nhỏ đã bắt hắn phải chịu khó hướng đến ngôi vua mà học tập, lấy long ỷ làm mục tiêu của bản thân!
*Dĩ trưởng vi tôn: Lấy trưởng làm đầu.
Hiện tại lại xuất hiện một đối thủ mạnh, hơn nữa người này còn là tiểu hoàng muội của mình mới về cung!
Lãnh Lăng Phong đương nhiên không tin tưởng lời đồn vô căn cứ của bên ngoài dành cho Lãnh Hàn Băng, mặc cho đồn đãi đầy thiên hạ, bất luận là ai, chỉ cần gặp Lãnh Hàn Băng đều không hề quan tâm lời đồn kia nữa, bởi vì đã thật sâu cảm phục nàng! Hơn nữa lời đồn này truyền đi lợi hại như vậy cũng bởi vì Lãnh Hàn Băng không quan tâm nó, căn bản phụ hoàng muốn quản việc này, nhưng cũng bị thái độ không quan tâm của Lãnh Hàn Băng chặn lại, cuối cùng cũng xem như không nghe thấy lời đồn đãi đó, dù sao thì đồn vẫn chỉ là đồn mà thôi.
Lãnh Lăng Phong trong lòng dâng một cỗ nguy cơ, hắn ép chính mình phải ngăn chặn sự sợ hãi từ đáy lòng kia, hướng Lãnh Hàn Băng cao giọng nói, “ Tiểu hoàng muội, ngươi xuất cung phải được phụ hoàng cho phép, cung quy quy định hậu cung nữ quyến không thể tùy tiện xuất cung hơn nữa tuổi nguơi cong nhỏ như vậy.... .....” Hắn cũng không dùng giọng điệu trách cứ, huống chi lấy thân phận cùng lập trường của hắn cũng không có tư cách trách cứ Lãnh Hàn Băng tiểu công chúa, hắn chỉ có thể dùng giọng điệu cảnh cáo cùng khuyên giải nói với Lãnh Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng ánh mắt cũng không động, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xem sân khấu kia, cứ như những người xung quanh đều là không khí.
Bất quá bị đại hoàng huynh nói như vậy, Lãnh Mộ Ly đột nhiên nhớ tới cung quy, nghĩ đến ma ma giáo tập* nghiêm khắc, hắn lập tức rùng mình, đến bên cạnh Lãnh Hàn Băng lắp bắp nói, “ Tiểu… tiểu hoàng muội, thật sự.. thật sự có quy định kia, ta… người có thể hay không bị… có thể bị phụ hoàng trách phạt không…” Đối mặt với Lãnh Hàn Băng, hắn vẫn khẩn trương vô cùng, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
*Giáo tập: cách gọi giáo viên thời xưa.
“Đi.” Lãnh Hàn Băng phất tay áo, chậm rãi đứng dậy.
Lúc Lãnh Hàn Băng phất tay áo đứng dậy, những người khác đều ngẩn người, ngay cả Lãnh Lăng Phong cũng không nghĩ Lãnh Hàn Băng lại e ngại lời nói của mình mà rời đi như vậy, bất quá… đây vẫn là Lãnh Hàn Băng không ai bì kịp, không để ai vào mắt sao?
Cũng chỉ có Thanh Huyền vô cùng hiểu chủ tử vụng trộm nhìn ra ngoài, quả nhiên, biểu diễn trên sân khấu cũng đã gần xong. Nhìn đến nghi hoặc trong ánh mắt những người kia, Thanh Huyền cố kìm nén không che miệng cười trộm.
Lãnh Hàn Băng chầm chậm đi đến, cặp mắt kia tựa hồ không có bất kỳ kẻ nào có thể lọt vào, hướng về phía bốn người Lãnh Lăng Phong mà đi.
Lãnh An Hòa cùng La Ngôn đứng ở cửa thức thời lùi qua một bên, mà Lãnh Lăng Phong thấy Lãnh Hàn Băng đi về phía mình, theo bản năng lùi từng bước, giống như bị khí thế Lãnh Hàn Băng quét qua một bên.
Lãnh Hàn Băng đi đến trước mặt Lãnh Lăng Phong, đột nhiên ngừng lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén đảo qua mặt Lãnh Lăng Phong, thanh âm của nàng vẫn bình thản như trước, có một cảm giác ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống –
“Đích tôn thứ ti, trường ấu hữu tự*, bản cung khi nào thì cần ngươi dạy?”
*Đích tôn thứ ti: con dòng chính tôn quý, con thứ thiếp ti tiện.
*Trường ấu hữu tự: lớn nhỏ có thứ tự.
Nàng nói chuyện tốc độ không chậm không nhanh, thong thả gằn từng tiếng nện ở trên người Lãnh Lăng Phong –
Đích tôn thứ ti?! Trường ấu hữu tự?!
Lãnh Lăng Phong mặt thoáng chốc đỏ bừng, bất quá không phải do thẹn, mà là phẫn nộ, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng chống lại cặp mắt không có chút cảm tình của Lãnh Hàn Băng, hai tròng mắt như mặt nước phẳng lặng, lửa giận sắp trào ra trong lòng nháy mắt bị đè ép xuống, cuối cùng chỉ có thể căm giận ngậm chặt miệng, gắt gao trừng mắt nhìn Lãnh Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng thản nhiên thu hồi ánh mắt, không hề nhìn hắn một cái, nhấc chân rời đi.
Thanh Huyền che miệng cười trộm vài tiếng, sau đó cũng chạy đuổi theo Lãnh Hàn Băng. Mà Lãnh Mộ Ly đối với lời nói không chút nào che dấu của Lãnh Hàn Băng thập phần khiếp sợ, miệng mở thật to, một bộ dáng không thể tin được, nhìn thấy góc áo Thanh Huyền biến mất ở cửa, hắn mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo, bước ra cửa ghế lô, xoay người hướng Lãnh Lăng Phong thi lễ, có vài phần kích động, “Đại… đại hoàng huynh! Ta… ta đi trước!”
Bộ dáng Lãnh Lăng Phong phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi bị ba người kia thấy, bọn họ cũng hiểu tâm trạng Lãnh Lăng Phong lúc này không thể nào tốt được, cho nên cũng không nói gì.
Mà Lãnh Lăng Phúc lúc này quả thực muốn bóp chết Lãnh Hàn Băng! Một câu của nàng, hoàn toàn đâm đúng chỗ đau của hắn! Mẫu thân hắn là Thục phi tôn quý, hắn là đại hoàng tử, là trưởng tử của Lãnh Thiên đế, nhưng với Lãnh Hàn Băng, hắn cũng không là gì hết! Đúng vậy, mẫu thân hắn tuy là một trong tứ phi, ngoại trừ hoàng quý phi nương nương ra không ai có thể tôn quý hơn nàng, nhưng người thường cũng có thể thấy được, mẫu thân hắn vẫn chỉ là thiếp, mà hắn, chỉ là con vợ lẽ! Sao địch nổi tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng tôn quý vô cùng do hoàng hậu sinh ra!
Nhưng mà, nàng cũng quá không buông tha cho người ta rồi! Lãnh Hàn Băng!
Đại khái Lãnh Hàn Băng cũng không nghĩ đến câu nói mà nói xong là quên ngay của nàng, cư nhiên khiến Lnahx Lăng Phong vô cùng hận nàng, hơn nữa vì diệt trừ nàng mà không tiếc bất kỳ giá nào, thậm chí là… bức cung đoạt vị!
Đương nhiên, cho dù Lãnh Hàn Băng biết, nàng cũng sẽ khinh thường mà bỏ qua – người ta tức giận liên quan gì ta?
Lãnh Mộ Ly xoay người rời khỏi tầm mắt Lãnh Lăng Phong, chạy chậm đuổi theo Lãnh Hàn Băng cùng Thanh Huyền, lại không nhịn được che miệng cười. Hắn thật không ngờ đại hoàng huynh cao ngạo tôn quý lại có biểu tình như thế! Tiểu hoàng muội quá lợi hại!
“Tiểu tử, ngươi cười trộm cái gì!” Thanh Huyền nhìn thấy ý cười chưa kịp giấu đi của Lãnh Mộ Ly, lấy khủy tay đụng hắn, liếc mắt nhìn chủ tử đi đằng trước, tiến đến nói nhỏ bên tai hắn.
Lãnh Mộ Ly lập tức mở miệng, liều mạng xua tay, “Không… không có.”
“Cắt, không nói thì thôi, hơn phân nửa là vì chuyện vừa rồi chủ tử làm.” Thanh Huyền quay mặt qua một bên, một bộ dáng khinh thường nói, bất quá đột nhiên nàng lại nghĩ tới chuyện gì đó, một lần nữa kề sát tai Lãnh Mộ Ly, trong giọng nói đầy sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Nhưng mà biểu tình của đại hoàng huynh ngươi thật đúng là buồn cười, mặt hắn lúc đó tái luôn rồi, chậc chậc, chủ tử chúng ta thực rất giỏi.”
Lãnh Mộ Ly theo bản năng đồng ý gật mạnh đầu.
“Thanh Huyền.” Lãnh Hàn Băng ở phía trước đột nhiên kêu một tiếng.
Thanh Huyền lập tức thu lại bộ dáng kia, quy củ đi đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, “Chủ tử.”
Lãnh Hàn Băng chống cằm có chút đăm chiêu nói, “Nghe nói con phố phía trước có nhà làm hạt dẻ rang đường ăn ngon lắm, ngươi đi mua đi, đi nhanh về nhanh, ta ở trên xe chờ ngươi.”
Vừa nghe đến ăn, hai mắt Thanh Huyền lập tức tỏa sáng, cao giọng đáp, “Vâng!” Sau đó vận khinh công xông ra ngoài.
Lãnh Hàn Băng mang theo Lãnh Mộ Ly ra khỏi Hải Phượng Hồng, bên ngoài đã có xe ngựa chờ Lãnh Hàn Băng, đánh xe là ám vệ của Diễm Thiên Giáo, đầu đội nón vành, khoác hắc bào, cho dù là tại hoa phố ca múa nhộn nhịp, cũng giống như ngưng tụ vô số hắc ám.
Xe ngựa này cũng không phải là xe ngựa khi tiến cung của Lãnh Hàn Băng, xe ngựa này không chỉ bên trong vô cùng xa hoa thoải mái, bên ngoài cũng thực hào nhoáng, ngay cả màn che cũng được thuê chỉ kim tuyến, trên đỉnh xe còn có một khối dạ minh châu sang quý, không nói đến kích cỡ, ngay cả hào quang tỏa ra cũng vô cùng nhu hòa, có thể thấy được là rất quý hiếm. Mà bốn con ngựa kéo xe đều là ngựa Xích Thố, toàn thân cao thấp phát ra ánh sáng đỏ tươi mỹ lệ như lửa cháy, từ đầu tới đuôi dài khoảng một trượng, không có một cọng lông lai tạp nào, từ móng tới cổ khoảng tám thước, trong đêm tối phá lệ chói mắt, người xem ai cũng phải than thở, lại bởi vì ngựa Xích Thố này khí thế như lang như hổ mà không dám lại gần.
Một chiếc xe ngựa như vậy đứng ở trước Hải Phượng Hồng đã đủ khiến mọi người chú ý, những người khác đều đoán xem chủ nhân xe ngựa là ai, mà những người yêu ngựa thì lại thở dài, ngựa tốt như vậy cư nhiên lại dùng để kéo xe, thật đúng là đáng tiếc, không biết lúc cưỡi lên có cảm giác gì.
Những người này tuy rằng chép miệng nói xe ngựa xa hoa, nhưng khiến bọn họ càng si mê chính là bốn con Xích Thố kia, đó mới thật sự là bảo mã vô giá!
/24
|