Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Tần Cẩn Hạo thất thần nhìn lên, thuận theo bậc thang huyền sắc, từ phía chân trời bạch y từng bước một đi xuống. Hai con ngươi từ trước đến nay vốn ngạo nghễ lãnh khốc, lần đầu tiên bị bao phủ bởi ghen ghét.
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì một phế vật không thể tu luyện, gia hỏa hoàn khố chỉ biết gây chuyện thị phi, có thể được vị này ưu ái?
Nếu trước đó, có người nói hắn đường đường là Duệ Vương, có một ngày sẽ đối với hoàn khố Mộ gia ghen ghét thành cuồng. Như vậy hắn chỉ cười khinh miệt, sai người cắt đứt đầu lưỡi của kẻ bịa đặt.
Thế nhưng bây giờ...
Tần Cẩn Hạo không thể không thừa nhận, hắn hận không thể thay thế Mộ Khinh Ca, hận không thể bản thân mới là người được Thánh Vương bệ hạ coi trọng. Và một ngày nào đó, hắn cũng có thể trở thành người đứng đầu, được thế gian thần phục, xưng là Thần !
Nam nhân, ai không có dã tâm?
Dã tâm của Tần Cẩn Hạo hắn chỉ càng lớn hơn, sẽ không nhỏ.
Chỉ cần bắt lấy cơ hội trước mắt, hắn liền có khả năng bước lên cửu ngũ, thậm chí còn bước cao hơn.
Song quyền giấu trong tay áo, gắt gao siết chặt. Trong mắt Tần Cẩn Hạo, lộ ra quang mang không thể tránh khỏi. Như thể, bất luận cái gì ngăn cản trước mặt hắn, đều bị hắn không chút lưu tình giết hết.
Đây là tuyệt thế cường giả sao?
Hai mắt Tần Diệc Dao gắt gao chăm chú nhìn vào một thân bạch y kia. Tựa hồ sự xuất hiện của người này giúp nàng mở ra một thiên địa mới.
Có lẽ, nàng không cần tiêu hao cả đời trong hoàng cung.
Có lẽ, một ngày nào đó, nàng cũng có thể giống như người nam nhân trước mắt này, tận hưởng ngao du phong cảnh bốn phía.
Chỉ cần - nàng trở nên mạnh mẽ!
Trên mặt đất, vô số người đều nhìn chằm chằm bóng trắng kia chậm rãi đi xuống.
Trong lòng có chấn động, cũng có hâm mộ. Nhưng càng nhiều hơn là không cách nào kháng cự thần phục.
Chỉ có một người ngoại lệ, chính là Mộ Khinh Ca.
Đối với phương thức xuất hiện của yêu quái tiên sinh, nàng chỉ đánh giá một câu: Hoành tráng!
Tầm mắt từ không trung thu hồi. Mộ Khinh Ca trong lúc vô tình nhìn về phía bóng dáng hoàng y cao lớn. Vai của hắn rất rộng, nhưng lại tựa hồ thực yếu ớt.
Giờ phút này, hắn đồng dạng nhìn lên nam nhân cường đại nhất đại lục.
Nhưng, trong đôi mắt hắc bạch phân minh lại không có chút nào tạp chất, như cũ bình tĩnh không gợn sóng. Dường như, trên thế gian này không có một việc nào, có thể kích thích tâm tình hắn nửa phần.
Hắn giống như một người ngoài cuộc bình thường, đang nhìn mọi thứ phát sinh.
Có lẽ, Mộ Khinh Ca xem quá chuyên chú.
Dẫn tới người nào đó không vui.
Lập tức, áp lực bốn phía đột nhiên tăng, như ngọn núi đè lên mỗi người trong yến hội. Đặc biệt là bóng dáng hoàng y kia, được đặc biệt chiếu cố .
A... Một tiếng kêu đau đớn phá vỡ trầm tĩnh.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lóe lên, liền thấy được Bệnh mỹ nhân lúc này dùng một tay chống đỡ mép bàn, một tay che miệng của mình. Giữa khe hở ngón tay trắng nõn, ẩn ẩn có thể thấy được màu đỏ phá lệ bắt mắt.
Nhíu nhíu mày, nàng ngước mắt nhìn về phía nam nhân như thần trên bầu trời.
Nháy mắt, áp lực biến mất. Trong lòng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, phảng phất từ kề cận cái chết trở về.
Mà Tư Mạch một thân bạch y tuyết trắng, cũng ngạo kiều hạ xuống mặt đất. Ngồi trên long ỷ bạch ngọc mà hoàng đế Tần quốc chuẩn bị cho hắn.
Long Báo đảm đương tọa kỵ của hắn, đạp chân đặt lên gấm vóc phủ trên mặt đất, hướng về phía không trung gầm nhẹ một tiếng. Tám đầu Long Báo trên không trung, tức khắc hóa thành tám đoàn thanh quang, bay vào trong miệng nó, bị nó nuốt vào.
Sau đó, nó mới lười biếng nằm bên chân chủ nhân, chợp mắt.
Cô Nhai giống như cái bóng đứng phía sau long ỷ, đem chính mình nhập trong bóng tối.
Một màn này, như ảo như thực. Thẳng đến khi những bậc thang huyền sắc kia, sau khi tất cả biến mất. Mọi người mới từ trong khiếp sợ chậm rãi tỉnh lại.
Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng không ngoại lệ.
Dù sao, một màn Long Báo nuốt đồng loại khác quá mức rung động, vượt xa sự hiểu biết.
Hắn, đến cùng cường đại đến cảnh giới gì? Trên tử cảnh sao? Mộ Khinh Ca đột nhiên nghi ngờ tin tức mình biết không phải sự thật.
Khụ khụ. Một tiếng ho khan ẩn nhẫn truyền đến.
Cặp mắt kia của Tư Mạch có thể bắt lấy thiên địa nhật nguyệt, cũng chậm rãi nhìn về phía phát ra tiếng.
Hoàng đế Tần quốc, là người cơ mẫn như thế nào? Khi hắn thuận theo ánh mắt Tư Mạch, thấy được bóng dáng làm hắn chán ghét, âm lãnh trong mắt chợt lóe qua, lập tức phân phó người: Hiền Vương không thoải mái, còn không nhanh đưa xuống.
Ngữ khí kia, giống như sai người vứt bỏ một vật vô dụng. Căn bản không có một chút quan tâm bên trong, càng không có ý tứ truyền ngự y.
Thị vệ trong cung lĩnh mệnh, dưới khí thế cường đại của Tư Mạch, thấp thỏm đem Hiền Vương Tần Cẩn Thần nhanh chóng nâng xuống. Từ đầu đến cuối, bóng dáng hoàng y kia, đều chưa từng phản kháng nửa phần.
Chán ghét nhìn người rời đi, Tần Thương còn âm thầm trách cứ trừng mắt Hoàng hậu.
Hoàng hậu Hàn thị vội vàng thấp giọng giải thích: Thần thiếp nghĩ, hắn dù sao cũng là nhi tử bệ hạ.
Một nghiệt chủng mang điềm xấu, cũng xứng làm con hắn? Nếu không phải cố kỵ thanh danh, hắn đã sớm làm cho gia hỏa khắc phụ khắc mẫu này chết rồi.
Tần Thương căm giận nghĩ, nhưng lại không dám nói ra.
Bởi vì, hắn không dám làm cho vị ngồi trên vị trí cao nhất của yến hội biết được tâm tư giết con của hắn.
Ngồi. Đồng dạng là thanh âm nhẹ đến mức khiến người vô pháp chống cự, lần thứ hai vang lên.
Mọi người như được đại xá giống như thở ra một hơi, sau khi khom người, từng người đều ngồi xuống. Trong lúc nhất thời, phảng phất bạch y trên đài cao kia, mới là chủ nhân nơi đây.
Sau khi Tần Thương ngồi xuống, âm thầm liếc mắt nhìn Thái Hậu một cái. Người sau không tiếng động nhẹ gật đầu, ánh mắt hắn mới không dấu vết thu hồi, mở miệng nói: Thánh Vương bệ hạ, ngài thánh giá quang lâm tới Tần quốc ta, là vinh hạnh vô thượng của Tần quốc ta. Hôm nay, trong cung mở tiệc, thứ nhất là vì Thánh Vương bệ hạ tẩy trần, thứ hai là thỉnh Thánh Vương bệ hạ ân điển, xem một chút những tài năng có ích trẻ tuổi của Tần quốc ta. Không biết ý Thánh Vương bệ hạ như thế nào?
Lời nói này, được tính là thông minh.
Không có nói thẳng, ngươi nếu như tới Tần quốc ta một chuyến, ta hảo hảo chiêu đãi ngươi, ngươi cũng thu mấy cái đệ tử Tần quốc làm đồ đệ, để chúng ta bám váy quan hệ.
Nhưng, Tư Mạch là người nào?
Lý do uyển chuyển này rơi vào trong tai hắn, khóe môi hắn chỉ câu lên ý vị không rõ.
Đường cung kia, khiến những người ngồi ở đây tức khắc khẩn trương lên. Lớn tuổi, sợ sẽ chọc giận vị gia này phẫn nộ. Nhỏ tuổi hơn, tức thì thấp thỏm nghĩ cách biểu hiện bản thân.
Thái dương Tần Thương đã thấm ướt mồ hôi. Ngay khi hắn không nhịn được, chuẩn bị cáo tội thu hồi lời nói lúc trước, đột nhiên nghe được tiếng cười như không cười. Tốt! Như tiếng trời từ trên cao đáp xuống.
______________________
Tần Cẩn Hạo thất thần nhìn lên, thuận theo bậc thang huyền sắc, từ phía chân trời bạch y từng bước một đi xuống. Hai con ngươi từ trước đến nay vốn ngạo nghễ lãnh khốc, lần đầu tiên bị bao phủ bởi ghen ghét.
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì một phế vật không thể tu luyện, gia hỏa hoàn khố chỉ biết gây chuyện thị phi, có thể được vị này ưu ái?
Nếu trước đó, có người nói hắn đường đường là Duệ Vương, có một ngày sẽ đối với hoàn khố Mộ gia ghen ghét thành cuồng. Như vậy hắn chỉ cười khinh miệt, sai người cắt đứt đầu lưỡi của kẻ bịa đặt.
Thế nhưng bây giờ...
Tần Cẩn Hạo không thể không thừa nhận, hắn hận không thể thay thế Mộ Khinh Ca, hận không thể bản thân mới là người được Thánh Vương bệ hạ coi trọng. Và một ngày nào đó, hắn cũng có thể trở thành người đứng đầu, được thế gian thần phục, xưng là Thần !
Nam nhân, ai không có dã tâm?
Dã tâm của Tần Cẩn Hạo hắn chỉ càng lớn hơn, sẽ không nhỏ.
Chỉ cần bắt lấy cơ hội trước mắt, hắn liền có khả năng bước lên cửu ngũ, thậm chí còn bước cao hơn.
Song quyền giấu trong tay áo, gắt gao siết chặt. Trong mắt Tần Cẩn Hạo, lộ ra quang mang không thể tránh khỏi. Như thể, bất luận cái gì ngăn cản trước mặt hắn, đều bị hắn không chút lưu tình giết hết.
Đây là tuyệt thế cường giả sao?
Hai mắt Tần Diệc Dao gắt gao chăm chú nhìn vào một thân bạch y kia. Tựa hồ sự xuất hiện của người này giúp nàng mở ra một thiên địa mới.
Có lẽ, nàng không cần tiêu hao cả đời trong hoàng cung.
Có lẽ, một ngày nào đó, nàng cũng có thể giống như người nam nhân trước mắt này, tận hưởng ngao du phong cảnh bốn phía.
Chỉ cần - nàng trở nên mạnh mẽ!
Trên mặt đất, vô số người đều nhìn chằm chằm bóng trắng kia chậm rãi đi xuống.
Trong lòng có chấn động, cũng có hâm mộ. Nhưng càng nhiều hơn là không cách nào kháng cự thần phục.
Chỉ có một người ngoại lệ, chính là Mộ Khinh Ca.
Đối với phương thức xuất hiện của yêu quái tiên sinh, nàng chỉ đánh giá một câu: Hoành tráng!
Tầm mắt từ không trung thu hồi. Mộ Khinh Ca trong lúc vô tình nhìn về phía bóng dáng hoàng y cao lớn. Vai của hắn rất rộng, nhưng lại tựa hồ thực yếu ớt.
Giờ phút này, hắn đồng dạng nhìn lên nam nhân cường đại nhất đại lục.
Nhưng, trong đôi mắt hắc bạch phân minh lại không có chút nào tạp chất, như cũ bình tĩnh không gợn sóng. Dường như, trên thế gian này không có một việc nào, có thể kích thích tâm tình hắn nửa phần.
Hắn giống như một người ngoài cuộc bình thường, đang nhìn mọi thứ phát sinh.
Có lẽ, Mộ Khinh Ca xem quá chuyên chú.
Dẫn tới người nào đó không vui.
Lập tức, áp lực bốn phía đột nhiên tăng, như ngọn núi đè lên mỗi người trong yến hội. Đặc biệt là bóng dáng hoàng y kia, được đặc biệt chiếu cố .
A... Một tiếng kêu đau đớn phá vỡ trầm tĩnh.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lóe lên, liền thấy được Bệnh mỹ nhân lúc này dùng một tay chống đỡ mép bàn, một tay che miệng của mình. Giữa khe hở ngón tay trắng nõn, ẩn ẩn có thể thấy được màu đỏ phá lệ bắt mắt.
Nhíu nhíu mày, nàng ngước mắt nhìn về phía nam nhân như thần trên bầu trời.
Nháy mắt, áp lực biến mất. Trong lòng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, phảng phất từ kề cận cái chết trở về.
Mà Tư Mạch một thân bạch y tuyết trắng, cũng ngạo kiều hạ xuống mặt đất. Ngồi trên long ỷ bạch ngọc mà hoàng đế Tần quốc chuẩn bị cho hắn.
Long Báo đảm đương tọa kỵ của hắn, đạp chân đặt lên gấm vóc phủ trên mặt đất, hướng về phía không trung gầm nhẹ một tiếng. Tám đầu Long Báo trên không trung, tức khắc hóa thành tám đoàn thanh quang, bay vào trong miệng nó, bị nó nuốt vào.
Sau đó, nó mới lười biếng nằm bên chân chủ nhân, chợp mắt.
Cô Nhai giống như cái bóng đứng phía sau long ỷ, đem chính mình nhập trong bóng tối.
Một màn này, như ảo như thực. Thẳng đến khi những bậc thang huyền sắc kia, sau khi tất cả biến mất. Mọi người mới từ trong khiếp sợ chậm rãi tỉnh lại.
Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng không ngoại lệ.
Dù sao, một màn Long Báo nuốt đồng loại khác quá mức rung động, vượt xa sự hiểu biết.
Hắn, đến cùng cường đại đến cảnh giới gì? Trên tử cảnh sao? Mộ Khinh Ca đột nhiên nghi ngờ tin tức mình biết không phải sự thật.
Khụ khụ. Một tiếng ho khan ẩn nhẫn truyền đến.
Cặp mắt kia của Tư Mạch có thể bắt lấy thiên địa nhật nguyệt, cũng chậm rãi nhìn về phía phát ra tiếng.
Hoàng đế Tần quốc, là người cơ mẫn như thế nào? Khi hắn thuận theo ánh mắt Tư Mạch, thấy được bóng dáng làm hắn chán ghét, âm lãnh trong mắt chợt lóe qua, lập tức phân phó người: Hiền Vương không thoải mái, còn không nhanh đưa xuống.
Ngữ khí kia, giống như sai người vứt bỏ một vật vô dụng. Căn bản không có một chút quan tâm bên trong, càng không có ý tứ truyền ngự y.
Thị vệ trong cung lĩnh mệnh, dưới khí thế cường đại của Tư Mạch, thấp thỏm đem Hiền Vương Tần Cẩn Thần nhanh chóng nâng xuống. Từ đầu đến cuối, bóng dáng hoàng y kia, đều chưa từng phản kháng nửa phần.
Chán ghét nhìn người rời đi, Tần Thương còn âm thầm trách cứ trừng mắt Hoàng hậu.
Hoàng hậu Hàn thị vội vàng thấp giọng giải thích: Thần thiếp nghĩ, hắn dù sao cũng là nhi tử bệ hạ.
Một nghiệt chủng mang điềm xấu, cũng xứng làm con hắn? Nếu không phải cố kỵ thanh danh, hắn đã sớm làm cho gia hỏa khắc phụ khắc mẫu này chết rồi.
Tần Thương căm giận nghĩ, nhưng lại không dám nói ra.
Bởi vì, hắn không dám làm cho vị ngồi trên vị trí cao nhất của yến hội biết được tâm tư giết con của hắn.
Ngồi. Đồng dạng là thanh âm nhẹ đến mức khiến người vô pháp chống cự, lần thứ hai vang lên.
Mọi người như được đại xá giống như thở ra một hơi, sau khi khom người, từng người đều ngồi xuống. Trong lúc nhất thời, phảng phất bạch y trên đài cao kia, mới là chủ nhân nơi đây.
Sau khi Tần Thương ngồi xuống, âm thầm liếc mắt nhìn Thái Hậu một cái. Người sau không tiếng động nhẹ gật đầu, ánh mắt hắn mới không dấu vết thu hồi, mở miệng nói: Thánh Vương bệ hạ, ngài thánh giá quang lâm tới Tần quốc ta, là vinh hạnh vô thượng của Tần quốc ta. Hôm nay, trong cung mở tiệc, thứ nhất là vì Thánh Vương bệ hạ tẩy trần, thứ hai là thỉnh Thánh Vương bệ hạ ân điển, xem một chút những tài năng có ích trẻ tuổi của Tần quốc ta. Không biết ý Thánh Vương bệ hạ như thế nào?
Lời nói này, được tính là thông minh.
Không có nói thẳng, ngươi nếu như tới Tần quốc ta một chuyến, ta hảo hảo chiêu đãi ngươi, ngươi cũng thu mấy cái đệ tử Tần quốc làm đồ đệ, để chúng ta bám váy quan hệ.
Nhưng, Tư Mạch là người nào?
Lý do uyển chuyển này rơi vào trong tai hắn, khóe môi hắn chỉ câu lên ý vị không rõ.
Đường cung kia, khiến những người ngồi ở đây tức khắc khẩn trương lên. Lớn tuổi, sợ sẽ chọc giận vị gia này phẫn nộ. Nhỏ tuổi hơn, tức thì thấp thỏm nghĩ cách biểu hiện bản thân.
Thái dương Tần Thương đã thấm ướt mồ hôi. Ngay khi hắn không nhịn được, chuẩn bị cáo tội thu hồi lời nói lúc trước, đột nhiên nghe được tiếng cười như không cười. Tốt! Như tiếng trời từ trên cao đáp xuống.
/247
|