Kha Tàng Cúc khó tin nhìn Quân Vô Tà, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, độc dược Quân Vô Tà lấy ra căn bản không phải là hủ cốt hoàn, mà là mỹ nhân diện mà hắn chưa từng nghe nói qua......
Hơn nữa, hiệu quả của mỹ nhân diện, với hắn mà nói giống như tai họa ngập đầu!
Trả lại khuôn mặt cho ta...... trả lại cho ta...... Trên mặt đau nhức càng ngày càng rõ ràng, cả người Kha Tàng Cúc run rẩy ngã trên mặt đất, hai tay rốt cuộc cố che chắn mặt mũi. Hắn phủ phục trên mặt đất, giãy giụa bò về phía Quân Vô Tà, đầu tóc tán loạn, trên mặt huyết nhục mơ hồ, nơi nào còn có kiêu ngạo và ngạo mạn của ngày hôm qua ở trên đỉnh Vân Sơn.
Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi, hãy trả lại khuôn mặt cho ta...... Chỉ cần trả nó lại cho ta...... Kha Tàng Cúc chưa bao giờ từng sợ hãi như vậy, dung nhan cả đời chờ đợi thật vất vả mới có được, nhưng đã bị phá huỷ chỉ sau một khoảnh khắc thoáng qua, thậm chí còn xấu xí hơn so với trong quá khứ.
Phẩm vị qua khuôn mặt tuấn mỹ, hắn nơi nào còn có thể chịu được gương mặt thảm đến nỗi không nỡ nhìn này!
Quân Vô Tà nhìn xuống Kha Tàng Cúc đang phủ phục ở dưới chân mình, hai mắt nheo lại lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, nàng dùng giọng lãnh khốc đến cực điểm nói:
Đó không phải khuôn mặt của ngươi.
Không! Đó là ta! Là của ta! Cầu ngươi hãy trả nó lại cho ta! Ngươi muốn gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi! Sau này ta sẽ nghe ngươi tất cả! Cầu xin ngươi! Kha Tàng Cúc khó khăn ngửa đầu, nước mắt hoà cùng máu loãng, trên khuôn mặt đã không còn một khối da hoàn hảo, làn da nổ tung rối tinh dính ở trên thịt, theo máu loãng nhỏ xuống.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.......
Quân Vô Tà thu hồi tầm mắt, khoảnh khắc Kha Tàng Cúc sắp đụng tới vạt áo nàng, di chuyển bước chân, đi về phía Kiều Sở lung lay sắp đổ.
Ăn. Một viên đan dược xuất hiện ở lòng bàn tay Quân Vô Tà.
Kiều Sở không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhận và nuốt vào trong bụng, chỉ trong giây lát, toàn thân xuất hiện đau đớn bởi vì trúng Độc Yên đều biến mất, ngoại trừ sắc mặt còn có chút trắng bệch, hắn đã không có bất luận khó chịu nào khác.
Ngươi còn muốn treo mình ở trên đó, chờ tới khi nào? Quân Vô Tà nhíu mày, nhìn lướt Hoa Dao vẫn đang treo ở trên móc sắt.
Hoa Dao nhắm mắt, hơi thở dốc, sau đó thoát ra từ bên trong trói buộc.
Khoảng khắc hắn vừa rơi xuống mặt đất, Quân Vô Tà liền ném cho hắn một viên đan dược.
Hoa Dao không nói hai lời lập tức nuốt xuống, cảm nhận được khó chịu trong cơ thể hoàn toàn biến mất, Hoa Dao vừa rút đinh xuyên qua xương cốt trên người mình, vừa nói với Quân Vô Tà: Đa tạ.
Hai người thoát khỏi từ trong độc dược, lúc này mới có tâm tư nhìn xem tình huống của Kha Tàng Cúc.
Kha Tàng Cúc quỳ rạp trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt tràn ngập tơ máu, bộ dáng phá lệ thê thảm. Hắn nhìn thấy Hoa Dao và Kiều Sở sau khi nuốt đan dược của Quân Vô Tà, lập tức khôi phục bộ dáng như thường, trong ánh mắt tràn ngập khó có thể tin. Hắn há mồm muốn nói điều gì đó, nhưng một trận đau nhức truyền đến. Đau nhức đột ngột khiến môi răng hắn đều khép kín, một ngụm, cắn đứt đầu lưỡi của chính mình!
Một tảng lớn máu tươi phun ra từ trong miệng Kha Tàng Cúc, miệng đầy máu khiến hô hấp của hắn bị sặc trong phổi!
Hắn giãy giụa vấu chặt ngực mình, thống khổ vì hít thở không thông khiến cả người co giật càng thêm lợi hại.
Ba người Quân Vô Tà, cứ đứng lẳng lặng ở một bên như vậy, nhìn Kha Tàng Cúc từng bước một đi tới tử vong......
Mãi cho đến một khắc cuối cùng trước khi chết, đáy mắt Kha Tàng Cúc đều tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng!
Nếu như Quân Vô Tà không để hắn nhìn thấy dung nhan tuấn lãng của mình trước khi chết, không cho hắn hy vọng, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy mất mát và không cam lòng như vậy. Rõ ràng hắn đã nắm chắc vẻ đẹp tuấn lãng cả đời trong tay, nhưng lại từng chút một bị nghiền nát ngay ở trước mắt hắn......
Nếu như không biết được tư vị thiên đường, sẽ vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cực khổ nơi địa ngục. (If he had not known heaven, he would not have known the suffering in hell.)
Hắc thú ngồi xổm một bên, liếm liếm móng vuốt, chủ nhân độc ác thú vị, thật sự không thay đổi một chút nào.
Những thứ địch nhân càng để ý, càng quý trọng, nàng sẽ càng muốn làm trò nghiền nát thành bụi, từng chút một, trước mặt bọn họ.
Thật là quá ác liệt!
Kha Tàng Cúc đã chết, chết ở bên trong tuyệt vọng cùng không cam lòng, đến chết cũng không thể nhắm mắt. Cuối cùng hắn mang theo khuôn mặt, chỉ có gương mặt huyết nhục mơ hồ, thậm chí đều không được mô tả là xấu xí.
Kiều Sở nhìn chằm chằm tử trạng của Kha Tàng Cúc, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Quân Vô Tà.
Tiểu Tà Tử, mỹ nhân diện...... là ngươi làm? Thật là đáng sợ!
Hơn nữa, hiệu quả của mỹ nhân diện, với hắn mà nói giống như tai họa ngập đầu!
Trả lại khuôn mặt cho ta...... trả lại cho ta...... Trên mặt đau nhức càng ngày càng rõ ràng, cả người Kha Tàng Cúc run rẩy ngã trên mặt đất, hai tay rốt cuộc cố che chắn mặt mũi. Hắn phủ phục trên mặt đất, giãy giụa bò về phía Quân Vô Tà, đầu tóc tán loạn, trên mặt huyết nhục mơ hồ, nơi nào còn có kiêu ngạo và ngạo mạn của ngày hôm qua ở trên đỉnh Vân Sơn.
Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi, hãy trả lại khuôn mặt cho ta...... Chỉ cần trả nó lại cho ta...... Kha Tàng Cúc chưa bao giờ từng sợ hãi như vậy, dung nhan cả đời chờ đợi thật vất vả mới có được, nhưng đã bị phá huỷ chỉ sau một khoảnh khắc thoáng qua, thậm chí còn xấu xí hơn so với trong quá khứ.
Phẩm vị qua khuôn mặt tuấn mỹ, hắn nơi nào còn có thể chịu được gương mặt thảm đến nỗi không nỡ nhìn này!
Quân Vô Tà nhìn xuống Kha Tàng Cúc đang phủ phục ở dưới chân mình, hai mắt nheo lại lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, nàng dùng giọng lãnh khốc đến cực điểm nói:
Đó không phải khuôn mặt của ngươi.
Không! Đó là ta! Là của ta! Cầu ngươi hãy trả nó lại cho ta! Ngươi muốn gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi! Sau này ta sẽ nghe ngươi tất cả! Cầu xin ngươi! Kha Tàng Cúc khó khăn ngửa đầu, nước mắt hoà cùng máu loãng, trên khuôn mặt đã không còn một khối da hoàn hảo, làn da nổ tung rối tinh dính ở trên thịt, theo máu loãng nhỏ xuống.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.......
Quân Vô Tà thu hồi tầm mắt, khoảnh khắc Kha Tàng Cúc sắp đụng tới vạt áo nàng, di chuyển bước chân, đi về phía Kiều Sở lung lay sắp đổ.
Ăn. Một viên đan dược xuất hiện ở lòng bàn tay Quân Vô Tà.
Kiều Sở không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhận và nuốt vào trong bụng, chỉ trong giây lát, toàn thân xuất hiện đau đớn bởi vì trúng Độc Yên đều biến mất, ngoại trừ sắc mặt còn có chút trắng bệch, hắn đã không có bất luận khó chịu nào khác.
Ngươi còn muốn treo mình ở trên đó, chờ tới khi nào? Quân Vô Tà nhíu mày, nhìn lướt Hoa Dao vẫn đang treo ở trên móc sắt.
Hoa Dao nhắm mắt, hơi thở dốc, sau đó thoát ra từ bên trong trói buộc.
Khoảng khắc hắn vừa rơi xuống mặt đất, Quân Vô Tà liền ném cho hắn một viên đan dược.
Hoa Dao không nói hai lời lập tức nuốt xuống, cảm nhận được khó chịu trong cơ thể hoàn toàn biến mất, Hoa Dao vừa rút đinh xuyên qua xương cốt trên người mình, vừa nói với Quân Vô Tà: Đa tạ.
Hai người thoát khỏi từ trong độc dược, lúc này mới có tâm tư nhìn xem tình huống của Kha Tàng Cúc.
Kha Tàng Cúc quỳ rạp trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt tràn ngập tơ máu, bộ dáng phá lệ thê thảm. Hắn nhìn thấy Hoa Dao và Kiều Sở sau khi nuốt đan dược của Quân Vô Tà, lập tức khôi phục bộ dáng như thường, trong ánh mắt tràn ngập khó có thể tin. Hắn há mồm muốn nói điều gì đó, nhưng một trận đau nhức truyền đến. Đau nhức đột ngột khiến môi răng hắn đều khép kín, một ngụm, cắn đứt đầu lưỡi của chính mình!
Một tảng lớn máu tươi phun ra từ trong miệng Kha Tàng Cúc, miệng đầy máu khiến hô hấp của hắn bị sặc trong phổi!
Hắn giãy giụa vấu chặt ngực mình, thống khổ vì hít thở không thông khiến cả người co giật càng thêm lợi hại.
Ba người Quân Vô Tà, cứ đứng lẳng lặng ở một bên như vậy, nhìn Kha Tàng Cúc từng bước một đi tới tử vong......
Mãi cho đến một khắc cuối cùng trước khi chết, đáy mắt Kha Tàng Cúc đều tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng!
Nếu như Quân Vô Tà không để hắn nhìn thấy dung nhan tuấn lãng của mình trước khi chết, không cho hắn hy vọng, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy mất mát và không cam lòng như vậy. Rõ ràng hắn đã nắm chắc vẻ đẹp tuấn lãng cả đời trong tay, nhưng lại từng chút một bị nghiền nát ngay ở trước mắt hắn......
Nếu như không biết được tư vị thiên đường, sẽ vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cực khổ nơi địa ngục. (If he had not known heaven, he would not have known the suffering in hell.)
Hắc thú ngồi xổm một bên, liếm liếm móng vuốt, chủ nhân độc ác thú vị, thật sự không thay đổi một chút nào.
Những thứ địch nhân càng để ý, càng quý trọng, nàng sẽ càng muốn làm trò nghiền nát thành bụi, từng chút một, trước mặt bọn họ.
Thật là quá ác liệt!
Kha Tàng Cúc đã chết, chết ở bên trong tuyệt vọng cùng không cam lòng, đến chết cũng không thể nhắm mắt. Cuối cùng hắn mang theo khuôn mặt, chỉ có gương mặt huyết nhục mơ hồ, thậm chí đều không được mô tả là xấu xí.
Kiều Sở nhìn chằm chằm tử trạng của Kha Tàng Cúc, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Quân Vô Tà.
Tiểu Tà Tử, mỹ nhân diện...... là ngươi làm? Thật là đáng sợ!
/476
|