Tạ Hiền Vương. Thiệu mập mạp lập tức đứng lên.
Tốc độ kia, y như lời hắn nói, thật sự là mập mạp linh hoạt.
Đám mỹ cơ cũng nhao nhao đứng dậy, chỉ là thiếu đi vài phần tùy ý, nhiều thêm một phần câu nệ.
Dù gì, ở trước mặt các nàng là vị hoàng tử hàng thật giá thật.
Lần đầu gặp mặt, tự nhiên không dám quá mức tùy tiện. Vạn nhất không cẩn thận mạo phạm đến hoàng tử, có thể bị lấy mạng liền không đáng giá.
Sau màn vấn lễ đơn giản, bốn phía lại yên tĩnh.
Không khí tựa hồ có chút xấu hổ.
Cũng may, Mộ Khinh Ca vốn không muốn tiếp xúc nhiều với người hoàng thất. Dù hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng cũng giống vậy. Dù hắn khiến cho nàng rất ấn tượng, cũng đều thế.
Cười cười, Mộ Khinh Ca lần nữa mở miệng: Vậy, chúng ta liền không quấy rầy Hiền Vương. Dứt lời, chính là ý tứ cáo từ.
Mộ Khinh Ca muốn đi, vui vẻ nhất chính là Thiệu mập mạp, còn có đám mỹ cơ kia.
Không khí quanh đình bát giác thật sự quỷ dị, khiến người ta không dám thở mạnh.
Ngươi... Muốn đi? Lại không nghĩ, mỹ nam tử yên tĩnh, lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Khóe miệng Thiệu mập mạp tươi cười kích động còn chưa giương lên đã cứng đờ, trong lòng kêu rên: Không muốn! Thời gian tốt thế này, hắn không muốn phụng bồi một hoàng tử sống không khác gì người gỗ đâu.
Mộ Khinh Ca đang muốn quay người, nghe vậy liền hơi nghiêng qua, chuyển mắt nhìn về phía trong đình bát giác, nhẹ gật đầu: Khinh Ca không mời mà tới, tự nhiên không muốn quấy rầy Hiền Vương. Huống hồ...
Nàng lưu chuyển ánh mắt, dừng ở đám mỹ cơ sau lưng, thiện giải nhân ý (khéo hiểu lòng người) cười nói: Nếu tiếp tục lưu lại, chỉ sợ chúng mỹ nhân sẽ không quen. Thân phận điện hạ tôn quý, các nàng sợ sẽ vô tình mạo phạm.
Nàng nói lời này là thật, rước lấy chúng mỹ nhân cảm kích.
Một đám mị nhãn như tơ cảm kích, phảng phất đều muốn lấy thân báo đáp.
Tiểu tước gia quả nhiên là một người thương hoa tiếc ngọc. Tần Cẩn Thần rũ mắt, ý trong lời nói khó có thể phân biệt.
Đa tạ điện hạ khích lệ. Mỹ nhân đều là kiều hoa nhu thủy, nam nhân chúng ta vốn nên dốc lòng che chở. Mộ Khinh Ca câu môi nói, lại không biết những lời này của nàng, rước lấy bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
Nếu như thế, liền rời đi đi. Tần Cẩn Thần tùy ý gẩy dây đàn, tiếng đàn ong ong, tựa hồ tiễn khách.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca rơi vào dây đàn khẽ rung kia, mỉm cười quay người mang theo mọi người rời đi.
Một đám người giống như gió, biến mất trước mắt Tần Cẩn Thần.
Đưa mắt nhìn bóng người dần dần ẩn đi trong rừng đào, đầu ngón tay tái nhợt như tờ giấy của Tần Cẩn Thần đè lại dây đàn. Hồi lâu, hắn mới chậm rãi buông ra. Đầu ngón tay trên dây đàn để lại dấu vết thật sâu.
Khuôn mặt bình tĩnh, trở nên buồn bã mất mát. Hắn nhìn nơi Mộ Khinh Ca vừa xuất hiện đã rời đi, nỉ non: Ngươi chung quy vẫn không nhớ rõ ta.
...
Ở trong rừng đào vòng vài vòng.
Sau khi đã cảm thấy rời xa đình bát giác, Thiệu mập mạp mới ghé sát vào Mộ Khinh Ca, cẩn thận nói: Lão đại, sao ta lại có cảm giác Hiền Vương quỷ khí dày đặc vậy nhỉ?
Nói xong, còn thập phần hình tượng chà xát cánh tay bản thân.
Quỷ khí dày đặc?! Đây là hình dung quỷ gì.
Trong lòng Mộ Khinh Ca oán thầm một câu.
Trên mặt, lại liếc trắng mắt một cái: Ta làm sao biết. Ngươi nếu tò mò, lộn trở lại đi hỏi hắn một chút.
Miễn đi! Thân thể Thiệu mập mạp run lên, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Mộ Khinh Ca câu môi nở nụ cười, cũng không hề trêu chọc hắn.
Tiểu tước gia, Thiệu công tử, chúng ta nên đi đâu tốt đây? Một mỹ cơ đi lên, nhu nhu dò hỏi.
Thiệu mập mạp tự nhiên nhìn sang Mộ Khinh Ca, như đang chờ nàng ra quyết định.
Mộ Khinh Ca trông về phía xa xa rừng đào, tùy ý nói: Tìm một nơi rộng rãi chút, trải tấm vải bố ra đất, mọi người cùng ngồi xuống đó là được.
Đây mới chính xác là phương thức dạo chơi đạp thanh ngoài thành!
Đáng tiếc, nếu chuẩn bị thỏa đáng, còn có thể làm chút ít đồ nướng gì đó.
Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút tiếc hận nghĩ. Kiếp trước, nàng có rất ít rảnh rỗi làm chuyện tao nhã. Duy nhất hai lần kinh nghiệm nấu cơm nướng đồ dã ngoại, cũng là hai lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn, được cho nghỉ lễ thời gian dài, cùng đi với chiến hữu.
Cảm giác tự do, không bị kỷ luật ước thúc, làm cho người ta thập phần hoài niệm.
Nhưng kiếp này, nếu không phải nàng còn cần cái danh hoàn khố này che giấu, chỉ sợ cũng đều đem tất cả thời gian tăng cường thực lực bản thân, sẽ không hao phí thời gian đến du sơn ngoạn thủy.
Có Mộ Khinh Ca chỉ thị, một đám người liền không ở trong rừng dạo loạn.
Mục đích là tìm kiếm nơi thích hợp.
Chỉ chốc lát, Thiệu mập mạp mắt sắc liền tìm được một địa phương tốt.
Bao quanh bởi rừng đào, có một khối đất hình tròn. Dưới chân phạm vi mười trượng, cỏ xanh mơn mởn, đá rải thưa thớt, khó nhất chính là, một bên bãi cỏ, còn có suối nước róc rách chảy qua.
Tiếng nước chảy qua đá cuội, phát ra thanh âm thanh thúy vui sướng, cùng chúng mỹ nhân oanh ca cười nói lẫn nhau, tựa như nhân gian tiên cảnh, Thanh Khâu mỹ hồ.
Đem tấm vải trải trên bãi cỏ, lại mang đến hộp đồ ăn và rượu đặt lên trên rồi mở ra.
Trong chớp mắt, rượu ngon mỹ thực, cảnh đẹp mỹ nhân, dưới phụ trợ của rừng đào, tựa như tinh linh đang vui đùa trong núi rừng.
Mộ Khinh Ca nằm nghiêng trên tấm vải, tiêu sái tùy ý, trong tay nắm lấy ly rượu, mang theo hơi say, nhìn những mỹ nhân đang nô đùa ầm ỹ dưới suối nước.
Cánh tay ngọc như ngó sen, chân ngọc trong nước, đôi mắt đẹp trông mong..
Suối nước mát lạnh được chúng mỹ nhân hắt lên, giọt nước óng ánh vung giữa không trung, dưới ánh mặt trời hiện ra kim quang. Suối nước làm ướt búi tóc mỹ nhân, sợi tóc kề sát gương mặt, cần cổ.
Váy áo mỏng manh, cũng bởi vì đùa giỡn trở nên có chút lộn xộn, bị nước thấm dần qua, đều kề sát trên da thịt tinh tế.
Hình ảnh kiều diễm này, khiến Thiệu mập mạp chảy cả nước miếng.
Mộ Khinh Ca liếc hắn một cái, trêu đùa: Thật là rượu không say người, người tự say. Dứt lời, cánh tay tiêu sái vừa nhấc, chất lỏng màu hổ phách trong chén nghiêng xuống, hình thành một vòng cung giữa không trung, chuẩn xác rơi xuống khóe miệng khẽ nhếch của nàng.
Một bộ phong lưu tiêu sái, khiến trong đôi mắt nhỏ của Thiệu mập mạp lộ ra vô tận sùng bái hâm mộ.
Nuốt xuống rượu ngon, Mộ Khinh Ca hái một quả nho, vỏ cũng lười lột liền ném vào trong miệng. Vừa nhấm nuốt, nàng đối với Thiệu mập mạp nói: Nếu ngươi muốn chơi đùa với các nàng, thì đi đi. Không cần ở đây ủy khuất bồi ta.
Thiệu mập mạp 'hắc hắc' cười, vội nói: Bồi lão đại không ủy khuất, đây chính là vinh hạnh của ta. Nhưng mà hai người chúng ta đều không chiếu cố tốt mỹ nhân, thật sự là trái với đạo quân tử, quá tội lỗi. Nếu như lão đại ngươi không muốn làm bạn với mỹ nhân, vậy đành phải để tiểu đệ thay thế.
Vừa dứt lời, một ly rượu rỗng liền hung hăng đập trúng bụng tròn vo của Thiệu mập mạp, khiến hắn ôi một tiếng.
Mộ Khinh Ca cười mắng: Ngươi nha, bản thân háo sắc thì háo sắc, lại dám lấy bổn tước gia ra làm lá chắn. Lăn!
Thiệu mập mạp vuốt vuốt bụng, cười đùa nói: Tiểu đệ này liền lăn, bồi tiểu mỹ nhân đây. Nếu lão đại động phàm tâm, thì cũng đừng nghẹn, nhanh chóng lại đây ha!
Nói xong, hắn linh hoạt bò dậy, hoan hô xông về phía đám mỹ nhân trong suối nước.
Phù phù!
Một tiếng vang lớn, rước lấy vô số kinh hô của mỹ nhân, còn có bọt nước cực lớn.
Tốc độ kia, y như lời hắn nói, thật sự là mập mạp linh hoạt.
Đám mỹ cơ cũng nhao nhao đứng dậy, chỉ là thiếu đi vài phần tùy ý, nhiều thêm một phần câu nệ.
Dù gì, ở trước mặt các nàng là vị hoàng tử hàng thật giá thật.
Lần đầu gặp mặt, tự nhiên không dám quá mức tùy tiện. Vạn nhất không cẩn thận mạo phạm đến hoàng tử, có thể bị lấy mạng liền không đáng giá.
Sau màn vấn lễ đơn giản, bốn phía lại yên tĩnh.
Không khí tựa hồ có chút xấu hổ.
Cũng may, Mộ Khinh Ca vốn không muốn tiếp xúc nhiều với người hoàng thất. Dù hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng cũng giống vậy. Dù hắn khiến cho nàng rất ấn tượng, cũng đều thế.
Cười cười, Mộ Khinh Ca lần nữa mở miệng: Vậy, chúng ta liền không quấy rầy Hiền Vương. Dứt lời, chính là ý tứ cáo từ.
Mộ Khinh Ca muốn đi, vui vẻ nhất chính là Thiệu mập mạp, còn có đám mỹ cơ kia.
Không khí quanh đình bát giác thật sự quỷ dị, khiến người ta không dám thở mạnh.
Ngươi... Muốn đi? Lại không nghĩ, mỹ nam tử yên tĩnh, lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Khóe miệng Thiệu mập mạp tươi cười kích động còn chưa giương lên đã cứng đờ, trong lòng kêu rên: Không muốn! Thời gian tốt thế này, hắn không muốn phụng bồi một hoàng tử sống không khác gì người gỗ đâu.
Mộ Khinh Ca đang muốn quay người, nghe vậy liền hơi nghiêng qua, chuyển mắt nhìn về phía trong đình bát giác, nhẹ gật đầu: Khinh Ca không mời mà tới, tự nhiên không muốn quấy rầy Hiền Vương. Huống hồ...
Nàng lưu chuyển ánh mắt, dừng ở đám mỹ cơ sau lưng, thiện giải nhân ý (khéo hiểu lòng người) cười nói: Nếu tiếp tục lưu lại, chỉ sợ chúng mỹ nhân sẽ không quen. Thân phận điện hạ tôn quý, các nàng sợ sẽ vô tình mạo phạm.
Nàng nói lời này là thật, rước lấy chúng mỹ nhân cảm kích.
Một đám mị nhãn như tơ cảm kích, phảng phất đều muốn lấy thân báo đáp.
Tiểu tước gia quả nhiên là một người thương hoa tiếc ngọc. Tần Cẩn Thần rũ mắt, ý trong lời nói khó có thể phân biệt.
Đa tạ điện hạ khích lệ. Mỹ nhân đều là kiều hoa nhu thủy, nam nhân chúng ta vốn nên dốc lòng che chở. Mộ Khinh Ca câu môi nói, lại không biết những lời này của nàng, rước lấy bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
Nếu như thế, liền rời đi đi. Tần Cẩn Thần tùy ý gẩy dây đàn, tiếng đàn ong ong, tựa hồ tiễn khách.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca rơi vào dây đàn khẽ rung kia, mỉm cười quay người mang theo mọi người rời đi.
Một đám người giống như gió, biến mất trước mắt Tần Cẩn Thần.
Đưa mắt nhìn bóng người dần dần ẩn đi trong rừng đào, đầu ngón tay tái nhợt như tờ giấy của Tần Cẩn Thần đè lại dây đàn. Hồi lâu, hắn mới chậm rãi buông ra. Đầu ngón tay trên dây đàn để lại dấu vết thật sâu.
Khuôn mặt bình tĩnh, trở nên buồn bã mất mát. Hắn nhìn nơi Mộ Khinh Ca vừa xuất hiện đã rời đi, nỉ non: Ngươi chung quy vẫn không nhớ rõ ta.
...
Ở trong rừng đào vòng vài vòng.
Sau khi đã cảm thấy rời xa đình bát giác, Thiệu mập mạp mới ghé sát vào Mộ Khinh Ca, cẩn thận nói: Lão đại, sao ta lại có cảm giác Hiền Vương quỷ khí dày đặc vậy nhỉ?
Nói xong, còn thập phần hình tượng chà xát cánh tay bản thân.
Quỷ khí dày đặc?! Đây là hình dung quỷ gì.
Trong lòng Mộ Khinh Ca oán thầm một câu.
Trên mặt, lại liếc trắng mắt một cái: Ta làm sao biết. Ngươi nếu tò mò, lộn trở lại đi hỏi hắn một chút.
Miễn đi! Thân thể Thiệu mập mạp run lên, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Mộ Khinh Ca câu môi nở nụ cười, cũng không hề trêu chọc hắn.
Tiểu tước gia, Thiệu công tử, chúng ta nên đi đâu tốt đây? Một mỹ cơ đi lên, nhu nhu dò hỏi.
Thiệu mập mạp tự nhiên nhìn sang Mộ Khinh Ca, như đang chờ nàng ra quyết định.
Mộ Khinh Ca trông về phía xa xa rừng đào, tùy ý nói: Tìm một nơi rộng rãi chút, trải tấm vải bố ra đất, mọi người cùng ngồi xuống đó là được.
Đây mới chính xác là phương thức dạo chơi đạp thanh ngoài thành!
Đáng tiếc, nếu chuẩn bị thỏa đáng, còn có thể làm chút ít đồ nướng gì đó.
Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút tiếc hận nghĩ. Kiếp trước, nàng có rất ít rảnh rỗi làm chuyện tao nhã. Duy nhất hai lần kinh nghiệm nấu cơm nướng đồ dã ngoại, cũng là hai lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn, được cho nghỉ lễ thời gian dài, cùng đi với chiến hữu.
Cảm giác tự do, không bị kỷ luật ước thúc, làm cho người ta thập phần hoài niệm.
Nhưng kiếp này, nếu không phải nàng còn cần cái danh hoàn khố này che giấu, chỉ sợ cũng đều đem tất cả thời gian tăng cường thực lực bản thân, sẽ không hao phí thời gian đến du sơn ngoạn thủy.
Có Mộ Khinh Ca chỉ thị, một đám người liền không ở trong rừng dạo loạn.
Mục đích là tìm kiếm nơi thích hợp.
Chỉ chốc lát, Thiệu mập mạp mắt sắc liền tìm được một địa phương tốt.
Bao quanh bởi rừng đào, có một khối đất hình tròn. Dưới chân phạm vi mười trượng, cỏ xanh mơn mởn, đá rải thưa thớt, khó nhất chính là, một bên bãi cỏ, còn có suối nước róc rách chảy qua.
Tiếng nước chảy qua đá cuội, phát ra thanh âm thanh thúy vui sướng, cùng chúng mỹ nhân oanh ca cười nói lẫn nhau, tựa như nhân gian tiên cảnh, Thanh Khâu mỹ hồ.
Đem tấm vải trải trên bãi cỏ, lại mang đến hộp đồ ăn và rượu đặt lên trên rồi mở ra.
Trong chớp mắt, rượu ngon mỹ thực, cảnh đẹp mỹ nhân, dưới phụ trợ của rừng đào, tựa như tinh linh đang vui đùa trong núi rừng.
Mộ Khinh Ca nằm nghiêng trên tấm vải, tiêu sái tùy ý, trong tay nắm lấy ly rượu, mang theo hơi say, nhìn những mỹ nhân đang nô đùa ầm ỹ dưới suối nước.
Cánh tay ngọc như ngó sen, chân ngọc trong nước, đôi mắt đẹp trông mong..
Suối nước mát lạnh được chúng mỹ nhân hắt lên, giọt nước óng ánh vung giữa không trung, dưới ánh mặt trời hiện ra kim quang. Suối nước làm ướt búi tóc mỹ nhân, sợi tóc kề sát gương mặt, cần cổ.
Váy áo mỏng manh, cũng bởi vì đùa giỡn trở nên có chút lộn xộn, bị nước thấm dần qua, đều kề sát trên da thịt tinh tế.
Hình ảnh kiều diễm này, khiến Thiệu mập mạp chảy cả nước miếng.
Mộ Khinh Ca liếc hắn một cái, trêu đùa: Thật là rượu không say người, người tự say. Dứt lời, cánh tay tiêu sái vừa nhấc, chất lỏng màu hổ phách trong chén nghiêng xuống, hình thành một vòng cung giữa không trung, chuẩn xác rơi xuống khóe miệng khẽ nhếch của nàng.
Một bộ phong lưu tiêu sái, khiến trong đôi mắt nhỏ của Thiệu mập mạp lộ ra vô tận sùng bái hâm mộ.
Nuốt xuống rượu ngon, Mộ Khinh Ca hái một quả nho, vỏ cũng lười lột liền ném vào trong miệng. Vừa nhấm nuốt, nàng đối với Thiệu mập mạp nói: Nếu ngươi muốn chơi đùa với các nàng, thì đi đi. Không cần ở đây ủy khuất bồi ta.
Thiệu mập mạp 'hắc hắc' cười, vội nói: Bồi lão đại không ủy khuất, đây chính là vinh hạnh của ta. Nhưng mà hai người chúng ta đều không chiếu cố tốt mỹ nhân, thật sự là trái với đạo quân tử, quá tội lỗi. Nếu như lão đại ngươi không muốn làm bạn với mỹ nhân, vậy đành phải để tiểu đệ thay thế.
Vừa dứt lời, một ly rượu rỗng liền hung hăng đập trúng bụng tròn vo của Thiệu mập mạp, khiến hắn ôi một tiếng.
Mộ Khinh Ca cười mắng: Ngươi nha, bản thân háo sắc thì háo sắc, lại dám lấy bổn tước gia ra làm lá chắn. Lăn!
Thiệu mập mạp vuốt vuốt bụng, cười đùa nói: Tiểu đệ này liền lăn, bồi tiểu mỹ nhân đây. Nếu lão đại động phàm tâm, thì cũng đừng nghẹn, nhanh chóng lại đây ha!
Nói xong, hắn linh hoạt bò dậy, hoan hô xông về phía đám mỹ nhân trong suối nước.
Phù phù!
Một tiếng vang lớn, rước lấy vô số kinh hô của mỹ nhân, còn có bọt nước cực lớn.
/247
|