Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nhưng Vệ Quản Quản có thể nhìn ra được khác nhau chỗ nào?
Trong mắt nàng, tất cả đan dược trên đời này đều giống nhau như đúc. Coi như nàng từng nói qua muốn đi học tập ở dược tháp Ngu quốc, nhưng là theo chân Mộ Khinh Ca thôi.
Nàng không chú ý ánh mắt phụ thân. Chỉ liếc nhìn đan dược, rồi mang theo lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca. Nàng lo Mộ Khinh Ca không có cách chứng minh xuất xứ đan dược, còn bị mang lên tội danh vu tội vương tử.
Nhưng trong lúc vô ý gây cho Vệ Lâm Lang ảo giác. Khiến hắn cho rằng đan dược trong tay Phượng Vu Quy không phải viên Mộ Khinh Ca bán đi lúc trước.
Lập tức trong lòng hắn rùng mình, bắt đầu suy nghĩ làm sao giúp Mộ Khinh Ca bình an vượt qua cửa ải nguy nan.
Biểu tình cha con Vệ gia, làm Phượng Vu Quy dần dần thả lỏng. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, ánh mắt mang theo ngạo mạn nói: “Thế nào? Ngươi làm sao chứng minh đan dược này là của ngươi?”
Mộ Khinh Ca lại cười khẽ lắc đầu, cải chính: “Tam điện hạ nói sai rồi, đan dược này không phải của ta.”
“Ngươi thừa nhận!” Phượng Vu Quy trong mắt sáng ngời, lòng kích động.
Vệ Lâm Lang và huynh muội Vệ gia lại khẩn trương lên.
Mộ Khinh Ca lại nói: “Lại sai.” Nàng quét mắt nhìn đan dược, câu môi lạnh nhạt nói: “Đan dược ta đã bán cho Chu Lực, đương nhiên không còn là của ta.”
“Ha! Ta đã nói mà, đan dược này là ngày đó Chu Lực lấy được ở Vạn Tượng lâu Trĩ thành.” Vệ Quản Quản lập tức hưng phấn vỗ tay.
Trong lòng Vệ Lâm Lang cũng theo đó thả lỏng xuống.
Vệ Kỳ lúc này cũng đi tới bên người phụ thân, liếc nhìn đan dược trong tay Phượng Vu Quy. Nói với Vệ Lâm Lang: “Lão cha, người ở đó ngày ấy không ít. Đan dược là do Đan trưởng lão Vạn Tượng lâu tự mình giám định. Người khác không biết, Đan trưởng lão nhất định biết.”
Hắn nói, khiến trong mắt Phượng Vu Quy hiện lên sát ý.
Nụ cười của hắn nhiều thêm vài phần dữ tợn, cắn răng nói: “Đan dược này bằng vào miệng ngươi nói là được sao? Đan trưởng lão cái gì, chỉ sợ đã sớm thông đồng với các ngươi. Nghe nói, vị Mộ công tử này và thiếu chủ Vạn Tượng lâu có giao tình không cạn!”
Phượng Vu Quy giãy giụa, làm tươi cười trên mặt Mộ Khinh Ca càng đậm.
Ừm, nàng rất thích xem sắc mặt của kẻ không làm thì không chết nha!
Không để ý đến Phượng Vu Quy, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Vệ Lâm Lang, sâu kín nói: “Vệ đại ca, ngươi cũng biết lúc ta luyện đan có một thói quen. Luôn thích khắc tiểu ấn ký trên thành phẩm đã luyện ra, dùng làm phòng ngụy. Ấn kí kia rất nhỏ, ta khắc rất che giấu. Người khác khó có thể phát hiện.”
Lời này vừa nói ra, Vệ Lâm Lang còn chưa phản ứng lại. Phượng Vu Quy đã theo phản xạ cúi đầu nhìn đan dược trong tay mình, tựa hồ muốn đi nghiệm chứng lời nói thật giả của Mộ Khinh Ca.
Động tác này, gần như đã thuyết minh hết thảy.
Nếu đan dược thật là do hắn luyện chế, sao lại có phản ứng kịch liệt như vậy?
Lập tức, trong lòng mọi người đều sáng tỏ.
Mộ Khinh Ca yên lặng cười. Bàn tay vừa lật, trong tay nàng có thêm một viên đan dược có vẻ ngoài giống như đúc với đan dược chỗ Phượng Vu Quy. Đan dược vừa ra, đan hương trong phòng khách càng thêm nồng đậm.
Hơn nữa đan hương này, chỉ cần không phải người khứu giác có vấn đề, đều có thể phân biệt rõ ràng chính là cùng loại đan hương. Nói rõ dược liệu luyện chế đều giống nhau.
Trận trước mặt này làm trong lòng Phượng Vu Quy hoảng hốt.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới trong tay Mộ Khinh Ca còn có thêm một viên. ‘Chu Lực không phải nói, đây là viên duy nhất sao!’ Phượng Vu Quy thầm hận, nhưng không thể không tranh thủ thời gian suy nghĩ đối sách.
Mộ Khinh Ca tiêu sái cầm đan dược trong tay ném tới Vệ Lâm Lang.
Người sau thuận thế tiếp được, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Mộ Khinh Ca vân đạm phong khinh nói: “Vệ đại ca là người chính trực, đệ tin tưởng huynh. Đây là Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan đệ luyện chế, không bằng huynh cẩn thận đối chiếu so sánh với cái trong tay Tam điện hạ một chút, là có thể phát hiện chỗ ấn ký.”
Vệ Lâm Lang đờ đẫn gật đầu, nhìn về phía Phượng Vu Quy.
Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, Phượng Vu Quy nháy mắt thu tay lại. Hừ lạnh nói: “Bổn vương tử vốn hảo tâm đưa dược, nếu Vệ thành chủ không hiếm lạ thì bỏ đi.”
Dứt lời hắn xoay người rời đi, chân nện bước có loại vội vàng nói không nên lời.
“Nè! Tam điện hạ, không phải ngươi nói muốn tá túc nhà ta tối nay sao?” Phía sau, Vệ Kỳ duỗi cổ hô.
Hắn vừa nói xong, tốc độ rời đi của Phượng Vu Quy hình như nhanh hơn chút.
Chỉ chốc lát, cửa sảnh bên kia đã truyền đến tin tức Phượng Vu Quy dẫn theo thủ hạ vội vàng rời phủ.
Nhận được tin tức, Vệ Lâm Lang buông lỏng. Đem đan dược trong tay đưa cho Mộ Khinh Ca, cười nói: “Mộ hiền đệ thật là can đảm! Ngu huynh bội phục!”
Đứng trên đất Ly quốc, dám trực diện khiêu khích hoàng tử Ly quốc. Đây không phải can đảm thì là gì?
Mộ Khinh Ca cười đẩy đan dược lại, miệng nói: “Đan dược này coi như lễ vật đệ đưa Vệ đại ca. Nếu Vệ đại ca không chê, thì nhận lấy đi.”
Tùy ý tặng đan dược cao cấp cực phẩm cho người khác, bút tích này khiến Vệ Lâm Lang sững sờ tại chỗ.
“Lão cha, Mộ Ca khó được lúc hào phóng như vậy. Mau mau nhận lấy đi ạ!” Vệ Quản Quản hướng Vệ Lâm Lang làm mặt quỷ.
Mộ Khinh Ca nghe được lời nói của nàng, dở khóc dở cười. Sao lại nói cứ như nàng rất keo kiệt vậy?
Vệ Lâm Lang dưới cái đẩy của Vệ Quản Quản, hốt hoảng cất kỹ Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan. Còn chưa kịp cảm tạ Mộ Khinh Ca khẳng khái, lại nghe được Vệ Kỳ bội phục nói: “Hừ, Tam điện hạ thì thế nào? May là Mộ Ca còn để lại một tay, khắc dấu vết xuống đan dược. Có là thiên vương lão tử tới cũng không thể phủ nhận.”
Trong phòng khách, gia thần Vệ phủ đều tán đồng gật đầu. Rất bội phục tâm tư chu toàn của Mộ Khinh Ca.
Nhưng Long Nha Vệ và hai tì nữ Ấu Hà Hoa Nguyệt theo Mộ Khinh Ca đã lâu, lại vẻ mặt cổ quái.
Mộ Khinh Ca sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: “Lừa hắn đấy.”
“Lừa hắn, ha, thế thì… Cái gì, huynh lừa hắn?!” Vệ Kỳ phản ứng lại, đầu lưỡi cứng đơ.
Mộ Khinh Ca giật nhẹ khoé miệng giải thích: “Ta không phải thần tiên, sao dự đoán được Lý Quỳ gặp Lý Quỷ (hàng thật gặp hàng giả)? Ta chỉ lừa hắn một lần, ai biết hắn có tật giật mình, không dám kiểm nghiệm đã chạy.”
Trong lòng mọi người đều hút một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn sửa lại bội phục khi nãy. Vị Mộ tiểu gia này không chỉ tâm tư kín đáo, mà càng to gan lớn mật!
Vệ Lâm Lang hít một hơi thật sâu, đối với Mộ Khinh Ca chắp tay nói: “Mộ hiền đệ thật can đảm…” Nghẹn cả buổi, Vệ Lâm Lang cuối cùng chỉ có thể cười khổ nói: “Quả nhiên danh bất hư truyền!”
Tần quốc Mộ phủ tiểu tước gia, nếu không to gan lớn mật, sao có thể huyết tẩy hoàng thành? Sao có thể giết đến tâm can Đồ quốc đều run rẩy?
Mộ Khinh Ca thẹn thùng cười cười, xua tay nói: “Nhưng mà chuyện hôm nay ngược lại nhắc nhở đệ. Đệ đúng là nên làm một cái đánh dấu phòng ngụy.”
“Mộ Ca huynh thật sự quá lợi hại!” Ánh mắt Vệ Quản Quản sáng lấp lánh, cơ hồ muốn toát ra ngôi sao lửa nóng.
Vệ Lâm Lang gõ đầu Vệ Quản Quản, trừng mắt cảnh cáo hai đứa con của mình: “Mộ Ca cái gì? Gọi là Mộ thúc thúc, không biết lớn nhỏ!”
“…” Mộ Khinh Ca.
“…” Vệ Kỳ.
“…” Vệ Quản Quản.
“…” Đám gia thần Vệ phủ.
Vệ Lâm Lang đắc ý dào dạt cẩn thận ước lượng tốt đan dược trong tay. Không chú ý tới bởi lời hắn nói, mà ngũ quan Mộ Khinh Ca biến thành một chữ ‘囧’.
Tiệc tối Vệ phủ, không vì Phượng Vu Quy xuất hiện và rời đi mà chịu ảnh hưởng.
Trái lại càng về sau, bầu không khí càng sôi động.
Mộ Khinh Ca bị gia thần Vệ phủ liên tục kính rượu, rất có tư thế không say không về.
Một mực uống đến nửa đêm, phòng khách đã trở nên ngổn ngang lộn xộn, la liệt nằm đầy đất. Hai con ngươi Mộ Khinh Ca hơi say, gương mặt phiếm hồng. Vệ Lâm Lang thấy vậy mới vung tay áo lên, tuyên bố chấm dứt yến hội.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt phân chia nâng Mộ Khinh Ca, hướng tới tiểu viện cư trú.
Tiến vào cửa viện, Mộ Khinh Ca đã đẩy hai nha đầu ra. Bước chân lảo đảo đi về phòng mình.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vội vàng đuổi kịp, người sau còn nôn nóng nói: “Tiểu tước gia cũng thật là, cùng đám thô hán tử kia uống rượu cũng không kiềm chế lại.”
“Gia không say, chẳng qua có hơi váng đầu.” Phía trước truyền đến Mộ Khinh Ca giải thích mơ hồ không rõ.
Ấu Hà bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Hoa Nguyệt liếc nhau. Vội vàng đuổi theo giữ chặt hai tay Mộ Khinh Ca, ngăn nàng đâm phải cây cột bên cạnh.
Nhưng Vệ Quản Quản có thể nhìn ra được khác nhau chỗ nào?
Trong mắt nàng, tất cả đan dược trên đời này đều giống nhau như đúc. Coi như nàng từng nói qua muốn đi học tập ở dược tháp Ngu quốc, nhưng là theo chân Mộ Khinh Ca thôi.
Nàng không chú ý ánh mắt phụ thân. Chỉ liếc nhìn đan dược, rồi mang theo lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca. Nàng lo Mộ Khinh Ca không có cách chứng minh xuất xứ đan dược, còn bị mang lên tội danh vu tội vương tử.
Nhưng trong lúc vô ý gây cho Vệ Lâm Lang ảo giác. Khiến hắn cho rằng đan dược trong tay Phượng Vu Quy không phải viên Mộ Khinh Ca bán đi lúc trước.
Lập tức trong lòng hắn rùng mình, bắt đầu suy nghĩ làm sao giúp Mộ Khinh Ca bình an vượt qua cửa ải nguy nan.
Biểu tình cha con Vệ gia, làm Phượng Vu Quy dần dần thả lỏng. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, ánh mắt mang theo ngạo mạn nói: “Thế nào? Ngươi làm sao chứng minh đan dược này là của ngươi?”
Mộ Khinh Ca lại cười khẽ lắc đầu, cải chính: “Tam điện hạ nói sai rồi, đan dược này không phải của ta.”
“Ngươi thừa nhận!” Phượng Vu Quy trong mắt sáng ngời, lòng kích động.
Vệ Lâm Lang và huynh muội Vệ gia lại khẩn trương lên.
Mộ Khinh Ca lại nói: “Lại sai.” Nàng quét mắt nhìn đan dược, câu môi lạnh nhạt nói: “Đan dược ta đã bán cho Chu Lực, đương nhiên không còn là của ta.”
“Ha! Ta đã nói mà, đan dược này là ngày đó Chu Lực lấy được ở Vạn Tượng lâu Trĩ thành.” Vệ Quản Quản lập tức hưng phấn vỗ tay.
Trong lòng Vệ Lâm Lang cũng theo đó thả lỏng xuống.
Vệ Kỳ lúc này cũng đi tới bên người phụ thân, liếc nhìn đan dược trong tay Phượng Vu Quy. Nói với Vệ Lâm Lang: “Lão cha, người ở đó ngày ấy không ít. Đan dược là do Đan trưởng lão Vạn Tượng lâu tự mình giám định. Người khác không biết, Đan trưởng lão nhất định biết.”
Hắn nói, khiến trong mắt Phượng Vu Quy hiện lên sát ý.
Nụ cười của hắn nhiều thêm vài phần dữ tợn, cắn răng nói: “Đan dược này bằng vào miệng ngươi nói là được sao? Đan trưởng lão cái gì, chỉ sợ đã sớm thông đồng với các ngươi. Nghe nói, vị Mộ công tử này và thiếu chủ Vạn Tượng lâu có giao tình không cạn!”
Phượng Vu Quy giãy giụa, làm tươi cười trên mặt Mộ Khinh Ca càng đậm.
Ừm, nàng rất thích xem sắc mặt của kẻ không làm thì không chết nha!
Không để ý đến Phượng Vu Quy, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Vệ Lâm Lang, sâu kín nói: “Vệ đại ca, ngươi cũng biết lúc ta luyện đan có một thói quen. Luôn thích khắc tiểu ấn ký trên thành phẩm đã luyện ra, dùng làm phòng ngụy. Ấn kí kia rất nhỏ, ta khắc rất che giấu. Người khác khó có thể phát hiện.”
Lời này vừa nói ra, Vệ Lâm Lang còn chưa phản ứng lại. Phượng Vu Quy đã theo phản xạ cúi đầu nhìn đan dược trong tay mình, tựa hồ muốn đi nghiệm chứng lời nói thật giả của Mộ Khinh Ca.
Động tác này, gần như đã thuyết minh hết thảy.
Nếu đan dược thật là do hắn luyện chế, sao lại có phản ứng kịch liệt như vậy?
Lập tức, trong lòng mọi người đều sáng tỏ.
Mộ Khinh Ca yên lặng cười. Bàn tay vừa lật, trong tay nàng có thêm một viên đan dược có vẻ ngoài giống như đúc với đan dược chỗ Phượng Vu Quy. Đan dược vừa ra, đan hương trong phòng khách càng thêm nồng đậm.
Hơn nữa đan hương này, chỉ cần không phải người khứu giác có vấn đề, đều có thể phân biệt rõ ràng chính là cùng loại đan hương. Nói rõ dược liệu luyện chế đều giống nhau.
Trận trước mặt này làm trong lòng Phượng Vu Quy hoảng hốt.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới trong tay Mộ Khinh Ca còn có thêm một viên. ‘Chu Lực không phải nói, đây là viên duy nhất sao!’ Phượng Vu Quy thầm hận, nhưng không thể không tranh thủ thời gian suy nghĩ đối sách.
Mộ Khinh Ca tiêu sái cầm đan dược trong tay ném tới Vệ Lâm Lang.
Người sau thuận thế tiếp được, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Mộ Khinh Ca vân đạm phong khinh nói: “Vệ đại ca là người chính trực, đệ tin tưởng huynh. Đây là Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan đệ luyện chế, không bằng huynh cẩn thận đối chiếu so sánh với cái trong tay Tam điện hạ một chút, là có thể phát hiện chỗ ấn ký.”
Vệ Lâm Lang đờ đẫn gật đầu, nhìn về phía Phượng Vu Quy.
Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, Phượng Vu Quy nháy mắt thu tay lại. Hừ lạnh nói: “Bổn vương tử vốn hảo tâm đưa dược, nếu Vệ thành chủ không hiếm lạ thì bỏ đi.”
Dứt lời hắn xoay người rời đi, chân nện bước có loại vội vàng nói không nên lời.
“Nè! Tam điện hạ, không phải ngươi nói muốn tá túc nhà ta tối nay sao?” Phía sau, Vệ Kỳ duỗi cổ hô.
Hắn vừa nói xong, tốc độ rời đi của Phượng Vu Quy hình như nhanh hơn chút.
Chỉ chốc lát, cửa sảnh bên kia đã truyền đến tin tức Phượng Vu Quy dẫn theo thủ hạ vội vàng rời phủ.
Nhận được tin tức, Vệ Lâm Lang buông lỏng. Đem đan dược trong tay đưa cho Mộ Khinh Ca, cười nói: “Mộ hiền đệ thật là can đảm! Ngu huynh bội phục!”
Đứng trên đất Ly quốc, dám trực diện khiêu khích hoàng tử Ly quốc. Đây không phải can đảm thì là gì?
Mộ Khinh Ca cười đẩy đan dược lại, miệng nói: “Đan dược này coi như lễ vật đệ đưa Vệ đại ca. Nếu Vệ đại ca không chê, thì nhận lấy đi.”
Tùy ý tặng đan dược cao cấp cực phẩm cho người khác, bút tích này khiến Vệ Lâm Lang sững sờ tại chỗ.
“Lão cha, Mộ Ca khó được lúc hào phóng như vậy. Mau mau nhận lấy đi ạ!” Vệ Quản Quản hướng Vệ Lâm Lang làm mặt quỷ.
Mộ Khinh Ca nghe được lời nói của nàng, dở khóc dở cười. Sao lại nói cứ như nàng rất keo kiệt vậy?
Vệ Lâm Lang dưới cái đẩy của Vệ Quản Quản, hốt hoảng cất kỹ Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan. Còn chưa kịp cảm tạ Mộ Khinh Ca khẳng khái, lại nghe được Vệ Kỳ bội phục nói: “Hừ, Tam điện hạ thì thế nào? May là Mộ Ca còn để lại một tay, khắc dấu vết xuống đan dược. Có là thiên vương lão tử tới cũng không thể phủ nhận.”
Trong phòng khách, gia thần Vệ phủ đều tán đồng gật đầu. Rất bội phục tâm tư chu toàn của Mộ Khinh Ca.
Nhưng Long Nha Vệ và hai tì nữ Ấu Hà Hoa Nguyệt theo Mộ Khinh Ca đã lâu, lại vẻ mặt cổ quái.
Mộ Khinh Ca sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: “Lừa hắn đấy.”
“Lừa hắn, ha, thế thì… Cái gì, huynh lừa hắn?!” Vệ Kỳ phản ứng lại, đầu lưỡi cứng đơ.
Mộ Khinh Ca giật nhẹ khoé miệng giải thích: “Ta không phải thần tiên, sao dự đoán được Lý Quỳ gặp Lý Quỷ (hàng thật gặp hàng giả)? Ta chỉ lừa hắn một lần, ai biết hắn có tật giật mình, không dám kiểm nghiệm đã chạy.”
Trong lòng mọi người đều hút một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn sửa lại bội phục khi nãy. Vị Mộ tiểu gia này không chỉ tâm tư kín đáo, mà càng to gan lớn mật!
Vệ Lâm Lang hít một hơi thật sâu, đối với Mộ Khinh Ca chắp tay nói: “Mộ hiền đệ thật can đảm…” Nghẹn cả buổi, Vệ Lâm Lang cuối cùng chỉ có thể cười khổ nói: “Quả nhiên danh bất hư truyền!”
Tần quốc Mộ phủ tiểu tước gia, nếu không to gan lớn mật, sao có thể huyết tẩy hoàng thành? Sao có thể giết đến tâm can Đồ quốc đều run rẩy?
Mộ Khinh Ca thẹn thùng cười cười, xua tay nói: “Nhưng mà chuyện hôm nay ngược lại nhắc nhở đệ. Đệ đúng là nên làm một cái đánh dấu phòng ngụy.”
“Mộ Ca huynh thật sự quá lợi hại!” Ánh mắt Vệ Quản Quản sáng lấp lánh, cơ hồ muốn toát ra ngôi sao lửa nóng.
Vệ Lâm Lang gõ đầu Vệ Quản Quản, trừng mắt cảnh cáo hai đứa con của mình: “Mộ Ca cái gì? Gọi là Mộ thúc thúc, không biết lớn nhỏ!”
“…” Mộ Khinh Ca.
“…” Vệ Kỳ.
“…” Vệ Quản Quản.
“…” Đám gia thần Vệ phủ.
Vệ Lâm Lang đắc ý dào dạt cẩn thận ước lượng tốt đan dược trong tay. Không chú ý tới bởi lời hắn nói, mà ngũ quan Mộ Khinh Ca biến thành một chữ ‘囧’.
Tiệc tối Vệ phủ, không vì Phượng Vu Quy xuất hiện và rời đi mà chịu ảnh hưởng.
Trái lại càng về sau, bầu không khí càng sôi động.
Mộ Khinh Ca bị gia thần Vệ phủ liên tục kính rượu, rất có tư thế không say không về.
Một mực uống đến nửa đêm, phòng khách đã trở nên ngổn ngang lộn xộn, la liệt nằm đầy đất. Hai con ngươi Mộ Khinh Ca hơi say, gương mặt phiếm hồng. Vệ Lâm Lang thấy vậy mới vung tay áo lên, tuyên bố chấm dứt yến hội.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt phân chia nâng Mộ Khinh Ca, hướng tới tiểu viện cư trú.
Tiến vào cửa viện, Mộ Khinh Ca đã đẩy hai nha đầu ra. Bước chân lảo đảo đi về phòng mình.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vội vàng đuổi kịp, người sau còn nôn nóng nói: “Tiểu tước gia cũng thật là, cùng đám thô hán tử kia uống rượu cũng không kiềm chế lại.”
“Gia không say, chẳng qua có hơi váng đầu.” Phía trước truyền đến Mộ Khinh Ca giải thích mơ hồ không rõ.
Ấu Hà bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Hoa Nguyệt liếc nhau. Vội vàng đuổi theo giữ chặt hai tay Mộ Khinh Ca, ngăn nàng đâm phải cây cột bên cạnh.
/247
|