Người bị nàng đẩy ra, đang muốn nổi giận, lại thấy một mạt hồng y hỏa diễm, dung mạo tuyệt mỹ vô song khiến hắn bị chấn tại chỗ, quên mất hết thảy.
Lão đại! Nghe được thanh âm Mộ Khinh Ca, thấy bóng dáng quen thuộc. Thiệu mập mạp lập tức như thấy được thân nhân.
Thanh âm ủy khuất, y như hài tử bị chịu khi dễ bên ngoài, rốt cuộc thấy được đại nhân nhà mình ra mặt.
Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt Thiệu mập mạp, ngồi xổm xuống, nhìn hắn ôm chân mập hỏi: Không sao chứ.
Thiệu mập mạp hấp hấp cái mũi, không hề gì giương cằm lên: Không có việc gì, chỉ là bị thương chút gân cốt, dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể bước đi như bay.
Nghe ra trong lời nói mập mạp ý an ủi, Mộ Khinh Ca cười cười nói: Thương gân động cốt trăm ngày, ngươi phải cẩn trọng chứ không được khinh suất.
Đã biết, lão đại! Thiệu mập vẻ mặt cảm động. Dù biểu tình trên mặt phì của hắn không hiện lên rõ ràng.
Tào Quý? Một đạo thanh âm kinh ngạc hướng vào đám người.
Tên thiếu gia cùng Thiệu mập mạp tỷ thí giương mắt nhìn qua, lập tức hai mắt lỗ mãng nhiễm lên một tầng si mê: Thì ra là Trường Nhạc công chúa.
Tần Diệc Dao đi vào đám người, nhìn thoáng qua Thiệu mập mạp ngồi dưới đất, không khỏi cau mày nói: Vừa rồi là ngươi cùng Thiệu Việt Trạch thi đấu?
Không sai. Tào Quý đắc ý tự hào nói: Lúc trước, Thiệu béo này... Thiệu Việt Trạch chủ động yêu cầu cùng Tào mỗ tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung. Đã nói qua, từng người cưỡi ngựa, bắn ra chín mũi tên, lấy vòng nhiều thắng. Chỉ là mập mạp kỵ nghệ không tinh, bản thân ngã ngựa, lại vu oan cho Tào mỗ. Thỉnh công chúa vì Tào mỗ chủ trì công đạo.
Ánh mắt Tào Quý, khiến Tần Diệc Dao thập phần không thoải mái.
Nàng không dấu vết nhích lại gần Mộ Khinh Ca một chút, thản nhiên nói: Ta chỉ là khách nhân, không thể nào làm chủ. Nếu ngươi muốn chủ trì công đạo thì đi tìm Thái tử đi. Chỉ là tỷ thí mà thôi, ngươi đã thắng, cần gì phải bỏ đá xuống giếng. Nàng không phải vừa vặn mới đến, lúc trước, nàng tuy không như Mộ Khinh Ca nghe được toàn bộ, nhưng cũng nghe vài câu. Lấy sự thông tuệ của nàng, sao có thể đoán không được chuyện gì xảy ra?
Nàng muốn dàn xếp ổn thỏa, sợ Mộ Khinh Ca chọc phiền toái. Nhưng Mộ Khinh Ca hiển nhiên không muốn lĩnh cái tình này.
Sau khi xác định Thiệu mập mạp không có việc gì, nàng mới chậm rãi đứng lên, chặn trước người Tần Diệc Dao, bình tĩnh lạnh nhạt nói: Vừa rồi, mập mạp chỉ là té ngựa. Ngươi và hắn ngay cả một mũi tên cũng không bắn ra, làm sao phân thắng bại?
Thì ra là Mộ tiểu tước gia. Tào Quý hài hước cười nói: Như thế nào? Tiểu tước gia muốn thay mập mạp này nói chuyện?
Nói chuyện thì không cần. Mộ Khinh Ca phất nhẹ vạt tay áo, cười nói: Con người ta tương đối thích dùng hành động để chứng minh.
Có ý tứ gì? Tào Quý cau mày nói.
Không bằng... Khóe miệng Mộ Khinh Ca gợi lên tươi cười nghiền ngẫm: Vẫn chưa xong tỷ thí, để ta lên thay, thế nào?
Mọi người sửng sốt.
Lạc Đô người nào không biết Mộ tiểu tước gia văn không thành võ không xong, căn bản là một cái bao cỏ phế vật.
Hiện giờ, cư nhiên chủ động yêu cầu tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với Tào Quý?
Không chỉ có Tào Quý cho rằng mình nghe lầm, ngay cả Tần Diệc Dao đứng sau Mộ Khinh Ca đều nhíu mày...
Tào Quý kia là vây cánh Thái tử, ngươi không thể lỗ mãng. Tần Diệc Dao đứng sau Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng nhắc nhở.
Thì ra là người của Thái tử.
Mộ Khinh Ca trong lòng hiểu rõ. Trước mắt Duệ Vương và Thái tử tranh chấp lợi hại, hiện tại Duệ Vương bị phạt ở hoàng miếu, có chút thất thế, người Thái tử liền đắc ý đi lên.
Chỉ là, bọn họ chó cắn chó không sao cả, đấu thế nào đều được. Sao lại kéo tới người của nàng?
Cả đám không biết xấu hổ, chính là thiếu chỉnh đốn.
Tiểu tước gia thực sự muốn cùng ta tỷ thí? Tào Quý nheo lại hai mắt phất phơ, lần nữa xác định. Trong khóe mắt tính kế không ngừng.
Mộ Khinh Ca cười nói: Như thế nào? Ta không xứng? Thân phận của nàng so với Tào Quý này tôn quý hơn nhiều.
Hơn nữa, nàng còn có một vị gia gia yêu tôn tử như mạng.
Ngươi tin hay không, chỉ cần hôm nay Tào Quý dám nói một tiếng Mộ Khinh Ca không xứng, ngày mai Mộ Hùng có thể mang binh nhảy vào Tào gia, đối với tiểu tạp này nói Tôn tử ta không xứng, lão phu xứng hay không?
Thịt trên mặt Tào Quý co lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Sao có thể?
Mộ Khinh Ca nhướng mày: Nếu như thế, không bằng chúng ta tới đánh cuộc.
Tiểu tước gia muốn đánh cuộc gì? Tào Quý hỏi. Âm thầm phái người đi gọi Thái tử.
Cùng Thiệu mập mạp tỷ thí, hắn có thể tùy ý trêu đùa. Nhưng là Mộ Khinh Ca... Thân phận Mộ Hùng đặc thù, binh mã dưới tay khiến người kiêng kị. Hắn không thể không cố kị vài phần.
Có thể nói, hiện giờ Duệ Vương và Thái tử, ai có thể hoàn toàn mượn sức Mộ Hùng, chẳng khác nào đã ngồi ổn nửa bên mông vào vị trí kia.
Mộ Khinh Ca và Trường Nhạc công chúa có hôn ước, còn có Duệ Vương đối với nàng thân cận, khiến cho Thái tử không thể nào xuống tay, chỉ có thể liệt vào nhóm địch nhân.
Hiện giờ Duệ Vương bị phạt, ngược lại cho Thái tử có cơ hội tốt.
Không thể không nói, Tào Quý là thật tâm vì Thái tử cân nhắc. Cho nên, sau khi Mộ Khinh Ca xuất hiện, hắn vẫn chưa quá mức châm chọc, chỉ sợ khiến quan hệ cứng nhắc, hỏng chuyện tốt của Thái tử.
Tóm lại, đối với Mộ Khinh Ca là mượn sức hay là đối lập, chỉ có thể từ Thái tử quyết định.
Mộ Khinh Ca cười nói: Nếu ngươi thua, liền quỳ xuống dập đầu ba cái với Thiệu mập mạp. Hô to ba tiếng, ta không bằng Thiệu Việt Trạch, như thế nào?
Tào Quý biến sắc, trong mắt lộ ra âm độc. Hắn không nghĩ tới Mộ Khinh Ca thế mà lại đưa ra điều kiện này, thật sự là khinh người quá đáng.
Cũng may, hắn có thể là thuộc hạ làm việc cho Thái tử, tự nhiên có chút công phu ẩn nhẫn.
Đem tức giận trong lòng đè xuống, hắn cười lạnh nói: Nếu là tiểu tước gia thua?
Nếu ta thua, đồng dạng sẽ hướng ngươi quỳ dập đầu. Nói ba tiếng không bằng ngươi. Thế nào, rất công bằng đúng không? Mộ Khinh Ca tùy ý nói: Hay là nói, ngươi không dám đánh cược, là sợ bại bởi ta?
Lão đại! Nghe được thanh âm Mộ Khinh Ca, thấy bóng dáng quen thuộc. Thiệu mập mạp lập tức như thấy được thân nhân.
Thanh âm ủy khuất, y như hài tử bị chịu khi dễ bên ngoài, rốt cuộc thấy được đại nhân nhà mình ra mặt.
Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt Thiệu mập mạp, ngồi xổm xuống, nhìn hắn ôm chân mập hỏi: Không sao chứ.
Thiệu mập mạp hấp hấp cái mũi, không hề gì giương cằm lên: Không có việc gì, chỉ là bị thương chút gân cốt, dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể bước đi như bay.
Nghe ra trong lời nói mập mạp ý an ủi, Mộ Khinh Ca cười cười nói: Thương gân động cốt trăm ngày, ngươi phải cẩn trọng chứ không được khinh suất.
Đã biết, lão đại! Thiệu mập vẻ mặt cảm động. Dù biểu tình trên mặt phì của hắn không hiện lên rõ ràng.
Tào Quý? Một đạo thanh âm kinh ngạc hướng vào đám người.
Tên thiếu gia cùng Thiệu mập mạp tỷ thí giương mắt nhìn qua, lập tức hai mắt lỗ mãng nhiễm lên một tầng si mê: Thì ra là Trường Nhạc công chúa.
Tần Diệc Dao đi vào đám người, nhìn thoáng qua Thiệu mập mạp ngồi dưới đất, không khỏi cau mày nói: Vừa rồi là ngươi cùng Thiệu Việt Trạch thi đấu?
Không sai. Tào Quý đắc ý tự hào nói: Lúc trước, Thiệu béo này... Thiệu Việt Trạch chủ động yêu cầu cùng Tào mỗ tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung. Đã nói qua, từng người cưỡi ngựa, bắn ra chín mũi tên, lấy vòng nhiều thắng. Chỉ là mập mạp kỵ nghệ không tinh, bản thân ngã ngựa, lại vu oan cho Tào mỗ. Thỉnh công chúa vì Tào mỗ chủ trì công đạo.
Ánh mắt Tào Quý, khiến Tần Diệc Dao thập phần không thoải mái.
Nàng không dấu vết nhích lại gần Mộ Khinh Ca một chút, thản nhiên nói: Ta chỉ là khách nhân, không thể nào làm chủ. Nếu ngươi muốn chủ trì công đạo thì đi tìm Thái tử đi. Chỉ là tỷ thí mà thôi, ngươi đã thắng, cần gì phải bỏ đá xuống giếng. Nàng không phải vừa vặn mới đến, lúc trước, nàng tuy không như Mộ Khinh Ca nghe được toàn bộ, nhưng cũng nghe vài câu. Lấy sự thông tuệ của nàng, sao có thể đoán không được chuyện gì xảy ra?
Nàng muốn dàn xếp ổn thỏa, sợ Mộ Khinh Ca chọc phiền toái. Nhưng Mộ Khinh Ca hiển nhiên không muốn lĩnh cái tình này.
Sau khi xác định Thiệu mập mạp không có việc gì, nàng mới chậm rãi đứng lên, chặn trước người Tần Diệc Dao, bình tĩnh lạnh nhạt nói: Vừa rồi, mập mạp chỉ là té ngựa. Ngươi và hắn ngay cả một mũi tên cũng không bắn ra, làm sao phân thắng bại?
Thì ra là Mộ tiểu tước gia. Tào Quý hài hước cười nói: Như thế nào? Tiểu tước gia muốn thay mập mạp này nói chuyện?
Nói chuyện thì không cần. Mộ Khinh Ca phất nhẹ vạt tay áo, cười nói: Con người ta tương đối thích dùng hành động để chứng minh.
Có ý tứ gì? Tào Quý cau mày nói.
Không bằng... Khóe miệng Mộ Khinh Ca gợi lên tươi cười nghiền ngẫm: Vẫn chưa xong tỷ thí, để ta lên thay, thế nào?
Mọi người sửng sốt.
Lạc Đô người nào không biết Mộ tiểu tước gia văn không thành võ không xong, căn bản là một cái bao cỏ phế vật.
Hiện giờ, cư nhiên chủ động yêu cầu tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với Tào Quý?
Không chỉ có Tào Quý cho rằng mình nghe lầm, ngay cả Tần Diệc Dao đứng sau Mộ Khinh Ca đều nhíu mày...
Tào Quý kia là vây cánh Thái tử, ngươi không thể lỗ mãng. Tần Diệc Dao đứng sau Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng nhắc nhở.
Thì ra là người của Thái tử.
Mộ Khinh Ca trong lòng hiểu rõ. Trước mắt Duệ Vương và Thái tử tranh chấp lợi hại, hiện tại Duệ Vương bị phạt ở hoàng miếu, có chút thất thế, người Thái tử liền đắc ý đi lên.
Chỉ là, bọn họ chó cắn chó không sao cả, đấu thế nào đều được. Sao lại kéo tới người của nàng?
Cả đám không biết xấu hổ, chính là thiếu chỉnh đốn.
Tiểu tước gia thực sự muốn cùng ta tỷ thí? Tào Quý nheo lại hai mắt phất phơ, lần nữa xác định. Trong khóe mắt tính kế không ngừng.
Mộ Khinh Ca cười nói: Như thế nào? Ta không xứng? Thân phận của nàng so với Tào Quý này tôn quý hơn nhiều.
Hơn nữa, nàng còn có một vị gia gia yêu tôn tử như mạng.
Ngươi tin hay không, chỉ cần hôm nay Tào Quý dám nói một tiếng Mộ Khinh Ca không xứng, ngày mai Mộ Hùng có thể mang binh nhảy vào Tào gia, đối với tiểu tạp này nói Tôn tử ta không xứng, lão phu xứng hay không?
Thịt trên mặt Tào Quý co lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Sao có thể?
Mộ Khinh Ca nhướng mày: Nếu như thế, không bằng chúng ta tới đánh cuộc.
Tiểu tước gia muốn đánh cuộc gì? Tào Quý hỏi. Âm thầm phái người đi gọi Thái tử.
Cùng Thiệu mập mạp tỷ thí, hắn có thể tùy ý trêu đùa. Nhưng là Mộ Khinh Ca... Thân phận Mộ Hùng đặc thù, binh mã dưới tay khiến người kiêng kị. Hắn không thể không cố kị vài phần.
Có thể nói, hiện giờ Duệ Vương và Thái tử, ai có thể hoàn toàn mượn sức Mộ Hùng, chẳng khác nào đã ngồi ổn nửa bên mông vào vị trí kia.
Mộ Khinh Ca và Trường Nhạc công chúa có hôn ước, còn có Duệ Vương đối với nàng thân cận, khiến cho Thái tử không thể nào xuống tay, chỉ có thể liệt vào nhóm địch nhân.
Hiện giờ Duệ Vương bị phạt, ngược lại cho Thái tử có cơ hội tốt.
Không thể không nói, Tào Quý là thật tâm vì Thái tử cân nhắc. Cho nên, sau khi Mộ Khinh Ca xuất hiện, hắn vẫn chưa quá mức châm chọc, chỉ sợ khiến quan hệ cứng nhắc, hỏng chuyện tốt của Thái tử.
Tóm lại, đối với Mộ Khinh Ca là mượn sức hay là đối lập, chỉ có thể từ Thái tử quyết định.
Mộ Khinh Ca cười nói: Nếu ngươi thua, liền quỳ xuống dập đầu ba cái với Thiệu mập mạp. Hô to ba tiếng, ta không bằng Thiệu Việt Trạch, như thế nào?
Tào Quý biến sắc, trong mắt lộ ra âm độc. Hắn không nghĩ tới Mộ Khinh Ca thế mà lại đưa ra điều kiện này, thật sự là khinh người quá đáng.
Cũng may, hắn có thể là thuộc hạ làm việc cho Thái tử, tự nhiên có chút công phu ẩn nhẫn.
Đem tức giận trong lòng đè xuống, hắn cười lạnh nói: Nếu là tiểu tước gia thua?
Nếu ta thua, đồng dạng sẽ hướng ngươi quỳ dập đầu. Nói ba tiếng không bằng ngươi. Thế nào, rất công bằng đúng không? Mộ Khinh Ca tùy ý nói: Hay là nói, ngươi không dám đánh cược, là sợ bại bởi ta?
/247
|