Ninh Hinh cười lạnh: “Bị Cố Ly Sinh đuổi khỏi học viện Phong Hoa sẽ không nhẹ nhàng như bị viện trưởng đuổi đâu, thuật phục linh của Cố Ly Sinh khiến bao người dòm ngó, nếu như biết Quân Tà và Cố Ly Sinh có thù, những người muốn tiếp cận Cố Ly Sinh đương nhiên sẽ không để yên cho Quân Tà, cho dù Quân Tà rời khỏi học viện Phong Hoa nhưng trên lưng vẫn dính tin đồn không hòa hảo với Cố Ly Sinh, sau này cho dù hắn ở đâu cũng sẽ rất khó khăn. Không dồn hắn vào con đường chết sao hắn có thể bỏ cái kiểu lạnh lùng ấy đi?”
Không phải nàng ta độc ác, mà là Quân Vô Tà quá cứng, rượu mời không uống thì chỉ có thể uống rượu phạt thôi!
Doãn Ngôn im lặng, thấy Quân Vô Tà đã bước đến quảng trường liền lẩn mình trong đám người.
Không cần biết Ninh Hinh nắm chắc như nào, nhưng Doãn Ngôn thật sự sợ Quân Vô Tà.
Màn trong rừng Linh Vũ khiến Doãn Ngôn hắn cả đời này không quên được.
Sự xuất hiện của Quân Vô Tà thu hút sự bàn tán trên quảng trường, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về nàng, những ánh mắt sắc bén, đến cả Phạm Cẩm đi sau Quân Vô Tà cũng cảm giác có gai đâm sau lưng, mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn.
Thế nhưng Quân Vô Tà lại nhìn thẳng, mặt bĩnh tĩnh như nước, bước chân không nhanh không chậm bước đi dưới những ánh mắt như dao kia, dường như cách biệt với thế giới, cùng với Phạm Cẩm đứng riêng tách biệt với đám người kia.
Sự bình tĩnh của Quân Vô Tà khiến những người muốn nhìn thấy nàng hoảng loạn thất vọng.
Những lời nói khó nghe kia không ngừng truyền đến, Quân Vô Tà vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt nàng chỉ trầm tĩnh nhìn về phía trước.
Trong âm thanh huyên náo, viện trưởng học viện Phong Hoa đột ngột xuất hiện ở phía trước quảng trường, ông đứng trước các mặt đệ tử một cách oai hùng, gương mặt anh tuấn mang theo ý cười hòa ái.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây không phải là ý của ta, mà là ý của viện trưởng phân viện Phục Linh Cố Ly Sinh, hôm nay hắn có vài lời muốn nói với mọi người.”Phạm Khải cười nói xong liền nhường vị trí này lại.
Trời mới biết, khoảng thời gian này học viện Phong Hoa liên tiếp xảy ra chuyện đã khiến ông không kịp trở tay, nay có Cố Ly Sinh ra mặt làm ông vui mừng vì được thanh nhàn.
Cố Ly Sinh dưới ánh mắt của mọi người bước đến trước mặt các đệ tử, hắn mặc cẩm y màu xanh lam, eo điểm thêm miếng mỹ ngọc, tựa như công tử nho nhã, nhưng lại khiến người ta không dám tự ý tiến lại gần.
Sự xuất hiện của Cố Ly Sinh làm cho các thiếu niên vừa yên tĩnh không lâu lại tiếp tục ồn ào.
Mặc dù đã đoán trước hôm nay Cố Ly Sinh muốn báo thù cho Lý Tử Mộ mới triệu tập như vậy, nhưng vẫn chưa thấy Cố Ly Sinh nên đa phần mọi người đều không tin.
Nhưng bây giờ Cố Ly Sinh đã xuất hiện, những phỏng đoán đó coi như là đúng rồi!
Không ít người vô thức nhìn Quân Vô Tà, trong lòng nghĩ gì thì không cần nói cũng biết.
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Quân Vô Tà thì lại lần nữa khiến bọn họ thất vọng, đôi mắt lạnh lùng kia, thậm chí cái liếc mắt còn keo kiệt với người bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không được tính là tuấn mỹ kia còn có vẻ mặt lạnh như băng, đến lông mày cũng không hề nhíu cái nào.
Cố Ly Sinh đứng trước mặt mọi người, ánh mắt quét một vòng, hắn trầm giọng nói: “Yên lặng.”
Trong nháy mắt, tất cả các âm thanh đều biến mất.
Ai cũng không dám làm người tạo ra thuật phục linh không vui, việc này còn khó tiếp nhận hơn là bị đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa.
Không phải nàng ta độc ác, mà là Quân Vô Tà quá cứng, rượu mời không uống thì chỉ có thể uống rượu phạt thôi!
Doãn Ngôn im lặng, thấy Quân Vô Tà đã bước đến quảng trường liền lẩn mình trong đám người.
Không cần biết Ninh Hinh nắm chắc như nào, nhưng Doãn Ngôn thật sự sợ Quân Vô Tà.
Màn trong rừng Linh Vũ khiến Doãn Ngôn hắn cả đời này không quên được.
Sự xuất hiện của Quân Vô Tà thu hút sự bàn tán trên quảng trường, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về nàng, những ánh mắt sắc bén, đến cả Phạm Cẩm đi sau Quân Vô Tà cũng cảm giác có gai đâm sau lưng, mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn.
Thế nhưng Quân Vô Tà lại nhìn thẳng, mặt bĩnh tĩnh như nước, bước chân không nhanh không chậm bước đi dưới những ánh mắt như dao kia, dường như cách biệt với thế giới, cùng với Phạm Cẩm đứng riêng tách biệt với đám người kia.
Sự bình tĩnh của Quân Vô Tà khiến những người muốn nhìn thấy nàng hoảng loạn thất vọng.
Những lời nói khó nghe kia không ngừng truyền đến, Quân Vô Tà vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt nàng chỉ trầm tĩnh nhìn về phía trước.
Trong âm thanh huyên náo, viện trưởng học viện Phong Hoa đột ngột xuất hiện ở phía trước quảng trường, ông đứng trước các mặt đệ tử một cách oai hùng, gương mặt anh tuấn mang theo ý cười hòa ái.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây không phải là ý của ta, mà là ý của viện trưởng phân viện Phục Linh Cố Ly Sinh, hôm nay hắn có vài lời muốn nói với mọi người.”Phạm Khải cười nói xong liền nhường vị trí này lại.
Trời mới biết, khoảng thời gian này học viện Phong Hoa liên tiếp xảy ra chuyện đã khiến ông không kịp trở tay, nay có Cố Ly Sinh ra mặt làm ông vui mừng vì được thanh nhàn.
Cố Ly Sinh dưới ánh mắt của mọi người bước đến trước mặt các đệ tử, hắn mặc cẩm y màu xanh lam, eo điểm thêm miếng mỹ ngọc, tựa như công tử nho nhã, nhưng lại khiến người ta không dám tự ý tiến lại gần.
Sự xuất hiện của Cố Ly Sinh làm cho các thiếu niên vừa yên tĩnh không lâu lại tiếp tục ồn ào.
Mặc dù đã đoán trước hôm nay Cố Ly Sinh muốn báo thù cho Lý Tử Mộ mới triệu tập như vậy, nhưng vẫn chưa thấy Cố Ly Sinh nên đa phần mọi người đều không tin.
Nhưng bây giờ Cố Ly Sinh đã xuất hiện, những phỏng đoán đó coi như là đúng rồi!
Không ít người vô thức nhìn Quân Vô Tà, trong lòng nghĩ gì thì không cần nói cũng biết.
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Quân Vô Tà thì lại lần nữa khiến bọn họ thất vọng, đôi mắt lạnh lùng kia, thậm chí cái liếc mắt còn keo kiệt với người bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không được tính là tuấn mỹ kia còn có vẻ mặt lạnh như băng, đến lông mày cũng không hề nhíu cái nào.
Cố Ly Sinh đứng trước mặt mọi người, ánh mắt quét một vòng, hắn trầm giọng nói: “Yên lặng.”
Trong nháy mắt, tất cả các âm thanh đều biến mất.
Ai cũng không dám làm người tạo ra thuật phục linh không vui, việc này còn khó tiếp nhận hơn là bị đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa.
/476
|